Miệng nhỏ của Thang Ấu Ninh hé mở, nàng muốn nói “Tự ta làm được”, nhưng!

Nàng là người của Vương gia, nhũ nương cũng luôn dặn dò phải nghe lời, ngoan ngoãn cho hắn đụng vào, Vương gia không giống những nam nhân khác, cho hắn xem cũng không sao.


Thang Ấu Ninh nghĩ thông suốt, hất chăn gấm sang một bên, mở hai chân: “Vậy làm phiền Vương gia rồi.



Nàng rất thẳng thắn, một đôi mắt đen láy trong veo, nhìn thấu đáy lòng.


Ngược lại Bạc Thời Diễn lại có một khoảnh khắc do dự, giống như hắn đang bắt nạt người khác.


“Nàng biết mình đang làm gì không?” Hắn nhìn nàng chằm chằm.


Thang Ấu Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bốn mắt nhìn nhau: “Sao vậy?”

Có phải hắn không muốn giúp nàng bôi thuốc nữa rồi không?

“Đồ ngốc.

” Bạc Thời Diễn dám khẳng định, nếu nàng không đến phủ Nhiếp Chính Vương, sớm đã bị nuốt đến không còn mảnh xương.


Thang Ấu Ninh nghe vậy, lập tức không vui: “Ngài lại mắng người, ta không ngốc chút nào!”

Nàng cùng lắm chỉ là… không thông minh.


Bạc Thời Diễn không muốn cãi lại nàng, để bình thuốc xuống, quay mặt đi: “Sau này, không được phép giấu diếm bổn vương bất cứ điều gì.



Nói xong, xoay người đi, hắn không nhìn đôi chân trắng nõn như ngọc kia nữa.


Thang Ấu Ninh nhớ kỹ, hỏi: “Vậy ngài còn dẫn ta đi cưỡi ngựa không?”

“Còn phải xem biểu hiện của nàng.

” Trong thời gian ngắn đừng hòng nghĩ đến.


Bạc Thời Diễn nói xong, bước ra ngoài.


Tương Xảo, Tương Nghi lại đi vào, giúp Thang Ấu Ninh bôi thuốc thay quần,goài miệng cười nói: “Vương gia quan tâm nương tử mà.



Nhìn hai chủ tử càng ngày càng tốt, các nàng đương nhiên cũng rất vui.


“Quan tâm?” Thang Ấu Ninh lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta nói dối, ngài ấy tức giận.



Chỉ khi quan tâm mới tức giận, hai nha hoàn dứt khoát không nói nữa, chỉ dặn dò những chuyện khác.


“Dù thích cưỡi ngựa nương tử cũng không thể nóng vội, học thêm vài ngày là được, không thoải mái thì xuống ngựa nghỉ ngơi.



“Ta sợ sau này không có cơ hội nữa.

” Thang Ấu Ninh nhéo ngón út của mình.


Tương Nghi nghe vậy nở nụ cười: “Chỉ cần nương tử mở miệng, Vương gia nhất định sẽ đáp ứng.



”Không phải.

” Nếu Vương phi vào phủ, mọi chuyện sẽ không còn như bây giờ nữa.



Thang Ấu Ninh sờ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép: “Đói rồi.



Nàng phải ăn nhiều, nhanh chóng khỏe lại, còn học cưỡi ngựa.


“Đã đến giờ này rồi sao.

” Tương Nghi vội vàng tăng nhanh tốc độ, cùng Tương Xảo, bôi thuốc mỡ lên chân Thang Ấu Ninh, mặc quần áo chỉnh tề rồi dìu nàng ra ngoài.


Phòng bếp lại hâm nóng thức ăn, trong đó có một chén canh gà rừng béo ngậy, là do bọn họ săn được lúc sáng.


Thang Ấu Ninh uống liền hai chén, hương vị thơm ngon, nàng cũng tham gia vào việc săn bắt nên càng có ý nghĩa hơn.


Ăn xong cơm, Bạc Thời Diễn đi vào thư phòng.


Bây giờ hắn không còn yêu cầu Thang Ấu Ninh luyện chữ nữa, chỉ cần nàng yên lặng đợi ở bên cạnh là được.


Nàng giỏi nhất là tự mình giải sầu.

Lúc này, không chơi với ngọc châu và dây thừng, nàng đặt chiếc giỏ tre nhỏ lên bàn gỗ lim, vẽ chú hổ trắng đang ngủ say.


Vì bị trầy da, Thang Ấu Ninh không tiện đi lại nhiều, nên hổ con mới sinh trở thành bạn tốt giải sầu cho nàng.


Nó còn quá nhỏ, hầu hết thời gian đều ngủ.


Sau khi thức dậy, nó uống sữa dê, không lâu sau lại nằm ngủ.


Lâm Xuân Sinh nói đây là chuyện bình thường, đừng nói mèo con chó con, ngay cả trẻ sơ sinh lúc đầu cũng rất ít khi tỉnh táo, phải lớn hơn một chút mới có thể đi đứng chơi đùa.


Thang Ấu Ninh nghe vậy mới an tâm, nhưng vẫn quyết định đặt tên cho hổ trắng là Khốn Khốn.


Chiều hôm ấy, quản sự của nông trang dẫn theo vài người, mang theo cuốc đi về phía khu rừng rậm, chôn con hổ cái đã bị rắn độc cắn chết, để tránh việc xác hổ phơi thây nơi hoang dã, thu hút các loài thú dữ khác đến dòm ngó.


Thang Ấu Ninh rất thương cảm cho Khốn Khốn, úp mặt xuống bàn nhìn nó: “Sinh ra không có mẫu thân, sau này biết học ai cách săn mồi đây?”

Nàng vừa nói, vừa nhìn Bạc Thời Diễn phía sau thư án: “Vương gia, hay là ngài nhận nó làm con nuôi đi, vừa hay ngài cũng không có con trai.



“?” Bạc Thời Diễn lạnh lùng ngẩng đầu lên.


Câu nói này vừa hay bị Nhiễm Tùng đi vào nghe thấy, suýt chút nữa y đã bật cười thành tiếng.


“Khụ khụ! ” Nhiễm Tùng cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay dâng lên một bức thư gấp, nói: “Chủ tử, là thư Văn Nhân tiên sinh gửi đến.



Bạc Thời Diễn mặt không biểu cảm, đưa tay nhận lấy, xé sáp trên phong thư, cúi đầu đọc.


Trong cung đột nhiên có chuyện khẩn cấp, Văn Nhân Chiếu mới đặc biệt gửi thư đến.


Bạc Thời Diễn nhíu mày, cười khẩy một tiếng, nói: “Mau hồi kinh.



Hắn ra lệnh, Nhiễm Tùng lập tức biết phải làm gì.


Mà Thang Ấu Ninh, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.


Bạc Thời Diễn quay đầu nhìn nàng, vốn định để nàng ngồi xe ngựa thong thả lên đường, suy nghĩ một chút, hỏi: “Nàng muốn theo bổn vương hồi kinh, hay là ở đây chơi thêm vài ngày?”

Vết thương của nàng còn chưa khỏi, nếu ngồi xe ngựa nửa ngày, sợ là sẽ bị đau.



“Vương gia phải hồi phủ?” Thang Ấu Ninh chống tay lên bàn đứng dậy, nói: “Ta muốn ở lại đây.



Con ngựa lớn màu táo đỏ của nàng, mới cưỡi được một lần, còn rất mới mẻ!

Cho dù bây giờ không thể leo lên lưng ngựa, cũng có thể qua đó cho nó ăn trái cây mỗi ngày.


Bạc Thời Diễn không bất ngờ về lựa chọn của nàng, liền thuận theo ý nàng.


Để Nhiễm Tùng thu dọn một số bản thảo tấu chương của hắn, về kinh trước.


Vương gia đi vội vàng, để Thang di nương lại, đám hạ nhân cũng không dám lơ là chút nào.


Có ba người Tương Xảo, Tương Nghi, Thập Lan ở đây, cho dù tính tình chủ tử có hiền lành, bọn họ cũng không dám làm càn.


Đối với Thang Ấu Ninh mà nói, Bạc Thời Diễn có ở đây hay không cũng chẳng khác gì, thậm chí không có hắn, nàng còn tự do tự tại hơn.


Quả thực nàng chỉ ước vết thương không thể khỏi hẳn ngay lập tức, để nàng có thể đi chơi đùa khắp nơi!
**
Trong cung xảy ra một chuyện hoang đường.


Bỗng dưng xuất hiện một lão ma ma điên điên khùng khùng, ôm trong lòng một chiếc áo dính đầy máu, miệng không ngừng nói nhảm.


Bà ta than ngắn thở dài, nói rằng năm xưa đứa con trai vị Đỗ mỹ nhân kia sinh ra đã bị người ta đánh tráo, cướp đoạt đi!

Lời này truyền ra ở Ngự hoa viên, có rất nhiều cung nữ thái giám nghe được.


Mọi người đều kinh ngạc, Đỗ mỹ nhân chính là sinh mẫu của Chương Thần Đế, chẳng lẽ có người muốn hãm hại thân thế của tiểu hoàng đế?

Trong cung người nào không có tâm nhãn, huyết mạch hoàng thất vốn chỉ còn một mầm mống duy nhất, nếu huyết thống của tiểu hoàng đế bị lung lay, thì chẳng phải ngôi vị chí tôn sẽ dễ dàng đổi chủ sao?

Ai có thể tin lão ma ma này chỉ là vô tình xuất hiện, còn nói năng hồ đồ, thốt ra những lời như vậy, chẳng phải là muốn gây ra sóng gió hay sao?

Chuyện này không thể xem nhẹ.


Lúc này, lão ma ma điên khùng bị khống chế, tất nhiên phải tra ra kẻ chủ mưu đứng sau.


Sự tình nhanh chóng được báo cáo lên Nhiếp Chính Vương, đồng thời, Trác Thái hậu cũng hay tin.


Còn hai lần phái người tới hỏi thăm, sợ rằng Bạc Thời Diễn giết lão bà tử diệt khẩu.


Sinh mẫu của Chương Thần Đế là Đỗ mỹ nhân, ban đầu là một tiểu cung nữ, tên là Đỗ Hồng Tụ.


Một lần tình cờ được tiên đế sủng hạnh, được ban cho vị trí tuyển thị.


Sau đó không còn được sủng ái, cũng không có mẫu tộc chống lưng, trong hậu cung này, vô cùng tầm thường.


Ai cũng không ngờ tới, bụng của Đỗ Hồng Tụ lại âm thầm lớn lên.


Bà ta che giấu không nói, mãi đến khi mang thai tháng thứ tư, mới lộ rõ bụng bầu.


Sau khi tiên đế biết được, lệnh cho thái y bắt mạch cho bà ta, chờ đến khi thuận lợi sinh hạ tiểu hoàng tử, mới thăng thành Đỗ Tài nhân.


Lúc này, tiên đế cũng không biết rằng trong hơn mười năm sau, ông ta sẽ không có con nối dõi.

Ông ta ngày càng đắm chìm vào việc tu tiên học đạo, hoàn toàn không quan tâm đến phi tần trong hậu cung.



Một tài nhân nhỏ bé, dù có hoàng tử bên cạnh, vẫn không có tiếng nói gì trong cung.


Mãi đến vài năm sau, hoàng tử trong cung thật sự quá ít, Đỗ Tài nhân nhờ con trai mà được thăng lên vị trí Đỗ Mỹ nhân.


Ai ngờ bà ta không hưởng được phúc, không lâu sau khi trở thành Mỹ nhân thì lâm bệnh qua đời.


Lúc này, lão ma ma xuất hiện nói năng lảm nhảm, lời nói lộn xộn, một mực khẳng định đứa trẻ năm xưa của Đỗ Mỹ nhân đã bị đánh tráo.


Lời đồn từ Ngự hoa viên rất nhanh đã truyền ra ngoài, không chỉ Trác Thái hậu quan tâm, mà cả các vị quận vương tôn thất cũng đều chú ý tới.


Sau khi Bạc Thời Diễn hồi kinh, đã ra lệnh cho Hình bộ và Đại Lý tự phối hợp thẩm tra, nhằm tìm ra nội tình.


Hắn muốn xem ngọn lửa này sẽ bùng cháy đến đâu.


Kết quả không khiến người ta thất vọng, từ khoảnh khắc lão ma ma kia xuất hiện, đã định sẽ là một vở kịch lớn.


Không tới hai ngày, Hình bộ và Đại Lý tự đã thẩm vấn ra.


Bà điên kia không thể dụng hình, phải dỗ dành kích thích, bà ta mới chịu nói ra chuyện cũ đau lòng.


Lúc Đỗ Hồng Tụ còn là tiểu cung nữ, nhận bà ta làm nghĩa mẫu, sau khi thăng vị đã nghĩ cách điều bà ta đến bên người hầu hạ.


Bà ta nhìn bụng con gái nuôi lớn lên từng ngày, thuận lợi sinh hạ tiểu hoàng tử.


Nhưng không ngờ rằng, chỉ sau hơn một tháng nuôi dưỡng, đứa bé bụ bẫm, trắng trẻo lại bị đổi thành một đứa bé ốm yếu.


“Là Oản Quý phi, nhất định là nàng ta! Nàng ta đổi con của Đỗ Tài nhân!” Tinh thần lão ma ma đột nhiên kích động: “Sau đó nàng ta bị thiêu sống! Bị trời phạt rồi đó ha ha ha! ”

Chỉ dựa vào những lời khai này, không có bằng chứng, ai có thể coi là thật?

Đại Lý tự khanh chuyển sang kiểm tra kỹ càng chiếc áo dính máu, vết máu đã cũ chuyển sang màu đen, chất liệu áo mịn màng, đúng là vật trong cung!

Tiếp tục truy cứu, quả nhiên phát hiện ra đây là loại lụa Thiền Quyên trắng quý giá, năm đó số lượng có hạn, chỉ được phân phát cho Thái hậu, Hoàng hậu và những người trong cung!

Lòng Đại Lý tự khanh bỗng chốc khựng lại, nhớ đến một chuyện.


Khi còn là Hoàng hậu, Trác Thái hậu từng sinh hạ một đứa con chết non, đúng là muộn hơn Đỗ Tài nhân một tháng.


Thời gian này có phải quá trùng hợp hay không?!

Năm xưa, Trác Hoàng hậu, sau khi mất đi đứa con mong chờ bấy lâu, đã hoàn toàn phát điên.

Bất chấp danh tiếng hiền huệ dày công vun đắp bao năm, dùng thủ đoạn tàn nhẫn để sát hại Oản Quý phi.


Chẳng lẽ đứa con của bà ta, lại có liên quan đến chuyện này?

Oản Quý phi đã bị thiêu sống từ lâu, bây giờ chết không đối chứng, sự tình cũng không dễ điều tra.


Bọn họ không thể tin lời một lão ma ma được.


Dù vậy, chuyện Đỗ mỹ nhân bị đổi con, vẫn gây chấn động lớn cho Trác Thái hậu và cả Trác gia.


Mới đầu, bọn họ nghi ngờ đây là do Nhiếp Chính Vương gây ra, cuối cùng hắn đã lộ ra dã tâm, sắp xếp người nói tiểu hoàng đế không phải là huyết mạch chính thống, sau đó thì sao?

Liệu tân đế có được chọn từ các quận vương phủ, hay chính Bạc Thời Diễn sẽ ngồi lên vị trí kia?

Trác Nhậm Long quả thực khó có thể tin, Bạc Thời Diễn dám vội vàng như thế, không sợ thiên hạ phỉ nhổ hay sao!?

Không ngờ, bọn họ hoài nghi một vòng, kết quả nhận được lại khiến bọn họ kinh ngạc!

Đứa con của Đỗ Tài nhân ở đâu ra?

Dù Oản Quý phi có giỏi đến đâu, cũng không có bản lĩnh lén lút đưa đứa trẻ từ ngoài cung vào trong cung chứ?

Chẳng lẽ lại đánh tráo đứa con của Hoàng hậu ư! ?

Trác Thái hậu gần như không đứng vững nổi, chỉ muốn lao đến Đại Lý tự, đích thân thẩm vấn lão ma ma kia.


Năm đó, bà ta khó sinh, bà đỡ nói là do thai nhi quá to, nên bị ngạt chết trong bụng.


Nếu đổi con với Đỗ Tài nhân - con của bà ta sớm hơn một tháng, đứa trẻ nhìn đương nhiên sẽ to hơn một chút!

Chẳng lẽ, tiểu hoàng đế lại là con ruột của bà ta?

Mắt Trác Thái hậu tối sầm lại, nếu không phải Trác Nhậm Long khuyên nhủ, bà ta ngay lập tức sẽ đi tìm hoàng đế để thử máu nhận con.



Hiện tại không đủ chứng cứ, tất cả vẫn chỉ là suy đoán.


Bạc Thời Diễn trở lại vương phủ, Văn Nhân Chiếu và mấy vị phụ tá đã chờ ở thư phòng.


“Vương gia.

” Mấy người vội vàng hành lễ.


Bạc Thời Diễn khoát tay, ngồi xuống chủ vị, sai người dâng trà.


Nhắc đến tình huống đột ngột xảy ra trong cung, trên mặt Văn Nhân Chiếu lộ vẻ lo lắng:

“Chuyện này xem ra là phe Trác thị có lợi nhất, nhưng lại không giống như do bọn họ làm ra! ”

Hắn suy nghĩ, người ẩn nấp phía sau, mưu tính sâu xa, tham vọng lớn hơn.


Thấy dạo gần đây, Trác thị liên tiếp chịu thiệt hại, liền nhịn không được ra tay giúp đỡ, rõ ràng là muốn để Nhiếp Chính Vương và Trác gia đấu đá lẫn nhau, dẫn đến kết cục cả hai cùng tổn hại.


Nếu như tiểu hoàng đế và Trác Thái hậu là mẫu tử ruột, liệu bọn họ có một lòng, liên hợp chống lại Nhiếp Chính Vương hay không?

Đối với tình hình hiện tại, có thể nói là có tác động không nhỏ.


Sắc mặt Bạc Thời Diễn bình tĩnh, hắn hỏi Mậu Lam: “Đã tra ra kẻ tung tin đồn là ai chưa?”

Mậu Lam tiến lên một bước, chắp tay trả lời: “Tư mã Doãn Châu tham gia vào việc này, ông ta có quan hệ thông gia với Trác gia, cụ thể vẫn cần phải điều tra kỹ lưỡng.



“Không phải là Trác gia,” Bạc Thời Diễn từ từ ngước mắt lên: “Nếu là do họ sắp đặt, điểm bắt đầu không phải như vậy.



Mậu Lam nghe vậy thần sắc nghiêm túc: “Vậy thì sẽ là! ”

Văn Nhân Chiếu vuốt râu dài phụ họa nói: “Theo ta thấy, cũng giống như ý kiến của Vương gia.

Những kẻ có khả năng đoạt lấy thiên hạ này, ngoài hai vị quận vương kia, chỉ còn Ân lão tướng quân ở Thục Trung.



Người trước là huyết mạch hoàng gia, tuy là dòng thứ, nhưng nếu tiểu hoàng đế không còn, chỉ có thể lập tân quân từ dòng thứ.


Người sau, nắm một phần ba binh quyền của Đại Yển, trong tay có thể dùng binh mã, chỉ đứng sau Nhiếp Chính Vương.


Hai vị phụ tá khác không khỏi nhíu mày, nói: “Ân lão tướng quân là nhà trung liệt, theo lý sẽ không! ”

Ai cũng biết, đây là một nước cờ do tiên đế sắp xếp.


Ban cho Bạc Thời Diễn làm Nhiếp Chính Vương, nhưng cũng lo sợ rằng một ngày nào đó quyền lực của hắn quá lớn, vì vậy đã giao binh quyền ở Thục Trung.


Để phòng ngừa một ngày nào đó đao kiếm qua lại, tiểu hoàng đế vẫn còn người có thể dùng.


Văn Nhân Chiếu khẽ mỉm cười: “Lão tướng quân rời kinh đã mấy chục năm, thời thế thay đổi rồi.



Lòng người dễ thay đổi.


Ai cũng không thể khẳng định được.


“Tiếp tục điều tra.

” Bạc Thời Diễn nhàn nhạt nói: “Đã động tâm, ắt sẽ để lại dấu vết.



Căn bản không thể tra không ra.


“Không sai.

” Văn Nhân Chiếu gật đầu nói: “Kẻ đứng sau vẫn không biết chúng ta đã sớm phá tan âm mưu tung tin đồn của hắn, tìm ra chân tướng, chỉ là chuyện sớm muộn.



Còn về chuyện rối ren trong cung, ai là người sinh ra tiểu hoàng đế, án cũ này có quá nhiều khe hở, e rằng còn phải điều tra thêm.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương