Trời mùa hè mang theo một chút cảm giác mê say, không khí phảng phất hương hoa, bầu trời vùng ngoại ô không có nhiều đèn điện như thành phố, có thể thấy được một bầu trời đầy sao.

Cố Diệp Thần đưa cho Ngôn Mộc một điếu thuốc, anh nhận lấy, từ trong túi móc ra một cái bật lửa, đốt cho ông sau đó đốt cho mình, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc nhẹ nhàng hít một hơi.

Hai người lặng lẽ hút thuốc, ai cũng không nói chuyện.

Hút xong một điếu, Cố Diệp Thần lại đưa anh một điếu. Lúc này, trong lòng Ngôn Mộc phát hoảng, nhiều năm lăn lộn trong thương trường, chưa bao giờ anh có cảm giác thấp thỏm bất an như thế này. Trước giờ, người khác nghĩ gì anh đều biết nhưng giờ khắc này, Cố Diệp Thần không nói lời nào lại khiến cho anh cảm thấy lo sợ.

Cầm điếu thuốc trong tay nửa ngày không có động tĩnh, thân thể ngày càng cứng ngắc, cho đến khi, tàn thuốc đốt tới ngón tay, toàn thân khẽ run, đem tàn thuốc trong tay dập tắt.

Cố Diệp Thần thu hết cảm xúc của anh trong mắt, từ nhỏ đến lúc trưởng thành, Ngôn Mộc là đứa trẻ thấy núi thái sơn sụp đổ trước mắt cũng không thay đổi sắc mặt, bộ dáng này của anh là lần đầu tiên ông thấy.

Nhả khói, Cố Diệp Thần nhìn về phía anh, "Định khi nào kết hôn?" Cuối cùng ông mở miệng.

"Sao ạ?" Ngôn Mộc không khỏi sững sờ tại chỗ.

Cố Diệp Thần quay đầu, tiếp tục hút thuốc, "Chọn ngày kết hôn đi."

Ngôn Mộc giống như lọt vào sương mù, khóe miệng Cố Diệp Thần thấp thoáng nụ cười, ông từng nghĩ sẽ gả con gái mình cho một người như thế nào, nghĩ xem con gái mình bị bắt nạt thì phải làm sao, bây giờ nghĩ lại, nếu là Ngôn Mộc, sẽ không cần phải lo lắng. Cố Duy Nhất bị tổn thương, Ngôn Mộc so với những người khác sẽ đau lòng nhất, ngược lại, Ngôn Mộc bị tổn thương, Cố Duy Nhất sẽ liều mạng với người ta, đúng là, ông trời an bài là tốt nhất.

Thấy cha và Ngôn Mộc đi từ vườn hoa vào, Cố Duy Nhất ngồi trên sofa liếc mắt nhìn anh, trong mắt anh không có bất kì tâm tình nào, trong lòng Cố Duy Nhất căng thẳng, không phải là bị cha dạy dỗ đấy chứ.

Cố Duy Nhất nhảy từ trên ghế sang bên cạnh Ngôn Mộc, "Anh không có chuyện gì chứ?"

Cố Diệp Thần nhìn cô, "Con cảm thấy cha sẽ làm gì nó?"

Cố Duy Nhất gượng cười, "Cha..."

Trong mắt Cố Diệp Thần hiện lên nét vui vẻ, nhìn về phía Nhị lão Cố gia và Kiều Chỉ, "Cha mẹ, muốn thương lượng ngày tổ chức hôn lễ không?"

"Hôn lễ, hôn lễ gì?" Cố Duy Nhất có chút mơ màng, "Con vừa tốt nghiệp, chưa nghĩ tới lập gia đình." Quan trọng nhất là không có cầu hôn, không cầu hôn mà cũng được sao???

"Con không phải vừa nói không phải Ngôn Mộc không gả sao?" Ông nội Cố hỏi.

Ánh mắt cả nhà đặt trên người cô, đặc biệt là Ngôn Mộc, ánh mắt vừa ôn nhu vừa vô hại, Cố Duy Nhất không cãi lại được.

"...Ý con là, con bây giờ còn nhỏ, chuyện kết hôn để sau cũng được, haha..." Cố Duy Nhất tìm cách giải thích.

Không có ai phản đối, ông bà Cố vừa nghe xong, cùng nhau đi thương lượng chọn ngày.

Mẹ Cố cũng kéo cha Cố qua chỗ khác nói chuyện.

Cố Duy Nhất híp mắt nhìn Ngôn Mộc, nguy hiểm hỏi, "Không phải chúng ta mới hẹn hò không được bao lâu sao? Còn chưa tới bước kết hôn phải không?"

Ngôn Mộc cúi đầu, "Chẳng lẽ em không cảm thấy được chúng ta hẹn hò vô cùng thất bại sao? Cho nên, anh quyết định bỏ qua quá trình này, trực tiếp đi vào hôn nhân."

Cố Duy Nhất, "..."

Cô cảm thấy một ít đạo hạnh của mình còn phải gọi Ngôn Mộc là sư phụ.

Bởi vì một câu "không phải anh không gả" của Cố Duy Nhất, mọi lời nói của cô bây giờ được tự động xem nhẹ. Thật ra, Cố Duy Nhất cũng muốn nói, sớm gả muộn gả đều là gả cho cùng một người, không sao, ngày cũng không phải nói chọn thì chọn xong nên cũng để tùy ý cho người trong nhà lăn qua lăn lại. Nhưng mà, không có cầu hôn, cô sẽ không để cho anh lấy được mình dễ dàng như vậy.

Buổi tối, Ngôn Mộc đi mang sữa cho Cố Duy Nhất, bị cô ngăn ở cửa phòng ngủ, Ngôn Mộc nhìn vẻ mặt không tốt của người trước mặt, cúi đầu nhìn cô, "Sao vậy?"

Cố Duy Nhất nhướn mày cười khoe khoang, "Ngày trước chưa nhắc đến kết hôn thì hôm nào cũng hẹn hò được, nhưng nếu hẹn hò thất bại như thế, không cần yêu đương nữa cũng được, cho nên, chúng ta kết hôn xong lập tức chia tay đi." Nói xong, cầm lấy ly sữa trong tay anh, "ầm" một tiếng đóng cửa lại, lão hổ phát uy cũng không được như cô.

Ngôn Mộc đứng ở cửa một lúc lâu, mặt không thay đổi như đang suy nghĩ điều gì.

*

Ngày hôm sau, Cố Duy Nhất cầm lý lịch đến chỗ Tề Nghiêm nộp, nếu anh ta đã gọi điện thoại cho cô, chính là muốn dùng cô, cho nên lần làm việc này của Cố Duy Nhất rất may mắn thỏa mãn, ba ngày sau chính thức đi làm.

Từ phòng làm việc của Tề Nghiêm đi ra, Cố Duy Nhất nhìn thấy ảnh quảng cáo ngọt ngào của Hề Tuyết, đột nhiên nhớ ra chuyện cô đồng ý với cô ấy chưa xong, suy nghĩ một chút, trực tiếp lái xe tới công ty Ngôn Mộc.

Bởi vì cảm thấy bị Ngôn Mộc lừa gạt, Cố Duy Nhất cũng không đi gặp anh, trực tiếp tới phòng làm việc của Tô Lương Tần, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn, "Vào đi."

Cố Duy Nhất đẩy cửa vào, Tô Lương Tần cũng không ngẩng đầu lên, "Chuyện gì? Nói nhanh."

Nửa ngày không có động tĩnh, Tô Lương Tần nhíu mày, ngẩng đầu, vừa thấy là Cố Duy Nhất, vuốt lông mày, "Nhất Nhất, sao em lại tới đây?"

Cố Duy Nhất đến trước bàn làm việc của hắn, cười cười, "Anh Lương Tần, tâm trạng không tốt?"

"Tô Lương Tần gọi thư ký làm cho Cố Duy Nhất một tách cà phê, sau đó đứng lên, ôm vai cô ra ghế salon, "Thế nào, tìm anh có việc?"

"Không có chuyện gì thì không thể tới tìm anh uống cà phê hay sao?" Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn hắn.

"Được chứ, sao lại không được..." Tô Lương Tần cười, "Nhưng mà, sao anh lại có cảm giác như chồn chúc tết gà vậy nhỉ?"

Cố Duy Nhất bĩu môi, không chấp nhặt với anh, lần này là cô có việc quan trọng.

Thư ký mang cà phê vào lập tức ra ngoài, Cố Duy Nhất cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, đôi mắt lặng lẽ liếc về phía Tô Lương Tần, sao hắn ta không phát hiện ra cô đang lén lút chứ, đại não suy nghĩ một chút, chờ cô tự khai.

Cố Duy Nhất để cà phê xuống, thân thể ngồi thẳng, gượng cười hai tiếng, "Anh Lương Tần, anh có bạn gái không? Hay là, em giới thiệu cho anh nhé?"

Tô Lương Tần liếc cô một cái, cũng không nói lời nào, Cố Duy Nhất có chút chột dạ, không được tự nhiên, nâng tách cà phê lên cẩn thận uống.

"Hề Tuyết bảo em đến à?" Tô Lương Tần lạnh giọng.

"Khụ, khụ khụ..." Cố Duy Nhất bị sặc cà phê, loại cảm giác bị người ta nhìn ra nội tình thật không tốt chút nào.

Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên không biết nên bàn luận như thế nào nữa.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, gương mặt lạnh lùng của Ngôn Mộc tiến vào, Cố Duy Nhất nhìn anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn kiêu ngạo không thèm để ý anh.

Ngôn Mộc không nói lời nào xách cổ áo cô ra ngoài, Tô Lương Tần ở sau cười rạng rỡ, "Chị dâu nhỏ, đi thong thả, không tiễn..."

Cố Duy Nhất cảm giác hôm nay mình không nên ra cửa.

Bị Ngôn Mộc xách vào phòng làm việc, Cố Duy Nhất rất có cốt khí muốn mở cửa ra ngoài, Ngôn Mộc duỗi tay ngăn cô lại, ôm về bàn làm việc, ngồi xuống, đặt cô trên đùi. Cố Duy Nhất muốn giãy giụa lại bị bàn tay đặt trên eo của Ngôn Mộc gãi gãi, cô không có cốt khí cười nhào vào lòng anh.

Thân thể đàng hoàng lại, trên mặt hung dữ, Ngôn Mộc cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ nguy hiểm, "Đi tìm Tô Lương Tần làm gì?" Nếu không phải Vương trợ lý thấy cô, anh cũng không biết là cô đến công ty.

Cố Duy Nhất nghiêng đầu khinh thường nhìn anh, "Không nói anh biết."

Tay Ngôn Mộc vừa cử động, Cố Duy Nhất vội ôm cổ anh, không có cốt khi kể hết chuyện của Hề Tuyết ra.

Ngôn Mộc nghe xong, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc hiếm có, nhìn về phía Cố Duy Nhất, "Ý em là Tô Lương Tần không hề biết Hề Tuyết chính là Nicole?"

Cố Duy Nhất tìm vị trí thoải mái trong lòng Ngôn Mộc, lười nhác hỏi, "Anh có nói với anh ấy không?"

"Em chưa từng nói với cậu ta?" Ngôn Mộc hỏi ngược lại cô.

Cố Duy Nhất lắc đầu, "Nhưng mà, Hề Tuyết có phải Nicole hay không thì có quan hệ gì?"

Khóe miệng Ngôn Mộc thoảng bộ dáng tươi cười, trong lòng Tô Lương Tần này không bao giờ thiếu chuyện xấu, anh đều biết rõ, nghĩ đến chuyện bị "lãnh cảm", sắc mặt Ngôn Mộc đột nhiên có chút khó coi, Tô Lương Tần, cậu cũng có ngày hôm nay.

Chạm trán với Cố Duy Nhất, đôi mắt đẹp của Ngôn Mộc nhìn cô, giọng nói khàn khàn, "Hôn anh một cái, anh giúp em thu phục cậu ta."

Đôi mắt Cố Duy Nhất sáng long lanh, "Anh có thể giúp Hề Tuyết?"

Ngôn Mộc gật đầu, "Ừm, hôn anh một cái."

Cố Duy Nhất hoài nghi, "Anh sẽ không gạt em chứ?"

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Ngôn Mộc không còn tâm tình nói nhảm cùng cô, cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại.

"A..." Cố Duy Nhất đẩy anh ra, "Tên lừa đảo..."

Nói còn chưa dứt lời, đôi môi lại bị chặn lại, bàn tay nắm lấy eo cô, Cố Duy Nhất mềm nhũn trong lòng anh, răng môi đụng vào nhau, đầu óc Cố Duy Nhất ngày càng không tỉnh táo, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn sâu một phen. Ngôn Mộc buông môi cô ra, cánh môi đi xuống dưới cổ trắng nõn nhẹ nhàng gặm cắn, mút ra một vết đỏ mới buông cô ra.

Cố Duy Nhất thở gấp, ánh mắt có chút mê mang, còn chưa hồi phục tinh thần lại, Ngôn Mộc đã ôm chặt cô vào ngực, phảng phất như muốn khảm cô vào trong cơ thể, đầu tựa lên hõm vai cô thở hổn hển, đôi mắt đỏ lên.

Bình tĩnh một lát, "Em nói cho Hề Tuyết, chỉ cần..." Ngôn Mộc ở bên tai Cố Duy Nhất nhẹ nhàng nói, khí nóng truyền vào tai Cố Duy Nhất, truyền đến một cơn tê dại, mặt Cố Duy Nhất càng đỏ hơn.

Ngôn Mộc thấy cô thẹn thùng, khẽ liếm vành tai cô một cái, cảm giác xa lạ đột nhiên tới, Cố Duy Nhất bỗng chốc không có khí lực, không tự chủ được kêu nhẹ một tiếng, rước lấy tiếng cười của Ngôn Mộc.

Mặt Cố Duy Nhất đỏ lên, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, đẩy anh ra, nhảy xuống, sửa sang lại quần áo, oán giận nhìn anh, "Lưu manh..."

Nhưng là, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át kiều diễm, lời nói hung ác một chút uy hiếp cũng không có, Ngôn Mộc khẽ cười một tiếng.

Cố Duy Nhất lại giận dỗi trừng mắt liếc anh một cái, "Anh xác định điều anh nói có tác dụng?"

Đôi mắt Ngôn Mộc khẽ nheo lại, "Thế nào, ngay cả anh cũng không tin?"

Cố Duy Nhất bĩu môi, lẩm bẩm vài tiếng, khóe miệng Ngôn Mộc lại khẽ nhếch, "Em chỉ cần bảo Hề Tuyết nhớ kĩ, bất cứ lúc nào cũng không được nói cho Tô Lương Tần biết mình chính là Nicole là được, còn lại, theo lời anh nói, anh bảo đảm, Tô Lương Tần không thể thoát khỏi lòng bàn tay cô ấy."

Đôi mắt Cố Duy Nhất chuyển chuyển, cô thật sự không hiểu được chuyện Hề Tuyết và Nicole có quan hệ thế nào, chẳng phải Hề Tuyết chính là Nicole sao?

Ngôn Mộc nhìn cô, giọng nói ôn nhu, "Nào, lại hôn một cái."

Cố Duy Nhất cầm lấy túi, cuối cùng trừng mắt nhìn anh một cái, nghênh ngang rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương