Hàn Vũ đi theo tiểu thái giám đi tới thư phòng. Hàn Vũ biết, hoàng thượng triệu kiến nàng là vì chuyện gì.

Tiểu thái giám dẫn Hàn Vũ tới ngoài thư phòng, mở cửa xong cũng không có ý đi vào.

Hàn Vũ đành phải đi vào một mình.

"Tham kiến hoàng thượng" hôm nay Hàn Vũ xem như hành lễ nhiều mà sợ.

Ai, giai cấp thật đáng sợ, hông của nàng thật đáng thương. Sau khi hành lễ xong, đột nhiên nhớ ra, từ ngày nàng được phong Đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc thì nàng không cần hành lễ với bất kỳ ai. Vậy hôm nay, có phải nàng đã chịu thiệt lớn rồi hay không. Đây là có quyền lại không cần, tự mình hủy bỏ quyền lực của bản thân.[pedieu.dđlqđ]

Quân Phong Hiếu ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn vẻ mặt rối rắm của Hàn Vũ, không biết nàng đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ là vì chuyện mình phân phó cho nàng, nàng không hoàn thành được? Có phải do thời gian không đủ hay không, có nên cho nàng thêm mấy ngày nữa không?

"Hàn Vũ, chuyện trẫm giao ngươi làm, ngươi làm tới đâu rồi?"

Quân Phong Hiếu thật là nôn nóng, hôm qua mới giao việc cho nàng, hôm nay liền triệ kiến nàng hỏi kết quả, chẳng lẽ hắn phái người theo dõi nàng, mới biết nàng đã hoàn thành việc hắn giao?

Chỉ là, sẽ không có khả năng này, công lực của sư phụ không thấp, hôm qua, mình mới vừa vào tà cung thì sư phụ liền phát hiện, nếu có người theo dõi mình không thể nào sư phụ không phát hiện ra.

"Hoàng thượng, ngài thật xem trọng Hàn Vũ quá rồi, hôm qua ngài mới giao nhiệm vụ cho Hàn Vũ, hôm nay đã hỏi kết quả, như vậy ngài nghĩ ta đã dò thăm tất cả về Quân Tà Diễm rồi sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Quân Phong Hiếu không trực tiếp trả lời Hàn Vũ mà hỏi ngược lại.

Thật không hổ là Đông Lâm quốc quốc chủ, mưu tính không thua gì người đến từ mấy ngàn năm sau như Hàn Vũ. [pedieu.dđlqđ]

Hàn Vũ bị hỏi ngược lại, cũng bắt đầu không xác định rốt cuộc hoàng thượng có biết chuyện của nàng hay không.

"Hoàng thượng cảm thấy Hàn Vũ biết chưa?" Hàn Vũ lại ném vấn đề trở về cho Quân Phong Hiếu, những thứ này, Hàn Vũ thành thạo nhất rồi, từ nhỏ tới lớn nàng thường giả bộ ngớ ngẩn đi lừa người.

"Không cần vòng vo, nói mau" hiện tại trong lòng hoàng thượng rất nôn nóng, không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Chỉ là làm vua một nước, tất cả cảm xúc trong lòng cần phải che giấu thật tốt.

Thế nhưng, hôm nay, hắn nôn nóng muốn biết rõ mọi chuyện, dù muốn giấu cảm xúc cũng không che giấu được.

"Hoàng thượng, không phụ kỳ vọng của ngài, Hàn Vũ đã tìm hiểu rõ mọi chuyện, trước khi trả lời, Hàn Vũ muốn biết, tại sao trong lúc quan trọng này ngài nhất định phải biết kết quả, ngài…Rốt cuộc đang mưu tính những gì?” Hàn Vũ không muốn Quân Tà Diễm bị người khác lợi dụng, càng không muốn triều đình và Tà Cung không thể hóa giải hiểu lầm, cho nên, đối với một vài chuyện cần phải biết rõ.

“Làm càn, chuyện của trẫm, ngươi có thể hỏi lung tung sao? Hàn Vũ, ngươi không nên quá mức càn rỡ. Ngươi nên nhớ, ta có thể cho ngươi tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả của ngươi” ánh mắt Quân Phong Hiếu sắc bén nhìn Hàn Vũ, nàng thật không biết điều.

Uy hiếp trắng trợn, tay nắm quyền, nói chuyện có uy hơn người khác, thế nhưng Hàn Vũ không tin nếu vì nàng chống đối mà Quân Phong Hiếu sẽ vịn vào lý do này mà trị tội Hàn gia, Hàn Vũ cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

"Hoàng thượng, như vậy xin thứ cho tiểu nữ tử vô năng, cái gì cũng không tra được, tiểu nữ tử cũng chỉ là một cô nương tay trối gà không chặt, làm sao có thể đi vào Tà cung, thăm dò thân thế Cung chủ của bọn họ, chưa vào được Tà cung, ngay cả Huyễn Lâm tiểu nữ còn không dám vào.” Hừ, uy hiếp nàng, Hàn Vũ cũng không phải là người dễ dàng bị uy hiếp.

"Ngươi. . . Càn rỡ" Quân Phong Hiếu nhìn chằm chằm Hàn Vũ, nữ tử này, thật sự không sợ cái gì sao?

Rốt cuộc là nàng không sợ việc gì, hay là có người nào chống lưng cho nàng? Hàn gia? Không thể nào, Hàn gia đều là thuộc hạ của mình.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Tà cung? Vừa nghĩ đến Tà cung, Quân Phong Hiếu liền bác bỏ ý nghĩ này, Tà cung luôn đối nghịch với triều đình, không thể nào chống lưng cho Hàn Vũ, chẳng lẽ nàng thật không e ngại việc gì?

Hai người cứ giằng co như vậy, cũng không có ai lùi một bước.

Hàn Vũ sẽ không, vua một nước lại càng không...

Thế nhưng, hôm nay không giống ngày xưa, rốt cuộc, Quân Phong Hiếu thỏa hiệp.

"Ai. . . Này, nói rất dài dòng. . ." [pedieu.dđlqđ]

"Hoàng thượng, ngài nói ngắn gọn, hội nghị Tứ Quốc lập tức sẽ bắt đầu, ngài không nên làm trễ nãi giờ lành."

Hàn Vũ thấy Quân Phong Hiếu thỏa hiệp, giọng cũng mềm lại, không cần thiết tạo cho không khí thêm căng thẳng, nếu chèn ép Quân Phong Hiếu mình cũng không được lợi gì.

"Quân Tà Diễm, hắn. . . Hắn có thể là con trai của trẫm " hình như trong nháy mắt Quân Phong Hiếu già đi rất nhiều.

"Ở nơi nào Hoàng thượng biết được?” Không ngờ Quân Phong Hiếu đã biết, mặc dù hiện tại chỉ là suy đoán nhưng cũng phải có căn cứ, một câu này, từ đâu mà có?

"Bởi vì trong dân gian, đồn rằng tóc Quân Tà Diễm màu bạc"

"Tóc màu bạc?" tóc Quân Phong Hiếu không phải màu bạc, Quân Tà Diễm tóc bạc cùng Quân Phong Hiếu có quan hệ gì?

"Hoàng thượng, ngài cũng không phải tóc mà bạc, vậy tóc màu bạc của Quân Tà Diễm là được duy truyền từ ai?”

"Ông ngoại của hắn, cậu hắn đều là tóc màu bạc"

"Hoàng thượng chỉ bằng một điểm này, liền xác nhận Quân Tà Diễm là con trai của ngài sao?"

"Cũng không phải, bởi vì Phi Yên không phải nữ nhi của trẫm, khi đó Linh quý phi sinh hạ chính là một hoàng tử tóc bạch kim, lại bị người tráo đổi, khi đó trẫm và Hàn tướng quân còn có Hàn hoàng hậu chinh chiến bên ngoài, không có quan tâm quá nhiều chuyện này, căn bản cũng không biết hoàng nhi bị người tráo đổi, về sau, điều tra tìm hiểu rõ, mới phát hiện, Phi Yên không phải là nữ nhi ruột thịt của trẫm."

"Vậy nếu như Quân Tà Diễm là nhi tử của ngài, Linh quý phi chính là mẫu thân của Quân Tà Diễm?"

"Không sai" Quân Phong Hiếu trả lời dứt khoát.

Thì ra Quân Tà diễm còn có nhiều người thân ở đây như vậy thật sự quá tốt.

Thế nhưng, như vậy những thứ ràng buộc hắn càng nhiều hơn...Diễm, sẽ không còn thuộc về một mình nàng, dù vậy Hàn Vũ cũng cảm thấy thỏa mãn.

Mình có người của Hàn gia là người thân, Quân Tà Diễm cũng có nhà, trong nhà còn có nhiều người thân như vậy.

Dĩ nhiên, lý do Quân Tà Diễm bị đánh tráo, xem ra Quân Phong Hiếu đã điều tra rõ.

"Hoàng thượng, ta tra được đúng như ngài suy đoán, Quân Tà Diễm chính là con trai của ngài"

"Hàn Vũ, tại sao ngươi khẳng định như vậy, thế gian có không ít nam nhân tóc màu bạc, lại nói, có rất ít người nhìn thấy gương mặt Quân Tà diễm, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, vì sao ngươi khẳng định như vậy? Ngươi làm sao mà nghe được chuyện này?”

"Ặc, chính là ta chạy đến Tà cung, cùng bọn họ đánh cuộc, ta thắng, sau đó Quân Tà Diễm đáp ứng gặp ta, sau đó ta trực tiếp hỏi hắn, về phần mặt mũi, thời điểm Quân Tà Diễm tới gặp ta, mới vừa tắm xong, còn không có mang mặt nạ, cho nên ta may mắn thấy được, hắn và hoàng thượng ngài, hình dáng thật giống nhau, đích thực, vừa nhìn là biết phụ tử"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương