Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối
-
Chương 15
Edit: Lycoris. Beta: Dạ Nguyệt.
Sương lấy ra từ trong hộp giấy lớn một khối bánh ngọt Chocolate, đoá hoa làm từ bơ bên trên không hề tổn hại chút nào, tinh xảo như lúc ban đầu. Bánh ngọt được đặt lên một chiếc đĩa, phối hợp với một chiếc nĩa bạc cùng được đặt lên bàn trà: "Thiếu gia, bánh ngọt Chocolate của ngài." "Cảm ơn." Thanh âm của Cali vọng từ trong chén trà, ồm ồm, Sương sau khi nghe thấy thì cười vừa lòng lui xuống.
Vật phẩm đấu giá thứ hai đã được đưa lên bục, đó là một bộ quần áo hết sức hoa lệ. Tuyết dùng mắt nhìn liếc qua một lần đã không còn hứng thú nhìn thêm, thiết kế của vật phẩm đấu giá này còn không đẹp bằng thiết kế trang phục của thiếu gia. Vật phẩm đấu giá thứ ba, vật phẩm đấu giá thứ tư,... Lần thứ mười một, vật phẩm đấu giá là một cô gái toàn thân xích loã*, cô có làn da trắng nõn, mái tóc vàng cuộn sóng, con mắt màu trà yêu tĩnh chết lặng làm cho gương mặt xinh xắn của cô trở nên ảm đạm. "Hội đấu giá này còn đấu giá cả nữ nhân?" Ngả Lệ Lợi ngồi trên ghế salon, dùng tay thưởng thức mái tóc màu xanh ngọc của Cali.
*xích loã: trần trụi
"Thế này thì có gì khác so với chợ đen?" Cali nhỏ giọng nói. "Nơi này buôn bán quang minh chính đại, không giống như chợ đen." Vistor nói xong, một tay vòng qua thắt lưng của Cali. Cali ngẩng đầu đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía bàn đấu giá, cũng không giãy khỏi tay hắn.
Cô gái bị một nam nhân đầu tròn vo, thân hình phì nhiêu mua được, nam nhân ở đây (trừ người trong ghế lô của nhà Tư Mễ Nặc Á ra) đều đem ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn về phía nam nhân mập kia.
Vật phẩm đấu giá thứ mười hai, cũng là vật phẩm đấu giá cuối cùng, là một lồng sắt lớn. Lống sắt chứa hơn hai mươi nam hài, đều cùng một tuổi, áo không đủ che thân, gắt gao ôm lấy nhau, thân thể vì lạnh mà run run. "Trên người bọn họ đều có thẻ gỗ ghi số, giá khởi điểm là mười bảng Anh!"
Thời đại này ở Anh quốc, nuôi nam sủng đã trở thành một trào lưu thời thượng của giới quý tộc, có nhà quý tộc có hai, năm thậm chí là hơn mười người, một vài quý tộc còn lấy số lượng nam sủng trong nhà để thể hiện thân phận cao quý của mình.
Số lượng thiếu niên trong lồng sắt chậm rãi giảm xuống, cuối cùng chỉ còn một nam hài vô cùng bẩn, nửa sống nửa chết. "Số 15, có ai muốn mua số 15 không?" Cô gái vội vàng nói. Toàn bộ hội trường nghị luận sôi nổi, nhưng vẫn không có một người nào bỏ tiền ra mua nam hài số 15.
Cali nhìn về phía nam hài, thấy hắn đang cố hết sức dùng mái tóc che khuất đôi tai của mình, cho dù bị bùn đất che mất ngũ quan thì cũng có thể mơ hồ nhận ra hắn là một người xinh đẹp. Cali ấn xuống nút đấu giá. Cô gái trên đài vừa nghe có người muốn mua, lập tức nhẹ nhòm thở ra một hơi, trong lúc người khác không đấu giá cạnh tranh thì lập tức dùng mức giá quy định là mười bảng Anh để hoàn thành thủ tục.
Nam hài được đưa vào ghế lô của nhà Tư Mễ Nặc Á. Cali đứng lên, lấy khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng lau đi bùn đất trên mặt nam hài. "Tên của ngươi là gì?". "Ta tên là Hạ Lạc..." Giọng nam hài rất khàn, có thể nhận ra là vì đã lâu không được uống nước mà tạo thành. Cali sờ chiếc áo bông thật dày trên người mình, suy nghĩ rồi đem áo cởi xuống, khoác lên người nam hài. "Thiếu gia..." Vistor muốn mở lời ngăn cản, thế nhưng Cali nhìn hắn lắc đầu nên sau đó hắn không nói gì, chỉ là trong đôi mắt đỏ tựa như chứa ghen tuông?
Cali đưa tay vén mái tóc đang che đi đôi tai của Hạ Lạc ra sau tai hắn, đôi tai vừa dài vừa nhọn khiến cậu kinh ngạc: "Tinh linh...?"
Thân thể Hạ Lạc rõ ràng run lên, nhìn Cali, khẽ gật đầu. Đôi con ngươi xanh biếc của hắn chăm chú nhìn Cali, sợ cậu lộ ra vẻ mặt tham lam hoặc chán ghét.
Cali nở nụ cười, tựa như ánh nắng trong ngày đông, làm băng tuyết dần dần tan chảy: "Nhà chúng ta thật là kì lạ, trừ ta ra không có người nào khác, không có ai là người cả." Cali đưa Hạ Lạc đến ngồi xuống ghế salon, Sương rót một chén trà sữa, đưa cho Hạ Lạc.
Hạ Lạc cẩn thận tiếp nhận, sau khi một hơi uống hết thì nói với Sương: " Cảm ơn." Sương chỉ khẽ gật đầu, mắt nhìn lên áo của Cali khoác trên người hắn.
Sương lấy ra từ trong hộp giấy lớn một khối bánh ngọt Chocolate, đoá hoa làm từ bơ bên trên không hề tổn hại chút nào, tinh xảo như lúc ban đầu. Bánh ngọt được đặt lên một chiếc đĩa, phối hợp với một chiếc nĩa bạc cùng được đặt lên bàn trà: "Thiếu gia, bánh ngọt Chocolate của ngài." "Cảm ơn." Thanh âm của Cali vọng từ trong chén trà, ồm ồm, Sương sau khi nghe thấy thì cười vừa lòng lui xuống.
Vật phẩm đấu giá thứ hai đã được đưa lên bục, đó là một bộ quần áo hết sức hoa lệ. Tuyết dùng mắt nhìn liếc qua một lần đã không còn hứng thú nhìn thêm, thiết kế của vật phẩm đấu giá này còn không đẹp bằng thiết kế trang phục của thiếu gia. Vật phẩm đấu giá thứ ba, vật phẩm đấu giá thứ tư,... Lần thứ mười một, vật phẩm đấu giá là một cô gái toàn thân xích loã*, cô có làn da trắng nõn, mái tóc vàng cuộn sóng, con mắt màu trà yêu tĩnh chết lặng làm cho gương mặt xinh xắn của cô trở nên ảm đạm. "Hội đấu giá này còn đấu giá cả nữ nhân?" Ngả Lệ Lợi ngồi trên ghế salon, dùng tay thưởng thức mái tóc màu xanh ngọc của Cali.
*xích loã: trần trụi
"Thế này thì có gì khác so với chợ đen?" Cali nhỏ giọng nói. "Nơi này buôn bán quang minh chính đại, không giống như chợ đen." Vistor nói xong, một tay vòng qua thắt lưng của Cali. Cali ngẩng đầu đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía bàn đấu giá, cũng không giãy khỏi tay hắn.
Cô gái bị một nam nhân đầu tròn vo, thân hình phì nhiêu mua được, nam nhân ở đây (trừ người trong ghế lô của nhà Tư Mễ Nặc Á ra) đều đem ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn về phía nam nhân mập kia.
Vật phẩm đấu giá thứ mười hai, cũng là vật phẩm đấu giá cuối cùng, là một lồng sắt lớn. Lống sắt chứa hơn hai mươi nam hài, đều cùng một tuổi, áo không đủ che thân, gắt gao ôm lấy nhau, thân thể vì lạnh mà run run. "Trên người bọn họ đều có thẻ gỗ ghi số, giá khởi điểm là mười bảng Anh!"
Thời đại này ở Anh quốc, nuôi nam sủng đã trở thành một trào lưu thời thượng của giới quý tộc, có nhà quý tộc có hai, năm thậm chí là hơn mười người, một vài quý tộc còn lấy số lượng nam sủng trong nhà để thể hiện thân phận cao quý của mình.
Số lượng thiếu niên trong lồng sắt chậm rãi giảm xuống, cuối cùng chỉ còn một nam hài vô cùng bẩn, nửa sống nửa chết. "Số 15, có ai muốn mua số 15 không?" Cô gái vội vàng nói. Toàn bộ hội trường nghị luận sôi nổi, nhưng vẫn không có một người nào bỏ tiền ra mua nam hài số 15.
Cali nhìn về phía nam hài, thấy hắn đang cố hết sức dùng mái tóc che khuất đôi tai của mình, cho dù bị bùn đất che mất ngũ quan thì cũng có thể mơ hồ nhận ra hắn là một người xinh đẹp. Cali ấn xuống nút đấu giá. Cô gái trên đài vừa nghe có người muốn mua, lập tức nhẹ nhòm thở ra một hơi, trong lúc người khác không đấu giá cạnh tranh thì lập tức dùng mức giá quy định là mười bảng Anh để hoàn thành thủ tục.
Nam hài được đưa vào ghế lô của nhà Tư Mễ Nặc Á. Cali đứng lên, lấy khăn tay của mình ra, nhẹ nhàng lau đi bùn đất trên mặt nam hài. "Tên của ngươi là gì?". "Ta tên là Hạ Lạc..." Giọng nam hài rất khàn, có thể nhận ra là vì đã lâu không được uống nước mà tạo thành. Cali sờ chiếc áo bông thật dày trên người mình, suy nghĩ rồi đem áo cởi xuống, khoác lên người nam hài. "Thiếu gia..." Vistor muốn mở lời ngăn cản, thế nhưng Cali nhìn hắn lắc đầu nên sau đó hắn không nói gì, chỉ là trong đôi mắt đỏ tựa như chứa ghen tuông?
Cali đưa tay vén mái tóc đang che đi đôi tai của Hạ Lạc ra sau tai hắn, đôi tai vừa dài vừa nhọn khiến cậu kinh ngạc: "Tinh linh...?"
Thân thể Hạ Lạc rõ ràng run lên, nhìn Cali, khẽ gật đầu. Đôi con ngươi xanh biếc của hắn chăm chú nhìn Cali, sợ cậu lộ ra vẻ mặt tham lam hoặc chán ghét.
Cali nở nụ cười, tựa như ánh nắng trong ngày đông, làm băng tuyết dần dần tan chảy: "Nhà chúng ta thật là kì lạ, trừ ta ra không có người nào khác, không có ai là người cả." Cali đưa Hạ Lạc đến ngồi xuống ghế salon, Sương rót một chén trà sữa, đưa cho Hạ Lạc.
Hạ Lạc cẩn thận tiếp nhận, sau khi một hơi uống hết thì nói với Sương: " Cảm ơn." Sương chỉ khẽ gật đầu, mắt nhìn lên áo của Cali khoác trên người hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook