"Yên nhi, nàng định diễn tới khi nào? Trẫm thấy đủ rồi!"

Nam Yên đang nằm thoải mái trong lòng Khinh Duật Phàm, nghe một tiếng "Yên nhi" đã vội ngẩng đầu lên, mắt nâu trợn to nhìn hắn với vẻ không thể tin được.

"Hoàng thượng nói gì, nô tỳ nghe không hiểu!"

"Không cần nói dối, vốn nàng không phải nô tỳ của trẫm, không cần phải xưng như vậy" 

Nàng biết hắn nói như vậy có nghĩa là hắn đã biết, vậy thì không cần giấu làm gì nữa, bởi lẽ ngày mai nàng cũng định nói với hắn, cả ngày hôm nay nàng nhớ hắn biết bao.

"Ngươi biết khi nào?" mặc dù biết hắn rất giỏi nhưng không ngờ tới việc này hắn cũng biết trước khi nàng nói.

Khinh Duật Phàm trầm ngâm nhìn thiên hạ trước mặt, bỗng nhếch miệng cười 

"Nàng tò mò?"

"Đúng vậy a, ngươi là ai, sao cả việc ta là ai ngươi cũng biết!" 

"Tới làm trẫm vui, trẫm sẽ nói" 

Di, có kiểu người này nữa sao, vui mới nói, biến thái.

"Làm sao ngươi mới vui được?"

Hắn lại cười, sau đó lấy tay nàng đặt lên môi hắn và nói "Hôn trẫm"

Ặc, nàng muốn mắng người! Nhưng mà để giải tỏa cái thắc mắc này, nàng đành hy sinh nụ hôn này vậy. Nam Yên đến gần Khinh Duật Phàm, sau đó chu môi hồng ra, hôn chụt một cái như chuồn chuồn đạp nước.

Hắn làm sao hài lòng với nụ hôn này nên giơ tay ra giữ cổ nàng lại mà hôn ngấu nghiến cho đến khi nghe nàng thở dốc mới luyến tiếc mà buông. Nhìn mặt nàng hồng hồng, mắt trợn trừng nhìn hắn thật đáng yêu.

"Từ lâu trẫm đã nghĩ rằng nàng với Yên nhi làm sao lại có điểm giống nhau như thế, cho đến khi sáng nay nàng biến thành con thú thì trẫm phát hiện ra, nàng từ trước tới giờ nói dối trẫm, trẫm nên xử lý nàng sao đây?"

Da dầu run lên cả, là vì sáng nay sao, hừ, thật không ngờ "Đừng mà Khinh Duật Phàm"

"Gọi trẫm là Phàm" chỉ có nàng mới được gọi hắn như vậy.

Hả? Thân thiết như vậy sao, kệ miễn sao mình không bị phạt, "Phàm" Nam Yên nũng nịu gọi hắn "Đừng phạt ta mà, nha?" sau đó còn ôm hắn mà nói

Khinh Duật Phàm đạt được mục đích, hắn khẽ cười

"Nàng tại sao không nói cho trẫm biết?" hắn cần biết lý do.

"..."

Phải nói sao đây, nói hết hay nói dối?!!

Thấy Nam Yên không chịu nói, hắn động thân ôm nàng đứng dậy đi tới phái giường, khi mà Nam Yên từ dòng suy nghĩ tỉnh lại thì đã thây hắn đè lên nàng rồi

"Ngươi làm gì?"

"Nàng không nói trẫm tự biết cách cho nàng nói!" nói xong cúi đầu hôn lên môi nàng

"Umh..." tiếng rên rỉ quyến rũ từ họng nàng phát ra làm cho hắn càng thêm hôn ngấu nghiến, sau đó đến vành tai trắng mịn mà mút.

"Đừng mà Phàm... umh, ta nói, ta sẽ nói hết mà" nàng sắp không chịu nổi nữa rồi, sự đụng chạm này thật khiến con người ta mất hết lý trí.

Khinh Duật Phàm tiếp tục hôn xuống xương quai xanh của nàng, sau đó thả nàng ra, ôm nàng ngồi dậy "Nàng biết nói dối sẽ ra sao rồi chứ? Hử?" giọng nói khan khàn lên tiếng, nói xong còn cố ý động nhẹ thân dưới để nàng biết hắn khát khao nàng như thế nào.

Nam Yên đỏ mặt, cái thứ nóng rực ấy dán vào mông nàng giống như đang ngồi trên đống lửa, vội vàng nói hết chứ không nàng sẽ bị ăn đến không còn một mảnh.

"Người ta biết rồi, người ta sẽ nói hết" 

"Ừ, nàng tốt nhất nên ngồi yên, nếu không nó sẽ không nhịn được đâu đấy!" hắn nhìn nàng cười dâm tà.

Thiên ạ, hắn nói gì vậy, làm nàng đã ngượng chín mặt rồi, vì đây là lần đầu nàng tiếp xúc thân mật với người khác a.

"Ừm"

"Được rồi, trẫm hỏi nàng rốt cuộc là yêu hay tiên?"

A, thì ra hắn thắc mắc cái này, hihi "nếu ta là yêu quái, ngươi định thế nào?"

"..."

"Haha, coi mặt ngươi kìa, không cần lo lắng, ngươi là hoàng đế, là chân mệnh thiên tử, sẽ không có yêu quái nào hại được ngươi"

"Nói vậy nàng là tiên?"

"Đúng vậy, ta vốn là tiên tử được sinh ra trên thiên giới, nhưng ta từ nhỏ đã hiếu động, đụng đâu hư đó nên phá hội bàn đào của Vương mẫu, còn đập bể bình hoa yêu quý của Thiên đế. Sau đó ông ta phạt ta giáng xuống trần tu luyện lại từ đầu, đã vậy còn giam linh hồn ta vào một con thú, mẫu thân thương ta nên báo mộng cho ta kêu ta chăm chỉ luyện dưới ánh trăng sẽ sớm ngày thành công, còn về gặp ngươi thật ra là ngoài ý muốn" nàng nói một hơi dài khan cả cổ họng, định bụng xuống giường lấy nước uống, không ngờ người kia hành động nhanh hơn, bước một bước dài lấy cho nàng uống, nàng cong mắt cười nói "Cảm ơn"

Khinh Duật Phàm lấy nước cho Nam Yên xong, trở lên giường ôm nàng tiếp, nhàn nhạt nói "Gặp trẫm là ngoài ý muốn, ý nàng là không muốn gặp trẫm?"

Éc, "Không phải, khụ khụ" sặc nước 

Hắn đưa tay ra vỗ lưng nàng, đen mặt nói "Uống xong rồi nói"

Nam Yên hết sặc rồi mới ôm cổ hắn, nũng nịu "Không phải đâu mà, gặp ngươi tuy là ngoài ý muốn nhưng mà ta rất vui, không hề hối hận, đừng tức giận mà"

Trái tim hắn như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn cúi đầu xuống hôn nàng. Nam Yên mở miệng nhỏ hoan nghênh hắn. Dưới ánh trăng sáng, bóng hai người ôm hôn nhau thật đẹp.

Lại một lần nữa thở dốc trong ngực hắn, nàng nâng cái đầu nhỏ lên nói với hắn "Phàm, đừng xưng trẫm nữa, ta nghe không quen" trước kia xưng hô với nàng thân mật biết bao, tự nhiên đổi à.

Hắn vừa vuốt tóc nàng vừa nói "Được, nghe theo nàng, nhưng nàng phải theo ta về phòng trọ!" 

"Di, nhưng ở đây là phòng trọ mà!" 

"Phòng trọ của ta!"

Hả? "Mọi người thấy thì sao, ta ngại lắm" gì chứ, trai chưa vợ, gái chưa chồng mà có thể đồng lang cộng chẩm (chung giường gối) được.

"Ai dám nói, ta liền cắt lưỡi hắn!" 

Ghê, được rồi ngươi là hoàng đế ai dám nói gì ngươi "Được rồi, ta biết rồi, ngươi thật bá đạo"

"Ta sẽ cho nàng biết ta bá đạo bao nhiêu" hắn nhếch mép cười cười, nắm tay nàng đi ra khỏi căn phòng.

Phố đêm lên đèn rực rỡ, đâu đó có bóng dáng của tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn bao nhiêu con mắt của người dân trong thành, nhưng khí chất của hai người quá lớn khiến người ta không dám tới gần, đặc biệt là con mắt lạnh lùng của Khinh Duật Phàm quét qua, ai ai cũng nổi da gà mà run rẩy.

Về tới khách điếm của hắn, thuộc hạ ra nghênh đón đều thấy bên cạnh hoàng thượng có thêm một tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành liền đoán già đoán non trong lòng, nhưng không có ai dám lên tiếng cả. Từ Ân cũng thấy cô nương này là do hoàng thượng bắt tới sáng nay, liền đoán được sơ sơ, không dám thất lễ với chủ tử tương lai, hỏi nàng

"Xin hỏi phải xưng hô với cô nương ra sao?"

A, là Từ công công nè, ông hỏi tên nàng, nàng liền quay đầu nhìn Khinh Duật Phàm, hắn hiểu ý, quay qua nói với Từ Ân

"Hoàng hậu"

Hả? Nàng nghe xong liền ngơ ra, mắt thấy cả đám thuộc hạ bên cạnh giống như chết đứng khi nghe hắn nói, thiên ạ, hoàng thượng cứ như thế mà phong cho nàng làm hoàng hậu a.

"Phàm" nàng không đồng ý cho lắm nên quay qua nói với đám người kia "Cứ gọi ta là Nam Yên, đừng nghe chàng ấy nói"

"Nàng sớm muộn gì cũng là hoàng hậu của ta, tại sao lại không được nói?" Khinh Duật Phàm không đồng tình với nàng, giận ra mặt.

"Chàng còn nói nữa, ta không để ý tới chàng" nói xong quay người bước vô phòng giả bộ giận dữ.

Mặt Khinh Duật Phàm sớm bực mình rồi, nhìn thấy thuộc hạ của mình mắt tròn mắt dẹt nhìn nhìn thì nói "Cứ theo lời nàng ấy mà gọi, nhưng mà các ngươi cũng sớm tập gọi hoàng hậu cho quen đi", sau đó cun cút theo đuôi Nam Yên vào phòng dỗ nàng ấy.

5 anh em hắc y nhân đoán như thần, không ngờ hoàng thượng chúng ta mới 2 ngày thôi đã bắt được tiểu mỹ nhân về làm hoàng hậu Khinh quốc, chuyến đi này thật có lời cho hắn mà. Còn về Từ Ân và đám người đi theo thì chảy mồ hôi, hoàng thượng mới ra ngoài có 2 hôm mà đã dắt được hoàng hậu về dinh rồi, không hổ là hoàng đế Khinh quốc.

Từ Ân phất tay áo ra lệnh cho cung nữ 

"Các ngươi mau chuẩn bị bữa tối cho chủ tử", đám cung nữ cũng hoàn hồn trở lại, vâng vâng dạ dạ đi chuẩn bị thức ăn.

Trong phòng

"Yên nhi, nàng giận cái gì?"

"Là chàng không đúng, nói ta là hoàng hậu trước mặt bao nhiêu người, hại ta mất mặt"

Dĩ nhiên hắn không hài lòng với câu này của nàng, nàng không thích hắn nên không muốn là hoàng hậu của hắn?

"Nàng không muốn làm hoàng hậu của ta?"

"Ta..." dĩ nhiên muốn rồi nhưng mà ngươi còn chưa cầu hôn ta mà, dựa vào đâu muốn ta đồng ý làm vợ ngươi.

"Thôi được, nàng không muốn thì ta sẽ phong người khác làm" 

Cái gì? "Chàng dám!" dám tìm nữ nhân khác cơ.

"Đều tại nàng không muốn, hậu cung không thể không chủ, vậy thì để người khác làm vậy" Khinh Duật Phàm cười nham hiểm, con cừu nhỏ sắp sửa sập bẫy.

"Ai nói ta không muốn, hứ, chàng cứ thử nạp người khác coi, ta sẽ phá không còn một mống!"

"Nói như vậy là nàng làm?"

"Đương nhiên!"

Mưu kế thành công, còn cừu nhỏ đã sập bẫy, Yên nhi, nàng nghĩ thắng được ta sao.

Nam Yên cảm thấy nguy hiểm, tại sao mặt hắn ngày càng sát với mình thế này 

"Chàng làm gì a, sao lại đẩy ta xuống!"

"Yên nhi, nàng nói thử xem"

"Aa, ta có biết gì đâu"

"Nàng chấp nhận làm vợ ta, có phải chúng ta nên động phòng không?" nói xong còn cố ý thở ra hơi nóng qua tai nàng, làm tai nàng đỏ một mảng.

Động phòng?!! Có phải quá nhanh rồi không, không được "Phàm, đừng mà, chúng ta còn chưa thành hôn nữa" nàng gỡ móng vuốt sói của người nào đó xuống.

"Không vội, về kinh thành lập tức làm" nói xong còn động tay cởi áo nàng xuống, để lộ cảnh xuân mê người bên trong.

"Phàm, umh..." trời ạ, hắn hôn lên ngực nàng, thân thể nàng mềm nhũn ra, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Khinh Duật Phàm nôn nóng muốn ăn nàng từ sớm rồi, đang muốn cởi luôn cái yếm nhỏ kia thì nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa "Hoàng thượng, bữa tối đã được chuẩn bị, mời ngài cùng Nam Yên cô nương"

Bị cản trở, Khinh Duật Phàm như muốn giết người, mặt đen lại nhìn thiên hạ đang động tình trên giường thì ôn nhu kéo nàng dậy, mặc lại áo cho nàng thì thấy cái vòng đỏ rực trên tay nàng, nhìn kỹ thì thấy nó có khắc hình phượng. Lúc ấy Nam Yên đang mặc hắn thay áo cho nàng, nhìn khuôn ngực rắn chắc trước mắt mặt càng thêm đỏ, nhịn không được giơ tay ra sờ thử, ừm rất tốt, nàng sờ từ cơ bụng 6 múi tới ngực, bỗng phát hiện hắn có đeo thêm dây đeo cổ màu đỏ khắc hình rồng, mắt nâu nghi hoặc nghĩ.

Khinh Duật Phàm nắm cái tay không yên phận của nàng, đưa lên môi hôn "Nàng muốn châm lửa? Ta không ngại để nàng dập a" 

--- ------ ------ ------ ------ ---------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương