Lưu lại? Ở Ngọc Tuyền?

Đầu óc Long Vân Thấm lập tức tràn đầy trắng xóa, vấn đề thân mình đều bị Lăng Triệt ôm chặt không thể cử động, chỉ có thể cùng hắn nói nhỏ.

Nào biết vừa muốn mở miệng, hắn liền trực tiếp đem nàng che lại, một phen càn quấy làm cho nàng mất đi phương hướng. Chờ đễn khi thanh tỉnh lại, ngoại sam trên người không biết đã bị đẩy ra từ khi nào, y phục nàng đều nằm trên tay Lăng Triệt, hắn thế nhưng còn giơ lên trước mặt nàng rồi ném một đường xuống dưới đất.

Long Vân Thấm dở khóc dở cười, nhìn Lăng Triệt cười đắc ý giống như một tiểu hài tử, nàng biết bản thân đêm này đừng nghĩ rời đi.

“Được rồi.”

Nguyên bản nam nhân đang cười nghe vậy lập tức ngẩn người, ngơ ngác nhìn nữ tử bị hắn ‘chế phục’, không xác định hỏi lại: “Thấm Nhi, ngươi nói cái gì?”

Nàng buồn cười, đẩy ra ma trảo của hắn nói: “Không phải ngươi bảo ta lưu lại sao?”

“Nhưng ngươi đáp ứng rồi.” Hắn chỉ muốn đùa một chút thôi, dù sao cảm xúc vừa rồi của nàng chưa bình phục hoàn toàn, hắn không muốn khi nàng trở về lại suy nghĩ miên man. Chính là thử một lần, nàng cư nhiên gật đầu đáp ứng.

Long Vân Thấm ngồi dậy ôm lấy bờ vai của hắn, tựa trên mặt hắn trầm tiếng nói: “Lăng Triệt, ngươi không cần an ủi ta, ta hiểu được.”

Có hắn đau lòng nàng như vậy, nàng sao có thể không tốt lên được.

Vừa rồi hắn nói một câu kia liền ghim sâu vào trong lòng nàng, hắn nói, Long Vân Cẩm lại như thế nào, hắn vẫn thích nàng nhưtrước, yêu nàng như trước.

Nàng còn cưỡng cầu gì nữa.

Nam nhân xác thực nữ nhân trong lòng thật sự không miễn cưỡng, thế này mới thực sự thả lỏng, nhìn nhìn kiệt tác bản thân trên người nàng, này hắn vừa rồi làm thế nào lột được thế?

“Mặc trở về?”

Nàng cười một tiếng: “Ngươi bảo ta lưu lại, không lẽ bắt ta mặc ngoại sam ngủ?”

Lăng Triệt gật gật đầu, nghĩ lại cũng đúng, vì thế cũng đứng dậy cở ra áo ngoài, cùng nàng nằm xuống giường, hai người ôm chặt lấy nhau, cũng không làm ra hành động gì quá phận.

“Phụ hoàng biết thân phận của ngươi sao?”

“Có lẽ biết.” Lăng Triệt không giấu diễm, nếu nàng đã biết, Long Hạo Thiên không thể nào không biết, “Ta cũng không nghĩ muốn giấu hắn làm gì, nhưng hắn cứ không ngừng truy sát, hắn nhưng là hi vọng ta chết.”

Ánh mắt Lăng Triệt lạnh lùng, cảm xúc của hắn đối với Long Hạo Thiên, chỉ có cừu hận.

Nhưng cừu hận đó với nữ tử trong lòng này, lại hóa thành nước.

“Hắn biết ngươi là con nuôi của Tần vương?”

“Sẽ không.” Hắn trả lời không chút cảm xúc, chỉ là đột nhiên gợi lên hứng thú, “Thấm Nhi, Long Vân Thấm, ngươi thấy tên này có hay không?”

Long Vân Thấm không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, bất quá nàng rất thích cái tên này, “Không sao.”

“Thích không?”

“Ừ.”

Lăng Triệt cười ha ha, trên mặt cư nhiên tràn đầy đắc ý, “Tên này là do ta nghĩ ra.”

Ngạch…

Nhìn vả mặt không tin của Long Vân Thấm, nam nhân có chút bất mãn, “Lúc trước Hoàng hậu còn sống, ta có ở trong Tiêu Lan điện một khoảng thời gian, lúc đó hoàng hậu có hỏi ta đứa nhỏ tương lai của nàng nên đặt cái tên gì mới tốt, ta liền nói Vân Thấm, không nghĩ tới nó trở thành sự thật.”

Nghe Lăng Triệt không ngừng nói chuyện, Long Vân Thấm hàm chứa ý cười muốn ngủ, trong lúc nàng mơ màng bàn tay vẫn cầm y phục hắn không chịu buông ta, thậm chí hai chân không ngừng đụng chạm hắn, nam nhân nằm ở bên cảm thấy bị giày vò vô cùng.

Lăng Triệt thầm mắng một tiếng, chậm rãi bứt ra rời đi, trực tiếp phi thân ra bên ngoài sai người lấy nước lạnh đến. Từ đầu đến cuối Long Vân Thấm đều thực bình tĩnh mà ngủ, chỉ có mỗi Lăng Triệt cảm thấy trong lòng lửa nóng, ngâm mình trong nước lạnh đủ một canh giờ mới triệt tiêu đi xuống.

Lại cũng không dám trở về ôm nàng ngủ nữa.

Ảnh cùng Mị vẫn canh giữ ở bên ngoài, sầu lo từng khắc lại gia tăng thêm một phần, hắn rất sợ hai vị trong phòng kia sẽ phát sinh sự tình gì. Nhưng là đảo mắt một cái, ánh nến trong phòng u ám, hai người lập tức nhìn nhau vô cùng kinh sợ.

Sự việc này vô cùng quỷ dị!

Lại không lâu sau, liền nhìn thấy vương gia của bọn họ không có hình tượng chạy ra bên ngoài, lại sai ngươi mang lên nước lạnh, càng nghĩ càng thấy ngạc nhiên. Vương gia của bọn họ đang nhẫn nhịn mà không phát?

“Vương gia?”

“Nói đi, nàng làm sao biết được chuyện này?” Trên mặt Lăng Triệt thị huyết lạnh như băng, nhìn hai người đứng ở phía dưới nhíu mày thật chặt.

“Chủ tử gặp qua Long Mộ Hi.”

“Nữ nhân kia chán sống?” lăng Triệt cười lạnh một tiếng, là hắn không nghĩ đến Long Mộ Hi kia dám mở miệng không biết chừng mực như thế, nếu không phải hắn đã dự tính tất cả mọi chuyện, chỉ sợ đêm này giấu diếm không được nàng.

Vẫn còn gì đó mờ ám lắng các nàng ạ

“Lí ma ma trợ giúp?”

“Vâng” Ảnh trả lời rõ ràng, hắn không giám giấu chuyện Lăng Triệt, cũng sẽ không giấu diếm, sự tình liên quan đến Long Vân Thấm hắn cũng có một phần lo lắng.

“Vương gia, công chúa điện ha biết quan hệ của người cùng nàng rồi sao?” Đã biết làm sao có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ…

“Vương gia nói gì với nàng?”

“Bản vương nói bản vương là nghĩa tử của Tần vương.” Lăng Triệt nói không mặn không nhạt, “Việc này tuyệt đối không được nhắc lại, mặt khác, giáo huấn nữ nhân kia thực tốt, bảo Hỏa Hồ xử lí đi.”

Không để ý lắm đến biểu cảm nghi hoặc của hai người, Lăng Triệt trực tiếp biến mất vào trong phòng, không dám đi ngủ, chỉ có thể vì nàng điêu khắc trâm cài.

Thời điểm Long Vân Thấm tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, vị trí bên cạnh trống trơn, hơn nữa lạnh lẽo, đêm qua Lăng Triệt không có ngủ ở đây.

Nàng nghĩ đến sự tôn trọng của hắn đối với chính mình, trong lòng cảm động. Nàng không nghĩ một đại nam nhân mỗi ngày tự mình kiềm chế dục hỏa đốt người có bao nhiêu khó khăn.

“Công chúa điện hạ.”

Đối với việc công chúa điện hạ ở trong nội điện Ngọc Tuyền đi ra, mọi người bên ngoài đều không có một chút biểu cảm sợ hãi nào, bọn họ đều là người trải qua huấn luyện, người bên người Lăng Triệt chưa bao giờ dám lắm miệng. Bởi vì người lắm miệng đều không có kết cục tốt.

Ảnh cùng Mị không ở đây, nàng cũng không nhìn thấy Lăng Triệt, giờ phút này từ Ngọc Tuyền đi ra ngoài cũng không thích hợp, vì thế Long Vân Thấm quyết định ở trong này dùng đồ ăn sáng.

Đợi một lát vẫn không gặp ai trong ba người kia, Long Vân Thấm liền nổi lên tâm tư đi dạo quang Ngọc Tuyền. Trước kia nàng có một lần đi vào nơi này, nhưng không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp.

Cho nên mỗi nơi nàng đi đến đều cảm thấy thực tươi mới, nàng thực tò mò về nơi ở của Lăng Triệt sẽ như thế nào.

Long Vân Thấm dạo đến một chỗ núi giả, đang chuẩn bị xoay người vòng qua nó lại nghe đến một loại âm thanh nhè nhẹ truyền đến, hơn nữa cách nàng rất gần. Nàng giương mắt nhìn lại, cả người cảm thấy không tốt.

Sắc mặt nàng thoát xanh thoắt trắng, ngay cả thân thể đều cảm giác vô cùng cứng ngắc, nàng rất sợ rắn!

Mà trong núi giả này đang bò tới bò lui mười con rắn dài, ánh mắt lớn lớn nhỏ nhỏ đều một mày xanh biếc, nàng lập tức nhớ đến cách đây không lâu nàng đã từng ăn cái thứ này, mềm mềm dính dính… Trong lòng nhất thời cuộn trào, Long Vân Thấm khóc không ra nước mắt, chúng nó sao lại bò về phía nàng như thế!

“Cái kia, đi ngang qua, ta là đi ngang qua thôi!” Long vân Thấm chào hỏi với một đám trúc diệp thanh, miệng có chút nghẹn, trong lòng khẩn trương.

Nàng biết rõ rắn không thể nghe hiểu tiếng người, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy.

Cuối cùng nàng lại phát giác, nàng càng nói trúc diệp thanh xuất hiện càng muốn nhiều, cùng một tiếng thét chói tai, cả người Long Vân Thấm liền bay lên rồi bị người ôm lấy, Lăng Triệt nhìn nàng kinh hồn táng đảm, trêu ghẹo, " Công chúa điện hạ cư nhiên cũng có lúc sợ hãi? "

Long Vân Thấm sửng sốt, trực tiếp ôm sát cần cổ hắn không chịu nới ra, không dám nhìn về phía sau nữa dù chỉ một cái, " rời đi nhanh chút. "

Lăng Triệt lại cố ý không làm theo ý nàng, ngược lại hướng núi giả kia đi đến, cả người Long Vân Thấm run rẩy đến lợi hại, lại quật cường cắn môi không hét ra tiếng.

Lăng Triệt bất đắc dĩ, đình chỉ bước chân mang nàng rời đi, đợi đến một địa phương không có người mới đem nàng thả xuống: " Sợ cái gì, ăn đều đã ăn, hương vị còn không sai? "

" Lăng Triệt. "

" Trở về đi, ngươi ra ngoài mà mặc y phục không nhiều, cẩn thận cảm lạnh. " Dứt lời hắn liền cởi ra ngoại bào khoác lên cho nàng, bản thân lại đem người nàng ôm vào chủ điện.

" Đợi lát nữa ăn chút điểm tâm, nghe cung nhân nói ngươi ăn sáng cũng không nhiều lắm. " Lăng Triệt tự mình cầm một khối bánh đưa cho nàng, nhìn Long Vân Thấm chậm rãi ăn vào mới tự mình cầm lấy một khối. Thẳng đến khi hắn cảm thấy như vậy đã đủ rồi mới dừng lại, nhìn lại canh giờ mới nói với nàng, " Đợi lát nữa bảo Mị đưa ngươi trở về. "

Long Vân Thấm gật đầu, thời gian nàng ở Ngọc Tuyền quả thật hơi lâu.

Dọc theo đường đi, trong đầu Long Vân Thấm chỉ nghĩ đến Lăng Triệt, đến khi trở về Trọng Hoa cung thì gặp ba người Xuân Lan đang sốt ruột chờ đợi.

" Công chúa! "

Hạ Vũ kinh hỉ, trực tiếp chạy đến đỡ nàng đi vào, Xuân Lan cùng Đông Mai đi ở phía sau, Long Vân Thấm tùy ý hỏi: " Có chuyện gì? "

" Không có việc gì, chính là công chúa, tối qua người đi đâu vậy? "

" Công chúa tối qua ngủ tốt lắm. " Xuân Lan bước hơn một bước mở miệng, sự tình công chúa điện hạ không ngủ trong Trọng Hoa cung chỉ có ba người các nàng biết được, tuyệt đối không thể để chuyện lộ ra ngoài. Hạ Vũ vừa nghe thấy liền hiểu ý, lập tức sửa miệng: " Công chúa người tản bộ bên ngoài đói bụng sao? Nô tì đi làm chút điểm tâm mang lại. "

Long Vân Thấm nhìn ra sự trưởng thành của ba người, vui mừng, Hạ Vũ chuyển biến cũng không tệ, tiến bộ rất lớn.

" Không cần, ta đi nghỉ ngơi, lát nữa còn đi gặp phụ hoàng. "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương