"Hoàng hậu, người đâu rồi? Người đừng làm nô tỳ sợ!"
"Hoàng hậu, người mau ra đi! Đừng trốn nữa!"
Tiểu Yên hoảng tâm dáo dác khắp nơi tìm kiếm Hồ Y Nguyệt....Chẳng qua cô chỉ lơ là đi xuống bếp múc gà hầm sâm lên cho nàng, ai dè vừa lên đến bóng hình cũng chả thấy....
Nàng là sủng hậu của hoàng thượng, bây giờ lại chẳng thấy tâm hơi, kì này đầu cô rơi là chắc rồi...
Hoàng hậu ơi là Hoàng hậu, người mau ra cứu mạng tiểu nhân đi a~
Tiểu Yên lo lắng đến sắp khóc, hết lục soát tất cả khuê phòng và hoa viên lại cầu trời khấn phật....
Hoàng hậu, người mau xuất hiện đi! Hoàng thượng mà biết, nô tỳ chết mất...
Người không biết đâu, hoàng thượng rất tàn nhẫn với những ai động đến người ngài thương....Nhớ năm ấy, Tô hoàng hậu vì không cẩn thận làm ngã Thái hậu, hoàng thượng nổi trận lôi đình, bắt Tô Duệ và bốn trăm người Tô gia già trẻ lớn bé đều thiêu sống....Cảnh tượng lúc đó thật quá kinh khủng, Tô Duệ kêu gào thảm thiết, quằn quại như con thiêu thân trong biển lửa, trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất cho những người trong kinh thành....Coi như cũng làm gương cho những phi tần khác trong cung....
Tiêu rồi tiêu rồi, lão phật gia của tôi ơi, người đâu rồi? Hu hu hu....
Ngàn vạn lần không thể cho hoàng thượng biết trước khi tìm ra Hoàng hậu a~
Chợt tiếng nát xé lòng, giọng của lão Trần công công vang lên dõng dạc, mọi thứ trong đầu Tiểu Yên gần như sụp đổ....
"Hoàng thượng giá đáo....!!!!"
Hắn cao cao thượng thượng bước vào, ngũ quan anh tuấn chiếu rọi...Không buồn để tâm, hắn đi thẳng đến long ngai, hảo soái yên vị....
Tiểu Yên run lẩy bẩy, như người mất hồn quỳ xuống cúi lạy hắn....Không dám ngẩng đầu lên....
Hắn ngồi trên đó, long ưng lười biếng chớp, hắn mấp máy môi:
"Nàng ấy đâu?"
Tiểu Yên như chết lặng, lắp bắp không nói thành lời:
"Hoàng....hậu...!"
Hắn cảm nhận được điều gì đó, nóng ruột mở to mắt, gằn nhẹ:
"Nàng ấy đang ở đâu?"
"Hoàng hậu...Người......!"- Tiểu Yên vẫn sợ sệt, không dám nói....
Thôi rồi, phụ thân mẫu thân, kiếp này Tiểu Yên bất hiếu, không thể báo hiếu cho hai người, con đi trước đây....
"Nàng ấy đâu? Người giấu nàng ấy đi đâu rồi! Nói!"- Hắn sầm mặt gầm lớn, chết tiệt, nàng đi đâu rồi, Hồ Y Nguyệt?
"Ta ở đây!"- Giọng nói dịu nhẹ của một cô nương đứng trước cửa vọng vào, lập tức thu hút sự chú ý của hắn....
Hắn ngẩng đầu lên, thoáng thấy nàng trước cửa, vội lao thật nhanh đến ôm chặt, gục đầu xuống hõm vai thanh túy của nàng, nói khẽ:
"Tiểu Y Nguyệt, quả nhân rất nhớ nàng!"
Nàng cố gắng tách hai người ra, e lệ nói:
"Đừng như vậy, ở đây có người!"
"Chém!"- Hắn thản nhiên nói, đầu vẫn gục xuống vai nàng...
Nàng bất đắc dĩ để hắn như vậy, ra hiệu cho mọi người lui xuống....
Nàng khẽ cười đẩy hắn ra, đi vào trong, vừa đi vừa hỏi:
"Bữa nay thượng triều mệt lắm sao?"
"Không mệt nhưng rất nhớ nàng!"- Hắn cười...
"Dẻo miệng!"
"Mà này, lúc nãy nàng đi đâu thế?"- Hắn nghi hoặc hỏi, ôm nàng ngồi xuống ghế.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, bĩu môi nói:
"Ta nói, Người không được tức giận a~"
Hắn lườm nàng, miễn cưỡng gật đầu: "Được!"
Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt dè chừng nhìn hắn, trả lời lí nhí:
"Lúc nãy....Ta đi gặp.....Duệ Vương!"
Nghe tới hai chữ Duệ Vương, hắn đột nhiên biến sắc, mặt tối sầm lại, để nàng ngồi sang một bên mà nghe nàng nói:
"Hôm trước....Duệ Vương nói có loài hồ ly trắng đẹp lắm, muốn rủ ta đi xem nên......"
"Vậy nàng cũng nghe theo?"- Hắn cười lạnh.
"Ta không....!"- Nàng lo lắng nhìn hắn, chỉ xem một tí thôi mà, có cần phải...
<Rầm....>
Hắn đập mạnh xuống bàn tạo tiếng vang thật lớn, gắt gỏng đi ra ngoài, bàn gỗ anh dũng hi sinh nức làm đôi...
Nàng trơ người nhìn hắn đi khỏi...
Đã bảo không tức giận cơ mà?
Bên ngoài Hồ Điện....
Hắn mặt mày tối sầm, đi từng bước về điện Thái Hòa.....Hắn buồn bực trong lòng, gặp cung nữ thái giám nào lọt vào mắt đều chém, tính sơ cũng đã ba chục người....Trần công công đi bên cạnh cũng khiếp đảm không kém....
Hoàng thượng, người định đồ sát hết Tử Cấm Thành sao?
Chợt hắn dừng bước, không hề quay đầu lại, lạnh lẽo nói:
"Ngày mai chuẩn bị cho hoàng hậu sói tuyết, hồ ly trắng, gấu trúc, mỗi loại một con!"
Duệ Vương! Quả nhân không tin, quả nhân không bằng ngươi!
Ngày hôm sau, hắn ngồi ở Kim Loan điện phê tấu chương, tay làm mắt nhìn, không hề để ý đến người nào đó buồn chán hai tay chống cằm nhìn hắn. Nàng mở to mắt, khẽ hỏi:
"Hoàng thượng, người còn giận sao?"
Hắn không ngước lên nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt mở miệng:
"Không có!"
Nàng à một tiếng, nghĩ nghĩ, sau đó lại nói:
"Lúc sáng, ta đã nhận được rồi, hồ ly trắng, sói tuyết, gấu trúc đều rất dễ thương!"
"Nàng thích thì tốt!"- Hắn vẫn không ngước lên nhìn nàng.
Nàng không thể chịu nổi nữa, hắn như vậy là có ý gì? Đã bảo không giận rồi cơ, tại sao miệng nói một đường mà hành động lại đi một nẻo, lão nương không phục...
"Ầm...."
Nàng đập tay xuống bàn, cướp lấy tấu chương hét lớn:
"Người muốn sao đây? Ta quan trọng hơn hay tấu chương quan trọng hơn?"
Hắn im lặng một hồi mới ngẩng đầu lên, mắt thâm túy nhìn nàng, lạnh nhạt nói, âm điệu cũng không khác gì lúc nãy:
"Y Nguyệt, đừng quấy! Nếu nàng buồn chán, quả nhân sẽ sai người đưa nàng đi dạo!"
Nói rồi, hắn cúi xuống tiếp tục phê tấu chương, ánh nắng rọi xuống ngũ quan xinh đẹp của hắn, làm tăng vẻ tuấn dật phi phàm....
Nàng ngẩn người, hắn, hắn không muốn quan tâm nàng nữa sao? Chỉ vì nàng muốn đi xem hồ ly trắng của Duệ vương, chỉ xa hắn một tí thôi sao? Tối qua hắn cũng chẳng thèm ngủ cùng nàng, làm nàng trống vắng chết được...Rồi sáng hôm nay, nàng ngồi trên giường đợi hắn qua đánh thức cũng chẳng thấy đâu.....Hắn thay đổi rồi!
Nghĩ tới đây, nàng bật khóc nức nở làm hắn ngồi đối diện cũng giật mình, hốt hoảng đứng dậy ôm lấy nàng....Hắn vuốt lưng nàng dỗ dành:
"Ngoan đừng khóc!"
Nàng vẫn cứ nức nở, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, nàng lấy tay che mắt khóc lớn....
"Nín!"- Hắn gầm lên làm ai đó không dám khóc thành tiếng nữa, chỉ còn nghe tiếng thút thít....
"Nàng thật xấu!"- Hắn hôn hôn lên những giọt nước mắt ấm nóng của nàng, khẽ nói.
Nàng đang ngồi trong hắn liền chồm dậy, ôm chặt lấy cổ hắn, ủy khuất gào lớn:
"Tại sao không để ý đến ta? Người không thương ta nữa ư? Ta không muốn, không muốn! Người không được không để ý đến ta! Hu huuuuuu......"
Hắn thở dài kéo nàng ra, lau nước mắt cho nàng, bộ dáng khóc đến điềm đạm đáng yêu....Hắn nhìn nàng, hỏi:
"Quả nhân hỏi nàng, lúc quả nhân và Thục phi ân ân ái ái, nàng cảm thấy thế nào?"
Hồ Y Nguyệt đột nhiên im bặt, nghĩ nghĩ một hồi sau đó đưa ra kết luận:
"Rất khó chịu!"
"Hảo, đó chính là cảm giác của quả nhân khi nàng ở bên cạnh hắn!"- Hắn lườm nàng.
Nàng ngạc nhiên tròn mắt "Hắn? Người đang nói Duệ vương sao a~!"
"Không cho gọi tên hắn!"- Hắn rống lên, bá đạo áp chặt môi nàng, hút hết tinh túy mê người của nàng.
"Ưm...."- Nàng mê màng khẽ rên, nhưng không phản kháng hắn, chỉ biết luận theo....
Khi thấy người nào đó hôn đến muốn kiệt thở, hắn mới lưu luyến buông nàng ra.....
"Nhưng....nhưng mà....huynh..ấy là đại huynh của...người!"- Sau màn hôn kịch liệt, nàng tham lam thở lấy thở để, giọng nói cũng trở nên ngắt quãng.
-----Ta là đường ngăn cách hết chương-----
"Hoàng hậu, người mau ra đi! Đừng trốn nữa!"
Tiểu Yên hoảng tâm dáo dác khắp nơi tìm kiếm Hồ Y Nguyệt....Chẳng qua cô chỉ lơ là đi xuống bếp múc gà hầm sâm lên cho nàng, ai dè vừa lên đến bóng hình cũng chả thấy....
Nàng là sủng hậu của hoàng thượng, bây giờ lại chẳng thấy tâm hơi, kì này đầu cô rơi là chắc rồi...
Hoàng hậu ơi là Hoàng hậu, người mau ra cứu mạng tiểu nhân đi a~
Tiểu Yên lo lắng đến sắp khóc, hết lục soát tất cả khuê phòng và hoa viên lại cầu trời khấn phật....
Hoàng hậu, người mau xuất hiện đi! Hoàng thượng mà biết, nô tỳ chết mất...
Người không biết đâu, hoàng thượng rất tàn nhẫn với những ai động đến người ngài thương....Nhớ năm ấy, Tô hoàng hậu vì không cẩn thận làm ngã Thái hậu, hoàng thượng nổi trận lôi đình, bắt Tô Duệ và bốn trăm người Tô gia già trẻ lớn bé đều thiêu sống....Cảnh tượng lúc đó thật quá kinh khủng, Tô Duệ kêu gào thảm thiết, quằn quại như con thiêu thân trong biển lửa, trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất cho những người trong kinh thành....Coi như cũng làm gương cho những phi tần khác trong cung....
Tiêu rồi tiêu rồi, lão phật gia của tôi ơi, người đâu rồi? Hu hu hu....
Ngàn vạn lần không thể cho hoàng thượng biết trước khi tìm ra Hoàng hậu a~
Chợt tiếng nát xé lòng, giọng của lão Trần công công vang lên dõng dạc, mọi thứ trong đầu Tiểu Yên gần như sụp đổ....
"Hoàng thượng giá đáo....!!!!"
Hắn cao cao thượng thượng bước vào, ngũ quan anh tuấn chiếu rọi...Không buồn để tâm, hắn đi thẳng đến long ngai, hảo soái yên vị....
Tiểu Yên run lẩy bẩy, như người mất hồn quỳ xuống cúi lạy hắn....Không dám ngẩng đầu lên....
Hắn ngồi trên đó, long ưng lười biếng chớp, hắn mấp máy môi:
"Nàng ấy đâu?"
Tiểu Yên như chết lặng, lắp bắp không nói thành lời:
"Hoàng....hậu...!"
Hắn cảm nhận được điều gì đó, nóng ruột mở to mắt, gằn nhẹ:
"Nàng ấy đang ở đâu?"
"Hoàng hậu...Người......!"- Tiểu Yên vẫn sợ sệt, không dám nói....
Thôi rồi, phụ thân mẫu thân, kiếp này Tiểu Yên bất hiếu, không thể báo hiếu cho hai người, con đi trước đây....
"Nàng ấy đâu? Người giấu nàng ấy đi đâu rồi! Nói!"- Hắn sầm mặt gầm lớn, chết tiệt, nàng đi đâu rồi, Hồ Y Nguyệt?
"Ta ở đây!"- Giọng nói dịu nhẹ của một cô nương đứng trước cửa vọng vào, lập tức thu hút sự chú ý của hắn....
Hắn ngẩng đầu lên, thoáng thấy nàng trước cửa, vội lao thật nhanh đến ôm chặt, gục đầu xuống hõm vai thanh túy của nàng, nói khẽ:
"Tiểu Y Nguyệt, quả nhân rất nhớ nàng!"
Nàng cố gắng tách hai người ra, e lệ nói:
"Đừng như vậy, ở đây có người!"
"Chém!"- Hắn thản nhiên nói, đầu vẫn gục xuống vai nàng...
Nàng bất đắc dĩ để hắn như vậy, ra hiệu cho mọi người lui xuống....
Nàng khẽ cười đẩy hắn ra, đi vào trong, vừa đi vừa hỏi:
"Bữa nay thượng triều mệt lắm sao?"
"Không mệt nhưng rất nhớ nàng!"- Hắn cười...
"Dẻo miệng!"
"Mà này, lúc nãy nàng đi đâu thế?"- Hắn nghi hoặc hỏi, ôm nàng ngồi xuống ghế.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, bĩu môi nói:
"Ta nói, Người không được tức giận a~"
Hắn lườm nàng, miễn cưỡng gật đầu: "Được!"
Nàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt dè chừng nhìn hắn, trả lời lí nhí:
"Lúc nãy....Ta đi gặp.....Duệ Vương!"
Nghe tới hai chữ Duệ Vương, hắn đột nhiên biến sắc, mặt tối sầm lại, để nàng ngồi sang một bên mà nghe nàng nói:
"Hôm trước....Duệ Vương nói có loài hồ ly trắng đẹp lắm, muốn rủ ta đi xem nên......"
"Vậy nàng cũng nghe theo?"- Hắn cười lạnh.
"Ta không....!"- Nàng lo lắng nhìn hắn, chỉ xem một tí thôi mà, có cần phải...
<Rầm....>
Hắn đập mạnh xuống bàn tạo tiếng vang thật lớn, gắt gỏng đi ra ngoài, bàn gỗ anh dũng hi sinh nức làm đôi...
Nàng trơ người nhìn hắn đi khỏi...
Đã bảo không tức giận cơ mà?
Bên ngoài Hồ Điện....
Hắn mặt mày tối sầm, đi từng bước về điện Thái Hòa.....Hắn buồn bực trong lòng, gặp cung nữ thái giám nào lọt vào mắt đều chém, tính sơ cũng đã ba chục người....Trần công công đi bên cạnh cũng khiếp đảm không kém....
Hoàng thượng, người định đồ sát hết Tử Cấm Thành sao?
Chợt hắn dừng bước, không hề quay đầu lại, lạnh lẽo nói:
"Ngày mai chuẩn bị cho hoàng hậu sói tuyết, hồ ly trắng, gấu trúc, mỗi loại một con!"
Duệ Vương! Quả nhân không tin, quả nhân không bằng ngươi!
Ngày hôm sau, hắn ngồi ở Kim Loan điện phê tấu chương, tay làm mắt nhìn, không hề để ý đến người nào đó buồn chán hai tay chống cằm nhìn hắn. Nàng mở to mắt, khẽ hỏi:
"Hoàng thượng, người còn giận sao?"
Hắn không ngước lên nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt mở miệng:
"Không có!"
Nàng à một tiếng, nghĩ nghĩ, sau đó lại nói:
"Lúc sáng, ta đã nhận được rồi, hồ ly trắng, sói tuyết, gấu trúc đều rất dễ thương!"
"Nàng thích thì tốt!"- Hắn vẫn không ngước lên nhìn nàng.
Nàng không thể chịu nổi nữa, hắn như vậy là có ý gì? Đã bảo không giận rồi cơ, tại sao miệng nói một đường mà hành động lại đi một nẻo, lão nương không phục...
"Ầm...."
Nàng đập tay xuống bàn, cướp lấy tấu chương hét lớn:
"Người muốn sao đây? Ta quan trọng hơn hay tấu chương quan trọng hơn?"
Hắn im lặng một hồi mới ngẩng đầu lên, mắt thâm túy nhìn nàng, lạnh nhạt nói, âm điệu cũng không khác gì lúc nãy:
"Y Nguyệt, đừng quấy! Nếu nàng buồn chán, quả nhân sẽ sai người đưa nàng đi dạo!"
Nói rồi, hắn cúi xuống tiếp tục phê tấu chương, ánh nắng rọi xuống ngũ quan xinh đẹp của hắn, làm tăng vẻ tuấn dật phi phàm....
Nàng ngẩn người, hắn, hắn không muốn quan tâm nàng nữa sao? Chỉ vì nàng muốn đi xem hồ ly trắng của Duệ vương, chỉ xa hắn một tí thôi sao? Tối qua hắn cũng chẳng thèm ngủ cùng nàng, làm nàng trống vắng chết được...Rồi sáng hôm nay, nàng ngồi trên giường đợi hắn qua đánh thức cũng chẳng thấy đâu.....Hắn thay đổi rồi!
Nghĩ tới đây, nàng bật khóc nức nở làm hắn ngồi đối diện cũng giật mình, hốt hoảng đứng dậy ôm lấy nàng....Hắn vuốt lưng nàng dỗ dành:
"Ngoan đừng khóc!"
Nàng vẫn cứ nức nở, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, nàng lấy tay che mắt khóc lớn....
"Nín!"- Hắn gầm lên làm ai đó không dám khóc thành tiếng nữa, chỉ còn nghe tiếng thút thít....
"Nàng thật xấu!"- Hắn hôn hôn lên những giọt nước mắt ấm nóng của nàng, khẽ nói.
Nàng đang ngồi trong hắn liền chồm dậy, ôm chặt lấy cổ hắn, ủy khuất gào lớn:
"Tại sao không để ý đến ta? Người không thương ta nữa ư? Ta không muốn, không muốn! Người không được không để ý đến ta! Hu huuuuuu......"
Hắn thở dài kéo nàng ra, lau nước mắt cho nàng, bộ dáng khóc đến điềm đạm đáng yêu....Hắn nhìn nàng, hỏi:
"Quả nhân hỏi nàng, lúc quả nhân và Thục phi ân ân ái ái, nàng cảm thấy thế nào?"
Hồ Y Nguyệt đột nhiên im bặt, nghĩ nghĩ một hồi sau đó đưa ra kết luận:
"Rất khó chịu!"
"Hảo, đó chính là cảm giác của quả nhân khi nàng ở bên cạnh hắn!"- Hắn lườm nàng.
Nàng ngạc nhiên tròn mắt "Hắn? Người đang nói Duệ vương sao a~!"
"Không cho gọi tên hắn!"- Hắn rống lên, bá đạo áp chặt môi nàng, hút hết tinh túy mê người của nàng.
"Ưm...."- Nàng mê màng khẽ rên, nhưng không phản kháng hắn, chỉ biết luận theo....
Khi thấy người nào đó hôn đến muốn kiệt thở, hắn mới lưu luyến buông nàng ra.....
"Nhưng....nhưng mà....huynh..ấy là đại huynh của...người!"- Sau màn hôn kịch liệt, nàng tham lam thở lấy thở để, giọng nói cũng trở nên ngắt quãng.
-----Ta là đường ngăn cách hết chương-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook