Sủng Thê Chi Đạo
-
Chương 14: Chuyển nhà
Đường Hiểu quay đầu lại, vừa nhìn thấy cảnh bên trong liền hóa đá nghiêm trọng hơn.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, đó là ― Xong rồi!
Toàn thân cao thấp của Chu Thích lúc này chỉ mặc độc một chiếc quần lót, tuy rằng lần này kín đáo hơn những lần trước một chút, nhưng nơi được quần lót bao lấy lại phình lên, phân thân rõ ràng còn đứng thẳng…
Cậu hao hết tâm tư không muốn Cốc Tu Cẩn nhìn thấy cảnh này, lại không nghĩ tới điểm này.
Trước kia Chu Thích đều ở trong phòng rất lười ra ngoài, không hiểu sao lần này lại chủ động ra mở cửa cho cậu, quả nhiên là mặt trời mọc ở đằng tây.
Chu Thích hắn căn bản là không có một chút lo sợ mất mặt, sau khi nhìn Đường Hiểu liền tự nhiên chú ý tới sự tồn tại của Cốc Tu Cẩn. Đầu tiên là kinh ngạc một chút, nhưng cũng không tránh ra, ngược lại lộ ra tươi cười ý vị sâu xa nói, “Đường Hiểu, đây là bạn của cậu sao, bộ dạng rất đẹp trai, tại sao lại không mời anh ta vào nhà ngồi một chút?”
Đường Hiểu lần đầu tiên muốn lấy dao chém chết Chu Thích. Người này không chỉ không quản được nửa người dưới của mình, ngay cả miệng cũng không cách nào ngăn cản được, nhưng bây giờ không phải là thời gian nghĩ đến vấn đề của Chu Thích.
Cậu khẩn trương nhìn về phía Cốc Tu Cẩn đang thản nhiên như không có việc gì, cúi đầu lắp bắp giải thích, “Học trưởng, cậu ta… cậu ta là bạn cùng phòng với tôi, cậu ta cái kia…”
Cốc Tu Cẩn cúi đầu nhìn thanh niên đang co quắp không thôi, rốt cuộc anh cũng biết tại sao đã tan tầm rồi mà cậu vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở bên ngoài, cũng biết tại sao cậu luôn cự tuyệt không cho anh đi theo, sắc mặt hơi trầm xuống, “Tại sao cậu lại ở chung phòng với loại người này?”
Anh nhìn thấy không chỉ có Chu Thích, mà trên sô pha còn có một người phụ nữ đang trần như nhộng, hình ảnh dâm loạn đến cực điểm.
Nhìn thái độ tự nhiên của người đàn ông này liền biết đây không phải là lần đầu tiên hắn đem phụ nữ về nhà, anh thực không thể tưởng tượng được Đường Hiểu lại có thể sống chung với một người như vậy thật lâu.
Đường Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, đây không phải là cậu bị ảo giác chứ?
Cốc Tu Cẩn đem biểu tình của thanh niên thu vào trong mắt, không dấu vết hít sâu một hơi, có loại bạn cùng phòng này khó trách cậu không muốn nói với anh.
“Này, anh nói cái gì đó, cái gì là ở chung phòng với loại người này, tôi là loại người như vậy thì sao? Đường Hiểu đồng ý ở chung phòng với tôi thì mắc mớ mịe gì đến anh?” Chu Thích nghe lời nói của Cốc Tu Cẩn nhất thời mất hứng, nhìn bộ dạng tốt như vậy, không ngờ nói chuyện thật thiếu đạo đức.
Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn hắn, tướng mạo của anh vốn rất uy nghiêm, nếu không thì còn trẻ tuổi như vậy rất khó có thể điều hành một công ty lớn đến vài trăm người. Gương mặt hờ hững mang theo khí tức áp đảo, ánh mắt cũng là dạng nhất châm kiến huyết vô cùng sắc bén, không dự đoán trước rơi vào mắt Chu Thích.
Tuy rằng chỉ là ánh nhìn nhàn nhạt, nhưng Chu Thích lại bị ánh mắt này dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước. Chờ khi kịp phản ứng, Chu Thích liền đỏ mặt lên, hắn thế nhưng lại bị ánh mắt của một người đàn ông dọa sợ.
Cốc Tu Cẩn không để ý đến phản ứng của hắn, chuyển tầm mắt sang người Đường Hiểu, “Đường Hiểu, nếu cậu không muốn ở nơi này, bây giờ liền đi theo tôi.”
Anh nói rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn.
Đường Hiểu ngây người, những lời như vậy cho đến bây giờ cậu cũng không nghĩ sẽ nghe qua từ miệng Cốc Tu Cẩn, có chút không thể tin được.
Nhưng không đợi cậu trả lời, người đang bị bọn họ xem nhẹ là Chu Thích liền cực kỳ khó chịu, “Đường Hiểu, phòng của cậu thuê còn chưa đến kỳ hạn. Với điều kiện của cậu hiện tại, rất khó có thể thuê một gian nhà trọ hai phòng tiện nghi như vậy, đúng không?”
Nếu có thể thuê được, lúc trước cũng không cần phải tìm người cùng thuê.
Hắn tuy rằng ít chú ý đến Đường Hiểu, nhưng đối với hoàn cảnh của cậu vẫn có chút hiểu biết, bất quá câu nói sau của hắn lại mang theo một cỗ ý tứ châm chọc và khiêu khích.
Đường Hiểu hơi tái mặt, lời nói của Chu Thích xác thực rất đúng. Nếu không phải trên người không đủ tiền, cậu đã sớm dọn đi. Hơn nữa bây giờ là buổi tối, cậu có thể đi đâu?
Khách sạn thì lại quá mắc, bạn bè thì chỉ có Cốc Tu Cẩn nhưng lúc nãy cậu đã gạt anh. Nhìn tình huống hiện tại, cậu căn bản không có khả năng đi theo Cốc Tu Cẩn, nhưng cậu lại không thể trực tiếp cự tuyệt ý tốt của anh. Do dự nửa ngày, cậu cũng không dám nhìn Cốc Tu Cẩn, “Học trưởng, nếu không…”
Chu Thích đứng ở bên trong cánh cửa nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý.
Ánh mắt đen thẳm của Cốc Tu Cẩn bình tĩnh nhìn thanh niên cơ hồ muốn chôn cả đầu vào quần áo, cuối cùng không đợi Đường Hiểu nói xong liền giữ chặt cánh tay cậu, “Đi theo tôi, việc phòng trọ tôi có thể nghĩ cách giúp cậu.”
Sau đó trong lúc Đường Hiểu đang sửng sốt liền đem cậu kéo xuống lầu, không cho cậu cơ hội phản đối.
Dưới lầu, Đường Hiểu bị Cốc Tu Cẩn nhét vào xe còn chưa kịp phản ứng thì xe đã chạy đi, không lâu sau liền bỏ xa nhà trọ của cậu.
Đường Hiểu quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Cốc Tu Cẩn, mắt chớp cũng không chớp một cái, cậu là năm nhất đại học đã nghe kể nhiều về chuyện Cốc Tu Cẩn.
Khi đó đối với Cốc Tu Cẩn chỉ có hâm mộ, sang năm hai thì trở thành sùng bái. Mãi cho đến khi tốt nghiệp một năm cũng chưa từng thay đổi, mà việc chú ý đến Cốc Tu Cẩn dường như đã trở thành thói quen của cậu.
Ngay từ đầu, Đường Hiểu không hề cảm thấy chính mình như vậy thì có vấn đề gì, Cốc Tu Cẩn chính là thần tượng, là mục tiêu của cậu. Mặc dù cậu biết mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành một người như Cốc Tu Cẩn, nhưng cậu vẫn như cũ lấy anh làm mục tiêu. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể đứng thẳng lưng sau một năm suy sụp.
Nhưng mà trải qua sự việc ngày hôm nay, Đường Hiểu phát hiện trong lòng mình có một thứ gì đó đang chậm rãi thay đổi, bắt đầu trở nên không còn giống với quá khứ.
Đường Hiểu không biết đây là cảm giác gì, nhưng cậu biết, thứ tình cảm sùng bái trong lòng mình đối với Cốc Tu Cẩn đã tăng lên một bậc.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, đó là ― Xong rồi!
Toàn thân cao thấp của Chu Thích lúc này chỉ mặc độc một chiếc quần lót, tuy rằng lần này kín đáo hơn những lần trước một chút, nhưng nơi được quần lót bao lấy lại phình lên, phân thân rõ ràng còn đứng thẳng…
Cậu hao hết tâm tư không muốn Cốc Tu Cẩn nhìn thấy cảnh này, lại không nghĩ tới điểm này.
Trước kia Chu Thích đều ở trong phòng rất lười ra ngoài, không hiểu sao lần này lại chủ động ra mở cửa cho cậu, quả nhiên là mặt trời mọc ở đằng tây.
Chu Thích hắn căn bản là không có một chút lo sợ mất mặt, sau khi nhìn Đường Hiểu liền tự nhiên chú ý tới sự tồn tại của Cốc Tu Cẩn. Đầu tiên là kinh ngạc một chút, nhưng cũng không tránh ra, ngược lại lộ ra tươi cười ý vị sâu xa nói, “Đường Hiểu, đây là bạn của cậu sao, bộ dạng rất đẹp trai, tại sao lại không mời anh ta vào nhà ngồi một chút?”
Đường Hiểu lần đầu tiên muốn lấy dao chém chết Chu Thích. Người này không chỉ không quản được nửa người dưới của mình, ngay cả miệng cũng không cách nào ngăn cản được, nhưng bây giờ không phải là thời gian nghĩ đến vấn đề của Chu Thích.
Cậu khẩn trương nhìn về phía Cốc Tu Cẩn đang thản nhiên như không có việc gì, cúi đầu lắp bắp giải thích, “Học trưởng, cậu ta… cậu ta là bạn cùng phòng với tôi, cậu ta cái kia…”
Cốc Tu Cẩn cúi đầu nhìn thanh niên đang co quắp không thôi, rốt cuộc anh cũng biết tại sao đã tan tầm rồi mà cậu vẫn còn đứng ngẩn ngơ ở bên ngoài, cũng biết tại sao cậu luôn cự tuyệt không cho anh đi theo, sắc mặt hơi trầm xuống, “Tại sao cậu lại ở chung phòng với loại người này?”
Anh nhìn thấy không chỉ có Chu Thích, mà trên sô pha còn có một người phụ nữ đang trần như nhộng, hình ảnh dâm loạn đến cực điểm.
Nhìn thái độ tự nhiên của người đàn ông này liền biết đây không phải là lần đầu tiên hắn đem phụ nữ về nhà, anh thực không thể tưởng tượng được Đường Hiểu lại có thể sống chung với một người như vậy thật lâu.
Đường Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, đây không phải là cậu bị ảo giác chứ?
Cốc Tu Cẩn đem biểu tình của thanh niên thu vào trong mắt, không dấu vết hít sâu một hơi, có loại bạn cùng phòng này khó trách cậu không muốn nói với anh.
“Này, anh nói cái gì đó, cái gì là ở chung phòng với loại người này, tôi là loại người như vậy thì sao? Đường Hiểu đồng ý ở chung phòng với tôi thì mắc mớ mịe gì đến anh?” Chu Thích nghe lời nói của Cốc Tu Cẩn nhất thời mất hứng, nhìn bộ dạng tốt như vậy, không ngờ nói chuyện thật thiếu đạo đức.
Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn hắn, tướng mạo của anh vốn rất uy nghiêm, nếu không thì còn trẻ tuổi như vậy rất khó có thể điều hành một công ty lớn đến vài trăm người. Gương mặt hờ hững mang theo khí tức áp đảo, ánh mắt cũng là dạng nhất châm kiến huyết vô cùng sắc bén, không dự đoán trước rơi vào mắt Chu Thích.
Tuy rằng chỉ là ánh nhìn nhàn nhạt, nhưng Chu Thích lại bị ánh mắt này dọa sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước. Chờ khi kịp phản ứng, Chu Thích liền đỏ mặt lên, hắn thế nhưng lại bị ánh mắt của một người đàn ông dọa sợ.
Cốc Tu Cẩn không để ý đến phản ứng của hắn, chuyển tầm mắt sang người Đường Hiểu, “Đường Hiểu, nếu cậu không muốn ở nơi này, bây giờ liền đi theo tôi.”
Anh nói rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn.
Đường Hiểu ngây người, những lời như vậy cho đến bây giờ cậu cũng không nghĩ sẽ nghe qua từ miệng Cốc Tu Cẩn, có chút không thể tin được.
Nhưng không đợi cậu trả lời, người đang bị bọn họ xem nhẹ là Chu Thích liền cực kỳ khó chịu, “Đường Hiểu, phòng của cậu thuê còn chưa đến kỳ hạn. Với điều kiện của cậu hiện tại, rất khó có thể thuê một gian nhà trọ hai phòng tiện nghi như vậy, đúng không?”
Nếu có thể thuê được, lúc trước cũng không cần phải tìm người cùng thuê.
Hắn tuy rằng ít chú ý đến Đường Hiểu, nhưng đối với hoàn cảnh của cậu vẫn có chút hiểu biết, bất quá câu nói sau của hắn lại mang theo một cỗ ý tứ châm chọc và khiêu khích.
Đường Hiểu hơi tái mặt, lời nói của Chu Thích xác thực rất đúng. Nếu không phải trên người không đủ tiền, cậu đã sớm dọn đi. Hơn nữa bây giờ là buổi tối, cậu có thể đi đâu?
Khách sạn thì lại quá mắc, bạn bè thì chỉ có Cốc Tu Cẩn nhưng lúc nãy cậu đã gạt anh. Nhìn tình huống hiện tại, cậu căn bản không có khả năng đi theo Cốc Tu Cẩn, nhưng cậu lại không thể trực tiếp cự tuyệt ý tốt của anh. Do dự nửa ngày, cậu cũng không dám nhìn Cốc Tu Cẩn, “Học trưởng, nếu không…”
Chu Thích đứng ở bên trong cánh cửa nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý.
Ánh mắt đen thẳm của Cốc Tu Cẩn bình tĩnh nhìn thanh niên cơ hồ muốn chôn cả đầu vào quần áo, cuối cùng không đợi Đường Hiểu nói xong liền giữ chặt cánh tay cậu, “Đi theo tôi, việc phòng trọ tôi có thể nghĩ cách giúp cậu.”
Sau đó trong lúc Đường Hiểu đang sửng sốt liền đem cậu kéo xuống lầu, không cho cậu cơ hội phản đối.
Dưới lầu, Đường Hiểu bị Cốc Tu Cẩn nhét vào xe còn chưa kịp phản ứng thì xe đã chạy đi, không lâu sau liền bỏ xa nhà trọ của cậu.
Đường Hiểu quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Cốc Tu Cẩn, mắt chớp cũng không chớp một cái, cậu là năm nhất đại học đã nghe kể nhiều về chuyện Cốc Tu Cẩn.
Khi đó đối với Cốc Tu Cẩn chỉ có hâm mộ, sang năm hai thì trở thành sùng bái. Mãi cho đến khi tốt nghiệp một năm cũng chưa từng thay đổi, mà việc chú ý đến Cốc Tu Cẩn dường như đã trở thành thói quen của cậu.
Ngay từ đầu, Đường Hiểu không hề cảm thấy chính mình như vậy thì có vấn đề gì, Cốc Tu Cẩn chính là thần tượng, là mục tiêu của cậu. Mặc dù cậu biết mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành một người như Cốc Tu Cẩn, nhưng cậu vẫn như cũ lấy anh làm mục tiêu. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể đứng thẳng lưng sau một năm suy sụp.
Nhưng mà trải qua sự việc ngày hôm nay, Đường Hiểu phát hiện trong lòng mình có một thứ gì đó đang chậm rãi thay đổi, bắt đầu trở nên không còn giống với quá khứ.
Đường Hiểu không biết đây là cảm giác gì, nhưng cậu biết, thứ tình cảm sùng bái trong lòng mình đối với Cốc Tu Cẩn đã tăng lên một bậc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook