Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
-
Chương 93: Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy
Đông cung,
Tần Huyền Qua nhìn tiểu thị nữ đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng trả lời: “Ta không rảnh, ngươi đi về trước đi.”
“Thái tử điện hạ, tiểu thư nàng, tiểu thư...” Thị nữ này chính là đại nha hoàn bên người Thẩm Mộng Nhu, chủ tử thất sủng, Tẩn Huyền Qua bày ra vẻ mặt như vậy, cũng nằm trong dự liệu của nàng, nhìn biểu cảm càng ngày càng phiền chán trên mặt Tần Huyền Qua, thị nữ này mới quyết định trở về, hảo hảo nói với tiểu thư nhà mình một chút.
Sau khi để nha hoàn kia đi ra ngoài, thuộc hạ đang nghiền mực mở miệng hỏi: “Vị chủ tử kia luôn luôn rất an tĩnh, bây giờ lại phái nha đầu đến, có phải có chuyện gì không.”
“Đã không còn giá trị lợi dụng, một cước đá rơi là tốt rồi, không cần làm nhiều việc vô ích làm gì.” Tần Huyền Qua không ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.” Người nọ cúi đầu, tiếp tục nghiền mực.
Từ thư phòng trở về, Tiểu Điệp nhìn thấy Thẩm Mộng Nhu vẫn ngồi ở chỗ cũ, tấm chăn trên người che khuất cổ của nàng, nàng ta có chút do dự, sau đó mới tiến lên nói.
“Tiểu thư...”
“Không đến phải không?” Giọng nói của Thẩm Mộng Nhu cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm dự liệu được kết quả này, vẻ mặt cũng không vì tin tức này mà dao động.
“Vâng.” Tiểu Điệp gật đầu đáp, sau đó liền ủy khuất nói với Thẩm Mộng Nhu: “Tiểu thư, chúng ta có thể hồi phủ Thừa tướng. Hiện giờ mọi người đều xem thường chúng ta, chúng ta trở về phủ, nhất định sẽ không phải khổ sở như vậy nữa.”
“Chúng ta sẽ về.” Giọng nói của Thẩm Mộng Nhu rất nhỏ.
Tiểu Điệp nhìn bộ dạng không bình tĩnh của nàng, trong lòng rất bi thương, vừa muốn nói, liền nghe thấy Thẩm Mộng Nhu lại lên tiếng: “Tiểu Điệp, đỡ ta vào đi thôi.”
Tất cả lời nói của Tiểu Điệp đều bị nghẹn lại, nàng bước lên phía trước đỡ Thẩm Mộng Nhu dậy, sau đó đỡ nàng đi vào bên trong. Bóng dáng tiêu điều của hai người thoạt nhìn trông rất thê lương.
Từ sau khi Tần Huyền Qua đuổi thị nữ của Thẩm Mộng Nhu trở về hôm đó, cuộc sống trong viện của các nàng càng thêm khổ sở, nhưng mà, Thẩm Mộng Nhu trên danh nghĩa vẫn là Vương phi, cho nên, người bên ngoài cũng không dám khiêu chiến với nàng. Ngoài dự liệu của người ở Đông cung, Thẩm Mộng Nhu luôn biểu hiện rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tần Huyền Qua có chút giật mình.
Chẳng qua, thời gian gió êm sóng lặng lâu, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện, hôm đó Tần Huyền Qua vừa hạ triều trở về, quản ra liền vội vàng ra đón.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Huyền Qua nhíu mày nhìn bộ dạng sốt ruột của quản gia.
“Vương phi cắt cổ tay, Điện hạ, tuy là hiện giờ Thẩm Thừa tướng thất thế, nhưng cũng chưa hoàn toàn ngã xuống, chúng ta cũng không thể mặc kệ.” Quản gia dẫn Tần Huyền Qua đi đến viện của Thẩm Mộng Nhu, Tẩn Huyền Qua có chút phiền chán, từ lần trước sau khi lợi dụng Thẩm Mộng Nhu để cắt đứt quan hệ với Tần Chinh Viễn, hắn liền không bước vào trong viện của Thẩm Mộng Nhu nữa.
Có lẽ là lâu không tới, Tần Huyền Qua cảm thấy có chút xa lạ, nhưng mà, ý niệm này chỉ xuất hiện một lần trong đầu, sau đó hắn liền mang bộ mặt tình cảm đi vào, thời điểm đi vào, thái y vừa mới đi, Thẩm Mộng Nhu mặt không có chút mắt nằm ở trên giường, trên tay băng một lớp vải trắng thật dày, ẩn ẩn chảy ra vết máu đỏ, hai người thị nữ đứng ở bên giường không ngừng lau nước mắt.
“Điện hạ, người đã đến rồi.” Có lẽ là nghe được động tĩnh, Thẩm Mộng Nhu cố sức mở mắt, vẻ mặt có chút ủy khuất nhìn Tần Huyền Qua.
“Điện hạ, ta có thể nói với người vài câu không?” Thẩm Mộng Nhu nói với Tần Huyền Qua.
Tần Huyền Qua nhíu mày thật chặt, cuối cùng cũng gật đầu, quản ra và hai thị nữ vừa nhìn thấy hắn gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
“Điện hạ, người đã lâu không để ý đến Nhu nhi, Nhu nhi rất nhớ người.” Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Mộng Nhu ho khan một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói.
Tần Huyền Qua vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, không hề động đậy, cũng không nhúc nhích một bước, trên mặt cũng không có biểu cảm nhìn Thẩm Mộng Nhu.
“Điện hạ, hiện giờ Nhu nhi cái gì cũng không có, đứa nhỏ cũng không có, thanh danh cũng không có, thậm chí, tất cả mọi thứ đều không có, chỉ còn là một cái mạng này.” Thẩm Mộng Nhu nói tiếp: “Nhu nhi biết, Điện hạ đã muốn buông tay Nhu nhi, nhưng qua vài ngày nữa chính là sinh thần của Nhu nhi, Điện hạ, khụ khụ, Điện hạ có thể bồi Nhu nhi một ngày không.” Thẩm Mộng Nhu cố hết sức nói.
Rốt cuộc Tần Huyền Qua cũng tiến lên vài bước, chỉ vào cánh tay nàng nói: “Đây là có chuyện gì?”
“Đây là có chuyện gì, Điện hạ không biết sao?” Hai mắt của Thẩm Mộng Nhu tràn đầy nước mắt, bộ dạng thật khiến cho người ta cảm động.
“Được.” Cũng không biết qua bao lâu, Tần Huyền Qua cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng, nhìn khuôn mặt trắng bệch cuối cùng cũng mỉm cười của Thẩm Mộng Nhu, trong chớp mắt hắn cảm thấy yên lòng, không nói gì thêm nữa, liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Tần Huyền Qua rời đi, Thẩm Mộng Nhu không tiếng động nở nụ cười, một mình nhìn không rõ cái lưới, xem như đang theo giúp người nào đó thu xếp đi.
…
Hiện giờ, cách thời gian Thẩm Hành Vu chữa bệnh cho Tần hoàng đã qua hai tháng, cách thời gian Thần nhi dùng Huyết linh chi đã qua nửa tháng, lúc trước, khi thời điểm lấy tấm vải trắng che trên mắt Thần nhi xuống, làm bọn họ cảm thấy hơi thất vọng, ánh mắt của Thần nhi vẫn không nhìn thấy, trong mắt hắn vẫn là một mảnh đen tuyền.
Vì thế nửa tháng này, Thẩm Hành Vu càng thêm để ý, thường cứ cách vài ngày sẽ bắt mạch cho Thần nhi, không có việc gì sẽ xoa bóp chung quanh mắt cho Thần nhi một chút, cho đến khi hắn ngủ.
“Mẫu hậu, có phải mắt của Thần nhi vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy gì sao?” Hôm nay khi Thẩm Hành Vu xoa bóp mắt cho Thần nhi, Thần nhi đột nhiên bổ nhào vào lòng Thẩm Hành Vu, khóc nói.
“Làm sao có thể chứ? Thần nhi sẽ nhìn thấy.” Thầm Hành Vu vuốt tóc Thần nhi, ôm hắn vào trong lòng mình, ôn nhu hỏi: “Thần nhi không tin mẫu hậu sẽ chữa khỏi cho con sao?”
“Không có, Thần nhi không có không tin mẫu hậu.” Thần nhi dùng y phục của Thẩm Hành Vu lau lau nước mắt, sau đó giống như Cầu Cầu, nằm vào trong lòng Thẩm Hành Vu, chu cái miệng nhỏ nói: “Mẫu hậu, người nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho Thần nhi phải không?”
“Đúng, cho nên Thần nhi phải tin tưởng mẫu hậu, được không.” Thẩm Hành Vu ôm Thần nhi đến nhuyễn tháp đối diện, trùng hợp thấy Mộ Phi Chi từ ngoài đi đến.
“Đã xử lý xong tấu chương rồi sao?” Thẩm Hành Vu hỏi hắn.
“Phụ vương ôm ôm.” Thần nhi vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Hành Vu, biết là Mộ Phi Chỉ đã trở lại, vì ở trong lòng Thẩm Hành Vu đưa bàn tay nhỏ về phía Mộ Phi Chỉ, vội vàng muốn Mộ Phi Chỉ ôm.
Mộ Phi Chỉ đưa tay ôm lấy Thần nhi, sau đó tức giận nghiến răng nói: “Đỗ Trọng đáng chết, lại để cho người ta vội vàng dùng bát bách lý (tám trăm dặm: ý khẩn cấp) đưa đến mấy tấu chương không quan trọng, thật sự là rất nhàm chán.”
“Chúng ta đã ở nơi này ngây người hơn hai tháng, đừng nói là sư thúc, ngay cả các đại thần của Hoài Bắc cũng đều tỏ vẻ dị nghị, ngày hôm qua khi chúng ta đến đại điện, chàng không nghe thấy, Tần hoàng nói các đại thần đàm luận việc này không ít đâu.” Thẩm Hành Vu tiến lên dựa vào trong ngực hắn, có chút mệt mỏi nói: “Ta cũng nhớ nhà, chờ đến khi lấy được một nửa dược kia, chúng ta liền trở về đi.”
“Được.” Mộ Phi Chỉ dùng tay kia ôm Thẩm Hành Vu vào trong lòng,
Ngay tại thời điểm Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ nói chuyện, Thạch Lưu và Hoa Dung bưng trà đến, kết qua, Bạch Tước đi theo sau Thạch Lưu, Thẩm Hành Vu giương mắt, nhìn tinh thần rạng rỡ của Bạch Tước, cũng với Thạch Lưu không nói lời nào ở phía trước, trên môi hiện ra một nụ cười mỉm.
“Ngồi trên đùi phụ vương.” Mộ Phi Chỉ theo thói quen ôm Thần nhi ngồi trên đùi hắn, để Thần nhi nắm lấy y phục của mình, lúc này hắn mới giơ tay ra, rót một ly trà cho Thẩm Hành Vu trước, sau đó lại tót một chút nước ấm vào chén nhỏ đặt vào trong tay Thần nhi, nói: “Ôm.”
“Phụ vương, vì sao Thần nhi không được uống nước trà?” Thần nhi tựa vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, hai tay ôm chén nhỏ, rất tò mò hỏi.
“Xú tiểu tử, hiện giờ mũi cũng thính như vậy rồi.” Mộ Phi Chỉ chỉ cho rằng xú tiểu tử này ngửi hương vị mà đoán được, chứ căn bản không nghĩ đến một loại khả năng khác.
“Nào có trà màu trắng chứ? Thần nhi cũng muốn uống trà.” Thần nhi ghét bỏ lắc đầu nói: “Thần nhi không muốn uống nước.”
“Bốp.”
“Bốp.”
Thanh âm của hai cái cốc liền vang lên trong phòng, Mộ Phi Chỉ phản ứng trước tiên, hắn tiếp nhận cái cốc trong tay Thần nhi, sau đó đặt Thần nhi đứng ở trên đùi mình, nhìn cặp mắt có thần của Thần nhi, giọng nói có chút run run: “Con ngoan, nói cho Phụ vương biết, con nhìn thấy gì?”
Thần nhi trừng mắt, sau đó mới vươn bàn tay nho nhỏ sờ sờ mặt Mộ Phi Chỉ, nói: “Phụ vương quá đẹp, Thần nhi cũng sẽ đẹp giống như Phụ vương sao?”
Nếu là ngày thường, Thần nhi nói những lời này chắc chắn sẽ bị Mộ Phi Chỉ mắng một trận, nhưng hiện giờ, Mộ Phi Chỉ một chút kinh hách còn chưa nói, ngực hắn xuất hiện một loại cảm giác nhộn nhạo, giống như lần đầu tiên ôm tiểu đoàn tử này, cảm giác thật giống như lần đầu tiên nghe được hắn kêu Phụ vương, mềm yếu, thậm chí là muốn rơi lệ.
Thẩm Hành Vu ngồi ở bên cạnh hai phụ tử che miệng khóc, hai dòng nước mắt chảy xuống dọc theo gò má nàng, nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng ở trên đùi phụ thân hắn, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng mềm mại.
“Thần nhi, nói cho Phụ vương biết, mẫu hậu của con có đẹp không?” Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi xoay người, tuy rằng hắn cực lực ức chế, nhưng đã sớm bị hai thị nữ và Bạch Tước nhìn ra được, thật ra hắn vô cùng kích động.
Thần nhi ngồi trong lòng Mộ Phi Chỉ, quay đầu nhìn Thẩm Hành Vu lệ rơi đầy mặt, hắn liền vươn tay nhỏ bé trước mặt Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu ôm lấy Thần nhi, quây quanh chóp mũi đều là mùi thơm của sữa ở trên người hắn. Thần chi cố sức ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt tràn đầy nước mắt của Thẩm Hành Vu, rất ngọt ngào ngây thơ nói: “Mẫu hậu rất đẹp, nhưng mà, hình như Phụ vương đẹp mắt hơn một tý. Mẫu hậu, Thần nhi giống phụ vương nhiều hơn, hay là giống mẫu hậu nhiều hơn?”
“Phốc.” Thần nhi vừa nói dứt lời, Bạch Tước liền bật cười một tiếng, ngay cả Thạch Lưu và Hoa Dung cũng toét miệng cười.
“Thần nhi tự mình nhìn chẳng phải sẽ biết sao?” Trong mắt Thẩm Hành Vu còn vương nước mắt, hai tay ôm lấy thân mình nho nhỏ, nhìn ánh mắt sủng ái của Mộ Phi Chỉ, rốt cuộc nàng liền khóc ra tiếng.
Tần Huyền Qua nhìn tiểu thị nữ đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng trả lời: “Ta không rảnh, ngươi đi về trước đi.”
“Thái tử điện hạ, tiểu thư nàng, tiểu thư...” Thị nữ này chính là đại nha hoàn bên người Thẩm Mộng Nhu, chủ tử thất sủng, Tẩn Huyền Qua bày ra vẻ mặt như vậy, cũng nằm trong dự liệu của nàng, nhìn biểu cảm càng ngày càng phiền chán trên mặt Tần Huyền Qua, thị nữ này mới quyết định trở về, hảo hảo nói với tiểu thư nhà mình một chút.
Sau khi để nha hoàn kia đi ra ngoài, thuộc hạ đang nghiền mực mở miệng hỏi: “Vị chủ tử kia luôn luôn rất an tĩnh, bây giờ lại phái nha đầu đến, có phải có chuyện gì không.”
“Đã không còn giá trị lợi dụng, một cước đá rơi là tốt rồi, không cần làm nhiều việc vô ích làm gì.” Tần Huyền Qua không ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng nói.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.” Người nọ cúi đầu, tiếp tục nghiền mực.
Từ thư phòng trở về, Tiểu Điệp nhìn thấy Thẩm Mộng Nhu vẫn ngồi ở chỗ cũ, tấm chăn trên người che khuất cổ của nàng, nàng ta có chút do dự, sau đó mới tiến lên nói.
“Tiểu thư...”
“Không đến phải không?” Giọng nói của Thẩm Mộng Nhu cực kỳ bình tĩnh, giống như đã sớm dự liệu được kết quả này, vẻ mặt cũng không vì tin tức này mà dao động.
“Vâng.” Tiểu Điệp gật đầu đáp, sau đó liền ủy khuất nói với Thẩm Mộng Nhu: “Tiểu thư, chúng ta có thể hồi phủ Thừa tướng. Hiện giờ mọi người đều xem thường chúng ta, chúng ta trở về phủ, nhất định sẽ không phải khổ sở như vậy nữa.”
“Chúng ta sẽ về.” Giọng nói của Thẩm Mộng Nhu rất nhỏ.
Tiểu Điệp nhìn bộ dạng không bình tĩnh của nàng, trong lòng rất bi thương, vừa muốn nói, liền nghe thấy Thẩm Mộng Nhu lại lên tiếng: “Tiểu Điệp, đỡ ta vào đi thôi.”
Tất cả lời nói của Tiểu Điệp đều bị nghẹn lại, nàng bước lên phía trước đỡ Thẩm Mộng Nhu dậy, sau đó đỡ nàng đi vào bên trong. Bóng dáng tiêu điều của hai người thoạt nhìn trông rất thê lương.
Từ sau khi Tần Huyền Qua đuổi thị nữ của Thẩm Mộng Nhu trở về hôm đó, cuộc sống trong viện của các nàng càng thêm khổ sở, nhưng mà, Thẩm Mộng Nhu trên danh nghĩa vẫn là Vương phi, cho nên, người bên ngoài cũng không dám khiêu chiến với nàng. Ngoài dự liệu của người ở Đông cung, Thẩm Mộng Nhu luôn biểu hiện rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tần Huyền Qua có chút giật mình.
Chẳng qua, thời gian gió êm sóng lặng lâu, cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện, hôm đó Tần Huyền Qua vừa hạ triều trở về, quản ra liền vội vàng ra đón.
“Xảy ra chuyện gì?” Tần Huyền Qua nhíu mày nhìn bộ dạng sốt ruột của quản gia.
“Vương phi cắt cổ tay, Điện hạ, tuy là hiện giờ Thẩm Thừa tướng thất thế, nhưng cũng chưa hoàn toàn ngã xuống, chúng ta cũng không thể mặc kệ.” Quản gia dẫn Tần Huyền Qua đi đến viện của Thẩm Mộng Nhu, Tẩn Huyền Qua có chút phiền chán, từ lần trước sau khi lợi dụng Thẩm Mộng Nhu để cắt đứt quan hệ với Tần Chinh Viễn, hắn liền không bước vào trong viện của Thẩm Mộng Nhu nữa.
Có lẽ là lâu không tới, Tần Huyền Qua cảm thấy có chút xa lạ, nhưng mà, ý niệm này chỉ xuất hiện một lần trong đầu, sau đó hắn liền mang bộ mặt tình cảm đi vào, thời điểm đi vào, thái y vừa mới đi, Thẩm Mộng Nhu mặt không có chút mắt nằm ở trên giường, trên tay băng một lớp vải trắng thật dày, ẩn ẩn chảy ra vết máu đỏ, hai người thị nữ đứng ở bên giường không ngừng lau nước mắt.
“Điện hạ, người đã đến rồi.” Có lẽ là nghe được động tĩnh, Thẩm Mộng Nhu cố sức mở mắt, vẻ mặt có chút ủy khuất nhìn Tần Huyền Qua.
“Điện hạ, ta có thể nói với người vài câu không?” Thẩm Mộng Nhu nói với Tần Huyền Qua.
Tần Huyền Qua nhíu mày thật chặt, cuối cùng cũng gật đầu, quản ra và hai thị nữ vừa nhìn thấy hắn gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
“Điện hạ, người đã lâu không để ý đến Nhu nhi, Nhu nhi rất nhớ người.” Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Mộng Nhu ho khan một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói.
Tần Huyền Qua vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, không hề động đậy, cũng không nhúc nhích một bước, trên mặt cũng không có biểu cảm nhìn Thẩm Mộng Nhu.
“Điện hạ, hiện giờ Nhu nhi cái gì cũng không có, đứa nhỏ cũng không có, thanh danh cũng không có, thậm chí, tất cả mọi thứ đều không có, chỉ còn là một cái mạng này.” Thẩm Mộng Nhu nói tiếp: “Nhu nhi biết, Điện hạ đã muốn buông tay Nhu nhi, nhưng qua vài ngày nữa chính là sinh thần của Nhu nhi, Điện hạ, khụ khụ, Điện hạ có thể bồi Nhu nhi một ngày không.” Thẩm Mộng Nhu cố hết sức nói.
Rốt cuộc Tần Huyền Qua cũng tiến lên vài bước, chỉ vào cánh tay nàng nói: “Đây là có chuyện gì?”
“Đây là có chuyện gì, Điện hạ không biết sao?” Hai mắt của Thẩm Mộng Nhu tràn đầy nước mắt, bộ dạng thật khiến cho người ta cảm động.
“Được.” Cũng không biết qua bao lâu, Tần Huyền Qua cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, nhưng, nhìn khuôn mặt trắng bệch cuối cùng cũng mỉm cười của Thẩm Mộng Nhu, trong chớp mắt hắn cảm thấy yên lòng, không nói gì thêm nữa, liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Tần Huyền Qua rời đi, Thẩm Mộng Nhu không tiếng động nở nụ cười, một mình nhìn không rõ cái lưới, xem như đang theo giúp người nào đó thu xếp đi.
…
Hiện giờ, cách thời gian Thẩm Hành Vu chữa bệnh cho Tần hoàng đã qua hai tháng, cách thời gian Thần nhi dùng Huyết linh chi đã qua nửa tháng, lúc trước, khi thời điểm lấy tấm vải trắng che trên mắt Thần nhi xuống, làm bọn họ cảm thấy hơi thất vọng, ánh mắt của Thần nhi vẫn không nhìn thấy, trong mắt hắn vẫn là một mảnh đen tuyền.
Vì thế nửa tháng này, Thẩm Hành Vu càng thêm để ý, thường cứ cách vài ngày sẽ bắt mạch cho Thần nhi, không có việc gì sẽ xoa bóp chung quanh mắt cho Thần nhi một chút, cho đến khi hắn ngủ.
“Mẫu hậu, có phải mắt của Thần nhi vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy gì sao?” Hôm nay khi Thẩm Hành Vu xoa bóp mắt cho Thần nhi, Thần nhi đột nhiên bổ nhào vào lòng Thẩm Hành Vu, khóc nói.
“Làm sao có thể chứ? Thần nhi sẽ nhìn thấy.” Thầm Hành Vu vuốt tóc Thần nhi, ôm hắn vào trong lòng mình, ôn nhu hỏi: “Thần nhi không tin mẫu hậu sẽ chữa khỏi cho con sao?”
“Không có, Thần nhi không có không tin mẫu hậu.” Thần nhi dùng y phục của Thẩm Hành Vu lau lau nước mắt, sau đó giống như Cầu Cầu, nằm vào trong lòng Thẩm Hành Vu, chu cái miệng nhỏ nói: “Mẫu hậu, người nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho Thần nhi phải không?”
“Đúng, cho nên Thần nhi phải tin tưởng mẫu hậu, được không.” Thẩm Hành Vu ôm Thần nhi đến nhuyễn tháp đối diện, trùng hợp thấy Mộ Phi Chi từ ngoài đi đến.
“Đã xử lý xong tấu chương rồi sao?” Thẩm Hành Vu hỏi hắn.
“Phụ vương ôm ôm.” Thần nhi vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Hành Vu, biết là Mộ Phi Chỉ đã trở lại, vì ở trong lòng Thẩm Hành Vu đưa bàn tay nhỏ về phía Mộ Phi Chỉ, vội vàng muốn Mộ Phi Chỉ ôm.
Mộ Phi Chỉ đưa tay ôm lấy Thần nhi, sau đó tức giận nghiến răng nói: “Đỗ Trọng đáng chết, lại để cho người ta vội vàng dùng bát bách lý (tám trăm dặm: ý khẩn cấp) đưa đến mấy tấu chương không quan trọng, thật sự là rất nhàm chán.”
“Chúng ta đã ở nơi này ngây người hơn hai tháng, đừng nói là sư thúc, ngay cả các đại thần của Hoài Bắc cũng đều tỏ vẻ dị nghị, ngày hôm qua khi chúng ta đến đại điện, chàng không nghe thấy, Tần hoàng nói các đại thần đàm luận việc này không ít đâu.” Thẩm Hành Vu tiến lên dựa vào trong ngực hắn, có chút mệt mỏi nói: “Ta cũng nhớ nhà, chờ đến khi lấy được một nửa dược kia, chúng ta liền trở về đi.”
“Được.” Mộ Phi Chỉ dùng tay kia ôm Thẩm Hành Vu vào trong lòng,
Ngay tại thời điểm Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ nói chuyện, Thạch Lưu và Hoa Dung bưng trà đến, kết qua, Bạch Tước đi theo sau Thạch Lưu, Thẩm Hành Vu giương mắt, nhìn tinh thần rạng rỡ của Bạch Tước, cũng với Thạch Lưu không nói lời nào ở phía trước, trên môi hiện ra một nụ cười mỉm.
“Ngồi trên đùi phụ vương.” Mộ Phi Chỉ theo thói quen ôm Thần nhi ngồi trên đùi hắn, để Thần nhi nắm lấy y phục của mình, lúc này hắn mới giơ tay ra, rót một ly trà cho Thẩm Hành Vu trước, sau đó lại tót một chút nước ấm vào chén nhỏ đặt vào trong tay Thần nhi, nói: “Ôm.”
“Phụ vương, vì sao Thần nhi không được uống nước trà?” Thần nhi tựa vào trong lòng Mộ Phi Chỉ, hai tay ôm chén nhỏ, rất tò mò hỏi.
“Xú tiểu tử, hiện giờ mũi cũng thính như vậy rồi.” Mộ Phi Chỉ chỉ cho rằng xú tiểu tử này ngửi hương vị mà đoán được, chứ căn bản không nghĩ đến một loại khả năng khác.
“Nào có trà màu trắng chứ? Thần nhi cũng muốn uống trà.” Thần nhi ghét bỏ lắc đầu nói: “Thần nhi không muốn uống nước.”
“Bốp.”
“Bốp.”
Thanh âm của hai cái cốc liền vang lên trong phòng, Mộ Phi Chỉ phản ứng trước tiên, hắn tiếp nhận cái cốc trong tay Thần nhi, sau đó đặt Thần nhi đứng ở trên đùi mình, nhìn cặp mắt có thần của Thần nhi, giọng nói có chút run run: “Con ngoan, nói cho Phụ vương biết, con nhìn thấy gì?”
Thần nhi trừng mắt, sau đó mới vươn bàn tay nho nhỏ sờ sờ mặt Mộ Phi Chỉ, nói: “Phụ vương quá đẹp, Thần nhi cũng sẽ đẹp giống như Phụ vương sao?”
Nếu là ngày thường, Thần nhi nói những lời này chắc chắn sẽ bị Mộ Phi Chỉ mắng một trận, nhưng hiện giờ, Mộ Phi Chỉ một chút kinh hách còn chưa nói, ngực hắn xuất hiện một loại cảm giác nhộn nhạo, giống như lần đầu tiên ôm tiểu đoàn tử này, cảm giác thật giống như lần đầu tiên nghe được hắn kêu Phụ vương, mềm yếu, thậm chí là muốn rơi lệ.
Thẩm Hành Vu ngồi ở bên cạnh hai phụ tử che miệng khóc, hai dòng nước mắt chảy xuống dọc theo gò má nàng, nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng ở trên đùi phụ thân hắn, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng mềm mại.
“Thần nhi, nói cho Phụ vương biết, mẫu hậu của con có đẹp không?” Mộ Phi Chỉ ôm Thần nhi xoay người, tuy rằng hắn cực lực ức chế, nhưng đã sớm bị hai thị nữ và Bạch Tước nhìn ra được, thật ra hắn vô cùng kích động.
Thần nhi ngồi trong lòng Mộ Phi Chỉ, quay đầu nhìn Thẩm Hành Vu lệ rơi đầy mặt, hắn liền vươn tay nhỏ bé trước mặt Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu ôm lấy Thần nhi, quây quanh chóp mũi đều là mùi thơm của sữa ở trên người hắn. Thần chi cố sức ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt tràn đầy nước mắt của Thẩm Hành Vu, rất ngọt ngào ngây thơ nói: “Mẫu hậu rất đẹp, nhưng mà, hình như Phụ vương đẹp mắt hơn một tý. Mẫu hậu, Thần nhi giống phụ vương nhiều hơn, hay là giống mẫu hậu nhiều hơn?”
“Phốc.” Thần nhi vừa nói dứt lời, Bạch Tước liền bật cười một tiếng, ngay cả Thạch Lưu và Hoa Dung cũng toét miệng cười.
“Thần nhi tự mình nhìn chẳng phải sẽ biết sao?” Trong mắt Thẩm Hành Vu còn vương nước mắt, hai tay ôm lấy thân mình nho nhỏ, nhìn ánh mắt sủng ái của Mộ Phi Chỉ, rốt cuộc nàng liền khóc ra tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook