Sủng Hôn Đệ Nhất Thế Kỷ: Ông Xã Hôn Rất Sâu
-
Chương 46: Muốn tôi giữ bí mật, phải trả giá thật nhiều
Mộ Niệm Đồng vô cùng kinh hãi, căn bản không có thời gian suy nghĩ về những lời anh nói, anh đã hôn lên môi cô.
Khóe môi anh hơi lộ lạnh lẽo, nhưng mà khóe miệng vì hơi thở nóng bỏng, chạm vào cô, giống như nham thạch nóng chảy, nhất thời vô cùng nóng bỏng!
Cô lùi bước theo bản năng, quay đầu đi, kháng cự lại anh.
Người đàn ông không cho phép cô kháng cự, nắm lấy cằm cô, ngón tay thon dài chạm vào cánh môi đỏ sẫm mềm mại.
Cô không trang điểm đậm lắm, phấn lót nhàn nhạt, trang điểm mắt với màu hoa đào, làm nổi bật lên đuôi mắt cô lại càng quyến rũ hơn.
Nhưng mà trang điểm nhạt như vậy, phối với màu son môi đậm, tăng thêm vài phần diêm dúa lòe loẹt!
Bởi vì nụ hôn của anh, màu đỏ trên đôi môi cô bị phai đi một nửa.
Mái tóc lộn xộn, một sợi tóc dính vào đôi môi đỏ mọng của cô, lại càng lộ vẻ quyến rũ.
Cô dùng ánh mắt hung dữ trừng anh, rõ ràng là xấu hổ giận dữ, phẫn nộ, nhưng mà rơi vào trong mắt anh, giống như có thêm chút thẹn thùng, muốn nói mà ngừng!
Từ chối của cô, lại rõ ràng như vậy.
Lục Cảnh Kiều nhìn cô, đuôi mắt mỉm cười, vô cùng phong tình, giống như trêu đùa cô.
“Không cần thiết phải dối lòng như vậy.”
“Rốt cuộc anh có mưu đồ gì?” Mộ Niệm Đồng ép hỏi, “Tôi không có trêu chọc anh nữa, vì sao anh vẫn từng bước ép sát tôi?”
“Duy trì quan hệ như vậy, chẳng lẽ không tốt sao?”
Lục Cảnh Kiều nhíu mày, hỏi lại.
“Duy trì quan hệ như vậy sao?”
Mộ Niệm Đồng bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Anh điên rồi sao? Anh và tôi… Anh có thân phận gì, chẳng lẽ anh không thấy rõ sao?”
Lục Cảnh Kiều lại trả lời, “Tôi có thân phận gì, tôi hiểu rõ hơn em.”
“…”
Anh thấy ánh mắt cô né tránh, chột dạ không thôi, không khỏi cảm thấy thú vị.
“Huống hồ, làm đã làm rồi, không chỉ có một lần, em đang sợ cái gì.”
“Tôi…”
Cô càng lúc càng hoảng sợ.
“Nhìn em chột dạ như vậy, lúc trước là em ngoại tình trong hôn nhân… Sao thế, lại hối hận rồi à?”
Mộ Niệm Đồng lườm anh.
Người đàn ông này, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, bị nhiễm tư tưởng cởi mở ở nước ngoài, nhưng cô hoàn toàn không thể tiếp nhận cách nghĩ của anh!
Lúc trước cô ngoại tình… Là vì nhất thời phẫn nộ, nhưng sau này lý trí lại, lại cảm thấy cách nghĩ của mình như vậy, thực buồn cười ngây thơ.
Vì trả thù, lại làm mất đi trong sạch của mình.
Càng đáng giận chính là, còn trêu chọc phải một người như vậy!
Cô đã dự tính tất cả mọi chuyện rồi, cô sẽ ly hôn với Lục Tuấn Ngạn.
Nhưng ly hôn, quyết không thể hành động không suy nghĩ.
Cô phải âm thầm thu thập chứng cứ ngoại tình của… Lục Tuấn Ngạn, sau đó tùy cơ ứng biến.
Bởi vậy, trước đó - -
Mộ Niệm Đồng nói với anh, “Lục Cảnh Kiều, xem như tôi cầu xin anh, chuyện này, hi vọng anh giữ kín như bưng với mọi người!”
Lục Cảnh Kiều lười biếng ‘a…’ một tiếng, khoảng cách gần như vậy, thậm chí cô nhìn thấy anh cười, khóe môi cong lên độ cong xấu xa.
Anh hỏi lại, “Dựa vào cái gì?”
Cô ngớ ra!
Anh nhìn về phía cô, trong đôi mắt đầy sâu xa, giọng nói từ tính, giống như hướng dẫn cô từng bước, “Đồng Đồng, em muốn tôi giữ bí mật, phải trả giá nhiều một chút.”
Mộ Niệm Đồng đẩy mạnh anh ra, “Lục Cảnh Kiều, anh đừng có mà quá đáng!”
Nói xong, cô không ngoảnh đầu lại nhìn sắc mặt anh, đi thẳng tới cửa.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, ngăn cách bởi cánh cửa, cô chợt nghe tiếng trầm thấp giận dữ của Lục Tuấn Ngạn, “Cô nói cô nhìn thấy cô ta đi vào phòng này sao?”
Khóe môi anh hơi lộ lạnh lẽo, nhưng mà khóe miệng vì hơi thở nóng bỏng, chạm vào cô, giống như nham thạch nóng chảy, nhất thời vô cùng nóng bỏng!
Cô lùi bước theo bản năng, quay đầu đi, kháng cự lại anh.
Người đàn ông không cho phép cô kháng cự, nắm lấy cằm cô, ngón tay thon dài chạm vào cánh môi đỏ sẫm mềm mại.
Cô không trang điểm đậm lắm, phấn lót nhàn nhạt, trang điểm mắt với màu hoa đào, làm nổi bật lên đuôi mắt cô lại càng quyến rũ hơn.
Nhưng mà trang điểm nhạt như vậy, phối với màu son môi đậm, tăng thêm vài phần diêm dúa lòe loẹt!
Bởi vì nụ hôn của anh, màu đỏ trên đôi môi cô bị phai đi một nửa.
Mái tóc lộn xộn, một sợi tóc dính vào đôi môi đỏ mọng của cô, lại càng lộ vẻ quyến rũ.
Cô dùng ánh mắt hung dữ trừng anh, rõ ràng là xấu hổ giận dữ, phẫn nộ, nhưng mà rơi vào trong mắt anh, giống như có thêm chút thẹn thùng, muốn nói mà ngừng!
Từ chối của cô, lại rõ ràng như vậy.
Lục Cảnh Kiều nhìn cô, đuôi mắt mỉm cười, vô cùng phong tình, giống như trêu đùa cô.
“Không cần thiết phải dối lòng như vậy.”
“Rốt cuộc anh có mưu đồ gì?” Mộ Niệm Đồng ép hỏi, “Tôi không có trêu chọc anh nữa, vì sao anh vẫn từng bước ép sát tôi?”
“Duy trì quan hệ như vậy, chẳng lẽ không tốt sao?”
Lục Cảnh Kiều nhíu mày, hỏi lại.
“Duy trì quan hệ như vậy sao?”
Mộ Niệm Đồng bị lời nói của anh làm cho kinh hãi, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Anh điên rồi sao? Anh và tôi… Anh có thân phận gì, chẳng lẽ anh không thấy rõ sao?”
Lục Cảnh Kiều lại trả lời, “Tôi có thân phận gì, tôi hiểu rõ hơn em.”
“…”
Anh thấy ánh mắt cô né tránh, chột dạ không thôi, không khỏi cảm thấy thú vị.
“Huống hồ, làm đã làm rồi, không chỉ có một lần, em đang sợ cái gì.”
“Tôi…”
Cô càng lúc càng hoảng sợ.
“Nhìn em chột dạ như vậy, lúc trước là em ngoại tình trong hôn nhân… Sao thế, lại hối hận rồi à?”
Mộ Niệm Đồng lườm anh.
Người đàn ông này, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, bị nhiễm tư tưởng cởi mở ở nước ngoài, nhưng cô hoàn toàn không thể tiếp nhận cách nghĩ của anh!
Lúc trước cô ngoại tình… Là vì nhất thời phẫn nộ, nhưng sau này lý trí lại, lại cảm thấy cách nghĩ của mình như vậy, thực buồn cười ngây thơ.
Vì trả thù, lại làm mất đi trong sạch của mình.
Càng đáng giận chính là, còn trêu chọc phải một người như vậy!
Cô đã dự tính tất cả mọi chuyện rồi, cô sẽ ly hôn với Lục Tuấn Ngạn.
Nhưng ly hôn, quyết không thể hành động không suy nghĩ.
Cô phải âm thầm thu thập chứng cứ ngoại tình của… Lục Tuấn Ngạn, sau đó tùy cơ ứng biến.
Bởi vậy, trước đó - -
Mộ Niệm Đồng nói với anh, “Lục Cảnh Kiều, xem như tôi cầu xin anh, chuyện này, hi vọng anh giữ kín như bưng với mọi người!”
Lục Cảnh Kiều lười biếng ‘a…’ một tiếng, khoảng cách gần như vậy, thậm chí cô nhìn thấy anh cười, khóe môi cong lên độ cong xấu xa.
Anh hỏi lại, “Dựa vào cái gì?”
Cô ngớ ra!
Anh nhìn về phía cô, trong đôi mắt đầy sâu xa, giọng nói từ tính, giống như hướng dẫn cô từng bước, “Đồng Đồng, em muốn tôi giữ bí mật, phải trả giá nhiều một chút.”
Mộ Niệm Đồng đẩy mạnh anh ra, “Lục Cảnh Kiều, anh đừng có mà quá đáng!”
Nói xong, cô không ngoảnh đầu lại nhìn sắc mặt anh, đi thẳng tới cửa.
Nhưng vừa mới đi tới cửa, ngăn cách bởi cánh cửa, cô chợt nghe tiếng trầm thấp giận dữ của Lục Tuấn Ngạn, “Cô nói cô nhìn thấy cô ta đi vào phòng này sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook