Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
-
Chương 35: Đau lòng
Editor: QUỳnh
Mộ Phi Chỉ cười cười: "Tất nhiên."
"Ta mơ hồ có thể đoán được kế hoạch của các chàng là gì, nhưng mà chàng không sợ ảnh hưởng đến danh dự của tỷ ấy sao?" Thẩm Hành Vu còn có chút lo lắng, tuy là không đoán ra, nhưng khi nghe muốn tuyển phò mã, trong lòng nàng liền hiểu rõ vài phần.
"A Vu, trên đời này có một người nam nhân yêu nàng giống như ta yêu nàng, hắn sẽ không dễ dàng để Vương tỷ gả cho bất kỳ kẻ nào khác, theo ý hắn, Vương tỷ chỉ có thể là người của hắn." Lời nói của Mộ Phi Chỉ gợi lên lòng hiếu kỳ trong lòng Thẩm Hành Vu.
"Chính là Phong Dự mà chàng từng nói đến kia sao?" Thẩm Hành Vu nghe đến nghiện, luôn tò mò nam nhân càn rỡ mà Mộ Tê Hoàng ái mộ là dạng nam nhân gì.
"Nàng muốn ta kể chuyện xưa cho nàng nghe?" Mộ Phi Chỉ nhíu mày nhìn Thẩm Hành Vu.
"Thế nào? Chàng có ý kiến?" Thẩm Hành Vu rất phiền lòng, thời điểm mấu chốt lại mắc kẹt trong cổ, đây là muốn trêu chọc người à?
"Qua đây, để ta ôm." Mộ Phi Chỉ vươn tay về phía Thẩm Hành Vu.
Vì muốn nghe chuyện xưa này, Thẩm Hành Vu đành phải chạy tới trong lòng hắn, Thẩm Hành Vu di chuyển, Cầu Cầu cũng đi theo bên cạnh chân nàng.
Khi nàng đi đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ ôm nàng ngồi ở trên đùi, Thẩm Hành Vu phát hiện, Mộ Phi Chỉ đặc biệt thích ôm nàng như vậy, cho dù là giống như ôm tiểu hài tử.
"Nói đi." Thẩm Hành Vu nhéo cằm Mộ Phi Chỉ, dường như muốn nhéo để giải hận.
"Ta đã nói qua với nàng, khi ta bốn tuổi phụ vương và mẫu hậu đã không còn, khi đó bốn bề là địch, nhưng khi đó người gánh vác tất cả mọi chuyện đều là Vương tỷ. Nàng chỉ lớn hơn ta ba tuổi, năm đó mới bảy tuổi, Phong Dự là thị vệ mà Phụ vương ban cho Vương tỷ, lúc đó cũng chỉ có mười tuổi. Ngay tại năm ấy, Vương tỷ tiếp quản Thiên Cơ lâu, một đứa trẻ nhỏ tuổi phải làm lâu chủ của Thiên Cơ Lâu. Rất kinh ngạc phải không?" Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên, sau đó áp đầu nàng vào trong ngực hắn, sau đó nói tiếp: "Vương tỷ một mặt cố gắng thích ứng với thân phận mới, một mặt ném ta tới Thiên Cơ lâu để tôi luyện, đến khi ta mười hai tuổi chân chính chấp chưởng quyền lực, trong tám năm kia toàn bộ ba người chúng ta đều hỗ trợ lẫn nhau. Ta còn nhỏ, thường bị ném vào Thiên Cơ lâu, cho nên ở bên cạnh Vương tỷ luôn là Phong Dự, nàng nên hiểu, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên giữa hai người liền nảy sinh tình cảm, nhưng Phong Dự là người cực kỳ để ý, có một lần trên yến hội, có người muốn hứa hôn cho Vương tỷ, Vương tỷ còn chưa nói gì, Phong Dự liền đứng không nổi, kém chút còn đánh chết người nọ, sau đó có người nói Phong Dự không xứng với Công chúa, cũng vì nguyên nhân này nên Phong Dự mới có thể rời khỏi kinh đô, mò mẫm lăn lộn trên sa trường, hàng năm trừ bỏ gửi về một phong thư còn lại đều không có tin tức, Vương tỷ lại là người kiêu ngạo, chưa bao giờ chủ động xuất kích, cho nên mới làm ra tình huống hiện tại." Mộ Phi Chỉ chậm rãi nói.
"Vậy hiện giờ Phong Dự giữ chức vị gì?" Thẩm Hành Vu hỏi, thực ra nàng cảm thấy cách làm của Phong Dự không có gì sai, lấy phận thận một người thị vệ để cưới trưởng công chúa Mộ Tê Hoàng thì hoàn toàn không thể, ít nhất cũng phải kiến bản thân mình cường đại hơn mới có thể xứng đôi với nữ nhân này.
"Hộ quốc Đại tướng quân." Nói đến Phong Dự, hình như Mộ Phi Chỉ luôn không ngừng cười được: "Người kia tuy đầu óc có chút ương bướng, nhưng mang binh đánh giặc thì không tệ."
"Trẻ tuổi như vậy mà đã là Hộ quốc đại tướng quân, quả là cũng không tệ lắm." Thẩm Hành Vu ghé sát vào người Mộ Phi Chỉ, giọng điệu rất đứng đắn nói: "Để hắn trở về đi."
"Không biết Vương tỷ còn có thể nhẫn được không? Hai người đó đều có thể nhẫn, nếu là ta, nhất định phải..." Nói được một nửa, Mộ Phi Chỉ chợt im bặt.
"Nếu là chàng, chàng sẽ làm thế nào?" Thẩm Hành Vu hỏi.
Mộ Phi Chỉ cười có chút ai muội, hắn giãn hai hàng lông mày ra, đầu tiên hắn cúi đầu cắn một ngụm lên tai Thẩm Hành Vu, sau đó mới nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu là ta, nhất định phải khiến người nọ trở thành của ta, ta mới yên tâm đi đánh giặc thắng công danh."
"Chàng không sợ ta bị người khác lừa đi sao? Thế sự khó lường, chàng có thể tin tưởng?" Thẩm Hành Vu không thể gật bừa với hắn: "Nếu khi chàng đi đánh giặc đúng lúc Công chúa bị quân địch coi trọng, Phò mã lại đi cùng với những người khác, chàng muốn ta thủ cả đời sao? Mộ Phi Chỉ, chàng thật sự có thể gây tai họa cho người nha!"
"Mấy chuyện này đời sau nàng lại lo lắng đi, dù sao đời này nàng đã bị ta bắt nhốt, nói không chừng nơi này đã có cục cưng rồi." Tay Mộ Phi Chỉ không có ý tốt vuốt ve bụng Thẩm Hành Vu.
"Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, ngày ta tự do còn chưa đủ đâu, bây giờ chưa nghĩ muốn làm nương." Hiện tại Thẩm Hành Vu còn chưa chuẩn bị tốt để làm nương, trên thực tế làm vợ của Mộ Phi Chỉ cũng là một việc quá đáo, sao lại có thể đáp ứng hắn chứ.
"Ta cũng chưa nghĩ đến." Mộ Phi Chỉ bưng trà để Thẩm Hành Vu nhấp một ngụm, sau đó liền đặt cốc xuống, giọng điệu chua xót, nói: "Đã có một con cẩu tranh thủ tình cảm, ta cũng không nghĩ muốn có thêm một đứa con."
"..."
"Nếu như tiểu tử này đến đây trước thời hạn, ta phải huấn luyện hắn từ sớm, chờ khi hắn mười tuổi chúng ta liền ra ngoài ngao du thiên hạ, để hắn ở lại giữ nhà."
"..."
"A Vu, nàng cảm thấy ý tưởng này tàn nhẫn sao? Nhưng khi ta bốn tuổi đã ngồi lên vương vị rồi." Mộ Phi Chỉ cực kỳ thoải mái nói.
Thẩm Hành Vu đột nhiên dang tay ôm lấy hắn, ngay sau khi hắn nói xong câu nói kia. Bởi vì thân thể kề sát nhau cho nên Thẩm Hành Vu có thể cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Mộ Phi Chỉ, vỗ nhẹ vào lưng hắn đến khi người hắn trở nên mềm mại lại. Đien an!le!quy!donnnnThật ra nàng cũng không biết vì sao mình lại xúc động như vậy, giống như không rõ bản thân mình vì sao lại tiếp nhận Mộ Phi Chỉ nhanh như vậy, nghe thấy lời hắn nói, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh mình hồi nhỏ với cái sọt trên lưng đi lên núi.
"Sao vậy?" Không có giọng điệu trêu đùa, giọng nói của Mộ Phi Chỉ có chút khàn khàn.
"Chỉ là có chút đau lòng." Ta đau lòng, càng đau lòng chàng.
Mộ Phi Chỉ cười cười: "Tất nhiên."
"Ta mơ hồ có thể đoán được kế hoạch của các chàng là gì, nhưng mà chàng không sợ ảnh hưởng đến danh dự của tỷ ấy sao?" Thẩm Hành Vu còn có chút lo lắng, tuy là không đoán ra, nhưng khi nghe muốn tuyển phò mã, trong lòng nàng liền hiểu rõ vài phần.
"A Vu, trên đời này có một người nam nhân yêu nàng giống như ta yêu nàng, hắn sẽ không dễ dàng để Vương tỷ gả cho bất kỳ kẻ nào khác, theo ý hắn, Vương tỷ chỉ có thể là người của hắn." Lời nói của Mộ Phi Chỉ gợi lên lòng hiếu kỳ trong lòng Thẩm Hành Vu.
"Chính là Phong Dự mà chàng từng nói đến kia sao?" Thẩm Hành Vu nghe đến nghiện, luôn tò mò nam nhân càn rỡ mà Mộ Tê Hoàng ái mộ là dạng nam nhân gì.
"Nàng muốn ta kể chuyện xưa cho nàng nghe?" Mộ Phi Chỉ nhíu mày nhìn Thẩm Hành Vu.
"Thế nào? Chàng có ý kiến?" Thẩm Hành Vu rất phiền lòng, thời điểm mấu chốt lại mắc kẹt trong cổ, đây là muốn trêu chọc người à?
"Qua đây, để ta ôm." Mộ Phi Chỉ vươn tay về phía Thẩm Hành Vu.
Vì muốn nghe chuyện xưa này, Thẩm Hành Vu đành phải chạy tới trong lòng hắn, Thẩm Hành Vu di chuyển, Cầu Cầu cũng đi theo bên cạnh chân nàng.
Khi nàng đi đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ ôm nàng ngồi ở trên đùi, Thẩm Hành Vu phát hiện, Mộ Phi Chỉ đặc biệt thích ôm nàng như vậy, cho dù là giống như ôm tiểu hài tử.
"Nói đi." Thẩm Hành Vu nhéo cằm Mộ Phi Chỉ, dường như muốn nhéo để giải hận.
"Ta đã nói qua với nàng, khi ta bốn tuổi phụ vương và mẫu hậu đã không còn, khi đó bốn bề là địch, nhưng khi đó người gánh vác tất cả mọi chuyện đều là Vương tỷ. Nàng chỉ lớn hơn ta ba tuổi, năm đó mới bảy tuổi, Phong Dự là thị vệ mà Phụ vương ban cho Vương tỷ, lúc đó cũng chỉ có mười tuổi. Ngay tại năm ấy, Vương tỷ tiếp quản Thiên Cơ lâu, một đứa trẻ nhỏ tuổi phải làm lâu chủ của Thiên Cơ Lâu. Rất kinh ngạc phải không?" Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu lên, sau đó áp đầu nàng vào trong ngực hắn, sau đó nói tiếp: "Vương tỷ một mặt cố gắng thích ứng với thân phận mới, một mặt ném ta tới Thiên Cơ lâu để tôi luyện, đến khi ta mười hai tuổi chân chính chấp chưởng quyền lực, trong tám năm kia toàn bộ ba người chúng ta đều hỗ trợ lẫn nhau. Ta còn nhỏ, thường bị ném vào Thiên Cơ lâu, cho nên ở bên cạnh Vương tỷ luôn là Phong Dự, nàng nên hiểu, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên giữa hai người liền nảy sinh tình cảm, nhưng Phong Dự là người cực kỳ để ý, có một lần trên yến hội, có người muốn hứa hôn cho Vương tỷ, Vương tỷ còn chưa nói gì, Phong Dự liền đứng không nổi, kém chút còn đánh chết người nọ, sau đó có người nói Phong Dự không xứng với Công chúa, cũng vì nguyên nhân này nên Phong Dự mới có thể rời khỏi kinh đô, mò mẫm lăn lộn trên sa trường, hàng năm trừ bỏ gửi về một phong thư còn lại đều không có tin tức, Vương tỷ lại là người kiêu ngạo, chưa bao giờ chủ động xuất kích, cho nên mới làm ra tình huống hiện tại." Mộ Phi Chỉ chậm rãi nói.
"Vậy hiện giờ Phong Dự giữ chức vị gì?" Thẩm Hành Vu hỏi, thực ra nàng cảm thấy cách làm của Phong Dự không có gì sai, lấy phận thận một người thị vệ để cưới trưởng công chúa Mộ Tê Hoàng thì hoàn toàn không thể, ít nhất cũng phải kiến bản thân mình cường đại hơn mới có thể xứng đôi với nữ nhân này.
"Hộ quốc Đại tướng quân." Nói đến Phong Dự, hình như Mộ Phi Chỉ luôn không ngừng cười được: "Người kia tuy đầu óc có chút ương bướng, nhưng mang binh đánh giặc thì không tệ."
"Trẻ tuổi như vậy mà đã là Hộ quốc đại tướng quân, quả là cũng không tệ lắm." Thẩm Hành Vu ghé sát vào người Mộ Phi Chỉ, giọng điệu rất đứng đắn nói: "Để hắn trở về đi."
"Không biết Vương tỷ còn có thể nhẫn được không? Hai người đó đều có thể nhẫn, nếu là ta, nhất định phải..." Nói được một nửa, Mộ Phi Chỉ chợt im bặt.
"Nếu là chàng, chàng sẽ làm thế nào?" Thẩm Hành Vu hỏi.
Mộ Phi Chỉ cười có chút ai muội, hắn giãn hai hàng lông mày ra, đầu tiên hắn cúi đầu cắn một ngụm lên tai Thẩm Hành Vu, sau đó mới nói nhỏ bên tai nàng: "Nếu là ta, nhất định phải khiến người nọ trở thành của ta, ta mới yên tâm đi đánh giặc thắng công danh."
"Chàng không sợ ta bị người khác lừa đi sao? Thế sự khó lường, chàng có thể tin tưởng?" Thẩm Hành Vu không thể gật bừa với hắn: "Nếu khi chàng đi đánh giặc đúng lúc Công chúa bị quân địch coi trọng, Phò mã lại đi cùng với những người khác, chàng muốn ta thủ cả đời sao? Mộ Phi Chỉ, chàng thật sự có thể gây tai họa cho người nha!"
"Mấy chuyện này đời sau nàng lại lo lắng đi, dù sao đời này nàng đã bị ta bắt nhốt, nói không chừng nơi này đã có cục cưng rồi." Tay Mộ Phi Chỉ không có ý tốt vuốt ve bụng Thẩm Hành Vu.
"Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, ngày ta tự do còn chưa đủ đâu, bây giờ chưa nghĩ muốn làm nương." Hiện tại Thẩm Hành Vu còn chưa chuẩn bị tốt để làm nương, trên thực tế làm vợ của Mộ Phi Chỉ cũng là một việc quá đáo, sao lại có thể đáp ứng hắn chứ.
"Ta cũng chưa nghĩ đến." Mộ Phi Chỉ bưng trà để Thẩm Hành Vu nhấp một ngụm, sau đó liền đặt cốc xuống, giọng điệu chua xót, nói: "Đã có một con cẩu tranh thủ tình cảm, ta cũng không nghĩ muốn có thêm một đứa con."
"..."
"Nếu như tiểu tử này đến đây trước thời hạn, ta phải huấn luyện hắn từ sớm, chờ khi hắn mười tuổi chúng ta liền ra ngoài ngao du thiên hạ, để hắn ở lại giữ nhà."
"..."
"A Vu, nàng cảm thấy ý tưởng này tàn nhẫn sao? Nhưng khi ta bốn tuổi đã ngồi lên vương vị rồi." Mộ Phi Chỉ cực kỳ thoải mái nói.
Thẩm Hành Vu đột nhiên dang tay ôm lấy hắn, ngay sau khi hắn nói xong câu nói kia. Bởi vì thân thể kề sát nhau cho nên Thẩm Hành Vu có thể cảm nhận được thân thể cứng ngắc của Mộ Phi Chỉ, vỗ nhẹ vào lưng hắn đến khi người hắn trở nên mềm mại lại. Đien an!le!quy!donnnnThật ra nàng cũng không biết vì sao mình lại xúc động như vậy, giống như không rõ bản thân mình vì sao lại tiếp nhận Mộ Phi Chỉ nhanh như vậy, nghe thấy lời hắn nói, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh mình hồi nhỏ với cái sọt trên lưng đi lên núi.
"Sao vậy?" Không có giọng điệu trêu đùa, giọng nói của Mộ Phi Chỉ có chút khàn khàn.
"Chỉ là có chút đau lòng." Ta đau lòng, càng đau lòng chàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook