Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
-
Quyển 1 - Chương 68: Nàng lại không chết
Editor: Bộ Yến Tử -
"Huyên Nhi, nàng muốn đi đâu?"
Nhìn thấy Dạ Tử Huyên quyết tuyệt xoay người, mí mắt cũng không thèm nâng, trái tim của hắn lộp bộp đau. Diễn cũng đã diễn cùng nàng, tiền cũng đã lừa, tiểu tử kia cũng bị nàng thả chó cắn, tại sao vẫn còn chưa nguôi giận? Chẳng lẽ con chó đó thật sự quan trọng như vậy sao?
"Trở về ủ rượu, kiếm tiền!" Dạ Tử Huyên không có xoay người, không mặn không nhạt nói, còn giơ tay phải lên quơ quơ ngân phiếu trong tay với hắn.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, cảm thấy rất đau đầu, coi như mấy ngày nay ngược đãi con chó háo sắc đó, cũng không đến mức muốn hắn đường đường là thân vương phải đi xin lỗi con chó đó chứ! Không được, hắn tuyệt đối không thể vứt bỏ mặt mũi. Nàng thích bạc như vậy, hắn đưa cho nàng thì được rồi, còn có...
Cung Phượng Minh!
Hoàng hậu nương nương cao quý đoan trang ngồi trên cao, bộ quần áo màu hồng bao bọc dáng người uyển chuyển, trên đầu cài trâm phượng Cửu Vĩ giống như Phượng Hoàng sau khi dục hỏa trùng sinh, trông rất sống động. Qua tuổi ba mươi, bảo dưỡng vô cùng tốt, như là cô nương hai mươi; cổ áo kéo mở, da thịt ở cổ trơn bóng như dương chi, trắng nõn nhẵn nhụi; trang điểm thêm chút phấn, kiều nhan áp đảo ba ngàn mỹ nhân hậu cung, lúc này giữa lông mày bà ta mơ hồ có một cổ lệ khí, đôi mắt lộ ra nồng đậm hận ý.
"Ầm", tay ngọc trắng thuần vỗ lên tay vịn tháp quý phi, dọa Cửu Công chúa và Hạ Tuyết ngồi phía dưới nhảy dựng.
Lệ khí giữa hai hàng lông mày của Hoàng hậu càng ngày càng nặng, trong mắt không thể che giấu được lửa giận và lòng đố kị, ánh mắt hung ác cùng thanh âm nắm chặt tay ngọc vang lên khanh khách, làm gì có nửa điểm uy nghi của mẫu nghi thiên hạ, ở trong mắt người khác chính là một ác phụ.
"Tại sao con tiện nhân đó còn chưa chết, còn sống rất tốt? Hả?" Ánh mắt hung ác của Hoàng hậu bắn về phía Hạ Tuyết, Hạ Tuyết sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nếu không phải giờ phút này đang ngồi, rất có thể sẽ co quắp ngã trên đất.
"Sao không trả lời bản cung? Lúc đó không phải nói không có chút sơ hở nào sao? Vậy tại sao bây giờ tiện nhân đó còn sống vui vẻ, xác chết vùng dậy?" Ngữ khí hùng hổ dọa người, lời nói ác độc, cực kỳ lạnh lẽo giống như băng tuyết khắc nghiệt mùa đông, đâm vào lòng người đau đớn.
"Mẫu hậu —— "
"Câm miệng!"
Hiên Viên Tịnh vốn định cầu tình thay Hạ Tuyết, vừa mới mở miệng, đã bị Hoàng hậu ngăn cản. Nhìn dáng vẻ gầy yếu đáng thương của biểu tỷ, hiện tại nàng ta càng thêm hận không thể xé nát Dạ Tử Huyên. Cũng phải, vậy mà tiện nhân kia lại không chết? Rất kỳ quái!
Chẳng lẽ...
"Cô cô, sau khi biểu muội đắc thủ, đã cho ta một ánh mắt. Sau đó chúng ta cũng đã xác nhận qua, nhưng mà Tuyết Nhi thật sự không biết vì sao lại như vậy, chẳng lẽ... Chẳng lẽ bọn họ không có viên phòng, hơn nữa quả thật Dật Vương gia giống như lời đồn trên phố?"
Hạ Tuyết thật vất vả tìm về chính mình, run rẩy nói rõ tâm tư của mình, nhưng lại lọt vào sự phản bác của Hoàng hậu!
"Không thể nào!" Hoàng hậu bình bình tức giận trong lồng ngực, uống một ngụm trà hoãn lại nói: "Cơ sở ngầm trở về báo cáo với bản cung, quả thực hai người đã viên phòng, bọn họ tận mắt nhìn thấy! Đêm đó ngay cả giường đều sụp!" Hoàng hậu hoàn toàn không kiêng kị trước mặt là hai nữ tử chưa lấy chồng, Hạ Tuyết và Hiên Viên Tịnh nghe xong đã sớm mặt đỏ tới mang tai!
"A —— biểu tỷ, không phải tỷ nói độc kia....!" Hiên Viên Tịnh đột nhiên nghĩ tới lời Hạ Tuyết nói: Viên phòng sẽ chết! Nhưng mà mẫu hậu nói đã viên phòng, tại sao lại không chết?
"Tuyệt đối không thể nào, hắn không thể gạt ta!" Hạ Tuyết mở to hai mắt đẫm lệ, kích động lẩm bẩm, đồng tử nháy mắt phóng đại mấy chục lần, trên gương mặt như hoa như ngọc che kín dữ tợn và sợ hãi.
"Tuyết Nhi, độc bí ẩn như vậy, rốt cuộc là người phương nào đưa cho ngươi?" Hoàng hậu thấy cảm xúc của nàng ta có chút không khống chế được, hơn nữa nghe khẩu khí nàng ta người cho nàng ta độc là người tin cậy, không khỏi đè thấp giọng hỏi, muốn tìm hiểu là ai cho nàng ta!
"Cô cô, Tuyết Nhi không thể nói, Tuyết Nhi đã thề, bất luận như thế nào cũng sẽ không khai ra hắn!" Người kia vốn nên chết rồi, các ngươi sẽ không hi vọng hắn còn sống, hắn cũng không muốn để các ngươi biết hắn còn sống.
"Không được, ta phải hỏi hắn, tại sao lại như vậy!" Hạ Tuyết kích động lao đi, lại bị ám vệ của Hoàng hậu ngăn lại.
"Tuyết Nhi, ngươi quá kích động rồi!"
Hạ Tuyết giống như đột nhiên hiểu rõ cái gì, lau nước mắt, khôi phục bộ dáng ôn nhu lúc trước, sau khi dịu dàng cúi đầu với Hoàng hậu, phất tay áo rời đi.
"Người đâu, đi theo nàng, có động tĩnh gì, lập tức trở về hồi báo!" Dứt lời, một bóng đen bay ra ngoài, Hiên Viên Tịnh chỉ cảm thấy trước mắt có màu đen thổi qua, tốc độ kia thật sự nhanh đến mức con mắt khó có thể bắt giữ.
"Mẫu hậu, tiện nhân kia hại chết biểu ca, lại ở trên tiệc mừng thọ Hoàng tổ mẫu nhục nhã biểu tỷ, còn khắp nơi làm khó Tịnh Nhi, mẫu hậu, người phải làm chủ cho chúng con!"
Gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Hiên Viên Tịnh đầy nước mắt, nàng ta chỉ muốn tiện nhân thích cướp sự yêu thương của cha với mình từ nhỏ chết đi, sớm quên sạch mỗi lần đều do chính bản thân bới lông tìm vết, Hạ Liễu chết cũng là trừng phạt đúng tội, sai lầm của mình lại ném ra sau đầu, trong mắt đều là thù hận nồng đậm.
Hoàng hậu ngoắc ngoắc tay với nữ nhi bảo bối, Cửu Công chúa chậm chạp bước tới gục trong lòng bà ta, càng khóc càng thương tâm, Hoàng hậu vuốt ve đầu nàng ta, độc ác nói: "Tịnh Nhi yên tâm, nàng cùng mẫu thân tiện nhân của nàng cướp đi tất cả mọi thứ, mẫu hậu sẽ làm cho nàng trả lại gấp trăm lần!"
"Ừm, mẫu hậu tốt nhất!" Nín khóc mỉm cười, kiều diễm trong mắt lại lộ ra vẻ độc ác, đắc ý!
"Người đâu —— "
...
Phòng bếp phủ Dật Vương!
"Vương gia, người...." Tại sao lại tới nữa? Phụ trách phòng bếp Điền thúc nhìn thấy Hiên Viên Đình lại đích thân tới nhà bếp, muốn nói lại thôi, nhà bếp này mấy ngày hôm trước bị Vương gia đốt, vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục hình dáng ban đầu!
Hiên Viên Đình nhìn thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của ông ta cũng không tức giận, nhàn nhạt lườm bọn họ một cái, phất phất tay: "Đều đi xuống đi!" Hắn không đến làm sao mà nấu cháo cho nha đầu?
"Dạ!"
Chủ nhân đã lên tiếng, cho dù biết rõ một lát nữa nhà bếp sẽ bị đốt cháy, vẫn không có lựa chọn nào khác nên vẫy vẫy tay với những người trong bếp.
"Lão nô cáo lui!"
Thanh tràng xong, Tuyệt Nhất ôm kiếm lùi đến cửa nhà bếp, trên mặt không chút biểu cảm. Hiên Viên Đình nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn trong bếp nửa ngày, đắc ý nở nụ cười, ngón tay trắng như rễ hành lấy hai cây hành, cầm một miếng gan heo đẫm máu, còn có gừng, tỏi cùng một ít cẩu kỷ...
Chỉ chốc lát sau, Tuyệt Nhất nghe trong nhà bếp truyền ra tiếng "Leng keng thùng thùng", chắc là chủ tử đã bắt đầu làm. Có vẻ như lần này thành thạo hơn so với lần trước!
"Khụ khụ.... Sư phụ, phòng bếp cháy sao?"
Dạ Tử Huyên vì khao thưởng cho con chó thông minh kia, đang chuẩn bị xuống bếp làm cơm chiên cho nó, kết quả vừa đi vào sân, liền bị khói đặc sặc đến mức nước mắt chảy ròng ròng, mà nàng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tuyệt Nhất lại đứng ở cửa nhà bếp, nơi khói đặc nhất!
"Tham kiến Vương phi!"
Tuyệt Nhất thấy nàng khó chịu, trong nháy mắt đi đến trước mặt nàng, xuất phát từ lễ tiết cung kính mở miệng nói, sau đó dùng tay áo thay nàng xua tan khói.
"Những thứ hư lễ này sau này ta không muốn nghe lại, ngươi nói thử xem, bên trong làm sao vậy?" Dạ Tử Huyên che miệng mũi hỏi, cháy nhà làm sao lại không chữa cháy!
"Là Vương gia!"
"Cái gì?" Dạ Tử Huyên khiếp sợ, nam nhân mười ngón tay không dính nước lại vào nhà bếp làm cái gì? Chén cháo than đen ngày đó còn chưa hết mơ tưởng, hôm nay còn muốn mất mặt xấu hổ lần nữa?
"Vương gia nói, muốn làm cho người một chén cháo giống như đúc lúc trước!"
Tuyệt Nhất dứt lời, ở tại chỗ chỉ nghe được một tiếng "Tên ngốc", trước mắt đã không còn bóng dáng của nàng. Tuyệt Nhất cười khổ, không cần đoán, nàng đã vào nhà bếp, chủ tử trong lòng nàng chung quy không giống nhau, chỉ là nàng không biết thôi!
"Hiên Viên Đình —— "
Nam nhân đưa lưng về phía nàng sững sờ trong nháy mắt, xoay người lại, gương mặt vốn nên sạch sẽ không có khuyết điểm, giờ phút này bẩn giống một con mèo hoa, làm gì có tí tẹo hơi thở nho nhã bình thường, kinh ngạc qua đi, lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời: "Huyên Nhi —— "
"Đồ ngốc!"
Dứt lời, nàng đã nhào vào trong ngực hắn, hai tay ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn...
"Huyên Nhi, nàng muốn đi đâu?"
Nhìn thấy Dạ Tử Huyên quyết tuyệt xoay người, mí mắt cũng không thèm nâng, trái tim của hắn lộp bộp đau. Diễn cũng đã diễn cùng nàng, tiền cũng đã lừa, tiểu tử kia cũng bị nàng thả chó cắn, tại sao vẫn còn chưa nguôi giận? Chẳng lẽ con chó đó thật sự quan trọng như vậy sao?
"Trở về ủ rượu, kiếm tiền!" Dạ Tử Huyên không có xoay người, không mặn không nhạt nói, còn giơ tay phải lên quơ quơ ngân phiếu trong tay với hắn.
Nhìn bóng lưng nàng đi xa, cảm thấy rất đau đầu, coi như mấy ngày nay ngược đãi con chó háo sắc đó, cũng không đến mức muốn hắn đường đường là thân vương phải đi xin lỗi con chó đó chứ! Không được, hắn tuyệt đối không thể vứt bỏ mặt mũi. Nàng thích bạc như vậy, hắn đưa cho nàng thì được rồi, còn có...
Cung Phượng Minh!
Hoàng hậu nương nương cao quý đoan trang ngồi trên cao, bộ quần áo màu hồng bao bọc dáng người uyển chuyển, trên đầu cài trâm phượng Cửu Vĩ giống như Phượng Hoàng sau khi dục hỏa trùng sinh, trông rất sống động. Qua tuổi ba mươi, bảo dưỡng vô cùng tốt, như là cô nương hai mươi; cổ áo kéo mở, da thịt ở cổ trơn bóng như dương chi, trắng nõn nhẵn nhụi; trang điểm thêm chút phấn, kiều nhan áp đảo ba ngàn mỹ nhân hậu cung, lúc này giữa lông mày bà ta mơ hồ có một cổ lệ khí, đôi mắt lộ ra nồng đậm hận ý.
"Ầm", tay ngọc trắng thuần vỗ lên tay vịn tháp quý phi, dọa Cửu Công chúa và Hạ Tuyết ngồi phía dưới nhảy dựng.
Lệ khí giữa hai hàng lông mày của Hoàng hậu càng ngày càng nặng, trong mắt không thể che giấu được lửa giận và lòng đố kị, ánh mắt hung ác cùng thanh âm nắm chặt tay ngọc vang lên khanh khách, làm gì có nửa điểm uy nghi của mẫu nghi thiên hạ, ở trong mắt người khác chính là một ác phụ.
"Tại sao con tiện nhân đó còn chưa chết, còn sống rất tốt? Hả?" Ánh mắt hung ác của Hoàng hậu bắn về phía Hạ Tuyết, Hạ Tuyết sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nếu không phải giờ phút này đang ngồi, rất có thể sẽ co quắp ngã trên đất.
"Sao không trả lời bản cung? Lúc đó không phải nói không có chút sơ hở nào sao? Vậy tại sao bây giờ tiện nhân đó còn sống vui vẻ, xác chết vùng dậy?" Ngữ khí hùng hổ dọa người, lời nói ác độc, cực kỳ lạnh lẽo giống như băng tuyết khắc nghiệt mùa đông, đâm vào lòng người đau đớn.
"Mẫu hậu —— "
"Câm miệng!"
Hiên Viên Tịnh vốn định cầu tình thay Hạ Tuyết, vừa mới mở miệng, đã bị Hoàng hậu ngăn cản. Nhìn dáng vẻ gầy yếu đáng thương của biểu tỷ, hiện tại nàng ta càng thêm hận không thể xé nát Dạ Tử Huyên. Cũng phải, vậy mà tiện nhân kia lại không chết? Rất kỳ quái!
Chẳng lẽ...
"Cô cô, sau khi biểu muội đắc thủ, đã cho ta một ánh mắt. Sau đó chúng ta cũng đã xác nhận qua, nhưng mà Tuyết Nhi thật sự không biết vì sao lại như vậy, chẳng lẽ... Chẳng lẽ bọn họ không có viên phòng, hơn nữa quả thật Dật Vương gia giống như lời đồn trên phố?"
Hạ Tuyết thật vất vả tìm về chính mình, run rẩy nói rõ tâm tư của mình, nhưng lại lọt vào sự phản bác của Hoàng hậu!
"Không thể nào!" Hoàng hậu bình bình tức giận trong lồng ngực, uống một ngụm trà hoãn lại nói: "Cơ sở ngầm trở về báo cáo với bản cung, quả thực hai người đã viên phòng, bọn họ tận mắt nhìn thấy! Đêm đó ngay cả giường đều sụp!" Hoàng hậu hoàn toàn không kiêng kị trước mặt là hai nữ tử chưa lấy chồng, Hạ Tuyết và Hiên Viên Tịnh nghe xong đã sớm mặt đỏ tới mang tai!
"A —— biểu tỷ, không phải tỷ nói độc kia....!" Hiên Viên Tịnh đột nhiên nghĩ tới lời Hạ Tuyết nói: Viên phòng sẽ chết! Nhưng mà mẫu hậu nói đã viên phòng, tại sao lại không chết?
"Tuyệt đối không thể nào, hắn không thể gạt ta!" Hạ Tuyết mở to hai mắt đẫm lệ, kích động lẩm bẩm, đồng tử nháy mắt phóng đại mấy chục lần, trên gương mặt như hoa như ngọc che kín dữ tợn và sợ hãi.
"Tuyết Nhi, độc bí ẩn như vậy, rốt cuộc là người phương nào đưa cho ngươi?" Hoàng hậu thấy cảm xúc của nàng ta có chút không khống chế được, hơn nữa nghe khẩu khí nàng ta người cho nàng ta độc là người tin cậy, không khỏi đè thấp giọng hỏi, muốn tìm hiểu là ai cho nàng ta!
"Cô cô, Tuyết Nhi không thể nói, Tuyết Nhi đã thề, bất luận như thế nào cũng sẽ không khai ra hắn!" Người kia vốn nên chết rồi, các ngươi sẽ không hi vọng hắn còn sống, hắn cũng không muốn để các ngươi biết hắn còn sống.
"Không được, ta phải hỏi hắn, tại sao lại như vậy!" Hạ Tuyết kích động lao đi, lại bị ám vệ của Hoàng hậu ngăn lại.
"Tuyết Nhi, ngươi quá kích động rồi!"
Hạ Tuyết giống như đột nhiên hiểu rõ cái gì, lau nước mắt, khôi phục bộ dáng ôn nhu lúc trước, sau khi dịu dàng cúi đầu với Hoàng hậu, phất tay áo rời đi.
"Người đâu, đi theo nàng, có động tĩnh gì, lập tức trở về hồi báo!" Dứt lời, một bóng đen bay ra ngoài, Hiên Viên Tịnh chỉ cảm thấy trước mắt có màu đen thổi qua, tốc độ kia thật sự nhanh đến mức con mắt khó có thể bắt giữ.
"Mẫu hậu, tiện nhân kia hại chết biểu ca, lại ở trên tiệc mừng thọ Hoàng tổ mẫu nhục nhã biểu tỷ, còn khắp nơi làm khó Tịnh Nhi, mẫu hậu, người phải làm chủ cho chúng con!"
Gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Hiên Viên Tịnh đầy nước mắt, nàng ta chỉ muốn tiện nhân thích cướp sự yêu thương của cha với mình từ nhỏ chết đi, sớm quên sạch mỗi lần đều do chính bản thân bới lông tìm vết, Hạ Liễu chết cũng là trừng phạt đúng tội, sai lầm của mình lại ném ra sau đầu, trong mắt đều là thù hận nồng đậm.
Hoàng hậu ngoắc ngoắc tay với nữ nhi bảo bối, Cửu Công chúa chậm chạp bước tới gục trong lòng bà ta, càng khóc càng thương tâm, Hoàng hậu vuốt ve đầu nàng ta, độc ác nói: "Tịnh Nhi yên tâm, nàng cùng mẫu thân tiện nhân của nàng cướp đi tất cả mọi thứ, mẫu hậu sẽ làm cho nàng trả lại gấp trăm lần!"
"Ừm, mẫu hậu tốt nhất!" Nín khóc mỉm cười, kiều diễm trong mắt lại lộ ra vẻ độc ác, đắc ý!
"Người đâu —— "
...
Phòng bếp phủ Dật Vương!
"Vương gia, người...." Tại sao lại tới nữa? Phụ trách phòng bếp Điền thúc nhìn thấy Hiên Viên Đình lại đích thân tới nhà bếp, muốn nói lại thôi, nhà bếp này mấy ngày hôm trước bị Vương gia đốt, vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục hình dáng ban đầu!
Hiên Viên Đình nhìn thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của ông ta cũng không tức giận, nhàn nhạt lườm bọn họ một cái, phất phất tay: "Đều đi xuống đi!" Hắn không đến làm sao mà nấu cháo cho nha đầu?
"Dạ!"
Chủ nhân đã lên tiếng, cho dù biết rõ một lát nữa nhà bếp sẽ bị đốt cháy, vẫn không có lựa chọn nào khác nên vẫy vẫy tay với những người trong bếp.
"Lão nô cáo lui!"
Thanh tràng xong, Tuyệt Nhất ôm kiếm lùi đến cửa nhà bếp, trên mặt không chút biểu cảm. Hiên Viên Đình nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn trong bếp nửa ngày, đắc ý nở nụ cười, ngón tay trắng như rễ hành lấy hai cây hành, cầm một miếng gan heo đẫm máu, còn có gừng, tỏi cùng một ít cẩu kỷ...
Chỉ chốc lát sau, Tuyệt Nhất nghe trong nhà bếp truyền ra tiếng "Leng keng thùng thùng", chắc là chủ tử đã bắt đầu làm. Có vẻ như lần này thành thạo hơn so với lần trước!
"Khụ khụ.... Sư phụ, phòng bếp cháy sao?"
Dạ Tử Huyên vì khao thưởng cho con chó thông minh kia, đang chuẩn bị xuống bếp làm cơm chiên cho nó, kết quả vừa đi vào sân, liền bị khói đặc sặc đến mức nước mắt chảy ròng ròng, mà nàng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tuyệt Nhất lại đứng ở cửa nhà bếp, nơi khói đặc nhất!
"Tham kiến Vương phi!"
Tuyệt Nhất thấy nàng khó chịu, trong nháy mắt đi đến trước mặt nàng, xuất phát từ lễ tiết cung kính mở miệng nói, sau đó dùng tay áo thay nàng xua tan khói.
"Những thứ hư lễ này sau này ta không muốn nghe lại, ngươi nói thử xem, bên trong làm sao vậy?" Dạ Tử Huyên che miệng mũi hỏi, cháy nhà làm sao lại không chữa cháy!
"Là Vương gia!"
"Cái gì?" Dạ Tử Huyên khiếp sợ, nam nhân mười ngón tay không dính nước lại vào nhà bếp làm cái gì? Chén cháo than đen ngày đó còn chưa hết mơ tưởng, hôm nay còn muốn mất mặt xấu hổ lần nữa?
"Vương gia nói, muốn làm cho người một chén cháo giống như đúc lúc trước!"
Tuyệt Nhất dứt lời, ở tại chỗ chỉ nghe được một tiếng "Tên ngốc", trước mắt đã không còn bóng dáng của nàng. Tuyệt Nhất cười khổ, không cần đoán, nàng đã vào nhà bếp, chủ tử trong lòng nàng chung quy không giống nhau, chỉ là nàng không biết thôi!
"Hiên Viên Đình —— "
Nam nhân đưa lưng về phía nàng sững sờ trong nháy mắt, xoay người lại, gương mặt vốn nên sạch sẽ không có khuyết điểm, giờ phút này bẩn giống một con mèo hoa, làm gì có tí tẹo hơi thở nho nhã bình thường, kinh ngạc qua đi, lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời: "Huyên Nhi —— "
"Đồ ngốc!"
Dứt lời, nàng đã nhào vào trong ngực hắn, hai tay ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook