Sủng Thê Hằng Ngày
-
Chương 10
Edit + Beta: Linxu
“Chàng tỉnh từ lúc nào? Ta làm ồn chàng sao? Ta không có lăn qua lăn lại mà...” Một mặt Hương Chỉ Toàn nói thầm để giảm bớt lo lắng, mặt khác lại giùng giằng muốn nhích sang nên kia.
“Đừng làm ồn.” Tập Lãng nắm tay nàng.
Ai náo loạn với chàng? Hương Chỉ Toàn len lén liếc hắn một cái, cũng không dám di chuyển nữa, thân hình cứng lại một chỗ. Sợ hắn dùng sức sẽ làm rách miệng vết thương, chừng đó không phải chuyện đùa nữa rồi.
“Lạnh?” Hắn hỏi.
“Không lạnh.” Hương Chỉ Toàn không chút suy nghĩ mà lắc đầu phủ nhận.
Tập Lãng nắm bàn tay lạnh buốt của nàng hỏi: “Không lạnh?”
“...” Hương Chỉ Toàn nghĩ tốt nhất mình nên im lặng.
Tập Lãng đắp kín chăn cho nàng, sau đó xoay người nằm thẳng, “Ngủ.”
“Ừm.” Hương Chỉ Toàn trả lời, chỉ là thân thể nàng vẫn cứng ngắc như khúc gỗ, không nhúc nhích chút nào.
Lúc này Tập Lãng mới ý thức được nàng đang căng thẳng, hoặc có thể nói, tới lúc này hắn mới tỉnh táo lại. Trước đó còn nửa mê nửa tỉnh, chỉ mơ hồ biết nàng đứng dậy đi ra gian ngoài, sau khi trở về lại trằn trọc một lúc lâu. Này có ngủ mơ cũng có thể hiểu, hẳn là do đêm thu trời lạnh gây nên.
Khí hậu môi trường ở Quảng Đông thế nào hắn đã từng xem qua trong Địa Vực Chí, cũng từng quen biết với vài người sinh sống ở đó, thế nên hắn biết người phía nam có câu giải thích, cái lạnh giá của phương bắc họ khó có thể chịu đựng nổi, cũng như người phương bắc hay nói, mùa hè Quảng Đông khô nóng gần như ác mộng. Lúc ấy hắn đã nghĩ, sáng mai bảo hạ nhân đổi giường sưởi, đốt địa long, tránh cho nàng thỉnh thoảng cứ phải lăn qua lăn lại như vậy.
Vốn tính để mai mới có thể tiến hành, mà người bên cạnh hắn rốt cuộc không thể nhịn quá tối nay.
Hắn nói thầm trong lòng, cô nàng này tới lúc ngốc cũng có thể ngốc tới vậy, gọi nha hoàn mang thêm chăn vào giường không phải là được rồi sao? Còn không thì nằm sát vào hắn ngủ chẳng phải sẽ ấm hơn ư?
Thực sự là...
Trong thoáng chốc hắn oán thầm bên này một lúc lâu, mà cái người bên kia lại xoay xoay tiếp nữa, lúc này hắn thực sự không nhịn được nữa rồi, bèn kéo nàng tới bên cạnh. Nhận ra cả người nàng nằm bên mình trở nên cứng ngắc, cuối cùng đành nghe cảm giác, thầm nghĩ đã đâm lao thì phải theo lao. Kéo nàng tới bên cạnh rất dễ, nhưng để nàng nằm yên ổn lại không dễ chút nào. Mà hắn lại không thể để nàng lăn về, thật quá lúng túng.
Lặng im trong nháy mắt này lại làm cho Hương Chỉ Toàn nghĩ là hắn đã ngủ rồi, bởi vậy mà nàng trầm tĩnh lại đôi chút.
Tập Lãng mỉm cười, nhắm mắt lại.
Hương Chỉ Toàn nhẹ xoay người lại đưa lưng về phía hắn nhích nhích mấy lần cuối cùng cũng xong, lại cẩn thận rút tay mình ra, lấy gối đầu của mình lại đây gối lên — mệt nàng mém tí đã thở dài ra.
Tập Lãng nhịn ý cười xuống. Sau đó, lại cảm giác nàng cẩn thận từng li từng tí một mà hoạt động thân thể, dường như đang tìm vị trí thoải mái nhất, một lúc lâu sau mới ổn định lại.
Rõ là yếu ớt.
Hắn lại không nhịn được oán thầm
Hương Chỉ Toàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai má cọ lên chăn, ngửi thấy mùi dược thảo nhàn nhạt. Trong chăn của hắn thật ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cơn buồn ngủ kéo tới. Nàng ngáp một cái, khép mí mắt lại. Kiểu ngủ thế này, nếu quên chút cảm giác không quen kia mà nói thật rất thoải mái.
Trước khi ngủ, nàng mơ hồ nghĩ, có người nói sau khi ngủ mình rất ngoan ngoãn, chỉ cần không cảm thấy nóng hay lạnh gì, thì cả đêm cũng không trở mình. Không phải lo sẽ đụng tới vết thương của hắn. Chính là có đụng tới cũng không thể trách nàng, là hắn giữ chặt nàng.
Lúc xác định nàng đã ngủ, Tập Lãng cũng thoải mái hơn. Bình thường hắn ngủ không sâu, chỉ cần có chút động tĩnh nhẹ là sẽ tỉnh lại. Gần đây mỗi ngày đều uống thuốc nên mới không cảnh giác như vậy, nếu ở lúc bình thường, hắn sẽ không chịu được lâu như vậy.
Hắn kéo chăn thêm cho nàng một ít, lại dịch góc chăn cho nàng. Trước khi đi vào giấc mộng lần nữa, còn kỳ quái tự hỏi từ khi nào mà mình trở nên tốt tính tới vậy.
Hương Chỉ Toàn ngủ muộn, lại ngủ rất thoải mái rất ngọt ngào. Khi tỉnh lại, theo thói quen xoay người nhìn về phía Tập Lãng, mới phát hiện bên gối kia trống trơn, hắn đã dậy rồi.
Ánh sáng trong phòng không giống mọi ngày cho lắm, là hắn thức dậy sớm, hay do mình ngủ quên? Nàng tìm đồng hồ quả quýt nhìn thời gian, vừa nhìn liền hết hồn vội vàng ngồi dậy.
Không ngờ đã qua giờ Thìn!
“Trời ạ...” Hương Chỉ Toàn suýt đã toát mồ hôi lạnh. Tuy nói nàng không cần dậy sớm phụng dưỡng, nhưng ngủ thẳng tới giờ này cũng hơi bị kỳ rồi. Sốt ruột vội vã gọi Tường Vi.
Tường Vi lên tiếng trả lời sau đó mới vào cửa, tay nâng một chồng quần áo.
Hương Chỉ Toàn cầm quần áo, vừa mặt quần áo vừa nói: “Sao không gọi ta dậy? Lại có thể để ta ngủ tới tận giờ?”
Tường Vi nhẹ giọng cười nói: “Tứ gia nói không được quấy rầy người, nô tỳ đương nhiên không dám mù mờ đi vào.”
“...” Hương Chỉ Toàn thẹn thùng, vừa nhìn về phía cửa sổ, “Trời âm u?”
“Dạ vâng, ngoài trời hãy còn đang mưa.”
Trời mưa... Hắn đây là xuất phát từ tâm tình tốt nên dung túng nàng ngủ nướng, hay bởi vì trong lòng khó chịu nên muốn xem nàng làm trò cười? Thái y nói qua, gặp phải ngày mưa dầm, vết thương của hắn sẽ đau cực kỳ, còn để lại thuốc chuyên dùng cho mọi tình huống. Hương Chỉ Toàn vội vã cuống cuồng nhìn Tường Vi, “Tâm trạng Tứ gia thế nào?”
“Khá tốt ạ.” Tường Vi suy nghĩ một chút, “Hiện giờ ngài ấy đang nói chuyện với một quản sự. A đúng rồi, là tứ gia gọi quản sự qua đây, chủ yếu là nói từ hôm nay trong viện chúng ta sẽ đốt lò sưởi.” Nói xong còn nở nụ cười tự đáy lòng, “Lần này người không cần tiếp tục chịu tội nữa.”
Hương Chỉ Toàn kinh ngạc, lại lúng túng cười cười, là tối hôm qua hắn bị mình làm rộn tới phiền rồi chứ nhỉ? Nếu không chắc cũng không đến nỗi làm ra chuyện ngoại lệ.
Một lát sau, trong lòng bớt thấp thỏm hơn, lại có thêm chút ấm áp. Nói cho cùng hắn vẫn rất khoan nhượng và quan tâm tới nàng, nếu thật sự không chịu nổi nàng, hắn hoàn toàn có thể đuổi nàng tới chỗ khác ngủ là xong.
Ừm, cuộc sống cứ như thế này, vẫn rất có hi vọng.
Nàng treo nụ cười sáng lạn trên khóe môi mặc quần áo vào, rồi tẩy rửa trang điểm. Ra gian ngoài gặp Tập Lãng, đúng lúc gặp Tân ma ma đến truyền lời: “Nếu Tứ gia có tiện, nên sang Tùng Hạc đường một chuyến. Nếu không tiện cũng không sao, sau này lão phu nhân sẽ tự sang đây thăm người.”
Tập Lãng nói: “Chờ thêm lát nữa ta sẽ qua.”
Tân ma ma cười rời đi.
Hương Chỉ Toàn ra trước hành lễ, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút lo lắng, lòng thầm nói sao lão phu nhân lại đáng ghét vậy kia chứ? Tình trạng hiện nay của hắn không cần nghĩ cũng biết, ngày mưa dầm là lúc hắn khó chịu nhất, vậy mà còn muốn hắn ra ngoài đi lại tới đó.
Ánh mắt Tập Lãng lại rất ấm áp. Vẻ mặt nàng sáng láng, khí sắc rất tốt, trong đôi con ngươi sáng đó còn mang vẻ lo lắng khiến hắn thật dễ chịu. Hắn tặng nàng một nụ cười động viên, “Cũng nên tới Tùng Hạc đường vấn an rồi.”
Hương Chỉ Toàn không tiện nói gì, đưa hắn ra cửa, sau đó mới quay trở về, nha hoàn đã chuẩn bị bữa sáng cho nàng xong.
Nàng dùng cơm mà tâm trạng không yên, bởi nàng từng nghe một số chuyện, vẫn có chút lo lắng không biết điều đó phải thật không.
Sau khi hồi kinh quả thật Tập Lãng bị thương rất nặng, có điều khi ấy ngoại thương cũng đã khép lại. Nhưng ngay trước khi thành hôn vài ngày, không biết lão phu nhân chọc phải cọng lông ngược nào của hắn, mà khiến hắn tức giận công tâm, đi Tùng Hạc đường. Còn cụ thể hôm đó xảy ra chuyện gì, người làm trong phủ đều giữ kín như bưng, Tường Vi hỏi thăm không được, chỉ biết là khi hắn trở lại Thanh Phong Các, mấy miệng vết thương đều vỡ toang.
Những chuyện này khiến nàng ngẫm nghĩ nhiều, từ đó lại sinh ra tâm tình rất phức tạp —— là loại tâm tư thế nào, khiến hắn không để ý tới tình trạng vết thương đi hành đại lễ bái đường thành thân với nàng.
Hắn cho nàng thể diện, cho nàng tôn trọng, khi Triệu Hạ mang theo lá thư do chính tay hắn viết tới trước mặt nàng, nàng liền hiểu, nam tử này luôn dành một phần nhân ái cho những người yếu. Mà trừ đi những thứ này, nàng không khỏi cảm thấy khi bái đường hắn đã quăng sinh tử lên chín tầng mây, hoàn toàn không quan tâm tới nó, mà cơ hồ là đang giận dỗi với ai đó.
Thời điểm hắn yếu ớt nhất, sao lão phu nhân lại có thể làm thương tổn hắn, chọc giận hắn?
Lần này tới đó, mong sẽ không dẫm lên vết xe đổ kia.
Đến thời khắc này, Hương Chỉ Toàn rất rõ nỗi lòng hiện tại của mình: Hy vọng hắn tốt lành, hy vọng hắn sớm khỏi hẳn.
Nàng buông chén, gọi Hàm Tiếu phân phó: “Ngươi cho người để ý tới Tùng Hạc đường, nếu có chuyện gì xảy ra... Chúng ta đi mời đại phu nhân chu toàn có được không?”
Hàm Tiếu gật đầu liên tục: “Dù là đại lão gia hay đại phu nhân, đều lo lắng lão phu nhân và tứ gia sẽ xảy ra tranh chấp nhất, chỉ là đại lão gia thực sự rất bận rộn, mấy ngày nay đều quá nửa đêm mới hồi phủ, trời mới hửng sáng lại ra cửa...”
“Vậy ngươi nhanh phân phó.”
“Vâng!”
Hương Chỉ Toàn thoáng an lòng, sau đó lại suy đoán: Chắc chắn là lão phu nhân cố ý, làm cho Tập Lãng ngột ngạt suốt khoảng thời gian này, hận không thể khiến hắn tức giận sôi sục tới mức xảy ra chuyện không may... Ai, đến cùng thì hai bà cháu này căm thù nhau bao nhiêu kia chứ?
**
Tập Lãng nhàn nhã như đi bộ bước vào Tùng Hạc đường.
Lão phu nhân ngồi xếp bằng trên giường la hán, mí mắt khép hờ tụng kinh, lần tràng hạt trong tay.
Hắn nhíu nhíu mày lại, lão phu nhân đây là đang ra sức khinh nhờn Phật môn tịnh địa đấy à, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng không che giấu vẻ căm ghét trong ánh mắt.
Hắn ho nhẹ một tiếng, “Tôn nhi thỉnh an người.” Chờ lão phu nhân mở mắt ra, hắn chắp tay một cái.
“Đến rồi?” Lão phu nhân hòa ái nói: “Mau ngồi xuống.”
Tập Lãng xoay người ngồi xuống.
Lão phu nhân cười híp mắt đánh giá hắn: “Nhìn chút xem, đừng nói không cảm kích, chính là ta đây cũng thấy vui, nhìn ngươi giờ khỏe mạnh như người bình thường, chung quy xung hỉ cho ngươi cũng không uổng phí.”
Tập Lãng khe khẽ cười một tiếng, “Người nói đúng lắm.”
“Đứa bé kia là một người lanh lợi hiểu chuyện, thật làm ta yêu thích.” Giọng của lão phu nhân lại càng tỏ ý ấm áp ân cần, “Chỉ là đáng tiếc, xuất thân không môn đăng hộ đối với ngươi.”
“Việc hôn nhân là do người làm chủ, lời này cũng chỉ có người có thể nói.”
“Cũng không riêng chuyện này.” Lão phu nhân thở dài một tiếng, chần chờ nhìn Tập Lãng.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lão phu nhân lắp bắp nói: “Ta thực là có mắt như mù, ai... Chuyện thân thể Hương gia nhị tiểu thư nhiễm bệnh hiểm nghèo, vẫn luôn để lại ám ảnh trong lòng ta, ta phái người đi thám thính ngọn nguồn, tình hình thực tế lại khiến người ta trố mắt ngoác mồm —— đứa bé kia đã sớm trốn khỏi Hương gia, hơn nữa còn là bỏ trốn với người khác!” Bà ta tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, nhấn mạnh, “Ngươi nói xem, sao lại có loại chuyện thế này xảy ra?! Nam tử nào có thể sánh bằng tướng mạo, bằng tài năng văn thao vũ lược của ngươi?! Người của Tập phủ chúng ta lại không thể bằng một tên đăng đồ tử sao!”
Một bên Tân ma ma nhìn Tập Lãng không chớp mắt. Chuyện này dù là do ai nói ra cũng không thể làm hắn nổi giận bằng việc nó xuất ra từ miệng lão phu nhân. Cẩn thận nhớ tới sự kiện kia, dù là ai cũng sẽ nổi trận lôi đình, huống chi là người trong mắt không chứa một hạt cát như Tập Lãng.
“Chàng tỉnh từ lúc nào? Ta làm ồn chàng sao? Ta không có lăn qua lăn lại mà...” Một mặt Hương Chỉ Toàn nói thầm để giảm bớt lo lắng, mặt khác lại giùng giằng muốn nhích sang nên kia.
“Đừng làm ồn.” Tập Lãng nắm tay nàng.
Ai náo loạn với chàng? Hương Chỉ Toàn len lén liếc hắn một cái, cũng không dám di chuyển nữa, thân hình cứng lại một chỗ. Sợ hắn dùng sức sẽ làm rách miệng vết thương, chừng đó không phải chuyện đùa nữa rồi.
“Lạnh?” Hắn hỏi.
“Không lạnh.” Hương Chỉ Toàn không chút suy nghĩ mà lắc đầu phủ nhận.
Tập Lãng nắm bàn tay lạnh buốt của nàng hỏi: “Không lạnh?”
“...” Hương Chỉ Toàn nghĩ tốt nhất mình nên im lặng.
Tập Lãng đắp kín chăn cho nàng, sau đó xoay người nằm thẳng, “Ngủ.”
“Ừm.” Hương Chỉ Toàn trả lời, chỉ là thân thể nàng vẫn cứng ngắc như khúc gỗ, không nhúc nhích chút nào.
Lúc này Tập Lãng mới ý thức được nàng đang căng thẳng, hoặc có thể nói, tới lúc này hắn mới tỉnh táo lại. Trước đó còn nửa mê nửa tỉnh, chỉ mơ hồ biết nàng đứng dậy đi ra gian ngoài, sau khi trở về lại trằn trọc một lúc lâu. Này có ngủ mơ cũng có thể hiểu, hẳn là do đêm thu trời lạnh gây nên.
Khí hậu môi trường ở Quảng Đông thế nào hắn đã từng xem qua trong Địa Vực Chí, cũng từng quen biết với vài người sinh sống ở đó, thế nên hắn biết người phía nam có câu giải thích, cái lạnh giá của phương bắc họ khó có thể chịu đựng nổi, cũng như người phương bắc hay nói, mùa hè Quảng Đông khô nóng gần như ác mộng. Lúc ấy hắn đã nghĩ, sáng mai bảo hạ nhân đổi giường sưởi, đốt địa long, tránh cho nàng thỉnh thoảng cứ phải lăn qua lăn lại như vậy.
Vốn tính để mai mới có thể tiến hành, mà người bên cạnh hắn rốt cuộc không thể nhịn quá tối nay.
Hắn nói thầm trong lòng, cô nàng này tới lúc ngốc cũng có thể ngốc tới vậy, gọi nha hoàn mang thêm chăn vào giường không phải là được rồi sao? Còn không thì nằm sát vào hắn ngủ chẳng phải sẽ ấm hơn ư?
Thực sự là...
Trong thoáng chốc hắn oán thầm bên này một lúc lâu, mà cái người bên kia lại xoay xoay tiếp nữa, lúc này hắn thực sự không nhịn được nữa rồi, bèn kéo nàng tới bên cạnh. Nhận ra cả người nàng nằm bên mình trở nên cứng ngắc, cuối cùng đành nghe cảm giác, thầm nghĩ đã đâm lao thì phải theo lao. Kéo nàng tới bên cạnh rất dễ, nhưng để nàng nằm yên ổn lại không dễ chút nào. Mà hắn lại không thể để nàng lăn về, thật quá lúng túng.
Lặng im trong nháy mắt này lại làm cho Hương Chỉ Toàn nghĩ là hắn đã ngủ rồi, bởi vậy mà nàng trầm tĩnh lại đôi chút.
Tập Lãng mỉm cười, nhắm mắt lại.
Hương Chỉ Toàn nhẹ xoay người lại đưa lưng về phía hắn nhích nhích mấy lần cuối cùng cũng xong, lại cẩn thận rút tay mình ra, lấy gối đầu của mình lại đây gối lên — mệt nàng mém tí đã thở dài ra.
Tập Lãng nhịn ý cười xuống. Sau đó, lại cảm giác nàng cẩn thận từng li từng tí một mà hoạt động thân thể, dường như đang tìm vị trí thoải mái nhất, một lúc lâu sau mới ổn định lại.
Rõ là yếu ớt.
Hắn lại không nhịn được oán thầm
Hương Chỉ Toàn nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai má cọ lên chăn, ngửi thấy mùi dược thảo nhàn nhạt. Trong chăn của hắn thật ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cơn buồn ngủ kéo tới. Nàng ngáp một cái, khép mí mắt lại. Kiểu ngủ thế này, nếu quên chút cảm giác không quen kia mà nói thật rất thoải mái.
Trước khi ngủ, nàng mơ hồ nghĩ, có người nói sau khi ngủ mình rất ngoan ngoãn, chỉ cần không cảm thấy nóng hay lạnh gì, thì cả đêm cũng không trở mình. Không phải lo sẽ đụng tới vết thương của hắn. Chính là có đụng tới cũng không thể trách nàng, là hắn giữ chặt nàng.
Lúc xác định nàng đã ngủ, Tập Lãng cũng thoải mái hơn. Bình thường hắn ngủ không sâu, chỉ cần có chút động tĩnh nhẹ là sẽ tỉnh lại. Gần đây mỗi ngày đều uống thuốc nên mới không cảnh giác như vậy, nếu ở lúc bình thường, hắn sẽ không chịu được lâu như vậy.
Hắn kéo chăn thêm cho nàng một ít, lại dịch góc chăn cho nàng. Trước khi đi vào giấc mộng lần nữa, còn kỳ quái tự hỏi từ khi nào mà mình trở nên tốt tính tới vậy.
Hương Chỉ Toàn ngủ muộn, lại ngủ rất thoải mái rất ngọt ngào. Khi tỉnh lại, theo thói quen xoay người nhìn về phía Tập Lãng, mới phát hiện bên gối kia trống trơn, hắn đã dậy rồi.
Ánh sáng trong phòng không giống mọi ngày cho lắm, là hắn thức dậy sớm, hay do mình ngủ quên? Nàng tìm đồng hồ quả quýt nhìn thời gian, vừa nhìn liền hết hồn vội vàng ngồi dậy.
Không ngờ đã qua giờ Thìn!
“Trời ạ...” Hương Chỉ Toàn suýt đã toát mồ hôi lạnh. Tuy nói nàng không cần dậy sớm phụng dưỡng, nhưng ngủ thẳng tới giờ này cũng hơi bị kỳ rồi. Sốt ruột vội vã gọi Tường Vi.
Tường Vi lên tiếng trả lời sau đó mới vào cửa, tay nâng một chồng quần áo.
Hương Chỉ Toàn cầm quần áo, vừa mặt quần áo vừa nói: “Sao không gọi ta dậy? Lại có thể để ta ngủ tới tận giờ?”
Tường Vi nhẹ giọng cười nói: “Tứ gia nói không được quấy rầy người, nô tỳ đương nhiên không dám mù mờ đi vào.”
“...” Hương Chỉ Toàn thẹn thùng, vừa nhìn về phía cửa sổ, “Trời âm u?”
“Dạ vâng, ngoài trời hãy còn đang mưa.”
Trời mưa... Hắn đây là xuất phát từ tâm tình tốt nên dung túng nàng ngủ nướng, hay bởi vì trong lòng khó chịu nên muốn xem nàng làm trò cười? Thái y nói qua, gặp phải ngày mưa dầm, vết thương của hắn sẽ đau cực kỳ, còn để lại thuốc chuyên dùng cho mọi tình huống. Hương Chỉ Toàn vội vã cuống cuồng nhìn Tường Vi, “Tâm trạng Tứ gia thế nào?”
“Khá tốt ạ.” Tường Vi suy nghĩ một chút, “Hiện giờ ngài ấy đang nói chuyện với một quản sự. A đúng rồi, là tứ gia gọi quản sự qua đây, chủ yếu là nói từ hôm nay trong viện chúng ta sẽ đốt lò sưởi.” Nói xong còn nở nụ cười tự đáy lòng, “Lần này người không cần tiếp tục chịu tội nữa.”
Hương Chỉ Toàn kinh ngạc, lại lúng túng cười cười, là tối hôm qua hắn bị mình làm rộn tới phiền rồi chứ nhỉ? Nếu không chắc cũng không đến nỗi làm ra chuyện ngoại lệ.
Một lát sau, trong lòng bớt thấp thỏm hơn, lại có thêm chút ấm áp. Nói cho cùng hắn vẫn rất khoan nhượng và quan tâm tới nàng, nếu thật sự không chịu nổi nàng, hắn hoàn toàn có thể đuổi nàng tới chỗ khác ngủ là xong.
Ừm, cuộc sống cứ như thế này, vẫn rất có hi vọng.
Nàng treo nụ cười sáng lạn trên khóe môi mặc quần áo vào, rồi tẩy rửa trang điểm. Ra gian ngoài gặp Tập Lãng, đúng lúc gặp Tân ma ma đến truyền lời: “Nếu Tứ gia có tiện, nên sang Tùng Hạc đường một chuyến. Nếu không tiện cũng không sao, sau này lão phu nhân sẽ tự sang đây thăm người.”
Tập Lãng nói: “Chờ thêm lát nữa ta sẽ qua.”
Tân ma ma cười rời đi.
Hương Chỉ Toàn ra trước hành lễ, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút lo lắng, lòng thầm nói sao lão phu nhân lại đáng ghét vậy kia chứ? Tình trạng hiện nay của hắn không cần nghĩ cũng biết, ngày mưa dầm là lúc hắn khó chịu nhất, vậy mà còn muốn hắn ra ngoài đi lại tới đó.
Ánh mắt Tập Lãng lại rất ấm áp. Vẻ mặt nàng sáng láng, khí sắc rất tốt, trong đôi con ngươi sáng đó còn mang vẻ lo lắng khiến hắn thật dễ chịu. Hắn tặng nàng một nụ cười động viên, “Cũng nên tới Tùng Hạc đường vấn an rồi.”
Hương Chỉ Toàn không tiện nói gì, đưa hắn ra cửa, sau đó mới quay trở về, nha hoàn đã chuẩn bị bữa sáng cho nàng xong.
Nàng dùng cơm mà tâm trạng không yên, bởi nàng từng nghe một số chuyện, vẫn có chút lo lắng không biết điều đó phải thật không.
Sau khi hồi kinh quả thật Tập Lãng bị thương rất nặng, có điều khi ấy ngoại thương cũng đã khép lại. Nhưng ngay trước khi thành hôn vài ngày, không biết lão phu nhân chọc phải cọng lông ngược nào của hắn, mà khiến hắn tức giận công tâm, đi Tùng Hạc đường. Còn cụ thể hôm đó xảy ra chuyện gì, người làm trong phủ đều giữ kín như bưng, Tường Vi hỏi thăm không được, chỉ biết là khi hắn trở lại Thanh Phong Các, mấy miệng vết thương đều vỡ toang.
Những chuyện này khiến nàng ngẫm nghĩ nhiều, từ đó lại sinh ra tâm tình rất phức tạp —— là loại tâm tư thế nào, khiến hắn không để ý tới tình trạng vết thương đi hành đại lễ bái đường thành thân với nàng.
Hắn cho nàng thể diện, cho nàng tôn trọng, khi Triệu Hạ mang theo lá thư do chính tay hắn viết tới trước mặt nàng, nàng liền hiểu, nam tử này luôn dành một phần nhân ái cho những người yếu. Mà trừ đi những thứ này, nàng không khỏi cảm thấy khi bái đường hắn đã quăng sinh tử lên chín tầng mây, hoàn toàn không quan tâm tới nó, mà cơ hồ là đang giận dỗi với ai đó.
Thời điểm hắn yếu ớt nhất, sao lão phu nhân lại có thể làm thương tổn hắn, chọc giận hắn?
Lần này tới đó, mong sẽ không dẫm lên vết xe đổ kia.
Đến thời khắc này, Hương Chỉ Toàn rất rõ nỗi lòng hiện tại của mình: Hy vọng hắn tốt lành, hy vọng hắn sớm khỏi hẳn.
Nàng buông chén, gọi Hàm Tiếu phân phó: “Ngươi cho người để ý tới Tùng Hạc đường, nếu có chuyện gì xảy ra... Chúng ta đi mời đại phu nhân chu toàn có được không?”
Hàm Tiếu gật đầu liên tục: “Dù là đại lão gia hay đại phu nhân, đều lo lắng lão phu nhân và tứ gia sẽ xảy ra tranh chấp nhất, chỉ là đại lão gia thực sự rất bận rộn, mấy ngày nay đều quá nửa đêm mới hồi phủ, trời mới hửng sáng lại ra cửa...”
“Vậy ngươi nhanh phân phó.”
“Vâng!”
Hương Chỉ Toàn thoáng an lòng, sau đó lại suy đoán: Chắc chắn là lão phu nhân cố ý, làm cho Tập Lãng ngột ngạt suốt khoảng thời gian này, hận không thể khiến hắn tức giận sôi sục tới mức xảy ra chuyện không may... Ai, đến cùng thì hai bà cháu này căm thù nhau bao nhiêu kia chứ?
**
Tập Lãng nhàn nhã như đi bộ bước vào Tùng Hạc đường.
Lão phu nhân ngồi xếp bằng trên giường la hán, mí mắt khép hờ tụng kinh, lần tràng hạt trong tay.
Hắn nhíu nhíu mày lại, lão phu nhân đây là đang ra sức khinh nhờn Phật môn tịnh địa đấy à, hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, cũng không che giấu vẻ căm ghét trong ánh mắt.
Hắn ho nhẹ một tiếng, “Tôn nhi thỉnh an người.” Chờ lão phu nhân mở mắt ra, hắn chắp tay một cái.
“Đến rồi?” Lão phu nhân hòa ái nói: “Mau ngồi xuống.”
Tập Lãng xoay người ngồi xuống.
Lão phu nhân cười híp mắt đánh giá hắn: “Nhìn chút xem, đừng nói không cảm kích, chính là ta đây cũng thấy vui, nhìn ngươi giờ khỏe mạnh như người bình thường, chung quy xung hỉ cho ngươi cũng không uổng phí.”
Tập Lãng khe khẽ cười một tiếng, “Người nói đúng lắm.”
“Đứa bé kia là một người lanh lợi hiểu chuyện, thật làm ta yêu thích.” Giọng của lão phu nhân lại càng tỏ ý ấm áp ân cần, “Chỉ là đáng tiếc, xuất thân không môn đăng hộ đối với ngươi.”
“Việc hôn nhân là do người làm chủ, lời này cũng chỉ có người có thể nói.”
“Cũng không riêng chuyện này.” Lão phu nhân thở dài một tiếng, chần chờ nhìn Tập Lãng.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Lão phu nhân lắp bắp nói: “Ta thực là có mắt như mù, ai... Chuyện thân thể Hương gia nhị tiểu thư nhiễm bệnh hiểm nghèo, vẫn luôn để lại ám ảnh trong lòng ta, ta phái người đi thám thính ngọn nguồn, tình hình thực tế lại khiến người ta trố mắt ngoác mồm —— đứa bé kia đã sớm trốn khỏi Hương gia, hơn nữa còn là bỏ trốn với người khác!” Bà ta tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, nhấn mạnh, “Ngươi nói xem, sao lại có loại chuyện thế này xảy ra?! Nam tử nào có thể sánh bằng tướng mạo, bằng tài năng văn thao vũ lược của ngươi?! Người của Tập phủ chúng ta lại không thể bằng một tên đăng đồ tử sao!”
Một bên Tân ma ma nhìn Tập Lãng không chớp mắt. Chuyện này dù là do ai nói ra cũng không thể làm hắn nổi giận bằng việc nó xuất ra từ miệng lão phu nhân. Cẩn thận nhớ tới sự kiện kia, dù là ai cũng sẽ nổi trận lôi đình, huống chi là người trong mắt không chứa một hạt cát như Tập Lãng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook