Sủng Đa (Sủng Cha)
-
Chương 11: Nước miếng hòa cháo
Ly Hận Thiên không biết là, y vì cái gì lại muốn chạy nhanh ra khỏi nơi đó a. Y thật sự sợ đến mức muốn tè ra quần chạy từ nơi đó ra… Ô ô ô ô~
Y phẫn hận cắn móng tay, xem ra thân thể này đã bị Ly Lạc ảnh hưởng sâu sắc. Trong nháy mắt cách tầng suy nghĩ, y liền mắng chửi kẻ đã làm thân thể mình tự động làm ra cái phản ứng hổ thẹn này a…
Ly Hận Thiên lại càng không suy nghĩ không thông vì sao chính mình phải ngồi xổm ở nơi này giúp Ly Lạc nấu nồi cháo này.
Y dùng lực khuấy đều, cháo đã mau chín nhuyễn mịn. Y cảm thấy y thực hèn a. Người ta đối với y tệ như vậy, mà y còn ngốc nghếch hồ đồ còn giúp người đó chắn dao nhỏ, làm bữa sáng…
Bất quá, bởi vì vừa rồi y đã trả lời Ly Lạc rằng: do y là cha hắn a.
Cho nên tất cả việc này đều là việc y nên làm.
Ly Hận Thiên hai tay ôm đầu gối, lông mi dài lại dày cong cong lại đang cụp xuống. Y cúi đầu nhìn chăm chú nồi cháo hoa kia, hơi nóng như khói trắng lượn lờ bốc lên. Đầu óc quay cuồng, trong nháy mắt y hoảng hốt không ngờ như thế….
Ly Hận Thiên chưa từng nghĩ tới một chuyện: y có nhi tử a.
Thời điểm mà y vẫn còn là Ngũ Tử Bình. Y vốn chỉ là công nhân bình thường. Mỗi ngày lái xe ô tô nhỏ mà công ty cấp cho, cố gắng vì ấm no của chính mình mà nỗ lực. Y đã hơn ba mươi tuổi, bộ dáng cũng ổn. Y cũng từng có nhiều lần quen biết, hẹn hò rồi thân, nhưng đối phương đều ghét bỏ y bởi điều kiện kinh tế y không tốt, cho nên hôn sự của y như vậy nên liền bị trì hoãn.
Nhưng trong nháy mắt, y vừa mở mắt tỉnh lại, không chỉ có bộ dáng thay đổi, còn có thêm một nhi tử.
Kỳ thật y thực thích hài tử, y cũng từng suy nghĩ qua: nếu chính sách quốc gia cho phép, y chủ yếu muốn sinh thật nhiều hài tử a.
Thực đáng tiếc, Ngũ Tử Bình không còn chờ đến lúc đó được. Bất quá Ly Hận Thiên có thể nhận ra. Tuy rằng trong suốt quá trình tạo người y không tham dự, nhưng đúng là con trai Ly Lạc với y, huyết mạch tương liên…
Như là chơi trò hoán đổi đồ vật rồi phân biệt thật giả a.
Loại cảm giác này, thực vi diệu.
Tuy rằng con trai chẳng những tính tình thối lại còn lạnh lùng, một bộ dáng hắn khi nhìn y như thể y thiếu tiền hắn mấy chục triệu a. Trong lúc đó quan hệ giữa bọn họ còn có chút quỷ dị. Bất quá, Ly Hận Thiên cũng không chán ghét gì, cứ như vậy là được.
Y tin tưởng chỉ cần y cố gắng một chút nữa thì hẳn là quan hệ của y cùng Ly Lạc sẽ có chỗ tốt lên a.
Ly Hận Thiên múc cháo hoa đã nấu tốt vào đầy bát. Trong nhà nữ nhân này bên trong hang dưới một gốc cây gần bếp, y tìm thấy được hủ dưa muối được làm từ củ cải. Y hưng trí bừng bừng đem đứa muối để ra dĩa, lấy muỗng đũa. Sau đó, y sắp xếp gọn gàng để bát cháo hoa, dĩa dưa muối trên khay nhỏ bưng vào phòng. Khi y đi vào, liền nhìn thấy mặt của Ly Lạc đã sưng sỉa lên vẻ lạnh lẽo so với khối băng còn muốn lạnh chết người hơn đang chờ y…
Lúc này, hắn tỏ vẻ ghét bỏ y làm quá chậm chạp. Ly Hận Thiên oán thầm:
“Ngươi có thể không ăn mà!”
Nhưng khóe miệng y vẫn là miễn cưỡng nở một chút tươi cười, y biết Ly Lạc không kén ăn. Một đường đi này có cái gì thì hắn liền ăn cái đó, so với cháo này y nấu còn kém hơn, như màn thầu nhúng nước mà Ly Lạc nuốt trôi được.
Ly Lạc nhìn thoáng qua cháo kia với dưa muối, cũng không có ý muốn cử động tay, cũng không nói một câu nào. Ly Hận Thiên cảm thấy, muốn y với con y hiểu được nhau thật mệt a. Thường thường, bọn họ bên nhau liền chìm vào cục diện bế tắc, trong không gian im lặng mà mắt to trừng mắt nhỏ…
Phía trên mặt cháo có rắc một tầng hành lá mỏng hương thơm ngào ngạt nha. Ly Hận Thiên cũng một đêm chưa ăn gì vô bụng. Y rất muốn nói: “nếu ngươi nói không ăn thì để ta liền ăn a…”
Tính nhẫn nại của y, đã muốn không giữ được rồi. Đúng lúc này, y nhìn thấy tầng lông mi kia chớp động lưu loát lên xuống không vui. Lúc này y mới hậu tri hậu giác nhìn tới ngực hắn bị quấn bởi băng gạc thật dày…
– Cái kia, bằng không, ta đến uy ngươi?
Ly Hận Thiên vừa nói xong, biểu tình trên mặt Ly Lạc nghe được nên mới dịu đi một chút. Y biết mình đoán đúng rồi. Ly Hận Thiên vội vàng bưng cả khay nhỏ nhanh chóng bước nhanh tới ngồi trên giường, bưng bát cháo múc một muỗng cháo lên. Y có tâm ý tốt giúp Ly Lạc thổi thổi, y sợ cháo nóng sẽ làm bỏng hắn.
Nhưng khi cháo đưa đến bên miệng Ly Lạc, người này lại không biết vì sao lại không chịu phối hợp mở miệng ra, hắn lạnh lùng nhìn Ly Hận Thiên. Miệng kia liền tránh đi cách xa muỗng cháo. Hắn mở miệng nói:
– Trên đó dính nước miếng của ngươi, ngươi lại kêu ta ăn, ta phải nuốt xuống như thế nào hả?
Ly Hận Thiên rất muốn đem bát cháo này ném xuống trên mặt Ly Lạc, nhưng y vẫn kiềm xuống lửa giận, nịnh nọt cười nói:
– Ngươi xem, cháo này nóng như vậy. Tay ngươi lại không thể động. Ta không giúp ngươi thổi nguội, lo cho ngươi bị bỏng a.
Ly Lạc nhìn y, hắn không nói chuyện, nhưng này trong tầm mắt ấy rõ rành rành viết lên hàng chữ: ta ghét bỏ ngươi.
Ly Hận Thiên giống như đang dỗ dành tiểu hài tử còn cố ý nói vài lời hay. Nhưng căn bản, Ly Lạc không ăn mềm cũng không ăn cứng. Nên rất nhanh, tính nhẫn nại của Ly Hận Thiên đã hoàn toàn không còn nữa. Y câu khóe miệng lên, cười lạnh nói:
– Bây giờ, rốt cuộc ngươi ghét bỏ cái gì chứ? Không ngại nói cho ngươi biết, cháo này là ta nấu. Vì muốn xem vừa ăn chưa, ta trực tiếp dùng muôi ở trong nồi đã nếm vài lần. Hiện tại, cả nồi cháo này đều dính đầy nước miếng của ta. Ngươi không muốn ăn, ta cũng không ép ngươi.
Ly Lạc chưa từng xem qua bộ dáng khi Ly Hận Thiên phát hỏa. Một ngày ngắn ngủi này đã là lần thứ hai…
Răng nanh với móng vuốt đã bị nhổ đi, tiểu thú cũng đã bị người thuần phục nuôi dưỡng tốt rồi. Hiện tại liền như thế nào mà bây giờ lại vụng trộm bắt đầu võ trang chính mình như vậy…
Ly Lạc dùng cánh tay của mình không bị thương, nắm lấy cái cằm tinh xảo của y. Trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như vậy không có biểu tình nào khác, hắn nhìn chăm chú vào biểu tình nổi nóng của Ly Hận Thiên, thản nhiên nói:
– Nếu ngươi là muốn làm ta ăn nước miếng của ngươi, liền cứ nói thẳng. Không cần hà tất phải cố ý làm như vậy.
Ly Hận Thiên tay bưng bát cháo hoa liền run lên.
Y phẫn hận cắn móng tay, xem ra thân thể này đã bị Ly Lạc ảnh hưởng sâu sắc. Trong nháy mắt cách tầng suy nghĩ, y liền mắng chửi kẻ đã làm thân thể mình tự động làm ra cái phản ứng hổ thẹn này a…
Ly Hận Thiên lại càng không suy nghĩ không thông vì sao chính mình phải ngồi xổm ở nơi này giúp Ly Lạc nấu nồi cháo này.
Y dùng lực khuấy đều, cháo đã mau chín nhuyễn mịn. Y cảm thấy y thực hèn a. Người ta đối với y tệ như vậy, mà y còn ngốc nghếch hồ đồ còn giúp người đó chắn dao nhỏ, làm bữa sáng…
Bất quá, bởi vì vừa rồi y đã trả lời Ly Lạc rằng: do y là cha hắn a.
Cho nên tất cả việc này đều là việc y nên làm.
Ly Hận Thiên hai tay ôm đầu gối, lông mi dài lại dày cong cong lại đang cụp xuống. Y cúi đầu nhìn chăm chú nồi cháo hoa kia, hơi nóng như khói trắng lượn lờ bốc lên. Đầu óc quay cuồng, trong nháy mắt y hoảng hốt không ngờ như thế….
Ly Hận Thiên chưa từng nghĩ tới một chuyện: y có nhi tử a.
Thời điểm mà y vẫn còn là Ngũ Tử Bình. Y vốn chỉ là công nhân bình thường. Mỗi ngày lái xe ô tô nhỏ mà công ty cấp cho, cố gắng vì ấm no của chính mình mà nỗ lực. Y đã hơn ba mươi tuổi, bộ dáng cũng ổn. Y cũng từng có nhiều lần quen biết, hẹn hò rồi thân, nhưng đối phương đều ghét bỏ y bởi điều kiện kinh tế y không tốt, cho nên hôn sự của y như vậy nên liền bị trì hoãn.
Nhưng trong nháy mắt, y vừa mở mắt tỉnh lại, không chỉ có bộ dáng thay đổi, còn có thêm một nhi tử.
Kỳ thật y thực thích hài tử, y cũng từng suy nghĩ qua: nếu chính sách quốc gia cho phép, y chủ yếu muốn sinh thật nhiều hài tử a.
Thực đáng tiếc, Ngũ Tử Bình không còn chờ đến lúc đó được. Bất quá Ly Hận Thiên có thể nhận ra. Tuy rằng trong suốt quá trình tạo người y không tham dự, nhưng đúng là con trai Ly Lạc với y, huyết mạch tương liên…
Như là chơi trò hoán đổi đồ vật rồi phân biệt thật giả a.
Loại cảm giác này, thực vi diệu.
Tuy rằng con trai chẳng những tính tình thối lại còn lạnh lùng, một bộ dáng hắn khi nhìn y như thể y thiếu tiền hắn mấy chục triệu a. Trong lúc đó quan hệ giữa bọn họ còn có chút quỷ dị. Bất quá, Ly Hận Thiên cũng không chán ghét gì, cứ như vậy là được.
Y tin tưởng chỉ cần y cố gắng một chút nữa thì hẳn là quan hệ của y cùng Ly Lạc sẽ có chỗ tốt lên a.
Ly Hận Thiên múc cháo hoa đã nấu tốt vào đầy bát. Trong nhà nữ nhân này bên trong hang dưới một gốc cây gần bếp, y tìm thấy được hủ dưa muối được làm từ củ cải. Y hưng trí bừng bừng đem đứa muối để ra dĩa, lấy muỗng đũa. Sau đó, y sắp xếp gọn gàng để bát cháo hoa, dĩa dưa muối trên khay nhỏ bưng vào phòng. Khi y đi vào, liền nhìn thấy mặt của Ly Lạc đã sưng sỉa lên vẻ lạnh lẽo so với khối băng còn muốn lạnh chết người hơn đang chờ y…
Lúc này, hắn tỏ vẻ ghét bỏ y làm quá chậm chạp. Ly Hận Thiên oán thầm:
“Ngươi có thể không ăn mà!”
Nhưng khóe miệng y vẫn là miễn cưỡng nở một chút tươi cười, y biết Ly Lạc không kén ăn. Một đường đi này có cái gì thì hắn liền ăn cái đó, so với cháo này y nấu còn kém hơn, như màn thầu nhúng nước mà Ly Lạc nuốt trôi được.
Ly Lạc nhìn thoáng qua cháo kia với dưa muối, cũng không có ý muốn cử động tay, cũng không nói một câu nào. Ly Hận Thiên cảm thấy, muốn y với con y hiểu được nhau thật mệt a. Thường thường, bọn họ bên nhau liền chìm vào cục diện bế tắc, trong không gian im lặng mà mắt to trừng mắt nhỏ…
Phía trên mặt cháo có rắc một tầng hành lá mỏng hương thơm ngào ngạt nha. Ly Hận Thiên cũng một đêm chưa ăn gì vô bụng. Y rất muốn nói: “nếu ngươi nói không ăn thì để ta liền ăn a…”
Tính nhẫn nại của y, đã muốn không giữ được rồi. Đúng lúc này, y nhìn thấy tầng lông mi kia chớp động lưu loát lên xuống không vui. Lúc này y mới hậu tri hậu giác nhìn tới ngực hắn bị quấn bởi băng gạc thật dày…
– Cái kia, bằng không, ta đến uy ngươi?
Ly Hận Thiên vừa nói xong, biểu tình trên mặt Ly Lạc nghe được nên mới dịu đi một chút. Y biết mình đoán đúng rồi. Ly Hận Thiên vội vàng bưng cả khay nhỏ nhanh chóng bước nhanh tới ngồi trên giường, bưng bát cháo múc một muỗng cháo lên. Y có tâm ý tốt giúp Ly Lạc thổi thổi, y sợ cháo nóng sẽ làm bỏng hắn.
Nhưng khi cháo đưa đến bên miệng Ly Lạc, người này lại không biết vì sao lại không chịu phối hợp mở miệng ra, hắn lạnh lùng nhìn Ly Hận Thiên. Miệng kia liền tránh đi cách xa muỗng cháo. Hắn mở miệng nói:
– Trên đó dính nước miếng của ngươi, ngươi lại kêu ta ăn, ta phải nuốt xuống như thế nào hả?
Ly Hận Thiên rất muốn đem bát cháo này ném xuống trên mặt Ly Lạc, nhưng y vẫn kiềm xuống lửa giận, nịnh nọt cười nói:
– Ngươi xem, cháo này nóng như vậy. Tay ngươi lại không thể động. Ta không giúp ngươi thổi nguội, lo cho ngươi bị bỏng a.
Ly Lạc nhìn y, hắn không nói chuyện, nhưng này trong tầm mắt ấy rõ rành rành viết lên hàng chữ: ta ghét bỏ ngươi.
Ly Hận Thiên giống như đang dỗ dành tiểu hài tử còn cố ý nói vài lời hay. Nhưng căn bản, Ly Lạc không ăn mềm cũng không ăn cứng. Nên rất nhanh, tính nhẫn nại của Ly Hận Thiên đã hoàn toàn không còn nữa. Y câu khóe miệng lên, cười lạnh nói:
– Bây giờ, rốt cuộc ngươi ghét bỏ cái gì chứ? Không ngại nói cho ngươi biết, cháo này là ta nấu. Vì muốn xem vừa ăn chưa, ta trực tiếp dùng muôi ở trong nồi đã nếm vài lần. Hiện tại, cả nồi cháo này đều dính đầy nước miếng của ta. Ngươi không muốn ăn, ta cũng không ép ngươi.
Ly Lạc chưa từng xem qua bộ dáng khi Ly Hận Thiên phát hỏa. Một ngày ngắn ngủi này đã là lần thứ hai…
Răng nanh với móng vuốt đã bị nhổ đi, tiểu thú cũng đã bị người thuần phục nuôi dưỡng tốt rồi. Hiện tại liền như thế nào mà bây giờ lại vụng trộm bắt đầu võ trang chính mình như vậy…
Ly Lạc dùng cánh tay của mình không bị thương, nắm lấy cái cằm tinh xảo của y. Trên mặt hắn vẫn lạnh lùng như vậy không có biểu tình nào khác, hắn nhìn chăm chú vào biểu tình nổi nóng của Ly Hận Thiên, thản nhiên nói:
– Nếu ngươi là muốn làm ta ăn nước miếng của ngươi, liền cứ nói thẳng. Không cần hà tất phải cố ý làm như vậy.
Ly Hận Thiên tay bưng bát cháo hoa liền run lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook