Sủng Phi Nhân Sinh
-
Chương 56
Bụng Như Tuyết giống như một quả cầu bị thổi hơi, phồng lên như cái trống, nhưng mà ngoại trừ bụng, thân hình nàng cũng không có biến hóa gì nhiều. Khẩu vị Như Tuyết cũng thay đổi thất thường, lúc thì thích ăn chua, loáng cái lại thích ăn cay, một lát sau lại muốn ăn ngọt. Có một ngày, đúng lúc nàng đang giày vò đầu bếp nữ của phòng bếp nhỏ, thì đột nhiên có khách không mời mà đến.
“Nương nương, Tĩnh Tâm tỷ tỷ bên cạnh Hoàng hậu nương nương đến.”
“Tĩnh Tâm? Nàng đến làm gì?” Như Tuyết buông điểm tâm trên tay xuống.
Anh Đào lập tức bẩm báo, “Nương nương, Tính Tâm còn đưa một người nữa đến, nô tỳ nhìn thoáng qua, người nọ hình như là Vân phu nhân.”
Ngược lại Nguyệt Nha lại không nói gì, không phải vì nàng không thấy Tĩnh Tâm dẫn thêm một người, chỉ là vì Duyệt Quý tần tiến cung nàng mới hầu hạ, không giống Anh Đào trước giờ vẫn hầu hạ Duyệt Quý tần, cho nên không biết Vân phu nhân này, cũng không lắm miệng.
“Vân phu nhân? Bà ta đến đây làm gì?” Giọng nói Như Tuyết không che giấu vẻ không vui.
Nô tài hầu hạ trong cung Chiêu Nguyệt có ai mà không thành tinh, đương nhiên hiểu rõ tình cảm của chủ tử với nhà mẹ, đồng thời cũng rõ ràng thái độ với Vân phu nhân này.
“Để cho Tĩnh Tâm vào đi.” Như Tuyết đẩy đĩa điểm tâm ra xa.
“Tĩnh Tâm thỉnh an Duyệt Quý tần nương nương, nương nương vạn phúc.”
Tĩnh Tâm ngay ngắn hành lễ.
Như Tuyết cũng nghiêm túc kêu đứng lên.
Tĩnh Tâm cũng coi như hiểu rõ tính tình Duyệt Quý tần, cũng không nói vòng vo, nói thẳng ý đồ đến.
“Quý tần nương nương, nô tỳ hôm nay phụng chỉ Hoàng hậu nương nương đến đây. Vân phu nhân muốn cầu kiến Quý tần nương nương, đưa bài tử tới Phượng Tảo cung của Hoàng hậu nương nương. Hôm nay nô tỳ đưa Vân phu nhân đến Chiêu Nguyệt cung.”
Tĩnh Tâm dừng một chút, nói tiếp
“Vân phu nhân đang ở ngoài điện.”
Như Tuyết cũng không nhiều lời, ngữ khí lãnh đạm
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Tĩnh Tâm quả nhiên không hổ là người hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu đã lâu, thấy Duyệt Quý tần dáng vẻ lãnh đạm, cũng không thể hiện ra chút khó chịu. Ngược lại cười cười cáo lui, động tác thành thạo, tư thái đoan trang kính cẩn.
Vân phu nhân từ lúc Tĩnh Tâm vào nội điện, một mình đứng bên ngoài điện. Trong lòng Vân phu nhân không thể nào là bình tĩnh. Thế sự này ai có thể nắm chắc chứ, ai mà biết là một thứ nữ thân phận thấp kém, lại có thể để bà – một người nửa đời hưởng vinh hoa phú quý giờ phải cúi đầu.
Vân phu nhân lúc trước nghe được nữ nhi của mình Hỉ Châu không trúng tuyển, ngược lại thứ nữ này lại hợp mắt hoàng thượng, trong nội tâm cực kỳ phức tạp, có thương tiếc con gái, cũng có chán ghét Như Tuyết này. Nhưng cho dù tốt hơn nữa cũng không cho là đúng, một thứ nữ thân phận thấp hèn mà thôi, có thể tiến xa được đến đâu chứ? Cho dù trời sinh mỹ mạo thì thế nào, trong nội cung cái không thiếu nhất chính là nữ tử xinh đẹp như hoa.Nhưng mà, trong nội cung không ngừng truyền ra tin tức, lại càng làm cho bà kinh ngạc.
Ban đầu phong làm mỹ nhân, sau đó Quý tần, có phong hào, còn mang thai…
Thứ nữ này trong cung từng bước lên cao, lại càng làm cho Vân phu nhân không thoải mái, đồng dạng, nếu so sánh với nữ nhi của mình chán nản, thứ nữ này lại càng vinh quang, mà nữ nhi của mình lại càng thấy đáng thương.
Thì ra, dù Vân thượng thư biết rõ mình có một đứa con gái tiến cung rồi cũng không buông việc thấy người sang bắt quàng làm họ. Nghĩ rằng dù sao cũng là tỷ muội, Hỉ Châu là tỷ muội với Như Tuyết, vì vậy liền đưa Hỉ Châu đi Thành vương phủ.
Nào biết đâu rằng Thành vương này lại không nể tình, người đưa qua cho hắn, hắn cũng không cự tuyệt, đem Hỉ Châu nhét vào phủ. Nhưng chỉ là tiểu thiếp vô danh không phần mà thôi. Đường đường là đích tiểu thư phủ thượng thư lại trở thành một tiểu thiếp, điều này làm bà và lão gia mất hết mặt mũi, càng làm nữ nhi trở thành trò cười ở kinh thành.
Vân phu nhân đương nhiên đau lòng con gái, nhưng Vân thượng thư dù biết rõ là mình sai, nhưng không kéo mặt mũi xuống được. Chỉ có một mình bà khổ cực tìm cách. Cuối cùng, thật sự không có biện pháp nữa, mới nhớ tới Vân phủ còn có một thứ nữ trở thành quý nhân trong cung, hơn nữa còn sủng quan hậu cung.
Vân phu nhân suy nghĩ thật lâu, vì con gái Hỉ Châu của mình, cuối cùng cắn răng lần lượt đưa bài tử cầu Hoàng hậu nương nương.
Vân phu nhân đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên thấy Tĩnh Tâm đưa nàng đến Chiêu Nguyệt cung từ trong nội điện đi ra.
“Vân phu nhân, lát nữa Duyệt Quý tần nương nương sẽ triệu kiến bà đấy. Vậy nô tỳ xin lui xuống trước.” Tĩnh Tâm nói với Vân phu nhân.
Vân phu nhân nhìn Tĩnh Tâm cảm tạ, từ trong ống tay áo nhét cho Tĩnh Tâm một cái hà bao.
Tĩnh Tâm cũng không từ chối, nhận túi gấm rồi rời khỏi Chiêu Nguyệt cung.
Vân phu nhân không đợi lâu đã có người truyền triệu.
Trên đường Vân phu nhân luôn suy nghĩ đến lúc gặp Duyệt Quý tần sẽ nói chuyện như thế nào, nhưng khi bà thật sự gặp Duyệt Quý tần đang ngồi trên chủ vị, đột nhiên lại quên mất phải nói gì.
Duyệt quý tần ngồi trên chủ vị, mặc cung trang tinh xảo, bụng to, tuy rằng trên mặt không chút son phấn nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, đôi mắt sáng răng trắng tinh, bờ môi đầy đặn. Một thân quý khí tự nhiên, khác hoàn toàn với thứ nữ yếu ớt bệnh tật quấn thân trong trí nhớ của bà.
Lại nhìn bài trí trong nội cung Chiêu Nguyệt, trên ghế gỗ là đệm thêu tinh xảo, trên tường toàn là bức họa của danh gia cùng với cống phẩm… không chỗ nào không phải là vật phẩm quý báu tinh xảo.
Nhìn những điều này, Duyệt quý tần này đúng là giống như lời đồn, sủng quan hậu cung.
“Vân phu nhân cầu kiến bản tần có chuyện gì?” Như Tuyết nhìn Vân phu nhân phía dưới.
Vân phu nhân ở chung với Duyệt quý tần này cũng không lâu, nhiều lắm là trước khi nàng vào cung mới được Vân thượng thư đón về phủ thượng thư có gặp vài lần lúc nàng đến thỉnh an. Cho nên, Vân phu nhân cũng không đoán được Duyệt Quý tần mặt không biểu cảm trên kia tính tình như thế nào, mà trước kia bà là mẹ cả, còn Duyệt quý tần chỉ là một thứ nữ được lão gia nhà mình đón về từ “thôn trang” mà thôi, bà căn bản không cần quan sát xem tính tình nàng thế nào.Vân phu nhân cứ dựa theo xã giao bình thường với các quan phu nhân mà đến.
“Duyệt Quý tần nương nương gần đây vẫn tốt chứ? Lão gia cùng thần phụ gần đây đều luôn quải niệm (nhớ mong+thấp thỏm, lo lắng) thân thể nương nương”.
“Ừ.” Như Tuyết ngữ khí lãnh đạm.
Vân phu nhân không ngừng cố gắng
“Nương nương hiện tại có mang, chắc là rất vất vả?”
Như Tuyết có chút không kiên nhẫn được, nói vòng vo thế này lúc nào mới nói đến vấn đề chính, thật sự phiền toái. Trong lòng Như Tuyết nghĩ vậy, trên mặt tự nhiên cũng biểu hiện ra như vậy.
Vân phu nhân vẫn còn quanh co lòng vòng tán dương Như Tuyết được sủng ái, cũng không chú ý Duyệt Quý tần ngồi bên trên trên mặt đã lộ ra càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa.
Anh Đào gần đây để ý nhất là cảm xúc của nương nương nhà mình, thấy nương nương biểu lộ tràn đầy không kiên nhẫn cùng lãnh đạm, lên tiếng nói.
“Nương nương, có phải ngài mệt mỏi không. Hôm qua ngủ không ngon, còn bảo ngày hôm nay phải nghỉ ngơi chút đây.”
Vân phu nhân nghe xong lời này, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn, phát hiện sắc mặt Duyệt quý tần quả thật không tốt lắm. Vội vàng thỉnh tội.
“Nương nương thứ tội, thần phụ có việc muốn nhờ.”
Cuối cùng cũng nói rồi, Như Tuyết trong lòng thở dài.
“Vân phu nhân thỉnh nói.”
“Nương nương, muội muội Hỉ Châu của ngài vào Thành vương phủ, lão gia cùng thần phụ…”
Vân phu nhân cũng không nói đây là vì Vân thượng thư thấy người sang bắt quàng làm họ mà đưa nữ nhi của mình vào Thành vương phủ, mà nói là nữ nhi của mình vì không hiểu chuyện ái mộ Thành vương, vì tâm nguyện nữ nhi mà náo loạn phải gả cho Thành vương, Vân thượng thư cùng bà cũng không lay chuyển được nàng, liền nói chuyện này với Thành vương. Thế nhưng không nghĩ rằng, Thành vương không lấy Hỉ Châu làm vợ, ngay cả danh trắc thất cũng không cho, chỉ cho cái danh thiếp.
“Ta là mẫu thân dù đau lòng con gái, cũng không có biện pháp chỉ có thể đến xin Duyệt Quý tần ngài giúp đỡ. Nương nương, ngài hiện giờ được Hoàng thượng sủng ái, ngài sẽ không mặc kệ muội muội của ngài chịu khổ phải không, lại nói, muội muội của ngài chỉ là tiểu thiếp của Vương gia, không duyên không cớ hạ thấp thân phận của ngài phải không?”
Vân phu lời trước còn làm cho người ta cảm giác được trái tim người mẹ thương con, nhưng lời cuối cùng, Như Tuyết nghe mà không thấy chút tư vị nào. Lời này của Vân phu nhân càng không được tự nhiên, đây không phải là ngoằn ngoèo uy hiếp nàng sao: nếu như ngươi không giúp Vân Hỉ Châu đạt được một danh phận thì thanh danh Duyệt quý tần không tốt cũng có rồi.
Như Tuyết mất hứng đương nhiên cũng biểu lộ trên mặt.
Vân phu nhân nói xong lời này, kỳ thật trong lòng cũng bất an. Thật ra với tình tình của bat cùng mưu lược cũng không nên nói lời này, lời này là lúc bat cùng lão gia thương lượng có nên gặp Duyệt Quý tần hay không là Vân thượng thư dạy bà đấy.
Vân phu nhân cũng không phải người ngu, cũng cảm giác được không khí trong điện có chút không đúng. Trong lòng vừa tức vừa vội, nhưng đây dù sao cũng là hoàng cung, bà cũng không thể trực tiếp phát giận.
Như Tuyết cả buổi không lên tiếng, uống hết chén trà trong tay mới buông tách xuống, một câu tiễn khách.
Sau đó, cũng không quan tâm Vân phu nhân phản ứng thế nào, trực tiếp đi vào phòng trong.
“Vân phu nhân, xin mời.” Tiểu thái giám ngăn Vân phu nhân đang còn muốn nói gì đó vói Duyệt Quý tần.
Vân phu nhân đành phải hậm hực rời đi.
“Nương nương, ngài nói xem Vân phu nhân này quá ghê tởm phải không. Hỉ Châu tiểu thư thì liên quan gì đến ngài nha. Nói cứ như là nếu ngài không giúp Hỉ Châu tiểu thư thì… thanh danh của ngài cũng không tốt như vậy.” Anh Đào người nói chuyện thẳng thắn.
Nguyệt Nha ngược lại suy nghĩ mặt khác một chút, “Nương nương, nô tỳ cảm thấy Vân phu nhân nói cũng có điểm đúng. Chuyện của Hỉ Châu tiểu thư này có thể thật sự sẽ ảnh hưởng đến nương nương đó.”
Như Tuyết không nói chuyện, chỉ là ánh mắt sáng ngời.
“Mẹ, như thế nào rồi? Duyệt quý tần kia nói thế nào, có nói sẽ giúp con hay không?” Vân phu nhân vừa về tới Vân phủ, đã bị nữ nhi của mình giữ lại hỏi han.
Thì ra, hôm nay Hỉ Châu trở về từ Thành vương phủ.
Vân phu nhân sắc mặt không tốt, nhưng thấy con gái đã lâu không gặp, trên mặt vẫn cố nặn ra tươi cười.
“Hỉ Châu, sao con gầy như vậy, mẫu thân gọi người hầm canh bồi bổ cho con được không?”
Vân Hỉ Châu cũng không trả lời điều này, ngược lại chấp nhất hỏi lại câu vừa rồi.
“Nương nương, Tĩnh Tâm tỷ tỷ bên cạnh Hoàng hậu nương nương đến.”
“Tĩnh Tâm? Nàng đến làm gì?” Như Tuyết buông điểm tâm trên tay xuống.
Anh Đào lập tức bẩm báo, “Nương nương, Tính Tâm còn đưa một người nữa đến, nô tỳ nhìn thoáng qua, người nọ hình như là Vân phu nhân.”
Ngược lại Nguyệt Nha lại không nói gì, không phải vì nàng không thấy Tĩnh Tâm dẫn thêm một người, chỉ là vì Duyệt Quý tần tiến cung nàng mới hầu hạ, không giống Anh Đào trước giờ vẫn hầu hạ Duyệt Quý tần, cho nên không biết Vân phu nhân này, cũng không lắm miệng.
“Vân phu nhân? Bà ta đến đây làm gì?” Giọng nói Như Tuyết không che giấu vẻ không vui.
Nô tài hầu hạ trong cung Chiêu Nguyệt có ai mà không thành tinh, đương nhiên hiểu rõ tình cảm của chủ tử với nhà mẹ, đồng thời cũng rõ ràng thái độ với Vân phu nhân này.
“Để cho Tĩnh Tâm vào đi.” Như Tuyết đẩy đĩa điểm tâm ra xa.
“Tĩnh Tâm thỉnh an Duyệt Quý tần nương nương, nương nương vạn phúc.”
Tĩnh Tâm ngay ngắn hành lễ.
Như Tuyết cũng nghiêm túc kêu đứng lên.
Tĩnh Tâm cũng coi như hiểu rõ tính tình Duyệt Quý tần, cũng không nói vòng vo, nói thẳng ý đồ đến.
“Quý tần nương nương, nô tỳ hôm nay phụng chỉ Hoàng hậu nương nương đến đây. Vân phu nhân muốn cầu kiến Quý tần nương nương, đưa bài tử tới Phượng Tảo cung của Hoàng hậu nương nương. Hôm nay nô tỳ đưa Vân phu nhân đến Chiêu Nguyệt cung.”
Tĩnh Tâm dừng một chút, nói tiếp
“Vân phu nhân đang ở ngoài điện.”
Như Tuyết cũng không nhiều lời, ngữ khí lãnh đạm
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Tĩnh Tâm quả nhiên không hổ là người hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu đã lâu, thấy Duyệt Quý tần dáng vẻ lãnh đạm, cũng không thể hiện ra chút khó chịu. Ngược lại cười cười cáo lui, động tác thành thạo, tư thái đoan trang kính cẩn.
Vân phu nhân từ lúc Tĩnh Tâm vào nội điện, một mình đứng bên ngoài điện. Trong lòng Vân phu nhân không thể nào là bình tĩnh. Thế sự này ai có thể nắm chắc chứ, ai mà biết là một thứ nữ thân phận thấp kém, lại có thể để bà – một người nửa đời hưởng vinh hoa phú quý giờ phải cúi đầu.
Vân phu nhân lúc trước nghe được nữ nhi của mình Hỉ Châu không trúng tuyển, ngược lại thứ nữ này lại hợp mắt hoàng thượng, trong nội tâm cực kỳ phức tạp, có thương tiếc con gái, cũng có chán ghét Như Tuyết này. Nhưng cho dù tốt hơn nữa cũng không cho là đúng, một thứ nữ thân phận thấp hèn mà thôi, có thể tiến xa được đến đâu chứ? Cho dù trời sinh mỹ mạo thì thế nào, trong nội cung cái không thiếu nhất chính là nữ tử xinh đẹp như hoa.Nhưng mà, trong nội cung không ngừng truyền ra tin tức, lại càng làm cho bà kinh ngạc.
Ban đầu phong làm mỹ nhân, sau đó Quý tần, có phong hào, còn mang thai…
Thứ nữ này trong cung từng bước lên cao, lại càng làm cho Vân phu nhân không thoải mái, đồng dạng, nếu so sánh với nữ nhi của mình chán nản, thứ nữ này lại càng vinh quang, mà nữ nhi của mình lại càng thấy đáng thương.
Thì ra, dù Vân thượng thư biết rõ mình có một đứa con gái tiến cung rồi cũng không buông việc thấy người sang bắt quàng làm họ. Nghĩ rằng dù sao cũng là tỷ muội, Hỉ Châu là tỷ muội với Như Tuyết, vì vậy liền đưa Hỉ Châu đi Thành vương phủ.
Nào biết đâu rằng Thành vương này lại không nể tình, người đưa qua cho hắn, hắn cũng không cự tuyệt, đem Hỉ Châu nhét vào phủ. Nhưng chỉ là tiểu thiếp vô danh không phần mà thôi. Đường đường là đích tiểu thư phủ thượng thư lại trở thành một tiểu thiếp, điều này làm bà và lão gia mất hết mặt mũi, càng làm nữ nhi trở thành trò cười ở kinh thành.
Vân phu nhân đương nhiên đau lòng con gái, nhưng Vân thượng thư dù biết rõ là mình sai, nhưng không kéo mặt mũi xuống được. Chỉ có một mình bà khổ cực tìm cách. Cuối cùng, thật sự không có biện pháp nữa, mới nhớ tới Vân phủ còn có một thứ nữ trở thành quý nhân trong cung, hơn nữa còn sủng quan hậu cung.
Vân phu nhân suy nghĩ thật lâu, vì con gái Hỉ Châu của mình, cuối cùng cắn răng lần lượt đưa bài tử cầu Hoàng hậu nương nương.
Vân phu nhân đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên thấy Tĩnh Tâm đưa nàng đến Chiêu Nguyệt cung từ trong nội điện đi ra.
“Vân phu nhân, lát nữa Duyệt Quý tần nương nương sẽ triệu kiến bà đấy. Vậy nô tỳ xin lui xuống trước.” Tĩnh Tâm nói với Vân phu nhân.
Vân phu nhân nhìn Tĩnh Tâm cảm tạ, từ trong ống tay áo nhét cho Tĩnh Tâm một cái hà bao.
Tĩnh Tâm cũng không từ chối, nhận túi gấm rồi rời khỏi Chiêu Nguyệt cung.
Vân phu nhân không đợi lâu đã có người truyền triệu.
Trên đường Vân phu nhân luôn suy nghĩ đến lúc gặp Duyệt Quý tần sẽ nói chuyện như thế nào, nhưng khi bà thật sự gặp Duyệt Quý tần đang ngồi trên chủ vị, đột nhiên lại quên mất phải nói gì.
Duyệt quý tần ngồi trên chủ vị, mặc cung trang tinh xảo, bụng to, tuy rằng trên mặt không chút son phấn nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, đôi mắt sáng răng trắng tinh, bờ môi đầy đặn. Một thân quý khí tự nhiên, khác hoàn toàn với thứ nữ yếu ớt bệnh tật quấn thân trong trí nhớ của bà.
Lại nhìn bài trí trong nội cung Chiêu Nguyệt, trên ghế gỗ là đệm thêu tinh xảo, trên tường toàn là bức họa của danh gia cùng với cống phẩm… không chỗ nào không phải là vật phẩm quý báu tinh xảo.
Nhìn những điều này, Duyệt quý tần này đúng là giống như lời đồn, sủng quan hậu cung.
“Vân phu nhân cầu kiến bản tần có chuyện gì?” Như Tuyết nhìn Vân phu nhân phía dưới.
Vân phu nhân ở chung với Duyệt quý tần này cũng không lâu, nhiều lắm là trước khi nàng vào cung mới được Vân thượng thư đón về phủ thượng thư có gặp vài lần lúc nàng đến thỉnh an. Cho nên, Vân phu nhân cũng không đoán được Duyệt Quý tần mặt không biểu cảm trên kia tính tình như thế nào, mà trước kia bà là mẹ cả, còn Duyệt quý tần chỉ là một thứ nữ được lão gia nhà mình đón về từ “thôn trang” mà thôi, bà căn bản không cần quan sát xem tính tình nàng thế nào.Vân phu nhân cứ dựa theo xã giao bình thường với các quan phu nhân mà đến.
“Duyệt Quý tần nương nương gần đây vẫn tốt chứ? Lão gia cùng thần phụ gần đây đều luôn quải niệm (nhớ mong+thấp thỏm, lo lắng) thân thể nương nương”.
“Ừ.” Như Tuyết ngữ khí lãnh đạm.
Vân phu nhân không ngừng cố gắng
“Nương nương hiện tại có mang, chắc là rất vất vả?”
Như Tuyết có chút không kiên nhẫn được, nói vòng vo thế này lúc nào mới nói đến vấn đề chính, thật sự phiền toái. Trong lòng Như Tuyết nghĩ vậy, trên mặt tự nhiên cũng biểu hiện ra như vậy.
Vân phu nhân vẫn còn quanh co lòng vòng tán dương Như Tuyết được sủng ái, cũng không chú ý Duyệt Quý tần ngồi bên trên trên mặt đã lộ ra càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa.
Anh Đào gần đây để ý nhất là cảm xúc của nương nương nhà mình, thấy nương nương biểu lộ tràn đầy không kiên nhẫn cùng lãnh đạm, lên tiếng nói.
“Nương nương, có phải ngài mệt mỏi không. Hôm qua ngủ không ngon, còn bảo ngày hôm nay phải nghỉ ngơi chút đây.”
Vân phu nhân nghe xong lời này, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn, phát hiện sắc mặt Duyệt quý tần quả thật không tốt lắm. Vội vàng thỉnh tội.
“Nương nương thứ tội, thần phụ có việc muốn nhờ.”
Cuối cùng cũng nói rồi, Như Tuyết trong lòng thở dài.
“Vân phu nhân thỉnh nói.”
“Nương nương, muội muội Hỉ Châu của ngài vào Thành vương phủ, lão gia cùng thần phụ…”
Vân phu nhân cũng không nói đây là vì Vân thượng thư thấy người sang bắt quàng làm họ mà đưa nữ nhi của mình vào Thành vương phủ, mà nói là nữ nhi của mình vì không hiểu chuyện ái mộ Thành vương, vì tâm nguyện nữ nhi mà náo loạn phải gả cho Thành vương, Vân thượng thư cùng bà cũng không lay chuyển được nàng, liền nói chuyện này với Thành vương. Thế nhưng không nghĩ rằng, Thành vương không lấy Hỉ Châu làm vợ, ngay cả danh trắc thất cũng không cho, chỉ cho cái danh thiếp.
“Ta là mẫu thân dù đau lòng con gái, cũng không có biện pháp chỉ có thể đến xin Duyệt Quý tần ngài giúp đỡ. Nương nương, ngài hiện giờ được Hoàng thượng sủng ái, ngài sẽ không mặc kệ muội muội của ngài chịu khổ phải không, lại nói, muội muội của ngài chỉ là tiểu thiếp của Vương gia, không duyên không cớ hạ thấp thân phận của ngài phải không?”
Vân phu lời trước còn làm cho người ta cảm giác được trái tim người mẹ thương con, nhưng lời cuối cùng, Như Tuyết nghe mà không thấy chút tư vị nào. Lời này của Vân phu nhân càng không được tự nhiên, đây không phải là ngoằn ngoèo uy hiếp nàng sao: nếu như ngươi không giúp Vân Hỉ Châu đạt được một danh phận thì thanh danh Duyệt quý tần không tốt cũng có rồi.
Như Tuyết mất hứng đương nhiên cũng biểu lộ trên mặt.
Vân phu nhân nói xong lời này, kỳ thật trong lòng cũng bất an. Thật ra với tình tình của bat cùng mưu lược cũng không nên nói lời này, lời này là lúc bat cùng lão gia thương lượng có nên gặp Duyệt Quý tần hay không là Vân thượng thư dạy bà đấy.
Vân phu nhân cũng không phải người ngu, cũng cảm giác được không khí trong điện có chút không đúng. Trong lòng vừa tức vừa vội, nhưng đây dù sao cũng là hoàng cung, bà cũng không thể trực tiếp phát giận.
Như Tuyết cả buổi không lên tiếng, uống hết chén trà trong tay mới buông tách xuống, một câu tiễn khách.
Sau đó, cũng không quan tâm Vân phu nhân phản ứng thế nào, trực tiếp đi vào phòng trong.
“Vân phu nhân, xin mời.” Tiểu thái giám ngăn Vân phu nhân đang còn muốn nói gì đó vói Duyệt Quý tần.
Vân phu nhân đành phải hậm hực rời đi.
“Nương nương, ngài nói xem Vân phu nhân này quá ghê tởm phải không. Hỉ Châu tiểu thư thì liên quan gì đến ngài nha. Nói cứ như là nếu ngài không giúp Hỉ Châu tiểu thư thì… thanh danh của ngài cũng không tốt như vậy.” Anh Đào người nói chuyện thẳng thắn.
Nguyệt Nha ngược lại suy nghĩ mặt khác một chút, “Nương nương, nô tỳ cảm thấy Vân phu nhân nói cũng có điểm đúng. Chuyện của Hỉ Châu tiểu thư này có thể thật sự sẽ ảnh hưởng đến nương nương đó.”
Như Tuyết không nói chuyện, chỉ là ánh mắt sáng ngời.
“Mẹ, như thế nào rồi? Duyệt quý tần kia nói thế nào, có nói sẽ giúp con hay không?” Vân phu nhân vừa về tới Vân phủ, đã bị nữ nhi của mình giữ lại hỏi han.
Thì ra, hôm nay Hỉ Châu trở về từ Thành vương phủ.
Vân phu nhân sắc mặt không tốt, nhưng thấy con gái đã lâu không gặp, trên mặt vẫn cố nặn ra tươi cười.
“Hỉ Châu, sao con gầy như vậy, mẫu thân gọi người hầm canh bồi bổ cho con được không?”
Vân Hỉ Châu cũng không trả lời điều này, ngược lại chấp nhất hỏi lại câu vừa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook