Sủng Đa (Sủng Cha)
-
Chương 297: Thổn thức không thôi
Trong mấy tên này, chỉ có hàng lông mi của Văn Diệu là dài nhất cũng lại là dày đậm nhất. Tuy những tên còn lại, không giống như hắn. Nhưng cũng với so kẻ bình thường thì hàng lông mi cũng dày đậm hơn rất nhiều rồi a. Cho nên, một cái rũ mí mắt xuống này của Vô Huyên khiến cho hàng lông mi sụp xuống liền in xuống hai vệt bóng đen thật dài lên trên da mặt, cố tình che khuất đi đôi mắt có thể biểu lộ tâm sự của của mình…
Bộ dáng này của Vô Huyên có chút đáng thương giống như là tiểu hài tử đã phạm sai vậy. Nhưng hành vi lại mang cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ kia…
Nơi đó của Ly Hận Thiên đã hoàn toàn trơn bóng, y vốn không thích ứng nổi. Mà, Vô Huyên dùng đầu ngón tay lại xoa xoa làn da ở xung quanh bộ gốc ở đó…
Ngón tay nhìn như không có mục đích gì, co duỗi như có như không xoay vòng xung quanh đó. Nhưng trên thực tế, lại có phương hướng rất chính xác, hắn chuyên chọn nơi mẫn cảm của nam nhân mẫn để xuống tay. Có mấy lần đầu ngón tay kia, dứt khoát liền sờ đến chỗ kết hợp giữa y cùng với Khâm Mặc…
Trêu chọc đến mức, thân thể của nam nhân run rẩy lên từng đợt.
Vô Huyên đang tỏ thái độ cũng là đang tự giúp cho nam nhân có cơ hội để thích ứng.
Nơi đó, hắn cũng muốn đi vào.
Lời đề nghị của Khâm Mặc thực mới mẻ, hắn vẫn chưa từng thử qua lần nào a…
Nơi đó của Ly Hận Thiên lại nhỏ đến vậy, chứa vào hết cả hai cùng một lúc, liền rất miễn cưỡng, y làm sao lại có thể lập tức nuốt vào cả hai cái đây…
Bất quá, nếu Khâm Mặc đã nói ra như vậy, Ly Hận Thiên lại làm ra cái loại phản ứng này. Vậy chứng minh, lúc trước, cả hai bọn họ đều đã từng nếm thử qua rồi…
Vô Huyên rất hiếu kì hắn cũng muốn biết cái tư vị kia rốt cuộc là ra sao nha…
Con người vốn là có sức tưởng tượng đến vô hạn. Vô Huyên tự ảo tưởng một hồi, liền có chút kìm nén không nổi nữa…
Không qua bao lâu, ngón tay kia dứt khoát liền tiến tới nơi nam nhân đang ngậm lấy Khâm Mặc tiếp tục vuốt ve. Hắn có thể sờ thấy, nơi đó của nam nhân bị căng ra, đến một chút nếp uốn cũng đều hoàn toàn không có. Còn có cả khi Khâm Mặc trừu động nam căn thô to thì liền cảm nhận được một tầng thịt dưới lớp da mỏng rung động…
Nghĩ đến bản thân mình lập tức liền được cùng đâm vào bên trong này, Vô Huyên chỉ cảm thấy, nam căn ở dưới háng lại trướng lên hơn vài phần…
– Vô Huyên, ngươi đừng hồ nháo…
Y vẫn còn đang quỳ. Thân thể khốn đốn chống đỡ, vẫn bị Khâm Mặc đưa đẩy trước sau, khiến cho cả người đong đưa. Ly Hận Thiên định ngẩng đầu. Nhưng xương cột sống mềm nhũn ra giống như mì sợi vậy, vừa mới miễn cưỡng nâng cổ lên, lại lập tức bị Khâm Mặc đâm tới một cái, cả thân thể của y cũng chỉ có thể hạ thấp xuống, đành phải thấp hèn mà rên rỉ.
Cảm xúc tê dại từ nơi hai người dính liền, lập tức xông thẳng một đường lan tràn khắp trong thân thể, liền đến đầu lưỡi cũng đều hoàn toàn bị mềm xuống cả đi.
Ly Hận Thiên thừa nhận y thực thoải mái. Nhưng, y lại không dám phóng túng bản thân của mình. Bàn tay của Vô Huyên giống như là một trái bom hẹn giờ, tùy thời tùy khắc, đều nhắc nhở nguy cơ phải phát sinh mà y sắp sửa phải đối mặt…
Lần trước vốn là do y đã say rượu, ký ức của y vừa thiếu thốn lại vụn vặt, không hề đầy đủ. Nhưng đối với chuyện này lại tạo nên ấn tượng quá sâu…
Loại việc này vốn là trăm triệu không thể…
Hai người cùng nhau tới, y sẽ bị đau chết a.
Chỉ là, cả hai nào có thể cho y có cơ hội để cự tuyệt đâu….
Thái độ của cả hai cũng kiên quyết giống như lúc nãy vừa mới cạo lông cho y vậy…
Căn bản, Khâm Mặc liền không cho nam nhân có cơ hội nhiều lời vô nghĩa. Mặc dù, y tung ra một quyền phản kháng cũng khó địch lại bốn tay của hắn cùng Vô Huyên, hắn lại vẫn còn đang làm y, cho nên hắn mới nắm chắc thắng lợi ở trong tay rồi. Vì vậy, hắn tự nhiên mà xem nhẹ ý muốn của Ly Hận Thiên.
Nam căn của Khâm Mặc đâm một cái vào trong, đạt đến chiều sâu đến trước nay chưa từng có. Hắn cảm thấy có thể, liền men theo xuống đôi chân đến cuộn tròn của Ly Hận Thiên, bắt lấy, trực tiếp liền ôm y lên…
Tư thế này, Ly Hận Thiên chưa từng làm qua, tựa giống như đang giúp tiểu hài tử xi tiểu vậy.
Khâm Mặc đối với tư thế này này, giống như là đã yêu thích đến sâu sắc vậy. Hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm qua.
Khâm Mặc nhéo hai chiếc đùi đang cuơn tròn này, bị đau liền bung ra, tiếp theo tận lực mở hai bên đùi rộng ra, khiến cho bộ dáng nơi đó của Ly Hận Thiên đang tự nuốt lấy nam căn của mình, vào thật sâu, đang bại lộ ở trước mặt của Vô Huyên…
Nơi đó đang hoàn toàn nuốt vào nguyên một thân nam căn thô to này. Hiện giờ, cả người Ly Hận Thiên đều bị treo lơ lửng ở trên không trung, chỉ có mỗi cái mông là chỗ dựa, chống đỡ cả thân thể. Cho nên, Vô Huyên liền có thể nhìn thấy rõ ràng, một phần nhỏ còn dư lại kia của Khâm Mặc, cũng đều đã hoàn toàn bị tiểu gia hoả kia đã tham ăn mà nuốt hoàn toàn vào trong…
Không xa, trên nơi hai người đang dính liền, chính là, hai viên nang tròn trĩnh của nam nhân. Hiện giờ, hai viên đó cũng đang căng phình, trướng tròn lên, cũng không kém hơn nam căn ở phía trước của y, bao nhiêu đi…
Thực có tinh thần.
Những nếp nhăn ở trên làn da của hai viên nang căng tròn, đều đã bị chất lỏng do nam nhân chảy ra, nhiễu xuống, thấm ướt. Mấy dấu vết trong suốt đều nổi bật lên rất rõ ràng. Nhưng hai viên ở phía trên này, đều hoàn toàn không thể thắng nổi, hai hòn căng mọng ở bên dưới, đều ướt đẫm thành một mảng rồi đi…
Bây giờ, nơi đó đến một cọng lông cũng đều hoàntoàn không có. Hình ảnh trụi lủi này, càng nhìn xem đến rất rõ ràng, Vô Huyên cảm thấy phân thân của nam nhân đều có vẻ lớn lên không ít….
Khâm Mặc không nói chuyện, nhưng Vô Huyên cũng đã hiểu ý nghĩ của Khâm Mặc. Nhưng, hắn không vội mà đi vào, lại trước tiên, vuốt ve mơn trớn từ trên phân thân cương cứng của nam nhân tiếp xuống dưới…
Ngón tay từ lỗ tiểu ở trên đỉnh quy đầu, từ từ mơn trớn xuống đến hai viên nang căng mọng, lại trượt xuống, sờ đến tận đường giao nhau ở nơi kết hợp phía sau giữa hai người trước mặt. Hắn ở nơi ướt sũng nhất của nam nhân dừng lại trong một lúc lâu nhất…
– Hai tên các ngươi… Không cần làm như vậy… Sẽ đau chết ta…
Lúc này, ngữ khí của Ly Hận Thiên đã mềm nhũn xuống không ít. Thậm chí có chút ý vị cầu xin, Khâm Mặc ôm thực chặt, nam căn của hắn càng giống như là đóng đinh chặt chẽ ở trong thân thể của y. Bởi vì cả thân thể đều mất hết sức lực, y chỉ có thể vô lực mềm mại vịn vào cánh tay của Khâm Mặc duy trì sự cân bằng. Trên toàn thân thể lúc này của y, bộ phận duy nhất còn tự do, thì chỉ còn có miệng này mà thôi…
Chỉ là lúc này, căn bản là lời y nói ra, bọn hắn cũng đã không nghe vô nữa rồi…
– Làm sao lại sẽ đau a. Cha, ngươi đang nói dối. Lần trước, ngươi đã có bao nhiêu hưng phấn, chẳng lẽ, ngươi đã quên rồi hay sao… Sướng đến mức, ngươi bắn ra thứ trắng đục gì đó, đều hoàn toàn phun lên trên mặt của Ly Lạc… Cha, ngươi đừng nói cho ta nghe, là ngươi đã quên mất rồi đi. Trên khuôn mặt luôn không có cảm xúc gì của Ly Lạc dính đầy thứ chất lỏng trắng đục của ngươi, thật là có chút kích thích a…
Lần trước, đến phút cuối cùng, đều là do ba người bọn hắn thay phiên nhau ôm y. Trong lần đó, hai người cùng nhau làm y không phải là ít. Lúc ban đầu, Ly Hận Thiên là rất đau, chỉ là dần dần, Khâm Mặc cảm nhận được y bắt đầu thoải mái, đến tiếng kêu của y cũng đều hoàn toàn khác biệt…
Hơn nữa, còn bắn cao đến vậy…
Tên Ly Lạc thanh cao kia đều hoàn toàn bị y làm cho dơ bẩn…
– Không cần nói bậy…
Ký ức này, Ly Hận Thiên vẫn là có, vừa nhớ tới hình ảnh đó, Ly Hận Thiên chỉ đột ngột cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng nhỏ, xông thẳng qua yết hầu trực tiếp đánh lên đại não của y khiến nó nóng lên…
– Cắn nhẹ một chút a, ta sẽ bị ngươi cắn đứt mất.
Khâm Mặc biết là y vẫn còn có ấn tượng. Hắn vừa nhắc tới, miệng nhỏ ở dưới của nam nhân đang ngậm hắn đột ngột co rút lại một chút. Khâm Mặc không có phòng bị, cho nên liền thiếu chút nữa, bị y bỗng co rút siết chặt lại liền bị xuất ra. Nếu không phải do đã hiểu rõ tính cách hay thẹn thùng của Ly Hận Thiên, thì hắn thật sự cho rằng nam nhân này là đang muốn dùng phương thức này để ngăn cản việc cả hai người bọn hắn đều đang muốn cùng nhau ôm y nha…
– Ta… Tê –
Vừa mới hé miệng nói ra một từ “ta”, Ly Hận Thiên đột ngột hít vào một ngụm khí lạnh, khi mở miệng lại lần nữa, liền trực tiếp mà vang lên khóc nức nở rất rõ,
– Vô Huyên, ngươi đừng tiến vào, ta sẽ hỏng mất… Không cần phải làm như vậy, ta không thích…
Nơi đó của nam nhân đang bị Khâm Mặc nhồi đến căng tràn đầy đến phồng rộp lên. Vô Huyên thật là tìm không thấy một khe hở nào để chen vào. Bắn chỉ có thể men theo cái gốc nam căn của Khâm Mặc, tách ra khe hở nhỏ hẹp, vói ngón tay chen vào trong…
Vừa đi vào một ngón tay, thì phần diễn biến còn lại liền đơn giản hơn nhiều.
Ban đầu, Vô Huyên dùng ngón tay đó, banh ra nơi đó của Ly Hận Thiên, tiếp theo, lại dùng một bàn tay kia vươn đến, mấy ngón tay bắt lấy lớp da quanh khe hở ở nơi miệng nhỏ căng phồng kia, hoàn toàn đã bị kéo ra…
Từ trước đến nay, động tác của hắn vốn bá đạo lại cường thế, đến làm cái loại chuyện này cũng đều hoàn toàn mang theo phong thái chuyên chế như vậy.
Không có quá nhiều dịu dàng nhưng ở bên trong vẫn có chút ôn nhu.
Nhưng mà, Vô Huyên vẫn sẽ không làm nam nhân bị thương…
Nơi đó bị kéo căng ra đã tới cực hạn. Ly Hận Thiên quẫy đạp hai cái giống như con cá chép vậy. Lần này, xem như là y đã bạo phát rồi đi, chỉ là, dù có như vậy thì, y cũng vẫn không thể từ trên người Khâm Mặc trượt xuống dưới…
Cái động tác này của y không thể nghi ngờ gì nữa, lại càng thêm giúp cho Khâm Mặc bọn hắn càng thêm thuận tiện mà thôi…
– Làm ơn đi mà, không cần phải làm như vậy đâu… Ta thật không muốn làm như vậy…
Ly Hận Thiên đã biến thành con thỏ nhỏ đáng thương, y cầu xin bọn hắn, trong lúc đang làm chuyện này, lại cầu xin tha thứ thì chỉ càng sẽ gia tăng tình thú mà thôi. Nhưng, loại cầu xin tha thứ này, bọn hắn lại nhất trí mà không để ý đến…
Vô Huyên nhéo chiếc cằm của y, ngay trước khi y sắp nói ra câu xin khoan dung thì hắn liền trực tiếp hôn lên y…
Hắn bịt kín miệng của nam nhân khiến cho y không thể nói nữa, đồng thời, động tác xuống tay càng nhanh hơn…
Khâm Mặc trước sau vẫn ôm chặt lấy Ly Hận Thiên. Hắn vốn không giúp Vô Huyên được gì, mà Vô Huyên cũng không cần đến hắn giúp. Vô Huyên lại vươn tay, đào ra một chút trân châu cao, men theo nơi khe hở kia, đẩy mạnh hoàn toàn vào vách thịt bên trong, thoa khắp xung quanh trong đó, bao gồm cả nam căn thô to của Khâm Mặc. Cảm xúc nóng hầm hập ở bên trong thân thể của nam nhân, khiến cho Vô Huyên không nhịn được, híp lại đôi mắt, hô hấp cũng khó tránh khỏi lại tăng thêm dồn dập…
Thực chặt, thực nhiệt, giống như là đang thúc giục hắn mau mau tiến vào vào…
Đừng nóng vội, cái này của hắn liền tới nha.
Ngay trước khi thật sự tiến vào, Vô Huyên lại tự thoa không ít trân châu cao lên trên nam căn của hắn.
Hắn không xác định được là nếu bên trong thân thể của Ly Hận Thiên có thêm nam căn của hắn nữa, có thể bị thương hay không. Nhưng, sắc dục ở trước mặt thì lý trí vĩnh viễn đều phải thua thân dưới đang bừng bừng dựng thẳng mà thôi, đồng thời, hắn vừa hôn sâu, vừa tự đỡ lấy nam căn đã trướng đến phát đau kề sát với phân thân của Khâm Mặc hướng đến cùng một nơi, đẩy đến…
Đôi mắt của Ly Hận Thiên trợn tròn lên. Y dùng hết toàn lực mà vươn tay đẩy Vô Huyên ra, cũng muốn tách hắn ra. Nhưng, người sau lại là gắt gao hút lấy đầu lưỡi của y, giống như là muốn hút đứt nó vậy…
Đầu lưỡi của Ly Hận Thiên bị đau, phía dưới lại càng thêm đau. Y muốn phát ra tiếng kêu thê lương, nhưng miệng bịt kín chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ “ô ô”…
Rất nhỏ, thực yếu ớt, lại không có hiệu quả nào cả.
Vô Huyên đâm đỉnh quy đầu vừa vào miệng nhỏ, lập tức, vùng da thịt xung quanh đã bị kéo căng ra như là làm người ta cứng rắn xé rách vậy. Ly Hận Thiên bị đau đến nước mắt cũng đều rớt xuống. Vô Huyên nhìn thấy dáng vẻ của y như vậy, chẳng những không có lui ra ngoài, mà càng thêm dứt khoát, dồn một chút lực, đâm toàn bộ nam căn hoàn toàn đi sâu vào…
Hắn kề sát bên Khâm Mặc, lấp đầy vào bên trong thân thể của nam nhân.
Tiếp theo, hắn liền phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Ngay khi Vô Huyên đi vào, đồng thời, Khâm Mặc cũng để hai chiếc đùi của nam nhân rũ xuôi xuống hai bên. Lúc này, Ly Hận Thiên đã không còn cách nào để khép người lại nữa, hai cẳng chân chỉ có thể mở rộng mà không ngừng run rẩy, chịu đựng sự khi dễ của bọn hắn…
Bọn hắn chưa cho y có thời gian kịp thích ứng, đã bắt đầu phối hợp trừu động trước sau. Nơi đó của Ly Hận Thiên bị đau, cũng thực xót. Y cảm thấy, y đã bị đau đến mức tê mỏi rồi. Chỉ là theo động tác kịch liệt của bọn hắn, y cảm nhận được một tia thỏa mãn…
Không còn có bất kì cảm giác khó chịu nào khác, mỗi một tấc, mỗi một chỗ ở bên trong thân thể của y đều bị bọn hắn khai thác triệt để…
Lại cũng đang rất âu yếm.
Càng khiến y muốn phát cuồng, chính là đôi song sinh tử này rất có ăn ý, rõ ràng, cả hai đều là từ hai phương hướng khác biệt, mà tiến vào lại có thể luân phiên nhau đâm đến điểm mẫn cảm của y…
Trong lúc bọn hắn trừu động hung ác lại nhiệt tình, hăng hái thay phiên nhau oanh tạc ở bên trong thân thể y, Ly Hận Thiên từ nỗi đau đớn, từ từ lại biến thành niềm vui sướng chưa bao giờ có qua. Lần này, Khâm Mặc thấy y nhanh chóng tiến vào trạng thái hưng phấn, cũng lấy làm kinh hỉ.
Lần trước, bọn hắn phải làm vài lần thì thân thể của Ly Hận Thiên mới hoàn toàn thả lỏng ra…
Tuy rằng lúc trước cũng có thoải mái nhưng cũng không phải quá mức được phóng túng thỏa mãn được a, muốn y giống trạng thái như bây giờ, là phải trải qua một lúc thích ứng khá lâu.
Lần này, y lại tìm được cảm giác trong thời gian ngắn ngủi đến vậy.
Quả nhiên là, y thích cường thế cũng thích thô bạo một chút a.
Trong lòng của hai tên này, cùng một lúc mà rút ra một cái kết luận này.
Ban đầu, Vô Huyên vốn không muốn cùng Khâm Mặc ôm y. Lần trước, ở Quỷ Phủ, hắn cũng chỉ là muốn nhục nhã hai người họ mà thôi. Nhưng, chính là, ngay khi vừa đi vào, hắn lại phát hiện tư vị càng lúc càng kích thích hơn một chút, khác hoàn toàn với chuyện tự một mình hắn làm cùng y…
Là do kích thích của tâm lý đi.
Vì vậy, đêm nay, cơ hồ như là hai người đều hoàn toàn không hề rời khỏi thân thể của nam nhân, chỉ là cùng nhau đồng thời mà ôm y…
Chưa từng dừng lại cũng không hề nghỉ ngơi.
Bộ dáng này của Vô Huyên có chút đáng thương giống như là tiểu hài tử đã phạm sai vậy. Nhưng hành vi lại mang cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ kia…
Nơi đó của Ly Hận Thiên đã hoàn toàn trơn bóng, y vốn không thích ứng nổi. Mà, Vô Huyên dùng đầu ngón tay lại xoa xoa làn da ở xung quanh bộ gốc ở đó…
Ngón tay nhìn như không có mục đích gì, co duỗi như có như không xoay vòng xung quanh đó. Nhưng trên thực tế, lại có phương hướng rất chính xác, hắn chuyên chọn nơi mẫn cảm của nam nhân mẫn để xuống tay. Có mấy lần đầu ngón tay kia, dứt khoát liền sờ đến chỗ kết hợp giữa y cùng với Khâm Mặc…
Trêu chọc đến mức, thân thể của nam nhân run rẩy lên từng đợt.
Vô Huyên đang tỏ thái độ cũng là đang tự giúp cho nam nhân có cơ hội để thích ứng.
Nơi đó, hắn cũng muốn đi vào.
Lời đề nghị của Khâm Mặc thực mới mẻ, hắn vẫn chưa từng thử qua lần nào a…
Nơi đó của Ly Hận Thiên lại nhỏ đến vậy, chứa vào hết cả hai cùng một lúc, liền rất miễn cưỡng, y làm sao lại có thể lập tức nuốt vào cả hai cái đây…
Bất quá, nếu Khâm Mặc đã nói ra như vậy, Ly Hận Thiên lại làm ra cái loại phản ứng này. Vậy chứng minh, lúc trước, cả hai bọn họ đều đã từng nếm thử qua rồi…
Vô Huyên rất hiếu kì hắn cũng muốn biết cái tư vị kia rốt cuộc là ra sao nha…
Con người vốn là có sức tưởng tượng đến vô hạn. Vô Huyên tự ảo tưởng một hồi, liền có chút kìm nén không nổi nữa…
Không qua bao lâu, ngón tay kia dứt khoát liền tiến tới nơi nam nhân đang ngậm lấy Khâm Mặc tiếp tục vuốt ve. Hắn có thể sờ thấy, nơi đó của nam nhân bị căng ra, đến một chút nếp uốn cũng đều hoàn toàn không có. Còn có cả khi Khâm Mặc trừu động nam căn thô to thì liền cảm nhận được một tầng thịt dưới lớp da mỏng rung động…
Nghĩ đến bản thân mình lập tức liền được cùng đâm vào bên trong này, Vô Huyên chỉ cảm thấy, nam căn ở dưới háng lại trướng lên hơn vài phần…
– Vô Huyên, ngươi đừng hồ nháo…
Y vẫn còn đang quỳ. Thân thể khốn đốn chống đỡ, vẫn bị Khâm Mặc đưa đẩy trước sau, khiến cho cả người đong đưa. Ly Hận Thiên định ngẩng đầu. Nhưng xương cột sống mềm nhũn ra giống như mì sợi vậy, vừa mới miễn cưỡng nâng cổ lên, lại lập tức bị Khâm Mặc đâm tới một cái, cả thân thể của y cũng chỉ có thể hạ thấp xuống, đành phải thấp hèn mà rên rỉ.
Cảm xúc tê dại từ nơi hai người dính liền, lập tức xông thẳng một đường lan tràn khắp trong thân thể, liền đến đầu lưỡi cũng đều hoàn toàn bị mềm xuống cả đi.
Ly Hận Thiên thừa nhận y thực thoải mái. Nhưng, y lại không dám phóng túng bản thân của mình. Bàn tay của Vô Huyên giống như là một trái bom hẹn giờ, tùy thời tùy khắc, đều nhắc nhở nguy cơ phải phát sinh mà y sắp sửa phải đối mặt…
Lần trước vốn là do y đã say rượu, ký ức của y vừa thiếu thốn lại vụn vặt, không hề đầy đủ. Nhưng đối với chuyện này lại tạo nên ấn tượng quá sâu…
Loại việc này vốn là trăm triệu không thể…
Hai người cùng nhau tới, y sẽ bị đau chết a.
Chỉ là, cả hai nào có thể cho y có cơ hội để cự tuyệt đâu….
Thái độ của cả hai cũng kiên quyết giống như lúc nãy vừa mới cạo lông cho y vậy…
Căn bản, Khâm Mặc liền không cho nam nhân có cơ hội nhiều lời vô nghĩa. Mặc dù, y tung ra một quyền phản kháng cũng khó địch lại bốn tay của hắn cùng Vô Huyên, hắn lại vẫn còn đang làm y, cho nên hắn mới nắm chắc thắng lợi ở trong tay rồi. Vì vậy, hắn tự nhiên mà xem nhẹ ý muốn của Ly Hận Thiên.
Nam căn của Khâm Mặc đâm một cái vào trong, đạt đến chiều sâu đến trước nay chưa từng có. Hắn cảm thấy có thể, liền men theo xuống đôi chân đến cuộn tròn của Ly Hận Thiên, bắt lấy, trực tiếp liền ôm y lên…
Tư thế này, Ly Hận Thiên chưa từng làm qua, tựa giống như đang giúp tiểu hài tử xi tiểu vậy.
Khâm Mặc đối với tư thế này này, giống như là đã yêu thích đến sâu sắc vậy. Hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm qua.
Khâm Mặc nhéo hai chiếc đùi đang cuơn tròn này, bị đau liền bung ra, tiếp theo tận lực mở hai bên đùi rộng ra, khiến cho bộ dáng nơi đó của Ly Hận Thiên đang tự nuốt lấy nam căn của mình, vào thật sâu, đang bại lộ ở trước mặt của Vô Huyên…
Nơi đó đang hoàn toàn nuốt vào nguyên một thân nam căn thô to này. Hiện giờ, cả người Ly Hận Thiên đều bị treo lơ lửng ở trên không trung, chỉ có mỗi cái mông là chỗ dựa, chống đỡ cả thân thể. Cho nên, Vô Huyên liền có thể nhìn thấy rõ ràng, một phần nhỏ còn dư lại kia của Khâm Mặc, cũng đều đã hoàn toàn bị tiểu gia hoả kia đã tham ăn mà nuốt hoàn toàn vào trong…
Không xa, trên nơi hai người đang dính liền, chính là, hai viên nang tròn trĩnh của nam nhân. Hiện giờ, hai viên đó cũng đang căng phình, trướng tròn lên, cũng không kém hơn nam căn ở phía trước của y, bao nhiêu đi…
Thực có tinh thần.
Những nếp nhăn ở trên làn da của hai viên nang căng tròn, đều đã bị chất lỏng do nam nhân chảy ra, nhiễu xuống, thấm ướt. Mấy dấu vết trong suốt đều nổi bật lên rất rõ ràng. Nhưng hai viên ở phía trên này, đều hoàn toàn không thể thắng nổi, hai hòn căng mọng ở bên dưới, đều ướt đẫm thành một mảng rồi đi…
Bây giờ, nơi đó đến một cọng lông cũng đều hoàntoàn không có. Hình ảnh trụi lủi này, càng nhìn xem đến rất rõ ràng, Vô Huyên cảm thấy phân thân của nam nhân đều có vẻ lớn lên không ít….
Khâm Mặc không nói chuyện, nhưng Vô Huyên cũng đã hiểu ý nghĩ của Khâm Mặc. Nhưng, hắn không vội mà đi vào, lại trước tiên, vuốt ve mơn trớn từ trên phân thân cương cứng của nam nhân tiếp xuống dưới…
Ngón tay từ lỗ tiểu ở trên đỉnh quy đầu, từ từ mơn trớn xuống đến hai viên nang căng mọng, lại trượt xuống, sờ đến tận đường giao nhau ở nơi kết hợp phía sau giữa hai người trước mặt. Hắn ở nơi ướt sũng nhất của nam nhân dừng lại trong một lúc lâu nhất…
– Hai tên các ngươi… Không cần làm như vậy… Sẽ đau chết ta…
Lúc này, ngữ khí của Ly Hận Thiên đã mềm nhũn xuống không ít. Thậm chí có chút ý vị cầu xin, Khâm Mặc ôm thực chặt, nam căn của hắn càng giống như là đóng đinh chặt chẽ ở trong thân thể của y. Bởi vì cả thân thể đều mất hết sức lực, y chỉ có thể vô lực mềm mại vịn vào cánh tay của Khâm Mặc duy trì sự cân bằng. Trên toàn thân thể lúc này của y, bộ phận duy nhất còn tự do, thì chỉ còn có miệng này mà thôi…
Chỉ là lúc này, căn bản là lời y nói ra, bọn hắn cũng đã không nghe vô nữa rồi…
– Làm sao lại sẽ đau a. Cha, ngươi đang nói dối. Lần trước, ngươi đã có bao nhiêu hưng phấn, chẳng lẽ, ngươi đã quên rồi hay sao… Sướng đến mức, ngươi bắn ra thứ trắng đục gì đó, đều hoàn toàn phun lên trên mặt của Ly Lạc… Cha, ngươi đừng nói cho ta nghe, là ngươi đã quên mất rồi đi. Trên khuôn mặt luôn không có cảm xúc gì của Ly Lạc dính đầy thứ chất lỏng trắng đục của ngươi, thật là có chút kích thích a…
Lần trước, đến phút cuối cùng, đều là do ba người bọn hắn thay phiên nhau ôm y. Trong lần đó, hai người cùng nhau làm y không phải là ít. Lúc ban đầu, Ly Hận Thiên là rất đau, chỉ là dần dần, Khâm Mặc cảm nhận được y bắt đầu thoải mái, đến tiếng kêu của y cũng đều hoàn toàn khác biệt…
Hơn nữa, còn bắn cao đến vậy…
Tên Ly Lạc thanh cao kia đều hoàn toàn bị y làm cho dơ bẩn…
– Không cần nói bậy…
Ký ức này, Ly Hận Thiên vẫn là có, vừa nhớ tới hình ảnh đó, Ly Hận Thiên chỉ đột ngột cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng nhỏ, xông thẳng qua yết hầu trực tiếp đánh lên đại não của y khiến nó nóng lên…
– Cắn nhẹ một chút a, ta sẽ bị ngươi cắn đứt mất.
Khâm Mặc biết là y vẫn còn có ấn tượng. Hắn vừa nhắc tới, miệng nhỏ ở dưới của nam nhân đang ngậm hắn đột ngột co rút lại một chút. Khâm Mặc không có phòng bị, cho nên liền thiếu chút nữa, bị y bỗng co rút siết chặt lại liền bị xuất ra. Nếu không phải do đã hiểu rõ tính cách hay thẹn thùng của Ly Hận Thiên, thì hắn thật sự cho rằng nam nhân này là đang muốn dùng phương thức này để ngăn cản việc cả hai người bọn hắn đều đang muốn cùng nhau ôm y nha…
– Ta… Tê –
Vừa mới hé miệng nói ra một từ “ta”, Ly Hận Thiên đột ngột hít vào một ngụm khí lạnh, khi mở miệng lại lần nữa, liền trực tiếp mà vang lên khóc nức nở rất rõ,
– Vô Huyên, ngươi đừng tiến vào, ta sẽ hỏng mất… Không cần phải làm như vậy, ta không thích…
Nơi đó của nam nhân đang bị Khâm Mặc nhồi đến căng tràn đầy đến phồng rộp lên. Vô Huyên thật là tìm không thấy một khe hở nào để chen vào. Bắn chỉ có thể men theo cái gốc nam căn của Khâm Mặc, tách ra khe hở nhỏ hẹp, vói ngón tay chen vào trong…
Vừa đi vào một ngón tay, thì phần diễn biến còn lại liền đơn giản hơn nhiều.
Ban đầu, Vô Huyên dùng ngón tay đó, banh ra nơi đó của Ly Hận Thiên, tiếp theo, lại dùng một bàn tay kia vươn đến, mấy ngón tay bắt lấy lớp da quanh khe hở ở nơi miệng nhỏ căng phồng kia, hoàn toàn đã bị kéo ra…
Từ trước đến nay, động tác của hắn vốn bá đạo lại cường thế, đến làm cái loại chuyện này cũng đều hoàn toàn mang theo phong thái chuyên chế như vậy.
Không có quá nhiều dịu dàng nhưng ở bên trong vẫn có chút ôn nhu.
Nhưng mà, Vô Huyên vẫn sẽ không làm nam nhân bị thương…
Nơi đó bị kéo căng ra đã tới cực hạn. Ly Hận Thiên quẫy đạp hai cái giống như con cá chép vậy. Lần này, xem như là y đã bạo phát rồi đi, chỉ là, dù có như vậy thì, y cũng vẫn không thể từ trên người Khâm Mặc trượt xuống dưới…
Cái động tác này của y không thể nghi ngờ gì nữa, lại càng thêm giúp cho Khâm Mặc bọn hắn càng thêm thuận tiện mà thôi…
– Làm ơn đi mà, không cần phải làm như vậy đâu… Ta thật không muốn làm như vậy…
Ly Hận Thiên đã biến thành con thỏ nhỏ đáng thương, y cầu xin bọn hắn, trong lúc đang làm chuyện này, lại cầu xin tha thứ thì chỉ càng sẽ gia tăng tình thú mà thôi. Nhưng, loại cầu xin tha thứ này, bọn hắn lại nhất trí mà không để ý đến…
Vô Huyên nhéo chiếc cằm của y, ngay trước khi y sắp nói ra câu xin khoan dung thì hắn liền trực tiếp hôn lên y…
Hắn bịt kín miệng của nam nhân khiến cho y không thể nói nữa, đồng thời, động tác xuống tay càng nhanh hơn…
Khâm Mặc trước sau vẫn ôm chặt lấy Ly Hận Thiên. Hắn vốn không giúp Vô Huyên được gì, mà Vô Huyên cũng không cần đến hắn giúp. Vô Huyên lại vươn tay, đào ra một chút trân châu cao, men theo nơi khe hở kia, đẩy mạnh hoàn toàn vào vách thịt bên trong, thoa khắp xung quanh trong đó, bao gồm cả nam căn thô to của Khâm Mặc. Cảm xúc nóng hầm hập ở bên trong thân thể của nam nhân, khiến cho Vô Huyên không nhịn được, híp lại đôi mắt, hô hấp cũng khó tránh khỏi lại tăng thêm dồn dập…
Thực chặt, thực nhiệt, giống như là đang thúc giục hắn mau mau tiến vào vào…
Đừng nóng vội, cái này của hắn liền tới nha.
Ngay trước khi thật sự tiến vào, Vô Huyên lại tự thoa không ít trân châu cao lên trên nam căn của hắn.
Hắn không xác định được là nếu bên trong thân thể của Ly Hận Thiên có thêm nam căn của hắn nữa, có thể bị thương hay không. Nhưng, sắc dục ở trước mặt thì lý trí vĩnh viễn đều phải thua thân dưới đang bừng bừng dựng thẳng mà thôi, đồng thời, hắn vừa hôn sâu, vừa tự đỡ lấy nam căn đã trướng đến phát đau kề sát với phân thân của Khâm Mặc hướng đến cùng một nơi, đẩy đến…
Đôi mắt của Ly Hận Thiên trợn tròn lên. Y dùng hết toàn lực mà vươn tay đẩy Vô Huyên ra, cũng muốn tách hắn ra. Nhưng, người sau lại là gắt gao hút lấy đầu lưỡi của y, giống như là muốn hút đứt nó vậy…
Đầu lưỡi của Ly Hận Thiên bị đau, phía dưới lại càng thêm đau. Y muốn phát ra tiếng kêu thê lương, nhưng miệng bịt kín chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ “ô ô”…
Rất nhỏ, thực yếu ớt, lại không có hiệu quả nào cả.
Vô Huyên đâm đỉnh quy đầu vừa vào miệng nhỏ, lập tức, vùng da thịt xung quanh đã bị kéo căng ra như là làm người ta cứng rắn xé rách vậy. Ly Hận Thiên bị đau đến nước mắt cũng đều rớt xuống. Vô Huyên nhìn thấy dáng vẻ của y như vậy, chẳng những không có lui ra ngoài, mà càng thêm dứt khoát, dồn một chút lực, đâm toàn bộ nam căn hoàn toàn đi sâu vào…
Hắn kề sát bên Khâm Mặc, lấp đầy vào bên trong thân thể của nam nhân.
Tiếp theo, hắn liền phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Ngay khi Vô Huyên đi vào, đồng thời, Khâm Mặc cũng để hai chiếc đùi của nam nhân rũ xuôi xuống hai bên. Lúc này, Ly Hận Thiên đã không còn cách nào để khép người lại nữa, hai cẳng chân chỉ có thể mở rộng mà không ngừng run rẩy, chịu đựng sự khi dễ của bọn hắn…
Bọn hắn chưa cho y có thời gian kịp thích ứng, đã bắt đầu phối hợp trừu động trước sau. Nơi đó của Ly Hận Thiên bị đau, cũng thực xót. Y cảm thấy, y đã bị đau đến mức tê mỏi rồi. Chỉ là theo động tác kịch liệt của bọn hắn, y cảm nhận được một tia thỏa mãn…
Không còn có bất kì cảm giác khó chịu nào khác, mỗi một tấc, mỗi một chỗ ở bên trong thân thể của y đều bị bọn hắn khai thác triệt để…
Lại cũng đang rất âu yếm.
Càng khiến y muốn phát cuồng, chính là đôi song sinh tử này rất có ăn ý, rõ ràng, cả hai đều là từ hai phương hướng khác biệt, mà tiến vào lại có thể luân phiên nhau đâm đến điểm mẫn cảm của y…
Trong lúc bọn hắn trừu động hung ác lại nhiệt tình, hăng hái thay phiên nhau oanh tạc ở bên trong thân thể y, Ly Hận Thiên từ nỗi đau đớn, từ từ lại biến thành niềm vui sướng chưa bao giờ có qua. Lần này, Khâm Mặc thấy y nhanh chóng tiến vào trạng thái hưng phấn, cũng lấy làm kinh hỉ.
Lần trước, bọn hắn phải làm vài lần thì thân thể của Ly Hận Thiên mới hoàn toàn thả lỏng ra…
Tuy rằng lúc trước cũng có thoải mái nhưng cũng không phải quá mức được phóng túng thỏa mãn được a, muốn y giống trạng thái như bây giờ, là phải trải qua một lúc thích ứng khá lâu.
Lần này, y lại tìm được cảm giác trong thời gian ngắn ngủi đến vậy.
Quả nhiên là, y thích cường thế cũng thích thô bạo một chút a.
Trong lòng của hai tên này, cùng một lúc mà rút ra một cái kết luận này.
Ban đầu, Vô Huyên vốn không muốn cùng Khâm Mặc ôm y. Lần trước, ở Quỷ Phủ, hắn cũng chỉ là muốn nhục nhã hai người họ mà thôi. Nhưng, chính là, ngay khi vừa đi vào, hắn lại phát hiện tư vị càng lúc càng kích thích hơn một chút, khác hoàn toàn với chuyện tự một mình hắn làm cùng y…
Là do kích thích của tâm lý đi.
Vì vậy, đêm nay, cơ hồ như là hai người đều hoàn toàn không hề rời khỏi thân thể của nam nhân, chỉ là cùng nhau đồng thời mà ôm y…
Chưa từng dừng lại cũng không hề nghỉ ngơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook