Sủng Nhập Tâm Phi
-
Chương 17
Không lâu lúc sau, ngoài cửa bị gõ vang.
"Vào đi." Thẩm Tư Gia nói.
Cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, phía bên ngoài có một thân ảnh đang đứng.
Mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen che đi hơn nửa gò má, áo lông màu xám trắng càng tôn thêm thân hình cao ngất của anh.
Anh chỉ lộ ra đôi mắt trầm lặng sắc bén.
Thẩm Tư Gia trên mặt tươi cười đầy thỏa mãn, lấy lòng hô một tiếng.
"Chú nhỏ."
Đôi mắt Thẩm Dữ chỉ dừng lại ở chỗ cô ba giây rồi rời đi, nhưng trong lòng Thẩm Tư Gia lại nhận thấy được một tia mát lạnh từ ánh nhìn này, hơi rượu bay đi mất cả người tỉnh hơn phân nửa.
Ánh mắt này thật khiến người lạnh lẽo, cô thật không nhận nổi.
Thẩm Dữ không nhìn Thẩm Tư Gia, mà là nhấc chân đi qua bên bàn Bạc Kha Nhiễm đang nằm, cả, cả người cô lui vào một góc, thân hình đơn bạc, nhỏ nhỏ một con, thoạt nhìn bộ dáng có chút đáng thương.
Anh đi qua dừng lại trước mặt cô.
Mái tóc tán loạn dán vào gương mặt cô, hai má nhẵn nhụi ửng đỏ, anh hơi khom lưng, nhẹ tay đem tóc vén ra sau tai cô.
"Nhiễm Nhiễm, tỉnh tỉnh, cần phải trở về rồi." Anh thả nhẹ âm thanh hướng cô mà gọi.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Bạc Kha Nhiễm hơi mở mắt ra, hai mắt cô hơi hơi phiếm hồng, trong ánh mắt mang theo vẻ mơ màng.
"Như thế nào lại uống nhiểu rượu như vậy?" Anh ôn nhu hỏi cô.
"Dạ.. không nhiều lắm không nhiểu lắm.." Ý thức Bạc Kha Nhiễm mơ hồ, lắc lắc đầu, miệng còn lẩm bẩm.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, anh nhẹ tay cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi hơi dùng sức liền đem cả người cô nâng lên khỏi ghế, Bạc Kha Nhiễm đứng không vững, cả người mềm nhũn tựa vào trong ngực anh.
Anh cầm lấy áo khoác khoát lên người cô, cũng đem mũ áo lông kéo lên cao, giúp cô đội mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô.
Thẩm Tư Gia đều đem hành động của Thẩm dữ thu vào đáy mắt, không khỏi có chút líu lưỡi.
Chú nhỏ nhà cô cũng có thời điểm ôn nhu như vậy sao?
"Chú nhỏ, cái kia, tiểu Nhiễm Nhiễm liền giao cho chú, cháu liền.." Thẩm Tư Gia chột dạ chọt chọt hai tay lại với nhau.
Thẩm Dữ thản nhiên liếc nhìn cô một cái, nói: "Lần sau không được mang em ấy uống nhiều rượu như vậy."
Thẩm Tư Gia sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu, trong tình huống này, chú nói cái gì thì chính là cái đó.
"Hiểu được hiểu được, vậy chú nhỏ, cháu.."
"Cháu không phải cũng uống rượu sao, ở chỗ này chờ." Hai bàn tay của Thẩm Dữ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạc Kha Nhiễm.
"Chờ gì?" Thẩm Tư Gia có chút mờ mịt nhìn về phía anh.
"Chờ người có thể bồi cháu."
"Người có thể bồi cháu?" Thẩm Tư Gia giống như vẹt lặp lại lời anh.
Đi ra khỏi phòng một lúc, Thẩm Dữ đột nhiên dừng lại bước chân.
"Thẩm Tư Gia."
Thẩm Dữ rất ít khi gọi cả họ lẫn tên của cô, trong lòng Thẩm Tư Gia không khỏi run lên.
"Dạ, chú nhỏ gọi cháu,"
"Cháu không phải gọi chú là chú nhỏ sao?"
Thẩm Tư Gia sửng sốt một chút, không kịp phản ứng, anh hỏi cái này là ý gì nha, cô đương nhiên gọi anh là chú nhỏ rồi, bọn họ chính là có quan hệ họ hàng hàng thật giá thật đó nha.
"Chú nhỏ.."
"Nếu đã gọi chú là chú nhỏ, vậy vợ của chú, cháu nói xem nên gọi là gì?"
Vợ!
Nháy mắt đầu Thẩm Tư Gia có chút kẹt lại.
Mà lúc này, một thân ảnh khác lại xuất hiện ở cửa phòng.
Mà ánh mắt Thẩm Tư Gia vừa lúc chạm vào người nọ, hốc mắt đỏ lên, lại quật cường nghiêng đầu đi không nhìn tới hắn.
Thẩm Dữ ôm Bạc Kha Nhiễm đi ra ngoài, đi ngang qua người nọ, hướng hắn gật đầu.
Triệu Trăn cũng đồng dạng gật đầu với anh.
**
"Mật mã là bao nhiêu?"
Tới trước cửa phòng, Thẩm Dữ đem Bạc Kha Nhiễm kéo ra một chút ôn thanh hỏi cô.
Bạc Kha Nhiễm trong đầu còn chưa thanh tỉnh, nhưng là nghe được có người hỏi mật mã, hơn nữa thanh âm cô quen thuộc, vì thế theo bản năng trả lời.
"970812"
Thẩm Dữ một bên ôm bả vai, ổn định thân thể cô, một bên nhấn mật mã, lúc sau cửa bật mở ra.
Trở tay đem cửa đóng lại, Thẩm Dữ hơi hơi ngồi xuống, dễ dàng đem Bạc Kha Nhiễm bế lên, vóc dáng cô thuộc tầm trung, bế lên không mất bao nhiêu sức lực.
Anh ôm cô, bước chân vững vàng đi đến bên giường, động tác nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
Anh giúp cô cởi áo khoác, đỡ cô nằm cho dễ chịu, sau đó đắp chăn lên.
Nhìn thấy bộ dáng nhu thuận im lặng của Bạc Kha Nhiễm, trong lòng Thẩm Dữ một trận mềm mại, anh nâng tay lên, ở trên gò má của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai gò má của cô ửng đỏ nóng bỏng, mà bàn tay anh lại mát lạnh dễ chịu, anh vừa chạm đến, cô theo bản năng than thở nhẹ một tiếng, lấy tay anh ôm vào mặt mình mà áp lại.
Da mặt mịn màng, mềm mại.
Thẩm Dữ nhìn thấy như vậy, con ngươi trầm xuống vài phần.
Như bị cái gì thúc giục, anh chậm rãi cuối đầu hướng gần tới phía cô.
Anh đều cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô, ẩn ẩn mang theo hơi rượu tinh khiết và hơi thở thơm mát.
Chỉ là như vậy, anh liền say hơn ba phần.
Ngay tại lúc đôi môi hai người chỉ cách nhau cài cm, Thẩm Dữ liền dừng lại động tác.
Bởi vì.
Người vốn dĩ đang nhắm mắt giờ này chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia giống như ngọc lưu ly đen chậm rãi nhìn anh.
Nhìn thấy anh, cô không hề dự liệu mà nở nụ cười, nụ cười như hoa cùng với hương rượu quyện vào nhau làm cho hơi thở lại đặc hơn vài phần.
"Ngươi thật là xinh đẹp."
"Rất giống Thẩm Dữ.. xinh đẹp.."
Tên của anh từ miệng cô phát ra, Thẩm Dữ đình trệ vài giây, mà ngay tại vài giây này.
"Tôi có thể hôn anh.. Một chút được không.."
Tiếng nói mềm mài của cô truyền ra.
Bờ môi của anh bỗng nhiên ấm áp, trong hơi thở tràn đầy hương rượu.
Môi của cô ướt át, mềm mại làm cho người ta không thể tự kiềm chế.
Bạc Kha Nhiễm dán môi mình lên môi anh, sau vài giây liền rời đi.
Cô nhắm mắt lại, nhấp nhấp môi, sau đó nằm lại giường.
"Thật mềm.. ưm.. là quả đông lạnh sao.. ăn thật ngon.." Cô nhỏ giọng than thở.
Con ngươi Thẩm Dữ tối đi vài phần, bàn tay đang đặt ở trên bả vai của cô không khỏi nóng lên, anh hơi hơi tăng thêm lực đạo.
Có thể cảm giác được đau đớn, cô nhăn lại đôi chân mày thanh tú, theo bản năng muốn thoát ra, ngay tại lúc cô nghiêng đầu đi trong nháy mắt môi bị người hung hăng mà hôn.
Nụ hôn của anh giống như gió mạnh thổi đến, tùy thời mà đoạt lấy, dùng hết kiên nhẫn mà gặm, cắn, hút, như là nhấm nháp mĩ vị nhân gian.
Nụ hôn cực nóng của anh hạ xuống môi cô trằn trọc mà hôn, sau đó lại kéo xuống chiếc cằm khéo léo, cần cổ duyên dáng, cuối cùng dừng lại tại xương quai xanh đầy quyến rũ của cô, để lại một chuỗi dấu hôn đỏ sẫm.
**
Bạc Kha Nhiễm đêm nay đặc biệt ngủ không ngon, nửa đêm liền tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy một trận đau đớn từ sau ót đánh tới, cô không khỏi hít một hơi, nâng tay lên vỗ trán mấy cái.
Chính là..
Tựa hồ có cái gì đó không thích hợp.
Cô mạnh mẽ mở to mắt.
Mà vừa mở mắt cô liền nhìn thấy người đang nằm ngủ bên cạnh.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Mà người này rõ ràng là Thẩm Dữ.
Cô bị anh lấy một tư thế cực kì bá đạo ôm vào trong ngực, cánh tay rắn chắc khoát ở trên lưng, bàn tay tiếp xúc với da thịt cực kì ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm cả người đều có chút mơ màng, cô run rẩy bàn tay nhấc lên góc chăn.
Ánh trăng lờ mờ xuyên thấu qua cửa sổ, cô rất rõ ràng tình trạng hiện tại của bản thân.
Cô vẫn mặc bộ đồ trước khi xuất môn, chính là không có áo khoác cùng bra.
Liên tưởng đến sự việc tối qua, trí nhớ của cô dần dần trở lại.
Cô nhớ rõ có người đưa mình trở về khách sạn.
Sau đó..
"Anh thật là xinh đẹp.."
"Thật giống Thẩm Dữ.. xinh đẹp.."
"Tôi có thể hôn anh.. một chút không.."
Ba câu này giống như ma chú cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
Sự tình phía sau thì cô cũng không rõ ràng, nhưng là có thể xác định, đêm qua cô đối với anh chính là đùa giỡn lưu manh.
Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Đang lúc cô suy nghĩ miên man.
"Như thế nào lại tỉnh sớm như vậy?"
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh khàn khàn của nam nhân.
Ngay sau đó bàn tay vốn gác bên hông hơi hơi dùng sức, cô dễ dàng bị ôm lại, hai má của cô vừa lúc dán vào bả vai trần trụi ấm áp của anh.
Động tác của anh làm cho thân thể cô càng sát gần vào anh hơn.
Nhận thức được điểm này, mặt của Bạc Kha Nhiễm "bá" một tiếng liền đỏ lên, yết hầu như là bị người nắm lấy, không nói nên lời.
"Vào đi." Thẩm Tư Gia nói.
Cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, phía bên ngoài có một thân ảnh đang đứng.
Mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen che đi hơn nửa gò má, áo lông màu xám trắng càng tôn thêm thân hình cao ngất của anh.
Anh chỉ lộ ra đôi mắt trầm lặng sắc bén.
Thẩm Tư Gia trên mặt tươi cười đầy thỏa mãn, lấy lòng hô một tiếng.
"Chú nhỏ."
Đôi mắt Thẩm Dữ chỉ dừng lại ở chỗ cô ba giây rồi rời đi, nhưng trong lòng Thẩm Tư Gia lại nhận thấy được một tia mát lạnh từ ánh nhìn này, hơi rượu bay đi mất cả người tỉnh hơn phân nửa.
Ánh mắt này thật khiến người lạnh lẽo, cô thật không nhận nổi.
Thẩm Dữ không nhìn Thẩm Tư Gia, mà là nhấc chân đi qua bên bàn Bạc Kha Nhiễm đang nằm, cả, cả người cô lui vào một góc, thân hình đơn bạc, nhỏ nhỏ một con, thoạt nhìn bộ dáng có chút đáng thương.
Anh đi qua dừng lại trước mặt cô.
Mái tóc tán loạn dán vào gương mặt cô, hai má nhẵn nhụi ửng đỏ, anh hơi khom lưng, nhẹ tay đem tóc vén ra sau tai cô.
"Nhiễm Nhiễm, tỉnh tỉnh, cần phải trở về rồi." Anh thả nhẹ âm thanh hướng cô mà gọi.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Bạc Kha Nhiễm hơi mở mắt ra, hai mắt cô hơi hơi phiếm hồng, trong ánh mắt mang theo vẻ mơ màng.
"Như thế nào lại uống nhiểu rượu như vậy?" Anh ôn nhu hỏi cô.
"Dạ.. không nhiều lắm không nhiểu lắm.." Ý thức Bạc Kha Nhiễm mơ hồ, lắc lắc đầu, miệng còn lẩm bẩm.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ lắc đầu, anh nhẹ tay cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi hơi dùng sức liền đem cả người cô nâng lên khỏi ghế, Bạc Kha Nhiễm đứng không vững, cả người mềm nhũn tựa vào trong ngực anh.
Anh cầm lấy áo khoác khoát lên người cô, cũng đem mũ áo lông kéo lên cao, giúp cô đội mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô.
Thẩm Tư Gia đều đem hành động của Thẩm dữ thu vào đáy mắt, không khỏi có chút líu lưỡi.
Chú nhỏ nhà cô cũng có thời điểm ôn nhu như vậy sao?
"Chú nhỏ, cái kia, tiểu Nhiễm Nhiễm liền giao cho chú, cháu liền.." Thẩm Tư Gia chột dạ chọt chọt hai tay lại với nhau.
Thẩm Dữ thản nhiên liếc nhìn cô một cái, nói: "Lần sau không được mang em ấy uống nhiều rượu như vậy."
Thẩm Tư Gia sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu, trong tình huống này, chú nói cái gì thì chính là cái đó.
"Hiểu được hiểu được, vậy chú nhỏ, cháu.."
"Cháu không phải cũng uống rượu sao, ở chỗ này chờ." Hai bàn tay của Thẩm Dữ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạc Kha Nhiễm.
"Chờ gì?" Thẩm Tư Gia có chút mờ mịt nhìn về phía anh.
"Chờ người có thể bồi cháu."
"Người có thể bồi cháu?" Thẩm Tư Gia giống như vẹt lặp lại lời anh.
Đi ra khỏi phòng một lúc, Thẩm Dữ đột nhiên dừng lại bước chân.
"Thẩm Tư Gia."
Thẩm Dữ rất ít khi gọi cả họ lẫn tên của cô, trong lòng Thẩm Tư Gia không khỏi run lên.
"Dạ, chú nhỏ gọi cháu,"
"Cháu không phải gọi chú là chú nhỏ sao?"
Thẩm Tư Gia sửng sốt một chút, không kịp phản ứng, anh hỏi cái này là ý gì nha, cô đương nhiên gọi anh là chú nhỏ rồi, bọn họ chính là có quan hệ họ hàng hàng thật giá thật đó nha.
"Chú nhỏ.."
"Nếu đã gọi chú là chú nhỏ, vậy vợ của chú, cháu nói xem nên gọi là gì?"
Vợ!
Nháy mắt đầu Thẩm Tư Gia có chút kẹt lại.
Mà lúc này, một thân ảnh khác lại xuất hiện ở cửa phòng.
Mà ánh mắt Thẩm Tư Gia vừa lúc chạm vào người nọ, hốc mắt đỏ lên, lại quật cường nghiêng đầu đi không nhìn tới hắn.
Thẩm Dữ ôm Bạc Kha Nhiễm đi ra ngoài, đi ngang qua người nọ, hướng hắn gật đầu.
Triệu Trăn cũng đồng dạng gật đầu với anh.
**
"Mật mã là bao nhiêu?"
Tới trước cửa phòng, Thẩm Dữ đem Bạc Kha Nhiễm kéo ra một chút ôn thanh hỏi cô.
Bạc Kha Nhiễm trong đầu còn chưa thanh tỉnh, nhưng là nghe được có người hỏi mật mã, hơn nữa thanh âm cô quen thuộc, vì thế theo bản năng trả lời.
"970812"
Thẩm Dữ một bên ôm bả vai, ổn định thân thể cô, một bên nhấn mật mã, lúc sau cửa bật mở ra.
Trở tay đem cửa đóng lại, Thẩm Dữ hơi hơi ngồi xuống, dễ dàng đem Bạc Kha Nhiễm bế lên, vóc dáng cô thuộc tầm trung, bế lên không mất bao nhiêu sức lực.
Anh ôm cô, bước chân vững vàng đi đến bên giường, động tác nhẹ nhàng thả cô xuống giường.
Anh giúp cô cởi áo khoác, đỡ cô nằm cho dễ chịu, sau đó đắp chăn lên.
Nhìn thấy bộ dáng nhu thuận im lặng của Bạc Kha Nhiễm, trong lòng Thẩm Dữ một trận mềm mại, anh nâng tay lên, ở trên gò má của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai gò má của cô ửng đỏ nóng bỏng, mà bàn tay anh lại mát lạnh dễ chịu, anh vừa chạm đến, cô theo bản năng than thở nhẹ một tiếng, lấy tay anh ôm vào mặt mình mà áp lại.
Da mặt mịn màng, mềm mại.
Thẩm Dữ nhìn thấy như vậy, con ngươi trầm xuống vài phần.
Như bị cái gì thúc giục, anh chậm rãi cuối đầu hướng gần tới phía cô.
Anh đều cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô, ẩn ẩn mang theo hơi rượu tinh khiết và hơi thở thơm mát.
Chỉ là như vậy, anh liền say hơn ba phần.
Ngay tại lúc đôi môi hai người chỉ cách nhau cài cm, Thẩm Dữ liền dừng lại động tác.
Bởi vì.
Người vốn dĩ đang nhắm mắt giờ này chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt kia giống như ngọc lưu ly đen chậm rãi nhìn anh.
Nhìn thấy anh, cô không hề dự liệu mà nở nụ cười, nụ cười như hoa cùng với hương rượu quyện vào nhau làm cho hơi thở lại đặc hơn vài phần.
"Ngươi thật là xinh đẹp."
"Rất giống Thẩm Dữ.. xinh đẹp.."
Tên của anh từ miệng cô phát ra, Thẩm Dữ đình trệ vài giây, mà ngay tại vài giây này.
"Tôi có thể hôn anh.. Một chút được không.."
Tiếng nói mềm mài của cô truyền ra.
Bờ môi của anh bỗng nhiên ấm áp, trong hơi thở tràn đầy hương rượu.
Môi của cô ướt át, mềm mại làm cho người ta không thể tự kiềm chế.
Bạc Kha Nhiễm dán môi mình lên môi anh, sau vài giây liền rời đi.
Cô nhắm mắt lại, nhấp nhấp môi, sau đó nằm lại giường.
"Thật mềm.. ưm.. là quả đông lạnh sao.. ăn thật ngon.." Cô nhỏ giọng than thở.
Con ngươi Thẩm Dữ tối đi vài phần, bàn tay đang đặt ở trên bả vai của cô không khỏi nóng lên, anh hơi hơi tăng thêm lực đạo.
Có thể cảm giác được đau đớn, cô nhăn lại đôi chân mày thanh tú, theo bản năng muốn thoát ra, ngay tại lúc cô nghiêng đầu đi trong nháy mắt môi bị người hung hăng mà hôn.
Nụ hôn của anh giống như gió mạnh thổi đến, tùy thời mà đoạt lấy, dùng hết kiên nhẫn mà gặm, cắn, hút, như là nhấm nháp mĩ vị nhân gian.
Nụ hôn cực nóng của anh hạ xuống môi cô trằn trọc mà hôn, sau đó lại kéo xuống chiếc cằm khéo léo, cần cổ duyên dáng, cuối cùng dừng lại tại xương quai xanh đầy quyến rũ của cô, để lại một chuỗi dấu hôn đỏ sẫm.
**
Bạc Kha Nhiễm đêm nay đặc biệt ngủ không ngon, nửa đêm liền tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy một trận đau đớn từ sau ót đánh tới, cô không khỏi hít một hơi, nâng tay lên vỗ trán mấy cái.
Chính là..
Tựa hồ có cái gì đó không thích hợp.
Cô mạnh mẽ mở to mắt.
Mà vừa mở mắt cô liền nhìn thấy người đang nằm ngủ bên cạnh.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Mà người này rõ ràng là Thẩm Dữ.
Cô bị anh lấy một tư thế cực kì bá đạo ôm vào trong ngực, cánh tay rắn chắc khoát ở trên lưng, bàn tay tiếp xúc với da thịt cực kì ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm cả người đều có chút mơ màng, cô run rẩy bàn tay nhấc lên góc chăn.
Ánh trăng lờ mờ xuyên thấu qua cửa sổ, cô rất rõ ràng tình trạng hiện tại của bản thân.
Cô vẫn mặc bộ đồ trước khi xuất môn, chính là không có áo khoác cùng bra.
Liên tưởng đến sự việc tối qua, trí nhớ của cô dần dần trở lại.
Cô nhớ rõ có người đưa mình trở về khách sạn.
Sau đó..
"Anh thật là xinh đẹp.."
"Thật giống Thẩm Dữ.. xinh đẹp.."
"Tôi có thể hôn anh.. một chút không.."
Ba câu này giống như ma chú cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
Sự tình phía sau thì cô cũng không rõ ràng, nhưng là có thể xác định, đêm qua cô đối với anh chính là đùa giỡn lưu manh.
Nghĩ đến đây, Bạc Kha Nhiễm quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Đang lúc cô suy nghĩ miên man.
"Như thế nào lại tỉnh sớm như vậy?"
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh khàn khàn của nam nhân.
Ngay sau đó bàn tay vốn gác bên hông hơi hơi dùng sức, cô dễ dàng bị ôm lại, hai má của cô vừa lúc dán vào bả vai trần trụi ấm áp của anh.
Động tác của anh làm cho thân thể cô càng sát gần vào anh hơn.
Nhận thức được điểm này, mặt của Bạc Kha Nhiễm "bá" một tiếng liền đỏ lên, yết hầu như là bị người nắm lấy, không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook