Tiêu Dục mang theo cận vệ bên người một đường nhanh như bay về Cố phủ, tránh hạ nhân Cố gia, lặng lẽ từ sau viện đi vào khuê phòng của Cố Vân Yên. Tiêu Dục đặc biệt an bài đội thị vệ này phụ trách bảo hộ nơi khuê các của Cố Vân Yên, chỉ vì thủ lĩnh đội thị vệ này là thân tín của Tiêu Dục thân tín. Có thể thấy được Tiêu Dục mưu tính việc này đã lâu.

Cố Vân Yên cùng cả nhà Cố gia sau khi tiễn bước ngự giá, liền cùng nhau ngồi xuống dùng cơm chiều. Vì buổi trưa có Tiêu Dục ở đây, một nhà già trẻ Cố Cẩn không khỏi câu nệ. Lúc này cuối cùng là có thể tự tại dùng bữa. Trên bàn cơm một nhà hoà thuận vui vẻ.

Mà lúc này Tiêu Dục đang công khai đứng trong khuê phòng của Cố Vân Yên, thừa dịp bốn bề vắng lặng, ở trong khuê phòng Cố Vân Yên tùy ý đụng chạmlinh tinh.

Thần tình kia, hành động kia giống hệt như hái hoa tặc đêm khuya xâm nhập khuê phòng nữ tử. Tiêu Dục bỗng nhiên tâm huyết dâng trào muốn nhìn một chút vật dùng của Cố Vân Yên trước khi xuất giá.

Nhìn lướt qua tất cả son bột nước trước bàn trang điểm, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại trước chiếc gương lớn, tưởng tượng hình ảnh nàng ngồi trước bàn trang điềm đạm vẽ mày, khóe miệng không tự giác giơ lên thành một đường cong.

Bỗng nhiên không biết hắn nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng ngời. Một lát sau thấy hắn bước nhanh đi tới trước tủ đồ của Cố Vân Yên. Mở cửa tủ ra, bên trong sắp xếp gọn gàng tất cả phục sức của Cố Vân Yên trước khi vào cung. Quần áo hình thức đa dạng, vũ y nghê thường, áo khoác lông cừu, váy áo cẩm tú. Bàn tay to của Tiêu Dục nhẹ nhàng phất quá, thật giống như đang khẽ vuốt ve da thịt mềm mại như tơ của Cố Vân Yên.

Tầm mắt dời xuống, chợt thấy từng món đồ tú công tinh xảo xếp ngăn nắp bên dưới, cái yếm gợi cảm mê người. Tiêu Dục ánh mắt ám ám, nắm lấy cái yếm Cố Vân Yên đặt dưới mũi, nhắm lại hai mắt hít nhè nhẹ, tựa hồ như có thể nghe được hương thơm phát ra từ ngọc thể của Cố Vân Yên.

Trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh kiều diễm của Cố Vân Yên khi mặc cái cái yếm này, hai quả đào no đủ kiều diễm kia ở dưới cái yếm nửa che che đậy đậy như ẩn như hiện, khẽ tâng lên hạ xuống làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Chỉ mới tưởng tượng đã làm cho Tiêu Dục cả người khô nóng, như đặt mình ở trên chậu than.

Tiêu Dục khẽ nhúc nhích tai, nghe được động tĩnh ngoài cửa, nhanh chóng khép lại cửa tủ, lắc mình nấp ở phía sau. Chỉ chốc lát sau lập tức nghe được một trận tiếng bước chân chậm chạp nhẹ nhàng, tiếp theo liền truyền đến thanh âm nhu hòa của Cố Vân Yên,“Sắc trời không còn sớm, ngươi sai người đi chuẩn bị nước cho bản cung tắm rửa đi.”

Ẩn thân phía sau tủ đồ, Tiêu Dục nghe được Cố Vân Yên nói lời này, hô hấp nặng nề một chút. Ngay cả lỗ chân lông trên toàn cơ thể đều bởi vì hưng phấn mà như nở ra.

“Vâng, nô tỳ liền đi, chủ tử đợi một lát.” Đây là thanh âm thanh thúy của Thị Họa.

Thị Họa lui ra ngoài, Cố Vân Yên ngồi xuống bàn trang điểm, tự mình động tay rút đồ trang sức trên đầu xuống. Búi tóc buông xuống, một đầu tóc dài xõa ngang lưng, nàng cầm lấy lược chải lên mái tóc đen mềm mượt như thác nước.

Mới sau một nén nhang, Thị Họa đi rồi quay lại, phía sau còn đi theo vài bà tử tráng kiện. Mỗi người trên tay đều bưng theo một chậu nước thơm. Hành lễ xong với Cố Vân Yên, nhóm bà tử đem nước đổ vào thùng tắm.

Thị Họa tiến lên, hầu hạ Cố Vân Yên cởi cung trang nặng nề, đợi đến khi chỉ còn một bộ tẩm ý. Cố Vân Yên liền mở miệng cho Thị Họa lui ra,“Tốt lắm, ngươi đến ngoài cửa đợi đi.”

Thị Họa quỳ gối đáp,“ Vâng!” Nói xong lui ra ngoài.

Rất nhanh, nghe tiếng nước ào ào vang lên, nước mang theo hương hoa mai kia giống nhau đã tưới qua trái tim hắn, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng.

Tiêu Dục từ phía sau tủ đồ đi ra, bất động thanh sắc đứng sau Cố Vân Yên. Mà Cố Vân Yên lúc này đang tận hưởng cảm giác ngâm mình vẫn chưa nhận thấy được một tia dị thường.

Nước tắm ngập đến vai Cố Vân Yên, nhìn nàng mềm mại không xương dựa vào thùng tắm, cổ trắng nõn hơi hơi ngửa ra sau, mắt phượng hơi khép, môi đỏ mọng khẽ mở, xuống chút nữa đó là cảnh đẹp kiều diễm làm mê lòng người.

Tiêu Dục cổ họng khô khốc, bàn tay to nóng bỏng liền dừng ở trên cơ thể Cố Vân Yên. Cố Vân Yên như con thỏ bị chấn kinh cuống quít thoát khỏi ma trảo của Tiêu Dục. Dưới tình thế cấp bách vẫn chưa thấy rõ đăng đồ tử phía sau là người phương nào, thét một tiếng kinh hãi rồi mới giật mình thấy người phía sau đúng là người lúc này vốn đã trở về hoàng cung - Tiêu Dục......

Thị Họa đứng bên ngoài hầu vừa nghe Cố Vân Yên kinh hô, lúc này dò hỏi:“Chủ tử, bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Vân Yên vội vàng giương giọng trả lời:“Không có việc gì, bản cung vô ý sặc chút bọt nước.”

Cố Vân Yên vừa phục hồi tinh thần, liền kinh hoảng phát hiện Tiêu Dục đã tự động cởi ra quần áo trên người. Ngay sau đó, thân mình nóng vỏng kia liền bước vào thùng tắm.

“Hoàng thượng, ngài không phải hồi cung sao? Như thế nào sẽ xuất hiện ở trong khuê phòng nô tỳ?” Kỳ thật Cố Vân Yên muốn hỏi là, ngươi làm như thế nào chuồn êm vào đây rình coi ta tắm rửa?

Tiêu Dục đưa bàn tay to lướt trên ngọc thể Cố Vân Yên. Đầu ngón tay phất động, giống như nhẹ nhàng kích thích huyền cầm. Mà Cố Vân Yên đó là chiếc đàn đẹp nhất thế gian này làm người ta quyến luyến. Trên tay động tác không ngừng, chính là ở nàng bên tai hà khí nóng nói:“Trẫm đến thực hiện lời hứa.”Cố Vân Yên ngoái đầu nhìn lại, hai mắt ngập sương mù, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dục,“Lời hứa?”

“ Ừ! Yên nhi đã quên lời hứa lần trước lúc trẫm cùng ngươi đến thăm Cố phủ sao?” Tiêu Dục nói xong tay phải hướng dưới nước tìm kiếm, nắm lấy một chỗ tốt đẹp.

Cố Vân Yên hai gò má một mảnh hồng hồng, nũng nịu khẽ đáp,“Hoàng thượng nói... Cái lời hứa gì?”

Tiêu Dục lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve đồi núi, ngay cả ngoài miệng cũng không nhàn rỗi. Từ bên tai Cố Vân Yên một đường dọc xuống cổ, hắn trồng ra một dãy đóa hoa đỏ bừng, thẹn thùng trong hơi nước quanh quẩn. Dù bân trăm việc vẫn tranh thủ một chút khe hở trả lời Cố Vân Yên,“Trẫm từng nói qua lần tới khi mang ngươi hồi phủ nhất định phải cùng ngươi ở trên giường trong khuê phòng ngươi thân thiết một phen...... Trẫm biết Yên nhi luôn luôn ngóng trông trẫm thực hiện lời hứa, cho nên trẫm tình nguyện bôn ba đi tới đi lui, cũng không muốn để Yên nhi thất vọng......”

Nghe xong Tiêu Dục nói lời vô liêm sỉ như vâyh, Cố Vân Yên chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là ai có thể nói cho nàng, rốt cuộc da mặt Tiêu Dục dày bao nhiêu a?

Nhưng giây lát, nàng liền bị Tiêu Dục khiến cho như lọt vào trong sương mù, làm sao còn nhớ rõ vừa rồi mình nghĩ cái gì, chỉ còn ánh mắt hàm xuân nhìn Tiêu Dục, hai cánh môi kiều diễm ướt át khép mở, vô ý thức từng tiếng gọi yêu kiều “Hoàng thượng ~”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân chạy tới, ngay sau đó là giọng ngọt ngào của Hàm Nguyệt công chúa,“Mẫu hậu, mẫu hậu, Khuynh Thành đến cùng......'

Hàm Nguyệt công chúa tốc độ như gió vậy đẩy cửa phòng chạy vào. Thị Họa sơ ý liền để cho Hàm Nguyệt công chúa xông vào, vốn muốn đi vào ôm Hàm Nguyệt công chúa ra. Nghĩ lại hai mẹ con Cố Vân Yên cùng Hàm Nguyệt công chúa lúc trước cũng cùng nhau tắm chung, lập tức từ bỏ, bất đắc dĩ cười cười liền lui ra ngoài cửa đứng thủ.

Thời điểm Hàm Nguyệt công chúa đẩy cửa phòng, Tiêu Dục liền đem toàn bộ thân mình ngâm xuống thùng nước tắm. Hơn nữa Hàm Nguyệt công chúa vóc dáng thấp, căn bản phát hiện không ra bên trong thùng nước tắm ngoại trừ mẫu hậu nàng còn có phụ hoàng nàng.

Khuynh thành công chúa thấy được Cố Vân Yên đang tắm rửa, càng thêm vui vẻ nói:“Thì ra mẫu hậu đang tắm nha, vừa đúng lúc, ta cũng muốn tắm rửa. Khuynh Thành cùng mẫu hậu tắm được không?” Vừa nói vừa nhấc bước chân.

Cố Vân Yên nhất thời khẩn trương không biết nói gì, nếu Khuynh Thành công chúa đi đến trước mặt, mặc dù con bé nhìn không đến Tiêu Dục đang trốn trong thùng nhưng cũng sẽ phát hiện quần áo của Tiêu Dục vắt ở phía sau thùng tắm. Thật vất vả tìm về thanh âm, nhưng vì cực kì khẩn trương, vừa mở miệng lại là âm rung, Khuynh Thành đừng tới đây.... Mẫu hậu.... Mẫu hậu.....”

Hàm Nguyệt công chúa nghiêng đầu nhỏ,“Mẫu hậu làm sao vậy? Mẫu hậu không muốn cùng Khuynh Thành tắm sao?”

Cố Vân Yên tim đập thình thịch, hai khỏa ngọc đào phập phồng dao động. Vì muốn đuổi Hàm Nguyệt công chúa đi ra ngoài mà vội không thôi,“Mẫu hậu...... Muốn một mình yên tĩnh...yên tĩnh suy nghĩ......” Thở hổn hển rồi lại nói:“Khuynh thành nghe lời, đi ra ngoài để Thị Họa cô cô hầu hạ ngươi tắm rửa. Đêm nay để cho mẫu hậu yên tĩnh một mình.”

Hàm Nguyệt công chúa như con gà con mổ thóc gật gật đầu, nhu thuận nói:“ Được! Khuynh Thành nghe lời mẫu hậu. Vậy Khuynh Thành đi đây.” Thân mình nhỏ đi quay ra hướng cửa.

Không biết Tiêu Dục là cố ý hay là vô tình, tại thời điểm mấu chốt này lại va chạm vào hai trái đào của Cố Vân Yên, thân mình truyền tới cảm giác tê dại làm cho Cố Vân Yên khống chế không được phát ra một tiếng ưm.

Hàm Nguyệt công chúa đi tới cửa nghe tiếng quay đầu. Thấy thế, tâm Cố Vân Yên đều nhắc tới cổ họng,“Khuynh Thành đi ra ngoài đi.”

Thẳng đến khi Hàm Nguyệt công chúa rời khỏi đây, Cố Vân Yên mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Vân Yên trợn mắt trừng người khởi xướng trước mặt, Tiêu Dục tà mị cười,“Trẫm đi đóng cửa đã, Yên nhi đừng vội!”

Cố Vân Yên:“..........”

“Ngâm lâu như vậy, chúng ta đổi chỗ đi.” Mỉm cười bế Cố Vân Yên ra khỏi thùng nước, động tác lưu loát lau khô hai người một phen, tiếp theo liền lăn đến trên giường của Cố Vân Yên.

Vừa nghĩ tới giờ này khắc này là đang ở trong khuê phòng của Cố Vân Yên, ở trên giường của nàng, cùng nàng làm chuyện phu thê thân mật, Tiêu Dục liền kích động khó có thể ức chế.

Hơn nữa, vừa trải qua chuyện Hàm Nguyệt công chúa náo loạn, hai người đều đang ở trong không khí cực kì khẩn trương, kích thích đầu óc phấn khởi lạ thường. Hiện nay mới va chạm một chút, liền khiến cho hai người động tình không thôi.

Đặc biệt thân mình hai người giao triền, bên tai là thanh âm yêu kiều cùng thở dốc của đối phương, thính giác cùng xúc giác đánh sâu vào đó chính liều thuốc kích tình tốt nhất thế gian này.

Thoáng chốc gió nổi mây trôi, tiếp theo mây mưa thất thường. Vào lúc Cố Vân Yên sắp nở rộ, Tiêu Dục lại ác độc thu binh, khiến cho Cố Vân Yên bị đặt giữa không trung, nửa vời khó chịu.

Cố Vân Yên khẽ cắn môi anh đào, ưm ưm mấy tiếng. Một đôi mị nhãn hàm xuân ngập hơi nước nhìn Tiêu Dục, như hoa lê trong mưa xuân.

Tiêu Dục cúi đầu ngậm đỉnh anh đào mê người kia vào trong miệng, dụ hoặc nói:“Yên nhi, cầu xin ta!”

Lúc này Cố Vân Yên đầu óc trống rỗng, chính là vâng theo cảm thụ của thân mình,“Cầu ngươi......”

“Cầu ai?” Tiêu Dục không thuận theo, không buông tha.

“Hoàng thượng ~”

“Kêu têntrẫm.” Tiêu Dục nhanh chóng đáp.

“Tiêu Dục, cầu ngươi......”

Tiếng gọi kiều kiều nhu nhu nhất thời làm cho Tiêu Dục sĩ khí tăng vọt, lập tức đề thương ra trận, ở trên lãnh thổ của mình tùy ý rong chơi. Ngay sau đó, khúc ca khải hoàn thản nhiên vang lên.

Rốt cuộc nụ hoa cũng nở rộ ra xinh đẹp vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương