Sủng Hôn
-
Chương 9
Edit: Meimei
“Quần của anh chất lượng không tốt.”
Du Hạ liếc nhìn quần lót của Tư Dĩ Hàn, màu đen, muốn phun máu mũi. Bỏ bốn thành năm, vậy đây chính là Tư Dĩ Hàn đang lõa thể, lại trướng lên một chút, rồi lên giường.
A, bình tĩnh, bình tĩnh!
Ngón tay thon dài của Tư Dĩ Hàn gỡ lắc tay của Du Hạ ra, lắc tay treo lủng lẳng trên quần của anh. Tư Dĩ Hàn nhíu mày:
“Còn muốn sờ sao?”
“Em không có sờ.”
Du Hạ cứng cổ nói, không thể hạ thấp khí thế được:
“Em chỉ là muốn lấy điện thoại từ trong túi quần của anh thôi. Nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, phải truy cứu cái quần chất lượng kém của anh.”
Bộ quần áo Tư Dĩ Hàn đang mặc của nhãn hiệu nào nhỉ? Sau này phải mua thêm mấy bộ cho anh nữa mới được.
“Thật không?” Tư Dĩ Hàn từ tốn nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Du Hạ: “Trách anh?”
Du Hạ phấn khích gật đầu.
“Em còn muốn sợi dây lắc tay treo ở quần anh bao lâu nữa?”
Du Hạ vội vàng tháo lắc tay. Bởi vì lắc tay bị mắc rất khó tháo, Du Hạ tháo nửa ngày cũng không ra, cô có chút nóng nảy, giật mạnh một cái, “xoẹt” một tiếng, lắc tay đã lấy ra được nhưng quần của Tư Dĩ Hàn bị hư rồi.
“Chúng ta có cần phải đến chỗ khác để cho em xé hay không?”
Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt, giọng nói lạnh như băng nói.
“Không cần, không cần.”
Du ngẩng đầu lên, nhìn Tư Dĩ Hàn không chớp mắt, gương mặt anh vẫn luôn tao nhã, lạnh nhạt.
“Dù sao, rất cần thiết.”
Tư Dĩ Hàn nhíu mi. Đôi môi đỏ mọng của Du Hạ dưới ánh đèn rất kiều diễm, như hoa hồng đỏ nở rộ giữa mùa hè, xinh đẹp. Tư Dũ Hàn thản nhiên nói:
“Em xé rất vui vẻ.”
Du Hạ cười:
“Em không có rất vui vẻ.”
Hô hấp Tư Dĩ Hàn cứng lại, dời mắt đi chỗ khác, yết hầu khẽ động, ngón tay bởi vì khắc chế tâm tình mà nắm chặt lộ rõ gân khớp. Anh dừng lại chốc lát rồi xoay người đi lên lầu.
Du Hạ chăm chú nhìn đôi chân thon dài của Tư Dĩ Hàn, đẹp muốn chết. Một màn lúc nãy, Du Hạ nhớ đến năm mười bảy tuổi thấy thân mình trần của anh, thắt lưng, cơ bụng rắn chắc của anh như ẩn như hiện trong tầng tầng hơi nước. Du Hạ sợ mình mà nghĩ tiếp nữa thì sẽ phạm trong tội mất. Cô cố gắng duy trì sự ưu nhã nói:
“Em đã đưa anh đến nhà, giờ em đi đây, ngủ ngon.”
“Đi đâu?”
Du Hạ nắm chặt cổ tay, dừng bước, quay đầu lại nói:
“Cái gì?”
Có thể lúc nãy cô phải dùng lực rất lớn để giật lắc tay ra khỏi quần của Tư Dĩ Hàn, cho nên sợi lắc tay cọ sát vào cổ tay, hiện tại đau rát.
“Em đến nhà của Tô Minh.”
Tay đang đưa lên xoa mi tâm, lập tức buông thõng xuống đặt trên tay vịn cầu thang:
“Du Hạ!”
Lúc Tư Dĩ Hàn ngẩng đầu, đôi mắt đã trầm xuống, giọng nói có chút khàn khàn:
“Đau đầu, pha cho anh ly nước.”
Nói xong lời này, Tư Dĩ Hàn cũng không nhìn Du Hạ, đưa tay lên giả bộ xoa xoa mi tâm, giống như rất đau đầu. Tư Dĩ Hàn có bệnh nhức đầu sau khi uống rượu, Du Hạ bước nhanh vào cửa, đặt túi trên tủ giày, không thèm cởi giày cao gót ra mà bước nhanh về phòng bếp:
“Uống gì? Có cần thêm mật ong không?”
“Nước ấm, không mật ong.”
Du Hạ ở trong phòng bếp rót nước.
Tư Dĩ Hàn nhíu mày nhìn quần của mình, đầu càng đau hơn. Đổi quần áo và cản Du Hạ đi, anh lựa chọn cái sau. Tư Dĩ Hàn là một người luôn chú trọng ăn mặc, cẩn thận tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên anh chật vật như vậy. Anh đi nhanh đến cửa ra vào, khóa cửa lại, thuận tiện cầm luôn chìa khóa xe của Du Hạ.
Du Hạ đi ra từ phòng bếp, đưa ly nước cho Tư Dĩ Hàn.
“Anh ở nhà ảnh hưởng đến em sao?”
Tư Dĩ Hàn cầm ly thủy tinh, từng bước đi đến ngăn cản lối đi của Du Hạ:
“Vậy ngày mai anh sẽ chuyển ra khách sạn.”
“Không có, tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Du Hạ cố gắng nở nụ cười hoàn mĩ nhất có thể.
“Có nhà không về, ngoại trừ nguyên nhân này, còn có thể là gì?”
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, âm cuối trầm xuống:
“Hửm?”
“Em chỉ là cảm thấy không thuận tiện, ở đây cách công ty khá xa. Trước đây em cũng hay qua ở với Tô Minh mà.”
Du Hạ có thể nói là cô muốn ngủ với Tư Dĩ Hàn không? Không thể, nói ra, cô sẽ bị phơi thây ngay.
“Vậy em mua nhà gần công ty em luôn đi, thuận tiện đi làm.”
Tư Dĩ Hàn di chuyển chân dài đến trước mặt Du Hạ, uống một ngụm nước:
“Thế nào?”
“Không cần, nhà của chúng ta hiện tại rất tốt.”
Du Hạ sao lại không nhìn ra ý tốt của Tư Dĩ Hàn là mua nhà cho cô? Trọng điểm không phải vấn đề nhà mà nơi ở mới là vấn đề. Có mua nhà khác,, bọn họ không phải cũng ở với nhau sao?
“Vậy mai em dọn về nhà lại?”
“Hôm nay không thể ở đây sao?”
Tư Dĩ Hàn rũ mắt, thấy trên cổ tay trắng muốt Du Hạ có vết đỏ rất dự tợn. Ánh mắt trầm xuống cầm lấy cổ tay cô:
“Tay làm sao vậy?”
“Lúc nãy giật lắc tay ra khỏi quần anh, không sao.”
Sắc mặt Tư Dĩ Hàn âm trầm dắt Du Hạ đến phòng khách, để cô ngồi xuống ghế salon, sau đó đặt ly nước lên bàn, rồi đi lấy hộp thuốc trong ngăn bàn, giọng nói lành lạnh:
“Theo em thì tay không bị đứt, còn lại đều không quan trọng, đúng không?”
“Đâu có nghiêm trọng như vậy.”
Tư Dĩ Hàn tháo lắc tay ra, vứt vào thùng rác:
“Lần sau không nên đeo nó nữa.”
“Trên mặt lắc tay có viên kim cương màu hồng phấn nặng ba cara đấy.”
Du Hạ không nghĩ tới động tác của Tư Dĩ Hàn nhanh như vậy, nói ném liền ném. Cô nhìn sợi lắc tay ở trong thùng rác:
“Rất khó mua.”
“Khó mua như thế nào?”
Tư Dĩ Hàn dùng bông thấm i-ốt, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau vết thương cho Du Hạ.
“Em phải đi hai nước mới mua được nó.”
Du Hạ cũng là ngẫu nhiên mà thấy được viên kim cương hồng trên một tạp chí trang sức. Sau đó đầu óc nóng lên đi tới hai nước, mất ba tháng mới mua được viên kim cương nặng 3 cara theo ý nguyện, đeo hơn một năm. Du Hạ rất thích nó:
“Anh có thể nhặt nó lên lại được không?”
“Không thể.”
Tư Dĩ Hàn nhìn vết hằn đỏ rực trên cổ tay trắng muốt của Du Hạ:
“Bao nhiêu tiền? Mới để cho nó biến mất khỏi tầm mắt anh?”
“Cũng không nhiều, hơn ba trăm vạn, có điều ___”
“Anh đưa em ba ngàn vạn, câm miệng.”
“Phòng đấu giá ở Hồng Kông có một viên kim cương màu hồng nặng 7 cara, nếu anh mua nó tặng em, em sẽ câm miệng.”
Động tác trên tay Tư Dĩ Hàn dừng lại, cúi người, nắm chặt cổ tay Du Hạ.
Du Hạ theo bản năng rút tay lại:
“Tư Dĩ Hàn?”
“Em ngay cả họ tên anh cũng dám gọi.”
Trên người Tư Dĩ Hàn có mùi rượu nhàn nhạt, đôi mắt híp lại nhưng vẫn trong trẻo lạnh lùng. Anh đứng dậy, cởi ra nút áo trên cùng của áo sơ mi, giọng nói khàn khàn:
“Anh a, không thích mua cho em những thứ e hào hứng muốn mua.”
Nghe xem, người đàn ông này đang nói tiếng người sao?
Du Hạ nhìn lắc tay trong giỏ rác, nhếch môi kiêu ngạo nói:
“Vậy sau này có phải là em không cần phải gọi anh là anh trai?”
“Tùy em.”
Tư Dĩ Hàn vứt bông vào giỏ rác, lấy ví tiền trong túi áo khoác ra, rút ra một tấm thẻ, đặt trên mặt bàn trước mặt Du Hạ:
“Cho em ba ngàn vạn, đêm nay ở đây, không cho phép chạy loạn.”
Mấy năm này số tiền mà Tư Dĩ Hàn gửi vào thẻ của Du Hạ đã lên đến hàng tỷ, Du Hạ có thể để vào mắt ba ngàn vạn sao? Du Hạ không nhận tấm thẻ:
“Em cho anh ngàn vạn, anh nhặt lắc tay kia lên cho em.”
“Anh đã không tính thiệt hại của cái quần, em đừng có được một tấc liền tiến thêm một bước.”
Tư Dĩ Hàn đi lướt qua Du Hạ.
Du Hạ ngửa người ra sau, dựa vào ghế salon, hừ, đồ ngang tàng, da mặt cũng thật dày:
“Em dự định tìm một người anh trai khác, anh không ngại chứ?”
Ánh mắt Tư Dĩ Hàn lạnh xuống. Du Hạ đối chọi với ánh mắt của anh. Một lát sau, Tư Dĩ Hàn bước nhanh về vị trí cũ, nhặt lắc tay từ trong giỏ rác lên, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén:
“Em dám.”
Cũng không quay đầu lại, bước nhanh lên lầu.
Du Hạ không tiếng động khoa trương cười trong một phút đông hồ, gương mặt vui vẻ, lúc nào mới có thể quang minh chính đại gọi anh là chồng? Mà không phải là anh trai.
Tư Dĩ Hàn đã về phòng. Một mình Du Hạ ngồi ở đây cũng không có ý nghĩa. Cô cũng đứng dậy đi lên lầu. Hành lý đã được chuyển vào phòng. Du Hạ vào phòng, bật đèn rồi ngả người xuống giường. Vấn là phòng mình thoải mái nhất. Du Hạ thở ra một hơi dài. Trong nhà thoải mái, trong nhà có Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn và cô, có thể nói giống như cây hồng bên cửa sổ. Màu sắc mê hoặc dụ người, nhìn thì đẹp, ngửi thì thơm, nhưng nếu như cắn một miếng chính là muốn mạng.
Ở bên chỗ Tô Minh, Du Hạ không ngủ ngon được. Trở về với không gian quen thuộc, cô ngủ một giấc đến một giờ chiều hôm sau mới tỉnh. Du Hạ bị đói mà tỉnh. Cô mò tìm mắt kính trên tủ đầu giường, mơ mơ màng màng đi xuống lầu lục tủ lạnh, sau đống rau dưa mới tìm được chút đồ ăn vặt.
“Tìm cái gì?”
Giọng nói lạnh lẽo từ sau lưng vang lên, Du Hạ quay đầu lại, không kịp đề phòng thấy Tư Dĩ Hàn. Anh ngồi trước bàn ăn, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào da thịt trắng noãn của anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu xám. Đường cong xương quai hàm gợi cảm lạnh lùng, dọc xuống hầu kết, xuống xương quai xanh, như ẩn như hiện trong lớp áo.
Du Hạ đưa tay che mặt. Hiện tại bộ dạng của cô hẳn là rất xấu xí đi?
“Không tìm gì.”
“Qua đây ăn cơm trưa.”
Du Hạ chạy lên lầu:
“Lập tức.”
Cô chưa rửa mặt, chưa thay quần áo, chỉ mang mắt kính, cứ như vậy xuất hiện trước mặt Tư Dĩ Hàn. Du Hạ mơ mơ màng màng, hình tượng tiểu thư tao nhã, tri thức, xinh đẹp đã hoàn toàn bị sụp đổ.
Du Hạ mặc váy ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, đôi chân dài trắng nõn mảnh khảnh lộ ra ngoài, da thịt trắng như đồ sứ vậy, vừa nhìn liền biết ngay đó là đường cong vóc dáng thuộc về thân thể phụ nữ.
Tư Dĩ Hàn thu hồi ánh mắt, cầm ly nước, mở tủ lạnh lấy vài viên nước đá.
Nước đá hạ nhiệt.
Du Hạ rửa mặt, mang kính sát tròng, trang điểm. Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Du Hạ đi đến cầm điện thoại, là Tô Minh gọi đến.
“Tô tổng.”
Du Hạ nhận điện thoại, vừa nghe vừa đi đến trước gương nhìn bản thân mình. Trang điểm tinh tế, phối với áo quần xinh đẹp, người lúc nãy tóc tai bù xù như quỷ không phải là cô, đây mới chính là Du Hạ.
“Cậu biết nam khách quý là ai không? Chắc chắn cậu sẽ không đoán ra được.”
Giọng nói kích động của Tô Minh xông thẳng vào màn nhĩ, mang theo vẻ hâm mộ:
“Du Hạ, cậu lại bao nguyên hot search tháng này.”
“Không phải là hot search bị mắng chửi chứ?”
“Đã đoán đúng. Cậu sẽ bị mắng chửi trên hot search. Hợp tác lần này của cậu là Thương Duệ. Bên phía Thương Duệ chủ động liên hệ với tổ tiết mục. Đạo diễn rất vừa lòng Thương Duệ nhưng sản xuất Lưu thì điên rồi, cô ấy là fan của Thương Duệ. Bây giờ cô ấy đang điên cuồng hỏi đoàn đội của Thương Duệ có phải uống nhầm thuốc hay không. Tiểu thịt tươi lưu lượng như Thương Duệ mà cũng tham gia chương trình hẹn hò.”
Thương Duệ chủ động liên hệ với tổ tiết mục? Thương Duệ muốn làm gì? Hot search đi ăn cơm vẫn chưa đủ sao? Còn muốn làm gì nữa?
“Thương Duệ điên rồi sao? Hay là đầu óc có vấn đề?”
Du Hạ như có điều suy nghĩ, những tin tức mà Thương Duệ muốn tạo với cô trước đây đều làm cô cảm thấy rất khó chịu, bây giờ, cô đối với Thương Duệ là gặp thì nên cách xa ba bước.
“Cậu ta lại muốn náo gì nữa đây?”
“Tớ hoài nghi anh ta thích cậu, muốn mượn cơ hội tham gia chương trình theo đuổi cậu.”
“Cậu ta thích tớ? Tình cảm cha con sao?”
Du Hạ nhịn không được cười thành tiếng, nói:
“Giữa tớ với cậu ta chỉ có thể có tình cảm cha con. Cậu có biết hiệu quả mà chúng tớ tham gia chương trình hẹn hò là như thế nào không? Chính là bố ơi mình đi đâu thế.”
Tô Minh sửng sốt một chút rồi cười to. Người khác đều muốn làm nữ thần, chỉ có Du Hạ mỗi ngày đều muốn làm bố của người khác:
“Con mẹ nó, tớ cười chết mất, tỷ muội của tớ thật ưu tú.”
Sau lưng vang lên tiếng gõ cửa. Du Hạ quay đầy lại. Tư Dĩ Hàn thần dài như ngọc, lười biếng dựa vào cửa, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô:
“Em muốn tham gia chương trình Bố ơi mình đi đâu thế với ai?”
__**__
Tư Dĩ Hàn: Xem ra anh phải phụ trách với em rồi.
“Quần của anh chất lượng không tốt.”
Du Hạ liếc nhìn quần lót của Tư Dĩ Hàn, màu đen, muốn phun máu mũi. Bỏ bốn thành năm, vậy đây chính là Tư Dĩ Hàn đang lõa thể, lại trướng lên một chút, rồi lên giường.
A, bình tĩnh, bình tĩnh!
Ngón tay thon dài của Tư Dĩ Hàn gỡ lắc tay của Du Hạ ra, lắc tay treo lủng lẳng trên quần của anh. Tư Dĩ Hàn nhíu mày:
“Còn muốn sờ sao?”
“Em không có sờ.”
Du Hạ cứng cổ nói, không thể hạ thấp khí thế được:
“Em chỉ là muốn lấy điện thoại từ trong túi quần của anh thôi. Nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, phải truy cứu cái quần chất lượng kém của anh.”
Bộ quần áo Tư Dĩ Hàn đang mặc của nhãn hiệu nào nhỉ? Sau này phải mua thêm mấy bộ cho anh nữa mới được.
“Thật không?” Tư Dĩ Hàn từ tốn nói, ánh mắt thâm thúy nhìn Du Hạ: “Trách anh?”
Du Hạ phấn khích gật đầu.
“Em còn muốn sợi dây lắc tay treo ở quần anh bao lâu nữa?”
Du Hạ vội vàng tháo lắc tay. Bởi vì lắc tay bị mắc rất khó tháo, Du Hạ tháo nửa ngày cũng không ra, cô có chút nóng nảy, giật mạnh một cái, “xoẹt” một tiếng, lắc tay đã lấy ra được nhưng quần của Tư Dĩ Hàn bị hư rồi.
“Chúng ta có cần phải đến chỗ khác để cho em xé hay không?”
Tư Dĩ Hàn lạnh nhạt, giọng nói lạnh như băng nói.
“Không cần, không cần.”
Du ngẩng đầu lên, nhìn Tư Dĩ Hàn không chớp mắt, gương mặt anh vẫn luôn tao nhã, lạnh nhạt.
“Dù sao, rất cần thiết.”
Tư Dĩ Hàn nhíu mi. Đôi môi đỏ mọng của Du Hạ dưới ánh đèn rất kiều diễm, như hoa hồng đỏ nở rộ giữa mùa hè, xinh đẹp. Tư Dũ Hàn thản nhiên nói:
“Em xé rất vui vẻ.”
Du Hạ cười:
“Em không có rất vui vẻ.”
Hô hấp Tư Dĩ Hàn cứng lại, dời mắt đi chỗ khác, yết hầu khẽ động, ngón tay bởi vì khắc chế tâm tình mà nắm chặt lộ rõ gân khớp. Anh dừng lại chốc lát rồi xoay người đi lên lầu.
Du Hạ chăm chú nhìn đôi chân thon dài của Tư Dĩ Hàn, đẹp muốn chết. Một màn lúc nãy, Du Hạ nhớ đến năm mười bảy tuổi thấy thân mình trần của anh, thắt lưng, cơ bụng rắn chắc của anh như ẩn như hiện trong tầng tầng hơi nước. Du Hạ sợ mình mà nghĩ tiếp nữa thì sẽ phạm trong tội mất. Cô cố gắng duy trì sự ưu nhã nói:
“Em đã đưa anh đến nhà, giờ em đi đây, ngủ ngon.”
“Đi đâu?”
Du Hạ nắm chặt cổ tay, dừng bước, quay đầu lại nói:
“Cái gì?”
Có thể lúc nãy cô phải dùng lực rất lớn để giật lắc tay ra khỏi quần của Tư Dĩ Hàn, cho nên sợi lắc tay cọ sát vào cổ tay, hiện tại đau rát.
“Em đến nhà của Tô Minh.”
Tay đang đưa lên xoa mi tâm, lập tức buông thõng xuống đặt trên tay vịn cầu thang:
“Du Hạ!”
Lúc Tư Dĩ Hàn ngẩng đầu, đôi mắt đã trầm xuống, giọng nói có chút khàn khàn:
“Đau đầu, pha cho anh ly nước.”
Nói xong lời này, Tư Dĩ Hàn cũng không nhìn Du Hạ, đưa tay lên giả bộ xoa xoa mi tâm, giống như rất đau đầu. Tư Dĩ Hàn có bệnh nhức đầu sau khi uống rượu, Du Hạ bước nhanh vào cửa, đặt túi trên tủ giày, không thèm cởi giày cao gót ra mà bước nhanh về phòng bếp:
“Uống gì? Có cần thêm mật ong không?”
“Nước ấm, không mật ong.”
Du Hạ ở trong phòng bếp rót nước.
Tư Dĩ Hàn nhíu mày nhìn quần của mình, đầu càng đau hơn. Đổi quần áo và cản Du Hạ đi, anh lựa chọn cái sau. Tư Dĩ Hàn là một người luôn chú trọng ăn mặc, cẩn thận tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên anh chật vật như vậy. Anh đi nhanh đến cửa ra vào, khóa cửa lại, thuận tiện cầm luôn chìa khóa xe của Du Hạ.
Du Hạ đi ra từ phòng bếp, đưa ly nước cho Tư Dĩ Hàn.
“Anh ở nhà ảnh hưởng đến em sao?”
Tư Dĩ Hàn cầm ly thủy tinh, từng bước đi đến ngăn cản lối đi của Du Hạ:
“Vậy ngày mai anh sẽ chuyển ra khách sạn.”
“Không có, tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Du Hạ cố gắng nở nụ cười hoàn mĩ nhất có thể.
“Có nhà không về, ngoại trừ nguyên nhân này, còn có thể là gì?”
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, âm cuối trầm xuống:
“Hửm?”
“Em chỉ là cảm thấy không thuận tiện, ở đây cách công ty khá xa. Trước đây em cũng hay qua ở với Tô Minh mà.”
Du Hạ có thể nói là cô muốn ngủ với Tư Dĩ Hàn không? Không thể, nói ra, cô sẽ bị phơi thây ngay.
“Vậy em mua nhà gần công ty em luôn đi, thuận tiện đi làm.”
Tư Dĩ Hàn di chuyển chân dài đến trước mặt Du Hạ, uống một ngụm nước:
“Thế nào?”
“Không cần, nhà của chúng ta hiện tại rất tốt.”
Du Hạ sao lại không nhìn ra ý tốt của Tư Dĩ Hàn là mua nhà cho cô? Trọng điểm không phải vấn đề nhà mà nơi ở mới là vấn đề. Có mua nhà khác,, bọn họ không phải cũng ở với nhau sao?
“Vậy mai em dọn về nhà lại?”
“Hôm nay không thể ở đây sao?”
Tư Dĩ Hàn rũ mắt, thấy trên cổ tay trắng muốt Du Hạ có vết đỏ rất dự tợn. Ánh mắt trầm xuống cầm lấy cổ tay cô:
“Tay làm sao vậy?”
“Lúc nãy giật lắc tay ra khỏi quần anh, không sao.”
Sắc mặt Tư Dĩ Hàn âm trầm dắt Du Hạ đến phòng khách, để cô ngồi xuống ghế salon, sau đó đặt ly nước lên bàn, rồi đi lấy hộp thuốc trong ngăn bàn, giọng nói lành lạnh:
“Theo em thì tay không bị đứt, còn lại đều không quan trọng, đúng không?”
“Đâu có nghiêm trọng như vậy.”
Tư Dĩ Hàn tháo lắc tay ra, vứt vào thùng rác:
“Lần sau không nên đeo nó nữa.”
“Trên mặt lắc tay có viên kim cương màu hồng phấn nặng ba cara đấy.”
Du Hạ không nghĩ tới động tác của Tư Dĩ Hàn nhanh như vậy, nói ném liền ném. Cô nhìn sợi lắc tay ở trong thùng rác:
“Rất khó mua.”
“Khó mua như thế nào?”
Tư Dĩ Hàn dùng bông thấm i-ốt, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau vết thương cho Du Hạ.
“Em phải đi hai nước mới mua được nó.”
Du Hạ cũng là ngẫu nhiên mà thấy được viên kim cương hồng trên một tạp chí trang sức. Sau đó đầu óc nóng lên đi tới hai nước, mất ba tháng mới mua được viên kim cương nặng 3 cara theo ý nguyện, đeo hơn một năm. Du Hạ rất thích nó:
“Anh có thể nhặt nó lên lại được không?”
“Không thể.”
Tư Dĩ Hàn nhìn vết hằn đỏ rực trên cổ tay trắng muốt của Du Hạ:
“Bao nhiêu tiền? Mới để cho nó biến mất khỏi tầm mắt anh?”
“Cũng không nhiều, hơn ba trăm vạn, có điều ___”
“Anh đưa em ba ngàn vạn, câm miệng.”
“Phòng đấu giá ở Hồng Kông có một viên kim cương màu hồng nặng 7 cara, nếu anh mua nó tặng em, em sẽ câm miệng.”
Động tác trên tay Tư Dĩ Hàn dừng lại, cúi người, nắm chặt cổ tay Du Hạ.
Du Hạ theo bản năng rút tay lại:
“Tư Dĩ Hàn?”
“Em ngay cả họ tên anh cũng dám gọi.”
Trên người Tư Dĩ Hàn có mùi rượu nhàn nhạt, đôi mắt híp lại nhưng vẫn trong trẻo lạnh lùng. Anh đứng dậy, cởi ra nút áo trên cùng của áo sơ mi, giọng nói khàn khàn:
“Anh a, không thích mua cho em những thứ e hào hứng muốn mua.”
Nghe xem, người đàn ông này đang nói tiếng người sao?
Du Hạ nhìn lắc tay trong giỏ rác, nhếch môi kiêu ngạo nói:
“Vậy sau này có phải là em không cần phải gọi anh là anh trai?”
“Tùy em.”
Tư Dĩ Hàn vứt bông vào giỏ rác, lấy ví tiền trong túi áo khoác ra, rút ra một tấm thẻ, đặt trên mặt bàn trước mặt Du Hạ:
“Cho em ba ngàn vạn, đêm nay ở đây, không cho phép chạy loạn.”
Mấy năm này số tiền mà Tư Dĩ Hàn gửi vào thẻ của Du Hạ đã lên đến hàng tỷ, Du Hạ có thể để vào mắt ba ngàn vạn sao? Du Hạ không nhận tấm thẻ:
“Em cho anh ngàn vạn, anh nhặt lắc tay kia lên cho em.”
“Anh đã không tính thiệt hại của cái quần, em đừng có được một tấc liền tiến thêm một bước.”
Tư Dĩ Hàn đi lướt qua Du Hạ.
Du Hạ ngửa người ra sau, dựa vào ghế salon, hừ, đồ ngang tàng, da mặt cũng thật dày:
“Em dự định tìm một người anh trai khác, anh không ngại chứ?”
Ánh mắt Tư Dĩ Hàn lạnh xuống. Du Hạ đối chọi với ánh mắt của anh. Một lát sau, Tư Dĩ Hàn bước nhanh về vị trí cũ, nhặt lắc tay từ trong giỏ rác lên, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén:
“Em dám.”
Cũng không quay đầu lại, bước nhanh lên lầu.
Du Hạ không tiếng động khoa trương cười trong một phút đông hồ, gương mặt vui vẻ, lúc nào mới có thể quang minh chính đại gọi anh là chồng? Mà không phải là anh trai.
Tư Dĩ Hàn đã về phòng. Một mình Du Hạ ngồi ở đây cũng không có ý nghĩa. Cô cũng đứng dậy đi lên lầu. Hành lý đã được chuyển vào phòng. Du Hạ vào phòng, bật đèn rồi ngả người xuống giường. Vấn là phòng mình thoải mái nhất. Du Hạ thở ra một hơi dài. Trong nhà thoải mái, trong nhà có Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn và cô, có thể nói giống như cây hồng bên cửa sổ. Màu sắc mê hoặc dụ người, nhìn thì đẹp, ngửi thì thơm, nhưng nếu như cắn một miếng chính là muốn mạng.
Ở bên chỗ Tô Minh, Du Hạ không ngủ ngon được. Trở về với không gian quen thuộc, cô ngủ một giấc đến một giờ chiều hôm sau mới tỉnh. Du Hạ bị đói mà tỉnh. Cô mò tìm mắt kính trên tủ đầu giường, mơ mơ màng màng đi xuống lầu lục tủ lạnh, sau đống rau dưa mới tìm được chút đồ ăn vặt.
“Tìm cái gì?”
Giọng nói lạnh lẽo từ sau lưng vang lên, Du Hạ quay đầu lại, không kịp đề phòng thấy Tư Dĩ Hàn. Anh ngồi trước bàn ăn, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào da thịt trắng noãn của anh. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu xám. Đường cong xương quai hàm gợi cảm lạnh lùng, dọc xuống hầu kết, xuống xương quai xanh, như ẩn như hiện trong lớp áo.
Du Hạ đưa tay che mặt. Hiện tại bộ dạng của cô hẳn là rất xấu xí đi?
“Không tìm gì.”
“Qua đây ăn cơm trưa.”
Du Hạ chạy lên lầu:
“Lập tức.”
Cô chưa rửa mặt, chưa thay quần áo, chỉ mang mắt kính, cứ như vậy xuất hiện trước mặt Tư Dĩ Hàn. Du Hạ mơ mơ màng màng, hình tượng tiểu thư tao nhã, tri thức, xinh đẹp đã hoàn toàn bị sụp đổ.
Du Hạ mặc váy ngủ tơ tằm màu hồng nhạt, đôi chân dài trắng nõn mảnh khảnh lộ ra ngoài, da thịt trắng như đồ sứ vậy, vừa nhìn liền biết ngay đó là đường cong vóc dáng thuộc về thân thể phụ nữ.
Tư Dĩ Hàn thu hồi ánh mắt, cầm ly nước, mở tủ lạnh lấy vài viên nước đá.
Nước đá hạ nhiệt.
Du Hạ rửa mặt, mang kính sát tròng, trang điểm. Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Du Hạ đi đến cầm điện thoại, là Tô Minh gọi đến.
“Tô tổng.”
Du Hạ nhận điện thoại, vừa nghe vừa đi đến trước gương nhìn bản thân mình. Trang điểm tinh tế, phối với áo quần xinh đẹp, người lúc nãy tóc tai bù xù như quỷ không phải là cô, đây mới chính là Du Hạ.
“Cậu biết nam khách quý là ai không? Chắc chắn cậu sẽ không đoán ra được.”
Giọng nói kích động của Tô Minh xông thẳng vào màn nhĩ, mang theo vẻ hâm mộ:
“Du Hạ, cậu lại bao nguyên hot search tháng này.”
“Không phải là hot search bị mắng chửi chứ?”
“Đã đoán đúng. Cậu sẽ bị mắng chửi trên hot search. Hợp tác lần này của cậu là Thương Duệ. Bên phía Thương Duệ chủ động liên hệ với tổ tiết mục. Đạo diễn rất vừa lòng Thương Duệ nhưng sản xuất Lưu thì điên rồi, cô ấy là fan của Thương Duệ. Bây giờ cô ấy đang điên cuồng hỏi đoàn đội của Thương Duệ có phải uống nhầm thuốc hay không. Tiểu thịt tươi lưu lượng như Thương Duệ mà cũng tham gia chương trình hẹn hò.”
Thương Duệ chủ động liên hệ với tổ tiết mục? Thương Duệ muốn làm gì? Hot search đi ăn cơm vẫn chưa đủ sao? Còn muốn làm gì nữa?
“Thương Duệ điên rồi sao? Hay là đầu óc có vấn đề?”
Du Hạ như có điều suy nghĩ, những tin tức mà Thương Duệ muốn tạo với cô trước đây đều làm cô cảm thấy rất khó chịu, bây giờ, cô đối với Thương Duệ là gặp thì nên cách xa ba bước.
“Cậu ta lại muốn náo gì nữa đây?”
“Tớ hoài nghi anh ta thích cậu, muốn mượn cơ hội tham gia chương trình theo đuổi cậu.”
“Cậu ta thích tớ? Tình cảm cha con sao?”
Du Hạ nhịn không được cười thành tiếng, nói:
“Giữa tớ với cậu ta chỉ có thể có tình cảm cha con. Cậu có biết hiệu quả mà chúng tớ tham gia chương trình hẹn hò là như thế nào không? Chính là bố ơi mình đi đâu thế.”
Tô Minh sửng sốt một chút rồi cười to. Người khác đều muốn làm nữ thần, chỉ có Du Hạ mỗi ngày đều muốn làm bố của người khác:
“Con mẹ nó, tớ cười chết mất, tỷ muội của tớ thật ưu tú.”
Sau lưng vang lên tiếng gõ cửa. Du Hạ quay đầy lại. Tư Dĩ Hàn thần dài như ngọc, lười biếng dựa vào cửa, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô:
“Em muốn tham gia chương trình Bố ơi mình đi đâu thế với ai?”
__**__
Tư Dĩ Hàn: Xem ra anh phải phụ trách với em rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook