Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế
-
Chương 13: Diễn giỏi quá
Thẩm Hành Vu đi ra khỏi phòng, trong sân đã tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, thi thể các tử sĩ nằm trong sân, máu đỏ chảy ra từ trong miệng bọn họ.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi, Thẩm Hành Vu bước qua những thi thể kia đi tới phòng Đỗ Trọng ở đối diện. Gian phòng của Đỗ Trọng rõ ràng chính là mục tiêu bắn của những tử sĩ kia, trên cửa sổ đầy mũi tên. Mở cửa phòng, trên mặt đất, mặt bàn mặt ghế đều là mũi tên.
“Sư thúc, thúc đang ở đâu? Còn sống thì thốt lên một tiếng đi.” Thẩm Hành Vu trực tiếp đi tới trường, đến gần xem xét, chăn và gối trên giường biến mất không thấy đâu. Trong lòng nàng hiểu rõ, vướn tay gõ và hô với ván giường.
Một lúc sau, phía dưới mới truyền tới một tiếng cười ha ha, ván giường bị mở ra, Đỗ Trọng bò từ trong ra, ghét bỏ vỗ vỗ lên người mình, không vui nói: “Cái ám thất này không biết đã bao lâu không sử dụng, cả phòng đầy mùi nấm mốc. Ta thật sự nghi ngờ, có phải người trong Quân cơ quanh cũng không biết trong này có ám thất không.”
Thẩm Hành Vu được hắn nhắc nhở mới phản ứng được, vừa rồi nàng vẫn bị Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực, chóp mũi đều là hương vị của Mộ Phi Chỉ, nếu quả thật giống như Đỗ Trọng nói, cơ quan không nhạy, bên trong lại ẩm mốc, sợ rằng ám thất này chưa được dùng tới, Quân cơ doanh này cũng có chút thú vị.
Đỗ Trọng leo ra, áo choàng màu đỏ sậm bị dính rất nhiều bụi bặm, nhìn đống bừa bộn trên đất mà hắn cũng không có chút kinh ngạc nào. Hắn chỉ ra bên ngoài, nói với Thẩm Hành Vu: “Ta muốn thay y phục, ngươi tránh đi.”
“Quần áo quỷ y sợ là không đổi được nữa, hơn tám trăm người hai vị cứu chữa ngày hôm qua không ai còn sống, tất cả đều thất khiếu chảy máu mà chết, ta đã phái người truyền tin cho Vương thượng, trước khi thánh chỉ chưa ra, hai vị chỉ có thể ủy khuất một chút. Người tới.” Dư Thiếu Bình vừa dứt lời thì có thị vệ tiến lên muốn dẫn hai người đi.
Trên mặt Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng đều có chút kinh ngạc nho nhỏ, ánh mắt Dư Thiếu Bình xẹt qua mặt hai người, có chút phiền não nói với bọn họ: “Mặc dù 800 người không nhiều lắ, nhưng một khi mất đi 800 người này thì mạng lưới tình báo sẽ bị đứt mắt xích. Hạ quan là tổng quản của Quân cơ doanh, không thể ngồi yên không để ý tới.”
“Dư tướng quân, ta muốn đi nhìn một chút, ngươi có thể sắp xếp không?” Thẩm Hành Vu bài xích, thoát khỏi việc thị vệ chạm vào, quật cường nói với Dư Thiếu Bình.
“Đúng đúng, ta cũng muốn đi xem, vấn đề này có chút kỳ quặc.” Đỗ Trọng đồng ý với lời nói của Thẩm Hành Vu.
“Cũng được, đi trước dẫn đường.” Dư Thiếu Bình chỉ do dự một chút rồi đồng ý.
Đỗ Trọng và Thẩm Hành Vu cũng không nói gì, lúc hai người tới khách phòng, đã có người bầy từng thi thể ra ngoài, hai người đi vào trong, ngồi xổm xuống bên cạnh những người kia. Đỗ Trọng có bệnh thích sạch sẽ rất nặng, chỉ nhìn chằm chằm vào ngũ quan những người kia, Thẩm Hành Vu không chú ý nhiều như vậy, nàng vươn tay lật mí mắt những người kia.
“Kỳ lạ, ta không thấy có điều gì khác thường, phương thuốc hôm qua là ta mở, ta không thể nào mở sai thuốc được! Sư thúc, người thấy vấn đề gì sao?” Ánh mắt Thẩm Hành Vu rất kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hành Vu, trong mắt hiện lên mỉm cười, hắn lắc đầu, lại phát ra một tràng cười quái dị: “Độc kỳ quái.”
“Có phải trong phương thuốc của các ngươi có thuốc xung khắc lẫn nhau?” Dư Thiếu Bình hỏi hai người.
“Không có khả năng.”
“Không có khả năng.” Hai người đáp cùng lúc.
Dư Thiếu Bình bình vẻ mặt của hai người, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vương thượng sắp đến đây, hai vị theo ta đến phòng trước, chuyện này, hai vị nên cấp cho Quân cơ doanh một cái công đạo.”
“Tại sao có thể như vậy? Vì sao ta không nhìn ra?” Thẩm Hành Vu nóng nảy kêu lên.
“Tướng quân, Vương thượng đã đến.” Đúng lúc này có người tới bẩm báo.
“Hai vị, đắc tội.” Dư Thiếu Bình ra lệnh một tinegs, đã có người áp Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng lên, đi theo sau Dư Thiếu Bình bước tới sảnh.
...
“A Vu, nàng... Có chuyện gì thế?” Mộ Phi Chỉ vừa thấy Thẩm Hành Vu bị người ép, lập tức từ trên ghế đứng lên, cất bước đi về phía Thẩm Hành Vu.
“Những người kia vô duyên vô cớ trúng độc chết, hai chúng ta không tránh khỏi liên quan.” Thẩm Hành Vu được thả cánh tay ta, nàng kéo khuôn mặt, lúc nhìn thấy moc lập tức cúi đầu, bả vai hơi run, giống như đang nức nở.
Mộ Phi Chỉ thấy vậy thì tiến lên ôm nàng vào ngực. Hắn vươn tay qua đầu nàng, giọng điệu có chút lạnh lùng hỏi Dư Thiếu Bình: “Dư tổng quan, chuyện còn chưa điều tra ra mà ngươi đã muốn dùng hình phạt riêng trước sao?” Một tay Mộ Phi Chỉ vuốt vẻ cô tay Thẩm Hành Vu, đó là nơi nàng vừa bị người khác chạm vào.
“Vương thượng, chuyện hơn tám trăm sinh mạng của huynh đệ trong Quân cơ doanh, hạ quan không dám lừa dối, chỉ có Quỷ y và Vương hậu tiếp xúc với những huynh đệ kia.” Thái độ Dư Thiếu Bình không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Vậy ý của Dư ái khanh thế nào?” Mộ Phi Chỉ nhìn Dư Thiếu Bình với ánh mắt bao che khuyết đimể.
“Tra lại sự việc, nhưng hẳn là phải giam hai vị này lại, sau khi tra ra manh mối sẽ quyết định.” Dư Thiếu Bình nói.
“Hao tổn hơn tám trăm người, xác thực nên tra cho rõ, nhưng mà, Vương hậu của cô vương sao có thể bị giam ở đại lai. Thế này đi, trước tiên giam Vương hậu và Đỗ Trọng tại biệt viện Sơn Thành, do thị vệ nội cung trông coi, về phần chuyện trúng độc, giao cho Đại Lý Tự giám thị, sao?” Mộ Phi Chỉ hạ queets định.
“Vương thượng, điều này... điều này không hợp lý.” Dư Thiếu Bình nhìn nữ nhận bị moc ôm vào trong ngực, với Đỗ Trọng mặt không thay đổi ở bên, trong lòng có chút không cam chịu: “Vương pháp của Hoài Nam, giết người thì đền mạng, hơn nữa đây là 800 mạng người.”
“Đúng là giết người phải đền mạng, nhưng mà ngươi có chứng cớ gì chứng mình chuyện này do hai người họ gây nên?” Khí tràng Mộ Phi Chỉ càng lớn hơn, cuối cùng làm Dư Thiếu Bình không nói ra lời.
“Được rồi, chuyện này quyết định như thế, người tới, đưa Quỷ y và Vương hậu đi.” Mộ Phi Chỉ hơi rời Thẩm Hành Vu, trước mặt mọi người hôn trán nàng, vuốt tóc nàng và dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng đi đón nàng.”
Mọi người ở đây đều bị động tác của Mộ Phi Chỉ làm cho kinh sợ, Vương thượng anh danh của bọn họ che chở cho một nữ nhân trước mặt mọi người, hơn nữa... hơn nữa còn xưng ta trước mặt nữ nhân kia... Thật là kinh hãi.
Thị vệ đưa Đỗ Trọng đi, lúc đi ngang qua Dư Thiếu Bình, đột nhiên Đỗ Trọng hỏi một câu: “Dư tướng quân, gần Quân cơ doanh có ngầm dấu kỹ viện hoặc thanh lâu không?”
Cả người Dư Thiếu Bình run lên, ánh mắt quay lại nhìn Đỗ Trọng mang theo vài phần khiếp sợ, nhưng lập tức lắc đầu: “Quỷ y suy nghĩ nhiều.”
“Vậy sao?” Đỗ Trọng cười ha ha hai tiếng, đi theo thị vệ đi xa.
...
“Mộ Phi Chỉ, hôm nay ngươi diễn giỏi qua, ngươi có biết lúc nhìn thấy ngươi ở tiền thính suýt nữa ta đã cười rồi.” Thẩm Hành Vu ngồi trước bàn, nói với nam nhân nằm trên giường ở sau lưng: “Nhưng mà tốc độ của người thật là nhanh, lại còn thay long bào được.”
“May mà ta đã nhìn ra, tiến lên ôm nàng, nếu không tuồng vui hôm nay đã hỏng trong tay nàng rồi.” Mộ Phi Chỉ nằm trên giường, lấy từng miếng bồ đào bỏ vào miệng.”
“Này, ngươi nói đi, khuya hôm nay có người tới ám sát Đỗ Trọng thật à?” Thẩm Hành Vu xoay người hỏi hắn.
“A Vu, nên ngủ rồi.” Mộ Phi Chỉ hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
“Lên đi rồi ta sẽ cho nàng biết.”
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi, Thẩm Hành Vu bước qua những thi thể kia đi tới phòng Đỗ Trọng ở đối diện. Gian phòng của Đỗ Trọng rõ ràng chính là mục tiêu bắn của những tử sĩ kia, trên cửa sổ đầy mũi tên. Mở cửa phòng, trên mặt đất, mặt bàn mặt ghế đều là mũi tên.
“Sư thúc, thúc đang ở đâu? Còn sống thì thốt lên một tiếng đi.” Thẩm Hành Vu trực tiếp đi tới trường, đến gần xem xét, chăn và gối trên giường biến mất không thấy đâu. Trong lòng nàng hiểu rõ, vướn tay gõ và hô với ván giường.
Một lúc sau, phía dưới mới truyền tới một tiếng cười ha ha, ván giường bị mở ra, Đỗ Trọng bò từ trong ra, ghét bỏ vỗ vỗ lên người mình, không vui nói: “Cái ám thất này không biết đã bao lâu không sử dụng, cả phòng đầy mùi nấm mốc. Ta thật sự nghi ngờ, có phải người trong Quân cơ quanh cũng không biết trong này có ám thất không.”
Thẩm Hành Vu được hắn nhắc nhở mới phản ứng được, vừa rồi nàng vẫn bị Mộ Phi Chỉ ôm trong ngực, chóp mũi đều là hương vị của Mộ Phi Chỉ, nếu quả thật giống như Đỗ Trọng nói, cơ quan không nhạy, bên trong lại ẩm mốc, sợ rằng ám thất này chưa được dùng tới, Quân cơ doanh này cũng có chút thú vị.
Đỗ Trọng leo ra, áo choàng màu đỏ sậm bị dính rất nhiều bụi bặm, nhìn đống bừa bộn trên đất mà hắn cũng không có chút kinh ngạc nào. Hắn chỉ ra bên ngoài, nói với Thẩm Hành Vu: “Ta muốn thay y phục, ngươi tránh đi.”
“Quần áo quỷ y sợ là không đổi được nữa, hơn tám trăm người hai vị cứu chữa ngày hôm qua không ai còn sống, tất cả đều thất khiếu chảy máu mà chết, ta đã phái người truyền tin cho Vương thượng, trước khi thánh chỉ chưa ra, hai vị chỉ có thể ủy khuất một chút. Người tới.” Dư Thiếu Bình vừa dứt lời thì có thị vệ tiến lên muốn dẫn hai người đi.
Trên mặt Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng đều có chút kinh ngạc nho nhỏ, ánh mắt Dư Thiếu Bình xẹt qua mặt hai người, có chút phiền não nói với bọn họ: “Mặc dù 800 người không nhiều lắ, nhưng một khi mất đi 800 người này thì mạng lưới tình báo sẽ bị đứt mắt xích. Hạ quan là tổng quản của Quân cơ doanh, không thể ngồi yên không để ý tới.”
“Dư tướng quân, ta muốn đi nhìn một chút, ngươi có thể sắp xếp không?” Thẩm Hành Vu bài xích, thoát khỏi việc thị vệ chạm vào, quật cường nói với Dư Thiếu Bình.
“Đúng đúng, ta cũng muốn đi xem, vấn đề này có chút kỳ quặc.” Đỗ Trọng đồng ý với lời nói của Thẩm Hành Vu.
“Cũng được, đi trước dẫn đường.” Dư Thiếu Bình chỉ do dự một chút rồi đồng ý.
Đỗ Trọng và Thẩm Hành Vu cũng không nói gì, lúc hai người tới khách phòng, đã có người bầy từng thi thể ra ngoài, hai người đi vào trong, ngồi xổm xuống bên cạnh những người kia. Đỗ Trọng có bệnh thích sạch sẽ rất nặng, chỉ nhìn chằm chằm vào ngũ quan những người kia, Thẩm Hành Vu không chú ý nhiều như vậy, nàng vươn tay lật mí mắt những người kia.
“Kỳ lạ, ta không thấy có điều gì khác thường, phương thuốc hôm qua là ta mở, ta không thể nào mở sai thuốc được! Sư thúc, người thấy vấn đề gì sao?” Ánh mắt Thẩm Hành Vu rất kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hành Vu, trong mắt hiện lên mỉm cười, hắn lắc đầu, lại phát ra một tràng cười quái dị: “Độc kỳ quái.”
“Có phải trong phương thuốc của các ngươi có thuốc xung khắc lẫn nhau?” Dư Thiếu Bình hỏi hai người.
“Không có khả năng.”
“Không có khả năng.” Hai người đáp cùng lúc.
Dư Thiếu Bình bình vẻ mặt của hai người, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vương thượng sắp đến đây, hai vị theo ta đến phòng trước, chuyện này, hai vị nên cấp cho Quân cơ doanh một cái công đạo.”
“Tại sao có thể như vậy? Vì sao ta không nhìn ra?” Thẩm Hành Vu nóng nảy kêu lên.
“Tướng quân, Vương thượng đã đến.” Đúng lúc này có người tới bẩm báo.
“Hai vị, đắc tội.” Dư Thiếu Bình ra lệnh một tinegs, đã có người áp Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng lên, đi theo sau Dư Thiếu Bình bước tới sảnh.
...
“A Vu, nàng... Có chuyện gì thế?” Mộ Phi Chỉ vừa thấy Thẩm Hành Vu bị người ép, lập tức từ trên ghế đứng lên, cất bước đi về phía Thẩm Hành Vu.
“Những người kia vô duyên vô cớ trúng độc chết, hai chúng ta không tránh khỏi liên quan.” Thẩm Hành Vu được thả cánh tay ta, nàng kéo khuôn mặt, lúc nhìn thấy moc lập tức cúi đầu, bả vai hơi run, giống như đang nức nở.
Mộ Phi Chỉ thấy vậy thì tiến lên ôm nàng vào ngực. Hắn vươn tay qua đầu nàng, giọng điệu có chút lạnh lùng hỏi Dư Thiếu Bình: “Dư tổng quan, chuyện còn chưa điều tra ra mà ngươi đã muốn dùng hình phạt riêng trước sao?” Một tay Mộ Phi Chỉ vuốt vẻ cô tay Thẩm Hành Vu, đó là nơi nàng vừa bị người khác chạm vào.
“Vương thượng, chuyện hơn tám trăm sinh mạng của huynh đệ trong Quân cơ doanh, hạ quan không dám lừa dối, chỉ có Quỷ y và Vương hậu tiếp xúc với những huynh đệ kia.” Thái độ Dư Thiếu Bình không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Vậy ý của Dư ái khanh thế nào?” Mộ Phi Chỉ nhìn Dư Thiếu Bình với ánh mắt bao che khuyết đimể.
“Tra lại sự việc, nhưng hẳn là phải giam hai vị này lại, sau khi tra ra manh mối sẽ quyết định.” Dư Thiếu Bình nói.
“Hao tổn hơn tám trăm người, xác thực nên tra cho rõ, nhưng mà, Vương hậu của cô vương sao có thể bị giam ở đại lai. Thế này đi, trước tiên giam Vương hậu và Đỗ Trọng tại biệt viện Sơn Thành, do thị vệ nội cung trông coi, về phần chuyện trúng độc, giao cho Đại Lý Tự giám thị, sao?” Mộ Phi Chỉ hạ queets định.
“Vương thượng, điều này... điều này không hợp lý.” Dư Thiếu Bình nhìn nữ nhận bị moc ôm vào trong ngực, với Đỗ Trọng mặt không thay đổi ở bên, trong lòng có chút không cam chịu: “Vương pháp của Hoài Nam, giết người thì đền mạng, hơn nữa đây là 800 mạng người.”
“Đúng là giết người phải đền mạng, nhưng mà ngươi có chứng cớ gì chứng mình chuyện này do hai người họ gây nên?” Khí tràng Mộ Phi Chỉ càng lớn hơn, cuối cùng làm Dư Thiếu Bình không nói ra lời.
“Được rồi, chuyện này quyết định như thế, người tới, đưa Quỷ y và Vương hậu đi.” Mộ Phi Chỉ hơi rời Thẩm Hành Vu, trước mặt mọi người hôn trán nàng, vuốt tóc nàng và dịu dàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng đi đón nàng.”
Mọi người ở đây đều bị động tác của Mộ Phi Chỉ làm cho kinh sợ, Vương thượng anh danh của bọn họ che chở cho một nữ nhân trước mặt mọi người, hơn nữa... hơn nữa còn xưng ta trước mặt nữ nhân kia... Thật là kinh hãi.
Thị vệ đưa Đỗ Trọng đi, lúc đi ngang qua Dư Thiếu Bình, đột nhiên Đỗ Trọng hỏi một câu: “Dư tướng quân, gần Quân cơ doanh có ngầm dấu kỹ viện hoặc thanh lâu không?”
Cả người Dư Thiếu Bình run lên, ánh mắt quay lại nhìn Đỗ Trọng mang theo vài phần khiếp sợ, nhưng lập tức lắc đầu: “Quỷ y suy nghĩ nhiều.”
“Vậy sao?” Đỗ Trọng cười ha ha hai tiếng, đi theo thị vệ đi xa.
...
“Mộ Phi Chỉ, hôm nay ngươi diễn giỏi qua, ngươi có biết lúc nhìn thấy ngươi ở tiền thính suýt nữa ta đã cười rồi.” Thẩm Hành Vu ngồi trước bàn, nói với nam nhân nằm trên giường ở sau lưng: “Nhưng mà tốc độ của người thật là nhanh, lại còn thay long bào được.”
“May mà ta đã nhìn ra, tiến lên ôm nàng, nếu không tuồng vui hôm nay đã hỏng trong tay nàng rồi.” Mộ Phi Chỉ nằm trên giường, lấy từng miếng bồ đào bỏ vào miệng.”
“Này, ngươi nói đi, khuya hôm nay có người tới ám sát Đỗ Trọng thật à?” Thẩm Hành Vu xoay người hỏi hắn.
“A Vu, nên ngủ rồi.” Mộ Phi Chỉ hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
“Lên đi rồi ta sẽ cho nàng biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook