Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
-
Chương 23
Hôm nay, lại là Ngọc Nương và Ngọc Yến cùng nhau trực đêm.
Trước lúc Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu đến, bỗng nhiên Ngọc Yến nói hôm nay cho Ngọc Nương nghỉ một ngày, buổi tối không cần đến trực, sáng ngày mai hãy đến.
Ngọc Nương hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Phát sinh chuyện gì? Sao Mục ma ma lại không cho ta trực đêm?"
Đang dọn dẹp giường chiếu, Ngọc Yến cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Sao có thể cứ để một mình ngươi trực đêm, gần đây tiểu quận chúa cũng không nháo đêm nữa, lúc nào cũng để một mình ngươi chịu thiệt, thật sự là thấy không được."
"Nhưng mà ….."
Ngọc Yến vỗ vỗ cái gối mềm đặt xuống đầu giường, đứng thẳng lên, có hơi bất đắc dĩ nhìn nàng: "Không phải là ta nói ngươi, ngươi quá hiền lành, hai người kia không lên tiếng thì ngươi cũng không lên tiếng, ban ngày hai người họ chăm sóc hầu hạ một mình tiểu quận chúa, bên cạnh còn có mấy người giúp đỡ như vậy, còn ngươi, thức suốt đêm, ban ngày còn bận tâm đến đây mát xa bụng cho tiểu quận chúa, sai bảo người khác cũng không chịu làm theo! Cho nên ta thương lượng qua với ma ma, để cho ngươi và Vương nhũ mẫu cùng Tiền nhũ mẫu lần lượt thay phiên, ngày mai ngươi trực ban ngày, đêm nay để cho hai người họ thức."
"Thật ra ta không sao, ta thật sự thích trực đêm....."
Ngọc Yến quay đầu lại cười, liếc nàng, rõ ràng là không tin lời nàng nói.
Đúng vậy, ai tình nguyện thức đêm, buồn ngủ cũng không dám chợp mắt.
Trên mặt Ngọc Nương lộ vẻ xấu hổ, Ngọc Yến tiện thể ngồi xuống mép giường, nói với nàng: "Thật ra cũng không chỉ vì ngươi, thời gian trước tiểu quận chúa nháo đêm, lăn qua lăn lại đến người ngã ngựa đổ, không có biện pháp nên tất cả mọi người cũng chỉ có thể cùng nhau chịu đựng, hiện tại, nếu vẫn chỉ có một mình ngươi trực đêm, ta và Ngọc Thúy tất yếu phải phân ra một người cùng thức với ngươi, trong viện này, từ trên xuống dưới nhìn giống như chỉ có một tiểu chủ tử, kì thực việc cũng rất nhiều, một người không thể trông nom hết, còn làm phiền ma ma phải trấn giữ, ma ma đã lớn tuổi, sớm không còn quản sự, sao có thể để cho lão nhân gia mệt mỏi như thế, vì vậy, lần lượt trực là thỏa đáng nhất, ba người các ngươi thay nhau trực đêm, ta và Ngọc Thúy cũng có thể nghỉ ngơi một chút."
Đều nói thành thế này, tất nhiên Ngọc Nương cũng không thể nói gì nữa.
Nàng có thể nói là nàng thực sự không muốn trực vào ban ngày hay không?
Mấy ngày nay, Tấn vương đến Tiểu Vượt Viện rất nhiều lần, dù phần lớn thời gian ban ngày Ngọc Nương ở trong phòng ngủ, nhưng không chỉ một lần nghe thấy hạ nhân nói Tấn vương đến.
Không hiểu sao, nàng có chút chột dạ.
Nàng nhớ tới hôm đó, nàng cái khó ló cái khôn, lấy cớ tiểu quận chúa khóc, hốt hoảng mà chạy, khi ấy Phúc Thành có mặt ở dưới lầu, có phải đã bị Tấn vương biết rõ là nàng lừa hắn hay không?
Ngọc Nương nghĩ, không biết Tấn vương có dự định trừng trị nàng hay không, nhưng suy đoán này hoàn toàn không thông, Tấn vương thân là người lớn nhất toàn bộ Tấn vương phủ, hoàn toàn có thể bởi vì nàng lừa hắn mà trừng phạt nàng, thậm chí có thể đuổi nàng ra khỏi phủ, đích xác là không đáng phí sức như thế.
Ngọc Nương lại nghĩ đến ánh mắt của Tấn vương hôm đó, không biết có phải hắn có ý đồ gì với chính mình hay không.
Nhưng lại thay đổi suy nghĩ, với thân phận của Tấn vương, làm sao có thể nhớ thương một quả phụ?
Không phải Ngọc Nương tự hạ thấp mình, mà do thê thiếp trong hậu viện của Tấn vương có ai không phải là quốc sắc thiên hương, luận dung mạo hay nhân phẩm, người nào cũng vượt xa nàng ngàn dặm.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra điều gì, Ngọc Nương cũng chỉ có thể học đà điểu, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, nên như thế nào đến thời điểm đó sẽ biết.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Sự việc đã được quyết định, đổi thành Ngọc Nương hầu hạ vào ban ngày, chưa nói ban ngày tuy bận rộn một chút, nhưng xác thực là thoải mái hơn so với ban đêm.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngọc Nương trực ngày đầu tiên, Tấn vương không có xuất hiện.
Nàng quả quyết là mình nghĩ nhiều.
Ngày đầu tiên không đến, nhưng ngày thứ hai Tấn vương lại đến.
Tiểu quận chúa vừa ngủ, giờ này đúng là bé nên ngủ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn vừa xoa xoa đôi mắt vài cái, Ngọc Nương đã nhìn ra bé buồn nhủ, ôm bé vào lòng, đi tới đi lui dụ dụ dỗ dỗ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, tiểu quận chúa đã ngủ.
Ngọc Thúy khen nàng có bản lĩnh dỗ hài tử, đổi lại là Tiền nhũ mẫu hay Vương nhũ mẫu còn phải lăn qua lăn lại nửa ngày, bỗng nhiên nghe tiếng thỉnh an mời vào trong viện, nghe động tĩnh hình như là Tấn vương đến, hai người vội vã đi ra ngoài nghênh đón.
Quả nhiên là Tấn vương.
Hôm nay, thoạt nhìn Tấn vương tuấn mỹ khác thường, một thân cẩm bào thêu hoa văn bằng chỉ bạc lấp lánh, trên đầu đội mão xanh ngọc, Tấn vương cực ít mặc loại màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái này, cũng bởi vì vậy, xem ra phá lệ chói mắt, giống như núi xa mây mù, lại như từng đợt sóng biển cuồn cuộn.
Ngọc Nương thoáng hoảng thần, vội vàng theo Ngọc Thúy khom gối hành lễ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tấn vương bước vào trong phòng, Phúc Thành theo sát ở bên cạnh.
"Tiểu quận chúa vừa ngủ, ma ma ở đông sương." Ngọc Thúy cung kính nói với Tấn vương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tấn vương gật đầu, nhìn tiểu quận chúa trên giường một cái, thật ra, nói là nhìn tiểu quận chúa, Ngọc Nương lại cảm thấy hắn là đang nhìn mình, không hiểu sao, ngay lúc ánh mắt hắn lướt qua, nàng chính là cảm thấy dừng lại ở trên người nàng trong chớp mắt.
Trong lòng Ngọc Nương co rụt, nhút nhát rũ mắt xuống.
Sắc mặt Tấn vương lạnh nhạt, gật đầu với Ngọc Thúy, quay người đi ra ngoài.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Không phải rời khỏi, mà là đi lầu hai.
Đối với chuyện này, Ngọc Thúy chẳng hề kinh ngạc.
Bởi vì lầu hai vốn là dành cho Tấn vương, thỉnh thoảng Tấn vương sẽ qua đây, mặc dù chiếm đa số là buổi tối, nàng hơi do dự, không biết có cần đưa trà lên cho điện hạ hay không, lầu hai này, không có người phân phó là không cho phép tùy tiện đi lên.
Đang lúc Ngọc Thúy nói chuyện này cùng Ngọc Nương, Phúc Thành thản nhiên từ bên ngoài đi vào.
"Tô nhũ mẫu, đi pha trà cho điện hạ, Quân Sơn Ngân Châm, đừng pha sai."
Lời này của Phúc Thành không chỉ khiến Ngọc Thúy kinh ngạc, cũng làm cho Ngọc Nương thập phần kinh ngạc, bởi vì công việc pha trà này, ở tình huống có nha hoàn, có thế nào cũng không tới phiên một nhũ mẫu đi làm.
Nhưng Phúc Thành đã lên tiếng, Ngọc Nương cũng không dám phản bác, chỉ có thể đi pha trà bưng lên lầu hai.
Dường như Phúc Thành không có ý đi lên lầu, nhìn hắn cười cười nói chuyện cùng với Ngọc Thúy, trong lòng Ngọc Nương có cảm giác xấu.
Quả nhiên, vừa lên lầu, nàng đã thấy Tấn vương ngồi ở phía sau thư án, ánh mắt của hắn có chút u ám.
Cũng không biết là ảo giác của nàng hay là như thế nào, rõ ràng Tấn vương là đang nhìn sách chứ không phải nhìn nàng, sao nàng lại cảm thấy trên trán hắn tựa như có con mắt.
Tim Ngọc Nương đập như hươu chạy, nhịn không được muốn sờ tóc và xiêm y của mình, đáng tiếc, hai cánh tay đều bị khay trà chiếm, cũng chỉ có thể cứng đờ bưng trà đi qua.
Càng đến gần Tấn vương, trên trán và chóp mũi của Ngọc Nương rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng nàng khẩn trương sợ hãi, rón rén đặt trà ở trên bàn, cách Tấn vương càng gần, Ngọc Nương cảm thấy hắn càng cao lớn, nàng đứng, hắn ngồi, thế nhưng hai người lại ngang bằng nhau.
Thấy Tấn vương không cử động, Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm.
Đang muốn thối lui đi xuống, lại nghe Tấn vương ho nhẹ một tiếng.
Vô ý thức, nàng co rúm người lại, hai tay xoắn cùng một chỗ, sít sao nắm chặt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Không cần giương mắt, Tấn vương cũng nhìn thấy từng ngón tay nhỏ bé trắng xanh kia, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một hình ảnh - - -
Hôm đó, trong chậu nước, bàn tay của nàng vẫy nước một cái lại một cái rửa chân cho hắn.
"Không có lời gì nói với bản vương?"
Trong lòng Ngọc Nương kêu khổ, thầm nghĩ, quả nhiên tới rồi.
Nhưng như vậy ngược lại khiến trong lòng nàng không còn bất ổn nữa, quả nhiên hắn nhớ kỹ chuyện mình đã lừa hắn, chứ không phải là chuyện khác.....
Giọng nói của nàng nhỏ mà yếu ớt: "Xin điện hạ thứ tội, hôm đó không phải nô tỳ cố ý lừa ngài, thật sự là nghe lầm, cứ cảm thấy giống như tiểu quận chúa đang khóc, tới chừng đi xuống mới phát hiện tiểu quận chúa không có khóc, đều là lỗi của nô tỳ."
Đây là không đánh đã khai?
"Ngươi sai cái gì?"
"Nô tỳ không nên giúp điện hạ rửa chân đến một nửa lại bỏ mặc ngài, càng không nên đi xuống thấy tiểu quận chúa không có thức giấc, sợ bị phạt mà không dám đi trở lên."
"Nói như thế là về tình có thể tha thứ?"
Ngọc Nương vội vàng gật gật đầu.
Tấn vương nhìn về phía nàng.
Hôm nay tiểu nhũ mẫu lại ăn mặc ra vẻ người lớn, một thân xiêm y màu nâu, rộng rãi thùng thình, nhìn không ra dáng người, vẫn chải búi tóc, trước kia lộ ra vầng trán trơn bóng, hiện giờ lại che giấu toàn bộ, nhìn như nàng cố ý làm như vậy.
Dựa theo triều đại Đại Kiền, theo tục lệ dân gian, phụ nhân đã kết hôn không được để tóc mái.
Nhưng nàng thì tốt rồi, vì cố ý che trán nên để tóc phủ ở trước trán, sử dụng dầu bôi tóc giữ cố định, nhưng bởi vì tóc mái loại này không dễ tạo kiểu, tầng tóc mái này của nàng thoa rất nhiều dầu bôi tóc, bóng loáng bắn ra bốn phía, khiến người nhìn cảm thấy chướng mắt.
Thoạt nhìn giống bà tử làm việc vặt trong phòng bếp, kì thực, sau khi gặp qua cảnh đẹp kia, làm sao nàng có thể giấu diếm được ‘tuệ nhãn như đuốc’ của Tấn vương.
Hắn chỉ cảm thấy, phung phí của trời.
Tấn vương có phần kinh ngạc với ý nghĩ này của mình, nên biết, trước giờ hắn cảm thấy thân thể phụ nhân là khiến cho người ta buồn nôn nhất, chẳng qua hắn lại vì tiểu nhũ mẫu này mà phá lệ lần nữa.
Cũng do chút dị thường kia, Tấn vương lại càng xác định, nhất quyết phải biết rõ ràng chân tướng.
"Nếu muốn bản vương không trách tội, ngươi....." Tấn vương chậm rãi nói.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngọc Nương chợt sững sờ.
"Ngươi cởi xiêm y ra."
Hả?
Ngọc Nương kinh ngạc đến tôn ti cũng đều quên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tấn vương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, nhìn một cái đã không bỏ sót chút gì, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ nhếch, giống như là nhìn thấy kỳ cảnh gì đó.
Trước đến giờ, Tấn vương chưa bao giờ là một người phóng khoáng, nghiêm túc mà nói, hắn cực ít lời, lại chú trọng thể diện, dù sao cũng là hậu duệ hoàng tộc tôn quý, là long tử phượng tôn, tôn quý đến mức không thể tôn quý hơn, muốn từ trong miệng của hắn nói ra loại lời đùa giỡn nữ nhân lương gia (gia đình lương thiện), quả thực, so với trông thấy người trần truồng chạy ở trên đường còn đáng sợ hơn.
Dù sao, kiếp trước Ngọc Nương và Tấn vương ở cùng một chỗ rất nhiều lần, hắn cũng chỉ vẻn vẹn nói lác đác mấy câu, còn lại đều là những từ ngữ trong lúc ý loạn tình mê ở trên giường, mà đến khi xuống giường, hắn trở lại là một bộ dáng đứng đắn, lạnh như băng, tựa như một vị thần không nhiễm bụi trần.
"Điện hạ, ngài không thể như thế....." Cái miệng đỏ hồng run rẩy hồi lâu, Ngọc Nương mới khó nhọc nói: "Như thế thì có khác gì với những tên ác bá ức hiếp lừa dối nữ nhân, có khác gì....."
Nghe vậy, Tấn vương cười nhẹ.
Là cái loại vô cùng cuồng ngạo kiêu căng, khinh bỉ xem thường hết thảy, lại xen lẫn vài phần cao cao tại thượng, mắt nhìn bao quát chúng sinh mà mỉm cười, không che không giấu, tựa như nghe được chuyện cười ở dưới trần gian.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Xác thực, Tấn vương chưa hề làm ra hành động ác bá bức gian nữ nhân lương gia, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không làm ra loại sự tình ỷ thế hiếp người khác, nên biết, với loại thân phận và địa vị của bọn họ, cái mà sau khi sinh ra họ biết đầu tiên, đó chính là cái gọi là "Thế" (thế lực), mà đã là long tử phượng tôn, tự nhiên là áp đảo phía trên đông đảo chúng sinh, chẳng lẽ đó không phải là "Thế".
Đặc biệt là Tấn vương, khi hắn còn nhỏ Đức phi đã qua đời, hoàng tử trong cung mất đi thân nương đúng là còn không bằng nô tài, từ nhỏ Tấn vương đã biết mượn "Thế" như thế nào, hiểu được dựa vào "Thế" đi uy hiếp những nô tài kia, cùng với làm sao để đạt được nhiều "Thế" hơn, tìm cách để một ngày nào có thể đứng sừng sững ở trên đỉnh cao kia.
Vì thế, Tấn vương không phải là ác bá, hắn chỉ là ác bá cao cấp mà thôi, là tổ tông của nhóm ác bá.
Có điều, để hắn thật sự làm ra những cử chỉ như mấy tên ác bá phố phường, đúng thật là làm khó hắn.
Tấn vương nghĩ trong đầu, ác bá đường phố ức hiếp lương dân như thế nào, không phải là hắn muốn liên tưởng, mà do tiểu nhũ mẫu thú vị trước mắt này, biểu hiện của nàng chính là như thế.
Đáng tiếc, Tấn vương suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể thông suốt loại bản lĩnh kia, hắn quyết định bỏ qua, dựa theo biện pháp của mình.
"Cởi xiêm y của ngươi ra, đừng để bản vương nói lại lần thứ hai!"
Tác giả bát quái:
Tấn Vương: Nam nhân chết, nàng là quả phụ? Bản vương chết? Nàng tự đếm xem, chẳng qua chỉ mới có hai mươi hai chương, nam nhân của nàng đã chết người thứ bao nhiêu?
Ngọc Nương: (vẻ mặt vô tội, giơ ngón tay, chính là không nói lời nào)
Tấn vương: Bản vương đây sẽ cho nàng biết, rốt cuộc nam nhân của nàng có phải đã chết hay không..... (Đằng sau lược bỏ hơn vạn chữ.....)
Hết chương 23
Trước lúc Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu đến, bỗng nhiên Ngọc Yến nói hôm nay cho Ngọc Nương nghỉ một ngày, buổi tối không cần đến trực, sáng ngày mai hãy đến.
Ngọc Nương hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Phát sinh chuyện gì? Sao Mục ma ma lại không cho ta trực đêm?"
Đang dọn dẹp giường chiếu, Ngọc Yến cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Sao có thể cứ để một mình ngươi trực đêm, gần đây tiểu quận chúa cũng không nháo đêm nữa, lúc nào cũng để một mình ngươi chịu thiệt, thật sự là thấy không được."
"Nhưng mà ….."
Ngọc Yến vỗ vỗ cái gối mềm đặt xuống đầu giường, đứng thẳng lên, có hơi bất đắc dĩ nhìn nàng: "Không phải là ta nói ngươi, ngươi quá hiền lành, hai người kia không lên tiếng thì ngươi cũng không lên tiếng, ban ngày hai người họ chăm sóc hầu hạ một mình tiểu quận chúa, bên cạnh còn có mấy người giúp đỡ như vậy, còn ngươi, thức suốt đêm, ban ngày còn bận tâm đến đây mát xa bụng cho tiểu quận chúa, sai bảo người khác cũng không chịu làm theo! Cho nên ta thương lượng qua với ma ma, để cho ngươi và Vương nhũ mẫu cùng Tiền nhũ mẫu lần lượt thay phiên, ngày mai ngươi trực ban ngày, đêm nay để cho hai người họ thức."
"Thật ra ta không sao, ta thật sự thích trực đêm....."
Ngọc Yến quay đầu lại cười, liếc nàng, rõ ràng là không tin lời nàng nói.
Đúng vậy, ai tình nguyện thức đêm, buồn ngủ cũng không dám chợp mắt.
Trên mặt Ngọc Nương lộ vẻ xấu hổ, Ngọc Yến tiện thể ngồi xuống mép giường, nói với nàng: "Thật ra cũng không chỉ vì ngươi, thời gian trước tiểu quận chúa nháo đêm, lăn qua lăn lại đến người ngã ngựa đổ, không có biện pháp nên tất cả mọi người cũng chỉ có thể cùng nhau chịu đựng, hiện tại, nếu vẫn chỉ có một mình ngươi trực đêm, ta và Ngọc Thúy tất yếu phải phân ra một người cùng thức với ngươi, trong viện này, từ trên xuống dưới nhìn giống như chỉ có một tiểu chủ tử, kì thực việc cũng rất nhiều, một người không thể trông nom hết, còn làm phiền ma ma phải trấn giữ, ma ma đã lớn tuổi, sớm không còn quản sự, sao có thể để cho lão nhân gia mệt mỏi như thế, vì vậy, lần lượt trực là thỏa đáng nhất, ba người các ngươi thay nhau trực đêm, ta và Ngọc Thúy cũng có thể nghỉ ngơi một chút."
Đều nói thành thế này, tất nhiên Ngọc Nương cũng không thể nói gì nữa.
Nàng có thể nói là nàng thực sự không muốn trực vào ban ngày hay không?
Mấy ngày nay, Tấn vương đến Tiểu Vượt Viện rất nhiều lần, dù phần lớn thời gian ban ngày Ngọc Nương ở trong phòng ngủ, nhưng không chỉ một lần nghe thấy hạ nhân nói Tấn vương đến.
Không hiểu sao, nàng có chút chột dạ.
Nàng nhớ tới hôm đó, nàng cái khó ló cái khôn, lấy cớ tiểu quận chúa khóc, hốt hoảng mà chạy, khi ấy Phúc Thành có mặt ở dưới lầu, có phải đã bị Tấn vương biết rõ là nàng lừa hắn hay không?
Ngọc Nương nghĩ, không biết Tấn vương có dự định trừng trị nàng hay không, nhưng suy đoán này hoàn toàn không thông, Tấn vương thân là người lớn nhất toàn bộ Tấn vương phủ, hoàn toàn có thể bởi vì nàng lừa hắn mà trừng phạt nàng, thậm chí có thể đuổi nàng ra khỏi phủ, đích xác là không đáng phí sức như thế.
Ngọc Nương lại nghĩ đến ánh mắt của Tấn vương hôm đó, không biết có phải hắn có ý đồ gì với chính mình hay không.
Nhưng lại thay đổi suy nghĩ, với thân phận của Tấn vương, làm sao có thể nhớ thương một quả phụ?
Không phải Ngọc Nương tự hạ thấp mình, mà do thê thiếp trong hậu viện của Tấn vương có ai không phải là quốc sắc thiên hương, luận dung mạo hay nhân phẩm, người nào cũng vượt xa nàng ngàn dặm.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra điều gì, Ngọc Nương cũng chỉ có thể học đà điểu, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, nên như thế nào đến thời điểm đó sẽ biết.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Sự việc đã được quyết định, đổi thành Ngọc Nương hầu hạ vào ban ngày, chưa nói ban ngày tuy bận rộn một chút, nhưng xác thực là thoải mái hơn so với ban đêm.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngọc Nương trực ngày đầu tiên, Tấn vương không có xuất hiện.
Nàng quả quyết là mình nghĩ nhiều.
Ngày đầu tiên không đến, nhưng ngày thứ hai Tấn vương lại đến.
Tiểu quận chúa vừa ngủ, giờ này đúng là bé nên ngủ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn vừa xoa xoa đôi mắt vài cái, Ngọc Nương đã nhìn ra bé buồn nhủ, ôm bé vào lòng, đi tới đi lui dụ dụ dỗ dỗ, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, tiểu quận chúa đã ngủ.
Ngọc Thúy khen nàng có bản lĩnh dỗ hài tử, đổi lại là Tiền nhũ mẫu hay Vương nhũ mẫu còn phải lăn qua lăn lại nửa ngày, bỗng nhiên nghe tiếng thỉnh an mời vào trong viện, nghe động tĩnh hình như là Tấn vương đến, hai người vội vã đi ra ngoài nghênh đón.
Quả nhiên là Tấn vương.
Hôm nay, thoạt nhìn Tấn vương tuấn mỹ khác thường, một thân cẩm bào thêu hoa văn bằng chỉ bạc lấp lánh, trên đầu đội mão xanh ngọc, Tấn vương cực ít mặc loại màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái này, cũng bởi vì vậy, xem ra phá lệ chói mắt, giống như núi xa mây mù, lại như từng đợt sóng biển cuồn cuộn.
Ngọc Nương thoáng hoảng thần, vội vàng theo Ngọc Thúy khom gối hành lễ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tấn vương bước vào trong phòng, Phúc Thành theo sát ở bên cạnh.
"Tiểu quận chúa vừa ngủ, ma ma ở đông sương." Ngọc Thúy cung kính nói với Tấn vương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tấn vương gật đầu, nhìn tiểu quận chúa trên giường một cái, thật ra, nói là nhìn tiểu quận chúa, Ngọc Nương lại cảm thấy hắn là đang nhìn mình, không hiểu sao, ngay lúc ánh mắt hắn lướt qua, nàng chính là cảm thấy dừng lại ở trên người nàng trong chớp mắt.
Trong lòng Ngọc Nương co rụt, nhút nhát rũ mắt xuống.
Sắc mặt Tấn vương lạnh nhạt, gật đầu với Ngọc Thúy, quay người đi ra ngoài.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Không phải rời khỏi, mà là đi lầu hai.
Đối với chuyện này, Ngọc Thúy chẳng hề kinh ngạc.
Bởi vì lầu hai vốn là dành cho Tấn vương, thỉnh thoảng Tấn vương sẽ qua đây, mặc dù chiếm đa số là buổi tối, nàng hơi do dự, không biết có cần đưa trà lên cho điện hạ hay không, lầu hai này, không có người phân phó là không cho phép tùy tiện đi lên.
Đang lúc Ngọc Thúy nói chuyện này cùng Ngọc Nương, Phúc Thành thản nhiên từ bên ngoài đi vào.
"Tô nhũ mẫu, đi pha trà cho điện hạ, Quân Sơn Ngân Châm, đừng pha sai."
Lời này của Phúc Thành không chỉ khiến Ngọc Thúy kinh ngạc, cũng làm cho Ngọc Nương thập phần kinh ngạc, bởi vì công việc pha trà này, ở tình huống có nha hoàn, có thế nào cũng không tới phiên một nhũ mẫu đi làm.
Nhưng Phúc Thành đã lên tiếng, Ngọc Nương cũng không dám phản bác, chỉ có thể đi pha trà bưng lên lầu hai.
Dường như Phúc Thành không có ý đi lên lầu, nhìn hắn cười cười nói chuyện cùng với Ngọc Thúy, trong lòng Ngọc Nương có cảm giác xấu.
Quả nhiên, vừa lên lầu, nàng đã thấy Tấn vương ngồi ở phía sau thư án, ánh mắt của hắn có chút u ám.
Cũng không biết là ảo giác của nàng hay là như thế nào, rõ ràng Tấn vương là đang nhìn sách chứ không phải nhìn nàng, sao nàng lại cảm thấy trên trán hắn tựa như có con mắt.
Tim Ngọc Nương đập như hươu chạy, nhịn không được muốn sờ tóc và xiêm y của mình, đáng tiếc, hai cánh tay đều bị khay trà chiếm, cũng chỉ có thể cứng đờ bưng trà đi qua.
Càng đến gần Tấn vương, trên trán và chóp mũi của Ngọc Nương rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng nàng khẩn trương sợ hãi, rón rén đặt trà ở trên bàn, cách Tấn vương càng gần, Ngọc Nương cảm thấy hắn càng cao lớn, nàng đứng, hắn ngồi, thế nhưng hai người lại ngang bằng nhau.
Thấy Tấn vương không cử động, Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm.
Đang muốn thối lui đi xuống, lại nghe Tấn vương ho nhẹ một tiếng.
Vô ý thức, nàng co rúm người lại, hai tay xoắn cùng một chỗ, sít sao nắm chặt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Không cần giương mắt, Tấn vương cũng nhìn thấy từng ngón tay nhỏ bé trắng xanh kia, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một hình ảnh - - -
Hôm đó, trong chậu nước, bàn tay của nàng vẫy nước một cái lại một cái rửa chân cho hắn.
"Không có lời gì nói với bản vương?"
Trong lòng Ngọc Nương kêu khổ, thầm nghĩ, quả nhiên tới rồi.
Nhưng như vậy ngược lại khiến trong lòng nàng không còn bất ổn nữa, quả nhiên hắn nhớ kỹ chuyện mình đã lừa hắn, chứ không phải là chuyện khác.....
Giọng nói của nàng nhỏ mà yếu ớt: "Xin điện hạ thứ tội, hôm đó không phải nô tỳ cố ý lừa ngài, thật sự là nghe lầm, cứ cảm thấy giống như tiểu quận chúa đang khóc, tới chừng đi xuống mới phát hiện tiểu quận chúa không có khóc, đều là lỗi của nô tỳ."
Đây là không đánh đã khai?
"Ngươi sai cái gì?"
"Nô tỳ không nên giúp điện hạ rửa chân đến một nửa lại bỏ mặc ngài, càng không nên đi xuống thấy tiểu quận chúa không có thức giấc, sợ bị phạt mà không dám đi trở lên."
"Nói như thế là về tình có thể tha thứ?"
Ngọc Nương vội vàng gật gật đầu.
Tấn vương nhìn về phía nàng.
Hôm nay tiểu nhũ mẫu lại ăn mặc ra vẻ người lớn, một thân xiêm y màu nâu, rộng rãi thùng thình, nhìn không ra dáng người, vẫn chải búi tóc, trước kia lộ ra vầng trán trơn bóng, hiện giờ lại che giấu toàn bộ, nhìn như nàng cố ý làm như vậy.
Dựa theo triều đại Đại Kiền, theo tục lệ dân gian, phụ nhân đã kết hôn không được để tóc mái.
Nhưng nàng thì tốt rồi, vì cố ý che trán nên để tóc phủ ở trước trán, sử dụng dầu bôi tóc giữ cố định, nhưng bởi vì tóc mái loại này không dễ tạo kiểu, tầng tóc mái này của nàng thoa rất nhiều dầu bôi tóc, bóng loáng bắn ra bốn phía, khiến người nhìn cảm thấy chướng mắt.
Thoạt nhìn giống bà tử làm việc vặt trong phòng bếp, kì thực, sau khi gặp qua cảnh đẹp kia, làm sao nàng có thể giấu diếm được ‘tuệ nhãn như đuốc’ của Tấn vương.
Hắn chỉ cảm thấy, phung phí của trời.
Tấn vương có phần kinh ngạc với ý nghĩ này của mình, nên biết, trước giờ hắn cảm thấy thân thể phụ nhân là khiến cho người ta buồn nôn nhất, chẳng qua hắn lại vì tiểu nhũ mẫu này mà phá lệ lần nữa.
Cũng do chút dị thường kia, Tấn vương lại càng xác định, nhất quyết phải biết rõ ràng chân tướng.
"Nếu muốn bản vương không trách tội, ngươi....." Tấn vương chậm rãi nói.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngọc Nương chợt sững sờ.
"Ngươi cởi xiêm y ra."
Hả?
Ngọc Nương kinh ngạc đến tôn ti cũng đều quên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tấn vương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, nhìn một cái đã không bỏ sót chút gì, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ nhếch, giống như là nhìn thấy kỳ cảnh gì đó.
Trước đến giờ, Tấn vương chưa bao giờ là một người phóng khoáng, nghiêm túc mà nói, hắn cực ít lời, lại chú trọng thể diện, dù sao cũng là hậu duệ hoàng tộc tôn quý, là long tử phượng tôn, tôn quý đến mức không thể tôn quý hơn, muốn từ trong miệng của hắn nói ra loại lời đùa giỡn nữ nhân lương gia (gia đình lương thiện), quả thực, so với trông thấy người trần truồng chạy ở trên đường còn đáng sợ hơn.
Dù sao, kiếp trước Ngọc Nương và Tấn vương ở cùng một chỗ rất nhiều lần, hắn cũng chỉ vẻn vẹn nói lác đác mấy câu, còn lại đều là những từ ngữ trong lúc ý loạn tình mê ở trên giường, mà đến khi xuống giường, hắn trở lại là một bộ dáng đứng đắn, lạnh như băng, tựa như một vị thần không nhiễm bụi trần.
"Điện hạ, ngài không thể như thế....." Cái miệng đỏ hồng run rẩy hồi lâu, Ngọc Nương mới khó nhọc nói: "Như thế thì có khác gì với những tên ác bá ức hiếp lừa dối nữ nhân, có khác gì....."
Nghe vậy, Tấn vương cười nhẹ.
Là cái loại vô cùng cuồng ngạo kiêu căng, khinh bỉ xem thường hết thảy, lại xen lẫn vài phần cao cao tại thượng, mắt nhìn bao quát chúng sinh mà mỉm cười, không che không giấu, tựa như nghe được chuyện cười ở dưới trần gian.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Xác thực, Tấn vương chưa hề làm ra hành động ác bá bức gian nữ nhân lương gia, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không làm ra loại sự tình ỷ thế hiếp người khác, nên biết, với loại thân phận và địa vị của bọn họ, cái mà sau khi sinh ra họ biết đầu tiên, đó chính là cái gọi là "Thế" (thế lực), mà đã là long tử phượng tôn, tự nhiên là áp đảo phía trên đông đảo chúng sinh, chẳng lẽ đó không phải là "Thế".
Đặc biệt là Tấn vương, khi hắn còn nhỏ Đức phi đã qua đời, hoàng tử trong cung mất đi thân nương đúng là còn không bằng nô tài, từ nhỏ Tấn vương đã biết mượn "Thế" như thế nào, hiểu được dựa vào "Thế" đi uy hiếp những nô tài kia, cùng với làm sao để đạt được nhiều "Thế" hơn, tìm cách để một ngày nào có thể đứng sừng sững ở trên đỉnh cao kia.
Vì thế, Tấn vương không phải là ác bá, hắn chỉ là ác bá cao cấp mà thôi, là tổ tông của nhóm ác bá.
Có điều, để hắn thật sự làm ra những cử chỉ như mấy tên ác bá phố phường, đúng thật là làm khó hắn.
Tấn vương nghĩ trong đầu, ác bá đường phố ức hiếp lương dân như thế nào, không phải là hắn muốn liên tưởng, mà do tiểu nhũ mẫu thú vị trước mắt này, biểu hiện của nàng chính là như thế.
Đáng tiếc, Tấn vương suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể thông suốt loại bản lĩnh kia, hắn quyết định bỏ qua, dựa theo biện pháp của mình.
"Cởi xiêm y của ngươi ra, đừng để bản vương nói lại lần thứ hai!"
Tác giả bát quái:
Tấn Vương: Nam nhân chết, nàng là quả phụ? Bản vương chết? Nàng tự đếm xem, chẳng qua chỉ mới có hai mươi hai chương, nam nhân của nàng đã chết người thứ bao nhiêu?
Ngọc Nương: (vẻ mặt vô tội, giơ ngón tay, chính là không nói lời nào)
Tấn vương: Bản vương đây sẽ cho nàng biết, rốt cuộc nam nhân của nàng có phải đã chết hay không..... (Đằng sau lược bỏ hơn vạn chữ.....)
Hết chương 23
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook