Bạc Kha Nhiễm sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi lên khu vực sân đợi.

Dương Cánh làm một cái thủ thế, cô lập tức tiến vào vai diễn, hướng đến chỗ Lục Hi Hòa đang diễn mà đến.

Ngọc Khê nhìn thấy cảnh hỗn loạn, cũng không có dừng lại cước bộ.

Trong thâm cung này, có thể bảo toàn chính mình không bị tổn hao đã khó, nàng cũng không phải là thánh nhân, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.

Ngay tại lúc nàng sắp bước qua khỏi, một thân ảnh quen thuộc liền đập vào mắt.

Minh Châu?

Ngọc Khê trong nháy mắt dừng chân lại, đúng là Minh Châu.

"A Châu?"

Những suy nghĩ vừa rồi của nàng đều vứt ra sau đầu.

Muốn nói Ngọc Khê quý trọng người nào, không có ai khác ngoài Minh Châu người đã cùng nàng nương tựa lẫn nhau từ nhỏ đến giờ.

"Các người đang làm cái gì?"

A Bích dừng lại động tác lôi kéo Minh Châu, khinh miệt nhìn về phía Ngọc Khê.

"Ui, còn tìm người đến giúp đỡ?"

"Cái cung nữ kia, không nên quản xa, đạo lý này ngươi cũng rõ đi."

"A Khê?"

Ngọc Khê nhìn đầu tóc hỗn độn của Minh Châu, con ngươi luôn luôn bình tĩnh trong nháy mắt lắng đọng lại, như là băng lạnh rét buốt, lãnh liệt đến dọa người.

"Chuyện người khác ta có thể mặc kệ, duy chỉ có nàng là không được."

"Tỷ muội tình thâm a, này tiện nhân nhà người cũng không phải thứ tốt lành gì, cùng ả cũng chẳng tốt đẹp?" Nói xong, A Bích làm một cái thủ thế, các cung nữ đi theo nàng ta đều cùng nhau chạy đến.

Tràng diện này lâp tức hỗn loạn lên, mấy cung nữ cùng lao vào đánh nhau.

A Bích kéo cổ áo Ngọc Khê, con mắt Ngọc Khê lạnh xuống.

A Bích bị ánh mắt của nàng dọa đến, chính là chỉ vào giây ngắn ngủi, nàng liền dùng sức hất xuống.

Trong không khí, chỉ nghe "Xoạt" một tiếng.

Cổ áo thế nhưng bị xé đi, những chiếc cúc áo đều bị rơi xuống đất.

Xảy ra biến cố này tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, bởi vì cảnh diễn không có yêu cầu như vậy, cũng không có xé rách áo như thế kia.

Bạc Kha Nhiễm cũng có chút mơ hồ, bởi vì trên bả vai của cô còn lưu lại đầy vết hôn của Thẩm Dữ để lại tối hôm qua.

Khoảng cách gần nhất với Bạc Kha Nhiễm chính là Lục Hi Hòa, lúc Bạc Kha Nhiễm bị xé áo, cổ áo hơi hơi mở rộng, cô lập tức bỏ tay đang bắt lấy bàn tay của cung nữ kia, nhào đến chỗ Bạc Kha Nhiễm, một phen kéo cao cổ áo cô, thuận thế đem cô bảo vệ sau lưng.

"A Khê!"

Tiếng nói "A Khê" của Lục Hi Hòa vang lên bên tai làm cho Bạc Kha Nhiễm hồi phục lại tinh thần.

Hiện tại các cô còn đang quay.

Qua vài giây, cô lập tức điều chỉnh trạng thái, một tay bảo vệ cổ áo, lạnh lùng nhìn mấy người A Bích.

"CẮT"

Nguyên bản không khí đang giương cung bạt kiếm bỗng chốc biến mất không còn một mảnh.

Diễn viên diễn vai A Bích vẻ mặt xin lỗi nhìn Bạc Kha Nhiễm.

"Bạc lão sư, thật ngại quá, vừa rồi, không cẩn thận hơi không khống chế được lực tay."

A Miên đem áo khoác ngoài đến cho Bạc Kha Nhiễm khoát, Bạc Kha Nhiễm cười cười: "Không có gì, không cần để trong lòng."

Nữ diễn viên lại nói vài lần thực xin lỗi với cô, lúc này mới rời đi.

Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy Lục Hi Hòa đang chỉnh trang ở bên cạnh, vừa rồi may mắn cô ây lanh tay lẹ mắt, giúp cô che lại quần áo, bằng không những vết hôn kia sẽ bị người nhìn thấy.

Nhưng là..

Cô ấy có thể nhanh như vậy đã giúp cô che được, vậy những vết hôn trên xương quai xanh kia, nhất định cô ấy cũng đã thấy.

"Vừa rồi cảm ơn cô." Cô nói với Lục Hi Hòa.

Lục Hi Hòa nhìn lên xương quai xanh của cô, đôi mắt hồ ly hơi nhướng, môi giương lên.

"Không cần khách khí."

Bạc Kha Nhiễm chú ý tới tầm mắt của cô ấy dừng lại trên xương quai xanh của mình vài giây, cô có chút xấu hổ sửa sang lại áo chính mình một chút.

"Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu rồi."

Các nàng hai người thì làm sao có thể đọ sức với vài người bọn họ, huống chi những người đó đều có thân hình cao lớn.

Tự nhiên là bị người ta hung hăng mà đánh.

Hai người bị dồn vào một góc, phía sau là tường không còn đường thoát.

Minh Châu nhìn chính mình cùng Ngọc Khê, quần áo, tóc tai đều hỗn độn, nàng nhìn sang Ngọc Khê trong mắt mang theo áy náy.

"A Khê, thực xin lỗi, là ta liên lụy ngươi."

Ngọc Khê cười cười, nàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, con ngươi tối đen nhìn về phía xa chân trời, trên trời thưa thớt mấy ngôi sao.

"A Châu, ngươi còn nhớ rõ năm ấy chúng ta chín tuổi ở Hàn Hương cung xảy ra chuyện gì không?"

Minh Châu nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Khê.

Đó là lần đầu tiên các nàng cùng một đám tiểu cung nữ đánh nhau, bình thường các cung nữ này cũng hay bắt nạt các nàng, các nàng nhẫn nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được, vào một buổi tối, nhân lúc mọi người ngủ say, nàng đem nước đổ lên trên chăn của tiểu cung nữ kia, nàng ta bị ướt như chuột lột, cả người run lên vì lạnh.

Hận ý trong lòng tán đi không ít, nhưng ngày đó, các nàng cũng bị những người đó hại cho thật thảm, hơn nửa đêm còn phải chạy ra ngoài, tại nơi gió lạnh thổi qua, hai người chỉ có thể ôm đối phương sưởi ấm lẫn nhau.

"Nhớ rõ, làm sao quên được."

"Cho nên chúng ta trong lúc đó, vĩnh viễn cũng chưa từng rời khỏi, càng đừng nói đến liên lụy."

Minh Châu nở nụ cười, nhưng là bàn tay đặt ở bên hông gắt gao nắm chặt, trong đôi mắt sóng ngầm bắt đầu nổi lên.

"A Khê, ngươi yên tâm, ta sẽ mạnh mẽ, một ngày nào đó, ta sẽ không để bất luận kẻ nào tùy ý khi dễ chúng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Ngọc Khê chỉ nhìn Minh Châu không nói gì.

Kì thật nàng không cần nàng ấy bảo vệ, nàng chỉ cần nàng ấy sống thật tốt.

**

Sau khi buổi diễn kết thúc, Bạc Kha Nhiễm nhận được tin nhăn của Thẩm Dữ: " Anh chuẩn bị xong việc rồi, chờ anh."

Anh nói chờ anh, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên là nghe lời.

Cô đưa tay lấy tủi xách, một bên thu dọn đồ vật một bên nói với A Miên.

"A Miên hôm nay em về trước đi, không cần đưa chị về đâu."

A Miên đứng thẳng người lên, nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm.

"Làm sao vậy, Nhiễm tỷ?"

"Không có việc gì, chính là hôm nay em cũng vất vả rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi."

"Chính là Lệ tỷ dặn dò, mỗi buổi tối em đều phải đưa chị về khách sạn." A Miên có chút khó xử nói.

Đối với lời nói của Nguyễn Lệ cô nhóc luôn luôn nói gì nghe đó.

Tuy rằng Bạc Kha Nhiễm mới là lão bản của cô nhóc, nhưng rất kì quái, cô nhóc một chút cũng không sợ Bạc Kha Nhiễm, nhưng đối với Nguyễn Lệ, trong tim vẫn luôn có một niềm kính sợ.

Dù sao Nguyễn Lệ làm việc quả quyết, sạch sẽ lưu loát, ngược lại là cô, cô nhóc cũng sẽ sợ hãi.

"A Miên, em hãy về trước đi, Tiểu Nhiễm còn chờ chị, một hồi sẽ đi cùng chị, em nhìn em xem, đôi mắt đều đã thâm đen hết rồi." Lục Hi Hòa không biết từ nơi nào đi tới nói.

"Mắt thâm đen?" A Miên hiển nhiên là bị dọa, cô nhóc phản xạ có điều kiện sờ sờ hai mắt mình.

"Thật sự rất nghiêm trọng sao?"

Lục Hi Hoàn nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy em không có phát hiện ra sao?"

Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua đôi mắt A Miên, đúng là có thâm một chút, nhưng là cũng không khoa trương như Lục Hi Hòa nói.

"Như vậy.. việc này.." A Miên do dự.

"Muốn mắt hết thâm biện pháp tốt nhất chính là đi ngủ sớm, giấc ngủ rất quan trọng." Lục Hi Hòa bổ sung.

A Miên cắn môi: "Hi Hòa tỷ, vậy Nhiễm tỷ em đây liền nhờ chị."

"Không thành vấn đề." Lục Hi Hòa cong môi lên, gật đầu.

A Miên đi rồi, cũng chỉ còn lại hai người cô và Lục Hi Hòa.

Lục Hi Hòa nhìn đến dấu hôn của cô, bằng vào giác quan thứ sáu của nữ nhân, Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được Lục Hi Hòa đã biết được bí mật của cô.

"Việc này.."

Ngay tại thời điểm Bạc Kha Nhiễm mở miệng, điện thoại để trong túi bỗng nhiên rung lên.

Bạc Kha Nhiễm nhanh tay lấy di động ra.

Là Thẩm Dữ gửi tin nhắn, anh hiện tại đã xong việc rồi.

"Còn chưa đi sao?" Lục Hi Hòa cười nói.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ: "Lập tức.."

"Ừ, vậy cô đi đi, tôi quay về phòng nghỉ." Nói xong Lục Hi Hòa liền chuẩn bị quay về phòng nghỉ.

"Hi Hòa tỷ." Bạc Kha Nhiễm mở miệng gọi cô.

Lục Hi Hòa kinh ngạc nhíu mày.

Vào đoàn phim lâu như vậy, Bạc Kha Nhiễm còn chưa bao giờ gọi cô như vậy, cô mỗi lần đều cùng người khác giống nhau, Lục lão sư Lục lão sư mà gọi.

Lục Hi Hòa xoay người lại, nhìn về phía cô.

"Kì thật tôi với anh ấy.."

"Vợ chồng." Lục Hi Hòa đánh gãy lời nói của cô.

Bạc Kha Nhiễm nháy mắt ngây người.

Cô cho tới bây giờ đều không có nhắc đến chuyện này với ai, cô ấy.. cô ấy làm sao mà biết được.

Lục Hi Hòa thấy bộ dạng khiếp sợ của Bạc Kha Nhiễm, không khỏi nở nụ cười.

"Cô.. cô như thế nào mà biết được?"

"Ừ, cô đoán xem." Lục Hi Hòa cố ý không nói cho cô biết.

"Được rồi, cô đi nhanh đi, tôi cũng đi đây."

Nói xong, Lục Hi Hòa phất tay với cô, lần này không quay đầu nữa mà bước đi.

Quan hệ của Bạc Kha Nhiễm với Thẩm Dữ cô cũng là mấy hôm trước mới biết được.

Kì thật Bạc Kha Nhiễm vẫn không biết, cô cùng Thẩm Dữ có quen biết nhau, ít nhất biết nhau cũng được hai ba năm rồi, cô cùng Thẩm Dữ biết nhau, hoàn toàn là bởi vì có quan hệ với người nọ, ai kêu người kia cùng Thẩm Dữ là bạn bè của nhau, mà cô lại là tiểu ma vương của người kia.

Bạc Kha Nhiễm một đường hoảng hốt mà đi đến gara, thẳng đến khi đèn xe của Thẩm Dữ sáng lên cô mới phục hồi tinh thần.

Sau khi tỉnh táo lại, cô mới phát hiện, mình vậy mà đi ngang qua xe của anh.

Cảm giác có chút xấu hổ, cô chạy nhanh đến mở cửa xe ngồi vào.

"Em làm sao vậy, tinh thần có vẻ hoảng hốt?" Thẩm Dữ thấy cô có vẻ không ổn, quan tâm hỏi.

Bạc Kha Nhiễm nghĩ đến những lời Lục Hi Hòa nói, vì thế cô nghiêng đầu về phía Thẩm Dữ.

"Lục Hi Hòa."

"Ừ, cô ấy làm sao?"

"Cô ấy biết quan hệ của chúng ta, chính là cho tới bây giờ, em không có nhắc đến với cô ấy."

Thẩm Dữ cười cười: "Phỏng chừng là Kỉ Uấn Chi nói cho cô ấy biết."

"Kỉ.. Kỉ Uấn Chi?"

"Chính là.. CEO của Thiên Ngu Kỉ Uấn chi?"

Thẩm Dữ gật đầu: "Ừ."

"Vậy bọn họ.."

"Vợ chồng."

Bạc Kha Nhiễm có chút hỏng mất, một cái lại một cái tin tức kinh thiên động địa đều làm cho cô tỉnh mộng.

Lục Hi Hòa kết hôn!

Lão công là CEO của công ty giải trí Thiên Ngu!

Chính là không phải Lệ tỷ nói cô ấy là do người đầu tư đưa vào hay sao?

Thẩm Dữ nhìn ra cảm xúc phức tập trong mắt cô.

"Người đầu tư cho <Cung phi> là Kỉ Uấn Chi, hơn nữa Lục Hi Hòa vào đoàn phim là dựa vào thực lực."

Nói như vậy, trong đoàn phim người duy nhất dựa vào cửa sau để đi vào lại là cô.

"Cái kia, em có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Được."

"Anh lúc đó vì sao lại lựa chọn em làm nữ diễn viên chính?"

Thẩm Dữ trầm tư, vừa mới chuẩn bị trả lời câu hỏi của cô, liền nghe được người kia nói.

"Là bởi vì chúng ta kết hôn.."

Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong, liền nghe tiếng nói không mặn không nhạt của Thẩm Dữ vang lên.

"Bạc Kha Nhiễm."

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy được khuôn mặt bình tĩnh, một đôi con ngươi thâm thúy không nhìn ra cảm xúc, môi mỏng mím chặt.

"Em thiếu tự tin về bản thân như vậy sao?"

"..."

Thẩm Dữ có chút bất đắc dĩ, đến tột cùng chính mình đã làm cái gì, làm cho cô có lỗi giác như vậy, làm cho cô nghĩ rằng chính bản thân mình đi cửa sau.

"Anh Thẩm Dữ chưa bao giờ cho người đi bằng cửa sau vào đoàn phim, anh nói như vậy, em hiểu chưa?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương