Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
-
Chương 1-2
Xuất thân của Ngọc Nương chính là một nhi nữ rất được cưng chiều trong nhà, cha là tú tài nên nàng cũng nhận biết được vài chữ, so với nữ tử bình thường, nàng hiểu biết đạo lý nhiều hơn một chút, thật ra, nàng hiểu biểu hiện của Tấn Vương chính là coi nàng như một món đồ chơi mà thôi, nhưng ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, từ khi vào Tấn Vương phủ này, tất cả sự tình đều không thể tùy theo nàng.
Chỉ là những điều này, nhất định nàng sẽ không nói cho tỷ tỷ biết, nàng sợ tỷ tỷ lo lắng, chỉ có thể cười nói với tỷ tỷ là không việc gì.
Nhưng thật sự là không có việc gì sao?
Miệng của Huệ Nương không nói nhưng trong lòng lại trĩu nặng, cảm thấy muội muội không có thay đổi, vẫn ngây thơ khờ khạo như trước.
Ở bên cạnh, Huệ Nương suy nghĩ miên man, bên kia, Ngọc Nương ôm Tiểu Bảo lên vui vẻ trêu chọc.
Tiểu oa nhi mới hơn một tuổi, đúng là thời điểm vui đùa thú vị, y y a a bi bô, giọng non nớt khiến cho người nghe cảm thấy ngọt ngào.
Lúc này Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói vương phi mời Ngọc Nương qua nói chuyện, Tiểu Bảo cũng mang theo.
Tỷ muội hai người nhìn nhau, Ngọc Nương đè xuống sự bất an trong lòng, ôm Tiểu Bảo, kéo tay tỷ tỷ đi ra khỏi phòng, trên đường đi, vì trấn an Huệ Nương đang thấp thỏm lo âu, nàng còn an ủi tỷ tỷ, nói vương phi là một người rất hiền hòa.
Xác thực, Vương phi cũng là một người hiền hòa, mặc dù dáng vẻ có hơi thanh lãnh một chút, nhưng đối đãi với Tiểu Bảo và Huệ Nương vô cùng kính trọng.
Không chỉ thưởng cho Huệ Nương một cái vòng vàng, còn thưởng cho Tiểu Bảo một cái vòng cổ vàng ròng khảm ngọc quý, đại khái cũng là vì tăng thể diện cho Ngọc Nương, vương phi còn đích thân đeo vòng cổ cho Tiểu Bảo.
Vì vậy, sự bất an vừa nhen nhúm trong lòng Ngọc Nương đã hoàn toàn biến thành sự cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng nghĩ đến rất nhiều điều, nghĩ rằng nếu Tiểu Bảo có thể được vương phi thích, có phải về sau mình gặp nhi tử sẽ dễ dàng hơn đúng không? Đương nhiên, khẳng định là phải trả giá lớn, vì thế, thậm chí nàng còn liên tưởng, chờ Tấn Vương từ biên thành trở về, nàng sẽ dùng loại thủ đoạn nào để giữ hắn ở lại trong phòng của mình.
Còn nhớ hắn thập phần thích làm ‘chuyện đó’ ở trong thư phòng, nàng lại ngượng ngùng, luôn luôn ngăn cản khước từ, đã từng dẫn tới hắn không vui, nhiều ngày sau mới đi tìm nàng, mà trong mấy ngày đó, vương phi đối đãi với nàng là một bộ mặt lạnh, cho đến khi Tấn Vương tới tìm nàng, mới cho nàng vài phần sắc mặt tốt.
Nếu không, vậy thử cái này xem?
Vương phi cũng không giữ Ngọc Nương ở lại lâu, nói là để tỷ muội các nàng có thêm nhiều thời gian trò chuyện cùng nhau, vì thế cho các nàng lui ra.
Đến buổi trưa, vương phi lại thưởng món ăn, tâm tình của tỷ muội hai người kể cả Tiểu Bảo thập phần khoái trá dùng bữa cơm.
Thời gian còn sớm, Ngọc Nương cho Điệp Nhi lui xuống, cùng nhau ngồi ở trên giường gạch lớn gần cửa sổ, vừa nói chuyện cùng Huệ Nương, vừa dỗ Tiểu Bảo ngủ.
Tiểu Bảo tựa ở trong ngực nương, ngủ cực kỳ ngọt ngào say nồng.
"Nói cho tỷ nghe, không phải nói đến vương phủ làm bà vú sao, thế nào lại thành hầu hạ vương gia? Vương gia đối đãi với muội được hay không?" Đại khái cũng do vương phi hiền hòa khiến cho Huệ Nương cởi bỏ sự bất an trong lòng, cho nên mới dám nói chút ít lời tư mật này cùng muội muội.
Ban đầu Ngọc Nương còn nghĩ phải giải thích thế nào với tỷ tỷ, khi nghe đến câu "được hay không" kia, lập tức đỏ mặt.
Đến cùng là cái gì mới xem như ‘được hay không’? Dưới mắt của người ngoài cuộc, có được sự sủng ái chính là tốt, vì vậy, hắn đối đãi với nàng như thế cũng xem như là tốt sao?
Nhìn dáng vẻ của muội muội, Huệ Nương còn có cái gì mà không hiểu? Có chút cảm thán thở dài, nói: "Nếu vương gia đối đãi với muội tốt, muội nên dụng tâm hầu hạ ngài ấy, cũng đừng sợ sau này mất đi Tiểu Bảo, muội đừng lo, có tỷ và tỷ phu, dù thế nào cũng sẽ không bạc đãi đứa nhỏ này."
Vừa nghe lời này, Ngọc Nương không khỏi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo ở trong lòng, có phần không đành lòng vuốt ve cái đầu nhỏ của nhi tử.
"Tỷ….."
"Rốt cuộc cũng xem như muội có hi vọng, tỷ cũng không cần suốt ngày vừa nghĩ muội liền bận tâm không thôi, muội phải thông minh một chút, nên tranh thì tranh, không nên tranh thì ngàn vạn lần đừng tranh..... Vương phi đối đãi tốt với muội, muội phải thành thật nghe lời, người ta là chính thê, muội là thiếp, tuyệt đối không nên động tâm tư không nên có….."
Kỳ thật, Huệ Nương cũng không hiểu cách đối nhân xử thế trong vương phủ to lớn này, nàng chỉ có thể tận lực mang chút ít đạo lý mình biết nói cho muội muội hiểu, Ngọc Nương vừa nghiêm cẩn lắng nghe vừa gật đầu.
Mà thời gian cũng thấm thoát trôi qua.
Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói: "Phu nhân, thời gian đã không còn sớm."
Nhất thời, Ngọc Nương cảm giác được trong lòng có một loại đau đớn tê liệt, muốn giữ chặt tỷ tỷ cùng Tiểu Bảo không cho bọn họ đi, nhưng trên mặt lại tươi cười, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ thu thập này nọ, vào phòng ngủ, nàng lại vụng trộm lau nước mắt một lát, lau khô nước mắt trên mặt mới ôm một bao đồ đi ra.
Bên trong có y phục nàng làm cho Tiểu Bảo mấy tháng nay, áo trong áo ngoài quần trong quần ngoài, tất cả đều là loại vải có chất liệu tốt mà vương phi thưởng nàng, còn có y phục nàng làm cho tỷ tỷ và tỷ phu, ngoài ra còn có chút ngân lượng, là nàng tích góp mấy tháng lương, xem như là tiền ăn uống gửi nuôi Tiểu Bảo ở trong nhà tỷ tỷ.
Nàng lưu luyến không rời đưa Huệ Nương và Tiểu Bảo đến cửa sau, lúc này Tiểu Bảo đã tỉnh, có chút nghi ngờ nhìn mấy người lớn, Huệ Nương thở dài an ủi muội muội để nàng đừng khổ sở, chờ sau này có cơ hội lại mang Tiểu Bảo tới thăm nàng là được.
Diêu Thành đã chờ trên xe la, Huệ Nương ôm Tiểu Bảo lên xe.
Ngọc Nương không dám nhìn hình ảnh này, quay lưng cúi đầu cắn môi dưới, trong lòng hạ quyết tâm sẽ cố gắng lấy lòng vương phi, để sau này được đón Tiểu Bảo cùng tỷ tỷ đến trong phủ nhiều hơn.
Nghĩ như thế, rốt cuộc thì cảm giác khó chịu trong lòng phạt nhạt chút ít, nàng mới mang Điệp Nhi trở lại tiểu viện.
Vì ngày hôm nay, nàng đã bận rộn rất nhiều ngày, mỗi lần Tấn Vương đến rồi đi, nàng cần nghỉ ngơi nhiều ngày mới có thể trở lại bình thường, hai ngày nay, vì mong Tiểu Bảo đến, ngay cả nghỉ ngơi nàng cũng chẳng quan tâm, bây giờ người đã đi, tinh thần kia cũng không còn, nhất thời cảm thấy mệt mỏi cực kỳ.
"Điệp Nhi, bữa tối đừng gọi ta, ta muốn ngủ một giấc." Một mặt nàng dặn dò, một mặt đi vào phòng ngủ.
Ở sau lưng nàng, Điệp Nhi có chút đố kỵ nhìn bóng lưng thướt tha như cành liễu đón gió của đối phương, trong lòng nàng ta mắng một câu “hồ ly tinh”.
Toàn bộ Tấn Vương phủ có ai lại không biết, Ngọc phu nhân chính là dựa vào thủ đoạn hồ mị mê hoặc mà trèo lên địa vị này, chẳng biết xấu hổ, cả ngày lẫn đêm cứng rắn lôi kéo vương gia đến phòng của nàng, Điệp nhi hầu hạ ở bên cạnh Ngọc Nương, không tránh khỏi sẽ gặp phải mấy loại tình cảnh không thích hợp gặp người, nghĩ tới hôm đó, đứng cách tấm màn nhìn vào bên trong, bóng dáng kia nằm ở phía trên uyển chuyển phập phồng không ngừng, nàng ta nhịn không được mà đỏ mặt, ở trong lòng lại phỉ nhổ một ngụm.
Nàng ta bĩu môi, dự định đi theo vào hầu hạ Ngọc Nương thay y phục, nhưng sau đó, ở tại cửa phòng hét lên một tiếng thét chói tai.
Chỉ thấy Ngọc Nương nằm sấp trên mặt đất, hoàn toàn không có động tĩnh, khóe miệng chảy xuống một vết máu đen sì.
Biên thành: biên giới thành trì
Nói thiên nói địa: líu lưỡi, nói năng không rành mạch
Chỉ là những điều này, nhất định nàng sẽ không nói cho tỷ tỷ biết, nàng sợ tỷ tỷ lo lắng, chỉ có thể cười nói với tỷ tỷ là không việc gì.
Nhưng thật sự là không có việc gì sao?
Miệng của Huệ Nương không nói nhưng trong lòng lại trĩu nặng, cảm thấy muội muội không có thay đổi, vẫn ngây thơ khờ khạo như trước.
Ở bên cạnh, Huệ Nương suy nghĩ miên man, bên kia, Ngọc Nương ôm Tiểu Bảo lên vui vẻ trêu chọc.
Tiểu oa nhi mới hơn một tuổi, đúng là thời điểm vui đùa thú vị, y y a a bi bô, giọng non nớt khiến cho người nghe cảm thấy ngọt ngào.
Lúc này Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói vương phi mời Ngọc Nương qua nói chuyện, Tiểu Bảo cũng mang theo.
Tỷ muội hai người nhìn nhau, Ngọc Nương đè xuống sự bất an trong lòng, ôm Tiểu Bảo, kéo tay tỷ tỷ đi ra khỏi phòng, trên đường đi, vì trấn an Huệ Nương đang thấp thỏm lo âu, nàng còn an ủi tỷ tỷ, nói vương phi là một người rất hiền hòa.
Xác thực, Vương phi cũng là một người hiền hòa, mặc dù dáng vẻ có hơi thanh lãnh một chút, nhưng đối đãi với Tiểu Bảo và Huệ Nương vô cùng kính trọng.
Không chỉ thưởng cho Huệ Nương một cái vòng vàng, còn thưởng cho Tiểu Bảo một cái vòng cổ vàng ròng khảm ngọc quý, đại khái cũng là vì tăng thể diện cho Ngọc Nương, vương phi còn đích thân đeo vòng cổ cho Tiểu Bảo.
Vì vậy, sự bất an vừa nhen nhúm trong lòng Ngọc Nương đã hoàn toàn biến thành sự cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng nghĩ đến rất nhiều điều, nghĩ rằng nếu Tiểu Bảo có thể được vương phi thích, có phải về sau mình gặp nhi tử sẽ dễ dàng hơn đúng không? Đương nhiên, khẳng định là phải trả giá lớn, vì thế, thậm chí nàng còn liên tưởng, chờ Tấn Vương từ biên thành trở về, nàng sẽ dùng loại thủ đoạn nào để giữ hắn ở lại trong phòng của mình.
Còn nhớ hắn thập phần thích làm ‘chuyện đó’ ở trong thư phòng, nàng lại ngượng ngùng, luôn luôn ngăn cản khước từ, đã từng dẫn tới hắn không vui, nhiều ngày sau mới đi tìm nàng, mà trong mấy ngày đó, vương phi đối đãi với nàng là một bộ mặt lạnh, cho đến khi Tấn Vương tới tìm nàng, mới cho nàng vài phần sắc mặt tốt.
Nếu không, vậy thử cái này xem?
Vương phi cũng không giữ Ngọc Nương ở lại lâu, nói là để tỷ muội các nàng có thêm nhiều thời gian trò chuyện cùng nhau, vì thế cho các nàng lui ra.
Đến buổi trưa, vương phi lại thưởng món ăn, tâm tình của tỷ muội hai người kể cả Tiểu Bảo thập phần khoái trá dùng bữa cơm.
Thời gian còn sớm, Ngọc Nương cho Điệp Nhi lui xuống, cùng nhau ngồi ở trên giường gạch lớn gần cửa sổ, vừa nói chuyện cùng Huệ Nương, vừa dỗ Tiểu Bảo ngủ.
Tiểu Bảo tựa ở trong ngực nương, ngủ cực kỳ ngọt ngào say nồng.
"Nói cho tỷ nghe, không phải nói đến vương phủ làm bà vú sao, thế nào lại thành hầu hạ vương gia? Vương gia đối đãi với muội được hay không?" Đại khái cũng do vương phi hiền hòa khiến cho Huệ Nương cởi bỏ sự bất an trong lòng, cho nên mới dám nói chút ít lời tư mật này cùng muội muội.
Ban đầu Ngọc Nương còn nghĩ phải giải thích thế nào với tỷ tỷ, khi nghe đến câu "được hay không" kia, lập tức đỏ mặt.
Đến cùng là cái gì mới xem như ‘được hay không’? Dưới mắt của người ngoài cuộc, có được sự sủng ái chính là tốt, vì vậy, hắn đối đãi với nàng như thế cũng xem như là tốt sao?
Nhìn dáng vẻ của muội muội, Huệ Nương còn có cái gì mà không hiểu? Có chút cảm thán thở dài, nói: "Nếu vương gia đối đãi với muội tốt, muội nên dụng tâm hầu hạ ngài ấy, cũng đừng sợ sau này mất đi Tiểu Bảo, muội đừng lo, có tỷ và tỷ phu, dù thế nào cũng sẽ không bạc đãi đứa nhỏ này."
Vừa nghe lời này, Ngọc Nương không khỏi cúi đầu nhìn Tiểu Bảo ở trong lòng, có phần không đành lòng vuốt ve cái đầu nhỏ của nhi tử.
"Tỷ….."
"Rốt cuộc cũng xem như muội có hi vọng, tỷ cũng không cần suốt ngày vừa nghĩ muội liền bận tâm không thôi, muội phải thông minh một chút, nên tranh thì tranh, không nên tranh thì ngàn vạn lần đừng tranh..... Vương phi đối đãi tốt với muội, muội phải thành thật nghe lời, người ta là chính thê, muội là thiếp, tuyệt đối không nên động tâm tư không nên có….."
Kỳ thật, Huệ Nương cũng không hiểu cách đối nhân xử thế trong vương phủ to lớn này, nàng chỉ có thể tận lực mang chút ít đạo lý mình biết nói cho muội muội hiểu, Ngọc Nương vừa nghiêm cẩn lắng nghe vừa gật đầu.
Mà thời gian cũng thấm thoát trôi qua.
Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói: "Phu nhân, thời gian đã không còn sớm."
Nhất thời, Ngọc Nương cảm giác được trong lòng có một loại đau đớn tê liệt, muốn giữ chặt tỷ tỷ cùng Tiểu Bảo không cho bọn họ đi, nhưng trên mặt lại tươi cười, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ thu thập này nọ, vào phòng ngủ, nàng lại vụng trộm lau nước mắt một lát, lau khô nước mắt trên mặt mới ôm một bao đồ đi ra.
Bên trong có y phục nàng làm cho Tiểu Bảo mấy tháng nay, áo trong áo ngoài quần trong quần ngoài, tất cả đều là loại vải có chất liệu tốt mà vương phi thưởng nàng, còn có y phục nàng làm cho tỷ tỷ và tỷ phu, ngoài ra còn có chút ngân lượng, là nàng tích góp mấy tháng lương, xem như là tiền ăn uống gửi nuôi Tiểu Bảo ở trong nhà tỷ tỷ.
Nàng lưu luyến không rời đưa Huệ Nương và Tiểu Bảo đến cửa sau, lúc này Tiểu Bảo đã tỉnh, có chút nghi ngờ nhìn mấy người lớn, Huệ Nương thở dài an ủi muội muội để nàng đừng khổ sở, chờ sau này có cơ hội lại mang Tiểu Bảo tới thăm nàng là được.
Diêu Thành đã chờ trên xe la, Huệ Nương ôm Tiểu Bảo lên xe.
Ngọc Nương không dám nhìn hình ảnh này, quay lưng cúi đầu cắn môi dưới, trong lòng hạ quyết tâm sẽ cố gắng lấy lòng vương phi, để sau này được đón Tiểu Bảo cùng tỷ tỷ đến trong phủ nhiều hơn.
Nghĩ như thế, rốt cuộc thì cảm giác khó chịu trong lòng phạt nhạt chút ít, nàng mới mang Điệp Nhi trở lại tiểu viện.
Vì ngày hôm nay, nàng đã bận rộn rất nhiều ngày, mỗi lần Tấn Vương đến rồi đi, nàng cần nghỉ ngơi nhiều ngày mới có thể trở lại bình thường, hai ngày nay, vì mong Tiểu Bảo đến, ngay cả nghỉ ngơi nàng cũng chẳng quan tâm, bây giờ người đã đi, tinh thần kia cũng không còn, nhất thời cảm thấy mệt mỏi cực kỳ.
"Điệp Nhi, bữa tối đừng gọi ta, ta muốn ngủ một giấc." Một mặt nàng dặn dò, một mặt đi vào phòng ngủ.
Ở sau lưng nàng, Điệp Nhi có chút đố kỵ nhìn bóng lưng thướt tha như cành liễu đón gió của đối phương, trong lòng nàng ta mắng một câu “hồ ly tinh”.
Toàn bộ Tấn Vương phủ có ai lại không biết, Ngọc phu nhân chính là dựa vào thủ đoạn hồ mị mê hoặc mà trèo lên địa vị này, chẳng biết xấu hổ, cả ngày lẫn đêm cứng rắn lôi kéo vương gia đến phòng của nàng, Điệp nhi hầu hạ ở bên cạnh Ngọc Nương, không tránh khỏi sẽ gặp phải mấy loại tình cảnh không thích hợp gặp người, nghĩ tới hôm đó, đứng cách tấm màn nhìn vào bên trong, bóng dáng kia nằm ở phía trên uyển chuyển phập phồng không ngừng, nàng ta nhịn không được mà đỏ mặt, ở trong lòng lại phỉ nhổ một ngụm.
Nàng ta bĩu môi, dự định đi theo vào hầu hạ Ngọc Nương thay y phục, nhưng sau đó, ở tại cửa phòng hét lên một tiếng thét chói tai.
Chỉ thấy Ngọc Nương nằm sấp trên mặt đất, hoàn toàn không có động tĩnh, khóe miệng chảy xuống một vết máu đen sì.
Biên thành: biên giới thành trì
Nói thiên nói địa: líu lưỡi, nói năng không rành mạch
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook