Chờ cho đến khi nhiệt độ trên mặt tán đi không ít, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới bước vào lều nghỉ ngơi.

Thời điểm cô đi vào, Lục Hi Hòa đang ngồi bên bàn tròn xem kịch bản, thấy cô tiến vào, giương mắt nhìn một chút rồi thôi.

"Đã trở lại."

Bạc Kha Nhiễm ừ một tiếng, ở một bên ngồi xuống, thuận tay cầm lên kịch bản của mình.

Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống không đến một phút đồng hồ, Thẩm Dữ từ bên ngoài đi đến, anh hướng tổ đạo diễn mà đi.

Lục Hi Hòa bất động thanh sắc nhìn bóng dáng Thẩm Dữ, lại nhìn về bên cạnh chỗ Bạc Kha Nhiễm đang ngồi, cô vươn tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Bạc Kha Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô ấy.

"Tôi vừa nghe thấy nhân viên công tác nói, cửa phòng để nước nóng hình như bị hỏng, mở không ra."

Con ngươi Bạc Kha Nhiễm hơi hơi lóe lên.

"Hử?"

"Phòng để nước nóng không phải bị hỏng sao, cô như thế nào mà lấy được nước nóng vây?" Lục Hi Hòa hỏi cô.

Bàn tay đang cầm kịch bản của Bạc Kha Nhiễm run lên, cô nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh.

"Thời điểm tôi đi lấy nước, cửa phòng còn chưa bị hư nha."

"Nga, phải không?" Lục Hi Hòa nhíu mày.

"Ừ." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.

"Được rồi." Lục Hi Hòa cuối đầu tiếp tục nghiên cứu kích bản trong tay mình, không nhìn Bạc Kha Nhiễm nữa.

Ngay chính lúc Lục Hi Hòa cuối đầu, Bạc Kha Nhiễm nho nhỏ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bạc Kha Nhiễm thầm nghĩ trong lòng, thật sự cảm tạ thân phận diễn viên của mình, hành động của cô không bị phát hiện.

Nguyễn Lệ từ bên ngoài đi vào, cô đứng nhìn Bạc Kha Nhiễm đang ngồi cách đó không xa.

Cô đang cuối đầu, lật nhìn cuốn kịch bản để trên bàn, mái tóc giống như tơ lụa thượng hạng được cô buộc gọn gàng sau gáy, lộ ra đôi gò má trắng nõn tinh tế.

Cô yên lặng ngồi ở chỗ kia, cả người yên bình mà nhu hòa.

Nguyễn Lệ nghĩ nghĩ, lại đem so sánh chuyện vừa rồi một lần trong đầu.

Quy tắc ngầm?

Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Cô mang theo Bạc Kha Nhiễm vài năm, mấy năm nay, cũng đủ làm cho cô hiểu hết cô ấy, cô rất rõ ràng cô ấy làn gười như thế nào.

Mặc dù công việc của cô không được sự ủng hộ của người nhà, nhưng dù sao gia thế bối cảnh của cô vẫn đặt ở đó, cô ấy cũng không cần làm những chuyện như vậy, huống chi, cô ấy không phải là người như vậy.

Người như Thẩm Dữ, muốn dạng nữ nhân nào mà chẳng được.

Bạc Kha Nhiễm đúng là người xinh đẹp thật, nhưng ở trong giới giải trí này, cho tới bây giờ cũng không thiếu những người xinh đẹp hơn cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Lệ không khỏi yên tâm hơn một chút, mọi người trong lòng đều mang thịt mà lớn lên, cô mang Bạc Kha Nhiễm theo bên mình, lúc đó cô gái mới hơn hai mươi, còn là một tiểu nha đầu, mang theo bên người vài năm, nhìn thấy em ấy từng chút một lớn lên, cô sớm xem em ấy như em gái bình thường đều quan lo lắng.

Cô biết trong vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu dơ bẩn và phức tạp, nhưng cô vẫn dùng tất cả mọi năng lực của mình để bảo vệ em ấy chu toàn.

**

Thời điểm buổi tối kết thúc công việc đã hơn mười giờ đêm.

Sau khi trở lại khách sạn, Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng đem bản thân tắm rửa sạch sẽ, rồi nhanh chóng chui vào ổ chăn.

Làm việc cả ngày, hiện giờ có thể an nhàn mà nằm ở trên giường quả thực rất thoải mái, hoàn toàn có thể nói là một loại hưởng thụ.

Bạc Kha Nhiễm đem hai má ở trên chăn cọ cọ, thỏa mãn nhắm lại hai mắt.

Vừa mới nhắm mắt không quá hai giây.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa, Bạc Kha Nhiễm từ trên giường ngồi dậy.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía huyền quan, nhớ lại những lời nói của Thẩm Dữ lúc sáng, nói để cửa cho anh, cho nên nói..

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Bạc Kha Nhiễm xoay người đi xuống giường, chân không đến chỗ huyền quan.

"Ai?" Cô dán người lên cửa, mang theo đề phòng, nhỏ giọng hỏi.

"Thẩm Dữ."

Bạc Kha Nhiễm mấp máy khóe môi, cuối cùng vẫn là mở cửa phòng ra.

Anh đứng ở ngoài cửa, đem ánh sáng ngoài hành lang chặn lại, ở giữa ánh sáng mờ nhạt lộ ra đương cong khuôn mặt đầy cương nghị, trái tim Bạc Kha Nhiễm bang bang kêu loạn.

Thẩm Dữ bước vào phòng, trở tay đem cửa đằng sau đóng lại.

Lúc này mới đánh giá cô gái đang đứng trước mặt mình.

Tóc buông xõa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lúc này đỏ ửng, xem ra là vừa mới tắm rửa xong.

Đôi con ngươi trong suốt sạch sẽ thường thường nhìn về phía chính mình, giống như dòng suối mát trong suốt lưu động.

Ánh mắt dần hạ xuống, anh lúc này mới phát hiện, cô gái nhỏ của mình lại không đi dép, để chân trần.

Cô có đôi chân thon dài, trắng noãn, ngón chân nhỏ nhắn phấn nộn như ngó sen, ngón cái trời sinh hơi hồng hồng, bàn chân dẫm dưới miếng lót sàn nhà màu cà phê càng tô rõ thêm sự đối lập.

Hầu kết khêu gợi chuyển động, anh không hề dự liệu mà đem cô bế lên.

Bạc Kha Nhiễm trở tay không kịp, sợ tới mức kinh hô một tiếng vòng tay ôm lấy cô anh, đầu óc trống rỗng.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ôm cô, lần đó say rượu, anh cũng giống như vậy mà ôm cô, chính là lúc đó cô uống nhiều rượu, đầu óc mơ hồ, ý thức không rõ, không giống như bây giờ tâm trí thanh tỉnh.

Bạc Kha Nhiễm cũng không phải lần đầu tiên bị người ôm như vậy, lúc diễn < Mưa rào> hợp tác cùng Chu Thiệu Chi, bởi vì nội dung kịch bản, Chu Thiệu Chi cũng từng ôm qua cô.

Nhưng là, lúc Chu Thiệu Chi ôm cô, trái tim cô cũng không có đập nhanh hơn một giây đồng hồ nào, hoàn toàn là tần suất bình thường, mà Thẩm Dữ lại cùng người khác bất đồng.

Tim cô bấy giờ đập loạn hết cả lên.

Thẩm Dữ bộ dạng không biết phải làm sao của cô gái nhỏ, không khỏi nhẹ giọng cười.

Đôi môi nhạt màu nhưng hình dạng lại cực kì đẹp của anh hơi hơi giơ lên một độ cong xinh đẹp, anh nghiêng đầu thu bộ dáng của cô vào trong mắt, đôi mắt như hắc diệu thạch bình thường đều lạnh lùng giờ đây lại tỏa ra sự ôn nhu, đem cả người cô vây vào trong lòng.

Một khắc kia trái tim đột nhiên trầm trầm tĩnh lại.

Thẩm Dữ ôm cô, bước chân vững vàng hướng phía giường mà đến, anh đặt cô lên giường, chạm vào chân cô một chút, thật lạnh, anh đem hai chân cô ủ vào trong chăn.

"Lần sau không được đi chân trần ở trên mặt đất." Anh nhìn cô, thanh tuyến nặng nề nói.

Bạc Kha Nhiễm nhìn chính mình trong chăn, trong đầu hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ chạy qua, chưa từng có một người nào như Thẩm Dữ đối tốt với cô như vậy, chăm sóc đến cẩn thận, tỉ mỉ.

"Dạ."

"Em cứ đi ngủ trước, anh đi tắm một chút."

"Được." Bạc Kha Nhiễm sắc mặt ửng đỏ gật gật đầu.

Thẩm Dữ xoa nhẹ đầu cô, sau đó mới đứng lên.

Anh đem áo khoác ngoài cởi ra, gấp lại gọn gàng sau đó đặt lên sô pha.

Bạc Kha Nhiễm nhìn theo động tác của anh.

Hội chứng bắt buộc.

Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ đi vào phòng tắm, cửa phòng đóng lại, đèn sáng lên, rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy tí tách, cửa thủy tinh bị hơi nóng làm mờ đi.

Thời gian trôi qua không lâu, Thẩm Dữ mặc áo choàng tắm đi ra, anh một tay cầm khăn chà lau tóc.

Giương mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm đang ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt bắt đầu trôi nổi trong không trung.

Anh bất động thanh sắc giương lên khóe môi, bước đến bên cạnh cô.

Bạc Kha Nhiễm thấy Thẩm Dữ đứng trước mặt mình không nhúc nhích, không biết phải mở miệng như thế nào mới tốt, anh không nói chuyện, cô tự nhiên cũng không biết nói cái gì, ngay tại lúc không khí bắt đầu trở nên xấu hổ.

Thẩm Dữ đột nhiên đưa khăn mặt cho Bạc Kha Nhiễm: "Giúp anh lau tóc."

Anh vừa nói xong, Bạc Kha Nhiễm chạy nhanh đến tiếp nhận khăn mặt, Thẩm Dữ thuận thế ngồi xuống mép giường, cô thay đổi phương hướng ngồi thẳng thân thể bắt đầu giúp anh lau khô tóc.

Ngón tay cầm khăn mặt, cô ngẩng đầu giúp anh lau tóc.

Tóc Thẩm Dữ thật mềm, hơn nữa tóc nam nhân lại không giống nữ nhân, tùy tiện lau một chút là khô hơn một nửa.

"Được.. được rồi." Bạc Kha Nhiễm nhích người ra xa Thẩm Dữ một chút.

Thẩm Dữ xoay người lại, đem khăn mặt trong tay cô lấy đi: "Nằm xuống ngủ đi, anh đi cất khăn mặt."

"Dạ."

Anh vừa đứng lên, Bạc Kha Nhiễm liền giống như cá chạch xốc vội chăn lên chui vào.

Thẩm Dữ nhìn bộ dạng này của cô cảm thấy rất buồn cười.

Đem khăn cất gọn lại sau đó đóng cửa phòng tắm, anh lúc này mới nhấc chăn lên leo lên giường.

Bạc Kha Nhiễm đưa lưng về phía anh, anh vừa lên giường cô liền cảm giác được cả giường đều lún xuống.

Ánh sáng lờ mờ, Thẩm Dữ thấy cô lui thành một đoàn nho nhỏ, giống như đúc lần đầu tiên khi khi hai người nằm cùng giường với nhau.

"Giường rất nhỏ sao?" Thanh âm trầm thấp khàn khàn của anh vang lên.

Bạc Kha Nhiễm không hiểu ý của anh, đây là giường 2m, cũng không nhỏ.

"Không.. không nhỏ."

"Vậy vì sao lại lui thành một đoàn nhỏ như vậy?"

Khi nói chuyện, Bạc Kha Nhiễm cảm giác được anh đang tiến lại gần mình, hơi thở ấm áp của anh bao phủ khắp người cô, cô theo bản năng dùng sức nắm chặt lại góc chăn.

Giây tiếp theo, cô lọt vào một cái lồng ngực ấm áp.

Bạc Kha Nhiễm không khỏi cứng còng thân thể, lúc tỉnh táo bị anh ôm như vậy vào trong ngực đây là lần đầu tiên, hai người chỉ cách nhau bằng chiếc áo ngủ mỏng manh, phía sau lưng có thể cảm nhận được độ ấm từ trong lòng anh tản ra.

Giống như có lửa nóng cháy, rồi lại cảm giác được kiên định cùng an tâm.

"Nhiễm Nhiễm." Phía sau truyền đến tiếng nói, tên của cô từ trong miệng anh phát ra càng thêm trầm thấp gợi cảm.

"Dạ?"

Thẩm Dữ ôm lấy bả vai cô, anh hơi hơi nghiêng người đối mặt với cô.

"Có thể chứ?"

Căn phòng hôn ám, đôi con ngươi thâm thúy như hải dương bình tĩnh nhìn cô, anh không vội cũng không nóng nảy, chỉ là như vậy lẳng lặng chờ đợi đáp án của cô.

Đối với cô có khát vọng, anh biết rõ, nhưng là anh không miễn cưỡng cô.

Bị anh nhìn như vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này tròng lòng một trận phiên giang đảo hải - sóng cuộn biển gầm, tình trạng như vậy đại khái trải qua hơn mười giây, cô mới hoàn hồn trở lại.

Cô vươn tay ôm cổ Thẩm Dữ, hôn lên đôi môi xinh đẹp của anh.

Cô đã không còn là cô gái mười bảy mười tám tuổi đầu, tự nhiên hiểu được ý nghĩ trong lời nói của anh.

Kì thật cũng không phải không được, chính cô cũng không rõ mình nghĩ như thế nào, nhưng là cô rất rõ ràng, cô không chán ghét anh thân cận cô, thậm chỉ bởi vì anh thân cận mà rung động không ngừng.

Cô cũng biết, Thẩm Dữ đối với cô mà nói là vô cùng đặc biệt, không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng cô.

Anh mang đến cho cô cảm giác an toàn và được bảo vệ trước nay chưa từng có.

Thời điểm môi Bạc Kha Nhiễm hôn lên, đầu tiên Thẩm Dữ có hơi sửng sốt trong nửa giây, đôi con ngươi trước nay vốn bình tĩnh như biển sâu giờ đây như có ngọn lửa thiêu đốt, không thể kháng cự.

Nhưng chỉ là trong nửa giây mà thôi, anh một tay chế trụ cái ót của cô đem cô kéo lại gần mình.

Đảo khách thành chủ.

Răng nanh của anh cắn nhẹ lên môi cô, tinh tế gặm cắn.

Anh tựa hồ như không thỏa mãn với nụ hôn như vậy.

Giây tiếp theo, anh cường thế công thành đoạt đất trong khoang miệng cô, đầu lười đảo qua răng nanh của cô, mang đến cảm giác tê dại không nói nên lời, đầu lưỡi anh dùng sức quấn lấy lưỡi cô, không buông tha một ngóc ngách nào.

Không khí chung quanh dường như cũng ái muội hơn so với bình thường.

Đột nhiên, Bạc Kha Nhiễm giật mình, cô ôm lấy bàn tay của anh.

Bàn tay Thẩm Dữ bị cô bắt lấy, anh từ trên xương quai xanh của cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tối đen không rõ tiêu cự nhìn vào cô, trong mắt anh giống như có mạch nước ngầm đang chuẩn bị khởi động làm cho Bạc Kha Nhiễm không khỏi nuốt nuốt nước miếng hỏi.

"Hôm nay.. ngày mấy?"

Âm thanh anh khàn khàn trả lời cô.

"Ngày hai nươi."

Ngày hai mươi?

Bạc Kha Nhiễm dùng sức mở lớn hai mắt, nhấp nhấp miệng nhìn về phía nam nhân.

"Em quên mất.. hôm nay.."

Kì sinh lý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương