Sủng Thê Chi Đạo
-
Chương 116: Chức vị chính là người yêu
Về thân phận của Đường Hiểu, Cốc Tu Cẩn không nói ngay trước mặt Dương Đông, chỉ nói chờ tất cả mọi người đến đông đủ sẽ giới thiệu cho bọn họ.
Mặc dù nói như vậy, nhưng có thể khiến Cốc Tu Cẩn trịnh trọng giới thiệu như vậy, người thanh niên xa lạ này nhất định có chỗ nào đó đặc biệt, mà ngay cả Lan Lâm cũng bắt đầu nghi ngờ, thỉnh thoảng đánh giá Đường Hiểu.
Bởi vì người khá nhiều, nên bạn bè Dương Đông cần một phòng VIP.
Bọn họ tới hơi trễ, trong phòng đã có một nhóm người tới trước, đều là tuấn nam mỹ nữ ngồi trên ghế sôpha nói nói cười cười, nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ liền đồng loạt nhìn qua.
Nhóm tuấn nam nhìn thấy bạn tốt thì vui mừng, còn nhóm mỹ nữ thì ánh mắt sáng lên, đặc biệt là lúc nhìn thấy Cốc Tu Cẩn, vị đại thiếu gia này không phải người bình thường, từ khi anh đến H thị lại càng khó gặp mặt.
Lần họp mặt này nghe nói Cốc Tu Cẩn sẽ đến, các cô còn không tin lắm, đều ôm tâm tình tới thử một lần, không ngờ anh thật sự đến đây.
Ánh đèn trong phòng rất sáng, Đường Hiểu vừa đi vào liền nhìn thấy một người đàn ông nện vào ngực Cốc Tu Cẩn một cái.
Người đàn ông này cậu đã từng gặp, lúc trước khi cậu và Cốc Tu Cẩn đến siêu thị mua quần áo, vừa lúc gặp anh ta đang đi thị sát siêu thị, hình như tên là Ứng Mạt Dương.
Còn có một người nhìn cũng rất quen mắt.
Đường Hiểu cố gắng lục lọi trong trí nhớ, rốt cuộc cũng nhớ đã gặp mặt ở đâu.
Đó là lúc cậu vào biệt thự ở chưa được bao lâu, vừa mới nhận được phần tiền lương đầu tiên ở công ty bảo hiểm An Dịch, Cốc Tu Cẩn liền đưa cậu đi mua thêm quần áo, sau đó có người tặng cậu một chiếc điện thoại di động.
Vốn dĩ cậu định mua, nhưng người này vô cùng nhiệt tình, đưa điện thoại di động cho cậu mà không chịu lấy tiền, nếu cậu không chịu nhận, anh ta liền ra vẻ như muốn đưa cho cậu một chiếc notebook, khiến cậu hoảng sợ một trận, cuối cùng không thể không nhận lấy điện thoại di động.
Cậu nhớ người này hình như họ Tô, tên thì không nhớ rõ.
“A, không phải là Đường Hiểu sao? Tu Cẩn quả nhiên đưa cậu đến đây, đã lâu không gặp, thần sắc không tồi, xem ra cuộc sống gia đình rất thoải mái ha!”
Ứng Mạt Dương thấy Đường Hiểu theo sau Cốc Tu Cẩn đi vào, lập tức mang vẻ mặt tười cười bước qua, tuy rằng bọn họ chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng ngữ khí lại quen thuộc tựa như bạn bè cũ.
Đường Hiểu thoáng sửng sốt, cậu biết Ứng Mạt Dương đã nhìn thấu quan hệ giữa cậu và Cốc Tu Cẩn.
Bởi thế khi nghe anh ta nói vậy Đường Hiểu cũng không quá bất ngờ, Cốc Tu Cẩn lợi hại như vậy, bạn tốt của anh làm sao có thể kém hơn người khác.
Cậu thấy người đàn ông họ Tô kia dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn cậu, thấy cậu nhìn qua còn nâng ly rượu lên mời một chút.
“Được lắm, các người cư nhiên đã biết trước, còn gạt một mình tôi nữa.”
Dương Đông không ngờ Ứng Mạt Dương cư nhiên lại quen biết người đứng bên cạnh Cốc Tu Cẩn, còn cả Tô Hữu nữa, thì ra chỉ có một mình anh ta là chẳng hay biết gì.
“Ai bảo cậu không đến H thị, chúng tôi cũng là tình cờ gặp nhau thôi.” Tô Hữu nhấp một ngụm rượu đỏ.
Dương Đông mãnh liệt trừng mắt, tức giận nói, “Tôi van cậu, đâu phải các cậu không biết tôi không thể rời khỏi thủ đô, ông lão cơ hồ hận không thể lấy dây thừng buộc tôi ở bên cạnh ông ấy để học tập, làm sao đồng ý cho tôi đi H thị.”
“Dù sao lúc này cũng gặp rồi, cho dù có oán hận cũng không thể quay lại được.” Ứng Mạt Dương nhún nhún vai, “Nếu tất cả mọi người đã đến thì vào đây ngồi đi, giới thiệu với mọi người một người mới.”
Anh ta vừa dứt lời, một mỹ nữ ngồi trong góc đột nhiên đứng lên, bề ngoài có dáng người hấp dẫn, không chỉ giàu kinh nghiệm trong công việc, lại còn có sự mị hoặc của phụ nữ, chỉ thấy cô ta thản nhiên cười với Cốc Tu Cẩn.
“Cốc tổng, chúng ta lại gặp nhau.”
“Thì ra là Cố tổng.” Gặp lại cô ta, Cốc Tu Cẩn không hề bất ngờ chút nào, nói xong liền nghiêng người kéo Đường Hiểu từ phía sau qua chỗ sôpha.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung lên cánh tay anh đang lôi kéo Đường Hiểu.
Bình tĩnh, kinh ngạc, không thể tin được…
Nhìn thấy Đường Hiểu, trong mắt Cố Kỳ hiện lên một tia dị sắc, căn phòng im lặng đột nhiên vang lên tiếng cười của cô ta, “Cốc tổng thật là hăng hái, tới tham gia tiệc rượu còn đưa trợ lý theo bên cạnh.”
Cốc Tu Cẩn cười một tiếng, “Giới thiệu với mọi người một chút, em ấy tên là Đường Hiểu, chức vị phụ là trợ lý của tôi, chức vị chính là người yêu của tôi.”
Nghe thấy chức vị phụ và chức vị chính, Đường Hiểu ngại ngùng mỉm cười.
Căn phòng lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Thình lình bùng nổ một tin tức mang tính công khai như vậy, nụ cười trên mặt Cố Kỳ cũng biến mất.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Lan Lâm lập tức bị thay bằng sắc mặt tái nhợt, người đàn ông cậu ta thầm mếm đã lâu, đối tượng thầm mếm mà cậu ta vẫn luôn nghĩ là thẳng nam, cư nhiên lại thích một người đàn ông khác, lại còn đưa cậu tới đây chính thức giới thiệu cho bọn họ quen biết, vậy cậu ta cẩn thận nhiều năm sợ anh ấy biết được như vậy thì tính là cái gì?
Lan Lâm thiếu chút nữa suy sụp ngay tại chỗ, cậu ta không thể tiếp nhận được sự thật này.
Ai cũng không ngờ Cốc Tu Cẩn nhìn giống thẳng nam như vậy cư nhiên lại thích một người con trai, tuy rằng cảm thấy bất ngờ, nhưng ba người Ứng Mạt Dương lại rất dễ dàng tiếp nhận, tỉ mỉ ngẫm lại liền biết kết quả này là điều hiển nhiên.
Cốc Tu Cẩn từ nhỏ đã sống trong quân đội, trước mười tám tuổi tiếp xúc nhiều nhất là đàn ông, số lượng phụ nữ chỉ đếm trên năm đầu ngón tay. Sau khi rời khỏi quân đội đến H thị học đại học, lúc đó anh một người bạn gái cũng không có.
Có lẽ ngay từ đầu tất cả mọi người đều không phát hiện, chỉ xem như Cốc Tu Cẩn hơi kén chọn mà thôi.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, hóa ra tính hướng của anh kỳ thật có thể phát hiện từ rất sớm.
Có điều Cốc Tu Cẩn rất bí ẩn, cả bạn tốt của anh cũng không phát hiện ngay được, những người khác không phát hiện là chuyện rất bình thường.
Dương Đông ngay trước mặt bọn họ đưa mắt nhìn Đường Hiểu trông rất bình thường, kỳ thật trong lòng anh ta rất khó tin Cốc Tu Cẩn lại thích một người như vậy, nhưng anh ta tôn trọng quyết định của ông bạn tốt nhà mình.
“Tu Cẩn, cậu đã đưa cậu ấy đến gặp người nhà ông ngoại cậu rồi sao?”
Lấy hiểu biết của Dương Đông đối với anh, nếu như không thu phục ông ngoại anh trước, Cốc Tu Cẩn tuyệt đối sẽ không an tâm giới thiệu Đường Hiểu với bọn họ, trên đời này không có tin tức nào không đồn ra ngoài, cho dù người ở đây không dám nói lung tung, vẫn có thể bị tiết lộ.
“Gặp rồi, hơn nữa cũng đã đồng ý rồi.”
Cốc Tu Cẩn vừa nói, vừa rót cho Đường Hiểu một ly nước trái cây.
Không ít người đều chú ý tới hành động săn sóc của anh.
Dương Đông líu lưỡi nói, “Cậu vẫn trước sau như một sấm rền gió cuốn, bên chúng tôi vừa mới biết, cậu cũng đã xử lý xong vị ông ngoại khó giải quyết nhất nhà cậu.”
“Không phải tôi.” Cốc Tu Cẩn cười nói.
“Cái gì?”
Cốc Tu Cẩn nói, “Người thu phục ông ngoại không phải tôi.”
Dương Đông lập tức nhìn về phía Đường Hiểu, ngạc nhiên trợn trừng mắt, “Không phải chứ?”
Đường Hiểu xấu hổ cười cười, trên thực tế người thật sự thu phục ông ngoại phải là ông nội của cậu mới đúng, nếu không cậu cũng không biết phải mất bao lâu mới thu phục được ông ngoại, có thể tiến triển như vậy cậu cũng rất bất ngờ.
Dương Đông vươn tay định chụp lấy bả vai của cậu, giữa đường lại bị Cốc Tu Cẩn chặn lại.
“Lực tay cậu quá lớn, không nên đụng em ấy.”
“Trọng sắc khinh bạn.” Dương Đông thì thầm một câu, sau đó lại mang vẻ mặt sáng lạn nhìn Đường Hiểu, “Đường Hiểu, nói một câu đi, cậu làm sao thu phục được vị ông ngoại cố chấp muốn chết của Cốc Tu Cẩn vậy?”
Đường Hiểu gãi đầu, “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ cùng ông ấy chơi ba ván cờ mà thôi.”
Nghe cậu nói vậy, đôi mắt xếch của Tô Hữu hơi nhướn lên, “Chẳng lẽ là ba ván thắng hai, chỉ khi thắng hai ván mới thừa nhận quan hệ của hai người sao?”
“A? Tôi nghe ông nội tôi nói, ông ngoại Cốc Tu Cẩn trên phương diện cờ tướng là tướng quân bất bại, rất ít ai có thể thắng ông ấy, Đường Hiểu chẳng lẽ cậu thắng sao?” Ứng Mạt Dương vuốt chiếc cằm trơn bóng nói.
Đường Hiểu không ngờ bọn họ lại đoán chuẩn như vậy, lắc đầu nói, “Không có, kết quả là một thắng một thua một hòa, tôi chỉ có thể thắng một ván thôi.”
“Một ván cũng rất lợi hại, không thể tưởng tượng được cậu không chỉ biết chơi cờ, lại còn lợi hại như vậy, có thể thắng ông ngoại Tu Cẩn một ván so với ông nội tôi đến bây giờ chưa thắng ván nào đã mạnh hơn rất nhiều rồi.” Dương Đông sợ hãi kêu lên, anh ta vẫn cảm thấy những thứ như cờ tường chỉ có người già mới thích được.
Chưa từng thấy người nào lại nói xấu ông nội mình như vậy.
Mấy người Ứng Mạt Dương nhất thời bật cười, có điều quả thật Dương Dông nói không sai, tuy rằng ông nội của anh ta cũng thích chơi cờ, nhưng kỳ nghệ rất tệ, nước cờ kém cỏi cũng được đi, đã vậy lại còn xui xẻo nữa chứ.
Đường Hiểu nhịn không được nói, “Ông nội của tôi còn lợi hại hơn tôi rất nhiều.”
“A?” Dương Đông nhất thời tràn ngập hứng thú, “Vậy ông nội của cậu so với ông ngoại Tu Cẩn ai lợi hại hơn?”
Đường Hiểu thiếu chút nữa đã thốt lên đương nhiên là ông nội cậu, nhưng nhớ lại ông ngoại học trưởng cũng là ông ngoại mình, liền ngại nói như vậy, suy nghĩ nữa ngày mới lên tiếng, “Hai người đều rất lợi hại, phải so tài mới biết ai lợi hại hơn.”
“Thoạt nhìn ngốc ngốc như vậy, không ngờ lại rất khôn khéo nha.” Dương Đông chậc lưỡi một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cậu và Cốc Tu Cẩn, cười hề hề như ăn trộm nói, “Tôi biết rồi, thì ra là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng ha!”
“Quả thật bọn họ chưa từng đấu với nhau mà.” Đường Hiểu biết anh ta đang ám chỉ ai, nụ cười trên mặt sáng hơn rất nhiều, vẻ mất tự nhiên lúc đầu cũng bất tri bất giác biến mất.
Bên này hòa thuận vui vẻ, đối diện lại là tình cảnh bi thảm.
Rất nhiều người đều biết Lan Lâm thích Cốc Tu Cẩn, thấy dáng vẻ cậu ta tựa như bị đả kích rất lớn, có vài người lập tức vây quanh an ủi cậu ta.
Những người này không nằm trong nhóm Ứng Mạt Dương, kỳ thật đều muốn nịnh bợ bọn họ, nhưng không nịnh bợ được, nên đành chuyển sang nịnh bợ Lan Lâm.
Mặc dù nói như vậy, nhưng có thể khiến Cốc Tu Cẩn trịnh trọng giới thiệu như vậy, người thanh niên xa lạ này nhất định có chỗ nào đó đặc biệt, mà ngay cả Lan Lâm cũng bắt đầu nghi ngờ, thỉnh thoảng đánh giá Đường Hiểu.
Bởi vì người khá nhiều, nên bạn bè Dương Đông cần một phòng VIP.
Bọn họ tới hơi trễ, trong phòng đã có một nhóm người tới trước, đều là tuấn nam mỹ nữ ngồi trên ghế sôpha nói nói cười cười, nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ liền đồng loạt nhìn qua.
Nhóm tuấn nam nhìn thấy bạn tốt thì vui mừng, còn nhóm mỹ nữ thì ánh mắt sáng lên, đặc biệt là lúc nhìn thấy Cốc Tu Cẩn, vị đại thiếu gia này không phải người bình thường, từ khi anh đến H thị lại càng khó gặp mặt.
Lần họp mặt này nghe nói Cốc Tu Cẩn sẽ đến, các cô còn không tin lắm, đều ôm tâm tình tới thử một lần, không ngờ anh thật sự đến đây.
Ánh đèn trong phòng rất sáng, Đường Hiểu vừa đi vào liền nhìn thấy một người đàn ông nện vào ngực Cốc Tu Cẩn một cái.
Người đàn ông này cậu đã từng gặp, lúc trước khi cậu và Cốc Tu Cẩn đến siêu thị mua quần áo, vừa lúc gặp anh ta đang đi thị sát siêu thị, hình như tên là Ứng Mạt Dương.
Còn có một người nhìn cũng rất quen mắt.
Đường Hiểu cố gắng lục lọi trong trí nhớ, rốt cuộc cũng nhớ đã gặp mặt ở đâu.
Đó là lúc cậu vào biệt thự ở chưa được bao lâu, vừa mới nhận được phần tiền lương đầu tiên ở công ty bảo hiểm An Dịch, Cốc Tu Cẩn liền đưa cậu đi mua thêm quần áo, sau đó có người tặng cậu một chiếc điện thoại di động.
Vốn dĩ cậu định mua, nhưng người này vô cùng nhiệt tình, đưa điện thoại di động cho cậu mà không chịu lấy tiền, nếu cậu không chịu nhận, anh ta liền ra vẻ như muốn đưa cho cậu một chiếc notebook, khiến cậu hoảng sợ một trận, cuối cùng không thể không nhận lấy điện thoại di động.
Cậu nhớ người này hình như họ Tô, tên thì không nhớ rõ.
“A, không phải là Đường Hiểu sao? Tu Cẩn quả nhiên đưa cậu đến đây, đã lâu không gặp, thần sắc không tồi, xem ra cuộc sống gia đình rất thoải mái ha!”
Ứng Mạt Dương thấy Đường Hiểu theo sau Cốc Tu Cẩn đi vào, lập tức mang vẻ mặt tười cười bước qua, tuy rằng bọn họ chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng ngữ khí lại quen thuộc tựa như bạn bè cũ.
Đường Hiểu thoáng sửng sốt, cậu biết Ứng Mạt Dương đã nhìn thấu quan hệ giữa cậu và Cốc Tu Cẩn.
Bởi thế khi nghe anh ta nói vậy Đường Hiểu cũng không quá bất ngờ, Cốc Tu Cẩn lợi hại như vậy, bạn tốt của anh làm sao có thể kém hơn người khác.
Cậu thấy người đàn ông họ Tô kia dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn cậu, thấy cậu nhìn qua còn nâng ly rượu lên mời một chút.
“Được lắm, các người cư nhiên đã biết trước, còn gạt một mình tôi nữa.”
Dương Đông không ngờ Ứng Mạt Dương cư nhiên lại quen biết người đứng bên cạnh Cốc Tu Cẩn, còn cả Tô Hữu nữa, thì ra chỉ có một mình anh ta là chẳng hay biết gì.
“Ai bảo cậu không đến H thị, chúng tôi cũng là tình cờ gặp nhau thôi.” Tô Hữu nhấp một ngụm rượu đỏ.
Dương Đông mãnh liệt trừng mắt, tức giận nói, “Tôi van cậu, đâu phải các cậu không biết tôi không thể rời khỏi thủ đô, ông lão cơ hồ hận không thể lấy dây thừng buộc tôi ở bên cạnh ông ấy để học tập, làm sao đồng ý cho tôi đi H thị.”
“Dù sao lúc này cũng gặp rồi, cho dù có oán hận cũng không thể quay lại được.” Ứng Mạt Dương nhún nhún vai, “Nếu tất cả mọi người đã đến thì vào đây ngồi đi, giới thiệu với mọi người một người mới.”
Anh ta vừa dứt lời, một mỹ nữ ngồi trong góc đột nhiên đứng lên, bề ngoài có dáng người hấp dẫn, không chỉ giàu kinh nghiệm trong công việc, lại còn có sự mị hoặc của phụ nữ, chỉ thấy cô ta thản nhiên cười với Cốc Tu Cẩn.
“Cốc tổng, chúng ta lại gặp nhau.”
“Thì ra là Cố tổng.” Gặp lại cô ta, Cốc Tu Cẩn không hề bất ngờ chút nào, nói xong liền nghiêng người kéo Đường Hiểu từ phía sau qua chỗ sôpha.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung lên cánh tay anh đang lôi kéo Đường Hiểu.
Bình tĩnh, kinh ngạc, không thể tin được…
Nhìn thấy Đường Hiểu, trong mắt Cố Kỳ hiện lên một tia dị sắc, căn phòng im lặng đột nhiên vang lên tiếng cười của cô ta, “Cốc tổng thật là hăng hái, tới tham gia tiệc rượu còn đưa trợ lý theo bên cạnh.”
Cốc Tu Cẩn cười một tiếng, “Giới thiệu với mọi người một chút, em ấy tên là Đường Hiểu, chức vị phụ là trợ lý của tôi, chức vị chính là người yêu của tôi.”
Nghe thấy chức vị phụ và chức vị chính, Đường Hiểu ngại ngùng mỉm cười.
Căn phòng lại rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Thình lình bùng nổ một tin tức mang tính công khai như vậy, nụ cười trên mặt Cố Kỳ cũng biến mất.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Lan Lâm lập tức bị thay bằng sắc mặt tái nhợt, người đàn ông cậu ta thầm mếm đã lâu, đối tượng thầm mếm mà cậu ta vẫn luôn nghĩ là thẳng nam, cư nhiên lại thích một người đàn ông khác, lại còn đưa cậu tới đây chính thức giới thiệu cho bọn họ quen biết, vậy cậu ta cẩn thận nhiều năm sợ anh ấy biết được như vậy thì tính là cái gì?
Lan Lâm thiếu chút nữa suy sụp ngay tại chỗ, cậu ta không thể tiếp nhận được sự thật này.
Ai cũng không ngờ Cốc Tu Cẩn nhìn giống thẳng nam như vậy cư nhiên lại thích một người con trai, tuy rằng cảm thấy bất ngờ, nhưng ba người Ứng Mạt Dương lại rất dễ dàng tiếp nhận, tỉ mỉ ngẫm lại liền biết kết quả này là điều hiển nhiên.
Cốc Tu Cẩn từ nhỏ đã sống trong quân đội, trước mười tám tuổi tiếp xúc nhiều nhất là đàn ông, số lượng phụ nữ chỉ đếm trên năm đầu ngón tay. Sau khi rời khỏi quân đội đến H thị học đại học, lúc đó anh một người bạn gái cũng không có.
Có lẽ ngay từ đầu tất cả mọi người đều không phát hiện, chỉ xem như Cốc Tu Cẩn hơi kén chọn mà thôi.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, hóa ra tính hướng của anh kỳ thật có thể phát hiện từ rất sớm.
Có điều Cốc Tu Cẩn rất bí ẩn, cả bạn tốt của anh cũng không phát hiện ngay được, những người khác không phát hiện là chuyện rất bình thường.
Dương Đông ngay trước mặt bọn họ đưa mắt nhìn Đường Hiểu trông rất bình thường, kỳ thật trong lòng anh ta rất khó tin Cốc Tu Cẩn lại thích một người như vậy, nhưng anh ta tôn trọng quyết định của ông bạn tốt nhà mình.
“Tu Cẩn, cậu đã đưa cậu ấy đến gặp người nhà ông ngoại cậu rồi sao?”
Lấy hiểu biết của Dương Đông đối với anh, nếu như không thu phục ông ngoại anh trước, Cốc Tu Cẩn tuyệt đối sẽ không an tâm giới thiệu Đường Hiểu với bọn họ, trên đời này không có tin tức nào không đồn ra ngoài, cho dù người ở đây không dám nói lung tung, vẫn có thể bị tiết lộ.
“Gặp rồi, hơn nữa cũng đã đồng ý rồi.”
Cốc Tu Cẩn vừa nói, vừa rót cho Đường Hiểu một ly nước trái cây.
Không ít người đều chú ý tới hành động săn sóc của anh.
Dương Đông líu lưỡi nói, “Cậu vẫn trước sau như một sấm rền gió cuốn, bên chúng tôi vừa mới biết, cậu cũng đã xử lý xong vị ông ngoại khó giải quyết nhất nhà cậu.”
“Không phải tôi.” Cốc Tu Cẩn cười nói.
“Cái gì?”
Cốc Tu Cẩn nói, “Người thu phục ông ngoại không phải tôi.”
Dương Đông lập tức nhìn về phía Đường Hiểu, ngạc nhiên trợn trừng mắt, “Không phải chứ?”
Đường Hiểu xấu hổ cười cười, trên thực tế người thật sự thu phục ông ngoại phải là ông nội của cậu mới đúng, nếu không cậu cũng không biết phải mất bao lâu mới thu phục được ông ngoại, có thể tiến triển như vậy cậu cũng rất bất ngờ.
Dương Đông vươn tay định chụp lấy bả vai của cậu, giữa đường lại bị Cốc Tu Cẩn chặn lại.
“Lực tay cậu quá lớn, không nên đụng em ấy.”
“Trọng sắc khinh bạn.” Dương Đông thì thầm một câu, sau đó lại mang vẻ mặt sáng lạn nhìn Đường Hiểu, “Đường Hiểu, nói một câu đi, cậu làm sao thu phục được vị ông ngoại cố chấp muốn chết của Cốc Tu Cẩn vậy?”
Đường Hiểu gãi đầu, “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ cùng ông ấy chơi ba ván cờ mà thôi.”
Nghe cậu nói vậy, đôi mắt xếch của Tô Hữu hơi nhướn lên, “Chẳng lẽ là ba ván thắng hai, chỉ khi thắng hai ván mới thừa nhận quan hệ của hai người sao?”
“A? Tôi nghe ông nội tôi nói, ông ngoại Cốc Tu Cẩn trên phương diện cờ tướng là tướng quân bất bại, rất ít ai có thể thắng ông ấy, Đường Hiểu chẳng lẽ cậu thắng sao?” Ứng Mạt Dương vuốt chiếc cằm trơn bóng nói.
Đường Hiểu không ngờ bọn họ lại đoán chuẩn như vậy, lắc đầu nói, “Không có, kết quả là một thắng một thua một hòa, tôi chỉ có thể thắng một ván thôi.”
“Một ván cũng rất lợi hại, không thể tưởng tượng được cậu không chỉ biết chơi cờ, lại còn lợi hại như vậy, có thể thắng ông ngoại Tu Cẩn một ván so với ông nội tôi đến bây giờ chưa thắng ván nào đã mạnh hơn rất nhiều rồi.” Dương Đông sợ hãi kêu lên, anh ta vẫn cảm thấy những thứ như cờ tường chỉ có người già mới thích được.
Chưa từng thấy người nào lại nói xấu ông nội mình như vậy.
Mấy người Ứng Mạt Dương nhất thời bật cười, có điều quả thật Dương Dông nói không sai, tuy rằng ông nội của anh ta cũng thích chơi cờ, nhưng kỳ nghệ rất tệ, nước cờ kém cỏi cũng được đi, đã vậy lại còn xui xẻo nữa chứ.
Đường Hiểu nhịn không được nói, “Ông nội của tôi còn lợi hại hơn tôi rất nhiều.”
“A?” Dương Đông nhất thời tràn ngập hứng thú, “Vậy ông nội của cậu so với ông ngoại Tu Cẩn ai lợi hại hơn?”
Đường Hiểu thiếu chút nữa đã thốt lên đương nhiên là ông nội cậu, nhưng nhớ lại ông ngoại học trưởng cũng là ông ngoại mình, liền ngại nói như vậy, suy nghĩ nữa ngày mới lên tiếng, “Hai người đều rất lợi hại, phải so tài mới biết ai lợi hại hơn.”
“Thoạt nhìn ngốc ngốc như vậy, không ngờ lại rất khôn khéo nha.” Dương Đông chậc lưỡi một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cậu và Cốc Tu Cẩn, cười hề hề như ăn trộm nói, “Tôi biết rồi, thì ra là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng ha!”
“Quả thật bọn họ chưa từng đấu với nhau mà.” Đường Hiểu biết anh ta đang ám chỉ ai, nụ cười trên mặt sáng hơn rất nhiều, vẻ mất tự nhiên lúc đầu cũng bất tri bất giác biến mất.
Bên này hòa thuận vui vẻ, đối diện lại là tình cảnh bi thảm.
Rất nhiều người đều biết Lan Lâm thích Cốc Tu Cẩn, thấy dáng vẻ cậu ta tựa như bị đả kích rất lớn, có vài người lập tức vây quanh an ủi cậu ta.
Những người này không nằm trong nhóm Ứng Mạt Dương, kỳ thật đều muốn nịnh bợ bọn họ, nhưng không nịnh bợ được, nên đành chuyển sang nịnh bợ Lan Lâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook