Sủng Anh Đến Trọn Đời!
-
Chương 5: Qua đêm một chỗ
Đang hoang mang không biết mình ở địa phương nào nghe cô gọi thì hết hồn, xém ngã xe.
Cậu dừng xe lại quay đầu hồn nhiên hỏi "Hả?"
Cô kìm nén xúc cảm đang muốn dâng trào "Đây là đúng sao? Cậu đưa tôi đi đâu?, tối thế này, xe dù có đèn cũng không biết đâu là đường đi ra, cậu là quẹo đường nào mà hay vậy?"
Cậu im lặng không trả lời, cô chỉ thấy cậu cuối xuống, không biết là đang suy cái gì.
Cô gằn từng chữ "BỊ CÂM?"
Cậu từ từ quay mặt qua, đôi mắt đầy nước, môi mím lại "Thật xin lỗi, Lạc thật không cố ý" nói xong, nước mắt cũng rất phối hợp mà rơi.
Cô khựng lại một chút, cơn giận dữ bị nước mắt cậu dập tắt, cô mềm lòng, giờ có tức giận thì cũng chả làm gì được.
Đưa bàn tay ấm áp lên lau khuôn mặt ngây thơ này, trong mắt toàn là dịu dàng "Được rồi, không phải lỗi cậu, không được khóc"
"Nhà cậu ở đường nào?"
Thấy cô không tức giận nữa, cậu nín, trả lời thật ngoan ngoãn " Phố Đổng Khiết, đường số 22..."
Choáng, nhưng vẫn nhịn "Đây là núi... tức là đường số 25" cậu ăn cái gì vậy? Chạy qua hẻm nhà mình 3 đường vậy mà cũng không biết, còn lũi vào đây...
Tuy cô chưa từng biết về cái đường núi này, nhưng qua sơ đồ Phố cô cũng nhớ ra được... nhưng mà... nhà cô là đường số 26... tại sao cậu không lũi vào?.. thật tức chết.
Thôi bỏ đi, làm cậu ta khóc cũng không đành, cứ kiếm cách giải quyết sẽ tốt hơn.
Cô bảo đưa xe cô lái, giờ chị có việc đi tới chứ không thể đi lùi nữa rồi, vì lúc nãy cậu quẹo quá nhiều rẽ.
Đi được một khoảng liền nhìn thấy phía trước có căn nhà còn có ánh sáng, cô mừng hú vía, cô nghĩ đây có lẽ là căn nhà duy nhất ở nên rừng núi hoang vu này.
Vừa đi lại thì thấy có người đi ra, cô liền nhanh chóng lại hỏi "Bác bác, thật xin lỗi, nhưng chúng cháu có thể nhờ bác giúp một việc không?"
Ông bác mặt hiền từ khoảng 60 tuổi nhìn cô và cậu từ trên xuống dưới "Là học sinh sao? lạc đường?"
Cậu nhanh chóng gật đầu, ông ta nhìn khuôn mặt cậu liền phì cười, đưa tay lên nựng nựng khuôn mặt cậu "Đáng yêu thế, tôi mà có cháu trai như này chắc sẽ yêu nó chết thôi"
Cậu liền cười hì hì, cô thì thấy lời ông nói đúng... có được cậu, sẽ yêu chết thôi?
"Dù gì tôi cũng sắp về nhà rồi, nếu như 2 cậu cháu không chê, có muốn vào nghỉ một đêm không?"
Thật sự cảm kích "Bác về?"
Ông cười "Phía sau ngôi nhà này là vườn dâu, vải và hoa, tôi là giữ đến tối sẽ về nhà"
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, cũng 19h30 rồi còn gì,Cô gật đầu, chưa kịp cảm ơn thì đã nghe bồi thêm một câu "Tuy nhiên sẽ không có điện" nói xong liền đi.
Cô cũng hiểu trên núi thì làm sao có điện được chứ?
Ông quay lại nhìn cô "Buổi tối đừng nên ra ngoài"
Nghe xong cậu liền ớn lạnh, sao nghe giống những phim ma, mà bạn trong lớp thường kể nhỉ?
Cô và cậu mở cửa vào nhà.
Nói là nhà thì cũng không phải, nó chỉ được gọi là một cái lều, có 3 phía vách gỗ và cái cửa tạm bợ, đai,cái nóc nhà còn có mấy chỗ trống, nếu trời mưa thì bảo đảm cô và cậu cứ nghĩ mình đi bơi.
Bên trong chỉ có cái giường nhỏ bé, cùng cái bàn trà và cái ghế đai.
Nhìn thấy cậu càng lạnh người, nhưng ngược lại cô còn rất tỉnh "Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ đằng ghế"
Trong tinh thần hoảng, cậu liền không suy nghĩ mà trả lời ngã "Được"
Cô bĩu môi, cũng thật là đàn ông quá đi ha.
Cậu nằm trên giường mà rung cầm cập, biết là phía kia có người nhưng vẫn không tránh nổi sự lo sợ.
Bỗng nhiên khiếu văn nghệ nổi lên, cậu hát.
"Bao nhiêu ngày qua một mình anh lặng câm vì chờ em nói em yêu anh"
Cô nằm nghe cậu hát, khá hay, giọng trẻ con thật ấm.....
Nhưng có điều trời phụ lòng người rồi.. trời đổ mưa.
Mưa rơi xuống chỗ cô ướt một mảnh, cô liền trêu "Giọng hát của cậu thật sự có nội lực, có thể kêu gọi mưa xuống này"
Cậu xấu hổ, không nói nên lời.
Thấy tình trạng không ổn, gió đã đến, giật giật mạnh, còn có sấm sét... cô nghĩ về nhà này sắp bay mất rồi.
Phía bên kia liền nghe tiếng kêu đầy sợ hãi "Chị ơi"
Tiếng kêu làm cô muốn rụng rời, cô nhanh chóng hỏi "Phía cậu có ướt không?"
Đáng thương "Không có, nhưng sợ, chị qua đây được không?"
Cô tức tốc đi qua liền, đúng là toàn nhà đều ướt, trừ cái giường.
Lúc nãy mặt cô có dính chút nước, nhớ ra mình chưa rửa mặt liền rửa, làm bay lớp phấn trang điểm, để lại mặt mộc.
Cậu ngồi gần gần cô hơn, bỗng nhiên "Chị ơi"
Kêu mãi thế " Sao?"
Cậu nhỏ nhẹ nói "Lạc đói"
Biết ngay mà, cô thở dài, đi lôi cái cặp lại, lấy cho cậu mấy cái bánh mỳ ToTo (Loại bánh bên trong có kem ngọt) lúc nãy mới mua về, định về nhà ăn.
Cậu liền vui mừng nhận lấy, miệng còn cười tủm tỉm.
Ăn ngon lành, khuôn mặt này đáng yêu phết, đôi mắt to, miệng mở cũng thật to để ngặm lấy, ánh trăng mờ mờ có thể làm cô thấy được nó đẹp biết chừng nào.
Cô liền hôn vào má cậu một cái, làm cậu ngay người, mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng còn ngậm bánh mỳ.
Cô liền áp xát mặt mình lại....
Cậu dừng xe lại quay đầu hồn nhiên hỏi "Hả?"
Cô kìm nén xúc cảm đang muốn dâng trào "Đây là đúng sao? Cậu đưa tôi đi đâu?, tối thế này, xe dù có đèn cũng không biết đâu là đường đi ra, cậu là quẹo đường nào mà hay vậy?"
Cậu im lặng không trả lời, cô chỉ thấy cậu cuối xuống, không biết là đang suy cái gì.
Cô gằn từng chữ "BỊ CÂM?"
Cậu từ từ quay mặt qua, đôi mắt đầy nước, môi mím lại "Thật xin lỗi, Lạc thật không cố ý" nói xong, nước mắt cũng rất phối hợp mà rơi.
Cô khựng lại một chút, cơn giận dữ bị nước mắt cậu dập tắt, cô mềm lòng, giờ có tức giận thì cũng chả làm gì được.
Đưa bàn tay ấm áp lên lau khuôn mặt ngây thơ này, trong mắt toàn là dịu dàng "Được rồi, không phải lỗi cậu, không được khóc"
"Nhà cậu ở đường nào?"
Thấy cô không tức giận nữa, cậu nín, trả lời thật ngoan ngoãn " Phố Đổng Khiết, đường số 22..."
Choáng, nhưng vẫn nhịn "Đây là núi... tức là đường số 25" cậu ăn cái gì vậy? Chạy qua hẻm nhà mình 3 đường vậy mà cũng không biết, còn lũi vào đây...
Tuy cô chưa từng biết về cái đường núi này, nhưng qua sơ đồ Phố cô cũng nhớ ra được... nhưng mà... nhà cô là đường số 26... tại sao cậu không lũi vào?.. thật tức chết.
Thôi bỏ đi, làm cậu ta khóc cũng không đành, cứ kiếm cách giải quyết sẽ tốt hơn.
Cô bảo đưa xe cô lái, giờ chị có việc đi tới chứ không thể đi lùi nữa rồi, vì lúc nãy cậu quẹo quá nhiều rẽ.
Đi được một khoảng liền nhìn thấy phía trước có căn nhà còn có ánh sáng, cô mừng hú vía, cô nghĩ đây có lẽ là căn nhà duy nhất ở nên rừng núi hoang vu này.
Vừa đi lại thì thấy có người đi ra, cô liền nhanh chóng lại hỏi "Bác bác, thật xin lỗi, nhưng chúng cháu có thể nhờ bác giúp một việc không?"
Ông bác mặt hiền từ khoảng 60 tuổi nhìn cô và cậu từ trên xuống dưới "Là học sinh sao? lạc đường?"
Cậu nhanh chóng gật đầu, ông ta nhìn khuôn mặt cậu liền phì cười, đưa tay lên nựng nựng khuôn mặt cậu "Đáng yêu thế, tôi mà có cháu trai như này chắc sẽ yêu nó chết thôi"
Cậu liền cười hì hì, cô thì thấy lời ông nói đúng... có được cậu, sẽ yêu chết thôi?
"Dù gì tôi cũng sắp về nhà rồi, nếu như 2 cậu cháu không chê, có muốn vào nghỉ một đêm không?"
Thật sự cảm kích "Bác về?"
Ông cười "Phía sau ngôi nhà này là vườn dâu, vải và hoa, tôi là giữ đến tối sẽ về nhà"
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, cũng 19h30 rồi còn gì,Cô gật đầu, chưa kịp cảm ơn thì đã nghe bồi thêm một câu "Tuy nhiên sẽ không có điện" nói xong liền đi.
Cô cũng hiểu trên núi thì làm sao có điện được chứ?
Ông quay lại nhìn cô "Buổi tối đừng nên ra ngoài"
Nghe xong cậu liền ớn lạnh, sao nghe giống những phim ma, mà bạn trong lớp thường kể nhỉ?
Cô và cậu mở cửa vào nhà.
Nói là nhà thì cũng không phải, nó chỉ được gọi là một cái lều, có 3 phía vách gỗ và cái cửa tạm bợ, đai,cái nóc nhà còn có mấy chỗ trống, nếu trời mưa thì bảo đảm cô và cậu cứ nghĩ mình đi bơi.
Bên trong chỉ có cái giường nhỏ bé, cùng cái bàn trà và cái ghế đai.
Nhìn thấy cậu càng lạnh người, nhưng ngược lại cô còn rất tỉnh "Cậu ngủ trên giường, tôi ngủ đằng ghế"
Trong tinh thần hoảng, cậu liền không suy nghĩ mà trả lời ngã "Được"
Cô bĩu môi, cũng thật là đàn ông quá đi ha.
Cậu nằm trên giường mà rung cầm cập, biết là phía kia có người nhưng vẫn không tránh nổi sự lo sợ.
Bỗng nhiên khiếu văn nghệ nổi lên, cậu hát.
"Bao nhiêu ngày qua một mình anh lặng câm vì chờ em nói em yêu anh"
Cô nằm nghe cậu hát, khá hay, giọng trẻ con thật ấm.....
Nhưng có điều trời phụ lòng người rồi.. trời đổ mưa.
Mưa rơi xuống chỗ cô ướt một mảnh, cô liền trêu "Giọng hát của cậu thật sự có nội lực, có thể kêu gọi mưa xuống này"
Cậu xấu hổ, không nói nên lời.
Thấy tình trạng không ổn, gió đã đến, giật giật mạnh, còn có sấm sét... cô nghĩ về nhà này sắp bay mất rồi.
Phía bên kia liền nghe tiếng kêu đầy sợ hãi "Chị ơi"
Tiếng kêu làm cô muốn rụng rời, cô nhanh chóng hỏi "Phía cậu có ướt không?"
Đáng thương "Không có, nhưng sợ, chị qua đây được không?"
Cô tức tốc đi qua liền, đúng là toàn nhà đều ướt, trừ cái giường.
Lúc nãy mặt cô có dính chút nước, nhớ ra mình chưa rửa mặt liền rửa, làm bay lớp phấn trang điểm, để lại mặt mộc.
Cậu ngồi gần gần cô hơn, bỗng nhiên "Chị ơi"
Kêu mãi thế " Sao?"
Cậu nhỏ nhẹ nói "Lạc đói"
Biết ngay mà, cô thở dài, đi lôi cái cặp lại, lấy cho cậu mấy cái bánh mỳ ToTo (Loại bánh bên trong có kem ngọt) lúc nãy mới mua về, định về nhà ăn.
Cậu liền vui mừng nhận lấy, miệng còn cười tủm tỉm.
Ăn ngon lành, khuôn mặt này đáng yêu phết, đôi mắt to, miệng mở cũng thật to để ngặm lấy, ánh trăng mờ mờ có thể làm cô thấy được nó đẹp biết chừng nào.
Cô liền hôn vào má cậu một cái, làm cậu ngay người, mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng còn ngậm bánh mỳ.
Cô liền áp xát mặt mình lại....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook