Sủng Phi Nhân Sinh
Chương 53

Bên này Đổng bảo lâm vừa nghe tiểu thái giám bẩm báo tin tức ở cung Chiêu Nguyệt thì cực kỳ kích động. Đặc biệt khi nghe được mình vừa đi khỏi không bao lâu thì Hoàng thượng đã đến cung Chiêu Nguyệt.

Trong lòng nàng tràn đầy đắc ý, Vân Như Tuyết này rất thanh cao, tất nhiên sẽ không cam tâm mà nuốt cục tức vì bị An tu viên hãm hại, bây giờ nàng lại nói chân tướng ra với Vân Như Tuyết, Vân Như Tuyết tất nhiên sẽ không bỏ qua cho An tu viên. Mà đây lại là lúc nàng đang được cưng chìu nhất, hơn nữa ở bên cạnh Hoàng thượng mỗi ngày, nhất định sẽ cáo trạng An tu viên với Hoàng thượng.

Cứ như vậy Hoàng thượng sẽ càng chán ghét An tu viên hơn, sau đó nhất định sẽ không để tiểu công chúa trở về bên cạnh An tu viên. Nàng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ Thục phi nương nương giao phó.

Lá gan của Đổng bảo lâm không nhỏ, nàng hiểu rõ, muốn sinh tồn ở hậu cung này, nhất định phải dựa vào đại thụ. Mà cây đại thụ này, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là Hoàng thượng, chỉ tiếc là, nàng không dựa vào được, trái lại còn bị Vân Như Tuyết đoạt mất, trở thành phi tử được sủng ái nhất. Vì vậy, lùi một bước, nàng đành phải đầu quân Hoàng hậu, nàng quy phục Hoàng hậu nương nương, nhưng Hoàng hậu nương nương lại không nói rõ ràng, lời nói ba phải ngược lại là không đồng ý. Mắt thấy bản thân đã ở trong cung thời gian dài, thái giám và cung nữ phục vụ cũng đã muốn phản bội, không tận tâm hầu hạ mình nữa.

Nàng không đợi được nữa, gần nhất thì có Đức phi, Thục phi và Dung phi nương nương được thánh chỉ lệnh phụ giúp Hoàng hậu nương nương xử lý mọi việc ở Lục cục, nàng cảm thấy Thục phi nương nương cũng là một cây đại thụ đáng để dựa vào, ít nhất… lúc nàng chưa thăng được đến phi vị thì còn có thể dựa vào. Vì vậy nàng trăm phương nghìn kế lấy lòng Thục phi nương nương, vất vả lắm mới có được một cơ hội, Thục phi nương nương muốn nàng làm tốt chuyện này.

Hành động lần này của nàng có thể hoàn thành chuyện Thục phi nương nương giao phó rồi. Cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi tình trạng quẫn bách, Đổng bảo lâm nhìn quanh thiền điện nhỏ bé của mình, trong mắt tràn đầy bất mãn.

“Đến chính điện thăm dò thử xem Thục phi nương nương đã trở về chưa?” Đổng bảo lâm sai bảo tiểu thái giám bên cạnh.

Tiểu thái giám tỏ vẻ không muốn đi, lề mề chậm chạp đi ra ngoài.

Trong lòng Đổng bảo lâm thật sự rất tức giận, giọng nói nghiêm khắc.

“Thế nào? Bản tần đường đường là một Bảo lâm, còn không thể sai bảo một tiểu thái giám như ngươi sao? Có muốn bản tần trách phạt ngươi không?”

Tiểu thái giám nghe vậy mới chạy nhanh ra ngoài.

Đổng bảo lâm càng tức giận hơn, hung hãn mắng: “Cẩu nô tài, xem bản tần giáo huấn các ngươi như thế nào… loại cẩu nô tài ăn cây táo, rào cây sung, làm việc lề mề cẩu thả.”

Tiểu thái giám hình như là bị Đổng bảo lâm dọa sợ, dù Đổng bảo lâm không được sủng ái thì cũng là chủ tử, tiểu thái giám cũng thực sự sợ Đổng bảo lâm này sinh lòng ác độc xử trí hắn. Động tác mau lẹ, lúc quay lại cũng cung kính hơn:“Chủ tử, nô tài nghe ngóng được Thục phi nương nương đang ở nội phòng. Hình như đang thăm tiểu công chúa.”

Đổng bảo lâm nhướng mày, sắc mặt tốt hơn, liên tục phân phó tiểu cung nữ hầu hạ nàng thay quần áo, chuẩn bị đi thỉnh an Thục phi nương nương.

“Nương nương, Đổng bảo lâm ở thiền điện cầu kiến, nói là đến thỉnh an ngài.” tiểu cung nữ đến bẩm báo lúc Thục phi nương nương đang cầm trống bỏi đùa với tiểu công chúa.

Tiểu công chúa cười “Khanh khách”, Thục phi nương nương cũng cười theo.

Tiểu cung nữ đã quỳ rất lâu, lại thấy nương nương không có phản ứng gì, cuối cùng nhịn không được định ngẩng đầu lên lén nhìn Thục phi nương nương. Nhưng lúc ngẩng đầu lên thì lại đột nhiên thấy Thanh Mai tỷ tỷ đứng bên cạnh Thục phi nương nương nháy mắt với nàng, bảo nàng lui ra.

Tiểu cung nữ đang cầu mà không được, nhìn ánh mắt Thanh Mai, vội vàng lui xuống.

Thục phi nương nương thấy một màn này, ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu với Thanh Mai, Thanh Chi nói:

“Xem tiểu cung nữ kia sợ hãi như vậy, hình như Bổn cung luôn làm người khác sợ hãi.”

Thanh Mai cũng không sợ, cười hì hì trả lời:

“Không phải nha, tiểu cung nữ này gan quá nhỏ, bị quý khí của Thục phi nương nương dọa sợ thôi.”

Thục phi nương nương không nhịn được nở nụ cười, cúi đầu phì cười:

“Chỉ có ngươi lanh lợi, mới nói vậy. Còn không mau mời Đổng bảo lâm vào.”

“Dạ, nương nương. Nô tỳ cẩn tuân phân phó của nương nương.” Thanh Mai vẫn cười hì hì.

Thục phi nương nương thấy vậy cũng không giận, tính nết của Thanh Mai nàng hiểu rất rõ.

Đổng bảo lâm bước vào thì thấy Thục phi nương nương đang cầm trống bỏi chơi với tiểu công chúa.

Đổng bảo lâm cung kính thỉnh an Thục phi nương nương, sau đó lại nhìn tiểu công chúa đang cười “Khanh khách” với Thục phi nương nương thì bắt đầu khen tiểu công chúa nhu thuận.

“Thục phi nương nương, ngài xem, tiểu công chúa thật là thông minh mà. Cười vui vẻ với ngài như vậy.”

Không nghĩ đến chuyện làm người khác lúng túng lại xảy ra. Đổng bảo lâm vừa nói xong thì tiểu công chúa lại “Oa oa” khóc lớn.

Đổng bảo lâm đỏ mặt, xem ra là không xuống đài được rồi. Thục phi nương nương cũng không quan tâm đến Đổng bảo lâm, bắt đầu dỗ tiểu công chúa. Qua một lúc lâu, tiểu công chúa mới ngưng khóc, Thục phi nương nương giao tiểu công chúa cho nhũ mẫu đưa đi bú sữa.

“Chắc là tiểu công chúa đói bụng rồi, trẻ nhỏ không chịu đói được.”

Đổng bảo lâm thấy Thục phi nương nương cho mình một bậc thang để leo xuống, sắc mặt mới bình thường lại. Địa vị của Thục phi nương nương cao hơn nàng nhiều, ngay cả tiểu công chúa cũng tôn quý hơn nàng, Đổng bảo lâm có thể oán giận cái gì chứ?Đổng bảo lâm cũng chỉ phụ họa theo lời của nương nương: “Tiểu công chúa cực kì thông minh.”

Thục phi nương nương nghe vậy tất nhiên vừa lòng, tạm thời tiểu công chúa đang được ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng, là con gái của nàng. Có người khen con gái của mình, người làm mẹ sao lại không vui chứ.

Đổng bảo lâm sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt), thấy tâm tình Thục phi nương nương không tệ, cũng dần thả lỏng.

“Thục phi nương nương, hôm qua tần thiếp đã đến cung Chiêu Nguyệt.”

Thục phi nương nương có vẻ như không hiểu lắm: “Sao? Bổn cung nghe nói Duyệt quý tần không khỏe.”

Đổng bảo lâm luôn luôn đố kỵ Ân Như Tuyết được sủng ái, tất nhiên sẽ không nói tốt cho Ân Như Tuyết trước mặt Thục phi nương nương.

“Hôm qua lúc ở tiệc đầy tháng của tiểu công chúa, nương nương ngồi xa chỗ của Như Tuyết tỷ tỷ, có lẽ không thấy rõ sắc mặt của Như Tuyết tỷ tỷ. Tần thiếp thấy sắc mặt của tỷ tỷ rất hồng nhuận.”

Thục phi nương nương cũng chỉ cười cười.

“Hôm qua tần thiếp cũng có trò chuyện vài câu với Như Tuyết tỷ tỷ.” Đổng bảo lâm ngôn tẫn vu thử (lời nên nói đã nói), nhưng ý tứ lại không biểu đạt ra.

Thục phi nương nương nghe xong lời này, ý cười cuối cùng cũng đạt đến đáy mắt.

“Đổng muội muội, ngày mai đến đây ăn sáng với Bổn cung đi. Ngày mai Hoàng thượng có thể đến thăm tiểu công chúa.”

Đổng bảo lâm nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ vui sướng, trên mặt cũng không che dấu được sự vui vẻ.

“Muội muội cảm tạ Thục phi tỷ tỷ.”

Đổng bảo lâm cũng không phải kẻ ngốc, thấy Thục phi nương nương sửa lại cách xưng hô, tất nhiên cũng làm theo, xưng hô “Thục phi tỷ tỷ”.

Lúc Đổng bảo lâm đi, trong lòng rất đắc ý.

“Cuối cùng cũng dựa vào Thục phi rồi, cuộc sống sau này càng ngày càng tươi đẹp.”

Lại không biết đối với Thục phi nương nương, Đổng bảo lâm chỉ là một con cờ.

“Nương nương, hà tất gì ngài phải giúp Đổng bảo lâm chứ? Khó khăn lắm Hoàng thượng mới đến cung Vĩnh Yên ăn sáng một lần. Nương nương sao lại phải gọi thêm một người, càng không thoải mái.” Lời này cũng chỉ có Thanh Mai, người thân cận nhất với Thục phi mớ dám nói.

Trên mặt Thục phi mang nụ cười lạnh: “Cho nàng hưởng chút mật ngọt thì sao? Bất quá cũng chỉ là một con cờ mà thôi. Bổn cung cho nàng nếm thử chút ngon ngọt, sau này sẽ hết lòng ‘Vào sinh ra tử’ cho ta.”

“Hơn nữa, Bổn cung chỉ nói là Hoàng thượng ‘có lẽ sẽ đến’, cũng không phải sẽ đến. Nếu Hoàng thượng không đến, cũng không trách Bổn cung được.”

“Nương nương sao người lại biết ngày mai Hoàng thượng sẽ không đến, Hoàng thượng vẫn còn chưa gặp mặt tiểu công chúa mà.” Thanh Mai thắc mắc.

“Hừ, hiện tại trong lòng của hắn đâu chứa được ai, ngươi nhìn đi dạo này Hoàng thượng của chúng ta toàn dùng bữa sáng ở cung Chiêu Nguyệt thôi mà. Xem ra, ước gì một ngày ba bữa đều muốn dùng ở cung Chiêu Nguyệt rồi.” Thục phi nương nương chua ngoa nói.

“Nhưng mà nương nương, Đổng bảo lâm địa vị thấp kém không nói đi, xem ra cũng không phải là một người hào phóng. Sao nương nương lại lựa chọn Đổng bảo lâm chứ?” Lúc này Thanh Chi cũng mở miệng, phá vỡ bầu không khí có chút ngưng trệ trong điện.

“Đức hạnh của Đổng bảo lâm Bổn cung thật sự rất khinh bỉ, thế nhưng Bổn cung nhìn trúng một điểm, Đổng bảo lâm này đã từng đầu quân cho Hoàng hậu nương nương. Sau này Bổn cung có gọi này đi làm chuyện gì, người khác thế nào Bổn cung không rõ, nhưng không phải đã kéo thêm được một kẻ không thuận mắt Hoàng hậu nương nương sao?”

Thanh Mai nhẹ giọng nói, trong lời nói mang theo bất mãn với Đổng bảo lâm:

“Nhưng mà, nương nương, nô tỳ thấy Đổng bảo lâm này cũng không phải là một người thông minh. Chuyện nương nương giao phó, nàng ta có thể hoàn thành tốt không?”

“Thành hay bại, Bổn cung cũng không thể nói trước. Làm tốt, thì chỉ là thêu hoa trên gấm; làm không xong, thì cũng không liên quan gì đến Bổn cung mà.”

Thanh Mai lúc này mới cười hì hì nói: “Nương nương anh minh.”

Thục phi bị giọng điệu khoa trương của Thanh Mai làm cho phì cười.

“Nha đầu ngốc.”

Thanh Chi nhìn bầu không khí hài hòa giữa Thục phi và Thanh Mai, trong lòng có chút không cam tâm. Rõ ràng là thân phận giống nhau, nhưng Thục phi nương nương lại luôn thiên vị, luôn dung túng cho Thanh Mai hồ đồ.

Thanh Chi cuối đầu, che giấu đôi mắt mang đầy phẫn hận và bất bình của mình.

Chỉ là hai người Thục phi Thanh Mai đang vui vẻ lại không chú ý đến, chỉ thấy Thanh Chi đang nắm hai tay lại.

Thục phi nương nương nghe Đổng bảo lâm nói xong, thì đã đoán được hiệu suất làm việc của Đổng bảo lâm.

Còn Đổng bảo lâm thì lại không chờ được đến lúc Hoàng thượng xử lý An tu viên. Cuối cùng, thậm chí còn muốn đến cung Chiêu Nguyệt thăm dò ý tứ của Duyệt quý tần. Nào ngờ, lại bị chặn ở trước cửa cung Chiêu Nguyệt.

Một câu “Quý tần nương nương không được khỏe.” đã chặn đứng bước chân của nàng.

Đổng bảo lâm nóng lòng, sau khi trở lại cung Vĩnh Yên thì muốn tìm Thục phi nương nương, nhưng cũng bị từ chối. Điểm buồn cười chính là, lý do cũng là “Nương nương không được khỏe.”

Đổng bảo lâm tức giận đến nghiến răng nghiến lơi, nhưng cũng không làm gì được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương