Sau khi kết thúc công việc, A Miên đưa cô đến khách sạn, sau khi xuống xe, cô hướng cô nhóc dặn dò vài câu, lúc này mới rời đi.

Mà lúc bước vào khách sạn, trước đại sảnh dáng người nổi bậc của cô gái đang đứng hấp dẫn tầm mắt của cô.

Cô nhìn có chút quen mắt, nhìn kĩ lại, cô gái này chính là người đã mai danh ẩn tích mấy ngày Thẩm Tư Gia.

Mà người đang đứng trước đại sảnh đến nhàm chán - Thẩm Tư Gia cũng vừa lúc nhìn thấy cô.

Cô ấy hướng cô mỉm cười, vẫy vẫy tay.

"Nhiễm."

"Làm sao cậu lại đến đây?" Bạc Kha Nhiễm đi đến chỗ cô ấy.

Thẩm Tư Gia liếc nhìn Bạc Kha Nhiễm một cái, đôi mắt hồ ly hơi hơi nhếch, môi cong lên, làm cho người nhìn vào muốn câu hồn đoạt phách.

Bạc Kha Nhiễm ghét bỏ sách một tiếng: "Đừng có bày ra biểu tình này với tớ, tớ cũng không phải là nam nhân."

Cô cùng Thẩm Tư Gia chơi với nhau từ cái thời cởi truồng tắm mưa, bản lĩnh của cô ấy ở trước mặt cô đều không dùng được.

Thẩm Tư Gia bất đắc dĩ trở mình một cái xem thường, ôm lấy hai cánh tay đi đến trước mặt cô.

"Cậu cũng không phải không biết, khó khăn lắm tớ mới dám đến đây?"

Thẩm Tư Gia hiện tại tưởng tượng đến khuôn mặt của Thẩm Dữ đều thấy hoảng sợ, cô trước nay không sợ trời không sợ đất, liền cố tình chỉ sợ mỗi chú nhỏ lớn hơn cô vài tuổi này.

Vừa vào cửa, Thẩm Tư Gia tùy ý đem giày cao gót vứt sang một bên, hướng tới sô pha mềm mại trong phòng khách mà đi đến.

Cô vỗ vỗ một bên sô pha, ý bảo Bạc Kha Nhiễm nhanh nhanh lại đây ngồi.

Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua đôi giày bị Thẩm Tư Gia vứt đến loạn thất bát tao, không khỏi nhíu nhíu mày, cũng không biết có phải hay không sống cùng Thẩm Dữ, hội chứng bắt buộc trên người anh cô cũng học được một chút.

Cô cúi người xuống đem giày của Thẩm Tư Gia đặt ở huyền quan, sau đó mới tới chỗ cô ấy.

Thẩm Tư Gia nhìn hành động của Bạc Kha Nhiễm, tấm tắc hai tiếng: "Thì ra cái này cũng có thể học được."

Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Tư Gia liếc mắt một cái, tự nhiên biết cô ấy là đang trêu mình.

"Đúng rồi, cậu mau nói cho tớ nghe một chút đi, chú nhỏ của người ta rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tư Gia bày ra vẻ mặt bát quái.

"Cái gì mà sao lại như thế này, chẳng phải lần trước đã nói với cậu rồi sao?"

Thẩm Tư Gia vỗ ót: "Kì thật, mấy ngày nay tớ đều suy nghĩ, có phải lần trước tớ nghe lầm hay không."

"Nghe lầm cái gì?"

"Cậu cùng chú nhỏ của tớ kết hôn, ôi trời ơi, cái này thật là tớ chưa bao giờ nghĩ đến."

Bạc Kha Nhiễm hé miệng cười cười: "Đừng nói cậu không nghĩ tới, ngay cả chính tớ còn không tin được, mình thật sự cùng anh ấy kết hôn."

Thẩm Tư Gia dang tay chân thành hình chữ đại nằm trên sô pha, mặt hướng lên trần nhà: "Thật sự không thể tưởng tượng được a, hai chúng ta, tớ vẫn nghĩ tớ sẽ kết hôn trước cậu, ai biết được tốc độ của cậu lại nhanh như vậy."

Bạc Kha Nhiễm bật cười, cô lúc trước vẫn cho rằng mình sẽ kết hôn sau Thẩm Tư Gia, quả nhiên tạo hóa đúng là trêu người.

Cô kết hôn, hơn nữa lại kết hôn cùng Thẩm Dữ, người mà cô gọi là chú nhỏ mười mấy năm.

Nguyên bản nghĩ rằng chuyện lúc nhỏ đặt ra hôn sự chỉ là nói giỡn thôi, thật không ngờ lại thành sự thật.

Ban đầu thì không thích ứng đến bây giờ tập mãi thành thói quen, giống như hết thảy theo thời gian mọi thứ trở nên càng quen thuộc.

Thói quen đươc anh ôm, được anh chăm sóc, thói quen gối đầu lên vai anh.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Bạc Kha Nhiễm không khỏi hơi giơ lên.

Thẩm Dữ.

Vừa nghĩ đến anh trong lòng không khỏi vui vẻ, nhịn không được mà cười rộ lên.

Thẩm Tư Gia nhìn khóe miệng tươi cười của Bạc Kha Nhiễm, cái mỉm cười này cô rất là quen thuộc, đây là lúc nữ nhân rơi vào tình yêu đi, chỉ lúc nghĩ đến người mình yêu mới có thể toát ra nụ cười chân thật như thế.

"Nhiễm, cậu thích cuộc sống hiện tại không?"

Bạc Kha Nhiễm nháp nháy miệng, khóe miệng như trước mang theo ý cười: "Thích."

Cô rất thích.

Rất thích cuộc sống như bây giờ.

Cũng thích bên người có Thẩn Dữ, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.

May mắn đối tượng kết hôn của cô là Thẩm Dữ.

"Ừ, cậu thích là tốt rồi, hết thảy đều không quan trọng." Thẩm Tư Gia nói.

Thẩm Tư Gia đã trải qua cảm giác thích một người, cô liếc mắt là có thể nhìn thấy, Bạc Kha Nhiễm thích Thẩm Dữ, nhưng là cô không định nói cho cô ấy biết, bởi vì việc thích một người khác là phải để bản thân mình tự phát giác ra.

Cô hôm nay đến đây, kì thật chính là muốn biết, cô ấy có thích cuộc sống như vậy không, cuộc hôn nhân này có làm cho cô ấy áp lực và cảm thấy bó buộc không, nhưng hiện giờ xem ra, chính cô suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Tư Gia nhìn thoáng qua hai cái gối đặt trên giường, hơi hơi câu môi.

"Chú nhỏ rất nhanh trở lại hả?"

"Hử?"

"Ừ.. Tớ không thế để cho chú ấy biết được là tớ đến đây." Thẩm Tư Gia vừa nói, vừa đi đến chỗ huyền quan.

Bạc Kha Nhiễm: "?"

"Tớ nói với cậu, cậu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ, chúng ta nói qua điện thoại, lão Triệu nhà tớ đến đón tớ rồi."

Bạc Kha Nhiễm: "..."

A, người này!

Thẩm Tư Gia đi rồi, Thẩm Dữ còn chưa có trở về.

Cô nhìn thời gian, hiện tại cũng đã mười giờ.

Bạc Kha Nhiễm ngồi trên sô pha vô thức chà xát vào màn hình điện thoại, cô suy nghĩ, có nên gọi một cú điện thoại cho anh hay không, hỏi một chút khi nào anh về, nhưng là cô có một chút do dự.

Cô do dự nửa ngày, cuối cùng không gọi cho anh.

Đặt điện thoại sang một bên, cô tùy tay mở TV lên, mở đến kênh tiết mục tống nghệ cô thường hay xem.

**

Thẩm Dữ trở lại khách sạn đã gần mười hai giờ đêm.

Vừa mở cửa ra liền nghe tiếng TV.

Không khỏi cong khóe môi.

Tiểu cô nương đã trễ thế này còn xem TV.

Chờ anh đóng cửa lại, đến lúc đi tới, anh lúc này mới phát hiện.

TV đúng thật là mở, cô gái nhỏ đúng thật là nằm trên sô pha.

Cũng không phải đang xem TV mà là đang ngủ rất ngon lành.

Thân thể tiêm gầy của cô cuộn mình nằm trên sô pha, đầu gối lên cánh tay trắng nõn, trong ngực ôm một cái gối ôm nhỏ, ánh mắt nhắm nghiền, hô hấp trầm ổn, xem tư thế này chính là đang ngủ.

Thẩm Dữ thở dài một hơi.

Cô như thế nào lại ngủ trên sô pha?

Cứ như vậy ngủ, cũng không đắp lên một tấm thảm, lỡ bị cảm thì phải làm sao?

Nghĩ vậy, Thẩm Dữ cởi áo khoác đặt sang một bên, hướng sô pha Bạc Kha Nhiễm đang nằm mà đi đến.

Anh vừa chuẩn bị ôm cô trở về giường, ngay tại lúc cánh tay chạm vào bả vai cô, cô gái nhỏ liền tỉnh lại.

Bạc Kha Nhiễm ừ một tiếng, nằm thẳng thân thể, đưa tay xoa xoa ánh mắt.

"Anh đã trở lại?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng ngây thơ.

"Tại sao không lên giường mà ngủ?"

"Em chờ anh về, ngồi trên sô pha xem TV, ai biết lại ngủ quên mất." Vẻ mặt cô mê mang lại mang theo bộ dáng đáng yêu, làm cho Thẩm Dữ đáy lòng một mảnh mềm mại.

"Đang đợi anh về?"

"Vâng."

Thẩm Dữ đột nhiên đem hai tay vây Bạc Kha Nhiễm trên sô pha, cô bỗng chốc dựa vào Thẩm Dữ, sửng sốt, cơn buồn ngủ cũng chạy mất tiêu.

"Sao.. Làm sao vậy.. A.."

Giây tiếp theo, cô bị Thẩm Dữ ôm lên, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh.

Thẩm Dữ ôm cô đi đến bên giường, Bạc Kha Nhiễm theo phản xạ ghìm chặt cổ anh lại: "Cái kia.. em.. em còn chưa đi tắm."

Thẩm Dữ dừng lại bước chân.

"Em còn chưa tắm rửa đâu."

Thẩm Dữ ôm cô thay đổi phương hướng, đi vào phòng tắm.

"Chúng ta đây đi tắm rửa."

"..."

Bạc Kha Nhiễm dại ra một chút.

"Không được!"

"Em.. em tự mình tắm."

Thẩm Dữ nhìn vẻ ngốc manh của cô, nhịn không được nở nụ cười, thời điểm anh cười, mặt mày giãn ra.

Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy có chút ngây người.

Thẩm Dữ cười rộ lên thật sự rất đẹp, quả thực đẹp đến tận tâm khảm.

"Được, vậy em tắm trước đi."

Bạc Kha Nhiễm dùng sức gật gật đầu.

Thẩm Dữ đem Bạc Kha Nhiễm đặt trước cửa phòng tắm, chân cô vừa mới chạm đất, cũng không quay đầu lại, liền giống như cá chạch rất nhanh chạy vào phòng tắm.

Thẩm Dữ nghe "Phanh" một tiếng cửa phòng tắm liền đóng lại, cảm thấy có chút buồn cười.

**

Một lúc sau Bạc Kha Nhiễm đi ra, Thẩm Dữ liền đi vào.

Cô vội vàng chui vào ổ chăn, có chút lúng túng.

Không quá lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, một lát sau, cô cảm giác được một bên giường hơi lún xuống.

Anh nằm trên giường.

Giây tiếp theo, cô bị người ôm vào trong ngực, bá đạo không nói nên lời.

"Nhiễm Nhiễm." Thanh âm của anh dán tại vành tai cô.

"Dạ?"

"Đi rồi chứ?"

"Cái gì?" Thân thể Bạc Kha Nhiễm cứng đờ.

"Dì cả."

Bạc Kha Nhiễm xấu hổ và giận dự không biết làm thế nào mới tốt, lại vẫn gật gật đầu.

Cô cảm giác được tiếng thở dốc càng phát ra dồn dập của người nằm đằng sau lưng, sau đó cô bị đặt nằm thẳng người, mặt hướng lên trần nhà, giây tiếp theo, khuôn mặt anh tuấn của người nọ liền xuất hiện trước mắt cô.

Bạc Kha Nhiễm nháy mắt cảm thấy hô hấp đều trở nên khẩn trương.

"Nhiễm Nhiễm, anh muốn hôn em." Thẩm Dữ cúi đầu nói.

Bạc Kha Nhiễm không có cách nào cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt, vì thế cô hơi nâng đầu lên, đem môi mình chạm vào môi anh.

Cánh tay của cô cũng rất tư giác mà vòng lên cổ anh, nhiệt tình cùng anh hôn môi.

Bờ môi của anh được cô hôn mà nhẹ nhàng nóng lên.

Anh hôn tới thực dịu dàng mà bá đạo, quấn quít lấy đầu lưỡi của cô từng bước tới gần.

Hô hấp của Bạc Kha Nhiễm có chút rối loạn, ngực cao thấp phập phồng đến kịch liệt.

Hai người càng hôn càng triền miên, càng hôn càng nóng bỏng, cô cảm nhận anh bắt đầu hôn dần dần xuống phía dưới.

Thẩm Dữ hôn lên tóc cô, ánh mắt trầm lắng phức tạp, hô hấp dồn dập, thanh tuyến khàn khàn, lộ ra một tia hấp dẫn.

"Nhiễm Nhiễm, có thể chứ?"

Bạc Kha Nhiễm bị anh hôn đến thất điên bát đảo, đôi mắt mê ly, cô nhìn anh, ở trước mặt cô chính là Thẩm Dữ, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Bạc Kha Nhiễm vẫn cảm thấy được, có lẽ bàn tay đẹp hoàn mỹ của Thẩm Dữ là do Thượng Đế làm ra, thon dài sạch sẽ không một tia tạp chất.

Nhưng chính là bàn tay như vậy lại làm cho cô nhìn đến say mê.

Cô nghĩ, cái loại sóng to gió lớn bất quá cũng chỉ là như thế.

"Nhiễm Nhiễm.."

Thanh âm của Thẩm Dữ trầm thấp lại khàn khàn, từ trong cổ họng anh phát ra cực kỳ mê hoặc lòng người.

Bạc Kha Nhiễm chính là bị anh mê hoặc như vậy, giờ phút này cô giống như một con thuyền nhỏ phiêu bạc vô định, cô gắt gao ôm chặt bờ vai anh.

Cô hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cũng không muốn nói cái gì, cô thầm nghĩ chỉ muốn cùng anh một chỗ, chỉ có anh là bến cảng cuối cùng mà cô muốn cập bến.

Trận này đêm nay như là không biết đến ngày mai, thời khắc trước khi Bạc Kha Nhiễm chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.

Bọn họ

Rốt cục thì danh phù kì thực.

**

Bạc Kha Nhiễm mở mắt ra, ánh vào mi mắt là khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Dữ, con ngươi thâm thúy đen nhánh của anh không chớp mặt mà nhìn cô, trong mắt ràn ra sự ôn nhu.

Đột nhiên những sự việc tối hôm qua tràn vào trong óc.

Cô quân lính ta rã, không thể không tước vũ khí đầu hàng.

Thẩm Dữ mím môi cười, nhẹ nhàng đem đầu cô nhấc lên, cánh tay xuyên qua cổ của cô, tay hơi hơi dùng sức, liền dễ dàng đem cô ôm vào trong ngực.

Thanh âm trầm thấp của Thẩm Dữ vang lên trên đỉnh đầu của Bạc Kha Nhiễm.

"Tỉnh?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương