Sủng Đa (Sủng Cha)
-
Chương 302: Nhắc lại chuyện cũ
Ly Nhất Mộc, trở thành bảo vật, khiến cho văn thừa phủ rộ ràng một mảng. Bất luận là hạ nhân, nha hoàn, hay là quản sự, tiểu nhị, đều yêu thích vô cùng.
Nó rất nhanh đã được một tuổi. Hiện tại, là đến lúc tập tễnh học bước đi. Dù cho trời ở bên ngoài có giá rét đến mấy, cũng không thể chậm trễ việc Ly Nhất Mộc tập luyện bước đi.
Mộc Nhai đã nói, hài tử không thể dưỡng thành thói quen ỷ lại cùng kiêu ngạo được. Nó vốn là tiểu thiếu gia của Ly gia. Cho nên, cử chỉ cùng giáo dưỡng cũng phải phù hợp với cái thân phận này. Nhưng lại không thể có bất kì tật xấu nào của một tên thiếu gia nhà giàu cả.
Sủng nịch và thương tổn, là cùng mức độ như nhau.
Vốn là người của Ly gia, yêu cầu quản giáo đối với con cháu là vô cùng nghiêm khắc.
Hôm nay, Mộc Nhai rảnh rỗi đến mức không có việc gì để làm, liền dẫn theo nam nhân đi nghe khúc nhi. Ly Nhất Mộc đã có bà vú trông nom. Bây giờ, vốn là đang ở văn thừa phủ, cho nên bọn họ cũng không lo lắng gì cả. Cả hai người đi chơi cả buổi ban ngày nha, lúc này vẫn còn chưa đã thèm, đành phải trở về phủ.
Bất quá, ở phòng phóng ngủ của Mộc Nhai, hai người vừa vao tìm cả buổi vẫn đều không thấy được bóng dáng của Ly Nhất Mộc đâu cả, vừa hỏi hạ nhân, mới biết được, Ly Nhất Mộc đang ở chỗ của Vô Huyên.
Quan hệ giữa Vô Huyên và mấy tên huynh đệ này vẫn xa cách như cũ. Hắn cũng không thèm nói chuyện với bọn hắn, thậm chí, còn chẳng muốn gặp mặt bọn hắn nữa là. Mặc kệ là lúc dùng bữa, hay là loại chuyện khác đi nữa.
Hắn chỉ nhìn Ly Hận Thiên mà thôi.
Cho nên, vừa nghe thấy Ly Nhất Mộc đang ở cùng Vô Huyên, đầu tiên là cả hai người liếc nhìn nhau một cái, tiếp theo, không hẹn mà hợp ý, cùng nhấc chân, bước nhanh đi về phía chỗ của Vô Huyên.
Mộc Nhai cau mày, hắn vốn không hề tín nhiệm Vô Huyên.
Trước đó hay sau này, thì tên kia ở trong mắt của hắn, vẫn là một nhân vật nguy hiểm.
Ly Hận Thiên vốn không phải sợ Vô Huyên thương tổn đến Ly Nhất Mộc. Vô Huyên sẽ không chấp nhặt với một tiểu hài tử đâu, y chỉ sợ Vô Huyên không vui mà thôi…
Chỉ là vừa tới chỗ ở của Vô Huyên, liền hiện ra một cảnh tượng ở trước mắt, lại khiến cho cả hai bị chấn động.
Hai cánh tay của Vô Huyên khoanh lại để ở trước ngực, không hề bày ra biểu tình gì, ở trong sân, nhìn Ly Nhất Mộc đang tự chập chững, loạng choạng, cố sức nhích đến từng bước nhỏ tiến đến phía trước, đi về phía của Vô Huyên. Lúc nay, đôi chân của đứa nhỏ đã mềm nhũn ra rồi, lại không thể dùng sức thêm được nữa. Nó sắp phải té nhào ngã sấp mặt, liền phải có người tới đỡ lấy, chỉ là, bây giờ, bà vú vốn không ở đây, mà lại có ai đó đã chộp lại, đỡ lấy nó, đang vỗ về nó, lại không cao hơn Ly Nhất Mộc bao cả, chính là một tiểu yêu vật a.
Yêu vật này, là cái cây trúc tinh.
Không phải là do Ly Hận Thiên lợi hại, mà là cái yêu tinh thực vật, chính là, một thân cây trúc xanh mướt, tứ chi cũng là các nhánh cây trúc mọc dài ra, trên đó, còn vươn ra hai chiếc lá thon nhọn, xanh xanh rung rinh trong gió nha…
Đừng nhìn vẻ ngoài của cây trúc tinh này nhỏ vậy, nhưng sức lực lại rất lớn. Trúc tinh vững vàng đỡ lấy nó. Hơn nữa, dáng vẻ lại đáng yêu, Ly Nhất Mộc chẳng những không sợ hãi, ngẫu nhiên, còn sẽ quay đầu lại, bắt lấy mấy chiếc lá trúc ở trên thân trúc tinh…
Một màn này, ở trong mắt của Ly Hận Thiên, quả thực là ngắm thế nao cũng vẫn không đủ đi. Y căng thẳng đến mức đến miệng của mình tự há hốc ra, lại vẫn chưa có phát hiện ra…
Thấy Mộc Nhai tới, Vô Huyên quay đầu liền đi, trúc tinh này rất khôn khéo mà hiểu ra ý nghĩ của chủ nhân, xách Ly Nhất Mộc đến trước mặt Mộc Nhai, liền nhảy lên biến mất ở chỗ ngã rẽ.
Mộc Nhai bế lấy Ly Nhất Mộc, cũng không có ý định nói lời cảm tạ, ôm nó liền muốn rời đi, đúng lúc này, lại xảy ra một màn khiến người ngoài ý muốn….
Ly Nhất Mộc nhìn theo bóng lưng của Vô Huyên vươn ra hai cánh tay bụ bẫm béo tròn, quơ quào theo hướng đó, kêu lên liên tiếp mấy tiếng “y y nha nha” thật to. Nó vẫn chưa thể nói chuyện. Nhưng mà ai trong hai người họ cũng đều biết, nó là đang muốn tìm Vô Huyên…
Lúc này, thân hình của Vô Huyên hoàn toàn bước vào phòng, khuất bóng.
– Đừng nháo nữa, cùng cha trở về thôi.
Thân thể của Ly Nhất Mộc vốn không lớn. Nhưng, bộ dạng tay cào chân giãy, vẫn khiến cho người bế nó, có chút ăn không tiêu. Thấy đứa nhỏ này thật không tự hiểu chuyện, Mộc Nhai cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa, ôm nó chắc rồi, liền quay người đi trở về. Ly Nhất Mộc mắt thấy mình đang càng lúc càng cách xa Vô Huyên. Nó dứt khoát, nếu không làm thì thôi, còn lỡ đã làm thì phải làm đến cùng nha. Cho nên, cái miệng liền phát ra một tiếng ‘bẹp’, liền trực tiếp gào lên…
Một giọng điệu vỡ ào ra, có thể nói là vang vọng khắp sân.
Mộc Nhai nhất thời mím chặt môi, ngay lập tức, hai cái lỗ tai liền bị âm thanh này tác động đến mà ong ong, ù hết cả lên.
Ly Nhất Mộc khóc đến thực thương tâm, lại rất lớn tiếng, giống như tiếng sấm vậy…
Nó vốn còn nhỏ, đánh người không được, mắng người cũng không được. Tính tình của Mộc Nhai vốn nóng nảy. Nhưng ở trước mặt Ly Nhất Mộc, cũng không thể phát tác ra một chút nào cả. Ngoại trừ chỉ có thể giương mắt nhìn ra, thì hắn cũng không biết còn có thể làm ra chút hành động nào nữa đây…
Hắn vừa ẵm đi, Ly Nhất Mộc liền hướng về phía Vô Huyên đã khuất bóng mà khóc ngất lên. Không thể bỏ mặc nó ở lại đây, tâm của Mộc Nhai nhất thời siết chặt lại một cái, chuẩn bị mạnh mẽ ôm nó đi. Nhưng, tiểu gia hỏa này lập tức liều mạng múa may tứ chi giống như rất là vui vẻ a. Từng cái quờ quạng, một bàn tay nhỏ xíu liền đập xuống khuôn mặt của Mộc Nhai…
Không đau, nhưng lại phát ra âm thanh va chạm vô cùng vang dội.
Mộc Nhai liền dừng lại. Ly Hận Thiên cũng dừng lại.
Tiếp theo, mặc kệ là nó vẫn còn đang khóc rất dữ dội, còn Mộc Nhai mặt đen đau đầu muốn rớt não ra. Do, bỗng nhiên, Vô Huyên đã đi rồi, nhưng đã quay lại.
Sự tồn tại của Vô Huyên, khiến tiếng khóc của Ly Nhất Mộc lập tức nhỏ lại hơn rất nhiều. Biểu tình của Vô Huyên luôn đạm mạc, nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ nước mắt nước mũi giàn giụa của tiểu gia hỏa này, lại nhịn không được nở ra ra nụ cười lười biếng một chút, hắn hoàn toàn ngó lơ Mộc Nhai, trực tiếp túm lấy cổ áo của Ly Nhất Mộc xách nó lên, liền nhấc nó, kéo vào trong lồng ngực của mình…
Động tác này của Vô Huyên không phải đang ôm hài tử, mà là giống như đang xách chó con, xách Ly Nhất Mộc theo.
Khẳng định là Mộc Nhai vô cùng bất mãn, khi nhìn thấy Vô Huyên cư nhiên dám đối xử với con của hắn như vậy. Nhưng cặp mắt của hắn vẫn còn chưa có kịp trừng lên, thì đột ngột, Vô Huyên liền ném hài tử trở lại, rơi vào trong lồng ngực của Mộc Nhai, tiếp theo, Ly Nhất Mộc lại lần thứ hai bày ra tiếng khóc lảnh lót của nó a…
Cứ xách lên rồi ném lại, tiếp tục lặp lại vài lần, Vô Huyên dùng loạt hành động này giáo huấn Mộc Nhai.
Lần này, Mộc Nhai đã hoàn toàn không thể phát giận nữa rồi a. Hắn cắn răng một cái, cũng bỏ mặc cả nhi tử của mình, trực tiếp đi khỏi đây. Ly Hận Thiên liếc mắt một cái nhìn Vô Huyên, lại nhìn theo Mộc Nhai, dặn dò Vô Huyên chăm kĩ Ly Nhất Mộc, liền nhấc chân đuổi theo Mộc Nhai sắp bị tức giận đến điên mất…
– Mộc Nhai, ngươi làm sao lại có thể chấp nhặt với một tiểu hài tử được chứ a?
Phải đi một nửa đường, rốt cuộc, Ly Hận Thiên mới đuổi kịp Mộc Nhai. Y bắt lấy cánh tay đang đung đưa theo thân người đang bước nhanh của Mộc Nhai. Tuy rằng, Mộc Nhai không có ném tay của y ra, nhưng cũng không có ý định giảm lại tốc độ đi đường.
Hai người liền cứ lôi kéo tay nhau, mà một trước một sau đi về phía trước, về tới nơi ở của Mộc Nhai. Ở trong phòng vẫn còn hương thơm của sữa thoang thoảng quanh quẩn, Mộc Nhai vừa nhìn thấy chiếc nôi nhỏ kia, chỉ muốn giơ lên một chân đá nát cái vật chướng mắt này đi cho xong.
Thằng nhãi ranh này, lại chẳng phân biệt được địch hay ta a….
Mộc Nhai ở trong lòng, mắng nát Ly Nhất Mộc từ trên xuống, từ trong ra ngoài mấy lượt đi. Bất đắc dĩ, đối phương vốn chỉ là một tiểu hài tử, cũng không hề nghe hiểu được chút gì. Cho nên, trận mắng này của Mộc Nhai, cũng chỉ khiến bản thân mình càng thêm tức giận mà thôi…
– Mộc Nhai. Dù có, vì chút việc nhỏ này, mà tức giận, cũng không cần đến mức này đâu.
Ly Hận Thiên cũng không biết, Mộc Nhai vì sao chọc đến giận thành như thế này a. Ly Nhất Mộc thân thiết lại gần gũi với thúc bá của nó, điều này vốn không có gì lại không đúng cả. Nếu, bởi vì một màn khóc nháo vừa rồi, nó vốn là một đứa bé vẫn còn chưa tới một tuổi. Bọn hắn, làm sao mà lại có thể so đo với một tiểu hài tử, nhiều đến vậy nha.
Y vẫn hoàn toàn còn chưa hiểu gì cả.
Mộc Nhai sinh khí, lại không phải là, bởi vì hai việc trên.
Hắn nổi giận đùng đùng mà liếc mắt một cái nhìn đến Ly Hận Thiên, cũng không nói lời nào. Việc này không liên quan đến Ly Hận Thiên. Mộc Nhai không muốn để hỏa khí của bản thân mình, cháy lan đến, liên lụy y vào. Hắn đặt mông ngồi xuống giường, cực lực khắc chế cảm giác hung bạo của mình.
Mộc Nhai không muốn nói chuyện. Ly Hận Thiên liền ngồi xuống ở bên cạnh bồi hắn. Cả hai ngồi như thế qua một hồi lâu. Mộc Nhai bỗng nghiêng đầu sang một bên, chuẩn xác không lầm, dựa vào trên vai của nam nhân….
Có vẻ như là, đã bình tĩnh lại rồi nha. Tâm của nam nhân nói.
– Ta không có cách nào tha thứ cho hắn được cả.
Sau cơn thịnh nộ,trong một chớp mắt, sức lực ở quanh thân đều giống như là bị rút cạn đi hết vậy. Cả khuôn mặt dán lên trên bả vai của nam nhân, lộ ra mỏi mệt từng chút một. Có một số việc, Mộc Nhai không muốn nghĩ tới, nhưng lại vĩnh viễn không quên được,
– Cho dù ngươi có lưu lại hắn, cùng hắn ở bên nhau mà chung sống đi nữa. Nhưng, những nỗi thống khổ mà hắn đã từng mang lại cho ta. Không phải dễ dàng mà có thể thay đổi mà xóa nhòa, tiêu tan đi được.
Ly Hận Thiên biết, người mà Mộc Nhai đang nói tới, là Vô Huyên.
Mộc Nhai đúng là một kẻ thô bạo. Nhưng, binh thường, hắn cũng mang lại cho người khác, cái cảm giác, vĩnh viễn đều là tiếng cười sang sảng lại lạc quan vui vẻ, phảng phất như là, chỉ cần ở bên cạnh Mộc Nhai, vốn sẽ không có phiền não gì cả.
Nhưng mà, chỉ cần là con người. Thì hắn vẫn sẽ có mọi cảm giác của một con người, cũng sẽ có cảm xúc, lại có tâm sự. Mộc Nhai cũng vậy.
Mộc Nhai có thể đi đến được vị trí của ngày hôm nay, đã vất vả trả giá rất nhiều thứ, còn muốn nặng nề hơn so với cả sự tưởng tượng của y nữa là…
Hắn thường hay nổi nóng.
Nhưng, Ly Hận Thiên lại cảm thấy, hành vi này, chỉ là một loại cách phát tiết của Mộc Nhai mà thôi.
Ly Hận Thiên trấn an xoa xoa đỉnh đầu của Mộc Nhai, dã thú thô bạo vừa rồi, giờ phút này, đã biến trở thành một con chó to ôn thuần…
Ly Hận Thiên, như là chỗ nương tựa duy nhất của hắn để dựa vào vậy.
– Một trận chiến tranh xảy ra ở Đế Đô ngày đó, ta đều đã chứng kiến toàn bộ cũng đã từng trải qua. Tuy chỉ là trận đánh ngắn ngủi nhất, nhưng, cũng lại là tàn khốc nhất. Ta không dám đi đếm lại, rốt cuộc, người ở bên ta, đã phải chết đi bao nhiêu người, càng không dám nhớ lại, mọi hình ảnh diễn ra khi đó… Ngươi không biết được đâu. Khi cuộc chiến tranh này, vừa mới kết thúc. Chỉ cần, ta nhất thời vừa mới nhắm mắt lại, liền có thể nhìn thấy cảnh tượng, trong ngoài tường thành đều chất chồng đầy thi thể, máu chảy thành sông. Còn có, cả hình ảnh binh lính của ta, ở trước mắt ta, bị tàn sát, thân thể của họ, đều bị xé nát ra thành từng mảnh nhỏ. Còn có ánh mắt khi kiên định, lẫn lúc tuyệt vọng của họ… Có vài lần cả người đều ướt đẫm mà giật mình từ trong mộng tỉnh lại. Ta biết, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, chỉ là, chính ta lại không thể nào quên được… Mỗi một hình ảnh tàn khốc, bi thương đó. Đều luôn hiện ra rõ ràng đến từng chi tiết, phảng phất như liền đang xảy ra ở trước mắt. Mặc dù đã là hiện tại đã qua rất lâu rồi, lại giống như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua mà thôi.
Hiện tại, Ly Hận Thiên cũng có thể lập tức nhớ tới cảnh tượng kịn hoàng, thảm thiết ở ngay lúc đó. Y chỉ là kẻ ở ngoài cuộc dứng nhìn, còn rùng mình cho mỗi khi nhớ lại, chứ đừng nói chi đến Mộc Nhai, là người đã tham gia từ đầu tới cuối trận chiến tàn khốc này…
Mộc Nhai thực kiên cường. Hắn vốn chưa từng có lúc nào bày ra vẻ mềm yếu cả. Nhưng Ly Hận Thiên biết, hắn cũng không phải là thần thánh sắt đá gì mà, không có gì không thể phá nổi hắn a.
Chỉ là không ai nhìn thấy, khi mà Mộc Nhai vốn đang thương tâm khổ sở mà thôi….
– Ta biết. Lần này, kẻ đối địch hoàn toàn khác với dĩ vãng, vốn là củ khoai lang nóng hổi bỏng tay. Nhưng mà, ta nhất định phải thắng. Đế Đô vốn không hề bị quấy rối đến lộn xộn. Mọi việc đều ở đâu vào đấy mà vẫn tiến hành theo kế hoạch đã vạch ra sẵn. Đầu óc của ta, cũng vẫn luôn minh mẫn, sáng suốt. Ta là tướng lãnh của bọn họ. Mỗi một sự quyết định của ta, đều liên quan đến tánh mạng bọn họ. Ta không thể tính sai. Vì vậy, mỗi lần đến lúc đánh giặc, đầu óc của ta đều hoàn toàn vô cùng bình tĩnh. Chỉ là ngay lúc đó, ta lại bị rối loạn…
Mộc Nhai nhắm mắt lại. Hắn liền nhìn thấy cảnh tượng, thiên quân vạn mã, còn có cả một màn trước khi khai chiến, dáng vẻ Vô Huyên đang ngồi trên chiến xa, hạ chiến thư với hắn…
– Hắn, cư nhiên, dùng ngươi tới, để uy hiếp ta.
Hắn muốn cười, lại là không thể nhen nhóm ra một chút mỉm cười nào cả, đến muốn nở một nụ cười giả dối, cũng đều hoàn toàn không làm được.
Khi đó, toàn bộ máu nóng đang chảy trong cả người của hắn, đều bị đóng băng lại. Hắn vốn là tướng lãnh. Sau lưng hắn, là bá tánh của Đế Đô, còn là cả dân chúng toàn thiên hạ này nữa…
Trách nhiệm của hắn vốn trọng đại.
Chỉ là, dù có thiên hạ ở trong tay, nhưng lại không có được y ở bên cạnh, thì còn có cái ý nghĩa gì nữa đây…
– Khi đó, hắn đối diện với ta mà nói, lấy ngươi làm điều kiện, đổi lấy việc mở cửa thành cho hắn tiến vào. Ta, đã cự tuyệt.
Chuyện này, cũng không phải là lần đầu tiên được nói tới. Ly Hận Thiên vẫn còn nhớ rõ. Lúc trước, Vô Huyên đã nói chuyện này ở trước mặt y là như thế nào rồi. Hắn đưa ra điều kiện duy nhất này, cho Mộc Nhai, nhưng rốt cuộc, Mộc Nhai bỏ y lại mà phòng thủ Đế Đê vững chắc…
Vô Huyên còn đã từng châm chọc qua, rằng, tình cảm của Mộc Nhai dành cho y, bất quá cũng là như vậy…
Ly Hận Thiên không hỏi Mộc Nhai vì sao lại sẽ lựa chọn như vậy. Bởi, vì y hiểu, quyết định này, vốn phù hợp với tính cách của Mộc Nhai. Nhưng, cảnh đời đã đổi dời, Ly Hận Thiên cũng sẽ nhớ tới…
Phong Vô từng lấy chúng sanh thiên hạ ra, mà từng từ tốn khuyên bảo qua y. Chỉ là ở trong mắt của Ly Hận Thiên, người mà y vốn coi trọng, chỉ có mấy tên nhi tử này của y mà thôi. Cái gánh nặng ‘vì chúng sanh trong thiên hạ’ này, y vốn vô lực gánh vách…
Y vốn là ích kỷ.
Nếu thiên hạ thái bình, mà bọn hắn lại ngừng thở, không thể lại làm bạn với y. Vậy thì, Ly Hận Thiên thà chọn, đồng quy vu tận.
Nếu không cùng nhau sống được, vậy, thì cứ cùng chết đi vậy.
Đây là ý muốn của y.
Mộc nhai thì sao…
Y không hỏi. Nhưng, không đại biểu là, y không muốn biết.
Nó rất nhanh đã được một tuổi. Hiện tại, là đến lúc tập tễnh học bước đi. Dù cho trời ở bên ngoài có giá rét đến mấy, cũng không thể chậm trễ việc Ly Nhất Mộc tập luyện bước đi.
Mộc Nhai đã nói, hài tử không thể dưỡng thành thói quen ỷ lại cùng kiêu ngạo được. Nó vốn là tiểu thiếu gia của Ly gia. Cho nên, cử chỉ cùng giáo dưỡng cũng phải phù hợp với cái thân phận này. Nhưng lại không thể có bất kì tật xấu nào của một tên thiếu gia nhà giàu cả.
Sủng nịch và thương tổn, là cùng mức độ như nhau.
Vốn là người của Ly gia, yêu cầu quản giáo đối với con cháu là vô cùng nghiêm khắc.
Hôm nay, Mộc Nhai rảnh rỗi đến mức không có việc gì để làm, liền dẫn theo nam nhân đi nghe khúc nhi. Ly Nhất Mộc đã có bà vú trông nom. Bây giờ, vốn là đang ở văn thừa phủ, cho nên bọn họ cũng không lo lắng gì cả. Cả hai người đi chơi cả buổi ban ngày nha, lúc này vẫn còn chưa đã thèm, đành phải trở về phủ.
Bất quá, ở phòng phóng ngủ của Mộc Nhai, hai người vừa vao tìm cả buổi vẫn đều không thấy được bóng dáng của Ly Nhất Mộc đâu cả, vừa hỏi hạ nhân, mới biết được, Ly Nhất Mộc đang ở chỗ của Vô Huyên.
Quan hệ giữa Vô Huyên và mấy tên huynh đệ này vẫn xa cách như cũ. Hắn cũng không thèm nói chuyện với bọn hắn, thậm chí, còn chẳng muốn gặp mặt bọn hắn nữa là. Mặc kệ là lúc dùng bữa, hay là loại chuyện khác đi nữa.
Hắn chỉ nhìn Ly Hận Thiên mà thôi.
Cho nên, vừa nghe thấy Ly Nhất Mộc đang ở cùng Vô Huyên, đầu tiên là cả hai người liếc nhìn nhau một cái, tiếp theo, không hẹn mà hợp ý, cùng nhấc chân, bước nhanh đi về phía chỗ của Vô Huyên.
Mộc Nhai cau mày, hắn vốn không hề tín nhiệm Vô Huyên.
Trước đó hay sau này, thì tên kia ở trong mắt của hắn, vẫn là một nhân vật nguy hiểm.
Ly Hận Thiên vốn không phải sợ Vô Huyên thương tổn đến Ly Nhất Mộc. Vô Huyên sẽ không chấp nhặt với một tiểu hài tử đâu, y chỉ sợ Vô Huyên không vui mà thôi…
Chỉ là vừa tới chỗ ở của Vô Huyên, liền hiện ra một cảnh tượng ở trước mắt, lại khiến cho cả hai bị chấn động.
Hai cánh tay của Vô Huyên khoanh lại để ở trước ngực, không hề bày ra biểu tình gì, ở trong sân, nhìn Ly Nhất Mộc đang tự chập chững, loạng choạng, cố sức nhích đến từng bước nhỏ tiến đến phía trước, đi về phía của Vô Huyên. Lúc nay, đôi chân của đứa nhỏ đã mềm nhũn ra rồi, lại không thể dùng sức thêm được nữa. Nó sắp phải té nhào ngã sấp mặt, liền phải có người tới đỡ lấy, chỉ là, bây giờ, bà vú vốn không ở đây, mà lại có ai đó đã chộp lại, đỡ lấy nó, đang vỗ về nó, lại không cao hơn Ly Nhất Mộc bao cả, chính là một tiểu yêu vật a.
Yêu vật này, là cái cây trúc tinh.
Không phải là do Ly Hận Thiên lợi hại, mà là cái yêu tinh thực vật, chính là, một thân cây trúc xanh mướt, tứ chi cũng là các nhánh cây trúc mọc dài ra, trên đó, còn vươn ra hai chiếc lá thon nhọn, xanh xanh rung rinh trong gió nha…
Đừng nhìn vẻ ngoài của cây trúc tinh này nhỏ vậy, nhưng sức lực lại rất lớn. Trúc tinh vững vàng đỡ lấy nó. Hơn nữa, dáng vẻ lại đáng yêu, Ly Nhất Mộc chẳng những không sợ hãi, ngẫu nhiên, còn sẽ quay đầu lại, bắt lấy mấy chiếc lá trúc ở trên thân trúc tinh…
Một màn này, ở trong mắt của Ly Hận Thiên, quả thực là ngắm thế nao cũng vẫn không đủ đi. Y căng thẳng đến mức đến miệng của mình tự há hốc ra, lại vẫn chưa có phát hiện ra…
Thấy Mộc Nhai tới, Vô Huyên quay đầu liền đi, trúc tinh này rất khôn khéo mà hiểu ra ý nghĩ của chủ nhân, xách Ly Nhất Mộc đến trước mặt Mộc Nhai, liền nhảy lên biến mất ở chỗ ngã rẽ.
Mộc Nhai bế lấy Ly Nhất Mộc, cũng không có ý định nói lời cảm tạ, ôm nó liền muốn rời đi, đúng lúc này, lại xảy ra một màn khiến người ngoài ý muốn….
Ly Nhất Mộc nhìn theo bóng lưng của Vô Huyên vươn ra hai cánh tay bụ bẫm béo tròn, quơ quào theo hướng đó, kêu lên liên tiếp mấy tiếng “y y nha nha” thật to. Nó vẫn chưa thể nói chuyện. Nhưng mà ai trong hai người họ cũng đều biết, nó là đang muốn tìm Vô Huyên…
Lúc này, thân hình của Vô Huyên hoàn toàn bước vào phòng, khuất bóng.
– Đừng nháo nữa, cùng cha trở về thôi.
Thân thể của Ly Nhất Mộc vốn không lớn. Nhưng, bộ dạng tay cào chân giãy, vẫn khiến cho người bế nó, có chút ăn không tiêu. Thấy đứa nhỏ này thật không tự hiểu chuyện, Mộc Nhai cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa, ôm nó chắc rồi, liền quay người đi trở về. Ly Nhất Mộc mắt thấy mình đang càng lúc càng cách xa Vô Huyên. Nó dứt khoát, nếu không làm thì thôi, còn lỡ đã làm thì phải làm đến cùng nha. Cho nên, cái miệng liền phát ra một tiếng ‘bẹp’, liền trực tiếp gào lên…
Một giọng điệu vỡ ào ra, có thể nói là vang vọng khắp sân.
Mộc Nhai nhất thời mím chặt môi, ngay lập tức, hai cái lỗ tai liền bị âm thanh này tác động đến mà ong ong, ù hết cả lên.
Ly Nhất Mộc khóc đến thực thương tâm, lại rất lớn tiếng, giống như tiếng sấm vậy…
Nó vốn còn nhỏ, đánh người không được, mắng người cũng không được. Tính tình của Mộc Nhai vốn nóng nảy. Nhưng ở trước mặt Ly Nhất Mộc, cũng không thể phát tác ra một chút nào cả. Ngoại trừ chỉ có thể giương mắt nhìn ra, thì hắn cũng không biết còn có thể làm ra chút hành động nào nữa đây…
Hắn vừa ẵm đi, Ly Nhất Mộc liền hướng về phía Vô Huyên đã khuất bóng mà khóc ngất lên. Không thể bỏ mặc nó ở lại đây, tâm của Mộc Nhai nhất thời siết chặt lại một cái, chuẩn bị mạnh mẽ ôm nó đi. Nhưng, tiểu gia hỏa này lập tức liều mạng múa may tứ chi giống như rất là vui vẻ a. Từng cái quờ quạng, một bàn tay nhỏ xíu liền đập xuống khuôn mặt của Mộc Nhai…
Không đau, nhưng lại phát ra âm thanh va chạm vô cùng vang dội.
Mộc Nhai liền dừng lại. Ly Hận Thiên cũng dừng lại.
Tiếp theo, mặc kệ là nó vẫn còn đang khóc rất dữ dội, còn Mộc Nhai mặt đen đau đầu muốn rớt não ra. Do, bỗng nhiên, Vô Huyên đã đi rồi, nhưng đã quay lại.
Sự tồn tại của Vô Huyên, khiến tiếng khóc của Ly Nhất Mộc lập tức nhỏ lại hơn rất nhiều. Biểu tình của Vô Huyên luôn đạm mạc, nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ nước mắt nước mũi giàn giụa của tiểu gia hỏa này, lại nhịn không được nở ra ra nụ cười lười biếng một chút, hắn hoàn toàn ngó lơ Mộc Nhai, trực tiếp túm lấy cổ áo của Ly Nhất Mộc xách nó lên, liền nhấc nó, kéo vào trong lồng ngực của mình…
Động tác này của Vô Huyên không phải đang ôm hài tử, mà là giống như đang xách chó con, xách Ly Nhất Mộc theo.
Khẳng định là Mộc Nhai vô cùng bất mãn, khi nhìn thấy Vô Huyên cư nhiên dám đối xử với con của hắn như vậy. Nhưng cặp mắt của hắn vẫn còn chưa có kịp trừng lên, thì đột ngột, Vô Huyên liền ném hài tử trở lại, rơi vào trong lồng ngực của Mộc Nhai, tiếp theo, Ly Nhất Mộc lại lần thứ hai bày ra tiếng khóc lảnh lót của nó a…
Cứ xách lên rồi ném lại, tiếp tục lặp lại vài lần, Vô Huyên dùng loạt hành động này giáo huấn Mộc Nhai.
Lần này, Mộc Nhai đã hoàn toàn không thể phát giận nữa rồi a. Hắn cắn răng một cái, cũng bỏ mặc cả nhi tử của mình, trực tiếp đi khỏi đây. Ly Hận Thiên liếc mắt một cái nhìn Vô Huyên, lại nhìn theo Mộc Nhai, dặn dò Vô Huyên chăm kĩ Ly Nhất Mộc, liền nhấc chân đuổi theo Mộc Nhai sắp bị tức giận đến điên mất…
– Mộc Nhai, ngươi làm sao lại có thể chấp nhặt với một tiểu hài tử được chứ a?
Phải đi một nửa đường, rốt cuộc, Ly Hận Thiên mới đuổi kịp Mộc Nhai. Y bắt lấy cánh tay đang đung đưa theo thân người đang bước nhanh của Mộc Nhai. Tuy rằng, Mộc Nhai không có ném tay của y ra, nhưng cũng không có ý định giảm lại tốc độ đi đường.
Hai người liền cứ lôi kéo tay nhau, mà một trước một sau đi về phía trước, về tới nơi ở của Mộc Nhai. Ở trong phòng vẫn còn hương thơm của sữa thoang thoảng quanh quẩn, Mộc Nhai vừa nhìn thấy chiếc nôi nhỏ kia, chỉ muốn giơ lên một chân đá nát cái vật chướng mắt này đi cho xong.
Thằng nhãi ranh này, lại chẳng phân biệt được địch hay ta a….
Mộc Nhai ở trong lòng, mắng nát Ly Nhất Mộc từ trên xuống, từ trong ra ngoài mấy lượt đi. Bất đắc dĩ, đối phương vốn chỉ là một tiểu hài tử, cũng không hề nghe hiểu được chút gì. Cho nên, trận mắng này của Mộc Nhai, cũng chỉ khiến bản thân mình càng thêm tức giận mà thôi…
– Mộc Nhai. Dù có, vì chút việc nhỏ này, mà tức giận, cũng không cần đến mức này đâu.
Ly Hận Thiên cũng không biết, Mộc Nhai vì sao chọc đến giận thành như thế này a. Ly Nhất Mộc thân thiết lại gần gũi với thúc bá của nó, điều này vốn không có gì lại không đúng cả. Nếu, bởi vì một màn khóc nháo vừa rồi, nó vốn là một đứa bé vẫn còn chưa tới một tuổi. Bọn hắn, làm sao mà lại có thể so đo với một tiểu hài tử, nhiều đến vậy nha.
Y vẫn hoàn toàn còn chưa hiểu gì cả.
Mộc Nhai sinh khí, lại không phải là, bởi vì hai việc trên.
Hắn nổi giận đùng đùng mà liếc mắt một cái nhìn đến Ly Hận Thiên, cũng không nói lời nào. Việc này không liên quan đến Ly Hận Thiên. Mộc Nhai không muốn để hỏa khí của bản thân mình, cháy lan đến, liên lụy y vào. Hắn đặt mông ngồi xuống giường, cực lực khắc chế cảm giác hung bạo của mình.
Mộc Nhai không muốn nói chuyện. Ly Hận Thiên liền ngồi xuống ở bên cạnh bồi hắn. Cả hai ngồi như thế qua một hồi lâu. Mộc Nhai bỗng nghiêng đầu sang một bên, chuẩn xác không lầm, dựa vào trên vai của nam nhân….
Có vẻ như là, đã bình tĩnh lại rồi nha. Tâm của nam nhân nói.
– Ta không có cách nào tha thứ cho hắn được cả.
Sau cơn thịnh nộ,trong một chớp mắt, sức lực ở quanh thân đều giống như là bị rút cạn đi hết vậy. Cả khuôn mặt dán lên trên bả vai của nam nhân, lộ ra mỏi mệt từng chút một. Có một số việc, Mộc Nhai không muốn nghĩ tới, nhưng lại vĩnh viễn không quên được,
– Cho dù ngươi có lưu lại hắn, cùng hắn ở bên nhau mà chung sống đi nữa. Nhưng, những nỗi thống khổ mà hắn đã từng mang lại cho ta. Không phải dễ dàng mà có thể thay đổi mà xóa nhòa, tiêu tan đi được.
Ly Hận Thiên biết, người mà Mộc Nhai đang nói tới, là Vô Huyên.
Mộc Nhai đúng là một kẻ thô bạo. Nhưng, binh thường, hắn cũng mang lại cho người khác, cái cảm giác, vĩnh viễn đều là tiếng cười sang sảng lại lạc quan vui vẻ, phảng phất như là, chỉ cần ở bên cạnh Mộc Nhai, vốn sẽ không có phiền não gì cả.
Nhưng mà, chỉ cần là con người. Thì hắn vẫn sẽ có mọi cảm giác của một con người, cũng sẽ có cảm xúc, lại có tâm sự. Mộc Nhai cũng vậy.
Mộc Nhai có thể đi đến được vị trí của ngày hôm nay, đã vất vả trả giá rất nhiều thứ, còn muốn nặng nề hơn so với cả sự tưởng tượng của y nữa là…
Hắn thường hay nổi nóng.
Nhưng, Ly Hận Thiên lại cảm thấy, hành vi này, chỉ là một loại cách phát tiết của Mộc Nhai mà thôi.
Ly Hận Thiên trấn an xoa xoa đỉnh đầu của Mộc Nhai, dã thú thô bạo vừa rồi, giờ phút này, đã biến trở thành một con chó to ôn thuần…
Ly Hận Thiên, như là chỗ nương tựa duy nhất của hắn để dựa vào vậy.
– Một trận chiến tranh xảy ra ở Đế Đô ngày đó, ta đều đã chứng kiến toàn bộ cũng đã từng trải qua. Tuy chỉ là trận đánh ngắn ngủi nhất, nhưng, cũng lại là tàn khốc nhất. Ta không dám đi đếm lại, rốt cuộc, người ở bên ta, đã phải chết đi bao nhiêu người, càng không dám nhớ lại, mọi hình ảnh diễn ra khi đó… Ngươi không biết được đâu. Khi cuộc chiến tranh này, vừa mới kết thúc. Chỉ cần, ta nhất thời vừa mới nhắm mắt lại, liền có thể nhìn thấy cảnh tượng, trong ngoài tường thành đều chất chồng đầy thi thể, máu chảy thành sông. Còn có, cả hình ảnh binh lính của ta, ở trước mắt ta, bị tàn sát, thân thể của họ, đều bị xé nát ra thành từng mảnh nhỏ. Còn có ánh mắt khi kiên định, lẫn lúc tuyệt vọng của họ… Có vài lần cả người đều ướt đẫm mà giật mình từ trong mộng tỉnh lại. Ta biết, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, chỉ là, chính ta lại không thể nào quên được… Mỗi một hình ảnh tàn khốc, bi thương đó. Đều luôn hiện ra rõ ràng đến từng chi tiết, phảng phất như liền đang xảy ra ở trước mắt. Mặc dù đã là hiện tại đã qua rất lâu rồi, lại giống như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua mà thôi.
Hiện tại, Ly Hận Thiên cũng có thể lập tức nhớ tới cảnh tượng kịn hoàng, thảm thiết ở ngay lúc đó. Y chỉ là kẻ ở ngoài cuộc dứng nhìn, còn rùng mình cho mỗi khi nhớ lại, chứ đừng nói chi đến Mộc Nhai, là người đã tham gia từ đầu tới cuối trận chiến tàn khốc này…
Mộc Nhai thực kiên cường. Hắn vốn chưa từng có lúc nào bày ra vẻ mềm yếu cả. Nhưng Ly Hận Thiên biết, hắn cũng không phải là thần thánh sắt đá gì mà, không có gì không thể phá nổi hắn a.
Chỉ là không ai nhìn thấy, khi mà Mộc Nhai vốn đang thương tâm khổ sở mà thôi….
– Ta biết. Lần này, kẻ đối địch hoàn toàn khác với dĩ vãng, vốn là củ khoai lang nóng hổi bỏng tay. Nhưng mà, ta nhất định phải thắng. Đế Đô vốn không hề bị quấy rối đến lộn xộn. Mọi việc đều ở đâu vào đấy mà vẫn tiến hành theo kế hoạch đã vạch ra sẵn. Đầu óc của ta, cũng vẫn luôn minh mẫn, sáng suốt. Ta là tướng lãnh của bọn họ. Mỗi một sự quyết định của ta, đều liên quan đến tánh mạng bọn họ. Ta không thể tính sai. Vì vậy, mỗi lần đến lúc đánh giặc, đầu óc của ta đều hoàn toàn vô cùng bình tĩnh. Chỉ là ngay lúc đó, ta lại bị rối loạn…
Mộc Nhai nhắm mắt lại. Hắn liền nhìn thấy cảnh tượng, thiên quân vạn mã, còn có cả một màn trước khi khai chiến, dáng vẻ Vô Huyên đang ngồi trên chiến xa, hạ chiến thư với hắn…
– Hắn, cư nhiên, dùng ngươi tới, để uy hiếp ta.
Hắn muốn cười, lại là không thể nhen nhóm ra một chút mỉm cười nào cả, đến muốn nở một nụ cười giả dối, cũng đều hoàn toàn không làm được.
Khi đó, toàn bộ máu nóng đang chảy trong cả người của hắn, đều bị đóng băng lại. Hắn vốn là tướng lãnh. Sau lưng hắn, là bá tánh của Đế Đô, còn là cả dân chúng toàn thiên hạ này nữa…
Trách nhiệm của hắn vốn trọng đại.
Chỉ là, dù có thiên hạ ở trong tay, nhưng lại không có được y ở bên cạnh, thì còn có cái ý nghĩa gì nữa đây…
– Khi đó, hắn đối diện với ta mà nói, lấy ngươi làm điều kiện, đổi lấy việc mở cửa thành cho hắn tiến vào. Ta, đã cự tuyệt.
Chuyện này, cũng không phải là lần đầu tiên được nói tới. Ly Hận Thiên vẫn còn nhớ rõ. Lúc trước, Vô Huyên đã nói chuyện này ở trước mặt y là như thế nào rồi. Hắn đưa ra điều kiện duy nhất này, cho Mộc Nhai, nhưng rốt cuộc, Mộc Nhai bỏ y lại mà phòng thủ Đế Đê vững chắc…
Vô Huyên còn đã từng châm chọc qua, rằng, tình cảm của Mộc Nhai dành cho y, bất quá cũng là như vậy…
Ly Hận Thiên không hỏi Mộc Nhai vì sao lại sẽ lựa chọn như vậy. Bởi, vì y hiểu, quyết định này, vốn phù hợp với tính cách của Mộc Nhai. Nhưng, cảnh đời đã đổi dời, Ly Hận Thiên cũng sẽ nhớ tới…
Phong Vô từng lấy chúng sanh thiên hạ ra, mà từng từ tốn khuyên bảo qua y. Chỉ là ở trong mắt của Ly Hận Thiên, người mà y vốn coi trọng, chỉ có mấy tên nhi tử này của y mà thôi. Cái gánh nặng ‘vì chúng sanh trong thiên hạ’ này, y vốn vô lực gánh vách…
Y vốn là ích kỷ.
Nếu thiên hạ thái bình, mà bọn hắn lại ngừng thở, không thể lại làm bạn với y. Vậy thì, Ly Hận Thiên thà chọn, đồng quy vu tận.
Nếu không cùng nhau sống được, vậy, thì cứ cùng chết đi vậy.
Đây là ý muốn của y.
Mộc nhai thì sao…
Y không hỏi. Nhưng, không đại biểu là, y không muốn biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook