Tia nắng sớm xuyên qua song cửa rọi vào trong phòng, sau tấm màn là đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ.

Tấn Vương đã sớm tỉnh, nhung vẫn không nhúc nhích

Ngắm nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ say trong lòng, lưng dựa vào lồng ngực của hắn, thân mình cuộn lại, cánh tay hắn làm gối choàng qua cổ nàng, một cái tay đặt trên chiếc eo thon của nàng

Đây là tư thế thân mật mà Tấn Vương chưa bao giờ tiếp xúc qua, nhưng hắn lại không nghĩ đến sẽbuông tay.

Xung quanh đều là mùi hương nhàn nhạt quen thuộc của nàng, da dẻ tinh tế mềm mại không xương. Giống như một loại thuốc nghiện, ve vuốt gương mặt hắn khiến hắn bồi hồi.

Vẫn tiếp tục hít lấy về phía trước, đến khi chạm đến chỗ kia, Tấn Vương mới tạm dừng, thế rồi lại cứ nấn ná ở đấy, lưu luyến không buông

Người trong ngực giật mình, Tấn Vương tham lam hôn liếm chiếc gáy ngọc, thả xuống những nụ hôn vụn vặt

Dao Nương đúng là đang nửa ngủ nửa tỉnh, cảm giác xiêm y mới đổi của mình lại bị kéo ra, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người từ phía sau chen chúc vào

Nàng nhịn không được hít một hơi, Tấn Vương thật vô lý

Tấm màn khép hờ lại bắt đầu lay động, tiết tấu giai điệu nhịp nhàng

*

Vẫn là Dao Nương liên tục thúc giục, Tấn Vương mới qua loa kết thúc

Bên ngoài sắc trời đã sáng rõ, mà trên giường vẫn một mảnh hỗn độn, Dao Nương nhịn không được lại muốn khóc

“Bây giờ làm sao mới tốt đây?”

Lần này vừa xấu hổ lại vừa gấp

Tấn Vương ung dung mặc xiêm y: “Chuyện nhỏ mà thôi”

Dao Nương nhìn đến tên đầu sỏ gây tội, nghĩ đến đêm qua hắn lăn lộn mình như thế nào, nhịn khôngđược gào lên: “Đều tại chàng. hiện tại đã mấy giờ rồi, trong viện ai cũng dậy rồi, còn có….” Nàng chốt một câu: “Thiếp đã không còn chăn để đổi nữa”

Đây mới là trọng điểm. Dao Nương cảm thấy mình thật đáng thương, ban ngày hầu hạ nữ nhi, tối đến hầu hạ cha, thời gian còn lại chính là giặt đồ. Mấy ngày nay ai cũng kinh ngạc, hỏi nàng sao cứ giặt chăn hoài, nàng biết nói sao đây, chỉ có thể đỏ mặt, im lặng không lên tiếng.

Nhưng không thể ngày nào cũng nói do dì cả đến, lại nói dì cả của nàng cũng đi từ lâu rồi. Sau lại chỉ có thể nói do mồ hôi ra quá nhiều, chịu không nổi mùi mồ hôi

Lần một lần hai thôi chứ, nhiều lần như thế, nàng cũng thật không biết phải làm sao, cũng vì nàng xưa nay nhát gian, khó được có lần giương vuốt với Tấn Vương. Càng không phải nói với loại tình huống này, Tấn Vương có làm cách nào đi cũng khiến nàng phát sầu

Tấn Vương thấy nàng gấp đến mặt đỏ tai hồng, thế mà lại không nổi nóng, cũng không đành lòng trách nàng dĩ hạ phạm thượng, ngược lại càng thấy đau lòng. Nghĩ đến tối qua nàng khóc vì bị mình khi dễ, lại xem chiếc giường hỏng bét, Tấn Vương cũng thấy quẫn theo

hắn ho nhẹ, vẫy tay

Lúc này Dao Nương cũng ý thức được mình vừa vô lễ, trong lòng thấp thỏm, thấy hắn như thế cũng vội đi qua. Thao tay Tấn Vương kéo, nàng liền ngồi xuống đùi hắn

“Bổn vương nói không có chuyện gì tức là không có chuyện gì”

“Nhưng…”

Tấn Vương dời đề tài, “có phải nàng nên chuẩn bị làm việc rồi không?”

Lúc này ngoài cửa liền truyền đến tiếng gọi: “Tô nhũ nương, tỷ dậy chưa?”

Lại là A Hạ, chắc là không thấy Dao Nương đi ăn sáng, tới kêu nàng

Cao Nương theo bản năng từ trên đùi Tấn Vương nhảy dựng lên, đáp: “Dật rồi dậy rồi, ta lập tức ra đây” nói xong, nàng sốt ruột nhìn Tấn Vương: “Làm sao bây giờ? Làm soa chàng rời đi bây giờ, bên ngoài có người”

“Nàng lo cho nàng đi, bổn vương tự có cách”

Dao Nương có chút hoài nghi nhìn hắn: “thật có thể sao? Ngàn vạn lần cũng đừng để ai thấy”

Tấn Vương lộ ra chút không vui, nàng cũng không dám nói nữa, vội vã chuẩn bị rồi đi ra ngoài

Đông sương, Ngọc Yến bẩm báo::Ma ma, Tô nhũ nương dậy rồi”

Mục ma ma gật gật đầu: “đi dọn dẹp bọn họ một chút, mời điện hạ ra”

Ngọc Yến vâng lời, liền đi ra ngoài. Sai bên này một chút, khiến bên kia một chút, mới đó mà đã liền không còn bóng người. Sau đó nàng đến trước cửa phòng Dao Nương, gõ nhe vài tiếng: “Điện hạ, ma ma mời người đi ra”

nói xong, nàng liền vội vã rời đi, không dám ở lâu. Nàng cũng không dám xem điện hạ bị người khác phát hiện

Nàng chân trước vừa đi, phía sau Tấn Vương đã ra cửa, đến đông sương.

Tại Đông sương, ma ma ngồi trên giường La Hán, Tấn Vương ngồi đối diện

Ngọc Yến bưng đến khay trà, liền lui xuống

“Điện hạ tính toán cứ như vậy?”

Tấn Vương đột nhiên có chút quẫn, trôm người lại trộm đến nhũ nương của nữ nhi, mỗi buổi tối lén lút đóng cửa, tự cho là mình không lộ, ai ngờ gừng càng già càng cay

“Ma ma làm sao biết được?”

Mục ma ma bật cười nói: “Người kia rất khờ, có chuyện gì cũng treo lên mặt. Mỗi ngày trời chưa sáng đã đi giặt chăn đệm, chú ý một chút, cũng không khó biết”

Tấn vương lấy nắm tay che môi, nhẹ ho một tiếng. Rốt cuộc cũng hiểu vì sao tiểu nhũ nương lại phản ứng như vừa rồi, còn dám giương vuốt với hắn, thì ra là do oán khí quá đậm rồi

hắn nhịn không được tưởng tượng một chút, lúc mình đi rồi, tiểu nhũ nương lại ôm một chậu đồ dơ đira ngoài giặt, tức khắc liền thấy mình quá tàn nhẫn

“Điện hạ tính toán cứ như vậy?”

Mục ma ma nhắc lại vấn đề vừa rồi Tấn vương không trả lời

Ấn đường Tấn Vương nhíu nhíu: “Bổn vương cho nàng danh phận, nhưng nàng không cần”

Đổi là người khác, Tấn Vương sẽ không nói thẳng như vậy, nhưng Mục ma ma không phải người khác, xem như một trưởng bối mà hắn cực kỳ tôn trọng

Mục ma ma trầm ngâm

Bà là người sống lâu lên lão làng, cho dù Tấn vương không nói được tinh tế cho lắm, nhưng cũng có thể hiểu ý bên trong.

trên đời này có ngần ngàn vạn vạn nữ nhân, loại vì quyền thế mà dùng cách bò lên giường chủ tử, thậtlà chuyện thường như lông gà, nhiều vô số kể, vặt hoài không hết. Nhưng loại người thành thật an phận như này, tâm địa thiện lương, lại không có bao nhiêu.

Theo những gì những ngày vừa qua Mục ma ma quan sát, Dao Nương chính là loại người sau.

rõ ràng mang trong mình dáng vẻ hị hoặc như thế, lại cố tình nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, từ bỏ những cơ hội đi đường tắt, khiến cho vài người cười nhạo không thôi, thật muốn mắng nàng ngu lâu dốt bền.

Nhưng loại người này thật có ngu ngốc?

Chắc chắn không.

Ít nhất là Mục ma ma thấy Dao Nương là người có trí tuệ, tục ngữ có câu thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được. Nam nhân chính là như vậy, đưa đến miệng thìkhông cần, thứ càng không với tới thì lại càng muốn.

Đương nhiên cũng không thể nói Dao Nương cố tình như thế, cố tình lên người Tấn Vương, chỉ có thể nói nàng là người hợp ý ăn uống của Tấn Vương

Phải biết rằng, Tấn Vương là người rất nhiều nghi ngại, mà Tô Dao Nương lại là người Vương phi điều lại đây.

“Ta xem nàng hẳn là không hiểu được ý tứ Tư Ý Viện bên kia, trong viện có nha đầu luôn tìm nàng nóichuyện, ta thấy nàng trốn được sẽ trốn.” Mục ma ma mỉm cười nói, lại hỏi: “Cái chính là muốn điều tra sao?”

Tấn Vương gật gật đầu: “Nàng ta không dám cài người lung tung vào, những năm gần đây cách nàng ta cư xử, ma ma còn chưa rõ hay sao? Phúc Thành đã cho người tra qua, là người ở Tấn Châu, tỷ phu là một bộ khoái ở nha môn, cha là tú tài nghèo, coi như thân gia trong sạch. “ 

“Nàng” này tự nhiên chính là chỉ Vương phi, nhắc đến Tấn Vương phi, Mục ma ma có chút cảm thán: “Điện hạ lại đối với nàng ấy đầy bất mãn, nàng ấy là Vương phi của điện hạ, mặt mũi ít nhiều người cũng phải để lại cho nàng ta một chút. Ta nghe Ngọc Yến nói lần trước nàng chọc giận điện hạ, khiến điện hạ nhiều ngày không đến Tư Ý Viện, người trong viện bên đó cũng bắt đầu tỏ thái độ rồi. Điện hạ đừng trách lão nô lắm miệng, thê là thê, thiếp là thiếp, không thể loạn được, một khi đã loạn sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái.”

Tấn Vương trầm ngâm một chút, xoay chiếc nhẫn bảo lam đeo nơi ngón trỏ nói: “Bổn vương biết”

“Nàng chính là tâm khí cao ngạo, nhưng lại không có ác ý gì”

Tấn Vương không nói chuyện nữa. Chuyện này hắn cũng không nghĩ muốn nói với Mục ma ma, bởi vì rất nhiều chuyện đến Mục ma ma cũng không biết, Tấn Vương cũng không muốn bà biết.

Thấy vậy, Mục ma ma cũng không nói thêm nữa, hôm nay bà phá lệ nói nhiều như vậy. Cũng là sợ Tấn Vương không hiểu chuyện cân bằng hậu trạch, tránh gây ra phiền nhiễu.

Tấn Vương đứng lên: “Ma ma, bổn vương còn có việc”

Mục ma ma muốn cung tiễn hắn, bị hắn đỡ lấy: “Nàng là người ngốc, có gì nhờ ma ma chiếu cố”Tấn Vương trầm ngâm nói “Ta sẽ sai Phúc Thành đưa người sang đây, liền an bài trong phòng bên cạnh nàng đi, ngày thường có thể chăm sóc nàng.”

Mục ma ma gật gật đầu, Tấn Vương liền rời đi.

***

Sợ thời gian không có, Dao Nương cũng không đem đồ ăn sáng về phòng, mà là ăn cùng những người khác, tùy tiện đứng một góc mà ăn.

một nha đầu mặc đồ hồng phấn chạy tới, bưng mặt cười nói: “Tô nhũ nương, thì ra tỷ ở đây”

Vừa thấy người này, Dao Nương không khỏi nhăn mày.

Chẳng phải ai khác, chính là nha hoàn bên người kiếp trước Điệp Nhi.

Đối với Điệp Nhi này Dao Nương cũng không thích

trên người Điệp Nhi có đủ loại tật xấu, ví như lắm mồm, ham ăn biếng làm, ái mộ hư vinh, đứng núi này trong núi nọ. Dao Nương vốn là người nội liễm, đời trước không ít lần đi sau lưng Điệp Nhi thu dọn cục diện rối rắm mà nàng ra bày ra. Nhưng bởi vì Điệp Nhi là do Vương phi phái tới hầu hạ nàng nên nàng chỉ có thể dùng khoan dung mà đối đãi.

Đương nhiên, không phải Điệp Nhi cũng không có ưu điểm, nàng ta hiểu rất nhiều chuyện, ít nhất so với Dao Nương càng hiểu rõ hơn, chuyện trong phủ cái gì nàng ta cũng biết, cũng có thể cho Dao Nương chút ý kiến, đây cũng là lý do vì sao Dao Nương chịu đưng như vậy.

Chỉ là đời này Dao Nương không có ý định và cũng không muốn thân cận, sống lại một lần, hiểu rõchính mình cuối cùng cũng là có một cái chết thảm. Quan cảm của Dao Nương với Điệp Nhi cũng thay đổi, nhìn xem lại, Điệp Nhi tốt xấu gì cũng có rắp tâm không tốt, đều là Vương phi cố tình dẫn đường khiến nàng và Hồ trắc phi đối địch nhau.

Đời trước nếu không phải Điệp Nhi ở bên xúi giục, nàng kỳ thật cũng không có lá gan đi tìm Hồ trắc phi gây chuyện. Mà Điệp nhi sẽ luôn vì những chuyện nhỏ với Lưu Xuân Quán mà tranh đoạt hơn thiệt, khiến mâu thuẫn hai bên ngày càng lớn. Đương nhiên bản thân nàng và Hồ trắc phi đối đầu, nhưng nếu không có nguồn cơn thì sẽ không ra cớ sự như vậy.

Mọi người sẽ luôn so đo với nhau, mà Dao Nương suy đoán cái chết của chính mình trước kia có thể là do Hồ trắc phi làm hại, càng nghĩ càng để ý chuyện này. Cho nên tư fkhi nàng vào Tiểu Khóa Viện, nàng liền e sợ tránh Điệp Nhi này càng sớm càng tốt, những lần nàng ta lôi kéo làm quen, nàng nếu tránh được liền tránh, trốn được liền trốn.

Điệp Nhi bưng cơm sáng, đi đến bên cạng Dao Nương

“Tô nhũ nương, có muốn ăn màn thầu không, ta không ăn hết hai cái” Nàng ta giơ giơ lên cái chén khác, bên trong là hai cái bánh màn thầu lớn.

Dao Nương hai ba muỗng ăn hết chén cháo, liền thu dọn bát đũa của mình: “Người từ từ ăn, ta còn phải đi làm việc”

nói xong nàng liền vội vã rời đi, Điệp Nhi nhìn theo bóng dáng nàng, không nhịn được mà nhíu nhíu mày.

Nàng ta cảm thấy Dao Nương không thích mình, nhưng vì sao chứ? rõ ràng nàng thấy mình đâu có chọc người nào ghét bao giờ.

---HẾT CHƯƠNG 37---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương