Sủng Phi
Chương 67

Thời điểm mọi người nhìn thấy bóng dáng kia không khỏi sợ hãi, người tới chính là Đại hoàng tử Sầm Thận.

Một bóng dáng nho nhỏ, hai tay Sầm Thân cầm lấy một cái khay, bưng lấy thật cao, hầy như khiến người không nhìn đầu của Sầm Thận. d dlqđ Đứa bé cứ bước từng bước như vậy đi trong đại điện rồi bước tới trước mặt Hoàng thượng, sau đó quỳ xuống.

"Nhi thần thay mặt Mẫu phi chúc Hoàng thượng hàng năm như ý, mọi chuyện như ý.” Tất cả những thứ này do một đưa bé bắt tay vào làm đương nhiên hiệu quả sẽ không bình thường, hơn nữa hôm nay Sầm Thận ăn mặc hết sức đáng yêu, trên đầu còn buộc một cái đai ngọc, vừa vặn che đi vết bớt d dlqđ màu đỏ.

Cổ họng Sầm Mặc khẽ nhúc nhích, sau đó làm như bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Chung Linh cười hì hì, rồi tự mình đứng dậy, tiện tay để khay xuống, ôm lấy Sầm Thận.

Hình như Sầm Thận cũng rất quen với hành động thân mật của Sầm Mặc, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang muốn kiềm nén.

"Phụ hoàng, quà tặng của Mẫu phi người chưa xem!" Sầm Thận ghi nhớ lời Chung Linh dạy, muốn cho phụ hoàng xem một chút quà tặng.

Tiện tay mở ra tấm vải đỏ được đậy ở trên khay, là một thanh Bạch Ngọc Như Ý rất là tinh xảo. Không lâu lắm Sầm Mặc liền về vị trí của mình, hắn hiểu được, dụng ý của Chung Linh không phải là một thanh Bạch Ngọc Như Ý, mà là đứa bé của bọn họ.

Chẳng qua, tuổi Sầm An quá nhỏ, chuyện này chỉ có d dlqđ thể để cho Sầm Thận làm giúp. Suy cho cùng, Sầm Thận là con trai thứ nhất, đối với hắn Sầm Mặc không thể nào không có tình cảm, nhưng là mỗi lần nhìn thấy bộ dạng của hắn muốn trốn tránh mình, lại chỉ có thể yên lặng ở trong lòng thở dài.

Đại khái, Chung Linh cũng nhìn ra được một điểm này, mới có thể để cho Sầm Thận làm chuyện này, đều là đứa bé của mình, nhìn Chung Linh cũng không để ý đến bộ dáng của Sầm Thận, trong lòng hắn rất là cao hứng.

Thời điểm Sầm Mặc tự mình đứng dậy ôm lấy Sầm Thận thì sắc mặt của chúng Phi tần liền thay đổi, coi như các nàng có vẻ đẹp hơn người thì làm sao, hoàng thượng lại yêu thích thì như thế nào, người ta là Hoàng quý phi trong tay còn có một Đại hoàng tử và một thái tử, vị trí vững chắc không người nào có thể dao động, đồng thời cũng làm cho các nàng lại một lần nữa thấy rõ mình.

Đại khái nhìn tất cả các Phi tần có lẽ trong đó chỉ có Chu Tần là giữ bình tĩnh nhất, nhìn bộ dáng của Hoàng quý phi và Hoàng thượng chuyển động cùng nhau, bỗng nhiên nàng chợt  nhớ đến nữ nhi của mình. Cũng may, nàng có nữ nhi.

"Đối với phần quà tặng này, trẫm rất hài lòng.” Sầm Mặc nhìn Chung Linh, khẽ mỉm cười.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Như phi lạnh lùng nhìn bóng lưng cùng nhau đi của Chung Linh và Sầm Mặc, vẻ mặt khó đoán, nếu như Hoàng quý phi không tới một tay như vậy, tối nay hoàng thượng, hẳn phải tá túc ở chỗ mình mới đúng.

Huệ phi trầm tĩnh nhìn bộ dáng hiện tại của Như phi, đại khái đoán được suy nghĩ của nàng ta, trong lòng không khỏi cười lạnh, coi như hôm d dlqđ nay Hoàng quý phi cái gì cũng không làm, hoàng thượng cũng chỉ đi đến cung Vân Tường, thế nhưng nước Chu Tước lại qua loa phái người như vậy đến.

Từ bên người nàng ta đi qua, Huệ phi cũng không bắt chuyện liền rời đi.

"An nhi, có nhớ phụ hoàng hay không?" Trở lại cung Vân Tường, Sầm Mặc bế Sầm An lên cao, trêu chọc tràn đầy vuivẻ.

Sầm An cũng không cảm kích một chút, trong miệng a a kêu loạn, cũng huơ tay múa chân rồi dùng sức đạp, muốn đến gần mẫu phi của mình.

"Lại không cảm kích, hả?" Sầm Mặc đùa dai lôi kéo bàn tay của Sầm An, muốn gọi lấy sự chú ý của hắn.

Sầm an cũng không thèm để ý trực tiếp vung cánh tay nhỏ, đánh tới trên mặt Sầm Mặc.

"Hoàng thượng có đau không?" Chung Linh nén cười liền đến gần, hơi sức của tên tiểu tử này không nhỏ.

"Lại dám đánh phụ hoàng? Phụ hoàng muốn đánh con!" Đặt Sầm An ở tren giường, đưa cái mông hướng về phía trên tay làm ra dáng vẻ muốn đánh.

Ngược lại Sầm An hết sức bình tĩnh, hắn chỉ bất mãn do bị chặn lại không thể bò dậy được thôi, chỉ là Sầm Thận từ bên cạnh Chung Linh cũng dứt khoát chạy tới bên giường, lấy bàn tay nhỏ bé của mình che cái mông của Sầm An.

"Phụ hoàng không nên đánh đệ đệ!" Sầm Thận làm ra bộ dáng uất ức, thứ nhất là không hiểu tại sao phụ hoàng lại muốn đánh đệ đệ, tiểu đệ đệ còn không biết nói chuyện, cũng không có cách nào cầu xin tha thứ.

Ngược lại, Sầm Mặc thấy thế cũng hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, ngồi chồm hổm xuống sờ sờ đầu Sầm Thận.

"Phụ hoàng không có đánh đệ đệ, chỉ là đang chơi cùng với đệ đệ."

Sầm Thần nháy nháy mắt hiểu như không hiểu, nhìn chằm chằm phụ hoàng.

"Tốt lắm, người cùng chơi với đệ đệ đi." Sầm Mặc khẽ mỉm cười, đứng lên, cũng để Sầm Thận lên trên giường.

Sầm Thận nhìn thấy tiểu đệ đệ của mình, ngược lại cũng không ở đó quản Sầm Mặc, trực tiếp bắt đầu trêu chọc Sầm An nhoài người về phía trước bò khắp nơi.

"Nàng dạy thật không tệ." Sầm Mặc rất hài lòng cùng Chung Linh trở lại tẩm cung của nàng.

Chung Linh nghe vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười, có thể có kết quả như thế dĩ nhiên là trong ngày thường mọi người đều hết lòng dạy dỗ, đặc biệt là hoàng thượng tự mình phái ma ma đến chăm sóc Sầm Thận, trong đó bỏ khá nhiều công sức.

"Trẫm dự định có có thêm một hài tử nào cả." Bất thình lình, Sầm Mặc chợt nói một câu như thế này.

"Hoàng thượng?" Chung Linh kinh ngạc nhìn hắn.

"Có An nhi Thận nhi, còn có Minh Đức công chúa, trẫm cảm thấy đã đủ rồi." Sầm mực hơi lộ ra nụ cười ôn hòa.

"Nhưng......" Hoàng thượng là vua một nước, nếu như chỉ có mấy người con nối dõi như vậy……...

"Có liên quan gì, một đời này của trẫm, cuối cùng cũng chỉ có một mình trẫm." Sầm Mặc Minh hiểu nàng đang lo lắng, nhưng là đây cũng là kết quả mà hắn tự suy ra mà thôi, "Trẫm cũng không muốn về sau sẽ không xảy ra những điều bất trắc gì, cũng không cho phép bất luận kẻ nào làm lung lay vị trí của hai mẹ con nàng."

"Hoàng thượng......" Mặc dù đáy lòng Chung Linh cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng đứng ở góc độ Sầm Mặc mà nói, sự việc cũng không dễ dàng như vậy.

"Trước sau gì tinh lực trẫm cũng có hạn, Trẫm không muốn bởi vì hài tử quá nhiều mà lạnh nhạt với đứa này, vắng vẻ với đứa kia." Trong lòng, hắn không muốn con trai của mình về sau sẽ phát hiện ra những tình huống mà phụ hoàng nó đã trải qua, lại càng không muốn ngày sau vì ngôi vị hoàng đế mà hai người bọn họ tàn sát lẫn nhau.

Chung Linh cũng cảm thấy nếu như hậu cung có nhiều hài tử, đối với nàng và Sầm An cũng phải là chuyện tốt, chỉ là chuyện này nàng cũng không thể nhúng tay, nhưng là nàng cũng không ngờ, không biết từ lúc nào, Sầm Mặc đã đưa ra quyết định.

Bởi vì thân thể của Đại hoàng tử nên Sầm Thận không có duyên với ngôi vị hoàng đế, mà một cô gái như Minh Đức công chúa lại càng không được, hôm nay xem ra, người có thể có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế chỉ có Sầm An của nàng. Nhưng mà ngộ nhỡ sau này Sầm An không đảm đương nổi trách nhiệm này thì phải làm sao?

Ở trong lòng Chung Linh âm thầm quyết định, ngày sau nhất định phải dạy dỗ Sầm An thật tốt.

"Ở hậu cung bên kia đại thần cùng với Phi tần, hoàng thượng phải nói như thế nào?" Chung Linh ngẩng đầu hỏi.

"Kêu Trác Ngôn Hi nói với bọn họ bởi vì lúc trước Ngũ Huyên Huyên cho trẫm dùng cái gì đó nên thân thể trẫm bị tổn thương." Sầm Mặc đã sớm nghĩ xong lời giải thích, "Hậu cung bên kia, trẫm cũng có gì để nói."

"Nhưng nếu Phi tần trong hậu cung vẫn dùng thuốc tránh thai, đều sẽ đưa tới nghi dị không tốt." Chung Linh nghĩ rồi nói ra.

"Vậy thì không để cho họ dùng nữa, trẫm dùng thuốc, không phải là xong hết mọi chuyện sao."

"Không được." Chung Linh không chút nghĩ ngợi liền hủy bỏ quyết định của hắn, "Nếu đả thương thân thể, vậy thì mất nhiều hơn được."

"Đương nhiên trẫm sẽ chú ý đến thân thể của mình, nàng không cần lo lắng." Sầm Mặc rút sạch từng cây trâm trên đầu Chung Linh ra, để cho tóc dài tự nhiên của nàng rơi rủ xuống.

"Hoàng thượng......" Sao Chung Linh lại không đoán được tâm tư của đối phương, chỉ là không phải bọn họ đang nói chính sự sao? Sao hắn lại động thủ rồi.

"Trẫm đã quyết định mọi chuyện nàng còn lo lắng sao?" Hôm nay Sầm Mặc uống một chút rựou, mặc dù không say, nhưng lại có chút đang say, cộng thêm mỹ nhân ở trước mặt, hắn tự nhiên thay lòng đổi dạ lên.

"Hoàng thượng!" Chung Linh đang muốn ngăn cản cái tay hắn cởi quần áo mình ra, không biết vì sao, từ khi mình sinh Sầm An, sau này Sầm Mặc lại đòi hỏi mình nhiều hơn trước.

Không biết Sầm Mặc thực tủy biết vị., hôm nay tình trạng thân thể Chung Linh không thể so sánh như trước kia được, hơn nữa chỗ khác đều không thoải mái, cả người không có cách nào phối hợp, bởi vậy đối với nàng càng ngày càng đỏi hỏi hơn.

"Không nên ở chỗ này." Bất kể thế nào cũng phải lên giường, Chung Linh cũng không phản đối chuyện này, mặc dù qua ngày sau sẽ đau rát làm nàng không thoải mái, nhưng vẫn rất hưởng thụ.

Sầm Mặc nhướng lông mày, cũng không kiên trì, trực tiếp ôm lấy Chung Linh lên trên giường.

Từ từ chậm rãi cởi áo khoác Chung Linh ra, ánh mắt Sầm Mặc nhìn chằm chằm Chung Linh, cẩn thận thưởng thức phản ứng của nàng.

Chung Linh khẽ nghiêng đầu, rặng mấy đỏ từ bên tai từ từ  khuếch tán, động tác Sầm Mặc vô cùng chậm, rõ ràng là cố ý muốn nhìn bộ dáng xin lỗi.

Che giấu ở dưới vòng sáng là da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, hình như bởi vì chợt tiếp xúc với không khí, cơ thể trắng loáng hơi run rẩy.

"Sao hoàng thượng lại trêu chọc thần thiếp rồi?" Thật sự là Chung Linh không chịu được ánh mắt quan sát của Sầm Mặc, trực tiếp ngồi vào trên đùi đối phương, lấy tay che lại ánh mắt của hắn.

"Trẫm đang trêu đùa nàng sao?" Sầm Mặc khẽ mỉm cười, tựa đầu vào ngực của nàng, lúc nói chuyện thở ra hơi thở để cho nàng hơ bị nhạy cảm run lên, "Nếu như ái phi không nên nói đây là trêu cợt, vậy thì được rồi."

Nói đi, Sầm Mặc giở trò xấu đã  làm cho ngực nàng đứng thẳng như cây Thù du rồi, nhẹ nhàng lôi kéo hành hạ.

Chung Linh hưởng thụ nhắm hai mắt lại, dụng tâm cảm nhận được cảm giác sung sướng mà Sầm Mặc đưa lại, hô hấp khẽ tăng thêm.

Ngược lại Sầm Mặc cũng không gấp cứ chầm chậm hưởng thụ, một cái tay khác xoa đồ nữ trang trên vòng eo của nàng, trên dưới vuốt ve vuốt ve.

Chung Linh hơi phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng mình quần áo xốc xếch, mà Sầm Mặc vẫn như cũ quần áo gọn gàng, trong lòng không khỏi có chút bất mãn, mỗi lần thời điểm nàng gần được cởi hết, y phục trên người Sầm Mặc vẫn nghiêm chỉnh như cũ.

Không cam lòng rơi ở phía sau, Chung Linh liền đưa tay cởi đai lưng Sầm Mặc ra.

"Ái phi nóng lòng như thế?" Sầm Mặc khẽ động đậy thân thể, để cho nàng dễ cởi ra y phục của mình.

"Còn lâu Thần thiếp mới không nóng lòng." Nhìn y phục của hắn cuối cùng cũng được mình cởi ra, sau khi lồng ngực được lộ ra, lúc này Chung Linh mới hài lòng thôi tay.

Sầm Mặc là người luyện võ nên trên người không mảy may có một chút thịt dư nào, trên bụng cũng cứng răn, có cơ bụng xinh đẹp, coi như Chung Linh không hiểu, nhưng tính ra, đó là cũng khối cơ bụng sáu múi hoàn mỹ.

"Vậy thì tốt, là trẫm nóng lòng." Trên tay Sầm Mặc khẽ dùng sức, sẽ để cho Chung Linh nằm ngang ở trên giường.

Đặt thân thể mềm mại của nàng lên, Sầm Mặc nhẹ nhàng hôn nàng, môi lưỡi quấn quít. Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Sầm Mặc cực tốt, so với trước kia ngày càng có khuynh hướng tốt hơn, hiện tại chỉ cần một nụ hôn sâu, là có thể khiến Chung Linh thở hổn hển, thần hồn điên đảo.

"Ngậm nước bọt lại." Sầm Mặc chợt ngẩng đầu lên, ngón tay cọ xát khóe miệng Chung Linh, trên mặt giả vờ không hiểu cố ý đưa đến trước mặt nàng.

Sắc mặt Chung Linh chợt hồng, cư nhiên hắn lại nói ra như vậy, thật là càng ngày càng không biết xấu hổ!

Sầm Mặc vén vạt áo lên, không đợi Chung Linh nói những gì, liền trực tiếp nhắm ngay địa phương đã sớm ướt át, thẳng tắp vọt vào.

"Ân a......" Đột nhiên xuất hiện chướng bụng làm cho Chung Linh không nhịn được kêu lên một tiếng, đôi tay ôm thật chặt đối phương.

"Thoải mái không?" Động tác của Sầm Mặc chậm rãi, bộ dáng nghiêm túc hỏi thăm.

Để cánh tay nằm ngang ở trên con mắt, Chung Linh nhẹ nhàng cắn môi dưới, không chịu nói lời nói, hiển nhiên loại này tốc độ thật chậm trước nay chưa từng có này đã làm cho nàng trải nghiệm những chi tiết nhỏ trong đó, nhưng mặt khác, cũng là một loại đau khổ.

Còn chưa có hai cái, Sầm Mặc liền phát hiện đối phương đã không tự chủ bắt đầu tiến hành co rút lại, không khỏi cũng rên lên một tiếng, hiển nhiên, loại tốc độ này đối với hắn mà nói cũng là một loại vui sướng hành hạ.

Bởi vì Chung Linh chủ động, cũng theo đó tốc độ của Sầm Mặc nhanh hơn, đồng thời trên tay cũng không có quên chăm sóc vùng mẫn cảm của nàng, đồng thời vì không để cho môi anh đào của nàng ngược đãi hắn, liền dùng môi của mình ngăn chặn nàng.

Lại tới, lại giở trò này. Hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác vui sướng bên trong, trong đầu Chung Linh chỉ còn lại có cái ý niệm này.

Bởi vì quá mức kịch liệt, trong lúc răng môi hai người quấn quít có lộ ra một sợi tơ, từ trong miệng Chung Linh chảy ra cũng bị Sầm Mặc dùng miệng chặn trở lại.

Chung Linh đang đến đạt tới thời điểm cực hạn, Sầm Mặc chợt dừng lại một loạt động tác của mình, mà Chung Linh cũng bị mất khống chế bắt đầu không ngừng co rút lại, hiển nhiên đã đạt tới điểm giới hạn.

Không hiểu tại sao Sầm Mặc lại ngừng lại, con mắt ướt át mờ mịt của Chung Linh nhìn hắn.

Sầm Mặc khẽ đổ mồ hôi, phản ứng thân thể tự nhiên của Chung Linh để cho hắn phải cố gắng khống chế được chuyện này của mình lại càng gian nan hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương