Sủng Thê Chi Đạo
Chương 112: Kinh ngạc

Cốc Tu Cẩn đột nhiên áp đảo Đường Hiểu, chóp mũi thân mật cọ cọ gò má của cậu, sau đó nhìn người thanh niên dưới thân nhanh chóng đỏ bừng mặt, nhất thời phát ra tiếng cười trầm thấp, ngón tay trượt từ gò má của cậu dần xuống.

“Anh chỉ biết, thế giới bên ngoài so với thế giới của bộ đội đặc chủng còn phấn khích hơn nhiều.”

Đầu Đường Hiểu loạn thành một đoàn, chẳng lẽ không phải ngược lại sao? Cậu nghe nói thế giới của bộ đội đặc chủng rất kích thích, đàn ông mà, không phải ai cũng thích theo đuổi những thứ kích thích sao!

Cốc Tu Cẩn cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, cười nói, “Thế giới bên ngoài rực rỡ nhiều màu, có đủ loại người không phải sao?”

Loại người!

Loại!

Đường Hiểu nháy mắt đứng hình, giờ phút này, hình tượng cao lớn của Cốc Tu Cẩn trong lòng cậu được nâng lên cấp bậc thượng đế, đứng trên cao quan sát con người dưới mặt đất.

“Ha ha…” Cốc Tu Cẩn đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt luôn luôn mang đến cho người khác một loại cảm giác bí hiểm, lúc này lại cười đến càn rỡ, khiến trước mắt Đường Hiểu sáng ngời.

“Anh cười cái gì?” Đường Hiểu bị anh cười đến chẳng hiểu tại sao.

Cốc Tu Cẩn xoa xoa gò má của cậu, “Anh thích nhìn vẻ mặt ngơ ngác này của em.”

Đường Hiểu lập tức bắt lấy tay anh, thẹn quá hóa giận.

Cốc Tu Cẩn không ngừng cố gắng, trộm nhéo cậu một chút mới ôm chặt cậu nói, “Tâm tư con người là thứ khó đoán nhất, hai người sẽ có hai tâm tư khác nhau, mà nghiền ngẫm tâm tư bọn họ là một môn học tuyệt vời…”

Đường Hiểu đột nhiên có chút hiểu ra anh vừa nói câu ‘đủ loại người’ là có ý gì, có lẽ đây là sự khác nhau giữa nhân viên và ông chủ.

Nhưng mà cái gọi là lòng người khó dò, nếu thật sự có người học giỏi môn học này, thì cho dù có tôn người kia làm thượng đế cũng không đủ.

Đường Hiểu ôm cổ anh nói, “Vậy anh học tới đâu rồi?”

Cốc Tu Cẩn cười cười, “Chỉ mới nhập môn, bất quá nếu như là em thì…”

Đường Hiểu vội hỏi, “Thì thế nào?”

Cốc Tu Cẩn gợi lên khóe miệng, “Tất nhiên, đã qua cánh cửa nhập môn, bây giờ đang bước vào giai đoạn hiểu biết.”

Đường Hiểu nghi ngờ, “Thật hay giả?”

“Chờ một chút nữa em sẽ biết.” Hai tay Cốc Tu Cẩn vói vào trong quần áo của cậu, làn da trơn bóng có vẻ rất đàn hồi, khiến anh nghĩ đến cái lần nóng bỏng trong thư phòng, bụng dưới nháy mắt nóng lên.

Đường Hiểu đỏ mặt, hiển nhiên cũng ‘đứng’ lên, dù sao cũng là chuyện hôm trước, bất quá cậu vẫn không quên đây là nơi nào, hơn nữa trời còn chưa tối, ở Cốc gia mà làm loại chuyện này thấy thế nào cũng có chút kỳ quái, vội vàng bắt lấy tay Cốc Tu Cẩn, mang theo giọng mũi mềm mại kêu lên.

“Học trưởng…”

Cốc Tu Cẩn ở trên môi cậu hung hăng hôn một lúc, sau đó mới buông cậu ra, một lần nữa kéo cậu vào trong ngực, “Được rồi, trước tiên chợp mắt một lúc đi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Cốc Huy Vinh nghe nói hai người ngủ chung một phòng, đang phát giận ở dưới lầu.

Chu Tú Anh đã nói ra suy nghĩ của mình với cháu ngoại, nên khi nghe nói như thế ngược lại không có phản ứng quá lớn, chỉ cười nói một câu ‘Hai người dính nhau thật chặt’.

Giờ cơm tối, Chu Tú Anh bảo người hầu gọi bọn họ xuống ăn cơm.

Cốc gia là một đại gia đình, tuy rằng các cậu của Cốc Tu Cẩn đều giữ chức vị quan trọng trong quân đội, nhưng cơm tối mỗi ngày gần như đều đúng giờ trở về ăn, đây là do Cốc Huy Vinh bắt buộc, cho dù bận như thế nào cũng không thể quên về nhà ăn cơm với người thân.

Giờ cơm tối ở Cốc gia là lúc bảy giờ, nhưng còn chưa đến bảy giờ mọi người đã ngồi đầy quanh bàn cơm, ngoại trừ dì cả và dì hai đã gả đi, thêm em trai và em gái nội trú ở trường, những người khác đều ở đây, chẳng hạn như cậu cả và cậu hai, hai người đều là quân nhân nhiệt huyết, thân phận trong quân đội cũng không thấp.

Vốn dĩ hôm nay có chuyện quan trọng, nhưng nghe ba nói cháu ngoại đưa người yêu của nó về nhà, có thể khiến ba trịnh trọng thông báo cho bọn họ như vậy cũng chỉ có Tu Cẩn, đối với chung thân đại sự của cháu trai, hai người cũng vô cùng quan tâm, cho nên vừa nghe việc này liền lùi lại tất cả công việc, vội vội vàng vàng trở về nhà.

Cậu cả Cốc Văn Hàng nhìn một vòng quanh bàn ăn, “Sao không thấy Tu Cẩn vậy?”

Cốc Quân Hạo nhìn ba mình vẫn chẳng hay biết gì, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cốc Văn Hàng khẽ nhướn mày, nhất thời không giận tự uy.

Cốc Quân Hạo nói, “Ba, anh họ vẫn còn ở trên lầu, chờ bọn họ xuống đây hai người sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.”

Cốc Văn Hàng liếc mắt nhìn em trai ông ta một cái, Vốc Văn Khiêm cũng đang nhìn ông.

Hai người không biết bọn họ bí bí hiểm hiểm cái gì, đang định quát lên, ông lão đã đi đến, chẳng qua mặt đen như đáy nồi, khiến nghi hoặc trong lòng bọn họ nhất thời càng sâu.

Mãi đến khi Cốc Tu Cẩn từ trên lầu đi xuống, hai người mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Người con trai cùng xuống với Tu Cẩn là sao đây, không phải nói Tu Cẩn đưa người yêu của nó về nhà sao, người yêu của nó đâu?

Nghi hoặc thoáng qua đầu hai người cậu, bọn họ lập tức nghĩ tới một đáp án kinh thế hãi tục, liên tưởng đến vẻ mặt của những người khác, hai người cậu mới phát hiện, dường như người không biết chuyện này chỉ có bọn họ mà thôi.

Đường Hiểu cảm thấy tiến triển quá nhanh.

Lần đầu tiên gặp mặt ngay trên bàn ăn, hơn nữa còn ăn cơm cùng mọi người ở Cốc gia.

Đường Hiểu xuất thân thường dân nhất thời vô cùng khẩn trương, nhiều lần cậu muốn chạy lên lầu, đặc biệt khi bọn họ vừa đi xuống, lúc ánh mắt mọi người đều tập trung lên người cậu, nếu không có Cốc Tu Cẩn đỡ cậu, cậu đã sớm mềm nhũn.

Ánh mắt của một quân nhân, đặc biệt người có thân phận địa vị cao, chung quy sẽ mang theo một chút cảm giác áp bách.

Đường Hiểu bây giờ chính là có cảm giác này, cậu cảm thấy như đang nằm ở trên bàn mổ bị giải phẫu, đặc biệt là ánh mắt của hai người cậu.

Một bữa cơm, Đường Hiểu ăn mà sau lưng toát đầy mồ hôi.

Rốt cục cậu cũng biết tại sao lúc ăn cơm Cốc Tu Cẩn không thích nói chuyện, thì ra đây là thói quen, gia đình quân nhân rất nghiêm khắc, ăn không nói ngủ không nói là điều cơ bản nhất.

Sau khi ăn cơm tối xong, Cốc Huy Vinh liền gọi mọi người vào phòng khách, bao gồm cả Đường Hiểu.

Cả gia đình ngồi trên ghế sô pha vây quanh phòng khách, ba tầm mắt tựa như laser tập trung trên người Đường Hiểu.

Cốc Tu Cẩn nắm tay Đường Hiểu, khích lệ cậu.

“Ông ngoại, bà ngoại, cậu cả, cậu hai, em ấy là Đường Hiểu, là người yêu kiếp này của con.”

“Ông bà ngoại, cậu cả cậu hai, chào mọi người, con là Đường Hiểu.” Đường Hiểu lập tức đứng lên, khẩn trương cúi chào.

Cốc Tiểu Kỳ xì cười một tiếng.

Cốc Tu Cẩn nhìn qua, cô lập tức thu lại ý cười.

“Ai là ông ngoại của cậu, không cần gọi nghe thân mật như vậy, tôi vẫn chưa thừa nhận cậu.” Cốc Huy Vinh cả đời làm quân nhân, không chịu nổi nhất là người thoạt nhìn yếu ớt như gà luộc, huống chi còn là một người đàn ông, mở miệng liền ghét bỏ đáp lại.

Đường Hiểu có chút xấu hổ.

Cốc Huy Vinh nói tiếp, “Cậu trai trẻ, nói điều kiện của cậu đi, cậu muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi cháu ngoại của tôi?”

Đường Hiểu liếc mắt nhìn Cốc Tu Cẩn một cái, trả lời, “Trừ phi học trưởng không cần con trước.”

Cốc Huy Vinh cười lạnh nói, “Cậu cùng nó ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt, không có người nào đồng ý thừa nhận tình cảm hai người, tương lai nó rất có thể sẽ mất đi tất cả, cho dù là như vậy, cậu cũng muốn ở bên cạnh nó sao?”

Đường Hiểu kiên định gật gật đầu, chuyện gì cậu cũng có thể nhượng bộ, duy nhất chuyện bảo cậu rời khỏi Cốc Tu Cẩn là cậu không làm được.

“Cậu ở bên cạnh Tu Cẩn, đơn giản là vì tài sản và thân phận của nó, cậu nói đi, cần bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi nó?” Cốc Huy Vinh tựa như gây sự hỏi.

Đường Hiểu có chút bất ngờ, hỏi ngay trước mặt nhiều người như vậy, cho dù thật sự là nhắm vào tiền tài và địa vị của Cốc Tu Cẩn, cậu cũng không thể nào trực tiếp nói ra, ai lại não tàn như vậy chứ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của những người khác, đột nhiên cậu cảm thấy ông ngoại Cốc Tu Cẩn có chút cáo mượn oai hùm.

Nghĩ vậy, Đường Hiểu liền lộ ra một tia cười nhẹ, “Ông ngoại, bản thân con có tiền.”

Cốc Huy Vinh bị nghẹn một chút.

Chu Tú Anh vội vàng thuận khí cho ông.

“Nghe nói anh lớn lên ở nông thôn, một người nông dân làm sao có thể có tiền, chẳng lẽ là anh Cẩn đưa cho anh sao?” Cốc Tiểu Kỳ thấy ông nội bị nói đến không trả lời được, nhất thời không phục mở miệng, ở trong lòng cô, Cốc Tu Cẩn chính là nam thần, ai cũng không xứng đứng ở bên cạnh anh.

“Tiểu Kỳ.” Cốc Tu Cẩn thản nhiên kêu cô một tiếng.

Cốc Tiểu Kỳ thè lưỡi.

Cốc Huy Vinh tựa như nhìn thấy cánh cổng dẫn đến thế giới mới, nghi hoặc nhìn Đường Hiểu, “Tiểu Kỳ nói rất đúng, thân là một người đàn ông, sao có thể một người đàn ông khác nuôi mình!”

Đường Hiểu bình tĩnh nói, “Con có lấy tiền của học trưởng…”

Vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn cậu, cư nhiên dám thừa nhận?

Cốc Tu Cẩn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Cốc Huy Vinh hừ một tiếng, “Cậu có tay có chân lại muốn lấy tiền của một người đàn ông khác, người như vậy mà muốn bước vào cửa chính Cốc gia sao, tôi tuyệt đối không thừa nhận cậu.”

Hai người cậu của Cốc Tu Cẩn lại không nói một lời nào.

Đường Hiểu nói tiếp, “Con đang làm việc ở công ty của học trưởng, mỗi tháng đều lấy tiền lương của anh ấy.”

Cốc Huy Vinh: “…”

Phụt!

Chu Tú Anh nhịn không được nở nụ cười.

Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ nhất thời hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ông nội chịu thiệt trước mặt người ngoài, phải biết rằng, ông nội chính là một người nổi danh cáo già.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương