Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
-
Quyển 1 - Chương 71: Cửa hông bị sập
Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Hiên Viên Đình nhàn nhã trở lại phủ Dật Vương, vừa xuống xe ngựa thì thấy ở cửa lớn hai cỗ kiệu hoa cực kỳ chói mắt, trong lòng kêu to không tốt, vội vàng lui trở lại trong xe ngựa, ngón tay thon dài vén một góc rèm cửa sổ lên, thì nhìn thấy nữ nhân chơi đùa với chó trên nấc thang, không phải Dạ Tử Huyên thì là ai?
Nhìn thấy dáng vẻ thanh thản của nàng, chắc là trong lòng đã nghĩ sẵn chủ ý thu thập nữ tử mặc giá y phấn hồng kia, vậy thì hắn tình nguyện trốn ở cửa hàng trang sức xem hí kịch!
"Dật Vương phi, tạp gia phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, đưa hai vị Trắc phi đến phủ Dật Vương, ngươi phái người chặn ở cửa lớn chẳng lẽ là muốn kháng chỉ hay sao?" Lại là Lưu công công thoa ba tầng bột phấn, vẫy vẫy phất trần, xấu xí chỉ vào đám người hầu phía sau Dạ Tử Huyên!
"Đa Đa, thanh âm này thật chói tai, là đang gọi ngươi sao?"
Dạ Tử Huyên không để ý tới Lưu công công, đùa với Đa Đa, ý tứ trong lời nói đều châm chọc Lưu công công là chó săn. Khiêng đến đây thì thế nào? Dạ Tử Huyên nàng không cho phép, Thiên Vương lão tử cũng đừng nghĩ có thể bước vào cửa lớn!
"Dật Vương phi, ngươi..." Trong nháy mắt, mặt mũi Lưu công công lúc đỏ lúc trắng, hắn ta là người của Hoàng Hậu nương nương, thế nhưng cũng không có mấy người giáp thương mang côn chửi mắng hắn ta, thật sự là tức chết mà.
"Lưu công công, bổn Vương phi thế nào?"
Dạ Tử Huyên mở to đôi mắt ngập nước, hết sức vô tội nhìn Bạch Vô Thường bất nam bất nữ, trong lòng vui vẻ mắng: Có bản lĩnh ngươi cắn ta đi! Ngươi cắn ta đi!
"Ngươi...." Chẳng lẽ thừa nhận bản thân là chó? Trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nói cái gì cho tốt, dứt khoát đứng một bên làm người vô hình!
Hạ Tuyết cùng Cổ Á Hi bị gạt sang một bên, trên mặt hai người khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi. Suy cho cùng, Hạ Tuyết vẫn giữ được chút bình tĩnh, dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Dạ Tử Huyên, không có mở miệng. Còn Cố tiểu thư lại không nhịn được, gương mặt mềm mại giống thứ tỷ Cổ Á Đồng đã chết đến bảy phần, tính ẩn nhẫn lại chênh lệch một vạn tám ngàn dặm!
"Dạ Tử Huyên, dù thế nào thì chúng ta cũng được Hoàng Thượng tự mình tứ hôn làm Trắc phi cho Vương gia, ngươi lại ngăn cản, còn nói năng lỗ mãng mắng Lưu công công là chó, ngươi phạm vào điều thứ bảy, là tội ghen tị, ngươi không xứng làm Dật Vương phi!"
"Chát", vốn tất cả mọi người đang thấp giọng thảo luận, lại bị tiếng tát tay làm cho chấn động bối rối, Dật Vương phi lại đánh Cổ Trắc phi chưa vào cửa! Này....
"Dạ Tử Huyên, ngươi...."
Lại thêm một tiếng "Chát", chặn lời Cổ Á Hi trong cổ họng. Trong nháy mắt, Cổ Á Hi sờ bên mặt bị sung phù, không hiểu tại sao Dạ Tử Huyên lại đột ngột ra tay đánh nàng ta, hai mắt không dám tin nhìn nàng: "Ngươi dám đánh ta?"
Dạ Tử Huyên thổi thổi bàn tay có chút đỏ lên của mình, trong lòng cực kỳ khinh bỉ tư duy của nữ nhân này, lão nương đã đánh ngươi rồi ngươi còn hỏi "Ngươi dám đánh ta", ngu không ai bằng!
Mà mặt mũi Lưu công công bên cạnh cũng rất đẹp mắt, màu sắc rất đa dạng. Không ai dám bới móc lời Dạ Tử Huyên nói, tuy bản thân có chút khó chịu cũng cố mà nhịn, nhưng nữ nhân này lại làm rõ mình là chó, thật ngu xuẩn. Trông cậy vào nàng ta thay Hoàng Hậu nương nương trừng trị Dật Vương phi, thật sự quá khó khăn, bản thân nàng ta không được, còn chưa vào cửa đã bị người ta chỉnh chết, coi như đốt nhang cho Cổ gia!
"Đây là giáo huấn để ngươi hiểu rõ cần phải biết thứ tự tôn ti!" Ánh mắt Dạ Tử Huyên sắc bén nhìn Cổ Á Hi kiêu căng ương ngạnh: "Thứ nhất, ngươi chưa gả vào vương phủ, một tiểu thư nhà Thượng Thư nhìn thấy bổn Vương phi không biết hành lễ sao? Dám gọi thẳng tục danh của bổn Vương phi, phải bị tội gì? Thứ hai, cho dù ngươi được phong làm Trắc phi Dật Vương, phiền ngươi hiểu rõ, hậu viện vương phủ do ai định đoạt, ai mới là thê của Vương gia!"
Chữ "Thê" nói đặc biệt nặng, thê thiếp có phân chia, hai người Hạ Tuyết ghen ghét đỏ mắt!
Mọi người vốn phẫn nộ, lúc này phản ứng lại, đúng vậy, Cổ tiểu thư chỉ là Trắc phi, vừa rồi lại luôn miệng gọi tục danh của Vương phi! Thật sự là chẳng phân biệt tôn ti, đáng đánh! Vì thế, Dạ Tử Huyên giành được đồng tình của rất nhiều người!
Cổ Á Hi bị đánh hai bạt tay, gương mặt xinh đẹp đã sưng đỏ. Nàng ta không nghĩ tới, bản thân ở Cổ phủ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn chưa vào cửa phủ Dật Vương đã bị Dạ Tử Huyên mạnh mẽ đánh, còn đánh một cách danh chính ngôn thuận, căn bản không dám đánh trả. Hơn nữa, vừa rồi tốc độ của nàng nhanh như vậy, xem như nàng ta có đánh trả cũng không nhất định chiếm được chỗ tốt! Cho nên, im lặng đứng qua một bên!
Hai bạt tay kia Dạ Tử Huyên dùng hết sức đánh xuống! Nàng ôm thái độ: Người không phạm ta ta không phạm người, nếu như người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc, giết gà dọa khỉ!
"Vương phi tỷ tỷ, vừa rồi ngài nói "Ngươi được phong làm Trắc phi của Dật Vương’, câu nói kia chính là đồng ý sao? Nếu có giữ lời, Vương phi tỷ tỷ cũng nên cho chúng ta vào cửa!"
Hạ Tuyết đứng ở một bên tọa sơn quan hổ đấu, muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Chờ nàng đấu với Cổ Á Hi xong, từ bên trong kiếm tiện nghi, nào có chuyện tốt như vậy! Hạ Tuyết, ngươi còn đáng ghét hơn Cổ Á Hi ngu ngốc này!
Hiên Viên Đình thấy Hạ Tuyết bới móc lỗi trong lời nói của Dạ Tử Huyên, vừa mới chuẩn bị đứng dậy ra ngoài chặn hai nữ nhân này, không nghĩ tới Dạ Tử Huyên lại cười hì hì nhìn Hạ Tuyết nói: "Hai người các ngươi muốn bước vào cửa phủ Dật Vương?"
Hai người gật đầu như đảo tỏi, Cổ Á Hi chịu đựng đau rát trên mặt, hạ thấp tư thái: "Thỉnh cầu Vương phi tỷ tỷ cho muội muội vào cửa!"
Ơ, nhanh như vậy đã chịu thua, nhìn bề ngoài không giống! Chẳng qua, cũng không có chuyện gì, muốn vào cửa cũng được, đến lúc đó muốn ra cửa thế nào nàng mặc kệ!
"Được!"
Người xem náo nhiệt không nghĩ tới Dạ Tử Huyên lại đáp ứng sảng khoái như thế, chắc là Vương phi nương nương mới thành thân vài ngày thì thấy Vương gia nạp thiếp, trong lòng có chút không dễ chịu, nên mới tới cửa phát tiết ác khí, thật sự rất thảm. Tức phụ hoàng gia cũng không dễ làm! Vì thế, trong lòng mọi người lại cảm thấy không đáng thay nàng, trong lúc vô hình mỗ Vương phi lại thuận lợi chiếm được đồng tình!
Hiên Viên Đình cũng thấy khó hiểu, buổi sáng còn phản đối, hận không thể xé nát hoàng huynh, sao bây giờ lại trở nên dễ nói chuyện đến thế?
"Chủ tử!"
Tuyệt Nhất nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong mắt đều là bóng dáng nữ tử quật cường, hắn cảm thấy đau lòng thay nàng. Tuy không phải lỗi của chủ tử, nhưng mà, chung quy vẫn là do chủ nhân mà thành!
Hiên Viên Đình cho rằng Tuyệt Nhất muốn hắn ra mặt, hắn lắc lắc đầu, hắn biết tuyệt đối Dạ Tử Huyên không thể nào dễ dàng chịu thua như vậy! Quả nhiên ——
"Khiêng vào từ cửa sau!"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
....
Người chung quanh đều cho rằng mình nghe lầm, khiêng từ cửa sau vào? Cổ Á Hi cùng Hạ Tuyết không dám tin mở miệng, còn Lưu công công bị Cổ Á Hi đắc tội, đã đứng ở một bên xem cuộc vui!
"Dạ Tử Huyên, dựa vào...."
"Chát", hôm nay tần suất tát tay rất cao nha, vốn tưởng rằng Hạ Tuyết có thể may mắn thoát khỏi, xem ra mình thật sự đánh giá nàng ta quá cao!
"Hạ đại tiểu thư, "Đệ nhất tài nữ" Hán Thành, lễ giáo cũng không hơn thế này!"
Dạ Tử Huyên lắc lắc tay, thật là, xem ra mình phải lập tức tìm một tay chân. Nếu dựa theo tần suất này, trong vòng một ngày, cần phải đánh mỗi người mấy chục tát tay, nếu như lần nào nàng cũng phải động thủ, vậy chẳng phải đôi tay xinh đẹp này bị phế sao?
Dạ Tử Huyên không biết xấu hổ YY ở trong lòng, sau đó còn nghĩ có cần tìm Hiên Viên Đình đòi tiền hay không! Tính toán nhỏ nhặt lại vang lên "Bùm bùm"!
"Chỉ có Vương phi cưới vào cửa mới có thể đi cửa chính, thật không khéo, cửa hông của vương phủ sáng nay mới bị sập, còn chưa kịp sửa chữa, vậy trước tiên ủy khuất hai vị muội muội đi cửa sau rồi!" Dạ Tử Huyên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai vị tiểu thư, nói lời kết thúc: "Tất cả mọi người tản ra đi, hai vị Trắc phi nương nương sắp vào cửa rồi!"
Dạ Tử Huyên dẫn mọi người đi vào từ cửa lớn, còn căn dặn người đóng cửa lại. Người đưa thân đứng ở cửa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm thế nào cho phải! Cổ Á Hi lại nhận mệnh đi đến kiệu hoa, trước tiên vào cửa rồi nói; còn Hạ Tuyết thì ôm gương mặt sưng đỏ, trong mắt toàn là căm hận đối với Dạ Tử Huyên, nhục nhã này nàng ta sẽ đòi lại gấp trăm lần! Hừ, Dạ Tử Huyên, chúng ta cứ chờ xem!
Hiên Viên Đình nhàn nhã trở lại phủ Dật Vương, vừa xuống xe ngựa thì thấy ở cửa lớn hai cỗ kiệu hoa cực kỳ chói mắt, trong lòng kêu to không tốt, vội vàng lui trở lại trong xe ngựa, ngón tay thon dài vén một góc rèm cửa sổ lên, thì nhìn thấy nữ nhân chơi đùa với chó trên nấc thang, không phải Dạ Tử Huyên thì là ai?
Nhìn thấy dáng vẻ thanh thản của nàng, chắc là trong lòng đã nghĩ sẵn chủ ý thu thập nữ tử mặc giá y phấn hồng kia, vậy thì hắn tình nguyện trốn ở cửa hàng trang sức xem hí kịch!
"Dật Vương phi, tạp gia phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, đưa hai vị Trắc phi đến phủ Dật Vương, ngươi phái người chặn ở cửa lớn chẳng lẽ là muốn kháng chỉ hay sao?" Lại là Lưu công công thoa ba tầng bột phấn, vẫy vẫy phất trần, xấu xí chỉ vào đám người hầu phía sau Dạ Tử Huyên!
"Đa Đa, thanh âm này thật chói tai, là đang gọi ngươi sao?"
Dạ Tử Huyên không để ý tới Lưu công công, đùa với Đa Đa, ý tứ trong lời nói đều châm chọc Lưu công công là chó săn. Khiêng đến đây thì thế nào? Dạ Tử Huyên nàng không cho phép, Thiên Vương lão tử cũng đừng nghĩ có thể bước vào cửa lớn!
"Dật Vương phi, ngươi..." Trong nháy mắt, mặt mũi Lưu công công lúc đỏ lúc trắng, hắn ta là người của Hoàng Hậu nương nương, thế nhưng cũng không có mấy người giáp thương mang côn chửi mắng hắn ta, thật sự là tức chết mà.
"Lưu công công, bổn Vương phi thế nào?"
Dạ Tử Huyên mở to đôi mắt ngập nước, hết sức vô tội nhìn Bạch Vô Thường bất nam bất nữ, trong lòng vui vẻ mắng: Có bản lĩnh ngươi cắn ta đi! Ngươi cắn ta đi!
"Ngươi...." Chẳng lẽ thừa nhận bản thân là chó? Trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nói cái gì cho tốt, dứt khoát đứng một bên làm người vô hình!
Hạ Tuyết cùng Cổ Á Hi bị gạt sang một bên, trên mặt hai người khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi. Suy cho cùng, Hạ Tuyết vẫn giữ được chút bình tĩnh, dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Dạ Tử Huyên, không có mở miệng. Còn Cố tiểu thư lại không nhịn được, gương mặt mềm mại giống thứ tỷ Cổ Á Đồng đã chết đến bảy phần, tính ẩn nhẫn lại chênh lệch một vạn tám ngàn dặm!
"Dạ Tử Huyên, dù thế nào thì chúng ta cũng được Hoàng Thượng tự mình tứ hôn làm Trắc phi cho Vương gia, ngươi lại ngăn cản, còn nói năng lỗ mãng mắng Lưu công công là chó, ngươi phạm vào điều thứ bảy, là tội ghen tị, ngươi không xứng làm Dật Vương phi!"
"Chát", vốn tất cả mọi người đang thấp giọng thảo luận, lại bị tiếng tát tay làm cho chấn động bối rối, Dật Vương phi lại đánh Cổ Trắc phi chưa vào cửa! Này....
"Dạ Tử Huyên, ngươi...."
Lại thêm một tiếng "Chát", chặn lời Cổ Á Hi trong cổ họng. Trong nháy mắt, Cổ Á Hi sờ bên mặt bị sung phù, không hiểu tại sao Dạ Tử Huyên lại đột ngột ra tay đánh nàng ta, hai mắt không dám tin nhìn nàng: "Ngươi dám đánh ta?"
Dạ Tử Huyên thổi thổi bàn tay có chút đỏ lên của mình, trong lòng cực kỳ khinh bỉ tư duy của nữ nhân này, lão nương đã đánh ngươi rồi ngươi còn hỏi "Ngươi dám đánh ta", ngu không ai bằng!
Mà mặt mũi Lưu công công bên cạnh cũng rất đẹp mắt, màu sắc rất đa dạng. Không ai dám bới móc lời Dạ Tử Huyên nói, tuy bản thân có chút khó chịu cũng cố mà nhịn, nhưng nữ nhân này lại làm rõ mình là chó, thật ngu xuẩn. Trông cậy vào nàng ta thay Hoàng Hậu nương nương trừng trị Dật Vương phi, thật sự quá khó khăn, bản thân nàng ta không được, còn chưa vào cửa đã bị người ta chỉnh chết, coi như đốt nhang cho Cổ gia!
"Đây là giáo huấn để ngươi hiểu rõ cần phải biết thứ tự tôn ti!" Ánh mắt Dạ Tử Huyên sắc bén nhìn Cổ Á Hi kiêu căng ương ngạnh: "Thứ nhất, ngươi chưa gả vào vương phủ, một tiểu thư nhà Thượng Thư nhìn thấy bổn Vương phi không biết hành lễ sao? Dám gọi thẳng tục danh của bổn Vương phi, phải bị tội gì? Thứ hai, cho dù ngươi được phong làm Trắc phi Dật Vương, phiền ngươi hiểu rõ, hậu viện vương phủ do ai định đoạt, ai mới là thê của Vương gia!"
Chữ "Thê" nói đặc biệt nặng, thê thiếp có phân chia, hai người Hạ Tuyết ghen ghét đỏ mắt!
Mọi người vốn phẫn nộ, lúc này phản ứng lại, đúng vậy, Cổ tiểu thư chỉ là Trắc phi, vừa rồi lại luôn miệng gọi tục danh của Vương phi! Thật sự là chẳng phân biệt tôn ti, đáng đánh! Vì thế, Dạ Tử Huyên giành được đồng tình của rất nhiều người!
Cổ Á Hi bị đánh hai bạt tay, gương mặt xinh đẹp đã sưng đỏ. Nàng ta không nghĩ tới, bản thân ở Cổ phủ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn chưa vào cửa phủ Dật Vương đã bị Dạ Tử Huyên mạnh mẽ đánh, còn đánh một cách danh chính ngôn thuận, căn bản không dám đánh trả. Hơn nữa, vừa rồi tốc độ của nàng nhanh như vậy, xem như nàng ta có đánh trả cũng không nhất định chiếm được chỗ tốt! Cho nên, im lặng đứng qua một bên!
Hai bạt tay kia Dạ Tử Huyên dùng hết sức đánh xuống! Nàng ôm thái độ: Người không phạm ta ta không phạm người, nếu như người phạm ta, nhổ cỏ tận gốc, giết gà dọa khỉ!
"Vương phi tỷ tỷ, vừa rồi ngài nói "Ngươi được phong làm Trắc phi của Dật Vương’, câu nói kia chính là đồng ý sao? Nếu có giữ lời, Vương phi tỷ tỷ cũng nên cho chúng ta vào cửa!"
Hạ Tuyết đứng ở một bên tọa sơn quan hổ đấu, muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Chờ nàng đấu với Cổ Á Hi xong, từ bên trong kiếm tiện nghi, nào có chuyện tốt như vậy! Hạ Tuyết, ngươi còn đáng ghét hơn Cổ Á Hi ngu ngốc này!
Hiên Viên Đình thấy Hạ Tuyết bới móc lỗi trong lời nói của Dạ Tử Huyên, vừa mới chuẩn bị đứng dậy ra ngoài chặn hai nữ nhân này, không nghĩ tới Dạ Tử Huyên lại cười hì hì nhìn Hạ Tuyết nói: "Hai người các ngươi muốn bước vào cửa phủ Dật Vương?"
Hai người gật đầu như đảo tỏi, Cổ Á Hi chịu đựng đau rát trên mặt, hạ thấp tư thái: "Thỉnh cầu Vương phi tỷ tỷ cho muội muội vào cửa!"
Ơ, nhanh như vậy đã chịu thua, nhìn bề ngoài không giống! Chẳng qua, cũng không có chuyện gì, muốn vào cửa cũng được, đến lúc đó muốn ra cửa thế nào nàng mặc kệ!
"Được!"
Người xem náo nhiệt không nghĩ tới Dạ Tử Huyên lại đáp ứng sảng khoái như thế, chắc là Vương phi nương nương mới thành thân vài ngày thì thấy Vương gia nạp thiếp, trong lòng có chút không dễ chịu, nên mới tới cửa phát tiết ác khí, thật sự rất thảm. Tức phụ hoàng gia cũng không dễ làm! Vì thế, trong lòng mọi người lại cảm thấy không đáng thay nàng, trong lúc vô hình mỗ Vương phi lại thuận lợi chiếm được đồng tình!
Hiên Viên Đình cũng thấy khó hiểu, buổi sáng còn phản đối, hận không thể xé nát hoàng huynh, sao bây giờ lại trở nên dễ nói chuyện đến thế?
"Chủ tử!"
Tuyệt Nhất nhẹ nhàng gọi một tiếng, trong mắt đều là bóng dáng nữ tử quật cường, hắn cảm thấy đau lòng thay nàng. Tuy không phải lỗi của chủ tử, nhưng mà, chung quy vẫn là do chủ nhân mà thành!
Hiên Viên Đình cho rằng Tuyệt Nhất muốn hắn ra mặt, hắn lắc lắc đầu, hắn biết tuyệt đối Dạ Tử Huyên không thể nào dễ dàng chịu thua như vậy! Quả nhiên ——
"Khiêng vào từ cửa sau!"
"Cái gì?"
"Cái gì?"
....
Người chung quanh đều cho rằng mình nghe lầm, khiêng từ cửa sau vào? Cổ Á Hi cùng Hạ Tuyết không dám tin mở miệng, còn Lưu công công bị Cổ Á Hi đắc tội, đã đứng ở một bên xem cuộc vui!
"Dạ Tử Huyên, dựa vào...."
"Chát", hôm nay tần suất tát tay rất cao nha, vốn tưởng rằng Hạ Tuyết có thể may mắn thoát khỏi, xem ra mình thật sự đánh giá nàng ta quá cao!
"Hạ đại tiểu thư, "Đệ nhất tài nữ" Hán Thành, lễ giáo cũng không hơn thế này!"
Dạ Tử Huyên lắc lắc tay, thật là, xem ra mình phải lập tức tìm một tay chân. Nếu dựa theo tần suất này, trong vòng một ngày, cần phải đánh mỗi người mấy chục tát tay, nếu như lần nào nàng cũng phải động thủ, vậy chẳng phải đôi tay xinh đẹp này bị phế sao?
Dạ Tử Huyên không biết xấu hổ YY ở trong lòng, sau đó còn nghĩ có cần tìm Hiên Viên Đình đòi tiền hay không! Tính toán nhỏ nhặt lại vang lên "Bùm bùm"!
"Chỉ có Vương phi cưới vào cửa mới có thể đi cửa chính, thật không khéo, cửa hông của vương phủ sáng nay mới bị sập, còn chưa kịp sửa chữa, vậy trước tiên ủy khuất hai vị muội muội đi cửa sau rồi!" Dạ Tử Huyên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai vị tiểu thư, nói lời kết thúc: "Tất cả mọi người tản ra đi, hai vị Trắc phi nương nương sắp vào cửa rồi!"
Dạ Tử Huyên dẫn mọi người đi vào từ cửa lớn, còn căn dặn người đóng cửa lại. Người đưa thân đứng ở cửa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm thế nào cho phải! Cổ Á Hi lại nhận mệnh đi đến kiệu hoa, trước tiên vào cửa rồi nói; còn Hạ Tuyết thì ôm gương mặt sưng đỏ, trong mắt toàn là căm hận đối với Dạ Tử Huyên, nhục nhã này nàng ta sẽ đòi lại gấp trăm lần! Hừ, Dạ Tử Huyên, chúng ta cứ chờ xem!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook