Sủng Thê Chi Đạo
Chương 25: Chuyển nhà

Bóng tối vẫn trải dài trên con đường chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt, ánh đèn lạnh lẽo chiếu trên mặt đường.

Lúc này đã không còn bao nhiêu người ở bên ngoài, cách đó không xa chính là nhà trọ mà Đường Hiểu thuê, tất cả chỉ là một mảnh tối như mực.

Cốc Tu Cẩn lái xe đến phía dưới nhà trọ, không lập tức tắt đi đèn xe, có vẻ như là để chiếu sáng, khiến toàn bộ mặt đường không đến mức tối đen giống như lần trước.

Sau khi hai người xuống xe, Đường Hiểu đang định đi vào hành lang tối mịt thì Cốc Tu Cẩn ở phía sau đột nhiên giữ chặt cánh tay cậu. Thời điểm Đường Hiểu quay đầu lại anh liền lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, ngón trỏ nhấn nhấn vài cái thì một trận ánh sáng từ điện thoại phát ra.

Đường Hiểu cẩn thận nhìn, thì ra là đèn pin di động, không khỏi ngẩn người.

Thế mà Cốc Tu Cẩn lại chuẩn bị đầy đủ đến như vậy, trước khi ra khỏi nhà cậu còn thắc mắc tại sao anh lại mang theo di động, bởi vì cái di động lần này không giống với cái mà Cốc Tu Cẩn vẫn dùng.

“Đi thôi!” Cốc Tu Cẩn cúi đầu nói với Đường Hiểu đang đứng ngốc lăng.

Trái lại sau đó Đường Hiểu gần như bị Cốc Tu Cẩn kéo đi, tâm trạng của cậu có chút phức tạp. Trong lòng cậu vẫn cho rằng cậu và Cốc Tu Cẩn chỉ là mối quan hệ học trưởng và học đệ bình thường, nhưng mà cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ qua, Cốc Tu Cẩn đối với mối quan hệ cùng một học đệ bình thường như cậu cũng có thể chu đáo đến vậy sao.

Sau khi có đèn chiếu sáng, hai người họ rất nhanh liền lên đến lầu bốn.

Bởi vì hôm nay là buổi tối ngày cuối tuần, thế nên Đường Hiểu lo lắng Chu Thích lại mang phụ nữ trở về, liền dán tai vào cửa cẩn thận nghe ngóng. Phát hiện bên trong không có tiếng động gì, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa.

Những động tác liên tiếp này khiến Cốc Tu Cẩn muốn cười lại cười không nổi, trong lòng vì khoảng thời gian sinh hoạt khổ sở này của cậu mà thở dài một tiếng.

Sau khi mở cửa, Đường Hiểu không lập tức đi vào, mà mắt nhìn Cốc Tu Cẩn, một lúc lâu sau mới do dự mở cửa, vẻ mặt xấu hổ nói, “Học trưởng, phòng khách hơi bẩn, hay là anh ở đây chờ tôi một chút, tôi sẽ tranh thủ thu dọn đồ đạc một cách nhanh nhất.”

Cốc Tu Cẩn cao hơn cậu rất nhiều, không cần cố gắng cũng có thể lướt qua cậu để nhìn thấy hiện trạng trong phòng khách. Chỉ mới trôi qua một ngày, phòng khách đã bẩn giống như hơn một năm chưa quét dọn, túi rác, thức ăn thừa, thậm chí còn có một cỗ vị chua, khiến Cốc Tu Cẩn không khỏi nhíu mày.

“Đến phòng của cậu đi!” Cốc Tu Cẩn thanh âm trầm thấp nói.

“Được rồi.” Đường Hiểu nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì, vội vàng nghiêng người để anh đi vào. Lo lắng Cốc Tu Cẩn sẽ giẫm chân lên những nơi dơ bẩn, thậm chí Đường Hiểu còn định dọn dẹp, không ngờ lại bị anh nhanh chóng bắt lấy cánh tay.

Cốc Tu Cẩn nói, “Không cần để ý những rác rưởi trong phòng khách.”

Đường Hiểu không dám phản đối, lập tức đưa anh đến phòng của mình. Bởi vì phòng khóa cửa, cho nên dù Chu Thích có không thích sạch sẽ hơn nữa, cũng không động đến phòng của cậu.

Vào phòng, Đường Hiểu định lấy một cái ghế dựa sạch sẽ cho Cốc Tu Cẩn ngồi, nhưng xoay người lại thì thấy anh không có ý định muốn ngồi, ngược lại đi quanh trong căn phòng nhỏ, dường như là đang đánh giá nơi đây.

“Đường Hiểu, bình thường dọn dẹp vệ sinh ở nhà trọ đều là do cậu làm sao?” Nhìn thấy những động tác của Đường Hiểu khi bước vào nhà, Cốc Tu Cẩn liền đoán được tám chín phần mười là do cậu dọn dẹp, không khỏi nhíu nhíu mày.

Đường Hiểu vừa dọn dẹp vừa trả lời câu hỏi của anh, “Đúng vậy! Chu Thích rất lười biếng, bình thường tôi bảo hắn quét dọn vệ sinh phòng khách, hắn cũng chỉ làm cho có mà thôi. Cho dù hắn có làm cũng không sạch sẽ, thế nên tốt nhất là tôi tự mình làm.”

Cốc Tu Cẩn mâu sắc thâm trầm, nhìn động tác dọn dẹp thuần thục của cậu, cuối cùng lắc lắc đầu, “Cậu nên sớm dọn ra ngoài!”

Đường Hiểu nhếch miệng cười nói, “Tôi cũng muốn dọn đi a, vài ngày nữa tiền thuê nhà liền đến hạn rồi, vốn dĩ tôi sau khi đến hạn sẽ dọn đi, không ngờ lại sớm hơn thôi!”

Cốc Tu Cẩn biết ý cậu chính là chỉ việc cậu gặp được anh, ngược lại anh cảm thấy rất may mắn đã gặp cậu trước, có người bạn cùng phòng như vậy, cho dù mất ít tiền cũng không sao, bất quá anh vẫn đoán được tại sao lúc trước cậu vẫn không dọn đi.

Thời điểm hai người nói chuyện, Đường Hiểu đã đem những tư liệu quan trọng cất vào túi hồ sơ.

Đó đều là những tư liệu cậu cần dùng khi làm việc, một số ít là tư liệu cá nhân của khách hàng, không thể bỏ đi, nếu không cậu sẽ bị giám đốc mắng chết.

Tiếp đến cậu bắt đầu thu dọn quần áo. Kỳ thật quần áo của cậu rất đơn giản, chỉ có bốn bộ. Một bộ là tây trang giá rẻ, bình thường mặc khi đi làm, lúc trước để mua bộ tây trang này, cậu đã phải tiết kiệm chi tiêu gần một tháng mới đủ tiền. Còn có hai bộ là dạng trang phục hưu nhàn, lúc không đi làm sẽ mặc. Cuối cùng là một bộ áo ngủ, mặt trên vẽ đồ họa phim hoạt hình. Đường Hiểu không dám để Cốc Tu Cẩn nhìn thấy, sau khi lấy ra liền vội vàng giấu đi.

Đường Hiểu từ dưới gầm giường kéo ra một chiếc vali. Bởi vì đã lâu không sử dụng, cho nên trên mặt vali đóng một lớp bụi, chỉ có thể vào phòng tắm tẩy rửa một chút, cũng may là vali không thấm nước.

“Học trưởng, anh chờ tôi một chút, tôi sẽ làm xong nhanh thôi!” Đường Hiểu nói với Cốc Tu Cẩn một câu, sau đó liền kéo chiếc vali vào phòng tắm.

“Tôi không vội, cậu cứ từ từ làm, chú ý an toàn!” Cốc Tu Cẩn nói.

Đường Hiểu hướng anh gật gật đầu, lập tức kéo vali vào phòng tắm. Câu nói sau cùng làm cậu đỏ mặt lên, trong đầu không tự giác nghĩ đến việc té bị thương, sau đó còn bị nhìn thấy mông nữa.

Nhìn bóng dáng cậu như đang chạy trối chết, khóe miệng Cốc Tu Cẩn gợi lên một độ cong nhàn nhạt, tầm mắt chuyển qua cách bày trí trong phòng Đường Hiểu, thoạt nhìn đơn giản hơn cả dự liệu của anh.

Đang suy nghĩ, một trận tiếng rên rỉ vụn vặt đột nhiên vang lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương