Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
-
Chương 86
Tĩnh Vương chiến thắng trở về, trong cung có thiết yến hội, phủ Tề Quốc Công thân là nhất đẳng thế gia ở Hoàng Thành, hiển nhiên cũng nhận được thiếp mời.
Chân Bảo Lộ là dòng chính nữ thuộc đại phòng của phủ Tề Quốc Công, đương nhiên ngày này được theo Từ thị tiến cung dự tiệc.
Lần trước săn bắn, Tĩnh Vương chưa chính thức định ra Vương phi, lúc này mời nữ quyến, cũng là có ý này. Người chưa đính thân, liền sẽ sửa soạn thật kỹ, khoe khoang một chút, nói không chừng gặp may mắn được Tĩnh Vương nhìn trúng. Bất quá những cô nương đã đính thân như Chân Bảo Lộ, sẽ tận lực ăn mặc khiêm tốn, như vậy người ngoài nhìn thấy, trong lòng cũng biết rõ.
Chân Bảo Lộ biết hôm nay Tiết Nhượng cũng sẽ đi, có chút kiềm nén không được, cài lên búi tóc cây trâm trân châu tua rủ mà nàng thích nhất. Đều nói nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm, đại khái là ý tứ này.
Cô nương trẻ tuổi không cần son phấn, Chân Bảo Lộ đang tuổi thanh xuân, chỉ bôi một lớp mỏng son môi, như vậy thôi đã khiến màu sắc đôi môi của nàng tươi đẹp hơn rồi, cả người đặc biệt trở nên xinh.
Đóng hộp son tinh xảo lại cất kỹ, Chân Bảo Lộ mới đứng dậy.
Nghe âm thanh Từ thị đã tới bên ngoài, liền đi ra.
Chân Bảo Lộ mặc áo bông bối tử màu hồng nhạt, bên eo đeo ngọc như ý cột tơ lụa. Khuyên tai trang sức này nọ, cũng cố sức đắn đo lựa chọn trân châu nhẹ nhàng khiêm tốn chút. Lúc bước đi làn váy duyên dáng thướt tha, nhanh nhẹn và vô cùng xinh đẹp.
Đến khi Chân Bảo Lộ nhìn thấy cách ăn mặc khéo léo của mẫu thân, cảm giác hai mắt tỏa sáng. Thường ngày Từ thị đã xinh đẹp, hiện nay mặc phục sức của tam phẩm cáo mệnh, tựa như năm tháng vẫn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt bà, gương mặt trắng nõn làn da nhẵn nhụi, hệt như trứng gà lột.
Chân Bảo Lộ còn trẻ tuổi, làn da mềm mại cũng coi như hiếm thấy, nhưng Từ thị không phải tiểu cô nương như Chân Bảo Lộ, còn có thể bảo dưỡng tốt như vậy, đích thật là hiếm thấy.
Chân Bảo Lộ nghĩ đến khi bản thân mình đến tuổi như mẫu thân, cũng chưa chắc được xinh đẹp trẻ trung như vậy.
Chân Bảo Lộ ngoan ngoãn gọi mẫu thân. Từ thị đoan trang khéo léo, cũng không có nói gì thêm, chỉ dặn dò: "Nhớ kỹ, đến trong cung không được chạy loạn."
Cái này hiển nhiên Chân Bảo Lộ biết rõ.
Xưa nay Từ thị lo lắng cho nữ nhi này, hôm nay nếu đổi lại là trưởng nữ tiến cung cùng bà, tự nhiên bà không cần lo lắng, nhưng tiểu nữ nhi tính tình hấp tấp, nếu ở trong cung gây họa gì, vậy coi như rất phiền toái.
Chân Bảo Lộ thu lại nụ cười, tỏ ra bộ dáng danh môn khuê tú. Mặc dù tính tình của nàng hoạt bát, nhưng trước mặt người ngoài, tương đối chú ý đến hành vi cử chỉ. Nàng biết xưa nay mẫu thân luôn kêu ngạo vì tỷ tỷ, lúc nào cũng so sánh nàng với tỷ tỷ, nàng cũng thừa nhận tỷ tỷ đích xác đoan trang lương thiện, là một kiểu mẫu quý nữ.
Chân Bảo Lộ thản nhiên theo Từ thị lên xe ngựa.
Xe ngựa có nóc màu xanh phỉ thúy treo tám chuỗi ngọc châu của phủ Tề Quốc Công dừng trước cửa cung, đệ trình thẻ bài, mới được phép đi qua. Dọc theo đường đi Chân Bảo Lộ đều quy củ, hai tay đặt trên đầu gối, ngay cả một ngụm nước cũng không uống.
Đến khi hai người tới bên ngự hoa viên, mới thấy trong ngự hoa viên đã tụ hội rất nhiều mệnh phụ và quý nữ. Đặc biệt là những cô nương chưa định ra hôn ước, tất cả đều ăn mặc quang vinh chói lọi cực kì bắt mắt. Nếu mà so sánh, Chân Bảo Lộ một thân y phục đơn giản trắng trong thuần khiết thoải mái hào phóng, liền có vẻ không được thu hút mấy.
Giang phu nhân Lư thị có quan hệ thân thiết với Từ thị cũng có mặt. Lư thị nắm tay một bé gái trắng trẻo mũm mĩm, chính là Giang Mi. Bé gái nhìn thấy Chân Bảo Lộ thì hai mắt sáng lên, ngọt ngào gọi: "Lộ tỷ tỷ."
Nhìn Giang Mi, Chân Bảo Lộ mỉm cười, khen ngợi: "Hôm nay Mi Mi thật xinh đẹp." Rồi chào Lư thị, "Giang phu nhân."
Lư thị ăn mặc đoan trang thanh nhã, rất có hơi hướng nho học, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng không nhịn được mà thấy hâm mộ. Bà gặp Chân Bảo Lộ vài lần, biết tiểu cô nương này rất hoạt bát, lúc này bị Từ thị bắt thành bộ dạng đoan trang này, thì cực kì quan tâm nói với Từ thị: "Ta thấy nhóm tiểu cô nương đều ở bên kia, Tiểu Lộ đi theo chúng ta cũng rất nhàm chán, không bằng để Tiểu Lộ dẫn Mi Mi qua đó chơi, để chúng ta trò chuyện được không?"
Từ thị có lo lắng, nhưng nghe Lư thị nói như vậy, cũng chỉ đành gật đầu: "Tiểu Lộ, con dẫn Mi Mi qua đó đi."
Chân Bảo Lộ biết Lư thị thông minh lương thiện, e là đặc biệt giải vây cho nàng, trong lòng tung tăng, nhưng trước mẫu thân, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nắm tay Mi Mi, nói: "Theo Lộ tỷ tỷ qua kia chơi nào." Rồi nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Giang Mi từ từ đi tới chỗ hoa thạch lựu nở rộ.
Lư thị nhìn theo bóng lưng đi xa của tiểu cô nương, mới nói với Từ thị: "Tính tình của Tiểu Lộ không giống với Quỳnh nhi, ngươi không thể quá nghiêm khắc với nàng được."
Xưa nay trưởng nữ luôn an tĩnh nội liễm, tiểu nữ nhi thì hoạt bát cởi mở, dạy bảo hai nữ nhi, không thể dùng cùng một kiểu mẫu.
Từ thị cũng không cho là đúng, nói: "Ngược lại ta thấy bất kể trước đó nàng có được dạy dỗ quá dễ dãi hay không, nhưng nhìn xem, đều do nàng bị phụ thân sủng thành bộ dáng gì rồi? Vả lại Tiểu Lộ sẽ gả đi là phủ An Quốc Công, với tính tình này của nàng, lúc nào Vương thị cũng có thể tìm ra lỗi của nàng thôi."
Lư thị từng nghe qua danh tiếng của Vương thị, cười cười nói: "Cũng có lý."
Bà đang nói chuyện với Từ thị, thì thấy Vương thị ở cách đó không xa đang đi tới, mới bất đắc dĩ nói, "Ngươi xem, mới nhắc bà ta, người này liền đến. Quả thực không thể nói sau lưng người khác mà."
Hôm nay Vương thị chải búi tóc song đao, mặc bối tử tay áo hẹp vải hoa lụa màu vàng kim, tà áo dài tới gối kết hợp của hai màu hồng tím, toàn thân khí phái.
Vương thị có dung mạo xinh đẹp, lúc trước từng là mỹ nhân có tiếng trong Hoàng Thành. Bà và Từ thị bằng tuổi nhau, hiện giờ đứng chung một chỗ, nhưng Từ thị lại có vẻ trẻ hơn nhiều. Vương thị vốn cũng không thích Từ thị, chỉ cảm thấy bà vì danh tiếng hiền lương thục đức mà xem nữ nhi Tiết thị lưu lại như con ruột của mình, cách làm này quả thực vô cùng giả dối - - thử hỏi trên đời này có kế mẫu nào thật tình bao dung cho con của trượng phu và vợ trước hay sao?
Nhưng Vương thị chỉ cần nghĩ tới, không quá nữa năm mà Tiết Nhượng đã trở thành võ tướng tứ phẩm thì trong lòng liền hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu cứ tiếp tục, trong mắt lão thái thái càng không có chỗ cho Đàm nhi của bà.
Cùng Vương thị đi tới là Tiết Nghi Phương, y phục xinh đẹp, tươi cười ngọt ngào, nhìn thấy Từ thị thì cười mỉm hỏi: "Cô mẫu, hôm nay Tiểu Lộ không tới sao?"
Từ thị nhìn Tiết Nghi Phương mỉm cười xinh đẹp trước mặt, trong lòng có chút không thích, nghĩ tính tình tiểu nữ nhi hoạt bát đã khó mà quản thúc, còn thường xuyên qua lại với Tiết Nghi Phương. May là Thượng nhi và Vinh nhi đều còn nhỏ, chẳng thế thì lấy ánh mắt của Từ thị, muốn tìm con dâu, cũng sẽ không chọn loại cô nương có tính tình hoạt bát như vậy.
Bà tuy mỉm cười, nhưng cực kỳ khách khí chỉ cho Tiết Nghi Phương: "Tiểu Lộ đang ở đàng kia."
Tiết Nghi Phương nhìn đến cách đó không xa, Chân Bảo Lộ đang hái hoa cùng bé gái bên cạnh nàng, lập tức kiềm nén không được, hưng phấn nói với Vương thị: "Mẫu thân, mọi người cứ tán gẫu, con đi tìm Tiểu Lộ trò chuyện đây."
Vương thị lại quá quen với tính cách của Tiết Nghi Phương, dù trong lòng không đồng ý, cũng không cách nào ngăn cản.
Lại nói Tiết Nghi Phương mới vừa đi tới bên cạnh Chân Bảo Lộ, liền bắt đầu oán giận: "Vẫn là ở cùng muội thoải mái hơn, nhóm người lớn đó, ai cũng giương cung bạt kiếm tiếu lý tàng đao, khiến ta thật không chịu nổi."
Chân Bảo Lộ nhìn Vương thị đang nói chuyện cùng mẫu thân nàng cách đó không xa, trong lòng cũng bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói thầm: "Muội mới phải lo lắng đây."
Tiết Nghi Phương biết ý nàng nói là gì, cười hì hì nói: "Muội yên tâm, tuy mẫu thân của ta rất khó chơi, nhưng không phải còn có ta sao? Ta nhất định sẽ giúp muội."
Chân Bảo Lộ trêu ghẹo nói: "Sợ là còn chưa giúp được, tỷ đã sớm lập gia đình rồi ấy chứ?"
Sao nàng không hi vọng Tiết Nghi Phương có thể ở bên cạnh giúp nàng? Nhưng đến lúc Tiết Nghi Phương gả cho người ta, thì nước xa vẫn không cứu được lửa gần. Nàng đã từng được chứng kiến uy nghiêm của mẹ chồng, lão tổ tông chỉ cần ho khan, ngay cả một chữ mẫu thân cũng không dám nói, hơn nữa bà còn là một đại cữu mẫu thông tuệ hiểu biết mọi điều, nhưng ở trước mặt ngoại tổ mẫu, còn không phải dịu ngoan giống một con cừu nhỏ?
Hai gò má Tiết Nghi Phương như bị phỏng, dùng khuỷa tay thúc nàng, chép chép miệng nói: "Không cho chê cười ta."
Chân Bảo Lộ không nói nữa, ngắt hoa đưa cho tiểu Giang Mi nhu thuận bên cạnh. Tiểu Giang Mi mỉm cười hôn lên mặt Chân Bảo Lộ, thế này mới vô cùng vui vẻ cẩm hoa tới đưa cho mẫu thân.
Mà Tiết Nghi Phương lại lôi kéo Chân Bảo Lộ cùng nói chuyện.
Đương nhiên hai người nói tới là Tiết Nhượng.
Tiết Nghi Phương vốn đã bội phục đại ca của mình, bây giờ càng sùng bái hơn, đôi mắt sáng trong nói: "Hiện giờ đại ca của ta đã là võ tướng tứ phẩm, trong số các công tử trẻ tuổi ở Hoàng Thành, có người nào có thể lợi hại hơn đại ca của ta chứ. Thật ra có nhiều cô nương ở trường nữ học chúng ta đã hối hận vô cùng, ai cũng nói muội chẳng những xinh đẹp, còn có mắt chọn phu quân cũng là nhất đẳng."
Chân Bảo Lộ bị nói đến xấu hổ, gương mặt ửng hồng, nói lầm bầm: "Đây là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, chứ có phải muội chọn đâu..."
Tiết Nghi Phương đưa tay véo má nàng, mặt mày phấn khởi nói: "Phụ thân của muội thương muội như vậy, nếu không phải tự muội gật đầu, ông sao có thể nhanh chóng đáp ứng việc hôn sự này đây?" Tuy chỉ là lời trêu ghẹo, nhưng trong lòng Tiết Nghi Phương cũng rất hâm mộ, dù sao không có bao nhiêu cô nương, có thể gả cho người phu quân mà mình lưỡng tình tương duyệt.
Đến khi yến hội bắt đầu, Chân Bảo Lộ mới tách khỏi Tiết Nghi Phương, theo Từ thị cùng những nữ quyến khác đến dự tiệc ở Quỳnh Hoa đài.
Chân Bảo Lộ có hơi nhớ Tiết Nhượng, đi tới bên cầu Nguyệt Nha, cuối cùng thấy được Tiết Nhượng cách đó không xa.
Nàng hơi khựng lại bước chân, có chút ngạc nhiên mừng rỡ, liền nhìn thoáng qua. Lần nào nàng nhìn hắn, Tiết Nhượng tựa như có mắt sau lưng vậy sẽ quay lại nhìn nàng, nhưng lần này hình như Tiết Nhượng không thấy nàng, vội vàng rời đi rồi.
Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Thường ngày ánh mắt hắn rất tinh, liếc mắt liền thấy nàng, sao lúc này có vẻ làm như không thấy vậy chứ?
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ không khỏi nghĩ nhiều một chút.
Từ thị dừng bước chân, nhìn nữ nhi ngơ ngác đứng ở đó, thì cau mày hỏi: "Sao vậy hả?"
Chân Bảo Lộ hoảng hốt hoàn hồn, nói gấp: "Không có gì." Rồi tiến lên đi theo Từ thị.
Sau khi đã ngồi vào vị trí, Chân Bảo Lộ nhìn thấy tiểu thư Thẩm Yên của phủ Khánh Quốc Công, lại là hơi kinh ngạc.
Chân Bảo Lộ và Thẩm Yên cũng không có giao tình, nhưng riêng chuyện của Thẩm Yên thì đã nghe nói không ít, là một người tính tình nóng nảy và thẳng thắn, lúc trước cũng chỉ có nàng ta có năng lực đối nghịch với Thẩm Trầm Ngư. Hiện nay thấy Thẩm Yên, gương mặt trái xoan tinh xảo, chân mày không mềm mại cong cong như các tiểu cô nương khác, mà có hơi chút thô, nhìn ra có vài phần khí khái hào hùng mà những cô nương hiếm có được.
Chân Bảo Lộ vẫn chưa biết nên chung đụng thế nào với Thẩm Yên. Nàng biết, Thẩm Yên đã đính thân cùng Tiết Đàm, mà nàng sẽ gả cho Tiết Nhượng, ngày sau hai người chính là chị em bạn dâu.
Nghĩ đến điều đó, Chân Bảo Lộ thật có chút ngượng ngùng.
Mà Thẩm Yên bên cạnh, hiển nhiên đã chú ý tới Chân Bảo Lộ, ấn tượng của nàng đối với Chân Bảo Lộ không tệ, chỉ là không có qua lại, giao tình bình thường. Chân Lục cô nương này nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng ngày sau sẽ là tẩu tẩu của nàng. Thẩm Yên cũng là người biết lý lẽ, liền muốn sớm giao tiếp với vị tẩu tẩu này, nên kêu: "Chân Lục cô nương."
Chân Bảo Lộ xoay lại nhìn nàng ta cười cười: "Thẩm cô nương, thật trùng hợp."
Từ thị nghe thấy nữ nhi nói chuyện, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đến khi thấy người nói chuyện cùng nàng là Thẩm Yên phủ Khánh Quốc Công, cũng không có nói cái gì. Dù sao ngày sau hai tiểu cô nương sẽ là chị em bạn dâu, hiện nay đúng thật là cần tiếp xúc một chút.
Lúc trước Chân Bảo Lộ chưa từng giao thiệp cùng Thẩm Yên, chỉ nghe nói qua tính tình của Thẩm Yên không tốt, bây giờ trò chuyện được một lúc, trái lại cảm thấy cách nói năng của Thẩm Yên quả thật tài giỏi, lại còn xinh đẹp, đích xác rất xứng đôi với nhị biểu ca Tiết Đàm.
Bất quá Chân Bảo Lộ nghĩ tới thái độ mới vừa rồi của Tiết Nhượng, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Sau khi tán gẫu với Thẩm Yên xong, mới uống một ly rượu hoa đào, rồi viện cớ rời đi.
Lúc đi ra, màn đêm bên ngoài đã buông xuống.
Trước Quỳnh Hoa đài là một khu rừng trúc, Chân Bảo Lộ dẫm trên con đường mòn lót đá xanh, nhìn thoáng qua ngự hoa viên cách đó không xa - - yến hội của khách nam được tổ chức ở ngự hoa viên.
Gió nhẹ lướt qua, lá cây phát ra âm thanh rì rào.
Chân Bảo Lộ đứng im một lúc, thì chuẩn bị trở về.
Lúc này, Hương Hàn theo bên cạnh Chân Bảo Lộ trầm giọng gọi: "Tiểu thư."
Chân Bảo Lộ được Hương Hàn nhắc nhở, giương mắt lên nhìn, thì thấy được nữ tử đeo vòng cổ phỷ thúy gắn trân châu đang đứng đối diện.
- - là Chân Bảo Chương.
Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, không nghĩ tới lại gặp phải Chân Bảo Chương, nàng nghĩ tới lời nói của Chân Bảo Chương ở Linh Phong tự, trong lòng còn hơi tức giận. Bất quá, hôm nay vào cung dự tiệc, phải mang chính thê mới đúng, mà Chân Bảo Chương thân là thiếp thất, đi theo Tĩnh Vương vào cung dự tiệc, có thể thấy Tĩnh Vương vô cùng sủng ái nàng ta.
Tuy Chân Bảo Lộ không thích Chân Bảo Chương, nhưng cũng phải xem ở Tĩnh Vương, liền làm xong lễ chào.
Chân Bảo Chương thấy Chân Bảo Lộ có vẻ không tình nguyện, trong lòng đắc ý, thong thả nói: "Lục muội muội thật khách sáo." Nàng nhìn Chân Bảo Lộ, khăn lụa trong tay áo nhẹ nhàng rơi ra, đúng là rơi ngay trên mặt đất.
Chân Bảo Chương liếc mắt nhìn chiếc khăn bên chân, nói với Chân Bảo Lộ, "Nếu Lục muội muội khách sáo như vậy, liệu có thể nhặt khăn lên giùm ta không?"
Chân Bảo Lộ còn chưa nói, Hương Hàn bên cạnh nàng đã kiềm chế không được, tiến lên phía trước nói: "Tam cô nương không nên khinh người quá đáng!"
"Khinh người quá đáng?"
Chân Bảo Chương nhắc lại, nghĩ tới những năm bị lạnh nhạt ở phủ Tề Quốc Công, vẻ mặt lạnh thấu xương nói, "Đúng là loại chủ tử gì thì có loại nha hoàn đó! Hôm nay ta đã là Trắc phi của Tĩnh Vương, làm sao còn là Tam cô nương của phủ Tề Quốc Công lúc trước nữa? Vả lại, ta chỉ kêu Lục muội muội nhặt khăn giùm ta, tiện tay mà thôi, Lục muội muội hẳn sẽ không từ chối chứ?"
Chân Bảo Lộ nhìn Chân Bảo Chương như vậy, quả thực so sánh với đời trước khi trở thành Tĩnh Vương phi còn kiêu ngạo hơn. Nàng nhíu mày nghĩ - - muốn nàng nhặt khăn cho Chân Bảo Chương, tuyệt đối không thể nào.
"Có chuyện gì đó?"
Phía sau truyền tới một thanh âm lành lạnh, Chân Bảo Lộ nhìn biểu tình của Chân Bảo Chương thay đổi cực nhanh, mỉm cười nhẹ nhàng nghênh đón, mềm mại gọi: "Vương Gia."
Là Tĩnh Vương.
Chân Bảo Lộ bình tĩnh, xoay người hướng tới trước mặt Tĩnh Vương, đang muốn hành lễ, nhìn Tĩnh Vương mặc cẩm bào màu xanh ngọc, dáng người cao gầy tuấn lãng. Mà nam tử tuấn mỹ cao lớn bên cạnh hắn, chính là Tiết Nhượng.
Nếu là mọi khi, Chân Bảo Lộ gặp được Tiết Nhượng, sẽ thấy trong lòng kiên định, tự nhiên sẽ cầu cứu hắn. Nhưng khi nàng nhớ tới mới vừa rồi thái độ của Tiết Nhượng không lạnh không nhạt, trong lòng có chút không thoải mái, cũng không nhìn hắn, chỉ thoáng cong gối: "Thần nữ tham kiến Tĩnh Vương Điện hạ."
Lại nói Chân Bảo Chương, gặp Tĩnh Vương, lập tức càng thêm tự tin, hơi nhếch khóe môi lên. Nàng mỉm cười nhìn Tĩnh Vương, trầm thấp nói: "Vương Gia, thiếp thân làm rơi khăn trên mặt đất. Cái khăn này, chính là hôm qua Vương Gia nhìn thấy, còn khen thiếp thân thêu rất đẹp. Vừa lúc rơi xuống bên cạnh Lục muội muội, thiếp thân liền muốn kêu Lục muội muội nhặt lên giùm thiếp thân, nào biết Lục muội muội..."
Không phải Chân Bảo Chương không có đầu óc. Chỉ là mấy ngày nay Tĩnh Vương càng thêm sủng ái nàng ta, nên lúc này mới để nàng ta càng thêm tự tin. Hơn nữa lại thấy Tiết Nhượng cũng có mặt, càng muốn hả giận một phen.
Tiết Nhượng đứng ở một bên, dáng người thẳng tắp, tựa như cây trúc, vẫn không lên tiếng, chỉ là sắc mặt trầm xuống rất khó coi.
Mà khuôn mặt tuấn tú của Tĩnh Vương mang ý cười, nói: "Ta còn tưởng rằng là chuyện tình gì đâu? Chẳng qua chỉ là một chiếc khăn..."
Chân Bảo Chương tươi cười sáng lạn, nghĩ rằng Tĩnh Vương sẽ che chở cho mình, liền nói: "Đích thật chỉ là một việc nhỏ."
Lại không biết ngay sau đó, Tĩnh Vương lập tức đổi sắc mặt, dương tay lên hung hăng đánh xuống.
"Bốp!", trong rừng trúc an tĩnh liền có vẻ đặc biệt lanh lảnh vang dội. Không khỏi khiến cho Chân Bảo Chương ngẩn người, ngay cả Chân Bảo Lộ cũng bị dọa giật mình.
Một bàn tay này đánh xuống, Chân Bảo Chương bất ngờ không phòng ngự, lảo đảo vài bước mới đứng lại, gương mặt sưng thật to, trâm cài bộ diêu cắm trên búi tóc cũng bị rơi xuống.
Tĩnh Vương khoanh tay đứng đ1o, áo bào hơi hơi lay động. Mặt hắn lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Không nói tới Chân Lục cô nương là đường muội của ngươi, chỉ nói nàng là vị hôn thê của Tiết Tướng quân, Tiết Tướng quân từng có ân cứu mạng đối với bản vương, ngươi cũng dám vô lễ như thế!"
Chân Bảo Lộ còn tưởng rằng Tĩnh Vương sủng ái Chân Bảo Chương như vậy, hôm nay nàng phải chịu uất ức rồi, nhưng không ngờ trở thành thế này, thoáng há hốc mồm trong một lúc, vô cùng kinh ngạc.
Nàng lẳng lặng giương mắt liếc nhìn vị Tĩnh Vương có tiếng hiền hoà rộng rãi trước mặt này, hiện nay thấy hai mắt hắn âm trầm, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, nổi cả da gà.
Tĩnh Vương nhìn Chân Bảo Chương, gằn từng chữ: "Thất thần ở đó làm gì, còn không mau xin lỗi Chân Lục cô nương?"
Chân Bảo Chương đã chung đụng cùng Tĩnh Vương một thời gian ngắn, hắn luôn đối với nàng ôn nhu như nước, vô cùng quan tâm. Hiển nhiên nàng cho rằng hắn là một người có tính tình tốt, thật không ngờ hắn lại đối với nàng như vậy. Sắc mặt nàng trắng bệch, trong lòng rất là ủy khuất, trên mặt vừa rát vừa đau, cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy tiến lên phía trước nói:
"Lục muội muội, là tỷ tỷ không phải, mong rằng... mong rằng Lục muội muội đại nhân đại lượng, đừng nên so đo."
Chân Bảo Lộ là dòng chính nữ thuộc đại phòng của phủ Tề Quốc Công, đương nhiên ngày này được theo Từ thị tiến cung dự tiệc.
Lần trước săn bắn, Tĩnh Vương chưa chính thức định ra Vương phi, lúc này mời nữ quyến, cũng là có ý này. Người chưa đính thân, liền sẽ sửa soạn thật kỹ, khoe khoang một chút, nói không chừng gặp may mắn được Tĩnh Vương nhìn trúng. Bất quá những cô nương đã đính thân như Chân Bảo Lộ, sẽ tận lực ăn mặc khiêm tốn, như vậy người ngoài nhìn thấy, trong lòng cũng biết rõ.
Chân Bảo Lộ biết hôm nay Tiết Nhượng cũng sẽ đi, có chút kiềm nén không được, cài lên búi tóc cây trâm trân châu tua rủ mà nàng thích nhất. Đều nói nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm, đại khái là ý tứ này.
Cô nương trẻ tuổi không cần son phấn, Chân Bảo Lộ đang tuổi thanh xuân, chỉ bôi một lớp mỏng son môi, như vậy thôi đã khiến màu sắc đôi môi của nàng tươi đẹp hơn rồi, cả người đặc biệt trở nên xinh.
Đóng hộp son tinh xảo lại cất kỹ, Chân Bảo Lộ mới đứng dậy.
Nghe âm thanh Từ thị đã tới bên ngoài, liền đi ra.
Chân Bảo Lộ mặc áo bông bối tử màu hồng nhạt, bên eo đeo ngọc như ý cột tơ lụa. Khuyên tai trang sức này nọ, cũng cố sức đắn đo lựa chọn trân châu nhẹ nhàng khiêm tốn chút. Lúc bước đi làn váy duyên dáng thướt tha, nhanh nhẹn và vô cùng xinh đẹp.
Đến khi Chân Bảo Lộ nhìn thấy cách ăn mặc khéo léo của mẫu thân, cảm giác hai mắt tỏa sáng. Thường ngày Từ thị đã xinh đẹp, hiện nay mặc phục sức của tam phẩm cáo mệnh, tựa như năm tháng vẫn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt bà, gương mặt trắng nõn làn da nhẵn nhụi, hệt như trứng gà lột.
Chân Bảo Lộ còn trẻ tuổi, làn da mềm mại cũng coi như hiếm thấy, nhưng Từ thị không phải tiểu cô nương như Chân Bảo Lộ, còn có thể bảo dưỡng tốt như vậy, đích thật là hiếm thấy.
Chân Bảo Lộ nghĩ đến khi bản thân mình đến tuổi như mẫu thân, cũng chưa chắc được xinh đẹp trẻ trung như vậy.
Chân Bảo Lộ ngoan ngoãn gọi mẫu thân. Từ thị đoan trang khéo léo, cũng không có nói gì thêm, chỉ dặn dò: "Nhớ kỹ, đến trong cung không được chạy loạn."
Cái này hiển nhiên Chân Bảo Lộ biết rõ.
Xưa nay Từ thị lo lắng cho nữ nhi này, hôm nay nếu đổi lại là trưởng nữ tiến cung cùng bà, tự nhiên bà không cần lo lắng, nhưng tiểu nữ nhi tính tình hấp tấp, nếu ở trong cung gây họa gì, vậy coi như rất phiền toái.
Chân Bảo Lộ thu lại nụ cười, tỏ ra bộ dáng danh môn khuê tú. Mặc dù tính tình của nàng hoạt bát, nhưng trước mặt người ngoài, tương đối chú ý đến hành vi cử chỉ. Nàng biết xưa nay mẫu thân luôn kêu ngạo vì tỷ tỷ, lúc nào cũng so sánh nàng với tỷ tỷ, nàng cũng thừa nhận tỷ tỷ đích xác đoan trang lương thiện, là một kiểu mẫu quý nữ.
Chân Bảo Lộ thản nhiên theo Từ thị lên xe ngựa.
Xe ngựa có nóc màu xanh phỉ thúy treo tám chuỗi ngọc châu của phủ Tề Quốc Công dừng trước cửa cung, đệ trình thẻ bài, mới được phép đi qua. Dọc theo đường đi Chân Bảo Lộ đều quy củ, hai tay đặt trên đầu gối, ngay cả một ngụm nước cũng không uống.
Đến khi hai người tới bên ngự hoa viên, mới thấy trong ngự hoa viên đã tụ hội rất nhiều mệnh phụ và quý nữ. Đặc biệt là những cô nương chưa định ra hôn ước, tất cả đều ăn mặc quang vinh chói lọi cực kì bắt mắt. Nếu mà so sánh, Chân Bảo Lộ một thân y phục đơn giản trắng trong thuần khiết thoải mái hào phóng, liền có vẻ không được thu hút mấy.
Giang phu nhân Lư thị có quan hệ thân thiết với Từ thị cũng có mặt. Lư thị nắm tay một bé gái trắng trẻo mũm mĩm, chính là Giang Mi. Bé gái nhìn thấy Chân Bảo Lộ thì hai mắt sáng lên, ngọt ngào gọi: "Lộ tỷ tỷ."
Nhìn Giang Mi, Chân Bảo Lộ mỉm cười, khen ngợi: "Hôm nay Mi Mi thật xinh đẹp." Rồi chào Lư thị, "Giang phu nhân."
Lư thị ăn mặc đoan trang thanh nhã, rất có hơi hướng nho học, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng không nhịn được mà thấy hâm mộ. Bà gặp Chân Bảo Lộ vài lần, biết tiểu cô nương này rất hoạt bát, lúc này bị Từ thị bắt thành bộ dạng đoan trang này, thì cực kì quan tâm nói với Từ thị: "Ta thấy nhóm tiểu cô nương đều ở bên kia, Tiểu Lộ đi theo chúng ta cũng rất nhàm chán, không bằng để Tiểu Lộ dẫn Mi Mi qua đó chơi, để chúng ta trò chuyện được không?"
Từ thị có lo lắng, nhưng nghe Lư thị nói như vậy, cũng chỉ đành gật đầu: "Tiểu Lộ, con dẫn Mi Mi qua đó đi."
Chân Bảo Lộ biết Lư thị thông minh lương thiện, e là đặc biệt giải vây cho nàng, trong lòng tung tăng, nhưng trước mẫu thân, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ nắm tay Mi Mi, nói: "Theo Lộ tỷ tỷ qua kia chơi nào." Rồi nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Giang Mi từ từ đi tới chỗ hoa thạch lựu nở rộ.
Lư thị nhìn theo bóng lưng đi xa của tiểu cô nương, mới nói với Từ thị: "Tính tình của Tiểu Lộ không giống với Quỳnh nhi, ngươi không thể quá nghiêm khắc với nàng được."
Xưa nay trưởng nữ luôn an tĩnh nội liễm, tiểu nữ nhi thì hoạt bát cởi mở, dạy bảo hai nữ nhi, không thể dùng cùng một kiểu mẫu.
Từ thị cũng không cho là đúng, nói: "Ngược lại ta thấy bất kể trước đó nàng có được dạy dỗ quá dễ dãi hay không, nhưng nhìn xem, đều do nàng bị phụ thân sủng thành bộ dáng gì rồi? Vả lại Tiểu Lộ sẽ gả đi là phủ An Quốc Công, với tính tình này của nàng, lúc nào Vương thị cũng có thể tìm ra lỗi của nàng thôi."
Lư thị từng nghe qua danh tiếng của Vương thị, cười cười nói: "Cũng có lý."
Bà đang nói chuyện với Từ thị, thì thấy Vương thị ở cách đó không xa đang đi tới, mới bất đắc dĩ nói, "Ngươi xem, mới nhắc bà ta, người này liền đến. Quả thực không thể nói sau lưng người khác mà."
Hôm nay Vương thị chải búi tóc song đao, mặc bối tử tay áo hẹp vải hoa lụa màu vàng kim, tà áo dài tới gối kết hợp của hai màu hồng tím, toàn thân khí phái.
Vương thị có dung mạo xinh đẹp, lúc trước từng là mỹ nhân có tiếng trong Hoàng Thành. Bà và Từ thị bằng tuổi nhau, hiện giờ đứng chung một chỗ, nhưng Từ thị lại có vẻ trẻ hơn nhiều. Vương thị vốn cũng không thích Từ thị, chỉ cảm thấy bà vì danh tiếng hiền lương thục đức mà xem nữ nhi Tiết thị lưu lại như con ruột của mình, cách làm này quả thực vô cùng giả dối - - thử hỏi trên đời này có kế mẫu nào thật tình bao dung cho con của trượng phu và vợ trước hay sao?
Nhưng Vương thị chỉ cần nghĩ tới, không quá nữa năm mà Tiết Nhượng đã trở thành võ tướng tứ phẩm thì trong lòng liền hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu cứ tiếp tục, trong mắt lão thái thái càng không có chỗ cho Đàm nhi của bà.
Cùng Vương thị đi tới là Tiết Nghi Phương, y phục xinh đẹp, tươi cười ngọt ngào, nhìn thấy Từ thị thì cười mỉm hỏi: "Cô mẫu, hôm nay Tiểu Lộ không tới sao?"
Từ thị nhìn Tiết Nghi Phương mỉm cười xinh đẹp trước mặt, trong lòng có chút không thích, nghĩ tính tình tiểu nữ nhi hoạt bát đã khó mà quản thúc, còn thường xuyên qua lại với Tiết Nghi Phương. May là Thượng nhi và Vinh nhi đều còn nhỏ, chẳng thế thì lấy ánh mắt của Từ thị, muốn tìm con dâu, cũng sẽ không chọn loại cô nương có tính tình hoạt bát như vậy.
Bà tuy mỉm cười, nhưng cực kỳ khách khí chỉ cho Tiết Nghi Phương: "Tiểu Lộ đang ở đàng kia."
Tiết Nghi Phương nhìn đến cách đó không xa, Chân Bảo Lộ đang hái hoa cùng bé gái bên cạnh nàng, lập tức kiềm nén không được, hưng phấn nói với Vương thị: "Mẫu thân, mọi người cứ tán gẫu, con đi tìm Tiểu Lộ trò chuyện đây."
Vương thị lại quá quen với tính cách của Tiết Nghi Phương, dù trong lòng không đồng ý, cũng không cách nào ngăn cản.
Lại nói Tiết Nghi Phương mới vừa đi tới bên cạnh Chân Bảo Lộ, liền bắt đầu oán giận: "Vẫn là ở cùng muội thoải mái hơn, nhóm người lớn đó, ai cũng giương cung bạt kiếm tiếu lý tàng đao, khiến ta thật không chịu nổi."
Chân Bảo Lộ nhìn Vương thị đang nói chuyện cùng mẫu thân nàng cách đó không xa, trong lòng cũng bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói thầm: "Muội mới phải lo lắng đây."
Tiết Nghi Phương biết ý nàng nói là gì, cười hì hì nói: "Muội yên tâm, tuy mẫu thân của ta rất khó chơi, nhưng không phải còn có ta sao? Ta nhất định sẽ giúp muội."
Chân Bảo Lộ trêu ghẹo nói: "Sợ là còn chưa giúp được, tỷ đã sớm lập gia đình rồi ấy chứ?"
Sao nàng không hi vọng Tiết Nghi Phương có thể ở bên cạnh giúp nàng? Nhưng đến lúc Tiết Nghi Phương gả cho người ta, thì nước xa vẫn không cứu được lửa gần. Nàng đã từng được chứng kiến uy nghiêm của mẹ chồng, lão tổ tông chỉ cần ho khan, ngay cả một chữ mẫu thân cũng không dám nói, hơn nữa bà còn là một đại cữu mẫu thông tuệ hiểu biết mọi điều, nhưng ở trước mặt ngoại tổ mẫu, còn không phải dịu ngoan giống một con cừu nhỏ?
Hai gò má Tiết Nghi Phương như bị phỏng, dùng khuỷa tay thúc nàng, chép chép miệng nói: "Không cho chê cười ta."
Chân Bảo Lộ không nói nữa, ngắt hoa đưa cho tiểu Giang Mi nhu thuận bên cạnh. Tiểu Giang Mi mỉm cười hôn lên mặt Chân Bảo Lộ, thế này mới vô cùng vui vẻ cẩm hoa tới đưa cho mẫu thân.
Mà Tiết Nghi Phương lại lôi kéo Chân Bảo Lộ cùng nói chuyện.
Đương nhiên hai người nói tới là Tiết Nhượng.
Tiết Nghi Phương vốn đã bội phục đại ca của mình, bây giờ càng sùng bái hơn, đôi mắt sáng trong nói: "Hiện giờ đại ca của ta đã là võ tướng tứ phẩm, trong số các công tử trẻ tuổi ở Hoàng Thành, có người nào có thể lợi hại hơn đại ca của ta chứ. Thật ra có nhiều cô nương ở trường nữ học chúng ta đã hối hận vô cùng, ai cũng nói muội chẳng những xinh đẹp, còn có mắt chọn phu quân cũng là nhất đẳng."
Chân Bảo Lộ bị nói đến xấu hổ, gương mặt ửng hồng, nói lầm bầm: "Đây là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, chứ có phải muội chọn đâu..."
Tiết Nghi Phương đưa tay véo má nàng, mặt mày phấn khởi nói: "Phụ thân của muội thương muội như vậy, nếu không phải tự muội gật đầu, ông sao có thể nhanh chóng đáp ứng việc hôn sự này đây?" Tuy chỉ là lời trêu ghẹo, nhưng trong lòng Tiết Nghi Phương cũng rất hâm mộ, dù sao không có bao nhiêu cô nương, có thể gả cho người phu quân mà mình lưỡng tình tương duyệt.
Đến khi yến hội bắt đầu, Chân Bảo Lộ mới tách khỏi Tiết Nghi Phương, theo Từ thị cùng những nữ quyến khác đến dự tiệc ở Quỳnh Hoa đài.
Chân Bảo Lộ có hơi nhớ Tiết Nhượng, đi tới bên cầu Nguyệt Nha, cuối cùng thấy được Tiết Nhượng cách đó không xa.
Nàng hơi khựng lại bước chân, có chút ngạc nhiên mừng rỡ, liền nhìn thoáng qua. Lần nào nàng nhìn hắn, Tiết Nhượng tựa như có mắt sau lưng vậy sẽ quay lại nhìn nàng, nhưng lần này hình như Tiết Nhượng không thấy nàng, vội vàng rời đi rồi.
Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Thường ngày ánh mắt hắn rất tinh, liếc mắt liền thấy nàng, sao lúc này có vẻ làm như không thấy vậy chứ?
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ không khỏi nghĩ nhiều một chút.
Từ thị dừng bước chân, nhìn nữ nhi ngơ ngác đứng ở đó, thì cau mày hỏi: "Sao vậy hả?"
Chân Bảo Lộ hoảng hốt hoàn hồn, nói gấp: "Không có gì." Rồi tiến lên đi theo Từ thị.
Sau khi đã ngồi vào vị trí, Chân Bảo Lộ nhìn thấy tiểu thư Thẩm Yên của phủ Khánh Quốc Công, lại là hơi kinh ngạc.
Chân Bảo Lộ và Thẩm Yên cũng không có giao tình, nhưng riêng chuyện của Thẩm Yên thì đã nghe nói không ít, là một người tính tình nóng nảy và thẳng thắn, lúc trước cũng chỉ có nàng ta có năng lực đối nghịch với Thẩm Trầm Ngư. Hiện nay thấy Thẩm Yên, gương mặt trái xoan tinh xảo, chân mày không mềm mại cong cong như các tiểu cô nương khác, mà có hơi chút thô, nhìn ra có vài phần khí khái hào hùng mà những cô nương hiếm có được.
Chân Bảo Lộ vẫn chưa biết nên chung đụng thế nào với Thẩm Yên. Nàng biết, Thẩm Yên đã đính thân cùng Tiết Đàm, mà nàng sẽ gả cho Tiết Nhượng, ngày sau hai người chính là chị em bạn dâu.
Nghĩ đến điều đó, Chân Bảo Lộ thật có chút ngượng ngùng.
Mà Thẩm Yên bên cạnh, hiển nhiên đã chú ý tới Chân Bảo Lộ, ấn tượng của nàng đối với Chân Bảo Lộ không tệ, chỉ là không có qua lại, giao tình bình thường. Chân Lục cô nương này nhỏ tuổi hơn nàng, nhưng ngày sau sẽ là tẩu tẩu của nàng. Thẩm Yên cũng là người biết lý lẽ, liền muốn sớm giao tiếp với vị tẩu tẩu này, nên kêu: "Chân Lục cô nương."
Chân Bảo Lộ xoay lại nhìn nàng ta cười cười: "Thẩm cô nương, thật trùng hợp."
Từ thị nghe thấy nữ nhi nói chuyện, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, đến khi thấy người nói chuyện cùng nàng là Thẩm Yên phủ Khánh Quốc Công, cũng không có nói cái gì. Dù sao ngày sau hai tiểu cô nương sẽ là chị em bạn dâu, hiện nay đúng thật là cần tiếp xúc một chút.
Lúc trước Chân Bảo Lộ chưa từng giao thiệp cùng Thẩm Yên, chỉ nghe nói qua tính tình của Thẩm Yên không tốt, bây giờ trò chuyện được một lúc, trái lại cảm thấy cách nói năng của Thẩm Yên quả thật tài giỏi, lại còn xinh đẹp, đích xác rất xứng đôi với nhị biểu ca Tiết Đàm.
Bất quá Chân Bảo Lộ nghĩ tới thái độ mới vừa rồi của Tiết Nhượng, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Sau khi tán gẫu với Thẩm Yên xong, mới uống một ly rượu hoa đào, rồi viện cớ rời đi.
Lúc đi ra, màn đêm bên ngoài đã buông xuống.
Trước Quỳnh Hoa đài là một khu rừng trúc, Chân Bảo Lộ dẫm trên con đường mòn lót đá xanh, nhìn thoáng qua ngự hoa viên cách đó không xa - - yến hội của khách nam được tổ chức ở ngự hoa viên.
Gió nhẹ lướt qua, lá cây phát ra âm thanh rì rào.
Chân Bảo Lộ đứng im một lúc, thì chuẩn bị trở về.
Lúc này, Hương Hàn theo bên cạnh Chân Bảo Lộ trầm giọng gọi: "Tiểu thư."
Chân Bảo Lộ được Hương Hàn nhắc nhở, giương mắt lên nhìn, thì thấy được nữ tử đeo vòng cổ phỷ thúy gắn trân châu đang đứng đối diện.
- - là Chân Bảo Chương.
Chân Bảo Lộ nhíu nhíu mày, không nghĩ tới lại gặp phải Chân Bảo Chương, nàng nghĩ tới lời nói của Chân Bảo Chương ở Linh Phong tự, trong lòng còn hơi tức giận. Bất quá, hôm nay vào cung dự tiệc, phải mang chính thê mới đúng, mà Chân Bảo Chương thân là thiếp thất, đi theo Tĩnh Vương vào cung dự tiệc, có thể thấy Tĩnh Vương vô cùng sủng ái nàng ta.
Tuy Chân Bảo Lộ không thích Chân Bảo Chương, nhưng cũng phải xem ở Tĩnh Vương, liền làm xong lễ chào.
Chân Bảo Chương thấy Chân Bảo Lộ có vẻ không tình nguyện, trong lòng đắc ý, thong thả nói: "Lục muội muội thật khách sáo." Nàng nhìn Chân Bảo Lộ, khăn lụa trong tay áo nhẹ nhàng rơi ra, đúng là rơi ngay trên mặt đất.
Chân Bảo Chương liếc mắt nhìn chiếc khăn bên chân, nói với Chân Bảo Lộ, "Nếu Lục muội muội khách sáo như vậy, liệu có thể nhặt khăn lên giùm ta không?"
Chân Bảo Lộ còn chưa nói, Hương Hàn bên cạnh nàng đã kiềm chế không được, tiến lên phía trước nói: "Tam cô nương không nên khinh người quá đáng!"
"Khinh người quá đáng?"
Chân Bảo Chương nhắc lại, nghĩ tới những năm bị lạnh nhạt ở phủ Tề Quốc Công, vẻ mặt lạnh thấu xương nói, "Đúng là loại chủ tử gì thì có loại nha hoàn đó! Hôm nay ta đã là Trắc phi của Tĩnh Vương, làm sao còn là Tam cô nương của phủ Tề Quốc Công lúc trước nữa? Vả lại, ta chỉ kêu Lục muội muội nhặt khăn giùm ta, tiện tay mà thôi, Lục muội muội hẳn sẽ không từ chối chứ?"
Chân Bảo Lộ nhìn Chân Bảo Chương như vậy, quả thực so sánh với đời trước khi trở thành Tĩnh Vương phi còn kiêu ngạo hơn. Nàng nhíu mày nghĩ - - muốn nàng nhặt khăn cho Chân Bảo Chương, tuyệt đối không thể nào.
"Có chuyện gì đó?"
Phía sau truyền tới một thanh âm lành lạnh, Chân Bảo Lộ nhìn biểu tình của Chân Bảo Chương thay đổi cực nhanh, mỉm cười nhẹ nhàng nghênh đón, mềm mại gọi: "Vương Gia."
Là Tĩnh Vương.
Chân Bảo Lộ bình tĩnh, xoay người hướng tới trước mặt Tĩnh Vương, đang muốn hành lễ, nhìn Tĩnh Vương mặc cẩm bào màu xanh ngọc, dáng người cao gầy tuấn lãng. Mà nam tử tuấn mỹ cao lớn bên cạnh hắn, chính là Tiết Nhượng.
Nếu là mọi khi, Chân Bảo Lộ gặp được Tiết Nhượng, sẽ thấy trong lòng kiên định, tự nhiên sẽ cầu cứu hắn. Nhưng khi nàng nhớ tới mới vừa rồi thái độ của Tiết Nhượng không lạnh không nhạt, trong lòng có chút không thoải mái, cũng không nhìn hắn, chỉ thoáng cong gối: "Thần nữ tham kiến Tĩnh Vương Điện hạ."
Lại nói Chân Bảo Chương, gặp Tĩnh Vương, lập tức càng thêm tự tin, hơi nhếch khóe môi lên. Nàng mỉm cười nhìn Tĩnh Vương, trầm thấp nói: "Vương Gia, thiếp thân làm rơi khăn trên mặt đất. Cái khăn này, chính là hôm qua Vương Gia nhìn thấy, còn khen thiếp thân thêu rất đẹp. Vừa lúc rơi xuống bên cạnh Lục muội muội, thiếp thân liền muốn kêu Lục muội muội nhặt lên giùm thiếp thân, nào biết Lục muội muội..."
Không phải Chân Bảo Chương không có đầu óc. Chỉ là mấy ngày nay Tĩnh Vương càng thêm sủng ái nàng ta, nên lúc này mới để nàng ta càng thêm tự tin. Hơn nữa lại thấy Tiết Nhượng cũng có mặt, càng muốn hả giận một phen.
Tiết Nhượng đứng ở một bên, dáng người thẳng tắp, tựa như cây trúc, vẫn không lên tiếng, chỉ là sắc mặt trầm xuống rất khó coi.
Mà khuôn mặt tuấn tú của Tĩnh Vương mang ý cười, nói: "Ta còn tưởng rằng là chuyện tình gì đâu? Chẳng qua chỉ là một chiếc khăn..."
Chân Bảo Chương tươi cười sáng lạn, nghĩ rằng Tĩnh Vương sẽ che chở cho mình, liền nói: "Đích thật chỉ là một việc nhỏ."
Lại không biết ngay sau đó, Tĩnh Vương lập tức đổi sắc mặt, dương tay lên hung hăng đánh xuống.
"Bốp!", trong rừng trúc an tĩnh liền có vẻ đặc biệt lanh lảnh vang dội. Không khỏi khiến cho Chân Bảo Chương ngẩn người, ngay cả Chân Bảo Lộ cũng bị dọa giật mình.
Một bàn tay này đánh xuống, Chân Bảo Chương bất ngờ không phòng ngự, lảo đảo vài bước mới đứng lại, gương mặt sưng thật to, trâm cài bộ diêu cắm trên búi tóc cũng bị rơi xuống.
Tĩnh Vương khoanh tay đứng đ1o, áo bào hơi hơi lay động. Mặt hắn lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Không nói tới Chân Lục cô nương là đường muội của ngươi, chỉ nói nàng là vị hôn thê của Tiết Tướng quân, Tiết Tướng quân từng có ân cứu mạng đối với bản vương, ngươi cũng dám vô lễ như thế!"
Chân Bảo Lộ còn tưởng rằng Tĩnh Vương sủng ái Chân Bảo Chương như vậy, hôm nay nàng phải chịu uất ức rồi, nhưng không ngờ trở thành thế này, thoáng há hốc mồm trong một lúc, vô cùng kinh ngạc.
Nàng lẳng lặng giương mắt liếc nhìn vị Tĩnh Vương có tiếng hiền hoà rộng rãi trước mặt này, hiện nay thấy hai mắt hắn âm trầm, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, nổi cả da gà.
Tĩnh Vương nhìn Chân Bảo Chương, gằn từng chữ: "Thất thần ở đó làm gì, còn không mau xin lỗi Chân Lục cô nương?"
Chân Bảo Chương đã chung đụng cùng Tĩnh Vương một thời gian ngắn, hắn luôn đối với nàng ôn nhu như nước, vô cùng quan tâm. Hiển nhiên nàng cho rằng hắn là một người có tính tình tốt, thật không ngờ hắn lại đối với nàng như vậy. Sắc mặt nàng trắng bệch, trong lòng rất là ủy khuất, trên mặt vừa rát vừa đau, cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy tiến lên phía trước nói:
"Lục muội muội, là tỷ tỷ không phải, mong rằng... mong rằng Lục muội muội đại nhân đại lượng, đừng nên so đo."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook