Sủng Thê Đại Trượng Phu
-
Chương 7
Một chuyến đi San Francisco , làm cho Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị một lần nữa kéo gần khoảng cách, hai người trước lúc về Đài Loan, đã phân phó Liên thẩm đem đồ dùng cá nhân của Quan Trạch Thao ở phòng khách dọn sang phòng ngủ , các người hầu của Quan trạch đều thay bọn họ cảm thấy vui vẻ, mỗi người mặt mày rạng rỡ, hăng hái cần mẫn tranh giành thực hiện mệnh lệnh, còn chủ động tốt bụng sắp xếp phòng ngủ để cho bọn họ khi trở về có thể kéo dài bầu không khí lãng mạn thoải mái .
Mất trí nhớ không hề là vấn đề giữa bọn họ, sáng tạo hồi ức tốt đẹp mới là mục đích của hai người, hai người dường như trở lại thời kì tân hôn, tình cảm thắm thiết, ngọt ngào làm cho những người hầu Quan trạch nhìn cũng cấm không được bị nhiễm hạnh phúc của bọn họ .
Thậm chí, ngay cả nhân viên công ty cũng cảm thấy Quan Trạch Thao thay đổi, khuôn mặt kia gần đây luôn luôn buồn rầu dần dần hiển lên nụ cười, áp suất thấp bao phủ hồi lâu rốt cục rời xa.
” Thiết kế mở rộng đang ở thời gian kiểm tra, hiện nay còn có chút không ổn định, cho nên cần tiếp tục sửa chữa .” Giữa hội nghị thường lệ , văn kiện thiết kế do Nghiên quản lý nơm nớp lo sợ báo cáo .
” Mặc dù mong muốn nhanh chóng thúc đầy, nhưng là đừng làm cho các kĩ sư thiết kế tăng ca quá nhiều , nghỉ ngơi thích hợp mới có thể làm việc chất lượng tốt .” Quan Trạch Thao quan tâm nói.
” Đúng vậy, tổng giám đốc .” Nghiên quản lý vẻ mặt thu sủng nhược kinh * cảm ơn , mọi người cũng đều xuất hiện ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ ngành thiết kế được Quan tổng ưu ái . (*thu sủng nhược kinh:được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo )
Thật không phải nói Quan Trạch Thao bình thường có bao nhiêu hà khắc vô tình, chỉ bất quá anh từ trước đến nay thiết diện vô tư, quả đoán nghiêm túc, càng không nói đến một chút ôn nhu trong lời nói .
Nếu như hiệu suất không tốt, tiến độ kéo dài, mở rộng không như mong muốn thì anh chỉ cần nhướng mày sắc mặt trầm xuống. cho dù chỉ trích nói không nhiều lắm, mọi người cũng chỉ có thể im miệng lắng nghe, không giống hiện tại, không có chỉ trích, còn có cổ vũ cùng quan tâm , làm cho siêu cảm động.
Mặc dù là một hồi dài dòng hội nghị , khi kết thúc , không có ai răn dạy trên mặt mọi người chính là mang theo nhợt nhạt tươi cười, nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp.
” Tổng giám đốc, thiếu phu nhân ở trong phòng làm việc chờ ngài .” Quan Trạch Thao mới vừa đi ra khỏi thang máy chuyên dụng , trợ lý thư kí liền lập tức đứng dậy tiến lên thông báo.
“Được .” Trong lòng vui suớng, anh gật đầu một cái, cước bộ nhanh hơn đi vào phòng làm việc, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Kiều Cảnh Nghị đang đứng bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh .
Ngày hôm nay cô mặc một thân nhẹ nhàng khoan khoái xanh cùng trắng, tóc dài ở sau đầu buộc thành đuôi ngựa, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa màu lam, dáng dấp ưu nhã thoát tục, giống như một làn gió xuân.
” Cuộc họp xong rồi ?” Nghe tiếng, cô tươi cười xoay người .
” Ừ, em chờ rất lâu sao?” Anh hướng cô đi đến, ôm eo cô, ở trên má cô hôn một cái .
Cô thuận thế ôm cổ anh, làm nũng nói :” Không phải , chờ tới bây giờ vừa vặn có thể cùng anh cùng nhau ăn cơm trưa .”
” A ….” Anh cố tình gây rối nhíu mày .” Em có thể cùng thư kí hẹn trước mà ?”
Ngụ ý là anh bề bộn nhiều việc , mà việc này bà xã cô còn phải chiếu theo quy tắc sao ?
Kiều Cảnh Nghị giật mình, lập tức giận dữ đánh vai anh một cái.
” Hừ, vậy quên đi ! Em tự mình đi ăn .” Cô bỗng nhiên buông anh ra, làm bộ phải đi.
Anh bật cười, duỗi cánh tay, cô vừa bước ra liền bị kéo về .
” Nói đùa thôi, dễ dàng tức giận như vậy ? Cẩn thận có nếp nhăn a !” Anh xoa xoa mặt cô .
” Không sợ, dù sao bây giờ chỉnh hình rất phổ biến , nếp nhăn nhiều em sẽ đi đả mạch xung quang .” Cô trừng anh một cái, giận dỗi bĩu môi .
Anh thuận thể hôn lên môi cô, khóe mắt thoáng liếc đến tờ rơi quảng cáo trên bàn , hiếu kì hỏi :” Kia là cái gì ?”
” Đúng rồi , em mới vừa nhìn mấy lớp học ngoại ngữ bổ túc, nhưng có chút hoa mắt hỗn loạn, không biết nên chọn lớp nào thì tốt .” Cô rời khỏi ôm ấp của anh, hướng bàn trà đi đến, cầm lấy tư liệu lấy được đưa cho anh xem .
Sau khi bọn họ trở về từ San Francisco , bất tri bất giác đã qua nửa tháng, hai ngày trước cô mới đột nhiên nhớ tới mình từng ở nước ngoài lập ra quyết định nâng cao trình độ tiếng anh, hôm nay liền lập tức thực hiện .
“Thì ra em đi tìm lớp học bổ túc .” Anh đưa tay tiếp nhận, nhanh chóng xem một chút.” Kỳ thật không cần mất công như thế, anh có thể bảo …..”
” Tự mình đi tìm tương đối có ý nghĩa a , dù sao cũng vận động một chút .” Cô biết anh nhất định muốn nhờ thư kí tìm hiểu, cho nên cắt đứt lời nói của anh .
” Em thích là được rồi .” Anh sủng nịnh điểm điểm chóp mũi cô, thuận theo ý nguyện của cô .
” Chúng ta giờ đi ăm cơm trưa, vừa ăn vừa thảo luận, anh giúp em quyết định, có được không ?” Cô giống như một tiểu nữ nhân hạnh phúc được thương yêu , khoác cánh tay anh, tươi cười xán lạn.
” Chỉ cần là em nói, anh lúc nào cự tuyệt qua ?” Anh vui với sự nuông chiều cô, giao cho cô quyền lợi kiêu ngạo .
Kiều Cảnh Nghị ở dưới sự giúp đỡ của Quan Trạch Thao đã chọn được lớp học tiếng anh, một tuần có ba ngày phải vào nội thành đi học, vốn Quan Trạch Thao muốn cô để tài xế Trần đưa đón, nhưng cô lo lắng đến hành động cùng thời gian bị giới hạn, có thể sẽ bất tiện, cho nên cuối cùng quyết định tự mình lái xe .
Hôm nay, khi cô hết giờ học, chuyển đến nhà sách mua sách, bởi vì cô không nghĩ tới trong khoảng thời gian 7 năm cô đã quên mất kia , bạn bè đại học của cô Vệ Duẫn Hàn đã trở thành một vị tác gia có tiếng, mà tác phẩm mới nhất của cậu ta vừa mới được xuất bản , cho nên thân là bạn tốt cô nên lấy hành động thực tế là mua sách để ủng hộ.
” Cảnh Nghị ? Cô là Kiều Cảnh Nghị sao ?” Trong bầu không khí im lặng trong nhà sách, bỗng dưng lại truyền đến tiếng kêu to đột ngột .
Kiều Cảnh Nghị phản ứng theo bản năng quay đầu lại , nhìn thấy một chàng trai mặc áo sơ mi quần jean .
Người này nhìn rất quen mắt, hình như là ….
“ Chu Toàn Huy !” Cô chỉ vào anh , hô lên tên hiện lên trong đầu .
Cô nhớ kĩ người nọ là bạn học đại học cùng cô, chỉ là màu da anh hình như đen hơn chút, vóc người cũng cao thêm chút , nhưng mà ngũ quan cũng không có thay đổi lớn .
” Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp lại cậu, thật khéo .” Chu Toàn Huy không chút nào che dấu vui sướng khi nhìn thấy cô, rất thân thiện bắt chuyện :” Cậu mua sách gì ?”
“ Vệ Duẫn Hàn nha, không nghĩ tới hiện tại cậu ấy là tác gia nổi tiếng !” Cô không suy nghĩ nhiều rút ra tác phẩm của Vệ Duẫn Hàn , hướng Chu Toàn Huy nói .
Không nghĩ tới ? Chu Toàn Huy sửng sốt .
Kiều Cảnh nghị dùng từ hình như là lạ, rõ ràng Vệ Duẫn Hàn trở thành tác gia nổi tiếng là việc mà đối với đại học C mà nói không phải là tin tức mới , sách cũng ra không ít, mà quan hệ của Kiều Cảnh Nghị cùng Vệ Duẫn Hàn vẫn đều rất tốt, cô ở trên tạp chí xã hội cũng đã sớm biết , thế nào bây giờ giọng điệu giống như là tin tức mới ?
” Tớ biết a, cậu ấy rất nổi tiếng.” Cậu mỉm cười trả lời .
“Ồ, được rồi, cậu sao ? Hiện tại đang làm gì ?” Khó có được gặp lại bạn học đại học , cô tâm tình tốt, không khỏi hiếu kì hỏi thăm .
” Cũng thế thôi, hiện tại thời cơ không tốt, có đơn vị công tác ổn định sẽ vui vẻ , dù sao nam nhân không giống nữ nhân, có thể tìm chỗ dựa tốt lập gia đình a.” Chu Toàn Huy liếc nhìn cô, cảm khái nói, nhớ tới trước đây từng có một đoạn thời gian đối với cô rất có hảo cảm, đáng tiếc sau lại thấy cô cùng Quan Trạch Thao nói đến yêu đương, tự biết không bằng người ta nên cậu không thể làm gì khác hơn là đem phần hảo cảm này dứt bỏ .
“ Lập gia đình không cần thiết nhất định có chỗ dựa .” Cô không tán thành lấy số ít mà lại áp đặt vào tất cả . Còn có a, cậu nói ‘ Cũng thế ‘ rốt cuộc là chỉ công tác gì a ?
” Lời này từ trong miệng cậu nói ra một chút sức thuyết phục cũng không có .” Cậu vui đùa trêu chọc .” Như cậu, không phải tìm được một người kim quy tế ( kim quy : rùa vàng , tế : chồng -> người chồng giàu có ), cả đời cũng không lo lắng chi tiêu a ?”
Cô ngượng ngùng nhún nhún vai, xấu hổ cười .
” Được rồi, mình trước đây xẩy ra tai nạn xe cộ, cho nên chuyện sau khi tốt nghiệp đại học xong đều đã quên hết .”
Nghe vậy , Chu Toàn Huy mở lớn mắt ngây ngốc, sau một hồi lâu mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ .
Trách không được, cậu vừa rồi vẫn nghĩ không quá thích hợp, thì ra cô mất trí nhớ .
” Vậy cậu cũng quên sau đó chúng ta từng là cộng sự cùng nhau trong tạp chí xã hội ?” Chuyện như vậy đều không phải thường có, Chu Toàn Huy vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc .
” Chúng ta còn cùng nhau công tác qua a ?” Kiều Cảnh Nghị vẻ mặt mờ mịt, rất bất ngờ bọn họ ngoại trừ là đồng học , sau khi ra xã hội còn là đồng sự .
” Đúng vậy, tớ ở tổ chụp ảnh, cũng từng cùng cậu hợp tác a .” Chu Toàn Huy dáng tươi cười thân thiết, biểu hiện rất quen thuộc, thuân tiện đưa ra lời mời :” Cậu hiện tại nếu như có thời gian, vậy chúng ta đến đến quán cafe nói chuyện ? Dù sao cũng đã lâu không gặp .”
” Được .” Cô vui vẻ đồng ý .
” Trạch Thao, em nói với anh a, em hôm nay gặp được bạn học thời đại học Chu Toàn Huy ….”
Toàn bộ buổi tối, lấy những lời này để bắt đầu , Quan Trạch Thao liền không ngừng nghe được trong miệng Cảnh Nghị nói .
Toàn bộ buổi tối, lấy những câu này mở đầu, Quan Trạch Thao liền không ngừng nghe được trong miệng Kiều Cảnh Nghị nói ”Chu Toàn Huy ” tên này, nghe được anh lỗ tai sắp dài , giữa đôi lông mày ngày càng nhíu chặt.
” Chu Toàn Huy nói a, hiện tại tạp chí xã hội rất thiếu người có tài, em nếu như muốn trở lại, tổng biên nhất định sẽ rất hoan nghênh .” Trong thư phòng, Kiều Cảnh Nghị dựa vào trên ghế quý phi, nhìn Quan Trạch Thao đang ngồi ở bàn trước mặt, chia sẻ chuyện đã gặp người quen ngày hôm qua.
“Ừ hử .” Đáp một tiếng đồng thời trong lòng Quan Trạch Thao tính toán có lẽ phải hỏi bọn Vệ Duẫn Hàn, xem người họ Chu này là loại người nào .
” Chu Toàn Huy còn nói a, nếu như em sợ gánh vác không được công tác ở chức vị chính ( nghề nghiệp chính của mình ) , có thể cùng tổng biên nói chuyện, trước cứ làm hợp đồng thử xem …”
Không nhận thấy được sắc mặt người nào đó khó coi, Kiều Cảnh Nghị hãy còn nói, tâm tình nhảy nhót còn chìm đắm trong cuộc gặp gỡ bạn cũ cùng muốn công tác .
Quan Trạch Thao soàn soạt mà khép lại tập hồ sơ, vô pháp bình tĩnh xem tư liệu mang về từ công ty, hơi thở xao động phập phồng , dứt khoát đem công việc tạm gác qua một bên .
” Em ngày hôm nay đi học nội dung cũng không có vấn đề gì sao ?” Ngẩng đầu thân mình hướng đến gần cô, ý đồ nói sang chuyện khác vô cùng rõ ràng .
Đi học ba tuần đến nay, cô cứ về đến nhà nhất định sẽ quấn quít lấy anh hỏi đông hỏi tây, nghiễm nhiên chính là học trò tốt siêng năng, đáng giá khen ngợi .
Thế nhưng ngày hôm nay, cô không chỉ hoàn toàn không nhắc đến nội dung đi học, còn mở miệng ngậm miệng đều là cái kia Chu Toàn Huy, nghe đến anh càng lúc càng chói tai .
” Không a .” Cô không cần ( phải ) nghĩ ngợi nhanh chóng đáp, còn quay lại chủ đề khi nãy nói , kỳ thật trong lòng chính là muốn thuyết phục anh để cô trở lại công tác ” Chu Toàn Huy nói tiếp xúc công tác trước đây cũng có trợ giúp kích thích kí ức, em nghĩ cũng đúng .…”
” Cảnh Nghị .” Anh bỗng nhiên cắt đứt lời cô .
Cô nghi hoặc chớp mắt, ngẩng đầu hướng anh hỏi .” Làm sao vậy ?”
Quan Trạch Thao xoay người ngồi xuống, không phân trần nắm trụ ót cô, che lại cái miệng nhỏ nhắn lải nhải đáng giận .
” Ngô….” Kiều Cảnh nghị kinh ngạc , bị anh cuồng nhiệt bá đạo hôn khiến cho hô hấp cùng tim đều đập loạn , thẳng đến cô sắp không thở nổi, anh mới cam tâm buông cô ra.
” Anh , anh làm sao lại !” Cô hờn dỗi đẩy vai anh .
” Nghiêm phạt em .” Anh cố ý nói .
” Em làm sai cái gì mà muốn nghiêm phạt em ?” Cô không hiểu, vô cùng kinh ngạc mà giương cao giọng .
Ngón cái lưu luyến mà vuốt ve cánh môi cô, kia cánh môi xinh đẹp phúng phính, cùng vạt áo thoáng mở rộng cảnh xuân mê người , khiến ánh mắt anh ảm xuống, ngọn lửa từ hạ phúc toát ra .
” Em không biết này em mở miệng quyền sở hữu nhân là anh sao ?” Anh bá đạo lại cường thế tuyên bố .
Kiều Cảnh Nghị sửng sốt, không rõ ý tứ .
” Anh không thích từ trong miệng này, nghe được tên nam nhân khác quá nhiều lần .” Anh lại trác ( mổ ) nhẹ môi cô một cái, biểu tượng ngiêm phạt .
Cô lại ngây người vài giây mới phản ứng, thì ra, cô vừa liên tục nhắc tới Chu Toàn Huy, cho nên khiến anh mất hứng tới kháng nghị ?
Cô nhịn không được mím môi cười trộm.
Mặc dù biết rằng anh nhất định cố ý mượn cớ để khai triển câu chuyện, cùng cô đùa giỡn, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn là vì nguyên nhân cố ý biểu hiện bá đạo giữ lấy dục mà nổi lên tư vị ngọt ngào .
” Chu Toàn Huy chỉ là bạn học đại học của em mà …” Cô liếc anh một cái lẩm bẩm .
” Còn nói !” Anh lại trác cô một chút.
” Vậy anh đồng ý để em đi làm em sẽ không nói Chu Toàn Huy .” Cô thừa cơ yêu cầu .
” Lại nói !” Lần này là trác mạnh hai cái .
” Dày ~~ ” Kiều Cảnh Nghị giận dữ kêu , bị anh trác phải buồn bực lên, nhịn không được hai tay chống thắt lưng , đôi mắt xinh đẹp trợn trừng anh .
Được rồi, xem ra anh hiện tại không muốn nghe chuyện này, vậy cô trước không nói chuyện, dù sao anh từ trước đến nay sủng cô, lại tìm cơ hội quấn đến khi anh gật đầu .
” Lại trừng anh ?” Anh lại trác .
” Anh cho là chỉ có anh sẽ bắt chước theo chim gõ kiến sao ? ” Nói xong, cô bắt đầu phản công, một chút lại một chút trác anh, lấy việc ấy mà nói, chẳng khác nào là hôn hôn .
Quan Trạch Thao bị cô khả ái phản công bật cười , trong lòng vui vẻ, bắt đầu cùng cô mổ mổ . Hai người lớn chơi đùa giống như trẻ con, đùa đùa liền từ nhẹ mổ biến thành nụ hôn sâu .
Kiều Cảnh Nghị bị anh ôm ngồi lên trên đùi , váy âu đến đầu gối nhất thời co lại đến ngắn nhất, dáng dấp khêu gợi dụ dỗ nam nhân có ý niệm tà ác trong đầu .
Anh chế trụ eo nhỏ của cô, che lấp cái miệng nhỏ nhắn thơm ngát của cô , hai người mặt đối mặt ôm nhau, môi dây dưa, hơi thở giao hòa, bầu không khí càng lúc càng lửa nóng .
Anh dọc theo gáy đường cong tuyệt đẹp của cô rắc xuống vô số chiếc hôn , hôn lên kia xương quai xanh tinh xảo , hấp thu mùi hương đặc thù trên cơ thể cô , anh cởi ra cúc áo trước ngực cô, áo ngực trắng nõn bao vây nụ hoa xinh đẹp hiện ra trước mắt anh .
Tay anh tham tiến vào trong áo cô, lòng bàn tay nóng cháy như bàn ủi dán trên làn da non mịm của cô hướng lên trên dao động , nâng lên của cô ngực duyên, giống như thưởng ngoạn trân phẩm mà chậm rãi xoa nắn, khiêu khích đỉnh giữa mềm mại mẫn cảm, làm cho nó cứng rắn biến thành bảo thạch đỏ tươi xinh đẹp , lại vùi đầu tim kiếm, ngậm mút môi cô, mang theo thương yêu cùng sủng ái .
” Trạch Thao…” Cô thở gấp, âm điệu quyến rũ như tơ.
” Hử ?”
” Nơi này là thư phòng mà !”
” Chỉ cần có em , ở đâu cũng là như nhau !” Anh nâng mắt, giọng nói bởi vì tình dục mà trầm thấp khàn khàn .
Cô không có biện pháp mà liếc anh một cái.
Nói cũng đúng, từ khi bọn họ khôi phục quan hệ thân mật, anh có thể ở trong phòng tắm, có thể ở trong ôn tuyền trì, cũng có thể ngay tại phòng thay quần áo, thư phòng tính cái gì ?
Cô thậm chí hoài nghi, nếu không phải trong nhà có rất nhiều người giúp việc, có thể ngay cả phòng khách , phòng ăn, nhà bếp , sân đều có thể rơi vào tay giặc !
Quan Trạch Thao ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô hoàn toàn bị tình dục làm cho vẻ mặt đỏ ửng mỹ lệ cùng ánh mắt kiều mị , động thủ đem âu phục vướng bận trên người cô cởi ra, lộ ra quần áo lót đồng bộ xinh xắn, giống như nữ thần tuyệt mỹ gợi cảm .
Bản năng dục vọng khiến Kiều Cảnh Nghị kìm lòng không được mà đưa tay cởi ra quần áo anh , bàn tay mềm mại say đắm chạy trên da thịt rắn chắc của anh .
Cô thích thân thể anh, tràn ngập sức mạnh dương cương, cường tráng rắn chắc , không thấy có chút sẹo lồi nào, cô thậm chí nghĩ , anh so với người mẫu trên tạp chí càng hoàn mỹ hơn .
Mỗi khi nghĩ đến một người nam nhân xuất sắc ưu việt như thế, lại sủng cô như vậy, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc không gì sánh được .
Cô một chút cũng không nghi ngờ trước khi mất trí nhớ cô vì sao lại đáp ứng gả cho anh, bởi vì thì ngay lúc này hỏi cô lần nữa khi cô mất trí nhớ có hay không nguyện ý cùng anh kết hôn, cô cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý !
Chìm trong dục vọng, Quan Trạch Thao mang theo cô, theo tiết tấu luật động nguyên thủy, cùng bản nhạc dịu dàng , hai người cùng ở trong từng đợt sóng triều phập phồng thoải mái, cảm nhận cảm xúc mạnh mẽ kia cực hạn vui thích, đem thư phòng biến thành cung điện kiều diễm lãng mạn, một đêm triền miên …
Mất trí nhớ không hề là vấn đề giữa bọn họ, sáng tạo hồi ức tốt đẹp mới là mục đích của hai người, hai người dường như trở lại thời kì tân hôn, tình cảm thắm thiết, ngọt ngào làm cho những người hầu Quan trạch nhìn cũng cấm không được bị nhiễm hạnh phúc của bọn họ .
Thậm chí, ngay cả nhân viên công ty cũng cảm thấy Quan Trạch Thao thay đổi, khuôn mặt kia gần đây luôn luôn buồn rầu dần dần hiển lên nụ cười, áp suất thấp bao phủ hồi lâu rốt cục rời xa.
” Thiết kế mở rộng đang ở thời gian kiểm tra, hiện nay còn có chút không ổn định, cho nên cần tiếp tục sửa chữa .” Giữa hội nghị thường lệ , văn kiện thiết kế do Nghiên quản lý nơm nớp lo sợ báo cáo .
” Mặc dù mong muốn nhanh chóng thúc đầy, nhưng là đừng làm cho các kĩ sư thiết kế tăng ca quá nhiều , nghỉ ngơi thích hợp mới có thể làm việc chất lượng tốt .” Quan Trạch Thao quan tâm nói.
” Đúng vậy, tổng giám đốc .” Nghiên quản lý vẻ mặt thu sủng nhược kinh * cảm ơn , mọi người cũng đều xuất hiện ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ ngành thiết kế được Quan tổng ưu ái . (*thu sủng nhược kinh:được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo )
Thật không phải nói Quan Trạch Thao bình thường có bao nhiêu hà khắc vô tình, chỉ bất quá anh từ trước đến nay thiết diện vô tư, quả đoán nghiêm túc, càng không nói đến một chút ôn nhu trong lời nói .
Nếu như hiệu suất không tốt, tiến độ kéo dài, mở rộng không như mong muốn thì anh chỉ cần nhướng mày sắc mặt trầm xuống. cho dù chỉ trích nói không nhiều lắm, mọi người cũng chỉ có thể im miệng lắng nghe, không giống hiện tại, không có chỉ trích, còn có cổ vũ cùng quan tâm , làm cho siêu cảm động.
Mặc dù là một hồi dài dòng hội nghị , khi kết thúc , không có ai răn dạy trên mặt mọi người chính là mang theo nhợt nhạt tươi cười, nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp.
” Tổng giám đốc, thiếu phu nhân ở trong phòng làm việc chờ ngài .” Quan Trạch Thao mới vừa đi ra khỏi thang máy chuyên dụng , trợ lý thư kí liền lập tức đứng dậy tiến lên thông báo.
“Được .” Trong lòng vui suớng, anh gật đầu một cái, cước bộ nhanh hơn đi vào phòng làm việc, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Kiều Cảnh Nghị đang đứng bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh .
Ngày hôm nay cô mặc một thân nhẹ nhàng khoan khoái xanh cùng trắng, tóc dài ở sau đầu buộc thành đuôi ngựa, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa màu lam, dáng dấp ưu nhã thoát tục, giống như một làn gió xuân.
” Cuộc họp xong rồi ?” Nghe tiếng, cô tươi cười xoay người .
” Ừ, em chờ rất lâu sao?” Anh hướng cô đi đến, ôm eo cô, ở trên má cô hôn một cái .
Cô thuận thế ôm cổ anh, làm nũng nói :” Không phải , chờ tới bây giờ vừa vặn có thể cùng anh cùng nhau ăn cơm trưa .”
” A ….” Anh cố tình gây rối nhíu mày .” Em có thể cùng thư kí hẹn trước mà ?”
Ngụ ý là anh bề bộn nhiều việc , mà việc này bà xã cô còn phải chiếu theo quy tắc sao ?
Kiều Cảnh Nghị giật mình, lập tức giận dữ đánh vai anh một cái.
” Hừ, vậy quên đi ! Em tự mình đi ăn .” Cô bỗng nhiên buông anh ra, làm bộ phải đi.
Anh bật cười, duỗi cánh tay, cô vừa bước ra liền bị kéo về .
” Nói đùa thôi, dễ dàng tức giận như vậy ? Cẩn thận có nếp nhăn a !” Anh xoa xoa mặt cô .
” Không sợ, dù sao bây giờ chỉnh hình rất phổ biến , nếp nhăn nhiều em sẽ đi đả mạch xung quang .” Cô trừng anh một cái, giận dỗi bĩu môi .
Anh thuận thể hôn lên môi cô, khóe mắt thoáng liếc đến tờ rơi quảng cáo trên bàn , hiếu kì hỏi :” Kia là cái gì ?”
” Đúng rồi , em mới vừa nhìn mấy lớp học ngoại ngữ bổ túc, nhưng có chút hoa mắt hỗn loạn, không biết nên chọn lớp nào thì tốt .” Cô rời khỏi ôm ấp của anh, hướng bàn trà đi đến, cầm lấy tư liệu lấy được đưa cho anh xem .
Sau khi bọn họ trở về từ San Francisco , bất tri bất giác đã qua nửa tháng, hai ngày trước cô mới đột nhiên nhớ tới mình từng ở nước ngoài lập ra quyết định nâng cao trình độ tiếng anh, hôm nay liền lập tức thực hiện .
“Thì ra em đi tìm lớp học bổ túc .” Anh đưa tay tiếp nhận, nhanh chóng xem một chút.” Kỳ thật không cần mất công như thế, anh có thể bảo …..”
” Tự mình đi tìm tương đối có ý nghĩa a , dù sao cũng vận động một chút .” Cô biết anh nhất định muốn nhờ thư kí tìm hiểu, cho nên cắt đứt lời nói của anh .
” Em thích là được rồi .” Anh sủng nịnh điểm điểm chóp mũi cô, thuận theo ý nguyện của cô .
” Chúng ta giờ đi ăm cơm trưa, vừa ăn vừa thảo luận, anh giúp em quyết định, có được không ?” Cô giống như một tiểu nữ nhân hạnh phúc được thương yêu , khoác cánh tay anh, tươi cười xán lạn.
” Chỉ cần là em nói, anh lúc nào cự tuyệt qua ?” Anh vui với sự nuông chiều cô, giao cho cô quyền lợi kiêu ngạo .
Kiều Cảnh Nghị ở dưới sự giúp đỡ của Quan Trạch Thao đã chọn được lớp học tiếng anh, một tuần có ba ngày phải vào nội thành đi học, vốn Quan Trạch Thao muốn cô để tài xế Trần đưa đón, nhưng cô lo lắng đến hành động cùng thời gian bị giới hạn, có thể sẽ bất tiện, cho nên cuối cùng quyết định tự mình lái xe .
Hôm nay, khi cô hết giờ học, chuyển đến nhà sách mua sách, bởi vì cô không nghĩ tới trong khoảng thời gian 7 năm cô đã quên mất kia , bạn bè đại học của cô Vệ Duẫn Hàn đã trở thành một vị tác gia có tiếng, mà tác phẩm mới nhất của cậu ta vừa mới được xuất bản , cho nên thân là bạn tốt cô nên lấy hành động thực tế là mua sách để ủng hộ.
” Cảnh Nghị ? Cô là Kiều Cảnh Nghị sao ?” Trong bầu không khí im lặng trong nhà sách, bỗng dưng lại truyền đến tiếng kêu to đột ngột .
Kiều Cảnh Nghị phản ứng theo bản năng quay đầu lại , nhìn thấy một chàng trai mặc áo sơ mi quần jean .
Người này nhìn rất quen mắt, hình như là ….
“ Chu Toàn Huy !” Cô chỉ vào anh , hô lên tên hiện lên trong đầu .
Cô nhớ kĩ người nọ là bạn học đại học cùng cô, chỉ là màu da anh hình như đen hơn chút, vóc người cũng cao thêm chút , nhưng mà ngũ quan cũng không có thay đổi lớn .
” Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp lại cậu, thật khéo .” Chu Toàn Huy không chút nào che dấu vui sướng khi nhìn thấy cô, rất thân thiện bắt chuyện :” Cậu mua sách gì ?”
“ Vệ Duẫn Hàn nha, không nghĩ tới hiện tại cậu ấy là tác gia nổi tiếng !” Cô không suy nghĩ nhiều rút ra tác phẩm của Vệ Duẫn Hàn , hướng Chu Toàn Huy nói .
Không nghĩ tới ? Chu Toàn Huy sửng sốt .
Kiều Cảnh nghị dùng từ hình như là lạ, rõ ràng Vệ Duẫn Hàn trở thành tác gia nổi tiếng là việc mà đối với đại học C mà nói không phải là tin tức mới , sách cũng ra không ít, mà quan hệ của Kiều Cảnh Nghị cùng Vệ Duẫn Hàn vẫn đều rất tốt, cô ở trên tạp chí xã hội cũng đã sớm biết , thế nào bây giờ giọng điệu giống như là tin tức mới ?
” Tớ biết a, cậu ấy rất nổi tiếng.” Cậu mỉm cười trả lời .
“Ồ, được rồi, cậu sao ? Hiện tại đang làm gì ?” Khó có được gặp lại bạn học đại học , cô tâm tình tốt, không khỏi hiếu kì hỏi thăm .
” Cũng thế thôi, hiện tại thời cơ không tốt, có đơn vị công tác ổn định sẽ vui vẻ , dù sao nam nhân không giống nữ nhân, có thể tìm chỗ dựa tốt lập gia đình a.” Chu Toàn Huy liếc nhìn cô, cảm khái nói, nhớ tới trước đây từng có một đoạn thời gian đối với cô rất có hảo cảm, đáng tiếc sau lại thấy cô cùng Quan Trạch Thao nói đến yêu đương, tự biết không bằng người ta nên cậu không thể làm gì khác hơn là đem phần hảo cảm này dứt bỏ .
“ Lập gia đình không cần thiết nhất định có chỗ dựa .” Cô không tán thành lấy số ít mà lại áp đặt vào tất cả . Còn có a, cậu nói ‘ Cũng thế ‘ rốt cuộc là chỉ công tác gì a ?
” Lời này từ trong miệng cậu nói ra một chút sức thuyết phục cũng không có .” Cậu vui đùa trêu chọc .” Như cậu, không phải tìm được một người kim quy tế ( kim quy : rùa vàng , tế : chồng -> người chồng giàu có ), cả đời cũng không lo lắng chi tiêu a ?”
Cô ngượng ngùng nhún nhún vai, xấu hổ cười .
” Được rồi, mình trước đây xẩy ra tai nạn xe cộ, cho nên chuyện sau khi tốt nghiệp đại học xong đều đã quên hết .”
Nghe vậy , Chu Toàn Huy mở lớn mắt ngây ngốc, sau một hồi lâu mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ .
Trách không được, cậu vừa rồi vẫn nghĩ không quá thích hợp, thì ra cô mất trí nhớ .
” Vậy cậu cũng quên sau đó chúng ta từng là cộng sự cùng nhau trong tạp chí xã hội ?” Chuyện như vậy đều không phải thường có, Chu Toàn Huy vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc .
” Chúng ta còn cùng nhau công tác qua a ?” Kiều Cảnh Nghị vẻ mặt mờ mịt, rất bất ngờ bọn họ ngoại trừ là đồng học , sau khi ra xã hội còn là đồng sự .
” Đúng vậy, tớ ở tổ chụp ảnh, cũng từng cùng cậu hợp tác a .” Chu Toàn Huy dáng tươi cười thân thiết, biểu hiện rất quen thuộc, thuân tiện đưa ra lời mời :” Cậu hiện tại nếu như có thời gian, vậy chúng ta đến đến quán cafe nói chuyện ? Dù sao cũng đã lâu không gặp .”
” Được .” Cô vui vẻ đồng ý .
” Trạch Thao, em nói với anh a, em hôm nay gặp được bạn học thời đại học Chu Toàn Huy ….”
Toàn bộ buổi tối, lấy những lời này để bắt đầu , Quan Trạch Thao liền không ngừng nghe được trong miệng Cảnh Nghị nói .
Toàn bộ buổi tối, lấy những câu này mở đầu, Quan Trạch Thao liền không ngừng nghe được trong miệng Kiều Cảnh Nghị nói ”Chu Toàn Huy ” tên này, nghe được anh lỗ tai sắp dài , giữa đôi lông mày ngày càng nhíu chặt.
” Chu Toàn Huy nói a, hiện tại tạp chí xã hội rất thiếu người có tài, em nếu như muốn trở lại, tổng biên nhất định sẽ rất hoan nghênh .” Trong thư phòng, Kiều Cảnh Nghị dựa vào trên ghế quý phi, nhìn Quan Trạch Thao đang ngồi ở bàn trước mặt, chia sẻ chuyện đã gặp người quen ngày hôm qua.
“Ừ hử .” Đáp một tiếng đồng thời trong lòng Quan Trạch Thao tính toán có lẽ phải hỏi bọn Vệ Duẫn Hàn, xem người họ Chu này là loại người nào .
” Chu Toàn Huy còn nói a, nếu như em sợ gánh vác không được công tác ở chức vị chính ( nghề nghiệp chính của mình ) , có thể cùng tổng biên nói chuyện, trước cứ làm hợp đồng thử xem …”
Không nhận thấy được sắc mặt người nào đó khó coi, Kiều Cảnh Nghị hãy còn nói, tâm tình nhảy nhót còn chìm đắm trong cuộc gặp gỡ bạn cũ cùng muốn công tác .
Quan Trạch Thao soàn soạt mà khép lại tập hồ sơ, vô pháp bình tĩnh xem tư liệu mang về từ công ty, hơi thở xao động phập phồng , dứt khoát đem công việc tạm gác qua một bên .
” Em ngày hôm nay đi học nội dung cũng không có vấn đề gì sao ?” Ngẩng đầu thân mình hướng đến gần cô, ý đồ nói sang chuyện khác vô cùng rõ ràng .
Đi học ba tuần đến nay, cô cứ về đến nhà nhất định sẽ quấn quít lấy anh hỏi đông hỏi tây, nghiễm nhiên chính là học trò tốt siêng năng, đáng giá khen ngợi .
Thế nhưng ngày hôm nay, cô không chỉ hoàn toàn không nhắc đến nội dung đi học, còn mở miệng ngậm miệng đều là cái kia Chu Toàn Huy, nghe đến anh càng lúc càng chói tai .
” Không a .” Cô không cần ( phải ) nghĩ ngợi nhanh chóng đáp, còn quay lại chủ đề khi nãy nói , kỳ thật trong lòng chính là muốn thuyết phục anh để cô trở lại công tác ” Chu Toàn Huy nói tiếp xúc công tác trước đây cũng có trợ giúp kích thích kí ức, em nghĩ cũng đúng .…”
” Cảnh Nghị .” Anh bỗng nhiên cắt đứt lời cô .
Cô nghi hoặc chớp mắt, ngẩng đầu hướng anh hỏi .” Làm sao vậy ?”
Quan Trạch Thao xoay người ngồi xuống, không phân trần nắm trụ ót cô, che lại cái miệng nhỏ nhắn lải nhải đáng giận .
” Ngô….” Kiều Cảnh nghị kinh ngạc , bị anh cuồng nhiệt bá đạo hôn khiến cho hô hấp cùng tim đều đập loạn , thẳng đến cô sắp không thở nổi, anh mới cam tâm buông cô ra.
” Anh , anh làm sao lại !” Cô hờn dỗi đẩy vai anh .
” Nghiêm phạt em .” Anh cố ý nói .
” Em làm sai cái gì mà muốn nghiêm phạt em ?” Cô không hiểu, vô cùng kinh ngạc mà giương cao giọng .
Ngón cái lưu luyến mà vuốt ve cánh môi cô, kia cánh môi xinh đẹp phúng phính, cùng vạt áo thoáng mở rộng cảnh xuân mê người , khiến ánh mắt anh ảm xuống, ngọn lửa từ hạ phúc toát ra .
” Em không biết này em mở miệng quyền sở hữu nhân là anh sao ?” Anh bá đạo lại cường thế tuyên bố .
Kiều Cảnh Nghị sửng sốt, không rõ ý tứ .
” Anh không thích từ trong miệng này, nghe được tên nam nhân khác quá nhiều lần .” Anh lại trác ( mổ ) nhẹ môi cô một cái, biểu tượng ngiêm phạt .
Cô lại ngây người vài giây mới phản ứng, thì ra, cô vừa liên tục nhắc tới Chu Toàn Huy, cho nên khiến anh mất hứng tới kháng nghị ?
Cô nhịn không được mím môi cười trộm.
Mặc dù biết rằng anh nhất định cố ý mượn cớ để khai triển câu chuyện, cùng cô đùa giỡn, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn là vì nguyên nhân cố ý biểu hiện bá đạo giữ lấy dục mà nổi lên tư vị ngọt ngào .
” Chu Toàn Huy chỉ là bạn học đại học của em mà …” Cô liếc anh một cái lẩm bẩm .
” Còn nói !” Anh lại trác cô một chút.
” Vậy anh đồng ý để em đi làm em sẽ không nói Chu Toàn Huy .” Cô thừa cơ yêu cầu .
” Lại nói !” Lần này là trác mạnh hai cái .
” Dày ~~ ” Kiều Cảnh Nghị giận dữ kêu , bị anh trác phải buồn bực lên, nhịn không được hai tay chống thắt lưng , đôi mắt xinh đẹp trợn trừng anh .
Được rồi, xem ra anh hiện tại không muốn nghe chuyện này, vậy cô trước không nói chuyện, dù sao anh từ trước đến nay sủng cô, lại tìm cơ hội quấn đến khi anh gật đầu .
” Lại trừng anh ?” Anh lại trác .
” Anh cho là chỉ có anh sẽ bắt chước theo chim gõ kiến sao ? ” Nói xong, cô bắt đầu phản công, một chút lại một chút trác anh, lấy việc ấy mà nói, chẳng khác nào là hôn hôn .
Quan Trạch Thao bị cô khả ái phản công bật cười , trong lòng vui vẻ, bắt đầu cùng cô mổ mổ . Hai người lớn chơi đùa giống như trẻ con, đùa đùa liền từ nhẹ mổ biến thành nụ hôn sâu .
Kiều Cảnh Nghị bị anh ôm ngồi lên trên đùi , váy âu đến đầu gối nhất thời co lại đến ngắn nhất, dáng dấp khêu gợi dụ dỗ nam nhân có ý niệm tà ác trong đầu .
Anh chế trụ eo nhỏ của cô, che lấp cái miệng nhỏ nhắn thơm ngát của cô , hai người mặt đối mặt ôm nhau, môi dây dưa, hơi thở giao hòa, bầu không khí càng lúc càng lửa nóng .
Anh dọc theo gáy đường cong tuyệt đẹp của cô rắc xuống vô số chiếc hôn , hôn lên kia xương quai xanh tinh xảo , hấp thu mùi hương đặc thù trên cơ thể cô , anh cởi ra cúc áo trước ngực cô, áo ngực trắng nõn bao vây nụ hoa xinh đẹp hiện ra trước mắt anh .
Tay anh tham tiến vào trong áo cô, lòng bàn tay nóng cháy như bàn ủi dán trên làn da non mịm của cô hướng lên trên dao động , nâng lên của cô ngực duyên, giống như thưởng ngoạn trân phẩm mà chậm rãi xoa nắn, khiêu khích đỉnh giữa mềm mại mẫn cảm, làm cho nó cứng rắn biến thành bảo thạch đỏ tươi xinh đẹp , lại vùi đầu tim kiếm, ngậm mút môi cô, mang theo thương yêu cùng sủng ái .
” Trạch Thao…” Cô thở gấp, âm điệu quyến rũ như tơ.
” Hử ?”
” Nơi này là thư phòng mà !”
” Chỉ cần có em , ở đâu cũng là như nhau !” Anh nâng mắt, giọng nói bởi vì tình dục mà trầm thấp khàn khàn .
Cô không có biện pháp mà liếc anh một cái.
Nói cũng đúng, từ khi bọn họ khôi phục quan hệ thân mật, anh có thể ở trong phòng tắm, có thể ở trong ôn tuyền trì, cũng có thể ngay tại phòng thay quần áo, thư phòng tính cái gì ?
Cô thậm chí hoài nghi, nếu không phải trong nhà có rất nhiều người giúp việc, có thể ngay cả phòng khách , phòng ăn, nhà bếp , sân đều có thể rơi vào tay giặc !
Quan Trạch Thao ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô hoàn toàn bị tình dục làm cho vẻ mặt đỏ ửng mỹ lệ cùng ánh mắt kiều mị , động thủ đem âu phục vướng bận trên người cô cởi ra, lộ ra quần áo lót đồng bộ xinh xắn, giống như nữ thần tuyệt mỹ gợi cảm .
Bản năng dục vọng khiến Kiều Cảnh Nghị kìm lòng không được mà đưa tay cởi ra quần áo anh , bàn tay mềm mại say đắm chạy trên da thịt rắn chắc của anh .
Cô thích thân thể anh, tràn ngập sức mạnh dương cương, cường tráng rắn chắc , không thấy có chút sẹo lồi nào, cô thậm chí nghĩ , anh so với người mẫu trên tạp chí càng hoàn mỹ hơn .
Mỗi khi nghĩ đến một người nam nhân xuất sắc ưu việt như thế, lại sủng cô như vậy, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc không gì sánh được .
Cô một chút cũng không nghi ngờ trước khi mất trí nhớ cô vì sao lại đáp ứng gả cho anh, bởi vì thì ngay lúc này hỏi cô lần nữa khi cô mất trí nhớ có hay không nguyện ý cùng anh kết hôn, cô cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu đồng ý !
Chìm trong dục vọng, Quan Trạch Thao mang theo cô, theo tiết tấu luật động nguyên thủy, cùng bản nhạc dịu dàng , hai người cùng ở trong từng đợt sóng triều phập phồng thoải mái, cảm nhận cảm xúc mạnh mẽ kia cực hạn vui thích, đem thư phòng biến thành cung điện kiều diễm lãng mạn, một đêm triền miên …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook