Sủng Thê Chi Đạo
Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm

Lan Thành Quốc không giống bà vợ ông ta thiếu não như vậy, lăn lộn ở chốn quan trường đã vài chục năm, làm sao không biết Cốc Huy Vinh cưng chiều đứa cháu ngoại như Cốc Tu Cẩn cỡ nào, cho nên dù bản thân Cốc Tu Cẩn không có lực ảnh hưởng gì ở thủ đô, nhưng ông ta vẫn phải giữ thể diện cho Cốc Huy Vinh.

“Chú Lan, để mọi người đợi lâu rồi.” Cốc Tu Cẩn cũng không phải tiểu tử mới ra đời, thái độ của Lan Thành Quốc so với vợ con ông ta thì tốt hơn nhiều, cũng khôn khéo hơn nhiều, anh vẫn giữ một chút mặt mũi cho ông ta.

“Không lâu, chúng tôi cũng vừa tới mà thôi.” Lan Thành Quốc cười trả lời, tựa như lần này không phải ông ta đưa con ông ta đến xin lỗi, mà dáng vẻ tựa như chỉ tới ôn chuyện mà thôi.

Cốc Tu Cẩn dắt Đường Hiểu đến ngồi xuống đối diện bọn họ.

Lan Thành Quốc đưa thực đơn cho hai người bọn họ, “Muốn ăn gì thì cứ việc gọi, bữa cơm này chú Lan mời.”

Cốc Tu Cẩn cũng không khách khí, nhận lấy thực đơn lại đưa cho Đường Hiểu.

Đường Hiểu đã quen mỗi lần ra ngoài ăn cơm, Cốc Tu Cẩn đều sẽ để cậu gọi món ăn trước, cuối cùng cậu gọi thêm hai món nữa, ăn cơm với người mình không thích, Đường Hiểu cũng không có tâm tình hưởng thụ, cho nên tùy tiện gọi hai món ăn xong liền đưa thực đơn cho Cốc Tu Cẩn.

Không lâu sau liền có người phục vụ tới rót rượu cho bọn họ.

Đường Hiểu chỉ cần một ly nước lọc, chuyện lần đó đã khiến cậu sợ hãi, bây giờ nhìn thấy rượu đỏ thì vô cùng không thích, bởi vì lại nghĩ tới chuyện kia.

Cốc Tu Cẩn ngược lại rót cho mình nửa ly rượu.

Lan Lâm ở đối diện mặt không đổi sắc nhìn hai người bọn họ, khuôn mặt âm trầm không biết suy nghĩ gì.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, Đường Hiểu thật không cảm thấy cậu ta sẽ xin lỗi mình, chỉ hy vọng không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến khẩu vị của mình, có điều…

Một tay Đường Hiểu ở phía dưới không dấu vết xoa xoa cái bụng không quá đói, trước khi ra ngoài, Cốc Tu Cẩn đã nhờ quản gia nấu hai bát mì, hiện tại cậu mới biết là phòng ngừa trước sợ ăn không đủ no.

“Cháu trai, ly rượu này chú Lan mời con, anh hùng xuất thiếu niên, Cốc lão gia có một đứa cháu ngoại như con, thật sự là may mắn của ông ấy!” Lan Thành Quốc rót đầy một ly rượu, nâng lên thật lòng nói.

Ông ta biết trước mười tám tuổi Cốc Tu Cẩn là bộ đội đặc chủng, bây giờ vừa mở một công ty ở H thị, tuy rằng ông ta vẫn không rõ vì sao cha mình bảo ông ta không được coi thường Cốc Tu Cẩn, nhưng thành tựu này so với mấy đứa con của ông ta cũng đã lớn hơn rất nhiều rồi.

“Chú Lan quá khen, các con của chú cũng rất lợi hại.” Cốc Tu Cẩn cười nâng ly rượu lên một chút, trong lời nói mang theo ý tứ một câu hai nghĩa.

Lan Thành Quốc biết anh ngầm ám chỉ con trai Lan Lâm, vẻ mặt cứng đờ, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng, tiếp đó uống hết rượu trên tay, tuổi còn trẻ mà hệt như cáo già, quả nhiên khó đối phó, thảo nào cha bảo ông ta lấy hết tinh thần đối phó anh.

Lan Thành Quốc lại rót tiếp cho mình một ly.

Lâm San đột nhiên bắt lấy tay ông ta, “Thành Quốc, không nên uống nhiều rượu.”

Lan Thành Quốc đẩy tay bà ta ra, vẻ mặt thản nhiên nói, “Anh sẽ đúng mực.”

Lâm San bất mãn trong lòng, nhưng không dám phát tác, lần này cùng đi đến đây, Thành Quốc đã khuyên bảo bà ta, tuy rằng tính tình bà ta không tốt lắm, nhưng ở nhà sợ nhất hai người vẫn là lão gia và Thành Quốc.

Lan Thành Quốc đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Đường Hiểu, “Cậu chính là Đường Hiểu đúng không, ly rượu này tôi thay con trai tôi mời cậu, thay mặt nó xin lỗi cậu, buổi tiệc tối đó quả thật nó không nên bỏ thuốc cho cậu.”

“Thành Quốc!” Lâm San nhịn không được hét lên, địa vị chồng bà ta ở trung ương cao như vậy, sao có thể cúi đầu xin lỗi với một tên tiểu bối chứ.

Đường Hiểu vô cùng kinh ngạc, không phải Lan Lâm xin lỗi ư, tại sao lại biến thành Lan Thành Quốc?

Đường Hiểu nhìn về phía Cốc Tu Cẩn, tuy nói mũi dại lái chịu đòn, nhưng cậu không muốn nhận lời xin lỗi của Lan Thành Quốc, rõ ràng người làm sai là Lan Lâm.

Cốc Tu Cẩn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của cậu, mở miệng nói, “Chú Lan, ly rượu này Hiểu Hiểu sẽ không nhận đâu, người phải xin lỗi là Lan Lâm con trai của chú, hơn nữa chú cũng nói sai một chút, cậu ta không chỉ không nên bỏ thuốc Hiểu Hiểu, lại càng không nên dùng loại thủ đoạn ác độc này hãm hại em ấy, nếu không phải lúc ấy có con ở đó, chỉ sợ tội danh này đã thật sự đổ lên người em ấy.”

Lan gia không thể để việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, cho nên nếu sau lưng Đường Hiểu không có chỗ dựa, dù lúc đó Lan gia biết rõ chuyện này là do Lan Lâm bày ra, cũng nhất định đổ tất cả tội lỗi lên người Đường Hiểu.

“Cốc Tu Cẩn, cậu đừng khinh người quá đáng!”

Lâm San lập tức quên mất lời cảnh cáo của Lan Thành Quốc, quắc mắt căm giận nhìn trừng trừng Cốc Tu Cẩn.

Cốc Tu Cẩn thản nhiên liếc mắt nhìn bà ta một cái, “Như vậy mà gọi là khinh người quá đáng? Bà Lan dường như đã quên những chuyện con trai mình đã làm, nếu bà muốn tranh cãi cho con trai mình, như vậy tôi nghĩ kế tiếp không còn gì để nói, bữa cơm này cũng không cần ăn nữa.”

Lâm San định nói không ăn thì không ăn.

Lan Thành Quốc đột nhiên nói, “Lâm San, trước khi ra ngoài anh đã nói cái gì với em?”

Lâm San vừa nghe Lan Thành Quốc gọi cả tên lẫn họ của bà ta, liền biết ông ta đang tức giận, nhất thời tâm không cam tình không nguyện cắn môi dưới, bà ta chỉ không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của người Cốc gia khi ức hiếp bọn họ, bà ta bảo vệ người nhà, chẳng lẽ như vậy là sai sao?

Lâm San trong lòng tự biện minh cho mình, nhưng ngoài miệng lại không dám nói, có điều chiếc khăn lụa màu trắng đặt trên đùi đã sắp bị nắm đến mức biến dạng hoàn toàn.

Lan Thành Quốc không để ý tới Lâm San, nói: “Cậu nói rất đúng, nếu là Lâm Lâm tự mình phạm lỗi thì phải để bản thân nó tự gánh chịu.”

Dứt lời, ông ta liền quay sang nói với Lan Lâm không có biểu lộ gì ở bên cạnh, “Lâm Lâm, con xin lỗi anh Đường đi.”

Từ khi Cốc Tu Cẩn và Đường Hiểu bắt đầu vào cửa, tầm mắt Lan Lâm chưa từng dời khỏi người bọn họ, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, Lan Thành Quốc còn lo lắng phải tốn chút võ mồm, không ngờ con trai lại ngoài dự đoán của ông ta, nâng ly rượu ở bên cạnh đứng lên.

“Anh Đường Hiểu, em biết sai rồi, em không nên ghen tị quan hệ giữa anh và anh Tu Cẩn mà gài bẫy hãm hại anh, chuyện lần này là em không đúng, là lỗi của em, em xin lỗi anh, anh tha thứ cho em được không?”

Lúc này, Lan Lâm thoạt nhìn tựa như một đứa em trai an phận nhà bên, khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ mặt ưu thương, kèm theo vẻ tự trách sâu sắc.

Đường Hiểu bị sự thay đổi đột ngột của cậu ta hù dọa, trở mặt cũng quá nhanh rồi.

Vừa rồi cậu có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt Lan Lâm nhìn cậu còn mang theo một cỗ ác ý, nhưng không lâu sau cậu ta lại đổi tính, biết sai rồi sao?

Lan Lâm khiến cho cậu có cảm giác rất kinh khủng, hoàn toàn không giống một chàng trai mười chín tuổi.

Thoạt nhìn giống như xin lỗi một cách chân thành, cậu thật sự không biết có nên tiếp nhận lời xin lỗi này hay không.

Đường Hiểu thoáng chút do dự.

Lúc này, Lâm San lại nhìn qua, trong mắt của bà ta, bắt con trai bà ta mở miệng nói xin lỗi là đã xem trọng cậu lắm rồi, cư nhiên lại dám không nhận nữa.

“Lâm Lâm, nếu cậu ta không chịu nhận, con cũng không cần xin lỗi cậu ta nữa.”

Lâm San nói xong liền trừng mắt liếc Đường Hiểu một cái.

Đường Hiểu đối với vị quý phu nhân tên Lâm San này thật sự không có thiện cảm, chẳng lẽ vị quý phu nhân nào cũng giống hệt như bà ta sao? Vậy cậu thật sự là không dám khen ngợi, hơn nữa cho dù bảo vệ con trai cũng không thể không biết tốt xấu, bây giờ cuối cùng cậu cũng có chút hiểu được tính cách của Lan Lâm là do ai tạo thành, chỉ sợ sự nuông chiều của Lâm San chính là đầu sỏ gây nên.

Lan Lâm lại không nghe lời mẹ cậu ta từ bỏ, mà vẫn quật cường nhìn Đường Hiểu.

Lần này Đường Hiểu không trưng cầu ý kiến của Cốc Tu Cẩn, cậu suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn nhận lấy ly rượu của Lan Lâm, sau đó đặt trước mặt mình, thản nhiên nhìn Lan Lâm nói, “Lời xin lỗi của cậu tôi nhận.”

“Rượu xin lỗi ít nhất cũng nên uống một ít chứ? Nếu không ai biết có phải cậu chỉ thuận miệng nói hay không.” Lâm San thấy cậu không uống rượu thì không vui, nhịn không được châm chọc nói.

Đường Hiểu nhìn bà ta một cái, nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi có chút ám ảnh đối với rượu đỏ.”

Lâm San nghẹn họng.

Ánh mắt Lan Lâm đầy trông mong nhìn cậu, thấy cậu tiếp nhận liền lộ ra nụ cười vui sướng, “Cám ơn anh Đường Hiểu đồng ý tha thứ cho em, em xin hứa sau này sẽ không tái phạm nữa, em nhất định sẽ sửa chữa sai lầm.”

Đường Hiểu ha ha cười gượng một tiếng, có quỷ mới tin cậu ta.

Món ăn nhanh chóng được mang lên, tuy rằng rất ngon miệng, nhưng tất cả mọi người đều không có khẩu vị, huống chi bị người đã từng hại mình nhìn chằm chằm như vậy, Đường Hiểu có ăn cũng không ngon.

Cốc Tu Cẩn biết cậu ăn không vô, không lâu sau liền lấy cớ có việc, đưa Đường Hiểu rời đi.

Hai người vừa rời khỏi, nụ cười miễn cưỡng duy trì trên mặt Lâm San rốt cục cũng sụp đổ, vừa nghĩ tới con trai bảo bối của bà ta cư nhiên lại phải xin lỗi người khác, bà ta rất bực bội.

Lan Thành Quốc cũng để đũa xuống, vẻ mặt tựa như có điều suy nghĩ.

Hai người đều không để ý, ngay sau khi bọn họ rời khỏi, khuôn mặt ngây thơ tinh xảo của Lan Lâm đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ, phảng phất như có thù hận thấu xương, có điều chỉ hai ba giây sau đã biến mất.

Trong ba người, chỉ còn mình cậu ta là có tâm tình ăn cơm, ngược lại trở thành con trai ngoan trong mắt ba mẹ.

Tuy rằng Lan Thành Quốc yêu thương đứa con trai này, nhưng cho tới bây giờ cũng không hiểu cậu ta, nhìn thấy sự thay đổi của cậu ta, tuy rằng ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là cảm thấy vui mừng, hiểu chuyện thì tốt rồi.

Về phần Lâm San, bà ta tuyệt đối là hình ảnh tiêu cực của một người mẹ.

Có điều mặc kệ trong lòng Lan Lâm rốt cuộc có ý định gì, Đường Hiểu thực lòng cảm thấy rất may mắn, một thời gian ngắn nữa thôi cậu sẽ không phải gặp mặt Lan Lâm, bởi vì chiều hôm sau bọn họ đã an vị trên máy bay trở về H thị.

Chỉ mới ở thủ đô vài ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cậu vô cùng nhớ H thị.

Có điều cậu thật không ngờ, ở H thị cũng có một núi phiền toái đang chờ cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương