Sủng Phi Đường
-
Chương 24
Đêm khuya, ở Ninh Vương phủ đang biểu diễn ca múa vô cùng náo nhiệt.
Ninh Vương Hoắc Tấn mặc áo bào màu tím ngồi xem múa hát, hắn say mê nhìn các nữ nhân xinh đẹp đang lắc eo lả lướt trước mặt, ngửa đầu tu một hớp rượu, tùy ý đưa tay ra bắt lấy một nữ nhân vừa lướt qua trước mặt mình rồi kéo vào trong ngực.
“Nào, uống với bổn vương một ngụm đi.”
Lục Y vũ nữ mặt mũi tràn ngập sắc xuân, dung mạo rất đẹp, lúc này lại từ chối, nũng nịu uyển chuyển nói: “Ai nha, Vương gia, nô tỳ không biết uống rượu.”
“Không biết uống sao? Được, bổn vương dạy nàng uống!” Ninh vương cười vang, sau đó lại ngửa đầu uống một ngụm, nhưng không nuốt xuống mà mạnh mẽ áp lên miệng nhỏ của Lục Y vũ nữ, miệng kề miệng mớm rượu vào.
Ninh vương đưa tay cởi áo ngoài của Lục Y vũ nữ, lộ ra làn da trắng nõn của nàng, nói: “Thế nào, rượu của bổn vương uống có ngon hay không?”
Chuyện chơi đùa như vậy ở Ninh vương phủ là rất bình thường, Lục Y vũ nữ đương nhiên biết phải làm thế nào để lấy lòng Ninh vương, liền nói: “Điện hạ muốn trêu đùa nô tỳ ư? Nô tỳ nào có biết là rượu ngon hay không! Chỉ biết là bị điện hạ đoạt mất nụ hôn đầu rồi!” Nói xong liền che mặt thẹn thùng.
“Vậy sao?” Ninh vương cười lớn, lại nói: “Thế thì nhất định ta phải chịu trách nhiệm với nàng rồi!” Dứt lời liền một tay ôm lấy Lục Y vũ nữ áp dưới thân thể mình, kéo nốt y phục còn sót lại trên người nàng, điên cuồng ôm hôn sờ soạng.
Trong hoa sảnh xa hoa hỗn loạn, bên ngoài có một bóng dáng thanh lệ đang đứng nhìn vào, nàng trầm tĩnh nhìn một lượt khung cảnh bên trong, ánh mắt không chút gợn sóng.
Cầm Mộc không dám nhìn thẳng cảnh tượng kia, nhưng chuyện như vậy trong phủ dường như đêm nào cũng diễn ra, “Vương phi, người có muốn vào đó không?”
“Thôi.” Ninh vương phi lắc đầu, không tiếng động thở dài: “Chúng ta đi.”
“Nhưng mà điện hạ…”
“Để cho hắn phát tiết một chút đi.” Ninh vương phi nhìn bầu trời đêm, “Kìm nén quá cũng không tốt cho điện hạ.”
Cầm Mộc vẫn không đành lòng, nói: “Chẳng lẽ vương phi không thương tâm?”
“Thương tâm thì thế nào?” Ninh vương phi di chuyển hạt châu trong tay, “Tâm đã tổn thương rồi, còn có thể đau lòng đến đâu được nữa.”
Cầm Mộc thở dài, đỡ Ninh vương phi dần dần đi xa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại, bên trong phòng kia vẫn là một trận cười đùa hỗn loạn như cũ.
Vốn cho rằng cuộc vui hôm nay đến đây là kết thúc, mấy nữ nhân còn ở lại đều có dáng vẻ thẹn thùng không dám nhìn thẳng, vội vàng lấy tay áo che mắt chuẩn bị rời đi, nhưng lại thấy Ninh vương đột ngột đứng lên, một phen gạt hết rượu trên bàn xuống.
“Giả dối! Đều là giả dối, cút! Cút ngay cho bổn vương!”
Một nhóm người như lâm vào đại địch, đồng loạt hoảng hốt chạy đi, Lục Y nữ tử thì đã bị cởi sạch sẽ y phục, lúc này cũng sợ hãi run rẩy mặc lại đồ, còn chưa mặc xong thì đã bị Ninh vương một cước đạp ngã xuống đất: “Còn không mau cút đi!”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay!”
“Cút!”
Lục Y nữ tử vội vàng vơ lấy đống y phục để trên mặt đất, che mặt thấp thỏm lo âu chạy ra ngoài.
Trong sảnh vốn còn đang múa hát vui vẻ lập tức trở nên yên tĩnh không một tiếng động, Ninh vương cười lạnh một cái, chậm rãi ngồi xuống, giơ tay cầm lấy bầu rượu rồi rót thẳng vào miệng, bỗng nhiên lại cảm thấy không có cách nào quên được, liền dứt khoát đổ rượu lên đầu.
“Tư Tư, tại sao không phải là nàng!” Ninh vương cười lạnh nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đau đớn gào thét: “Tại sao không có một người nào, không có một người nào giống nàng! Nhiều năm như vậy, nhiều nữ nhân như vậy, thế nhưng không có một ai, không có một ai hơn nàng! Tại sao…Nàng chưa từng trở về một lần để thăm bổn vương! Tại sao?!”
Một gã sai vặt trong lòng run sợ chầm chậm từ bên ngoài đi vào, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất mà không dám đi đường vòng, cách Ninh vương còn vài mét thì không định tiến gần thêm nữa, quỳ xuống nói: “Điện hạ…”
Còn chưa nói xong thì Ninh vương đã cầm bầu rượu ném tới, đập trúng vào trán gã sai vặt, lập tức máu tươi chảy ra, gã sai vặt chỉ biết sững người, đứng im không nhúc nhích.
“Cút! Cút cho bổn vương! Cút xa cho ta!”
Gã sai vặt quỳ xuống nói: “Điện hạ, An vương phi, An vương phi cầu kiến.”
Ninh vương lúc này mới có phản ứng, hai mắt mở to, vừa mới tỏ ra vui mừng một chút thì trong chốc lát lại khôi phục trạng thái say sưa, nói: “Bảo vương phi đưa An vương phi đi nghỉ ngơi, ngày mai bổn vương sẽ tiếp nàng.”
Gã sai vặt nghe vậy thì trán bắt đầu toát mồ hôi, hòa vào với dòng máu đỏ, cảm thấy hơi nhói đau, “Hồi điện hạ, An vương phi nói có chuyện quan trọng muốn gặp người…”
“Không thấy bổn vương đang phiền muộn à! Không gặp!” Ninh vương khoát tay, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Tỷ phu thế này là sao? Ngay cả ta cũng không muốn gặp ư?”
Thanh âm mềm yếu vang lên từ bên ngoài cửa, Diêu Bội Oánh mặc y phục màu lam chậm rãi bước tới, dung mạo và dáng người của nàng đều đẹp tuyệt vời, mỗi một bước đi một cử chỉ đều vô cùng uyển chuyển, khiến không ai có thể rời mắt được.Nếu không phải trong lòng Ninh vương sớm đã có người trong mộng, thì e là hắn đã sớm đoạt lấy nàng rồi, làm gì còn phải đẩy qua cho An vương chứ!”
Ninh vương mặc dù rất mệt mỏi, nhưng dù gì thân phận của đối phương đã không còn đơn thuần chỉ là người em vợ đẹp mê người năm nào nữa, hôm nay nàng đã là An vương phi, là nữ nhân của An vương người mà hắn muốn liên thủ, đương nhiên phải khách khí một chút.
“Nói gì vậy! Khiến An vương phi chê cười rồi! Bổn vương cả người toàn mùi rượu, dáng vẻ lôi thôi thế này, sao dám tiếp khách chứ? Với lại, bổn vương nghĩ An vương phi một đường mệt nhọc tới đây, chắc là rất cực khổ, vẫn nên nghỉ ngơi một đêm cho khỏe thì hơn!”
Ninh vương nói chuyện trong men say, ngữ khí không để cho người khác có cơ hội cự tuyệt, nhưng dù sao Diêu Bội Oánh đã từng sống trong Ninh vương phủ một thời gian nên khá hiểu tính tình của hắn.
“Tỷ phu sao lại nói như vậy! Bội Oánh là muội muội của Ninh vương phi, sao lại nói là khách chứ? Tỷ phu nói vậy là khách khí quá rồi! Bất quá nếu tỷ phu đã một lòng suy nghĩ cho Bội Oánh, Bội Oánh mà không nghe theo thì thật không đúng! Bội Oánh vội vã muốn gặp tỷ phu như vậy, là cảm thấy chuyện của tỷ phu và phu quân của Bội Oánh còn quan trọng hơn thân thể của mình!” Diêu Bội Oánh ăn nói rất thông minh, còn tự xưng Bội Oánh để hạ thấp thân phận, làm cho Ninh vương càng lúng túng hơn.
Phất tay một cái để gã sai vặt của mình và tùy tùng của An vương phi lui đi, Ninh vương liền đi tới nói: “Thế này đi, An vương phi đã không ngại mệt mỏi thì xin mời vào nội thất nói chuyện với bổn vương!” Ninh vương quay người lại, giơ tay ra, nói: “An vương phi, mời.”
Diêu Bội Oánh đáp: “Tỷ phu mời đi trước.”
Hai người đi vòng qua đống hỗn độn trong phòng ngoài, đi ra hành lang đến một tiểu lâu các giữa rừng cây, hai người đều không có người hầu đi theo, một trước một sau đi vào lầu các.Diêu Bội Oánh tuy đã sống trong Ninh vương phủ một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bước vào tiểu lầu các này, dù gìs đây cũng là không gian riêng tư của Ninh vương, không dễ dàng cho người ngoài tiến vào.
Ninh vương đi vào nội thất, cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới đóng cửa lại, xoay người nhìn Diêu Bội Oánh đang đứng bên trong phòng, mặc dù dung nhan vẫn khuynh thành như xưa, song lại thiếu đi một chút sức sống, khiến cho người ta chỉ cảm thấy đẹp mà lại không có hứng thú muốn yêu thương. “An Lăng ở vùng Giang Bắc, là nơi cực hàn, An vương phi lúc mới đến chắc rất khổ sở phải không?”
Diêu Bội Oánh nhìn hắn, đáp: “Nơi đó tuy khá chênh lệch với nơi này, nhưng cảnh quan rất đẹp, hơn nữa tỷ phu đã thay Bội Oánh chọn phu quân, đối với Bội Oánh đã là rất tốt rồi, Bội Oánh không hề cảm thấy khổ chút nào.”
Ninh vương hơi có phần lúng túng, năm đó để Diêu Bội Oánh gả cho An vương, đó coi như là một phần đại lễ của hắn.Hắn biết An vương đã mơ ước sắc đẹp của Diêu Bội Oánh đã lâu, nên liền muốn dùng mỹ nhân kế để mượn hơi của An vương, nhưng Diêu Bội Oánh ngàn vạn lần không chịu, khóc đến chết đi sống lại, nếu không phải cuối cùng hắn phải dùng thủ đoạn thì một quân cờ tốt như An vương đã sớm bị người khác đoạt mất rồi.
“Nếu đã như vậy thì bổn vương yên lòng rồi.” Ninh vương mặt không đỏ tim không đập đáp lại, cũng may Diêu Bội Oánh cũng không để cho hắn phải khó xử thêm. “An vương rốt cục là có chuyện gì?”
Diêu Bội Oánh lấy ra một cuốn sách lụa đưa tới: “Tỷ phu xem một chút là biết thôi.”
Ninh vương hồ nghi nhận lấy sách lụa, nhìn qua một chút rồi kinh hãi nói: “An vương hắn…”
Diêu Bội Oánh nhìn Ninh vương rồi gật đầu, “Phu quân có tính toán như vậy, nhưng chuyện này rất quan trọng, không thể để cho người bên cạnh biết, tiết lộ một chút là sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên mới cố ý để Bội Oánh tới đây báo cho tỷ phu biết.”
Diêu Bội Oánh nói xong liền không lên tiếng nữa, im lặng để Ninh vương có thời gian suy ngẫm, phản ứng của Ninh vương thật đúng theo dự liệu của nàng, tựa như nàng lúc trước sau khi nghe An vương nói vậy.
Ninh Vương Hoắc Tấn mặc áo bào màu tím ngồi xem múa hát, hắn say mê nhìn các nữ nhân xinh đẹp đang lắc eo lả lướt trước mặt, ngửa đầu tu một hớp rượu, tùy ý đưa tay ra bắt lấy một nữ nhân vừa lướt qua trước mặt mình rồi kéo vào trong ngực.
“Nào, uống với bổn vương một ngụm đi.”
Lục Y vũ nữ mặt mũi tràn ngập sắc xuân, dung mạo rất đẹp, lúc này lại từ chối, nũng nịu uyển chuyển nói: “Ai nha, Vương gia, nô tỳ không biết uống rượu.”
“Không biết uống sao? Được, bổn vương dạy nàng uống!” Ninh vương cười vang, sau đó lại ngửa đầu uống một ngụm, nhưng không nuốt xuống mà mạnh mẽ áp lên miệng nhỏ của Lục Y vũ nữ, miệng kề miệng mớm rượu vào.
Ninh vương đưa tay cởi áo ngoài của Lục Y vũ nữ, lộ ra làn da trắng nõn của nàng, nói: “Thế nào, rượu của bổn vương uống có ngon hay không?”
Chuyện chơi đùa như vậy ở Ninh vương phủ là rất bình thường, Lục Y vũ nữ đương nhiên biết phải làm thế nào để lấy lòng Ninh vương, liền nói: “Điện hạ muốn trêu đùa nô tỳ ư? Nô tỳ nào có biết là rượu ngon hay không! Chỉ biết là bị điện hạ đoạt mất nụ hôn đầu rồi!” Nói xong liền che mặt thẹn thùng.
“Vậy sao?” Ninh vương cười lớn, lại nói: “Thế thì nhất định ta phải chịu trách nhiệm với nàng rồi!” Dứt lời liền một tay ôm lấy Lục Y vũ nữ áp dưới thân thể mình, kéo nốt y phục còn sót lại trên người nàng, điên cuồng ôm hôn sờ soạng.
Trong hoa sảnh xa hoa hỗn loạn, bên ngoài có một bóng dáng thanh lệ đang đứng nhìn vào, nàng trầm tĩnh nhìn một lượt khung cảnh bên trong, ánh mắt không chút gợn sóng.
Cầm Mộc không dám nhìn thẳng cảnh tượng kia, nhưng chuyện như vậy trong phủ dường như đêm nào cũng diễn ra, “Vương phi, người có muốn vào đó không?”
“Thôi.” Ninh vương phi lắc đầu, không tiếng động thở dài: “Chúng ta đi.”
“Nhưng mà điện hạ…”
“Để cho hắn phát tiết một chút đi.” Ninh vương phi nhìn bầu trời đêm, “Kìm nén quá cũng không tốt cho điện hạ.”
Cầm Mộc vẫn không đành lòng, nói: “Chẳng lẽ vương phi không thương tâm?”
“Thương tâm thì thế nào?” Ninh vương phi di chuyển hạt châu trong tay, “Tâm đã tổn thương rồi, còn có thể đau lòng đến đâu được nữa.”
Cầm Mộc thở dài, đỡ Ninh vương phi dần dần đi xa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn lại, bên trong phòng kia vẫn là một trận cười đùa hỗn loạn như cũ.
Vốn cho rằng cuộc vui hôm nay đến đây là kết thúc, mấy nữ nhân còn ở lại đều có dáng vẻ thẹn thùng không dám nhìn thẳng, vội vàng lấy tay áo che mắt chuẩn bị rời đi, nhưng lại thấy Ninh vương đột ngột đứng lên, một phen gạt hết rượu trên bàn xuống.
“Giả dối! Đều là giả dối, cút! Cút ngay cho bổn vương!”
Một nhóm người như lâm vào đại địch, đồng loạt hoảng hốt chạy đi, Lục Y nữ tử thì đã bị cởi sạch sẽ y phục, lúc này cũng sợ hãi run rẩy mặc lại đồ, còn chưa mặc xong thì đã bị Ninh vương một cước đạp ngã xuống đất: “Còn không mau cút đi!”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay!”
“Cút!”
Lục Y nữ tử vội vàng vơ lấy đống y phục để trên mặt đất, che mặt thấp thỏm lo âu chạy ra ngoài.
Trong sảnh vốn còn đang múa hát vui vẻ lập tức trở nên yên tĩnh không một tiếng động, Ninh vương cười lạnh một cái, chậm rãi ngồi xuống, giơ tay cầm lấy bầu rượu rồi rót thẳng vào miệng, bỗng nhiên lại cảm thấy không có cách nào quên được, liền dứt khoát đổ rượu lên đầu.
“Tư Tư, tại sao không phải là nàng!” Ninh vương cười lạnh nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, đau đớn gào thét: “Tại sao không có một người nào, không có một người nào giống nàng! Nhiều năm như vậy, nhiều nữ nhân như vậy, thế nhưng không có một ai, không có một ai hơn nàng! Tại sao…Nàng chưa từng trở về một lần để thăm bổn vương! Tại sao?!”
Một gã sai vặt trong lòng run sợ chầm chậm từ bên ngoài đi vào, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất mà không dám đi đường vòng, cách Ninh vương còn vài mét thì không định tiến gần thêm nữa, quỳ xuống nói: “Điện hạ…”
Còn chưa nói xong thì Ninh vương đã cầm bầu rượu ném tới, đập trúng vào trán gã sai vặt, lập tức máu tươi chảy ra, gã sai vặt chỉ biết sững người, đứng im không nhúc nhích.
“Cút! Cút cho bổn vương! Cút xa cho ta!”
Gã sai vặt quỳ xuống nói: “Điện hạ, An vương phi, An vương phi cầu kiến.”
Ninh vương lúc này mới có phản ứng, hai mắt mở to, vừa mới tỏ ra vui mừng một chút thì trong chốc lát lại khôi phục trạng thái say sưa, nói: “Bảo vương phi đưa An vương phi đi nghỉ ngơi, ngày mai bổn vương sẽ tiếp nàng.”
Gã sai vặt nghe vậy thì trán bắt đầu toát mồ hôi, hòa vào với dòng máu đỏ, cảm thấy hơi nhói đau, “Hồi điện hạ, An vương phi nói có chuyện quan trọng muốn gặp người…”
“Không thấy bổn vương đang phiền muộn à! Không gặp!” Ninh vương khoát tay, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Tỷ phu thế này là sao? Ngay cả ta cũng không muốn gặp ư?”
Thanh âm mềm yếu vang lên từ bên ngoài cửa, Diêu Bội Oánh mặc y phục màu lam chậm rãi bước tới, dung mạo và dáng người của nàng đều đẹp tuyệt vời, mỗi một bước đi một cử chỉ đều vô cùng uyển chuyển, khiến không ai có thể rời mắt được.Nếu không phải trong lòng Ninh vương sớm đã có người trong mộng, thì e là hắn đã sớm đoạt lấy nàng rồi, làm gì còn phải đẩy qua cho An vương chứ!”
Ninh vương mặc dù rất mệt mỏi, nhưng dù gì thân phận của đối phương đã không còn đơn thuần chỉ là người em vợ đẹp mê người năm nào nữa, hôm nay nàng đã là An vương phi, là nữ nhân của An vương người mà hắn muốn liên thủ, đương nhiên phải khách khí một chút.
“Nói gì vậy! Khiến An vương phi chê cười rồi! Bổn vương cả người toàn mùi rượu, dáng vẻ lôi thôi thế này, sao dám tiếp khách chứ? Với lại, bổn vương nghĩ An vương phi một đường mệt nhọc tới đây, chắc là rất cực khổ, vẫn nên nghỉ ngơi một đêm cho khỏe thì hơn!”
Ninh vương nói chuyện trong men say, ngữ khí không để cho người khác có cơ hội cự tuyệt, nhưng dù sao Diêu Bội Oánh đã từng sống trong Ninh vương phủ một thời gian nên khá hiểu tính tình của hắn.
“Tỷ phu sao lại nói như vậy! Bội Oánh là muội muội của Ninh vương phi, sao lại nói là khách chứ? Tỷ phu nói vậy là khách khí quá rồi! Bất quá nếu tỷ phu đã một lòng suy nghĩ cho Bội Oánh, Bội Oánh mà không nghe theo thì thật không đúng! Bội Oánh vội vã muốn gặp tỷ phu như vậy, là cảm thấy chuyện của tỷ phu và phu quân của Bội Oánh còn quan trọng hơn thân thể của mình!” Diêu Bội Oánh ăn nói rất thông minh, còn tự xưng Bội Oánh để hạ thấp thân phận, làm cho Ninh vương càng lúng túng hơn.
Phất tay một cái để gã sai vặt của mình và tùy tùng của An vương phi lui đi, Ninh vương liền đi tới nói: “Thế này đi, An vương phi đã không ngại mệt mỏi thì xin mời vào nội thất nói chuyện với bổn vương!” Ninh vương quay người lại, giơ tay ra, nói: “An vương phi, mời.”
Diêu Bội Oánh đáp: “Tỷ phu mời đi trước.”
Hai người đi vòng qua đống hỗn độn trong phòng ngoài, đi ra hành lang đến một tiểu lâu các giữa rừng cây, hai người đều không có người hầu đi theo, một trước một sau đi vào lầu các.Diêu Bội Oánh tuy đã sống trong Ninh vương phủ một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bước vào tiểu lầu các này, dù gìs đây cũng là không gian riêng tư của Ninh vương, không dễ dàng cho người ngoài tiến vào.
Ninh vương đi vào nội thất, cẩn thận nhìn xung quanh rồi mới đóng cửa lại, xoay người nhìn Diêu Bội Oánh đang đứng bên trong phòng, mặc dù dung nhan vẫn khuynh thành như xưa, song lại thiếu đi một chút sức sống, khiến cho người ta chỉ cảm thấy đẹp mà lại không có hứng thú muốn yêu thương. “An Lăng ở vùng Giang Bắc, là nơi cực hàn, An vương phi lúc mới đến chắc rất khổ sở phải không?”
Diêu Bội Oánh nhìn hắn, đáp: “Nơi đó tuy khá chênh lệch với nơi này, nhưng cảnh quan rất đẹp, hơn nữa tỷ phu đã thay Bội Oánh chọn phu quân, đối với Bội Oánh đã là rất tốt rồi, Bội Oánh không hề cảm thấy khổ chút nào.”
Ninh vương hơi có phần lúng túng, năm đó để Diêu Bội Oánh gả cho An vương, đó coi như là một phần đại lễ của hắn.Hắn biết An vương đã mơ ước sắc đẹp của Diêu Bội Oánh đã lâu, nên liền muốn dùng mỹ nhân kế để mượn hơi của An vương, nhưng Diêu Bội Oánh ngàn vạn lần không chịu, khóc đến chết đi sống lại, nếu không phải cuối cùng hắn phải dùng thủ đoạn thì một quân cờ tốt như An vương đã sớm bị người khác đoạt mất rồi.
“Nếu đã như vậy thì bổn vương yên lòng rồi.” Ninh vương mặt không đỏ tim không đập đáp lại, cũng may Diêu Bội Oánh cũng không để cho hắn phải khó xử thêm. “An vương rốt cục là có chuyện gì?”
Diêu Bội Oánh lấy ra một cuốn sách lụa đưa tới: “Tỷ phu xem một chút là biết thôi.”
Ninh vương hồ nghi nhận lấy sách lụa, nhìn qua một chút rồi kinh hãi nói: “An vương hắn…”
Diêu Bội Oánh nhìn Ninh vương rồi gật đầu, “Phu quân có tính toán như vậy, nhưng chuyện này rất quan trọng, không thể để cho người bên cạnh biết, tiết lộ một chút là sẽ chết không có chỗ chôn, cho nên mới cố ý để Bội Oánh tới đây báo cho tỷ phu biết.”
Diêu Bội Oánh nói xong liền không lên tiếng nữa, im lặng để Ninh vương có thời gian suy ngẫm, phản ứng của Ninh vương thật đúng theo dự liệu của nàng, tựa như nàng lúc trước sau khi nghe An vương nói vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook