Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
-
Chương 10: Ông là kẻ thần kinh
Editor: Ngô Thiên Di
Diệp Dũng canh chừng xung quanh phòng học, nhìn thấy Lâm Hiểu cùng Diệp Khinh Ngôn xuất hiện, nhất thời run chân, hắn lặng lẽ lùi về sau không cẩn thận va vào một học sinh, chửi bới một câu: “Bước đi không có mắt a.”
Âm thanh đã kinh động đến Lâm Hiểu ở bên người Diệp Khinh Ngôn, hắn chân dài bước một bước đi tới trước mặt Diệp Dũng: “Ông cho rằng bản thân chạy đi được à?
Diệp Dũng nhìn Lâm Hiểu, nghĩ đến tối hôm qua hắn rút ra súng lục, nhất thời sợ đến liền muốn quỳ xuống: “Anh em, cậu là đại nhân rộng lượng, tôi cũng là nghe chỉ thị của đại ca mới đến trường học chờ tiểu Ngôn, theo tôi không hề có một chút quan hệ, có phải không tiểu Ngôn, con giúp ta nói hai câu a, tốt xấu gì thì ta cũng là họ hàng xa của con.”
Diệp Khinh Ngôn giận không có chỗ phát tiết, duỗi ra đầu ngón út đâm đầu của hắn: “Ông là kẻ thần kinh, nếu Diệp Quốc Minh để cho ông đi chết ông có đi không? Ông ở trường học canh chừng tôi, ông thật sự coi tôi là kẻ ngu si cái gì cũng không hiểu a!”
Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn Diệp Khinh Ngôn, trước mắt là cô gái bá đạo lại đúng là cô gái tối hôm qua bản thân hắn đã cứu sao?
Diệp Dũng kinh ngạc nhìn ngữ khí khinh bỉ của Diệp Khinh Ngôn, trong lòng nén giận cũng không dám biểu hiện ra, một mực hướng về phía Lâm Hiểu xin tha: “Anh em cậu hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi trên có già dưới có trẻ, không có tôi bọn họ liền cơm đều ăn không đủ no......”
Lâm Hiểu không nói gì mà nhìn thủ đoạn của hắn, cái này là thời đại nào còn tưởng rằng một chiêu có thể lừa dối qua ải, giữa lúc hắn muốn làm loạn, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Diệp Khinh Ngôn.
“Lâm Hiểu anh vẫn là hãy thả ông ta a, ông ta cũng là nghe chỉ thị của Diệp Quốc Minh.” Diệp Khinh Ngôn xác thực có một tia không đành lòng.
“Diệp tiểu thư, không thể dễ dàng buông tha ông ta, cô quên là sự tình của buổi tối ngày trước à?” Lâm Hiểu cảm thấy cô thực sự quá ngốc, đối mặt với người gây thương tổn cho mình, cần phải để cho hắn trả gấp đôi, làm sao có thể dễ dàng như vậy buông tha cho hắn.
Diệp Dũng bắt lấy nhược điểm dễ mềm lòng của Diệp Khinh Ngôn, vô cùng đáng thương bỏ ra vài giọt nước mắt: “Tiểu Ngôn, ta biết con tốt nhất, ta cũng chẳng còn cách nào khác a, ai kêu ta không bản lĩnh chỉ có thể nghe theo đại ca, cậu là đại nhân có lòng rộng lượng bỏ qua cho ta đi.”
Diệp Khinh Ngôn bất đắc dĩ nhìn Lâm Hiểu: “Tôi biết anh không muốn vi phạm mệnh lệnh của Sở thiếu, chuyện ngày hôm nay tôi gặp phụ trách. Coi như cho Diệp Dũng một cơ hội hối cải để làm người, tôi vẫn tin tưởng nhân tính bản thiện.”
Lâm Hiểu bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn, có thể thấy hắn không thể dễ dàng sửa đổi tính người, bất đắc dĩ Diệp Khinh Ngôn chỉ nhìn thấy mặt ngoài của hắn, một giây sau buông lỏng tay ra: “Còn không mau cút đi!”
“Ta lăn, ta hiện tại liền lăn......” Diệp Dũng lòng như lửa đốt nói, nhanh chân liền chạy.
Diệp Khinh Ngôn hướng về phía Lâm Hiểu gật đầu: “Cảm tạ anh, anh trở về đi, tôi muốn tiến vào đi học.”
“Sở thiếu, sự tình chính là như vậy.” Lâm Hiểu báo cáo sự việc vừa mới xảy ra ở đại học, vừa quan sát phản ứng của Sở thiếu.
Lệ Thiếu Sở từ chiếc ghế ông chủ đứng dậy, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trong văn phòng xa hoa, không nói một câu, lòng bàn tay chuyển động hai quả cầu bằng ngọc, mặt không cảm xúc chăm chú nhìn thế giới bên ngoài.
Lâm Hiểu chú ý tới tạp chí trên bàn làm việc, bìa ngoài là tin tức đính hôn của con gái Diệp Uyển San của Diệp gia cùng con cậu ấm Kiều Nghệ của Kiều thị. Hắn cầm lên lật một chút, nghi ngờ nói: “Sở thiếu, không nghĩ tới Diệp Quốc Minh đối xử với hai cô con gái khác biệt thật to lớn.”
“Một người là cưới hỏi đàng hoàng, một bên là tiểu thiếp sinh con gái riêng, là người đàn ông đều biết lựa chọn như thế nào.” Lệ Thiếu Sở không cho là đúng, hiển nhiên đối với tình cảnh của Diệp Khinh Ngôn hiện tại cũng không để ý.
“Nhưng là việc kia Diệp Dũng xác thực chính là Diệp Quốc Minh phái tới để theo dõi Diệp tiểu thư.”
“Theo dõi không cái gì, Diệp Khinh Ngôn là “Mồi câu” của tôi, hiện tại chỉ cần tĩnh lặng chờ đợi, thả dây dài câu cá lớn, nếu như có thời gian Diệp Quốc Minh nhất định sẽ mắc câu.” Lệ Thiếu Sở nói, mặt không chút biến sắc lấy bàn tay vỗ vào bàn làm việc.
Lâm Hiểu không biết quyết định của Sở thiếu, nhưng những gì Sở thiếu nói đều là đúng, nếu không thì tập đoàn Lệ Thị khổng lồ bây giờ cũng sẽ không ở trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã trở thành công ty hàng đầu ở Tấn Thành cũng như nhiều quốc gia. Đối với ba chữ Lệ Thiếu Sở, rất nhiều người đều là mang theo sự sùng bái cùng ánh mắt truyền kỳ đến xem, trong đó bao quát mấy vạn công nhân Lệ Thị.
“Lên xe.”
Diệp Khinh Ngôn không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đến trường học đón mình lúc tan học, trái tim cô dĩ nhiên nhảy nhót chờ mong, lẽ nào hắn có tin tức tốt gì muốn nói. Lâm Hiểu không lên tiếng, nhìn con ngươi đơn thuần của Diệp Khinh Ngôn, vô lực lắc đầu một cái.
Lệ Thiếu Sở nheo mắt một lát: “Biết Diệp Uyển San à?”
“Biết, cô ta là hòn ngọc quý trong tay Diệp Quốc Minh, con gái Hoàng Mộng Vân...... Vẫn là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi“. Diệp Khinh Ngôb tức giận trả lời, vừa chờ mong nhất thời biến mất không thấy hình bóng.
“Cô không thích cô ta không quan trọng, bất quá ngày mai cô ta liền muốn đính hôn.”
“Đính hôn? Anh nói Diệp Uyển San?” Diệp Khinh Ngôn không tin trợn to hai mắt.
Lệ Thiếu Sở hơi nhíu cau mày, dùng ngữ khí nghi vấn nói: “Làm sao, cô không biết. Chị gái của cô đính hôn cô không đi chúc mừng cô ta à, đối phương chính là cậu ấm Kiều Nghệ của Kiều thị.”
“Kiều Nghệ?” Diệp Khinh Ngôn cả người lạnh lẽo, rất nhanh cô nở nụ cười khổ, nghĩ thầm, nhưng thật là không có nghĩ đến, chỉ hai tháng ngắn ngủi mà Diệp Uyển San liền đầu hàng Kiều Nghệ, hiện tại hai người còn chuẩn đính hôn, thực sự là quá trào phúng.
Phát hiện sắc mặt kì lạ của cô, Lệ Thiếu Sở mơ hồ bên trong cảm giác thấy kỳ quái, hắn không chút biến sắc hỏi: “Diệp Uyển San tổ chức lễ đính hôn cô không muốn đi à?”
Diệp Dũng canh chừng xung quanh phòng học, nhìn thấy Lâm Hiểu cùng Diệp Khinh Ngôn xuất hiện, nhất thời run chân, hắn lặng lẽ lùi về sau không cẩn thận va vào một học sinh, chửi bới một câu: “Bước đi không có mắt a.”
Âm thanh đã kinh động đến Lâm Hiểu ở bên người Diệp Khinh Ngôn, hắn chân dài bước một bước đi tới trước mặt Diệp Dũng: “Ông cho rằng bản thân chạy đi được à?
Diệp Dũng nhìn Lâm Hiểu, nghĩ đến tối hôm qua hắn rút ra súng lục, nhất thời sợ đến liền muốn quỳ xuống: “Anh em, cậu là đại nhân rộng lượng, tôi cũng là nghe chỉ thị của đại ca mới đến trường học chờ tiểu Ngôn, theo tôi không hề có một chút quan hệ, có phải không tiểu Ngôn, con giúp ta nói hai câu a, tốt xấu gì thì ta cũng là họ hàng xa của con.”
Diệp Khinh Ngôn giận không có chỗ phát tiết, duỗi ra đầu ngón út đâm đầu của hắn: “Ông là kẻ thần kinh, nếu Diệp Quốc Minh để cho ông đi chết ông có đi không? Ông ở trường học canh chừng tôi, ông thật sự coi tôi là kẻ ngu si cái gì cũng không hiểu a!”
Lâm Hiểu kinh ngạc nhìn Diệp Khinh Ngôn, trước mắt là cô gái bá đạo lại đúng là cô gái tối hôm qua bản thân hắn đã cứu sao?
Diệp Dũng kinh ngạc nhìn ngữ khí khinh bỉ của Diệp Khinh Ngôn, trong lòng nén giận cũng không dám biểu hiện ra, một mực hướng về phía Lâm Hiểu xin tha: “Anh em cậu hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi trên có già dưới có trẻ, không có tôi bọn họ liền cơm đều ăn không đủ no......”
Lâm Hiểu không nói gì mà nhìn thủ đoạn của hắn, cái này là thời đại nào còn tưởng rằng một chiêu có thể lừa dối qua ải, giữa lúc hắn muốn làm loạn, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Diệp Khinh Ngôn.
“Lâm Hiểu anh vẫn là hãy thả ông ta a, ông ta cũng là nghe chỉ thị của Diệp Quốc Minh.” Diệp Khinh Ngôn xác thực có một tia không đành lòng.
“Diệp tiểu thư, không thể dễ dàng buông tha ông ta, cô quên là sự tình của buổi tối ngày trước à?” Lâm Hiểu cảm thấy cô thực sự quá ngốc, đối mặt với người gây thương tổn cho mình, cần phải để cho hắn trả gấp đôi, làm sao có thể dễ dàng như vậy buông tha cho hắn.
Diệp Dũng bắt lấy nhược điểm dễ mềm lòng của Diệp Khinh Ngôn, vô cùng đáng thương bỏ ra vài giọt nước mắt: “Tiểu Ngôn, ta biết con tốt nhất, ta cũng chẳng còn cách nào khác a, ai kêu ta không bản lĩnh chỉ có thể nghe theo đại ca, cậu là đại nhân có lòng rộng lượng bỏ qua cho ta đi.”
Diệp Khinh Ngôn bất đắc dĩ nhìn Lâm Hiểu: “Tôi biết anh không muốn vi phạm mệnh lệnh của Sở thiếu, chuyện ngày hôm nay tôi gặp phụ trách. Coi như cho Diệp Dũng một cơ hội hối cải để làm người, tôi vẫn tin tưởng nhân tính bản thiện.”
Lâm Hiểu bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn, có thể thấy hắn không thể dễ dàng sửa đổi tính người, bất đắc dĩ Diệp Khinh Ngôn chỉ nhìn thấy mặt ngoài của hắn, một giây sau buông lỏng tay ra: “Còn không mau cút đi!”
“Ta lăn, ta hiện tại liền lăn......” Diệp Dũng lòng như lửa đốt nói, nhanh chân liền chạy.
Diệp Khinh Ngôn hướng về phía Lâm Hiểu gật đầu: “Cảm tạ anh, anh trở về đi, tôi muốn tiến vào đi học.”
“Sở thiếu, sự tình chính là như vậy.” Lâm Hiểu báo cáo sự việc vừa mới xảy ra ở đại học, vừa quan sát phản ứng của Sở thiếu.
Lệ Thiếu Sở từ chiếc ghế ông chủ đứng dậy, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trong văn phòng xa hoa, không nói một câu, lòng bàn tay chuyển động hai quả cầu bằng ngọc, mặt không cảm xúc chăm chú nhìn thế giới bên ngoài.
Lâm Hiểu chú ý tới tạp chí trên bàn làm việc, bìa ngoài là tin tức đính hôn của con gái Diệp Uyển San của Diệp gia cùng con cậu ấm Kiều Nghệ của Kiều thị. Hắn cầm lên lật một chút, nghi ngờ nói: “Sở thiếu, không nghĩ tới Diệp Quốc Minh đối xử với hai cô con gái khác biệt thật to lớn.”
“Một người là cưới hỏi đàng hoàng, một bên là tiểu thiếp sinh con gái riêng, là người đàn ông đều biết lựa chọn như thế nào.” Lệ Thiếu Sở không cho là đúng, hiển nhiên đối với tình cảnh của Diệp Khinh Ngôn hiện tại cũng không để ý.
“Nhưng là việc kia Diệp Dũng xác thực chính là Diệp Quốc Minh phái tới để theo dõi Diệp tiểu thư.”
“Theo dõi không cái gì, Diệp Khinh Ngôn là “Mồi câu” của tôi, hiện tại chỉ cần tĩnh lặng chờ đợi, thả dây dài câu cá lớn, nếu như có thời gian Diệp Quốc Minh nhất định sẽ mắc câu.” Lệ Thiếu Sở nói, mặt không chút biến sắc lấy bàn tay vỗ vào bàn làm việc.
Lâm Hiểu không biết quyết định của Sở thiếu, nhưng những gì Sở thiếu nói đều là đúng, nếu không thì tập đoàn Lệ Thị khổng lồ bây giờ cũng sẽ không ở trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã trở thành công ty hàng đầu ở Tấn Thành cũng như nhiều quốc gia. Đối với ba chữ Lệ Thiếu Sở, rất nhiều người đều là mang theo sự sùng bái cùng ánh mắt truyền kỳ đến xem, trong đó bao quát mấy vạn công nhân Lệ Thị.
“Lên xe.”
Diệp Khinh Ngôn không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đến trường học đón mình lúc tan học, trái tim cô dĩ nhiên nhảy nhót chờ mong, lẽ nào hắn có tin tức tốt gì muốn nói. Lâm Hiểu không lên tiếng, nhìn con ngươi đơn thuần của Diệp Khinh Ngôn, vô lực lắc đầu một cái.
Lệ Thiếu Sở nheo mắt một lát: “Biết Diệp Uyển San à?”
“Biết, cô ta là hòn ngọc quý trong tay Diệp Quốc Minh, con gái Hoàng Mộng Vân...... Vẫn là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi“. Diệp Khinh Ngôb tức giận trả lời, vừa chờ mong nhất thời biến mất không thấy hình bóng.
“Cô không thích cô ta không quan trọng, bất quá ngày mai cô ta liền muốn đính hôn.”
“Đính hôn? Anh nói Diệp Uyển San?” Diệp Khinh Ngôn không tin trợn to hai mắt.
Lệ Thiếu Sở hơi nhíu cau mày, dùng ngữ khí nghi vấn nói: “Làm sao, cô không biết. Chị gái của cô đính hôn cô không đi chúc mừng cô ta à, đối phương chính là cậu ấm Kiều Nghệ của Kiều thị.”
“Kiều Nghệ?” Diệp Khinh Ngôn cả người lạnh lẽo, rất nhanh cô nở nụ cười khổ, nghĩ thầm, nhưng thật là không có nghĩ đến, chỉ hai tháng ngắn ngủi mà Diệp Uyển San liền đầu hàng Kiều Nghệ, hiện tại hai người còn chuẩn đính hôn, thực sự là quá trào phúng.
Phát hiện sắc mặt kì lạ của cô, Lệ Thiếu Sở mơ hồ bên trong cảm giác thấy kỳ quái, hắn không chút biến sắc hỏi: “Diệp Uyển San tổ chức lễ đính hôn cô không muốn đi à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook