Sủng Thê Tận Xương: Ông Xã Thần Bí Có Chút Hư
-
Chương 2-1: Đàn ông ngồi xe lăn (1)
Nhìn đến cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng, vừa tức giống mèo con xù lông, tâm tình anh ta lại quỷ dị không sai, anh mím môi, rời giường "Tôi là Cố Quân Trục, là chủ nơi này."
Trên người anh ta cái gì cũng chưa mặc, bỗng nhiên đứng dậy, thắt lưng rắn chắc, eo thon khêu gợi ở hai bên cột sống, hai chân thẳng tắp cùng mông đàn hồi vểnh cao liền như vậy bất ngờ không phòng ngự tiến công trong ánh mắt Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc hít vào miệng khí, mạnh mẽ dơ tay che mắt, gầm thét: "Anh biến thái sao? Bại lộ cuồng! Không biết xấu hổ!"
Cố Quân Trục tiện tay phủ thêm áo tắm, hừ lạnh: "Cô không phải biến thái, biết xấu hổ, thừa dịp tôi chưa chuẩn bị lên giường tôi để cho tôi ngủ!"
"Anh nói bậy!" Diệp Tinh Bắc tức muốn giết người: "Tôi mới vừa từ nước ngoài trở về, trên xe Giang Tư Du, Giang Tư Du nói đưa tôi về nhà gặp ông nội lần cuối, cô ta vì cái gì đưa tôi đến đây nơi này? Anh cùng cô ta cuối cùng có giao dịch xấu xa gì?"
Cố Quân Trục cầm lấy cốc nước, uống một hớp, quay đầu nhìn cô "Tuy tôi cũng là người bị hại, nhưng tôi có đầu óc, sẽ phân tích, không có chuyện gì đều chất vấn người khác, cho nên tôi có thể nói với cô, chúc mừng cô, cô bị người nhà của cô gả cho một con ma ốm sắp chết, cô sắp làm quả phụ rồi!"
"Tôi? Gả cho người nào?" Diệp Tinh Bắc chuyển tay, ngẩn ngơ nhìn anh, "Anh sao? Anh sắp chết?"
Người đàn ông này vừa thấy liền là tai họa, tai họa sống ngàn năm, anh ta nhảy lộc cộc như vậy, dáng vẻ không giống như là sắp chết?
"Đúng, liền là tôi " Cố Quân Trục mím môi.
"Cô chẳng những không có đầu óc, lỗ tai còn không tốt sao? Chẳng lẽ cô không nghe nói qua, từ một năm trước Ngũ thiếu gia nhà họ Cố, Cố Quân Trục, sau khi mất tích từ nước ngoài trở về, liền nằm trên giường không dậy nổi, bệnh nguy kịch, chỉ còn một hơi sau, lập tức liền muốn xuống mồ rồi hả?"
Diệp Tinh Bắc ngửa mặt nhìn về phía đối diện cô, che bóng đứng người đàn ông.
Vóc dáng ít nhất 1m85, dáng người che áo tắm đẹp thế nào, vừa rồi cô đã chính mắt nhìn qua rồi.
Dung nhan khôi ngô tuấn tú, hơn nữa ánh mắt kia tối đen sâu thẳm, chưa một loại mị lực khó nói lên lời, giống như có thể hút hồn người ta.
Sắc mặt quả thật có chút trắng xanh, nhưng theo lời nói của anh ta "Bệnh nguy kịch, chỉ còn một hơi" tuyệt đối không có một chút quan hệ nào.
Anh ta "Bệnh nguy kịch, chỉ còn một hơi", tối hôm qua Long Tinh Hổ Mãnh, làm cho cô bây giờ như là muốn vỡ vụn, đích thực là người nào?
Quỷ sao?
Trên người anh ta cái gì cũng chưa mặc, bỗng nhiên đứng dậy, thắt lưng rắn chắc, eo thon khêu gợi ở hai bên cột sống, hai chân thẳng tắp cùng mông đàn hồi vểnh cao liền như vậy bất ngờ không phòng ngự tiến công trong ánh mắt Diệp Tinh Bắc.
Diệp Tinh Bắc hít vào miệng khí, mạnh mẽ dơ tay che mắt, gầm thét: "Anh biến thái sao? Bại lộ cuồng! Không biết xấu hổ!"
Cố Quân Trục tiện tay phủ thêm áo tắm, hừ lạnh: "Cô không phải biến thái, biết xấu hổ, thừa dịp tôi chưa chuẩn bị lên giường tôi để cho tôi ngủ!"
"Anh nói bậy!" Diệp Tinh Bắc tức muốn giết người: "Tôi mới vừa từ nước ngoài trở về, trên xe Giang Tư Du, Giang Tư Du nói đưa tôi về nhà gặp ông nội lần cuối, cô ta vì cái gì đưa tôi đến đây nơi này? Anh cùng cô ta cuối cùng có giao dịch xấu xa gì?"
Cố Quân Trục cầm lấy cốc nước, uống một hớp, quay đầu nhìn cô "Tuy tôi cũng là người bị hại, nhưng tôi có đầu óc, sẽ phân tích, không có chuyện gì đều chất vấn người khác, cho nên tôi có thể nói với cô, chúc mừng cô, cô bị người nhà của cô gả cho một con ma ốm sắp chết, cô sắp làm quả phụ rồi!"
"Tôi? Gả cho người nào?" Diệp Tinh Bắc chuyển tay, ngẩn ngơ nhìn anh, "Anh sao? Anh sắp chết?"
Người đàn ông này vừa thấy liền là tai họa, tai họa sống ngàn năm, anh ta nhảy lộc cộc như vậy, dáng vẻ không giống như là sắp chết?
"Đúng, liền là tôi " Cố Quân Trục mím môi.
"Cô chẳng những không có đầu óc, lỗ tai còn không tốt sao? Chẳng lẽ cô không nghe nói qua, từ một năm trước Ngũ thiếu gia nhà họ Cố, Cố Quân Trục, sau khi mất tích từ nước ngoài trở về, liền nằm trên giường không dậy nổi, bệnh nguy kịch, chỉ còn một hơi sau, lập tức liền muốn xuống mồ rồi hả?"
Diệp Tinh Bắc ngửa mặt nhìn về phía đối diện cô, che bóng đứng người đàn ông.
Vóc dáng ít nhất 1m85, dáng người che áo tắm đẹp thế nào, vừa rồi cô đã chính mắt nhìn qua rồi.
Dung nhan khôi ngô tuấn tú, hơn nữa ánh mắt kia tối đen sâu thẳm, chưa một loại mị lực khó nói lên lời, giống như có thể hút hồn người ta.
Sắc mặt quả thật có chút trắng xanh, nhưng theo lời nói của anh ta "Bệnh nguy kịch, chỉ còn một hơi" tuyệt đối không có một chút quan hệ nào.
Anh ta "Bệnh nguy kịch, chỉ còn một hơi", tối hôm qua Long Tinh Hổ Mãnh, làm cho cô bây giờ như là muốn vỡ vụn, đích thực là người nào?
Quỷ sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook