Sủng Thê Đại Trượng Phu
-
Chương 8
Cũng như mong muốn, Kiều Cảnh Nghị thuận lợi tung ra thế làm nũng tấn công làm cho Quan Trạch Thao gật đầu đồng ý, cho phép cô lần nữa trở lại làm việc, lần nữa dấn thân vào công việc kí giả .
Bất quá, dưới sự kiên trì của Quan Trạch Thao, phần công tác này của cô chỉ có thể lấy phương thức vừa làm công cùng chơi đùa tiến hành, bởi vì anh không hy vọng cô bỏ vào quá nhiều thời gian , một mặt là để không ảnh hưởng đến thời gian hai người ở chung, cùng lúc tránh cho cô quá mệt mỏi, có lẽ cảm thấy có áp lực .
Về phần phía tạp chí xã hội , từ thái độ của tổng biên, cô đoán rằng mình trước đây công tác biểu hiện hẳn là không kém, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì thân phận của cô, bởi vậy cho dù cô không thể theo quy định, đối với cô vẫn là tương đối hoan nghênh .
Nói chung, cô bắt đầu công tác, hơn nữa thích ứng tốt, có thể là trong tiềm thức đối với công tác này là có ấn tượng, cho nên rất nhanh có thể bắt đầu, đi làm hai tuần, có thể tiếp thu tiểu bài mục cấp trên ủy nhiệm .
” Ừ, đúng là như thế này không sai, viết rất khá, tiếp tục nỗ lực .” Tổng biên buông bài viết vừa kiểm tra xong, tháo kính mắt xuống, nhìn Kiều Cảnh Nghị khen hay .
” Tôi sẽ, cảm ơn tổng biên .” Kiều Cảnh Nghị mỉm cười, trong lòng vô cùng hài lòng .
Dù sao trong trí nhớ cô hiện tại , đây là công việc đầu tiên của cô, có thể viết hoàn một cái bài mục, rất có cảm giác thành tựu .
” Được rồi, tôi nơi này có phần tư liệu, cô có thể nhìn một chút .” Tổng biên cúi người từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ đưa cho cô.
Kiều Cảnh Nghị theo lời tiếp nhận mở ra xem .” Vưu Thượng Phân ?”
” Đúng, người nối nghiệp tập đoàn X . cô hẳn là nhận thức chứ ?” Tổng biên đa mưu túc trí, trong lòng thầm tính toán .” Cô ta rất bề bộn, không thích tiếp nhận phỏng vấn, ta nghĩ cô nếu như nhận thức , có thể hay không thuyết phục được cô ta ?”
Kiều Cảnh Nghị vừa nói muốn trở lại cộng tác thì , ông đã nghĩ đến điểm này — lợi dụng địa vị cùng quan hệ của cô, phỏng vấn sẽ càng thuận lợi, thậm chí có thể phỏng vấn một số nhân vật bình thường mời không được .
” Đã gặp mặt, nhưng không quen a !” Kiều Cảnh Nghị thẳng thắn nói .
Cô còn nhớ lúc trước cùng Quan Trạch Thao dự tiệc xã giao thì cùng vị Vưu tiểu thư này có chào hỏi qua, cho dù trước có quen thuộc, cũng sẽ bởi vì cô mất trí nhớ biến thành xa lạ đi ?
” Nếu là cô chịu đứng ra, ta nghĩ Vưu Thượng Phân hẳn là sẽ nể tình .” Tổng biên nâng nâng mắt kính mỉm cười, che dấu tia giảo hoạt trong mắt .
Ách.. Cấp trên đều đã nói như vậy, cô còn có thể cự tuyệt sao ? Trước cũng phải thử rồi hãy nói sau !
” Được rồi, tôi sẽ thử liên lạc xem, nhưng không đảm bảo nhất định thành công a !” Kiều Cảnh Nghị miễn cưỡng đáp ứng .
” Tuyệt đối không thành vấn đề, tôi đợi tin tức tốt của cô .” Tổng biên lão gian xảo này lại bổ như thế một chiêu , làm cho Kiều Cảnh Nghị càng thêm áp lực .
Kiều Cảnh Nghị cố gắng dương lên một nụ cười, bắt đầu nghĩ thật sự phiền não .
” Vậy tổng biên, tôi trước đi ra ngoài .” Cô ôm hồ sơ rời khỏi phòng tổng biên, để tránh khỏi lại tiếp tục nói, vẻ mặt cùng thần kinh đều run rẩy, khuôn mặt tươi cười sẽ sụp đổ thành khuôn mặt khổ qua ( mướp đắng ~ ý nhăn nhúm a )
“Này, Cảnh Nghị !” Chu Toàn Huy mới ra ngoài làm việc trở về khi đi ngang qua bàn công tác Kiều Cảnh Nghị thân thiết cùng cô chào hỏi .
“Hả .” Kiều Cảnh Nghị bỗng nhiên hoàn hồn, vội vã lên tiếng trả lời .
” Đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy ?” Phát hiện cô khác thường, Chu Toàn Huy kéo ghế dựa một bên lại, ngồi xuống quan tâm hỏi .
” Ai ! ” Kiều Cảnh Nghị nhịn không được thở dài.” Tổng biên bảo nghĩ cách phỏng vấn Vưu Thượng Vân, thế nhưng người ta bình thường không thích tiếp nhận phỏng vấn .”
” Không cần lo lắng à , trước đây Quan Trạch Thao cũng là không tiếp nhận phỏng vấn, cậu lúc đó chẳng phải cũng làm được sao ? Cho nên sau lại mới có thể gả cho anh ta a !” Chu Toàn Huy đưa ra ví dụ thực tế để cổ vũ cô .
” Kia không giống vậy, trước đây mình là nhờ bạn bè hỗ trợ , hơn nữa bạn mình chỉ là tạo cơ hội, tự mình mất không ít sức lực mới làm cho Quan Trạch Thao đáp ứng tiếp nhận phỏng vấn.” Những cái này, Quan Trạch Thao cùng Mẫn Thượng Quân đều đã nói qua cho cô.” Nói chung, mình không hy vọng đem danh hiệu Quan phu nhân miễn cưỡng người khác bán mặt mũi cho mình.”
Cô thầm nghĩ đơn thuần công tác, không quá muốn lợi dụng quan hệ nhà chồng, thứ nhất sẽ khiến người ta nói này nọ, thứ hai cô lo lắng sẽ tạo thành phiền toái cho Quan Trạch Thao .
“Tớ nghĩ ở xã hội hiện nay này, người thông minh liền phải hiểu được vận dụng quan hệ, hơn nữa, tiếp nhận tạp chí chúng ta phỏng vấn cũng không có chuyện gì xấu, đối với người được phỏng vấn mà nói cũng không có tổn thất gì, có thể là cậu suy nghĩ nhiều quá .” Chu Toàn Huy nghĩ cách thuyết phục cô phá bổ tâm phòng bị .
Kiều Cảnh Nghị cảm thấy vốn rất phức tạp thoáng chút tiêu tan, lập tức dương môi cười .
” Cũng đúng a, mình thấy trước liền lấy danh nghĩa tạp chí xã liên lạc qua được rồi, trừ phi cần thiết hoặc bị nhận ra, nếu không liền tận lực không lộ ra thân phạn bản thân .” Cô suy nghĩ bước khởi đầu .
” Ừ .” Chu Toàn Huy cổ vũ gật đầu, bày ra nụ cười thân thiết.” Nếu có chuyện gì cần tớ hỗ trợ liền nói, hoan nghênh cậu lợi dụng quan hệ đồng học nhiều hơn, nghìn vạn lần không nên khách khí .“
” Cảm ơn .” Kiều Cảnh Nghị vui vẻ cười .
Chu Toàn Huy như vậy là động viên cô , thật sự là một người bạn học tốt !
Kế sách Tổng biên có hiệu quả, Kiều Cảnh Nghị đứng ra quả nhiên làm cho Vưu Thượng Phân luôn bận rộn gật đầu tiếp nhận phỏng vấn . Ngay từ đầu, lấy danh nghĩ tạp chí xã bàn bạc, căn bản ngay cả bản thân liên lạc đều không được, sau lại vừa lúc có một buổi tiệc xã giao, Kiều Cảnh Nghị tiến lên bắt chuyện, mới mời được Vưu Thượng Phân .
Bất quá bởi vậy, tổng biên càng có ý định muốn đem những nhân vật khó tiếp nhận phỏng vấn trong danh sách giao hết cho Kiều Cảnh Nghị.
May là Quan Trạch Thao đối với việc này cũng không để ý, còn chủ động nói gặp phải khó khăn gì có thể nói cho anh, cũng cho rằng vận dụng quan hệ là cách làm thông minh, anh hỗ trợ đối cô mà nói không thể nghi ngờ là một liều thuốc công dụng lớn nhất khiến cô có thể vứt bỏ những lo lắng kia, phóng tay đi làm công việc này .
Mà Quan Trạch Thao sở dĩ ngầm đồng ý tạp chí xã hội làm như vậy, một mặt đúng là sủng ái Kiều Cảnh Nghị, mong muốn cô công tác thuận lợi, thu được càng nhiều cảm giác thành tựu, về mặt khác, còn vì là cảm ơn năm đó tạp chí xã hội đã bảo Kiều Cảnh Nghị tới phỏng vấn anh, tiện đà dắt bọn họ nhân duyên .( kết duyên cho bọn họ )
Nhưng giúp đỡ cứ giúp đỡ, Quan Trạch Thao sẽ ở sau lưng trợ giúp Kiều Cảnh Nghị, cũng không phải ra mặt can thiệp nhiều lắm, để tránh khỏi quá mức rêu rao, cho nên cho dù đến lúc hứng khởi , lợi dụng thời gian rảnh lại đến thăm hỏi hoặc đưa đón, cũng tận lực tránh cho tiến vào tạp chí xã, chỉ ở dưới lầu chờ .
” Tiểu thư , xin hỏi em hôm nay buổi tối có thời gian không ? Có thể hay không theo ta ước hẹn ?” Thanh âm nam tính cố ý đè thấp xuống đưa ra lời mời .
Kiều Cảnh Nghị dương môi cười, ngoại trừ cô, có ai lại biết này nam nhân nhật lí vạn ky * , lại sẽ ngoạn trò chơi ấu trĩ như thế chứ ?
(*nhật lí vạn ky: ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn)
” Tiên sinh, ngươi theo sai người rồi, ta là phụ nữ đã có chồng !” Cô che lại ống nói, cũng cố ý biến đổi thanh âm không giống bình thường .
“Oh, thật đáng tiếc, xin hỏi là người nam nhân nào may mắn như thế, có thể có kiều thê hoàn mỹ như tiểu thư ?” Quan Trạch Thao ngữ điệu hàm chứa nồng đậm ý cười .
” Đương nhiên là vô địch thế giới đep trai nhất nhất anh minh nhất Quan Trạch Thao rồi !” Cô nói xong nhịn không được phốc cười ra tiếng .” Ha hả… thật buồn nôn, em nổi da gà hết rồi, không cùng anh náo loạn !”
Quan Trạch Thao cũng bật cười, cùng cô tranh luận vài câu, mệt mỏi do công việc khô khan cả ngày liền biến mất, cả người trở nên thoải mái, muốn nói Cảnh Nghị là nơi anh gửi gắm tinh thần, đúng là một chút cũng không quá đáng .
” Ai, anh là nói thật, có thể tan tầm chưa? Chúng ta ngày hôm nay ra ngoài ăn .”
” Thu thập một chút có thể đi .” Anh rất hào hứng cũng kéo tâm tình cô tốt theo .
” Vậy xuống lầu đi, anh đã tới rồi .” Anh tuyên bố kinh hỉ .
” Tới rồi ? Nhanh như vậy ? !” Kiều Cảnh Nghị quả là kinh hỉ lại càng bị hù dọa .” Hảo hảo hảo, anh chờ em một chút , lập tức liền được.”
” Cứ từ từ, đừng vội .” Anh săn sóc trấn an, sau đó mới tắt máy .
Kiều Cảnh Nghị động tác nhanh hơn, luống cuống tay chân thu thập số liệu cùng đồ vật trên bàn công tác, ném giấy vụn vào thùng rác, vội vã cùng đồng sự trong phòng nói lời tạm biệt .
” Mọi người bye bye, tôi tan tầm đây !”
Chu Toàn Huy cách vách tường thấp đối diện còn không kịp nói tái kiến, chỉ thấy cô giống như đầu tàu siêu tốc chạy vội ra bên ngoài.
“ Thật tốt, gả cho lão công tốt chính là không giống !”
” Cô ấy có lẽ là con dâu nhà giàu hạnh phúc nhất đi !”
“Nhờ có cô ấy, hai kì vừa rồi chúng ta đều có bài độc quyền a !” Tiếng đàm luận vang lên, các đồng sự đều ước ao không thôi.
Ở giữa những giọng nói ước ao của mọi người, Chu Toàn Huy lặng lẽ đứng dậy đi đến cửa sổ, hướng dưới lầu quan sát, nhìn thấy một chiếc BMW màu bạc, chỉ chốc lát sau, Kiều Cảnh Nghị xuất hiện, hướng chiếc xe kia bước nhanh đến, Quan Trạch Thao tây trang phẳng phiu còn đích thân xuống xe, thay cô mở cửa xe …
Chu Toàn Huy diện vô biểu tình ( mặt không có biểu tình gì ) nhìn chiếc xe sang quý nghênh ngang rời đi, không khỏi có chút suy nghĩ ….
Kiều Cảnh Nghị nhậm chức tạp chí xã hội sở xuất bản có chút đa nguyên( chắc nói làm trên nhiều lĩnh vực ), có tuần san chuyên về điện ảnh và nghệ thuật , sinh hoạt phổ biến hoặc thương nghiệp chính trị bán nguyệt san ( nữa tháng )...
Bời vì Kiều Cảnh Nghị là tình huống đặc biệt, không cố định phụ trách chuyên về một loại nào , cho nên mặc dù bây giờ là phỏng vấn danh nhân giới kinh doanh chiếm đa số, nhưng cũng có lúc cũng sẽ nhận được mặt khác mỹ thực du ngoạn ( chắc chỉ thức ăn ngon ah, ý nói đi các vùng khác nhau phỏng vấn ), nói chung, đối với phần công tác này, cô càng lúc càng thấy hứng thú .
” Này, nếu không bị phái tới phỏng vấn, mình còn không biết giữa núi này người dân ở đây nấu ăn ngon như vậy !” Kiều Cảnh Nghị đưa tay cầm lấy món điểm tâm ngọt, vẻ mặt thỏa mãn hướng bên cạnh Chu Toàn Huy nói :” Hôm nào mình nhất định phải đưa Trạch Thao đến chỗ này nghỉ phép .”
Bọn họ ngày hôm nay là cùng một tổ công tác đến đây, từ Phía Nam đến Miêu Lý viết bài về khu dân cư mới được xây dựng , cô đảm nhiệm phỏng vấn, Chu Toàn Huy phụ trách quay chụp, mặt khác còn có một trợ lý vừa làm vừa học .
Lúc này, phỏng vấn hoàn tất, ở dưới sự tiếp đón của ông chủ, bọn họ đang ở đây hưởng thụ buổi trà chiều , vị trợ lý vừa làm vừa học lại bởi vì chạy đi ” Loại hoàng kim ” mà không có mặt .
” Được rồi, còn không có hỏi qua cậu đã có bạn gái chưa ?” Kiều Cảnh Nghị nhìn xung quanh bốn phía yên tĩnh giống như bức tranh phong cảnh đẹp đẽ, một bên nói chuyện phiếm, nhưng cả buổi trời không có nghe thấy câu trả lời , mới bỗng nhiên phát giác đều là chỉ có cô lẩm bẩm, mà đồng nghiệp như đi vào cõi thần tiên a.
“A Huy ? A Huy ? Cậu đang suy nghĩ gì mà xuất thần như thế a?” Bàn tay mềm mại khua khua trước mặt cậu, cô buồn bực gọi cậu hoàn hồn .
Kỳ quái , cô phát hiện cậu ta mấy ngày nay hình như có tâm sự trong lòng, không vui tươi như trước đây, xẩy ra chuyện gì sao ?
Chu Toàn Huy yên lặng nhìn cô, trong lòng kì thật đang do dự, một lúc sau, rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng .
” Cảnh Nghị, tớ có khó khăn, cậu có thể giúp tớ không ?” Vẻ mặt cậu bối rối cứng ngắc, trong lòng lo lắng thấp thỏm .
” Làm sao vậy ?” Kiều Cảnh Nghị lo lắng hỏi .
” Tớ cần ….”
Đêm đó về đến nhà, Kiều Cảnh Nghị sau khi ăn xong hướng lão công nhắc tới yêu cầu của Chu Toàn Huy .
” Vay tiền ?” Quan Trạch Thao trong lòng đánh cái đột, đôi mày xinh đẹp nhướng lên, cao giọng hỏi .” Vì sao ?”
” Mẹ cậu ấy bị ung thư nằm viện, cậu ấy là con trai độc nhất lại phải làm việc, cho nên ngoại trừ tiền viện phí còn muốn mời người trông hộ, cậu ấy chi tiêu quá lớn, thu nhập chẳng được bao nhiêu, cho nên mở miệng xin em giúp đỡ .” Kiều Cảnh Nghị trong lòng thông cảm nói .
Lý do này rất hợp lý, tình cảnh đáng thương, là người bình thường có thể sẽ gặp quẫn bách, nhưng chẳng hiểu vì sao, Quan Trạch Thao lúc nghe xong nhưng nghĩ là lạ .
” Bao nhiêu tiền ?” Anh hỏi lại.
” Ba mươi vạn .”Cô nói lại số tiền Chu Toàn Huy nói mượn .
” Nếu tình trạng như cậu ấy nói , ba mươi vạn đủ sao ?” Quan Trạch Thao có chút nghi vấn .
Theo anh biết, mời một người chăm sóc chuyên nghiệp, nửa ngày tiền lương, ít nhất….phải ba vạn hơn, thậm chí năm vạn, sáu vạn , hơn nữa còn phí chữa bệnh ung thư….Ba mươi vạn chống đỡ không được mấy tháng .
” Cậu ấy có lẽ cũng không có ý mở miệng mượn nhiều lắm, có thể trước muốn giải quyết việc cấp bách đi !” Kiều Cảnh Nghị đơn thuần thay đồng học giải thích hợp lý .
” Vậy em nghĩ như thế nào ?” Anh tôn trọng hỏi cô, để cho chính cô quyết định .
“Em nghĩ cho cậu ấy mượn .” Cô dò xét sắc mặt anh, nói ra suy nghĩ trong lòng .” Dù sao cũng cùng học một thời, nếu như chúng ta có năng lực, giúp đỡ cậu ấy cũng không sao ! Huống hồ, tập đoàn chúng ta không phải cũng có định kì quyên tiền, còn tài trợ một phần cho cơ quan từ thiện sao ? Nếu ngay cả những người không biết đều có thể giúp, vậy người bên cạnh mình gặp nạn, hẳn là càng phải giúp đỡ, anh nói đúng không ?”
Quan Trạch Thao tự tiếu phi tiếu nhìn cô.Coi, nói được hùng hồn lí lẽ như vậy, giống sứ giả chính nghĩa dường như, anh đâu cam lòng giội cô bát nước lạnh ?
Ba mươi vạn chỉ là con số nhỏ, nếu cô giúp đỡ Chu Toàn Huy sẽ cảm thấy yên tâm vui sướng, vậy nhưng thật ra không sao, chỉ có điều ..hy vọng một mảnh tâm ý của cô không phải là ném đến hang không đáy, ngay cả âm thanh tiếng vọng cũng không có .
” Được hay không được ?” Không nghe được câu trả lời, cô lay lay cánh tay anh làm nũng .
” Được ~~” kéo lớn ngữ điệu phía sau đúng là bao dung sủng nịnh cô .
” Thật tốt quá !” Cô hài lòng vỗ tay, mặt tươi cười , hiện ra thần sắc xinh đẹp linh động .”Kỳ thật em buổi chiều liền đem tiền cho cậu ấy mượn, thật lo lắng anh không đồng ý .”
Cô thè lưỡi , biết tiền trảm hậu tấu * không tốt . (* hành động trước, báo cáo sau )
” Tài khoản tên em tiền vốn có thể tự do sử dụng, anh tin tưởng em sẽ không tùy ý tiêu xài, chỉ là những chuyện giống thế này, vẫn là trước nói cho anh biết một tiếng tốt hơn, giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng phải làm rõ ràng tình huống cùng đối tượng .” Quan Trạch Thao dặn dò, sợ cô quá mức đơn thuần thiện lương bị người ta lợi dụng .
Hiện tại Kiều Cảnh Nghị, suy nghĩ chỉ là một người hơn 20 tuổi mới bước chân ra khỏi trường đại học, cho nên có một số việc, anh phải từ bên cạnh lo lắng giúp đỡ, tránh cho cô bị thương tổn —này cũng là một trong những phương thức anh yêu cô .
” A Huy là đồng học, không có vấn đề, hơn nữa ở tạp chí xã hội công tác, cậu ấy rất chiếu cố em .” Kiều Cảnh Nghị là một người biết có ơn tất báo .
” Vậy là tốt rồi .” Anh dương lên dáng tươi cười, tiếu ý nhưng chưa chạm đáy mắt .
Chuyện này, mặc dù đồng ý Cảnh Nghị, nhưng anh vẫn đang giữ nguyên thái độ .
Lúc ban đầu muốn dò hỏi Chu Toàn Huy ý niệm trong đầu chỉ là lóe lên mà thôi, chẳng qua hiện tại xem ra, phải thực hiện ….
Nhà hàng Tôn Tước, trong sương phòng chữ trúc, bốn nam nhân mỗi người một vẻ nhưng đồng dạng nổi tiếng đang phao trà phẩm trà ( uống trà ^^), chậm rãi nói chuyện .
Lần này tụ hội, là do Quan Trạch Thao mời , mời tới Vệ Duẫn Hàn, Thiệu Cảnh Tu cùng Mẫn Thượng Quân, mà mục đích, ngoại trừ gặp mặt bạn bè , lúc này còn một việc khác —
” Các ngươi nhận thức Chu Toàn Huy không ?” Đối mặt bạn tốt không cần vòng vèo, Quan Trạch Thao đi thẳng vào vấn đề .
” Ai a ? ” Ba dấu chấm hỏi cùng lúc xuất hiện trên đỉnh đầu ba người, nhất thời nghĩ không ra.
” Có người nói các ngươi là đồng học, hơn nữa cũng công tác ở tạp chí xã hội cùng Cảnh Nghị.” Quan Trạch Thao tiếp tục bố sung một ít tin tức.
Ba người nhíu mi, ngươi xem ta, ta xem ngươi nghiêm túc nghĩ, nỗ lực nghĩ , cuối cùng cũng có một người trong đó có ấn tượng .
” Ta nhớ ra rồi ! Là có người này không sai .” Vệ Duẫn Hàn linh quang chợt lóe trong nháy mắt, sau đó hướng về phía Mẫn Thượng Quân trách móc bảo :” Với ngươi cùng Cảnh Nghị cùng lớp a , còn nghĩ không ra ! Là có bệnh mất trí hử ?”
Thiệu Cảnh Tu nghĩ không ra cũng không tính, cậu ta từ trước đến nay cao ngạo không xem ai ra gì, nhưng Mẫn Thượng Quân loại này siêu cấp quan hệ xã hội, giao tiếp, giao du nhiều người, thế nào lại nghĩ không ra ?
” Ách, ta van ngươi, ta sẽ không để nhân vật bình thường chiếm dung lượng não ta được không ?”
Mẫn Thượng Quân bĩu môi, cho dù Vệ Duẫn Hàn gợi ý, anh ấn tượng vẫn là rất mơ hồ, có thể thấy được đối cậu ta mà nói, cũng không phải là người đặc biệt .
Vô tâm để ý tới bọn họ tranh cãi, Quan Trạch Thao ngay sau đó lại hỏi :” Cậu ta là người thế nào ?”
Vệ Duẫn Hàn thấy dáng điệu anh nghiêm túc, cũng cố gắng nhớ lại .
” Kỳ thật ta cũng không quá nhận thức cậu ta, cảm thấy, cậu ấy không phải là người sôi nổi, có chút lòng dạ… Đều đã tốt nghiệp đã lâu như vậy, hiện tại thay đổi thành thế nào ai biết ?”
Anh không muốn đem ấn tượng trước đây đến bình luận một người, dù sao người tốt cũng có thể bị ô nhiễm thành người xấu, người xấu cũng có thể cải tà quy chính làm người tốt.
“Làm sao vậy ? Ngươi không có chuyện gì sao hỏi người này ?” Thiệu Cảnh Tu hiếu kì hỏi Quan Trạch Thao .
” Gần nhất…….” Quan Trạch Thao đem sự tình nói cho bọn họ.” Bởi vì Cảnh Nghị nói là đồng học đại học, cho nên ta nghĩ đến hỏi các ngươi, xem cậu ta là loại người nào. Kỳ thật , cũng không phải vấn đề tiền bạc, chỉ là….Ta nghĩ rất đột ngột, nói không nên lời kỳ quái ở chỗ nào, chính là cảm thấy không thích hợp .” Bất quá, hiển nhiên cũng không có thu hoạch gì, bọn họ đều đối với Chu Toàn Huy không có ấn tượng gì !
” Qủa là rất đột ngột .” Mẫn Thượng Quân cũng có cảm nghĩ giống vậy .
” Thật đúng là có dũng khí, một lần mở miệng liền ba mươi vạn .” Vệ Duẫn Hàn lắc lắc đầu .
” Không, phải nói là Cảnh Nghị thật đúng là rất khẳng khái, gật đầu một cái liền cấp ba mươi vạn .” Thiệu Cảnh Tu cười trêu chọc Kiều Cảnh Nghị đơn thuần, những người khác nghe xong cũng đều bật cười .
” Theo lý thuyết, nếu như không phải là bạn bè có giao tình rất sâu, thì thế nào cũng sẽ không không biết xấu hổ mở miệng mượn nhiều tiền như vậy .” Quan Trạch Thao nói ra ý nghĩ của mình .
Mặc dù anh không muốn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho dù Chu Toàn Huy có thể thực sự có khó khăn, nhưng bảo hộ thê tử là trách nhiệm thân là trượng phu của anh, hơn nữa trong ánh mắt người đời, Quan gia cũng không phải là gia đình bình thường, cho nên anh phải nhạy cảm cẩn thận .
” Nói không chừng chính là biết Cảnh Nghị gả cho ngươi, cuộc sống giàu có , mới có thể thử nói một chút nhìn xem, nói thật ra, không được cũng không có tổn thất gì .” Vệ Duẫn Hàn suy đoán nói .
Nếu có loại tâm lý này, vậy rất đáng sợ— cho là ngươi có tiền, ngươi nên cho ta mượn tiền, bởi vì ngươi có tiền, cho nên phân một chút cho ta cũng không có việc gì ….
Mẫn Thượng Quân nghe Vệ Duẫn Hàn nói như thế, đột nhiên cũng bắt đầu lo trước tính sau .
Quan Trạch Thao này giá trị con người mọi người đều biết, thân là thê tử anh đương nhiên chiều chuộng, chỏ sợ người có tâm …
” Nếu như lo lắng, liền điều tra cậu ta đi !” Mẫn Thượng Quân đề nghị .
” Ta đang định làm như vậy .” Quan Trạch Thao quả quyết quyết định .
Nếu như có ngươi dám đánh chủ ý không đứng đắn lên Cảnh Nghị, vậy chờ xem đi !
Bất quá, dưới sự kiên trì của Quan Trạch Thao, phần công tác này của cô chỉ có thể lấy phương thức vừa làm công cùng chơi đùa tiến hành, bởi vì anh không hy vọng cô bỏ vào quá nhiều thời gian , một mặt là để không ảnh hưởng đến thời gian hai người ở chung, cùng lúc tránh cho cô quá mệt mỏi, có lẽ cảm thấy có áp lực .
Về phần phía tạp chí xã hội , từ thái độ của tổng biên, cô đoán rằng mình trước đây công tác biểu hiện hẳn là không kém, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì thân phận của cô, bởi vậy cho dù cô không thể theo quy định, đối với cô vẫn là tương đối hoan nghênh .
Nói chung, cô bắt đầu công tác, hơn nữa thích ứng tốt, có thể là trong tiềm thức đối với công tác này là có ấn tượng, cho nên rất nhanh có thể bắt đầu, đi làm hai tuần, có thể tiếp thu tiểu bài mục cấp trên ủy nhiệm .
” Ừ, đúng là như thế này không sai, viết rất khá, tiếp tục nỗ lực .” Tổng biên buông bài viết vừa kiểm tra xong, tháo kính mắt xuống, nhìn Kiều Cảnh Nghị khen hay .
” Tôi sẽ, cảm ơn tổng biên .” Kiều Cảnh Nghị mỉm cười, trong lòng vô cùng hài lòng .
Dù sao trong trí nhớ cô hiện tại , đây là công việc đầu tiên của cô, có thể viết hoàn một cái bài mục, rất có cảm giác thành tựu .
” Được rồi, tôi nơi này có phần tư liệu, cô có thể nhìn một chút .” Tổng biên cúi người từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ đưa cho cô.
Kiều Cảnh Nghị theo lời tiếp nhận mở ra xem .” Vưu Thượng Phân ?”
” Đúng, người nối nghiệp tập đoàn X . cô hẳn là nhận thức chứ ?” Tổng biên đa mưu túc trí, trong lòng thầm tính toán .” Cô ta rất bề bộn, không thích tiếp nhận phỏng vấn, ta nghĩ cô nếu như nhận thức , có thể hay không thuyết phục được cô ta ?”
Kiều Cảnh Nghị vừa nói muốn trở lại cộng tác thì , ông đã nghĩ đến điểm này — lợi dụng địa vị cùng quan hệ của cô, phỏng vấn sẽ càng thuận lợi, thậm chí có thể phỏng vấn một số nhân vật bình thường mời không được .
” Đã gặp mặt, nhưng không quen a !” Kiều Cảnh Nghị thẳng thắn nói .
Cô còn nhớ lúc trước cùng Quan Trạch Thao dự tiệc xã giao thì cùng vị Vưu tiểu thư này có chào hỏi qua, cho dù trước có quen thuộc, cũng sẽ bởi vì cô mất trí nhớ biến thành xa lạ đi ?
” Nếu là cô chịu đứng ra, ta nghĩ Vưu Thượng Phân hẳn là sẽ nể tình .” Tổng biên nâng nâng mắt kính mỉm cười, che dấu tia giảo hoạt trong mắt .
Ách.. Cấp trên đều đã nói như vậy, cô còn có thể cự tuyệt sao ? Trước cũng phải thử rồi hãy nói sau !
” Được rồi, tôi sẽ thử liên lạc xem, nhưng không đảm bảo nhất định thành công a !” Kiều Cảnh Nghị miễn cưỡng đáp ứng .
” Tuyệt đối không thành vấn đề, tôi đợi tin tức tốt của cô .” Tổng biên lão gian xảo này lại bổ như thế một chiêu , làm cho Kiều Cảnh Nghị càng thêm áp lực .
Kiều Cảnh Nghị cố gắng dương lên một nụ cười, bắt đầu nghĩ thật sự phiền não .
” Vậy tổng biên, tôi trước đi ra ngoài .” Cô ôm hồ sơ rời khỏi phòng tổng biên, để tránh khỏi lại tiếp tục nói, vẻ mặt cùng thần kinh đều run rẩy, khuôn mặt tươi cười sẽ sụp đổ thành khuôn mặt khổ qua ( mướp đắng ~ ý nhăn nhúm a )
“Này, Cảnh Nghị !” Chu Toàn Huy mới ra ngoài làm việc trở về khi đi ngang qua bàn công tác Kiều Cảnh Nghị thân thiết cùng cô chào hỏi .
“Hả .” Kiều Cảnh Nghị bỗng nhiên hoàn hồn, vội vã lên tiếng trả lời .
” Đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy ?” Phát hiện cô khác thường, Chu Toàn Huy kéo ghế dựa một bên lại, ngồi xuống quan tâm hỏi .
” Ai ! ” Kiều Cảnh Nghị nhịn không được thở dài.” Tổng biên bảo nghĩ cách phỏng vấn Vưu Thượng Vân, thế nhưng người ta bình thường không thích tiếp nhận phỏng vấn .”
” Không cần lo lắng à , trước đây Quan Trạch Thao cũng là không tiếp nhận phỏng vấn, cậu lúc đó chẳng phải cũng làm được sao ? Cho nên sau lại mới có thể gả cho anh ta a !” Chu Toàn Huy đưa ra ví dụ thực tế để cổ vũ cô .
” Kia không giống vậy, trước đây mình là nhờ bạn bè hỗ trợ , hơn nữa bạn mình chỉ là tạo cơ hội, tự mình mất không ít sức lực mới làm cho Quan Trạch Thao đáp ứng tiếp nhận phỏng vấn.” Những cái này, Quan Trạch Thao cùng Mẫn Thượng Quân đều đã nói qua cho cô.” Nói chung, mình không hy vọng đem danh hiệu Quan phu nhân miễn cưỡng người khác bán mặt mũi cho mình.”
Cô thầm nghĩ đơn thuần công tác, không quá muốn lợi dụng quan hệ nhà chồng, thứ nhất sẽ khiến người ta nói này nọ, thứ hai cô lo lắng sẽ tạo thành phiền toái cho Quan Trạch Thao .
“Tớ nghĩ ở xã hội hiện nay này, người thông minh liền phải hiểu được vận dụng quan hệ, hơn nữa, tiếp nhận tạp chí chúng ta phỏng vấn cũng không có chuyện gì xấu, đối với người được phỏng vấn mà nói cũng không có tổn thất gì, có thể là cậu suy nghĩ nhiều quá .” Chu Toàn Huy nghĩ cách thuyết phục cô phá bổ tâm phòng bị .
Kiều Cảnh Nghị cảm thấy vốn rất phức tạp thoáng chút tiêu tan, lập tức dương môi cười .
” Cũng đúng a, mình thấy trước liền lấy danh nghĩa tạp chí xã liên lạc qua được rồi, trừ phi cần thiết hoặc bị nhận ra, nếu không liền tận lực không lộ ra thân phạn bản thân .” Cô suy nghĩ bước khởi đầu .
” Ừ .” Chu Toàn Huy cổ vũ gật đầu, bày ra nụ cười thân thiết.” Nếu có chuyện gì cần tớ hỗ trợ liền nói, hoan nghênh cậu lợi dụng quan hệ đồng học nhiều hơn, nghìn vạn lần không nên khách khí .“
” Cảm ơn .” Kiều Cảnh Nghị vui vẻ cười .
Chu Toàn Huy như vậy là động viên cô , thật sự là một người bạn học tốt !
Kế sách Tổng biên có hiệu quả, Kiều Cảnh Nghị đứng ra quả nhiên làm cho Vưu Thượng Phân luôn bận rộn gật đầu tiếp nhận phỏng vấn . Ngay từ đầu, lấy danh nghĩ tạp chí xã bàn bạc, căn bản ngay cả bản thân liên lạc đều không được, sau lại vừa lúc có một buổi tiệc xã giao, Kiều Cảnh Nghị tiến lên bắt chuyện, mới mời được Vưu Thượng Phân .
Bất quá bởi vậy, tổng biên càng có ý định muốn đem những nhân vật khó tiếp nhận phỏng vấn trong danh sách giao hết cho Kiều Cảnh Nghị.
May là Quan Trạch Thao đối với việc này cũng không để ý, còn chủ động nói gặp phải khó khăn gì có thể nói cho anh, cũng cho rằng vận dụng quan hệ là cách làm thông minh, anh hỗ trợ đối cô mà nói không thể nghi ngờ là một liều thuốc công dụng lớn nhất khiến cô có thể vứt bỏ những lo lắng kia, phóng tay đi làm công việc này .
Mà Quan Trạch Thao sở dĩ ngầm đồng ý tạp chí xã hội làm như vậy, một mặt đúng là sủng ái Kiều Cảnh Nghị, mong muốn cô công tác thuận lợi, thu được càng nhiều cảm giác thành tựu, về mặt khác, còn vì là cảm ơn năm đó tạp chí xã hội đã bảo Kiều Cảnh Nghị tới phỏng vấn anh, tiện đà dắt bọn họ nhân duyên .( kết duyên cho bọn họ )
Nhưng giúp đỡ cứ giúp đỡ, Quan Trạch Thao sẽ ở sau lưng trợ giúp Kiều Cảnh Nghị, cũng không phải ra mặt can thiệp nhiều lắm, để tránh khỏi quá mức rêu rao, cho nên cho dù đến lúc hứng khởi , lợi dụng thời gian rảnh lại đến thăm hỏi hoặc đưa đón, cũng tận lực tránh cho tiến vào tạp chí xã, chỉ ở dưới lầu chờ .
” Tiểu thư , xin hỏi em hôm nay buổi tối có thời gian không ? Có thể hay không theo ta ước hẹn ?” Thanh âm nam tính cố ý đè thấp xuống đưa ra lời mời .
Kiều Cảnh Nghị dương môi cười, ngoại trừ cô, có ai lại biết này nam nhân nhật lí vạn ky * , lại sẽ ngoạn trò chơi ấu trĩ như thế chứ ?
(*nhật lí vạn ky: ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn)
” Tiên sinh, ngươi theo sai người rồi, ta là phụ nữ đã có chồng !” Cô che lại ống nói, cũng cố ý biến đổi thanh âm không giống bình thường .
“Oh, thật đáng tiếc, xin hỏi là người nam nhân nào may mắn như thế, có thể có kiều thê hoàn mỹ như tiểu thư ?” Quan Trạch Thao ngữ điệu hàm chứa nồng đậm ý cười .
” Đương nhiên là vô địch thế giới đep trai nhất nhất anh minh nhất Quan Trạch Thao rồi !” Cô nói xong nhịn không được phốc cười ra tiếng .” Ha hả… thật buồn nôn, em nổi da gà hết rồi, không cùng anh náo loạn !”
Quan Trạch Thao cũng bật cười, cùng cô tranh luận vài câu, mệt mỏi do công việc khô khan cả ngày liền biến mất, cả người trở nên thoải mái, muốn nói Cảnh Nghị là nơi anh gửi gắm tinh thần, đúng là một chút cũng không quá đáng .
” Ai, anh là nói thật, có thể tan tầm chưa? Chúng ta ngày hôm nay ra ngoài ăn .”
” Thu thập một chút có thể đi .” Anh rất hào hứng cũng kéo tâm tình cô tốt theo .
” Vậy xuống lầu đi, anh đã tới rồi .” Anh tuyên bố kinh hỉ .
” Tới rồi ? Nhanh như vậy ? !” Kiều Cảnh Nghị quả là kinh hỉ lại càng bị hù dọa .” Hảo hảo hảo, anh chờ em một chút , lập tức liền được.”
” Cứ từ từ, đừng vội .” Anh săn sóc trấn an, sau đó mới tắt máy .
Kiều Cảnh Nghị động tác nhanh hơn, luống cuống tay chân thu thập số liệu cùng đồ vật trên bàn công tác, ném giấy vụn vào thùng rác, vội vã cùng đồng sự trong phòng nói lời tạm biệt .
” Mọi người bye bye, tôi tan tầm đây !”
Chu Toàn Huy cách vách tường thấp đối diện còn không kịp nói tái kiến, chỉ thấy cô giống như đầu tàu siêu tốc chạy vội ra bên ngoài.
“ Thật tốt, gả cho lão công tốt chính là không giống !”
” Cô ấy có lẽ là con dâu nhà giàu hạnh phúc nhất đi !”
“Nhờ có cô ấy, hai kì vừa rồi chúng ta đều có bài độc quyền a !” Tiếng đàm luận vang lên, các đồng sự đều ước ao không thôi.
Ở giữa những giọng nói ước ao của mọi người, Chu Toàn Huy lặng lẽ đứng dậy đi đến cửa sổ, hướng dưới lầu quan sát, nhìn thấy một chiếc BMW màu bạc, chỉ chốc lát sau, Kiều Cảnh Nghị xuất hiện, hướng chiếc xe kia bước nhanh đến, Quan Trạch Thao tây trang phẳng phiu còn đích thân xuống xe, thay cô mở cửa xe …
Chu Toàn Huy diện vô biểu tình ( mặt không có biểu tình gì ) nhìn chiếc xe sang quý nghênh ngang rời đi, không khỏi có chút suy nghĩ ….
Kiều Cảnh Nghị nhậm chức tạp chí xã hội sở xuất bản có chút đa nguyên( chắc nói làm trên nhiều lĩnh vực ), có tuần san chuyên về điện ảnh và nghệ thuật , sinh hoạt phổ biến hoặc thương nghiệp chính trị bán nguyệt san ( nữa tháng )...
Bời vì Kiều Cảnh Nghị là tình huống đặc biệt, không cố định phụ trách chuyên về một loại nào , cho nên mặc dù bây giờ là phỏng vấn danh nhân giới kinh doanh chiếm đa số, nhưng cũng có lúc cũng sẽ nhận được mặt khác mỹ thực du ngoạn ( chắc chỉ thức ăn ngon ah, ý nói đi các vùng khác nhau phỏng vấn ), nói chung, đối với phần công tác này, cô càng lúc càng thấy hứng thú .
” Này, nếu không bị phái tới phỏng vấn, mình còn không biết giữa núi này người dân ở đây nấu ăn ngon như vậy !” Kiều Cảnh Nghị đưa tay cầm lấy món điểm tâm ngọt, vẻ mặt thỏa mãn hướng bên cạnh Chu Toàn Huy nói :” Hôm nào mình nhất định phải đưa Trạch Thao đến chỗ này nghỉ phép .”
Bọn họ ngày hôm nay là cùng một tổ công tác đến đây, từ Phía Nam đến Miêu Lý viết bài về khu dân cư mới được xây dựng , cô đảm nhiệm phỏng vấn, Chu Toàn Huy phụ trách quay chụp, mặt khác còn có một trợ lý vừa làm vừa học .
Lúc này, phỏng vấn hoàn tất, ở dưới sự tiếp đón của ông chủ, bọn họ đang ở đây hưởng thụ buổi trà chiều , vị trợ lý vừa làm vừa học lại bởi vì chạy đi ” Loại hoàng kim ” mà không có mặt .
” Được rồi, còn không có hỏi qua cậu đã có bạn gái chưa ?” Kiều Cảnh Nghị nhìn xung quanh bốn phía yên tĩnh giống như bức tranh phong cảnh đẹp đẽ, một bên nói chuyện phiếm, nhưng cả buổi trời không có nghe thấy câu trả lời , mới bỗng nhiên phát giác đều là chỉ có cô lẩm bẩm, mà đồng nghiệp như đi vào cõi thần tiên a.
“A Huy ? A Huy ? Cậu đang suy nghĩ gì mà xuất thần như thế a?” Bàn tay mềm mại khua khua trước mặt cậu, cô buồn bực gọi cậu hoàn hồn .
Kỳ quái , cô phát hiện cậu ta mấy ngày nay hình như có tâm sự trong lòng, không vui tươi như trước đây, xẩy ra chuyện gì sao ?
Chu Toàn Huy yên lặng nhìn cô, trong lòng kì thật đang do dự, một lúc sau, rốt cục cố lấy dũng khí mở miệng .
” Cảnh Nghị, tớ có khó khăn, cậu có thể giúp tớ không ?” Vẻ mặt cậu bối rối cứng ngắc, trong lòng lo lắng thấp thỏm .
” Làm sao vậy ?” Kiều Cảnh Nghị lo lắng hỏi .
” Tớ cần ….”
Đêm đó về đến nhà, Kiều Cảnh Nghị sau khi ăn xong hướng lão công nhắc tới yêu cầu của Chu Toàn Huy .
” Vay tiền ?” Quan Trạch Thao trong lòng đánh cái đột, đôi mày xinh đẹp nhướng lên, cao giọng hỏi .” Vì sao ?”
” Mẹ cậu ấy bị ung thư nằm viện, cậu ấy là con trai độc nhất lại phải làm việc, cho nên ngoại trừ tiền viện phí còn muốn mời người trông hộ, cậu ấy chi tiêu quá lớn, thu nhập chẳng được bao nhiêu, cho nên mở miệng xin em giúp đỡ .” Kiều Cảnh Nghị trong lòng thông cảm nói .
Lý do này rất hợp lý, tình cảnh đáng thương, là người bình thường có thể sẽ gặp quẫn bách, nhưng chẳng hiểu vì sao, Quan Trạch Thao lúc nghe xong nhưng nghĩ là lạ .
” Bao nhiêu tiền ?” Anh hỏi lại.
” Ba mươi vạn .”Cô nói lại số tiền Chu Toàn Huy nói mượn .
” Nếu tình trạng như cậu ấy nói , ba mươi vạn đủ sao ?” Quan Trạch Thao có chút nghi vấn .
Theo anh biết, mời một người chăm sóc chuyên nghiệp, nửa ngày tiền lương, ít nhất….phải ba vạn hơn, thậm chí năm vạn, sáu vạn , hơn nữa còn phí chữa bệnh ung thư….Ba mươi vạn chống đỡ không được mấy tháng .
” Cậu ấy có lẽ cũng không có ý mở miệng mượn nhiều lắm, có thể trước muốn giải quyết việc cấp bách đi !” Kiều Cảnh Nghị đơn thuần thay đồng học giải thích hợp lý .
” Vậy em nghĩ như thế nào ?” Anh tôn trọng hỏi cô, để cho chính cô quyết định .
“Em nghĩ cho cậu ấy mượn .” Cô dò xét sắc mặt anh, nói ra suy nghĩ trong lòng .” Dù sao cũng cùng học một thời, nếu như chúng ta có năng lực, giúp đỡ cậu ấy cũng không sao ! Huống hồ, tập đoàn chúng ta không phải cũng có định kì quyên tiền, còn tài trợ một phần cho cơ quan từ thiện sao ? Nếu ngay cả những người không biết đều có thể giúp, vậy người bên cạnh mình gặp nạn, hẳn là càng phải giúp đỡ, anh nói đúng không ?”
Quan Trạch Thao tự tiếu phi tiếu nhìn cô.Coi, nói được hùng hồn lí lẽ như vậy, giống sứ giả chính nghĩa dường như, anh đâu cam lòng giội cô bát nước lạnh ?
Ba mươi vạn chỉ là con số nhỏ, nếu cô giúp đỡ Chu Toàn Huy sẽ cảm thấy yên tâm vui sướng, vậy nhưng thật ra không sao, chỉ có điều ..hy vọng một mảnh tâm ý của cô không phải là ném đến hang không đáy, ngay cả âm thanh tiếng vọng cũng không có .
” Được hay không được ?” Không nghe được câu trả lời, cô lay lay cánh tay anh làm nũng .
” Được ~~” kéo lớn ngữ điệu phía sau đúng là bao dung sủng nịnh cô .
” Thật tốt quá !” Cô hài lòng vỗ tay, mặt tươi cười , hiện ra thần sắc xinh đẹp linh động .”Kỳ thật em buổi chiều liền đem tiền cho cậu ấy mượn, thật lo lắng anh không đồng ý .”
Cô thè lưỡi , biết tiền trảm hậu tấu * không tốt . (* hành động trước, báo cáo sau )
” Tài khoản tên em tiền vốn có thể tự do sử dụng, anh tin tưởng em sẽ không tùy ý tiêu xài, chỉ là những chuyện giống thế này, vẫn là trước nói cho anh biết một tiếng tốt hơn, giúp đỡ người khác là chuyện tốt, nhưng phải làm rõ ràng tình huống cùng đối tượng .” Quan Trạch Thao dặn dò, sợ cô quá mức đơn thuần thiện lương bị người ta lợi dụng .
Hiện tại Kiều Cảnh Nghị, suy nghĩ chỉ là một người hơn 20 tuổi mới bước chân ra khỏi trường đại học, cho nên có một số việc, anh phải từ bên cạnh lo lắng giúp đỡ, tránh cho cô bị thương tổn —này cũng là một trong những phương thức anh yêu cô .
” A Huy là đồng học, không có vấn đề, hơn nữa ở tạp chí xã hội công tác, cậu ấy rất chiếu cố em .” Kiều Cảnh Nghị là một người biết có ơn tất báo .
” Vậy là tốt rồi .” Anh dương lên dáng tươi cười, tiếu ý nhưng chưa chạm đáy mắt .
Chuyện này, mặc dù đồng ý Cảnh Nghị, nhưng anh vẫn đang giữ nguyên thái độ .
Lúc ban đầu muốn dò hỏi Chu Toàn Huy ý niệm trong đầu chỉ là lóe lên mà thôi, chẳng qua hiện tại xem ra, phải thực hiện ….
Nhà hàng Tôn Tước, trong sương phòng chữ trúc, bốn nam nhân mỗi người một vẻ nhưng đồng dạng nổi tiếng đang phao trà phẩm trà ( uống trà ^^), chậm rãi nói chuyện .
Lần này tụ hội, là do Quan Trạch Thao mời , mời tới Vệ Duẫn Hàn, Thiệu Cảnh Tu cùng Mẫn Thượng Quân, mà mục đích, ngoại trừ gặp mặt bạn bè , lúc này còn một việc khác —
” Các ngươi nhận thức Chu Toàn Huy không ?” Đối mặt bạn tốt không cần vòng vèo, Quan Trạch Thao đi thẳng vào vấn đề .
” Ai a ? ” Ba dấu chấm hỏi cùng lúc xuất hiện trên đỉnh đầu ba người, nhất thời nghĩ không ra.
” Có người nói các ngươi là đồng học, hơn nữa cũng công tác ở tạp chí xã hội cùng Cảnh Nghị.” Quan Trạch Thao tiếp tục bố sung một ít tin tức.
Ba người nhíu mi, ngươi xem ta, ta xem ngươi nghiêm túc nghĩ, nỗ lực nghĩ , cuối cùng cũng có một người trong đó có ấn tượng .
” Ta nhớ ra rồi ! Là có người này không sai .” Vệ Duẫn Hàn linh quang chợt lóe trong nháy mắt, sau đó hướng về phía Mẫn Thượng Quân trách móc bảo :” Với ngươi cùng Cảnh Nghị cùng lớp a , còn nghĩ không ra ! Là có bệnh mất trí hử ?”
Thiệu Cảnh Tu nghĩ không ra cũng không tính, cậu ta từ trước đến nay cao ngạo không xem ai ra gì, nhưng Mẫn Thượng Quân loại này siêu cấp quan hệ xã hội, giao tiếp, giao du nhiều người, thế nào lại nghĩ không ra ?
” Ách, ta van ngươi, ta sẽ không để nhân vật bình thường chiếm dung lượng não ta được không ?”
Mẫn Thượng Quân bĩu môi, cho dù Vệ Duẫn Hàn gợi ý, anh ấn tượng vẫn là rất mơ hồ, có thể thấy được đối cậu ta mà nói, cũng không phải là người đặc biệt .
Vô tâm để ý tới bọn họ tranh cãi, Quan Trạch Thao ngay sau đó lại hỏi :” Cậu ta là người thế nào ?”
Vệ Duẫn Hàn thấy dáng điệu anh nghiêm túc, cũng cố gắng nhớ lại .
” Kỳ thật ta cũng không quá nhận thức cậu ta, cảm thấy, cậu ấy không phải là người sôi nổi, có chút lòng dạ… Đều đã tốt nghiệp đã lâu như vậy, hiện tại thay đổi thành thế nào ai biết ?”
Anh không muốn đem ấn tượng trước đây đến bình luận một người, dù sao người tốt cũng có thể bị ô nhiễm thành người xấu, người xấu cũng có thể cải tà quy chính làm người tốt.
“Làm sao vậy ? Ngươi không có chuyện gì sao hỏi người này ?” Thiệu Cảnh Tu hiếu kì hỏi Quan Trạch Thao .
” Gần nhất…….” Quan Trạch Thao đem sự tình nói cho bọn họ.” Bởi vì Cảnh Nghị nói là đồng học đại học, cho nên ta nghĩ đến hỏi các ngươi, xem cậu ta là loại người nào. Kỳ thật , cũng không phải vấn đề tiền bạc, chỉ là….Ta nghĩ rất đột ngột, nói không nên lời kỳ quái ở chỗ nào, chính là cảm thấy không thích hợp .” Bất quá, hiển nhiên cũng không có thu hoạch gì, bọn họ đều đối với Chu Toàn Huy không có ấn tượng gì !
” Qủa là rất đột ngột .” Mẫn Thượng Quân cũng có cảm nghĩ giống vậy .
” Thật đúng là có dũng khí, một lần mở miệng liền ba mươi vạn .” Vệ Duẫn Hàn lắc lắc đầu .
” Không, phải nói là Cảnh Nghị thật đúng là rất khẳng khái, gật đầu một cái liền cấp ba mươi vạn .” Thiệu Cảnh Tu cười trêu chọc Kiều Cảnh Nghị đơn thuần, những người khác nghe xong cũng đều bật cười .
” Theo lý thuyết, nếu như không phải là bạn bè có giao tình rất sâu, thì thế nào cũng sẽ không không biết xấu hổ mở miệng mượn nhiều tiền như vậy .” Quan Trạch Thao nói ra ý nghĩ của mình .
Mặc dù anh không muốn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho dù Chu Toàn Huy có thể thực sự có khó khăn, nhưng bảo hộ thê tử là trách nhiệm thân là trượng phu của anh, hơn nữa trong ánh mắt người đời, Quan gia cũng không phải là gia đình bình thường, cho nên anh phải nhạy cảm cẩn thận .
” Nói không chừng chính là biết Cảnh Nghị gả cho ngươi, cuộc sống giàu có , mới có thể thử nói một chút nhìn xem, nói thật ra, không được cũng không có tổn thất gì .” Vệ Duẫn Hàn suy đoán nói .
Nếu có loại tâm lý này, vậy rất đáng sợ— cho là ngươi có tiền, ngươi nên cho ta mượn tiền, bởi vì ngươi có tiền, cho nên phân một chút cho ta cũng không có việc gì ….
Mẫn Thượng Quân nghe Vệ Duẫn Hàn nói như thế, đột nhiên cũng bắt đầu lo trước tính sau .
Quan Trạch Thao này giá trị con người mọi người đều biết, thân là thê tử anh đương nhiên chiều chuộng, chỏ sợ người có tâm …
” Nếu như lo lắng, liền điều tra cậu ta đi !” Mẫn Thượng Quân đề nghị .
” Ta đang định làm như vậy .” Quan Trạch Thao quả quyết quyết định .
Nếu như có ngươi dám đánh chủ ý không đứng đắn lên Cảnh Nghị, vậy chờ xem đi !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook