Mấy chục quan binh cầm gậy vào, lôi toàn bộ nằm sấp xuống mà đánh, những tiếng khóc rên lên xin khai ân nhưng Nam Yên vẫn lạnh lùng, "Đánh mạnh vào cho ta, vừa đánh vừa đếm".

Đợi tiếng hô thứ 50 vang lên, nhiều cung nữ đã kiệt sức mà xỉu, nhưng cũng không ai cản nàng cả, hoàng thượng còn không lên tiếng thì ai mà dám cản.

"Khoan đã, dừng lại đi, nô tài biết, huhu"

Một thân hình ốm nhách giơ lên, ánh mắt mong mỏi nhìn Nam Yên muốn tìm đường sống, hắn không muốn bị đánh tiếp, hắn còn phải lo cho gia đình ở quê nhà.

"Dừng tay, ngươi nói!".

Hắn quá đau đớn nhưng vẫn phải cắn răng mà nói, "Nô tài sáng nay có gặp một cung nữ, cung nữ đó muốn vào ngự thiện phòng làm việc, nô tài lại không dám cho vào nên chỉ cho nàng ta rửa chén bát ở đằng sau, nô tài chỉ biết có như vậy"

"Ngự thiện phòng làm việc kiểu gì mà cho người ngoài vào làm việc, Lý tổng quản?"

Thân hình mập mạp vì bị đánh mà bây giờ đã mềm nhũn như miếng thịt, bị kêu tên nên vội vàng ngẩng đầu lên, "Thần không biết có sự việc này, xin hoàng hậu nương nương trách phạt".

"Ngươi nói, cô ta tên gì?".

"Bẩm, cô ta chính là Tả Lan".

Là ả ta sao, ả cũng trả thù đúng người rồi đó, nàng nhìn Tả thừa tướng, thấy sắc mặt lão ta không tốt tý nào, cũng đúng thôi, dù gì mưu hại hoàng đế là tru di cửu tộc, lão làm sao thoát đây, đúng lúc khỏi phải thực hiện lời hứa với lão, phụ thân đại nhân nhà nàng không dễ mời đâu nha.

"Phàm à, kêu nhân vật chính lên đi", nàng ngả lưng vào ngực hắn mà cười hì hì.

"Nàng đó, quậy quá", giờ hắn mới biết tại sao nàng bị ném khỏi Thiên giới.

"Người đâu, tới bắt Tả Lan vào điện".

Lúc này Tả Lan đang cười thầm trong bụng, giờ chắc con hồ ly kia cùng tên hoàng đế xuống suối vàng rồi nhỉ, đáng đời, tên hoàng đế kia không những đày ả làm cung nữ còn kiếm đâu ra con hồ ly tinh kia về, ả phải trả thù. Đột nhiên cửa phòng mở ra, quan binh bắt giữ ả lôi đi, ả hét toáng lên, "Các người là ai, tại sao lại bắt ta, có biết ta là ai không?".

"Ngươi là ai cũng mặc kệ, trói ả ta lại dẫn đi".

Ả ta bị trói lại rồi bị lôi xềnh xệch trên đường đi đau không tả nổi, sau đó bị đưa vào đại điện, thấy Nam Yên cùng Khinh Duật Phàm ngồi trên ngai vàng thì không khỏi ngỡ ngàng, mặt trắng bệch, không phải ả đã hạ độc rồi sao, làm sao có thể.

"À, ngươi đáng thắc mắc vì sao ta còn ngồi ở đây à? Tả Lan!"

Ả sửng sốt nhìn Nam Yên, ánh mắt chuyển sang căm hận nghiến răng mà nói, "Ta không biết gì hết, ta không có bỏ độc".

"Ta chưa hề nói là ngươi bỏ độc, tin tức cũng được phong tỏa, vậy ngươi làm sao biết được ở đây có người bỏ độc, đúng là có tật giật mình nha".

"Ngươi câm miệng, con hồ ly tinh", ả ta biết ả sắp xong rồi, nên cuối cùng bộc phát.

Nghe tiếng thở đầy giận dữ của Khinh Duật Phàm, nàng biết hắn nổi giận, liền quay lại vuốt má hắn, "Không cần giận dữ, nàng ta nói rất đúng nha", quả thật trước đây nàng là con hồ ly.

"Ngươi có thù oán với ta? Tại sao lại bỏ độc vào rượu?"

"Ta là muốn trả thù, trả thù tên hoàng đế đày ta làm cung nữ, trả thù ngươi vì ngươi bên cạnh hắn".

Haha, trúng kế, "Tốt, vậy ngươi đã thừa nhận là người bỏ độc".

Trong điện lập tức xôn xao, không ngờ con gái Tả thừa tướng lại to gan đến như vậy, thái hậu cũng mỉm cười nhìn nàng, tiểu cô nương thông minh, rất hợp với Phàm nhi, bà đã yên tâm về con trai rồi.

Tả thừa tướng liền quỳ xuống dập đầu với Khinh Duật Phàm, "Hoàng thượng, xin khai ân, thần không biết gì cả, hoàng thượng".

"Phàm, ta mệt rồi, muốn đi ngủ", nàng còn dụi dụi mắt chứng minh nàng buồn ngủ.

"Ừ, nàng chờ ta".

"Hạ chỉ của trẫm, Tả Lan có mưu đồ ám sát nhưng không thành, tru di cửu tộc, tước bỏ mũ quan Tả thừa tướng, tịch thu gia sản, ngày mai hành hình".

Lão thừa tướng thét lên xin tha tội nhưng Tả Lan sắc mặt vẫn như vậy, không sợ hãi bởi vì ả biết kết cục của mình khi hạ độc, nhưng ả vẫn nán lại nói một câu, "Hãy để ta hỏi một câu, ngươi vì sao biết trong rượu có độc?"

"A, ngươi muốn biết? Ngươi cũng ngoan độc lắm khi dùng cỏ độc, độc tính rất mạnh, không màu không vị nhưng có mùi, chỉ là nếu ai không biết mùi của nó sẽ lầm tưởng thành mùi của rượu, ta sớm quen với mùi của nó".

"Haha, chả trách, haha", ả ta cười ghê rợn, sau đó được quan binh dẫn đi, đại sảnh lại trở về trạng thái im lặng.

Lúc này thái hậu là người giải tán, "Các ngươi lui hết đi, tiệc tùng vỡ hết rồi".

Nam Yên được hắn ôm đứng lên nhưng nàng nhớ ra điều gì đó nên quay sang đám người bị đánh, "A, các ngươi mau đỡ họ về nghỉ ngơi, mời thái y tới xem bệnh".

Hoàng hậu có phải đang vừa đánh vừa xoa không, bất quá câu nói tiếp theo làm tất cả ngã ngửa, "Mau chóng khỏi bệnh còn nấu ăn cho ta, Lý mập mạp ông nhớ đó".

"Vâng, thưa nương nương", được nương nương trọng dụng vì nấu ăn ngon cũng tốt mà.

Khinh Duật Phàm cùng Nam Yên về tới tẩm cung của hắn, vừa bước chân vào đã nhào vô hôn nàng, khiến nàng bất ngờ đến quên thở, sau đó ngây ra cùng hắn diễn một màn nóng bỏng. Từ Ân vừa thấy đã đỏ mặt xua tất cả cung nữ ra ngoài, tiện thể đóng của lại.

Môi của Khinh Duật Phàm mút nàng ác liệt, khiến nàng phải rên "Ưm, ưm", sau đó mới thỏa mãn mà buông ra.

Nam Yên bực mình đánh cho hắn một phát rồi quay về giường nằm, hắn cũng tò tò theo sau.

"Chàng làm cái gì, mặt mũi ta đều mất hết trơn".

"Phạt nàng".

"Phạt, phạt gì?" 

"Con gái tướng quân, Thiên quốc? Có phải nàng nên giải thích cho ta một chút".

Gì, có như vậy cũng dám hôn nàng trước mặt người khác, quá đáng, "Chàng ngốc sao, Thiên quốc chính là Thiên giới đó, còn phụ thân ta là tướng quân".

"Nàng còn dám nói? Đến cả nhạc phụ tương lai của ta là ai ta còn biết sau những đám người ngu  ngốc đó sao!".

Biết hắn giận vì thế, nên nàng hôn chụt một cái lên môi hắn rồi dịu dàng nói, "Được rồi, ta nói hết cho chàng biết là được".

"Ta là do Bích Lan tiên tử cùng Nam Đạt tướng quân sinh ra, cũng là mẫu thân thân yêu cùng lão già phụ thân của ta".

Lão già sao? "Chậm đã, sao nàng lại gọi phụ thân là lão già?"

"Già thiệt mà, không chỉ nói tuổi tác mà tính tình ngày càng như ông già, suốt ngày càu nhàu la mắng ta. Không giống mẹ xinh đẹp chỉ thương ta thôi".

"Ông bao nhiêu tuổi?".

Chà, ông già nhà mình hơi bị cao à nha, "Khoảng bốn nghìn tuổi".

Câu nói này khiến hắn phải bật dậy, 

"Nàng nói bao nhiêu, bốn nghìn tuổi? Vậy mẫu thân nàng?".

"Mẹ xinh đẹp hả, ba nghìn năm trăm tuổi".

"Vậy, vậy còn nàng?", hắn không muốn nghe, không muốn nghe sự thật nàng bao nhiêu tuổi.

"Ta, ta còn trẻ lắm, mới một nghìn bảy trăm tuổi, nhưng tính dưới đây ta chỉ mười bảy thôi nha, này, chàng sao vậy, chê ta già sao! Người ta còn phát triển nữa chứ chưa có già đâu nha".

"Không, ta không chê nàng, dù gì đi nữa ta cũng yêu nàng, nương tử".

"Ghét, ta cũng yêu chàng lắm, Phàm".

Mặc kệ, nàng đã là nương tử của hắn, muốn bao nhiêu tuổi cứ bấy nhiêu đi, chỉ cần nàng ở bên hạnh phúc cùng hắn là được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương