Sủng Phu - Quyết Tuyệt
-
Chương 60
Chương 60
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Thái Hoàng Thái Hậu vào bảy ngày sau sẽ hạ táng.
Ngôn Cảnh Tắc hạ lệnh, cho phép những thái phi đó buổi tối có thể không túc trực bên linh cữu, ban ngày cũng thường thường cho người tặng đồ cho các bà, các thái phi liền có thể nương theo ăn gì đó, đi vệ sinh linh tinh để nghỉ ngơi, không cần vẫn luôn quỳ.
Hoàng đế đây là nói cho mọi người lúc túc trực bên linh cữu không cần quá chuyên tâm…… Người thật tình vì Thái Hoàng Thái Hậu thương tâm muốn chết, không chừng còn bị hoàng đế hận lây, cho nên sau đó mọi người không quỳ nhiều nữa.
Bình Vương lúc này mới có thể tìm được cơ hội nói chuyện với Sở Đình Tu.
Mà chuyện hắn nói chuyện với Sở Đình Tu, chỉ chốc lát sau Ngôn Cảnh Tắc đã biết.
“Bệ hạ, Sở tướng quân cùng Bình Vương nói chuyện khoảng mười lăm phút.” Vương Trung mang theo tiểu thái giám hội báo cho Ngôn Cảnh Tắc hội báo, lúc hội báo không tránh được có chút lo lắng.
Sở tướng quân không phải là chịu không nổi bệ hạ nhà ông, muốn duy trì Bình Vương chớ?
Bệ hạ nhà ông hôm qua lại lăn lộn Sở tướng quân…
“Nói chuyện lâu như vậy?” Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày.
“Bệ hạ, muốn tìm người nhìn bọn họ chằm chằm không?” Vương Trung hỏi.
“Ngươi tìm người nhìn chằm chằm Bình Vương đi, nhìn chằm chằm hắn túc trực bên linh cữu. Lúc trước Hoàng tổ phụ qua đời, phụ hoàng không phải quỳ suốt bảy ngày, mỗi ngày còn chỉ uống một chén cháo sao? Cứ cho hắn học hỏi đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Vương Trung: “……” Bệ hạ đủ tàn nhẫn! Tiên hoàng lúc trước là bị Thái Hoàng Thái Hậu buộc quỳ, sau khi quỳ lâu như vậy còn bệnh nặng một hồi!
“Vậy Sở tướng quân……” Vương Trung lại hỏi.
“Gọi y tới đây.” Ngôn Cảnh Tắc cười nhìn về phía Vương Trung: “Y là người của ta, cùng nam nhân khác tán gẫu lâu như vậy, ta muốn ghen rồi…… Chờ lát nữa khẳng định phải giáo huấn cho tốt.”
Hắn tuy nói muốn “giáo huấn” Sở Đình Tu, nhưng thần thái kia hoàn toàn không giống như muốn giáo huấn người, còn cường điệu “Y là người của ta”……
Vương Trung cả kinh.
Ngôn Cảnh Tắc lại bổ sung một câu: “Các ngươi đối đãi với y giống như đối đãi với ta vậy.”
“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung ứng.
Sau khi Bình Vương nói chuyện với Sở Đình Tu, liền phát hiện Sở Đình Tu quả nhiên có ý kiến với Ngôn Cảnh Tắc, trong lúc nhất thời cảm thấy mỹ mãn.
Trước đây Sở Đình Tu dầu muối không ăn, làm gã nguyên bản muốn cưới Sở Đình Lan tới mượn sức Sở Đình Tu, gã cũng không nghĩ cưới Sở Đình Lan nữa, vừa vặn bên người Sở Đình Lan đều là người của gã, gã khiến người đó cổ động Sở Đình Lan gả cho huynh trưởng kia.
Thê tử của huynh trưởng kỳ thật yêu gã sâu sắc, đây đúng là một chuyện khiến người ta sung sướng.
Nhưng hiện tại…… Gã lại cảm thấy có thể cưới Sở Đình Lan.
Bình Vương suy nghĩ rất nhiều, thời điểm một lần nữa trở lại trước linh cữu, liền nhìn thấy một tiểu thái giám được trọng dụng bên người Ngôn Cảnh Tắc.
Tiểu thái giám hướng tới gã cười cười, liền nói: “Vương gia, ngài vâng lệnh bệ hạ túc trực bên linh cữu, bệ hạ nói ngài ấy muốn noi theo tiên đế……”
Tiên đế năm đó quỳ bảy ngày bảy đêm! Bình Vương thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu.
Bên kia, Sở Đình Tu cũng không cần người kêu cũng đã tới tẩm điện của Ngôn Cảnh Tắc.
Thời điểm y đi vào, Ngôn Cảnh Tắc đang luyện chữ.
Sở Đình Tu đi vào bên người Ngôn Cảnh Tắc, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cầm bút lông viết nhanh như bay, mỗi chữ đều viết đến vô cùng hoàn hảo.
Bệ hạ trước kia có bộ dáng không học vấn không nghề nghiệp, quả nhiên đều là giả vờ.
“Cảnh Tắc.” Sở Đình Tu kêu một tiếng.
“Biết kêu tên của ta, khen thưởng ngươi một chút.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Sở Đình Tu một ngụm.
Sở Đình Tu mặt đỏ lên, lập tức nhớ tới chính sự: “Bệ hạ, Bình Vương xác thật bụng dạ khó lường, không thể không phòng, ta có một chủ ý.”
“Chủ ý gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Sở Đình Tu chậm rãi nói.
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nói với y, làm y lo lắng một phen.
Nếu Bình Vương thật sự mưu đồ gây rối, muội muội y lại cùng Bình Vương dây dưa bên nhau, vậy cuối cùng sẽ có kết cục gì?
Y không thể để muội muội y xảy ra chuyện.
Sở Đình Tu nói xong tính toán của chính mình, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ý tứ của Sở Đình Tu là y có thể tiếp cận Bình Vương, biết rõ ràng Bình Vương muốn làm gì, tìm được chứng cứ Bình Vương mưu đồ gây rối…
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nói như vậy, ngươi còn muốn tiếp tục tiếp xúc với Bình Vương?”
Đây là chuyện cần thiết…… Sở Đình Tu không rõ Ngôn Cảnh Tắc vì sao muốn hỏi như vậy.
"Người ta yêu thương lại đi lại gần với người khác, ta sẽ thương tâm… Ngươi có phải hẳn là nên bồi thường gì đó cho ta không?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Nguyên bản hắn tính toán lấy cớ ghen để “giáo huấn” Sở Đình Tu, nhưng Sở Đình Tu gần đây liền thẳng thắn…… Đổi thành muốn bồi thường cũng có thể.
“Bệ hạ muốn bồi thường cái gì?” Sở Đình Tu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hôm nay buổi tối ngươi cởi quần áo trong đi, chỉ mặc áo ngoài…"
Sở Đình Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ta cũng giống ngươi luôn, không mặc quần áo trong, chỉ mặc long bào.”
Sở Đình Tu: “……” Bệ hạ hóa ra lại là cái dạng người này!
Hôm nay buổi tối, Bình Vương bị người nhìn chằm chằm, khổ ha ha mà quỳ gối trước linh cữu Thái Hoàng Thái Hậu.
Mà đương kim thánh thượng bởi vì thân thể không khoẻ nên muốn rất nhiều chậu than gác ở tẩm điện.
Lúc ban đầu, Ngôn Cảnh Tắc là cùng với Sở Đình Tu ăn mặc phong phanh xem tấu chương, nhưng một hồi lại không biết đang xem cái gì.
Kỳ thật ngay từ đầu hắn chỉ nghĩ xem cho đỡ nghiện, còn tính toán nghỉ ngơi cho tốt một ngày, nhưng sau khi Sở Đình Tu thổ lộ với hắn, luôn đặc biệt nhiệt tình……
Chờ hết thảy kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc tự mình rửa sạch cho Sở Đình Tu.
Hai ngày này hắn rất cẩn thận, Sở Đình Tu không bị thương, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn bôi thuốc cho y, lại lấy kem dưỡng da tới bôi trên đùi Sở Đình Tu, giúp Sở Đình Tu mát xa.
“Bệ hạ, không được.” Sở Đình Tu vội vàng ngăn lại.
“Ta sờ chân ta, có gì không được?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Sở Đình Tu ngơ ngác mà nhìn về phía chân mình.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Người của ngươi là của ta, chân ngươi chính là chân ta."
Sở Đình Tu: “……”
Ngôn Cảnh Tắc lại lui người qua: “Ngươi cũng có thể sờ chân của ngươi một chút nè.”
Sở Đình Tu không nghĩ tới, y thế mà lại có một ngày nằm long sàn, sờ chân long.
Ngày hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc dậy muộn.
Tối hôm qua hắn làm lụng vất vả đến nửa đêm, buổi sáng làm sao thức dậy nổi?
May mắn là có lý do……
Bởi vì Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, hắn thương tâm quá độ, bị bệnh.
Bình Vương quỳ cả đêm biết được tin tức này: “Ha hả!”
Huynh trưởng kia của gã, chỉ sợ là biết chuyện gã và Sở Đình Tu tiếp xúc, cố ý lăn lộn gã!
Bất quá huynh trưởng càng kiêng kị, gã càng cảm thấy mượn sức Sở Đình Tu là một chủ ý không tồi.
Chỉ là gã hiện giờ một người trong cung túc trực bên linh cữu, không thể cùng mưu sĩ thương lượng cho ổn một chút!
Bình Vương có chút hối hận trước đó đã biểu hiện quá mức thương tâm.
Gã chỉ là muốn dùng hiếu thuận tới phụ trợ cho sự bất hiếu của huynh trưởng kia, chưa từng nghĩ huynh trưởng thế mà hoàn toàn không tiếp chiêu!
Làm hoàng đế chính là tốt như vậy đó, nếu gã làm hoàng đế, quỳ ở chỗ này sẽ là người khác!
Bình Vương nghĩ như vậy, đôi mắt vừa lật, “Choáng”.
Gã đương nhiên không có khả năng thật sự vẫn luôn quỳ, chỉ là các loại phương pháp lười biếng đều đã dùng qua, hiện nay chỉ có thể giả bộ bất tỉnh.
Không bao lâu, chuyện Bình Vương hôn mê cũng đã truyền tới tai Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc từ trên giường ngồi dậy, mặc quần áo đi xem Bình Vương.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc qua đến, Bình Vương còn đang giả bộ bất tỉnh.
Gã giả bộ bất tỉnh còn rất có kỹ xảo, tròng mắt vẫn không nhúc nhích.
Ngôn Cảnh Tắc biểu đạt một phen tiếc hận, cuối cùng, còn nhẹ “A” một tiếng.
Hắn 'A' một tiếng này phi thường nhẹ, hắn đứng bên người Bình Vương, những người hầu hạ lại cách hơi xa, cho nên người khác không nghe được, nhưng thật ra Bình Vương luôn hết sức chăm chú lại nghe được.
Bình Vương ẩn ẩn cảm thấy có điểm không thích hợp.
Mẫu phi Bình Vương trong cung cũng có thế lực không nhỏ, gã lập tức cho người đi tra, cuối cùng tra được không ít dấu vết để lại.
Dương thái phó kia nguyên bản rất chướng mắt Ngôn Cảnh Tắc, hiện giờ lúc tiến cung dạy dỗ bệ hạ lại tận tâm tận lực, cũng không nói với người khác bệ hạ là gỗ mục không thể điêu khắc nữa!
Bệ hạ còn gặp một vài quan viên, thời điểm những quan viên đó rời đi, sắc mặt đều không tốt lắm.
Này đó đều là việc nhỏ, nhưng Bình Vương luôn luôn cẩn thận, lập tức tìm người đi tra, cuối cùng thật đúng là tra được một ít tin tức —— có quan viên nói với người trong nhà, nói bệ hạ không đơn giản.
Ca ca của gã không đơn giản? Sao có thể!
Bình Vương không muốn tin tưởng, nhưng tra được càng nhiều, càng chứng minh chuyện này là thật.
Huynh trưởng yếu đuối kia của gã, tựa hồ không muốn làm hoàng đế bù nhìn nữa!
Bình Vương có chút sốt ruột, rồi lại một lần bị bắt quỳ trước linh cữu nữa.
Mấy ngày nay, Bình Vương “choáng” rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều trốn không được lâu lắm, chẳng được bao lâu, sẽ có người tới mời gã đi qua.
Gã choáng nhiều, bên ngoài còn có người truyền ra, nói gã giả vờ bất tỉnh để trốn tránh.
Gã tuy rằng xác thật như thế, nhưng không muốn bị người ta nói, chỉ có thể ngạnh chống tiếp tục quỳ.
Rốt cuộc, ngày thứ bảy đã tới.
Buổi tối, những người khác đều nghỉ ngơi, cũng chỉ có Bình Vương và cung nữ thái giám ở linh đường đợi, những cung nữ thái giám đó còn không cần quỳ, thậm chí có thể thay ca.
Bình Vương khắc chế không được mà cảm thấy nghẹn khuất.
Gã nghẹn khuất đã lâu, lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ban đêm an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân…… Bình Vương trong lòng nổi da gà, quay đầu lại liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi đi tới.
Cùng lúc đó, cung nữ thái giám trong linh đường lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Bình Vương nhìn về phía huynh trưởng, biểu tình lúc này của người nam nhân này, gã trước kia chưa bao giờ gặp qua.
“Bình Vương, ngươi tìm không ít người điều tra ta?” Ngôn Cảnh Tắc hơi gợi lên khóe miệng.
Ánh nến leo lắt, mặt Ngôn Cảnh Tắc bị ánh nến chiếu rọi xuống, nhìn có điểm âm trầm.
Bình Vương trước kia chưa từng sợ huynh trưởng này, thật ra rất chướng mắt hắn, nhưng lúc này, không biết vì sao gã đột nhiên có điểm sợ: “Hoàng huynh.”
Ngôn Cảnh Tắc đi đến trước mặt Bình Vương, gõ đầu Bình Vương một cái: “Ngươi lá gan không nhỏ, kết bè kết cánh thì thôi, còn dám thông đồng Sở Đình Tu, cùng muội muội y giảo hợp ở bên nhau.”
Bình Vương vốn là đã quỳ đến run chân, lúc này càng không hiểu vì sao muốn mềm chân.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ngươi tốt nhất an phận một chút, còn bằng không……” Ngôn Cảnh Tắc cho Bình Vương một ánh mắt lãnh lệ.
Cũng không biết là nơi này quá mức âm lãnh hay là Ngôn Cảnh Tắc biến hóa quá lớn làm người ta sợ hãi, Bình Vương cảm thấy ánh mắt này phá lệ đáng sợ, thân thể gã run lên, đôi tay phải chống đất mới giữ vững được thân thể của mình.
Ngôn Cảnh Tắc cười cười, lại rời đi.
Hắn còn phải đi về bồi thân ái nhà hắn!
Hắn nguyên bản là muốn tự mình cường đại lên rồi đi giải quyết Bình Vương, nhưng thân ái nhà hắn nguyện ý hỗ trợ, vậy phải nhanh giải quyết Bình Vương mới được.
Còn chuyện nên giải quyết ra sao, phải xem lựa chọn của Bình Vương.
Sau khi bị hắn hù dọa như vậy, Bình Vương nếu an phận, hắn cũng không phải không dung được, Bình Vương nếu muốn làm cái gì…… Vậy hắn đây chờ là được.
Ngôn Cảnh Tắc trở về tẩm điện, ôm chặt Sở Đình Tu: “Buổi tối chạy ra ngoài, ta bị cảm lạnh, ngươi cho ta ấm áp đi……”
Bệ hạ nhà mình bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là cho hắn ấm áp mới được.
Làm ấm ấm, lại lên long sàng……
Sở tướng quân vẫn là rất thích.
Hết chương 60.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook