Sủng Thê Chi Đạo
-
Chương 4: Tổ trưởng
An Dịch là một công ty bảo hiểm rất bình thường, địa chỉ của công ty cũng thực bình thường, bình thường đến mức thiếu chút nữa Đường Hiểu liền xem nó là một cửa hàng tạp hoá mà bỏ qua mất.
Nhờ vào đôi mắt thị lực 2.0, cậu lúc này mới nhìn ra được cái bảng tên công ty cơ hồ bị rỉ sét hết cả.
Phỏng vấn cậu chính là vị tổ trưởng duy nhất của công ty, một người đàn ông cơ hồ hói gần hết cả tóc, thoạt nhìn tưởng chừng ngoài bốn mươi nhưng thực tế mới ba mươi mấy tuổi, việc này về sau cậu mới biết được.
Tạ Đỉnh Nam có chút xoi mói, tựa hồ đối với cậu không quá hài lòng. Nhưng xét thấy đây là thời điểm công ty thiếu người, cho nên lúc phỏng vấn cũng không đặc biệt nghiêm khắc, chỉ đơn giản hỏi vài vấn đề sau đó cậu liền được thông qua.
Đường Hiểu đặc biệt cảm động. Đây là lần đầu tiên có người phỏng vấn không hỏi cậu vì sao trong một năm lại thay đổi nhiều công việc như vậy.
“An Dịch là công ty bảo hiểm, như vậy trước khi cậu tới đây cũng đã tìm hiểu qua. Chúng tôi hiện tại đang cần người lo về nghiệp vụ, cậu đã quyết định làm việc ở đây, tôi trước hết nói cho cậu biết một số quy định của công ty….” Tạ Đỉnh Nam nói thao thao bất tuyệt.
“Công ty có quy tắc, mỗi ngày chín giờ đi làm, sáu giờ tan tầm, không được đi trễ về sớm, nếu không sẽ trừ tiền lương. Một tuần nghỉ ngày chủ nhật, tiền lương mỗi tháng bốn trăm, nhưng nếu hai tháng không ký được hợp đồng, như vậy xin mời cậu rời khỏi. Tiền lương tháng thứ hai không nhất định sẽ trả cho cậu, hơn nữa còn phải xem tâm tình của giám đốc.”
Quy định phía trước thực bình thường, nhưng một câu cuối cùng lại làm cho Đường Hiểu dày đặc u buồn, như thế nào có thể như vậy a!
***
Trong nháy mắt, Đường Hiểu làm tại công ty bảo hiểm An Dịch đã gần nửa tháng.
Thời gian nửa tháng nói dài cũng không quá dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng Đường Hiểu lại chân thật cảm nhận được làm một nhân viên bán bảo hiểm có bao nhiêu không dễ dàng!
Rất nhiều người cũng không thích nghề nhân viên bán bảo hiểm, cảm thấy bọn họ là kẻ lừa tiền, không thì thái độ cũng thực chán ghét.
Cho nên trong quá trình đẩy mạnh tìm kiếm khách hàng, các loại chua ngọt đắng cay chỗ nào cũng có.
Đường Hiểu lúc đầu cũng không ý thức được điều này, nhưng trải qua nửa tháng cố gắng, cậu rốt cục phát hiện, làm nhân viên bán bảo hiểm một ngày, so với làm công việc khuân vác một tháng còn muốn khổ hơn, tinh thần chịu đủ cực hình tra tấn, bản thân tự tra tấn chính mình, người khác tra tấn chính mình, nhiều lúc cậu thực sự muốn chết tâm .
Nhưng mà, vì duy trì bát cơm, duy trì sinh hoạt, cậu chỉ có thể liều mạng.
Dựa vào một năm kinh nghiệm làm việc đã tích lũy, cậu thuyết phục mãi, nói đến miệng đắng lưỡi khô, rốt cục có ba người cùng cậu ký hợp đồng. Tuy rằng bảo vệ được bát cơm, nhưng bởi vì người cậu tìm được đều là dạng công nhân trên người không có bao nhiêu tiền, cho nên ba hợp đồng ký được cũng chẳng đáng là bao, vì thế cậu lại phải tiếp tục tìm kiếm.
Bất quá không biết có phải là uy danh của cậu truyền xa hay tiếng xấu lan xa, khi Đường Hiểu đến tìm những đồng nghiệp làm việc cùng trước kia, mọi người đều xem như không quen biết cậu.
Kể từ ngày ký được hợp đồng cuối cùng đến hiện tại, cậu đã năm ngày không tìm được người mua bảo hiểm nào khác. Vì thế, Đường Hiểu bị tổ trưởng liên tục giáo huấn năm ngày. Đã vậy nội dung giáo huấn chưa bao giờ lặp lại cùng một nội dung.
Đường Hiểu đối với việc này tỏ ra rất bội phục, nhưng bội phục cũng sẽ biến thành tâm tình chán nản khi bị mắng. Vì ba bản hợp đồng bảo hiểm kia, Đường Hiểu vốn da mặt rất mỏng cũng bị rèn luyện thành dầy lên một tầng. Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu nói không chừng còn có thể rèn luyện cả bộ mặt dày cỡ tường đồng vách sắt.
Đường Hiểu hiện tại rốt cục cũng biết vì cái gì rất nhiều người không muốn làm cái nghề nhân viên bán bảo hiểm này. Ngay cả cậu vốn có nghị lực như vậy còn muốn từ chức, huống chi là những người khác. Nếu không phải cậu còn muốn ăn cơm, ngay ngày thứ ba đi làm cậu đã trực tiếp từ chức.
“Đường Hiểu, giám đốc tìm cậu.” Thanh âm nữ đồng nghiệp lạnh lùng đánh gãy Đường Hiểu đang miên man suy nghĩ.
Đợi Đường Hiểu phục hồi lại tinh thần thì nữ đồng nghiệp kia đã muốn rời khỏi. Tới nơi này làm việc nửa tháng, cậu đã muốn quen với việc mọi người ở đây luôn lạnh lùng. Dù sao tất cả mọi người đều vì miếng cơm manh áo, cũng không dễ dàng gì.
Chỉnh đốn lại trang phục, Đường Hiểu tinh thần u ám đẩy cửa văn phòng giám đốc, “Giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Thường Hưng vừa là giám đốc vừa là cổ đông duy nhất của công ty. Vì để công ty có thể nhanh chóng phát triển, ông ta làm việc thực liều mạng, cho nên cũng sẽ thường xuyên mắng chửi người khác. Đường Hiểu vừa mới đến nửa tháng đã bị ông ta mắng khoảng bảy tám lần.
Nhờ vào đôi mắt thị lực 2.0, cậu lúc này mới nhìn ra được cái bảng tên công ty cơ hồ bị rỉ sét hết cả.
Phỏng vấn cậu chính là vị tổ trưởng duy nhất của công ty, một người đàn ông cơ hồ hói gần hết cả tóc, thoạt nhìn tưởng chừng ngoài bốn mươi nhưng thực tế mới ba mươi mấy tuổi, việc này về sau cậu mới biết được.
Tạ Đỉnh Nam có chút xoi mói, tựa hồ đối với cậu không quá hài lòng. Nhưng xét thấy đây là thời điểm công ty thiếu người, cho nên lúc phỏng vấn cũng không đặc biệt nghiêm khắc, chỉ đơn giản hỏi vài vấn đề sau đó cậu liền được thông qua.
Đường Hiểu đặc biệt cảm động. Đây là lần đầu tiên có người phỏng vấn không hỏi cậu vì sao trong một năm lại thay đổi nhiều công việc như vậy.
“An Dịch là công ty bảo hiểm, như vậy trước khi cậu tới đây cũng đã tìm hiểu qua. Chúng tôi hiện tại đang cần người lo về nghiệp vụ, cậu đã quyết định làm việc ở đây, tôi trước hết nói cho cậu biết một số quy định của công ty….” Tạ Đỉnh Nam nói thao thao bất tuyệt.
“Công ty có quy tắc, mỗi ngày chín giờ đi làm, sáu giờ tan tầm, không được đi trễ về sớm, nếu không sẽ trừ tiền lương. Một tuần nghỉ ngày chủ nhật, tiền lương mỗi tháng bốn trăm, nhưng nếu hai tháng không ký được hợp đồng, như vậy xin mời cậu rời khỏi. Tiền lương tháng thứ hai không nhất định sẽ trả cho cậu, hơn nữa còn phải xem tâm tình của giám đốc.”
Quy định phía trước thực bình thường, nhưng một câu cuối cùng lại làm cho Đường Hiểu dày đặc u buồn, như thế nào có thể như vậy a!
***
Trong nháy mắt, Đường Hiểu làm tại công ty bảo hiểm An Dịch đã gần nửa tháng.
Thời gian nửa tháng nói dài cũng không quá dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng Đường Hiểu lại chân thật cảm nhận được làm một nhân viên bán bảo hiểm có bao nhiêu không dễ dàng!
Rất nhiều người cũng không thích nghề nhân viên bán bảo hiểm, cảm thấy bọn họ là kẻ lừa tiền, không thì thái độ cũng thực chán ghét.
Cho nên trong quá trình đẩy mạnh tìm kiếm khách hàng, các loại chua ngọt đắng cay chỗ nào cũng có.
Đường Hiểu lúc đầu cũng không ý thức được điều này, nhưng trải qua nửa tháng cố gắng, cậu rốt cục phát hiện, làm nhân viên bán bảo hiểm một ngày, so với làm công việc khuân vác một tháng còn muốn khổ hơn, tinh thần chịu đủ cực hình tra tấn, bản thân tự tra tấn chính mình, người khác tra tấn chính mình, nhiều lúc cậu thực sự muốn chết tâm .
Nhưng mà, vì duy trì bát cơm, duy trì sinh hoạt, cậu chỉ có thể liều mạng.
Dựa vào một năm kinh nghiệm làm việc đã tích lũy, cậu thuyết phục mãi, nói đến miệng đắng lưỡi khô, rốt cục có ba người cùng cậu ký hợp đồng. Tuy rằng bảo vệ được bát cơm, nhưng bởi vì người cậu tìm được đều là dạng công nhân trên người không có bao nhiêu tiền, cho nên ba hợp đồng ký được cũng chẳng đáng là bao, vì thế cậu lại phải tiếp tục tìm kiếm.
Bất quá không biết có phải là uy danh của cậu truyền xa hay tiếng xấu lan xa, khi Đường Hiểu đến tìm những đồng nghiệp làm việc cùng trước kia, mọi người đều xem như không quen biết cậu.
Kể từ ngày ký được hợp đồng cuối cùng đến hiện tại, cậu đã năm ngày không tìm được người mua bảo hiểm nào khác. Vì thế, Đường Hiểu bị tổ trưởng liên tục giáo huấn năm ngày. Đã vậy nội dung giáo huấn chưa bao giờ lặp lại cùng một nội dung.
Đường Hiểu đối với việc này tỏ ra rất bội phục, nhưng bội phục cũng sẽ biến thành tâm tình chán nản khi bị mắng. Vì ba bản hợp đồng bảo hiểm kia, Đường Hiểu vốn da mặt rất mỏng cũng bị rèn luyện thành dầy lên một tầng. Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu nói không chừng còn có thể rèn luyện cả bộ mặt dày cỡ tường đồng vách sắt.
Đường Hiểu hiện tại rốt cục cũng biết vì cái gì rất nhiều người không muốn làm cái nghề nhân viên bán bảo hiểm này. Ngay cả cậu vốn có nghị lực như vậy còn muốn từ chức, huống chi là những người khác. Nếu không phải cậu còn muốn ăn cơm, ngay ngày thứ ba đi làm cậu đã trực tiếp từ chức.
“Đường Hiểu, giám đốc tìm cậu.” Thanh âm nữ đồng nghiệp lạnh lùng đánh gãy Đường Hiểu đang miên man suy nghĩ.
Đợi Đường Hiểu phục hồi lại tinh thần thì nữ đồng nghiệp kia đã muốn rời khỏi. Tới nơi này làm việc nửa tháng, cậu đã muốn quen với việc mọi người ở đây luôn lạnh lùng. Dù sao tất cả mọi người đều vì miếng cơm manh áo, cũng không dễ dàng gì.
Chỉnh đốn lại trang phục, Đường Hiểu tinh thần u ám đẩy cửa văn phòng giám đốc, “Giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Thường Hưng vừa là giám đốc vừa là cổ đông duy nhất của công ty. Vì để công ty có thể nhanh chóng phát triển, ông ta làm việc thực liều mạng, cho nên cũng sẽ thường xuyên mắng chửi người khác. Đường Hiểu vừa mới đến nửa tháng đã bị ông ta mắng khoảng bảy tám lần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook