Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
Chương 60-3: Vòng vo (3)

Lúc trời tối, Khương Đại Hải cung kính đứng ở trước màn nghe Thẩm Hành Vu nói, hắn tự mình cầm bút lông viết từng tí một.

"Tập trung người ở mười vạn xung quanh đây lại, đưa toàn bộ nước và dược liệu đến đó, mỗi ngày đúng giờ nấu cháo, nấu dược. Nếu có người chết, thi thể phải hỏa táng..." Thẩm Hành Vu nói ra từng điều một, lúc nói xong đến điều cuối cùng, nàng hỏi Khương Đại Hải: "Nghe nói vị quan huyện hôm nay đã chết?"

"Vâng, hắn thắt cổ tự tử." Khương Đại Hải cúi đầu nói: "Vi thần có tội, không biết hắn lại dám trêu chọc đến nương nương, như vậy, coi như là chuộc tội."

"Ngày mai khởi hành đi tri phủ Hải Thành, chỉ sợ phải quấy rầy Khương đại nhân một thời gian, ta và Vương thượng đã thương lượng qua, khó tránh phải điều động người, ở trong nha môn tri phủ sẽ tốt hơn." Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, cực kỳ tùy hứng nói với Khương Đại Hải.

Vâng ạ, Khương Đại Hải đáp một tiếng, liền khom lưng lui ra ngoài.

Sau khi hắn ta đi không lâu, Mộ Phi Chỉ dời tầm mắt về phía Đỗ Trọng, hỏi: "Lúc chạng vạng, ngươi nghe được cái gì?"

"Tiểu Hồ Tử này rõ ràng bị người ta giết chết sau đó mới tạo thành bộ dạng thắt cổ, ta đã đe dọa hắn, hắn nói, Khương Đại Hải truyền mệnh lệnh xuống, khiến cấp dưới các trấn ở Hải Thành mau chóng xử lý xong bệnh nhân mắc bệnh dịch, cho nên hắn chẳng qua chỉ là một người chịu tội thay." Đỗ Trọng nửa ra sau ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

"Lá gan của người này thật là không nhỏ, chúng ta ở đây mà cũng dám động thủ." Thẩm Hành Vu thở dài, tuy rằng người nọ cũng không phải là người tốt, nhưng chung quy cũng là một mạng người.

"Thật kéo, Khương Đại Hải này lại là môn sinh của Hữu Thừa Tướng!" Đỗ Trọng bỗng nhiên chen vào một câu.

Thẩm Hành Vu vừa nghe xong không khỏi liên hệ chuyện này với Dư Thiếu Bình trước kia, cùng chuyện ở Võ sinh quán lại với nhau, hai lần trước mọi chứng cứ đều chỉ về hướng Hữu Thừa Tướng, nhưng lần này lại có một phần lớn là do thiên tai. Nhưng nếu thật sự tra được cái gì, nói không chừng mũ ô sa của Hữu Thừa Tướng cũng không giữ được nữa rồi.

"Mọi chuyện chờ đến Hải Thành rồi định đoạt." Mộ Phi Chỉ nắm tay Thẩm Hành Vu, trong mắt phát sáng tinh quang.

Sáng sớm hôm sau, ba người tập trung ở trong thôn từ sớm, Khương Đại Hải phái người dẫn đường ở phía trước, từ nơi này đến trung tâm huyện Hải Thành cũng không xa, cho nên chỉ trong thời gian ngắn là đến nơi.

Khi tới Hải Thành, cảnh tượng nơi này hoang vu hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Thẩm Hành Vu, rất nhiều người quần áo tơi tả chống gậy cầm bát không có chút khí lực chạy đi đến nơi phát cháo, khi đi qua một nơi phát cháo, Mộ Phi Chỉ dừng ngựa, lấy một muỗng múc ra một chút đồ ở trong thùng gỗ, kết quả tất cả đều là nước suông, không có một hạt gạo.

"Khó trách bọn họ ăn cũng vẫn không có khí lực." Thẩm Hành Vu nhìn tất cả nước canh " cháo", nhỏ giọng cảm thán một câu.

Ba người một hàng cuối cùng cũng dừng lại trước phủ đệ của Khương Đại Hải, bọn họ vừa đến, Khương Đại Hải một thân áo quan màu xám từ trong đi ra, nhìn qua, áo choàng này dường như đã mặc từ rất lâu.

"Hai vị chủ tử, Quỷ y đại nhân, mời vào, mời vào." Khương Đại Hải cung kính khom người mang theo người đi vào trong.

Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng đi ở đằng trước, Thẩm Hành Vu đi ở cuối cùng, nàng vừa đi vừa đánh giá tri phủ này, cuối cùng nàng kết luận hai chữ: có quỷ. Trong phủ này có thể dùng hai từ mộc mạc để hình dung, nhưng khi đi qua một hành lang dài, đúng lúc nàng nhìn thấy trong góc khuất có một chậu hoa lục diệp, tuy rằng bị không ít tro bụi che đi, nhưng dưới ánh mặt trời vẫn chiếu xạ ra một vài ánh sáng, nàng không chút suy nghĩ, ném một cái túi hương thảo dược ở trong váy ra, lại đi thêm vài bước, nàng bỗng nhiên dừng lại, sốt ruột nói với Mộ Phi Chỉ: "Phu quân, túi hương của ta rơi rồi, lại là cái chàng đưa."

Mộ Phi Chỉ lập tức dừng bước, quay đầu nhìn nàng, tuy sắc mặt không chút biểu cảm, nhưng trong mắt vẫn hiện ra vẻ ân cần, hắn nhìn nàng, khẽ nói: "Được tìm xem."

Vì thế Thẩm Hành Vu quay đầu lại, đi về hướng lúc nãy.

Khương Đại Hải nhìn thấy Thẩm Hành Vu quay lại, bàn tay ở bên cạnh lập tức nắm chặt, ánh mắt nhìn Thẩm Hành Vu trở nên khát máu.

Có lẽ cảm nhận được cái gì đó, tầm mắt Mộ Phi Chỉ đảo qua, hắn lại làm ra bộ dạng cung kính như trước.

Thẩm Hành Vu chưa đi được mấy bước, liền lớn tiếng reo lên, nàng ngồi xổm xuống chậu hoa bên cạnh, nhặt túi hương nhỏ lên, phất phất tay cười với Mộ Phi Chỉ, cao hứng nói: "Ta còn tưởng là đã đánh mất rồi, thì ra nó ở ngay phía sau ta."

Mộ Phi Chỉ cười cười vẫy tay với nàng: "Lại đây."

Thẩm Hành Vu cầm đồ vội vàng chạy tới.

Cuối cùng Khương Đại Hải cũng dẫn bọn hắn đến trong một cái tiểu viện nhỏ, nói: "Đây là nơi trước kia gia mẫu ở, tất cả mọi nơi trong quý phủ đều đã an bài nạn dân, chỉ có nơi này còn trống, tối hôm qua ta đã sai người quét dọn qua, chăn đệm cũng đã thay mới."

"Ngươi đi xuống trước đi, sau đó đưa chúng ta đi an bài nạn dân ở trong danh trướng." Mộ Phi Chỉ gật gật đầu, ý bảo hắn lui ra.

Khi ba người thu xếp ổn thỏa, khóe miệng Đỗ Trọng cong lên, một bên uống trà một bên hỏi Thẩm Hành Vu: "Lần trước thấy người đánh mất đồ cũng chưa từng nhặt lại, sao lần này ngươi lại nhặt lại túi hương để làm gì?"

Thẩm Hành Vu lấy túi hương ra, sau đó rút ra một cái khăn, đổ đồ bên trong túi hương lên đó.

"Ngươi sẽ không vì lấy một nắm đất chứ?" Đỗ Trọng tặc lưỡi hai tiếng.

Thẩm Hành Vu rối rắm nhìn hắn một cái, sau đó mới nói: "Trong phủ này có quỷ, vừa rồi lúc chúng ta đi qua hành lang dài, ta nhìn thấy phía sau chậu hoa lớn lộ ra một góc màu vàng, bị ánh sáng chiếu vào, thế nhưng có thể có màu sắc, trong đó chỉ có đất không có hoa. Sau đó ta thừa dịp nhặt túi hương, đào một nắm đất, hai người xem đất này, xốp xốp mềm mềm, còn có chút ẩm ướt, hơn nữa cấu tạo và tính chất của đất là màu đen, rõ ràng đã được người chăm sóc tỉ mỉ, ẩm ướt này chứng tỏ, đất này rõ ràng là dùng để trồng hoa.

"Ý của ngươi là Khương Đại Hải biến phủ đệ của hắn như thế này trong một đêm?" Đỗ Trọng hỏi.

"Trong một đêm hẳn là không thể, nhưng cũng không thể quá dài, chúng ta cưỡi ngựa tới, tốc độ vốn nhanh, hơn nữa mấy ngày trước đều phong tỏa tin tức, cho nên Khương Đại Hải mới có thể bại lộ như vậy." Thẩm Hành Vu nói.

"Còn có một chỗ, trước kia khi ta ở phủ Thừa tướng, mỗi bữa ăn xong đều sẽ có người dọn đồ ăn thừa đi, có rất nhiều thứ cho heo ăn, có một số thứ trực tiếp cấp cho hạ nhân ăn, cho nên chúng ta có thể đi tìm một nơi như thế ở đây, nhìn một chút xem hàng ngày bọn họ xử lí đồ ăn thừa như thế nào. Ta nhớ rõ là ngày hôm qua Khương Đại Hải mặc quan phục mới tinh, sao đến hôm này liền đổi thành một bộ đồ cũ, thật là giả vờ tiết kiệm sao?" Thẩm Hành Vu nói.

"Hắc Ưng." Mộ Phi Chỉ từ nãy giờ không lên tiếng bỗng hô một tiếng, từ ngoài cửa sổ lập tức bay một đến cơn gió, gió thổi qua, người mới hạ xuống.

"Vừa rồi đã nghe rõ những lời Vương hậu nói chưa? Ngầm đi điều tra xem." Mộ Phi Chỉ nói.

"Nàng nói cái gì ngươi làm cái đó? Ngộ nhỡ Khương Đại Hải không ngu xuẩn như vậy thì sao?" Đỗ Trọng nhìn nam nhân chỉ thấy một mình thê tử, rất đáng ghét nói.

"Sư thúc, ngươi đã quên, tối hôm qua Khương Đại Hải dùng cơm chiều ở huyện thành nhỏ, tất nhiên hắn không có ngu xuẩn như vậy, nhưng không có nghĩa là người nha hắn cũng nghĩ như vậy, đã quen phú quý đột nhiên bắt bọn họ ăn rau dại, ngươi cảm thấy có thể sao?"Thẩm Hành Vu buồn bực nói một câu với Đỗ Trọng.

"Chúng ta mỏi mắt mong chờ." Đỗ Trọng cười hì hì như trước, áo choàng đỏ sậm vung lên, hắn dứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, không lên tiếng nói chuyện nữa.

Hắc Ưng chính là Hắc Ưng, Khương Đại Hải còn chưa có gọi người tới, hắn đã trở lại rồi.

"Thế nào? Tìm được đồ cho heo ăn sao?" Đỗ Trọng trêu đùa hỏi.

Hắc Ưng gật đầu.

"Cái gì?" Lúc này đến phiên Đỗ Trọng kinh ngạc.

"Sau đống rơm trong một hậu viện hẻo lánh có nuôi mấy con heo, nói đó thật sự có đồ ăn thừa, rất phong phú." Khóe miệng Hắc Ưng không ngừng run rẩy, hắn đường đường là người của Thiên Cơ lâu, vậy mà lại phải đi tìm heo, ngẫm lại thật cảm thấy buồn cười.

"Thật sự bị ta đoán trúng." Thẩm Hành Vu cũng bị chuyện này làm cho choáng váng.

"Có người đến." Mộ Phi Chỉ liếc mắt ra hiệu với Hắc Ưng, Hắc Ưng lập tức yên lặng không một tiếng động, trốn vào nội thất phía sau.

"Vương thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát." Khương Đại Hải đứng ở bên ngoài cửa hô to một tiếng.

"Cô vương đã biết." Mộ Phi Chỉ đáp.

...

Số người tập trung ít hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn người Thẩm Hành Vu, phần lớn những người này đều là thanh niên trai tráng, nhưng hiện tại thân thể gầy yếu, Thẩm Hành Vu rất hiếu kỳ, sao lại có ít người như vậy, nàng thừa dịp nấu dược hỏi nam nhân đang nằm phơi nắng bên cạnh trướng: "Vị đại ca này, sao trại này lại có ít người như vậy? Gia quyến của các ngươi đâu?" Đại bộ phận đều là nam nhân, vậy nữ nhân và tiểu hài tử đâu?

"Đều đã chết." Người nọ không chút khí lực nói với Thẩm Hành Vu: "Lão nhân và nữ nhân thân thể không tốt, kết quả không chịu được qua vài ngày liền tắt thở rồi."

"Thiên tai khó tránh, hạn hán lần này rất nghiêm trọng." Thẩm Hành Vu cảm thán nói, vừa muốn đứng dậy, lại nghe người nọ nói: "Thiên tai cái gì, căn bản là tai họa do người gây ra."

"Ngươi nói cái gì?" Thẩm Hành Vu ngừng bước, lại lần nữa ngồi xổm xuống.

Người nọ tóc tai vù xù ru rú ở bên cạnh trướng, sắc mặt chuyển vàng, đang cố gắng nâng cánh tay khô gầy lên, chỉ chỉ về phía đông, nói: "Người trong nhà ta không sợ chết, phía đông vốn có một con đập lớn, kết quả một lần mưa to liền vỡ đập, đừng nói là nước, ngay cả một cọng cỏ cũng không sống được."

"Đập chứa nước không hề có tác dụng sao? Triều đình không cho người tu sửa sao?" Thẩm Hành Vu bị tin tức này làm cho chấn động, nàng vẫn cho rằng bảy phần là do thiên tai, ba phần là do con người, nhưng hiện giờ xem ra có vẻ thành chín phần do người, một phần thiên tai.

"Bạc đều bị nuốt hết, tu sửa đập chỉ là hổ giấy." Nam nhân mím miệng lắc đầu, sau đó hắn lại chậm rãi quay đầu lại, chỉ vào người mặc trang phục quan binh: "Đều là sâu hút máu."

"Ngươi đang nói cái gì?" Một quan binh ở gần đó thấy nam nhân chỉ vào mình, vì thế đi trới quát nam nhân một câu, vung cây gậy trong tay lên muốn đánh nam nhân kia.

"Cút." Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, quát lên một tiếng với hắn.

"Cô nương không cần cứu ta, ta phải đi tìm vợ con ta, bọn họ còn ở dưới lòng đất chờ ta đấy!" Nam nhân đối với chuyện quan binh đánh người gần như không có vẻ gì là kinh ngạc, thái độ như vậy không khỏi làm Thẩm Hành Vu thấy hoài nghi, trước khi bọn họ đến, nơi này cũng từng có chuyện như vậy sao, còn có cái đập lớn kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đã nuốt mất bạc.

"Ngồi ở đây làm gì?" Mộ Phi Chỉ đi tra xét bên ngoài trở về, chỉ thấy Thẩm Hành Vu ngồi xổm nói chuyện với người nằm cạnh trướng, Mộ Phi Chỉ nhớ lúc nãy quay đầu nhìn, cũng thấy Thẩm Hành Vu ngồi ở tư thế này, hắn sợ nàng ngồi lâu sẽ choáng váng, liền ôm nàng đứng lên.

"Phu quân, bảo Hắc Ưng truyền tin tức cho người của Thiên Cơ lâu, lập tức đi thăm dò đập nước ở Hải Thành." Thẩm Hành Vu hoàn hồn, cầm lấy tay áo của Mộ Phi Chỉ nói.

"Đập nước có vấn đề?" Đầu óc Mộ Phi Chỉ tinh tế như thế nào, hắn vừa nghe Thẩm Hành Vu nói đến đập nước, đầu óc lập tức nghĩ đến khả năng này, hắn gật đầu, nói: "Được."

Chuyện sắc thuốc cần phải nắm chắc độ lửa, Thẩm Hành Vu không dám nhờ người khác, cho nên, nói vài câu với Mộ Phi Chỉ xong liền chạy tới lều nấu dược. Cho nên nàng và Mộ Phi Chỉ đều không phát hiện, sau khi bọn họ rời đi, mội nạn dân ngồi cách đó không xa đứng dậy rất có sức sống, đầu tiên hắn lén lút nhìn xung quanh một cái, sau đó kéo người nam nhân vừa nói chuyện với Thẩm Hành Vu đi ra ngoài.

"Ngươi tới giết ta?" Nam nhân kia xem như không có chuyện gì, vô cùng nhiệt tình nói với người đó, rồi bỗng nhiên thì thào một câu: "Ngươi là người làm vườn trong nhà tri phủ, ha ha."

"Ngươi muốn chết..." Người nọ từ trong lồng ngực lấy ra một viên thuốc, đưa đến trong miệng nam nhân kia, sau đó mới vỗ vỗ tay, cười lạnh nói: "Đời sau nhớ kỹ, đầu lưỡi không cần quá dài, đỡ phải giống như mấy người nhiều chuyện."

Một lúc lâu sau, thấy nam nhân kia đã tắt thở người nọ liền đá một cước, lại nhìn xung quanh, lúc này mới rời đi. Nhưng hắn thật không ngờ, tất cả việc làm của hắn không lọt vào trong mắt Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu, nhưng lại bị Hắc Ưng nhìn thấy.

Còn đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương