Còn lại ba người Nhiễm Tùng Tương Nghi Thập Lan, đều sững sờ tại chỗ, Vương gia lại làm ra chuyện như vậy ở chỗ này!

Đây là… ve vãn công khai sao?

Chỉ có Nhiễm Tùng biết, hình như chủ tử không được thoải mái lắm, mới vừa rồi còn tỏa ra sát khí… nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ là không có việc gì rồi.


Y không rảnh đâu mà nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo chủ tử.


Tề Diệu Bạch vốn không định bước đến, nếu đi quá gần, có thể sẽ vô tình khiến tiểu nương tử gặp phiền phức.


Chỉ là nhìn thấy nàng cứ như vậy bị người ôm đi, hắn ta vẫn không nhịn được ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt!

Gã sai vặt phía sau hắn nhịn không được ho khụ một tiếng, khẽ nói: “Thế tử gia…… Đừng nhìn nữa.



Ngày thường hắn ta có quậy đến cỡ nào cũng không ai quản, nhưng nữ tử của người ta có thể trêu chọc được sao? Huống chi trượng phu của người ta lại còn là Nhiếp chính vương.


Biểu hiện rõ ràng như vậy, sớm muộn gì cũng bị đánh gãy chân!

Ở một góc không ai chú ý, Ngu Tố Âm đứng yên tại chỗ.


Ánh mắt nàng ta phức tạp nhìn đám người lần lượt rời đi, không ngờ nhiều năm không gặp, gặp lại sẽ là như thế này.


Quả thật là…… Cảnh còn người mất.


Thang Ấu Ninh giãy giụa suốt đường đi: “Ngài thả ta xuống, ta có thể tự đi…”

Trên đường có rất nhiều cung nhân nhìn thấy, nhận ra là Nhiếp chính vương, ai nấy đều vội vàng cúi đầu không dám nhìn lung tung, chỉ là một thoáng kinh hoàng trong mắt họ không thể nào che giấu được.


Huống hồ ở tư thế này, Thang Ấu Ninh cảm giác không thoải mái.


Bạc Thời Diễn không phải bế ngang nàng, mà ỷ vào ưu thế cao lớn của mình, bế đứng nàng lên, một tay ôm vòng qua eo nàng, vùi mặt vào trong hõm cổ nàng.


Hơn nữa sức hắn hơi mạnh, trước ngực nàng đều bị đè bẹp, nàng cảm thấy rất khó chịu, hu hu, vì sao hắn lại như vậy…

Bạc Thời Diễn không thèm để ý cái miệng ồn ào của người trong lòng, hắn đang rất khắc chế…

Trong tay Trác Thái hậu có một phương thuốc bí dược, bà ta lại ra tay rồi.


Khi vừa bước vào thiên điện, trong chớp mắt Bạc Thời Diễn như muốn ngất đi, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, cơn đau đớn ập đến hoàn toàn khác so với lúc trước.



Thời khắc Ngu Tố Âm xuất hiện, hắn liền nhận ra tâm tư của Thái hậu, nên đã phái Mậu Lam ra ngoài.


Đêm nay, ai cũng đừng hòng được như ý.


Dựa vào ý chí đáng nể của mình, Bạc Thời Diễn rời khỏi thiên điện kia, may mắn cho hắn là rất nhanh đã gặp được Thang Ấu Ninh.


Giờ phút này, nàng chính là thuốc giải của hắn.


Hít sâu một hơi là có thể hóa giải được tình thế khốn đốn.


Trở lại Đồng Lộ Điện, Bạc Thời Diễn đi thẳng vào phòng ngủ.


Hắn không hề buông Thang Ấu Ninh ra, mà ôm nàng ngồi trên giường, hắn cứ thế ôm cục bông thơm mềm này trong lòng, thấp giọng nói: “Nàng ngoan ngoãn một chút đi.



Thang Ấu Ninh lại rất dễ bảo, nàng nhẫn nại an tĩnh một lúc rồi mới hỏi: “Có ổn không?”

“… Không ổn.



Thang Ấu Ninh đã hiểu: “Ngài lại phát bệnh đúng không? Bình thường ngài không uống thuốc sao? Vừa rồi ngài làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng ngài muốn cắn ta…” Nàng thở dài một hơi, may mắn là không phải.


“……” Bạc Thời Diễn nói: “Bổn vương không có bệnh.



Hắn hơi nheo mắt, bên trong lóe lên chút hàn ý.


Hắn đang ngẫm lại, đêm nay đã trúng chiêu ở chỗ nào.


Hắn chưa từng ngửi thấy mùi hương lạ, trong Ngự Thiện Phòng đều là người của hắn, từ đồ ăn đến nước trà, dù Trác Thái Hậu muốn xuống tay từ đây, cũng không dễ dàng gì.


“Vì sao ngài không uống thuốc?” Thang Ấu Ninh chọc chọc bờ vai của hắn: “Chẳng lẽ là sợ đắng nên không muốn uống?”

“……” Nàng cho rằng ai cũng giống nàng sao?

Thang Ấu Ninh vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Vương gia thà uống rượu chứ không chịu uống thuốc, mùi rượu có khác gì mùi thuốc đâu.



“Mùi thuốc?” Bạc Thời Diễn như đang suy tư, dùng sương mộc ủ rượu không tính là lạ, nếu dùng nó thì ai có thể nhận ra mùi lạ được nữa.


Đến nay vẫn chưa rõ vì sao mùi hương trên người Thang Ấu Ninh lại khiến bệnh của hắn như được hốt đúng thuốc vậy… nghĩ đến đây, Bạc Thời Diễn gọi Nhiễm Tùng vào.



Hắn sai Nhiễm Tùng lấy một vò rượu sương mộc đến đây.


Nhiễm Tùng nghe thấy vậy thì vui vẻ, cười tủm tỉm lui xuống.


Tương Nghi đi theo y, cũng kinh ngạc theo: “Vương gia có hứng thú vậy sao?”

Còn muốn uống rượu với nương tử nữa chứ!

Nhiễm Tùng mừng thay cho chủ tử, đã nhiều năm rồi, bây giờ chủ tử đã chịu tiếp nhận nữ nhân mềm mại, đúng là chuyện vui mà!

Kệ bếp của Đồng Lộ Điện luôn nóng, Yến Cát nghe nói Vương gia muốn uống rượu, nhanh nhẹn sai phòng bếp làm hai món nhấm rượu.


“Vẫn là Yến Cát cô cô chu đáo!” Tương Nghi nói cảm ơn, rồi cùng Nhiễm Tùng đem rượu và thức ăn vào phòng ngủ.


Bạc Thời Diễn không thường dùng cơm trong phòng ngủ, vừa thấy không chỉ có rượu sương mộc mà còn có cả đồ nhắm rượu, hắn liền hiểu đây là chủ ý của Nhiễm Tùng.


Hắn cũng lười mắng y, phất tay đuổi người ra ngoài.


Bạc Thời Diễn bế Thang Ấu Ninh đến bàn ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên đùi mình, một tay ôm nàng, tay còn lại rút nắp vò rượu nhỏ ra, rót vào ly.


Thang Ấu Ninh nhíu mày nói: “Ta muốn xuống dưới.



Nàng đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi, nếu là người khác chắc hẳn là sẽ không phối hợp.


Bạc Thời Diễn liếc mắt nhìn nàng, đưa ly rượu đến trước mặt nàng, hỏi: “Ngửi lại xem, còn có mùi thuốc không?”

Thang Ấu Ninh mở to hai mắt: “Muốn ta uống rượu?” Nhũ nương nói tiểu nương tử không được uống rượu đâu.


“Không kêu nàng uống.



Thang Ấu Ninh không rõ hắn muốn làm cái gì, đưa tay đỡ lấy ly sứ trắng.


Nàng hít hít mũi, chậm rãi nói: “Không có mùi thuốc.



Ngược lại mùi hương thanh mát này ngửi thấy rất thơm, gợi nên trong nàng chút tò mò, không biết uống nó có ngon không? Nếu không sao nhiều người lại thích uống rượu như vậy.



“Không có?” Bạc Thời Diễn không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Lúc nãy trong bữa tiệc, nàng thật sự ngửi được mùi thuốc?”

Cùng là rượu ủ sương mộc, nhưng rượu trong buổi tiệc đã bị động tay?

Thang Ấu Ninh thừa dịp hắn không chú ý, lén lút nếm thử một ngụm rượu, sau đó toàn bộ gương mặt của nàng nhăn nheo như tờ giấy vò.


Mùi vị rất là… kỳ cục…

Bạc Thời Diễn không thể nhìn nổi nàng đi lệch trọng tâm như vậy, một tay nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên: “Có nghe thấy bổn vương hỏi không?”

“Nghe…” Thang Ấu Ninh rầu rĩ: “Ta cũng không biết đó là mùi gì, trước giờ chưa từng ngửi thấy… nhưng mà… đều giống mấy mùi thuốc làm người ta chán ghét.



Hai mắt Bạc Thời Diễn nặng nề nhìn nàng, một cô nương gia cảnh bình thường, liệu trên người có bí mật nào đó không ai biết không?

Sao lại có liên quan đến cỗ độc trên người hắn? Hay là bẩm sinh nàng đã như vậy?

Bạc Thời Diễn nhắm mắt, cảm giác choáng váng trong đầu giảm hơn phân nửa, bất luận như thế nào, tác dụng của nàng vẫn rõ mồn một trước mắt.


Hắn giữ lại nàng, lại sai Thập Cừ điều tra cẩn thận lần nữa…

Còn về Trác Thái hậu, ngày chết của bà ta cũng sắp đến rồi.


Mậu Lam ở bên ngoài gõ cửa, không dám đi vào, hạ giọng bẩm báo vào trong: “Vương gia, nhà thuỷ tạ Minh Liên đã náo loạn, tất cả thuận lợi.



“Biết rồi.

” Hắn lãnh đạm đáp.


Mậu Lam xong việc thì lui xuống, rời khỏi hoàn toàn, không dám quấy rầy.


Dù sao thì việc tối nay cũng sẽ truyền khắp hành cung vào sáng mai.


Thang Ấu Ninh nghe thấy người vừa tới lại đi, nàng không ngồi được nữa, mới dịch mông một chút đã bị bàn tay to của hắn vịn eo lại.


“Nhúc nhích cái gì?” Bạc Thời Diễn trầm giọng khẽ quát.


Nhìn thái độ hung dữ này của hắn, Thang Ấu Ninh không dám cử động, nhớ tới lời Tần bà tử nói, nếu Vương gia chạm vào nàng thì phải ngoan ngoãn nghe lời.


Tính tình tiểu cô nương mềm mại thật sự, ngược lại khiến hắn giống một tên ác bá vô cớ gây sự.


Không phải Bạc Thời Diễn muốn đụng chạm nàng, chỉ là hắn đang nghĩ thử xem, nếu tiếp xúc gần gũi như vậy, liệu có thể làm hắn nhanh chóng khôi phục lại bình thường hay không.


…Nàng không làm cho hắn thất vọng, chừng một khắc sau, toàn bộ cảm giác căng đầu biến mất, thần trí tỉnh táo.


Bạc Thời Diễn rất hài lòng với tác dụng này, quyết định trả ‘thù lao’ cho nàng, tránh việc chỉ một mình hắn hưởng lợi.


“Có thích cái gì không?”

Hắn hỏi đột ngột như vậy làm Thang Ấu Ninh theo không kịp: “Cái gì cơ?”


Bạc Thời Diễn buông nàng ra, nói: “Bổn vương có thể đáp ứng nàng một điều kiện, nàng muốn gì cứ nói.



Thang Ấu Ninh nghe vậy, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng vẫn tỏ ra hớn hở: “Ta muốn ăn thêm một phần bánh sữa mật ong.



Trong bữa tiệc nàng có ăn một ít, vẫn chưa đã thèm.


Đã có hai lần tiền lệ, nàng đã dần quen việc hắn cho đồ, không còn từ chối nữa.


Chỉ vậy thôi hả?

Bạc Thời Diễn nói: “Muốn ăn cái gì thì sai nha hoàn báo cho phòng bếp làm, nàng còn muốn gì khác không?”

“Gì khác?” Thang Ấu Ninh mờ mịt, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Ta có thể nuôi một con bò không?”

“Hả?” Đuôi mày Bạc Thời Diễn nhướng cao lên.


Thang Ấu Ninh giải thích: “Nhũ nương của ta khi còn nhỏ từng chăn một đàn bò, bà ấy biết làm rất nhiều món ăn ngon…”

Tuy nàng chưa từng ăn thịt bò, chỉ nghe Tần bà tử nói thôi, nhưng nàng nhớ rất kỹ.


Hiện tại việc dùng sữa làm điểm tâm chỉ phổ biến ở mấy gia đình giàu có, vì sữa bò rất hiếm và đắt đỏ.


Thỉnh thoảng nhà bếp ở vương phủ cũng có, nhưng Trác Hòa Viện đâu dám mở miệng đòi, từ trước đến nay đều an phận thủ thường, cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu.


Thang Ấu Ninh nghĩ, nếu Trác Hòa Viện có một con bò thì tốt quá.


Bạc Thời Diễn chớp mắt nhìn nàng, duyệt: “Được.



Nếu nàng đã thích mùi sữa béo ngọt này, vậy thì cho nàng nuôi một con.


Phòng bếp ở Đồng Lộ Điện đâu dám trì hoãn yêu cầu của thiếp thất Nhiếp chính vương, có thể nói là muốn gì được đó.


Bạc Thời Diễn còn dặn dò thêm Nhiễm Tùng đi thu thập một vài món đồ chơi, bất kể là đồ chơi bằng gỗ hay là bằng đá, gom hết bỏ vào một cái rương đem cho Thang Ấu Ninh.


Còn truyền tin về kinh, kêu Trần Kính mua một con bò sữa cho Trác Hòa Viện nuôi dưỡng.


Nhiễm Tùng nghe vậy thì mừng rỡ, rốt cuộc Vương gia đã biết lấy lòng nữ tử rồi.


Chỉ là… cách sủng thiếp này có hơi… khác biệt.


Tặng đồ chơi thì không nói, còn nuôi thêm một con bò…?
-




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương