Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!
-
Quyển 1 - Chương 67
Edit: Bộ Yến Tử -
Tuyệt Nhất đã biết Dạ Tử Huyên ở đâu, vận khinh công bay thẳng đến chỗ cần đến, quả nhiên, xa xa nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang ném đá vào hồ. Nhẹ nhàng đáp xuống, thả chậm bước chân, hết sức chuyên chú nhìn nữ tử như hòa làm một cùng sắc trời, tinh khiết và tốt đẹp.
"Ồ, sư phụ, người tới rồi!"
Tâm tình của Dạ Tử Huyên đúng là tốt lên rất nhiều, quay đầu lại nhìn Tuyệt Nhất, nụ cười vui vẻ nở trên gương mặt đáng yêu, vuốt nhẹ qua trái tim không gợn sóng của Tuyệt Nhất.
"Ừ", thanh âm rất nhạt, không cẩn thận nghe, căn bản nghe không thấy: "Vương phi, tâm tình tốt hơn rồi sao? Thực ra chủ tử cùng Mị Ảnh không phải như người nghĩ!"
Chủ tử giữ mình trong sạch nhiều năm, tuy không chạm qua nữ nhân, nhưng tuyệt đối không phải đoạn tụ; còn Mị Ảnh mỗi ngày ở thanh lâu, nữ tử đi theo hắn ta không có một ngàn, cũng có tám trăm, cho nên, không thể nào có ham mê đó.
"Hừ, ngươi không được nói tốt thay bọn họ, bổn Vương phi tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ là giả?" Nhắc tới Hiên Viên Đình, cỗ lửa giận trong lòng nàng nhịn không được muốn phun ra, thật vất vả mới khống chế được lửa giận, hít sâu mấy lần, sau đó cười hì hì nhìn Tuyệt Nhất: "Sư phụ, ngươi tìm ta có việc?"
Nàng không tin chủ tử cùng Mị Ảnh, trong lòng Tuyệt Nhất không biết nên thấy buồn bã hay là vui vẻ, nói chuyện vẫn lạnh lẽo như trước: "Ừ, Thái tử tới, muốn đến xin rượu uống, chủ tử đã từ chối, nhưng Thái tử kiên trì không đi, cho nên muốn mời người qua đó!"
"Hiên Viên Hạo đến xin rượu uống?" Ở trong lòng nhanh chóng nghĩ đối sách, rượu này không phải tặng không: "Ừm, biết rồi, lập tức đi qua!"
Ngày hôm đó ở bờ sông ngươi còn nợ ta một ân tình? Bây giờ còn muốn đến xin rượu uống, trên đời này làm gì có nhiều bữa ăn miễn phí như vậy! Dạ Tử Huyên vận khinh công bay về phòng, dẫn theo Đa Đa, tin tưởng số tiền kiếm được từ rượu sẽ dễ như trở bàn tay! Ha ha, nàng thật sự quá thông minh!
"Tiểu thư, người làm như vậy có tốt không?"
Thúy Nhi nghe được lời Dạ Tử Huyên dạy cho Đa Đa, sợ tới mức run cầm cập, lá gan tiểu thư quá lớn, gọi thẳng tên húy của Vương gia không nói, còn dám đục khoét Thái tử, quan trọng tương lai Thái tử là hoàng thượng!
"Câm miệng!" Dạ Tử Huyên trợn mắt nhìn nha hoàn đang ngăn cản nàng, vuốt vuốt bộ lông dài của Đa Đa, còn dùng gương mặt nhỏ nhắn cọ lên mũi Đa Đa, sủng ái hỏi: "Bảo bối, có nhỡ kỹ hay không?"
"Ô ô ——" Đa Đa cực kỳ thông minh đáp lại nàng hai tiếng, giống như đang nói: Chủ nhân yên tâm, đặt ở trên người ta đi!
"Ừm, thực ngoan, buổi tối bổn tiểu thư tự mình làm đồ ăn ngon cho ngươi!"
Vì thế, một người một chó đi về phía thư phòng, Thúy Nhi đứng ngốc cả buổi, rốt cục từ trong run rẩy tìm được bản thân, cất bước chạy đi, tiểu thư tuyệt đối không nên gây ra chuyện phiền phức gì nữa!
...
"Ây da, Hiên Viên Hạo Tử ngươi tới rồi?"
Dạ Tử Huyên lôi kéo con chó, một cước đá văng cửa thư phòng, liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo, cười vui vẻ chào đón hảo hữu. Một cước kia giống như đá lên trên người Hiên Viên Đình, trán hắn có một giọt mồ hôi lớn chảy xuống, cơn giận của tiểu nha đầu còn chưa có tiêu hết!
"Huyên.... Hắc hắc, tiểu hoàng thẩm tốt!"
Hiên Viên Hạo Tử? Trí nhớ của Huyên Nhi đúng là rất tốt, bí danh hai năm trước của bản cung vẫn nhớ rõ như thế, còn tưởng rằng nàng thay đổi, chẳng qua là trở nên to gan hơn mà thôi!
"Rất khỏe! Không biết tìm ta có chuyện gì?"
Nét mặt Dạ Tử Huyên như thường nhìn hắn ta hỏi, khiến cho hiện tại hắn ta không được tự nhiên, còn có chút không mở miệng được!
"Vương phi, Thái tử chất nhi nói, nhớ rượu nàng ủ!" Hiên Viên Đình cười nịnh nọt, ở trước mặt tiểu nữ nhân này, hắn đã mất phương hướng của mình! Cố gắng lấy lòng nàng, giúp nàng kiếm được tiền, đây là nhiệm vụ hàng đầu!
"Đúng vậy đúng vậy!" Hiên Viên Hạo cũng thuận theo, vội vàng gật đầu đáp, ôi, việc tồi phụ hoàng ám chỉ thật sự rất khó khăn!
Không biết Dạ Tử Huyên giả vờ không hiểu, hay là không hiểu thật, nhìn Hiên Viên Hạo rồi quay sang nhìn Hiên Viên Đình, sau đó mặt mày khó xử nói: "Chắc là ngươi không biết, rượu lần trước chỉ còn một vò, hơn nữa hiện tại tiết trời đã qua, không có nho. Thừa lại tí xíu, ta đã dự định đưa cho tửu lâu Tuyệt Vị".
Tuyệt Nhất đã biết Dạ Tử Huyên ở đâu, vận khinh công bay thẳng đến chỗ cần đến, quả nhiên, xa xa nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang ném đá vào hồ. Nhẹ nhàng đáp xuống, thả chậm bước chân, hết sức chuyên chú nhìn nữ tử như hòa làm một cùng sắc trời, tinh khiết và tốt đẹp.
"Ồ, sư phụ, người tới rồi!"
Tâm tình của Dạ Tử Huyên đúng là tốt lên rất nhiều, quay đầu lại nhìn Tuyệt Nhất, nụ cười vui vẻ nở trên gương mặt đáng yêu, vuốt nhẹ qua trái tim không gợn sóng của Tuyệt Nhất.
"Ừ", thanh âm rất nhạt, không cẩn thận nghe, căn bản nghe không thấy: "Vương phi, tâm tình tốt hơn rồi sao? Thực ra chủ tử cùng Mị Ảnh không phải như người nghĩ!"
Chủ tử giữ mình trong sạch nhiều năm, tuy không chạm qua nữ nhân, nhưng tuyệt đối không phải đoạn tụ; còn Mị Ảnh mỗi ngày ở thanh lâu, nữ tử đi theo hắn ta không có một ngàn, cũng có tám trăm, cho nên, không thể nào có ham mê đó.
"Hừ, ngươi không được nói tốt thay bọn họ, bổn Vương phi tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ là giả?" Nhắc tới Hiên Viên Đình, cỗ lửa giận trong lòng nàng nhịn không được muốn phun ra, thật vất vả mới khống chế được lửa giận, hít sâu mấy lần, sau đó cười hì hì nhìn Tuyệt Nhất: "Sư phụ, ngươi tìm ta có việc?"
Nàng không tin chủ tử cùng Mị Ảnh, trong lòng Tuyệt Nhất không biết nên thấy buồn bã hay là vui vẻ, nói chuyện vẫn lạnh lẽo như trước: "Ừ, Thái tử tới, muốn đến xin rượu uống, chủ tử đã từ chối, nhưng Thái tử kiên trì không đi, cho nên muốn mời người qua đó!"
"Hiên Viên Hạo đến xin rượu uống?" Ở trong lòng nhanh chóng nghĩ đối sách, rượu này không phải tặng không: "Ừm, biết rồi, lập tức đi qua!"
Ngày hôm đó ở bờ sông ngươi còn nợ ta một ân tình? Bây giờ còn muốn đến xin rượu uống, trên đời này làm gì có nhiều bữa ăn miễn phí như vậy! Dạ Tử Huyên vận khinh công bay về phòng, dẫn theo Đa Đa, tin tưởng số tiền kiếm được từ rượu sẽ dễ như trở bàn tay! Ha ha, nàng thật sự quá thông minh!
"Tiểu thư, người làm như vậy có tốt không?"
Thúy Nhi nghe được lời Dạ Tử Huyên dạy cho Đa Đa, sợ tới mức run cầm cập, lá gan tiểu thư quá lớn, gọi thẳng tên húy của Vương gia không nói, còn dám đục khoét Thái tử, quan trọng tương lai Thái tử là hoàng thượng!
"Câm miệng!" Dạ Tử Huyên trợn mắt nhìn nha hoàn đang ngăn cản nàng, vuốt vuốt bộ lông dài của Đa Đa, còn dùng gương mặt nhỏ nhắn cọ lên mũi Đa Đa, sủng ái hỏi: "Bảo bối, có nhỡ kỹ hay không?"
"Ô ô ——" Đa Đa cực kỳ thông minh đáp lại nàng hai tiếng, giống như đang nói: Chủ nhân yên tâm, đặt ở trên người ta đi!
"Ừm, thực ngoan, buổi tối bổn tiểu thư tự mình làm đồ ăn ngon cho ngươi!"
Vì thế, một người một chó đi về phía thư phòng, Thúy Nhi đứng ngốc cả buổi, rốt cục từ trong run rẩy tìm được bản thân, cất bước chạy đi, tiểu thư tuyệt đối không nên gây ra chuyện phiền phức gì nữa!
...
"Ây da, Hiên Viên Hạo Tử ngươi tới rồi?"
Dạ Tử Huyên lôi kéo con chó, một cước đá văng cửa thư phòng, liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo, cười vui vẻ chào đón hảo hữu. Một cước kia giống như đá lên trên người Hiên Viên Đình, trán hắn có một giọt mồ hôi lớn chảy xuống, cơn giận của tiểu nha đầu còn chưa có tiêu hết!
"Huyên.... Hắc hắc, tiểu hoàng thẩm tốt!"
Hiên Viên Hạo Tử? Trí nhớ của Huyên Nhi đúng là rất tốt, bí danh hai năm trước của bản cung vẫn nhớ rõ như thế, còn tưởng rằng nàng thay đổi, chẳng qua là trở nên to gan hơn mà thôi!
"Rất khỏe! Không biết tìm ta có chuyện gì?"
Nét mặt Dạ Tử Huyên như thường nhìn hắn ta hỏi, khiến cho hiện tại hắn ta không được tự nhiên, còn có chút không mở miệng được!
"Vương phi, Thái tử chất nhi nói, nhớ rượu nàng ủ!" Hiên Viên Đình cười nịnh nọt, ở trước mặt tiểu nữ nhân này, hắn đã mất phương hướng của mình! Cố gắng lấy lòng nàng, giúp nàng kiếm được tiền, đây là nhiệm vụ hàng đầu!
"Đúng vậy đúng vậy!" Hiên Viên Hạo cũng thuận theo, vội vàng gật đầu đáp, ôi, việc tồi phụ hoàng ám chỉ thật sự rất khó khăn!
Không biết Dạ Tử Huyên giả vờ không hiểu, hay là không hiểu thật, nhìn Hiên Viên Hạo rồi quay sang nhìn Hiên Viên Đình, sau đó mặt mày khó xử nói: "Chắc là ngươi không biết, rượu lần trước chỉ còn một vò, hơn nữa hiện tại tiết trời đã qua, không có nho. Thừa lại tí xíu, ta đã dự định đưa cho tửu lâu Tuyệt Vị".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook