Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh FULL
-
107: Gần Nhau Cả Đời Ba
Thời điểm Diệp Tiêu lại tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
-“Cảm giác thế nào?”
Mạc Thiên Hằng vẻ mặt uể oải, thời điểm cô ngủ say, cũng đã tra tấn anh không ít, làm cho anh cả một buổi tối không ngủ.
-“Vâng?”
Diệp Tiêu nheo mắt, không rõ chân tướng nhìn Mạc Thiên Hằng, vì sao anh nói như vậy?
Cô theo bản năng xoa xoa thái dương, trí nhớ có chút mơ hồ,
-“Em......!Em thế nào trở về?”
Cô nhỏ giọng hỏi.
Mạc Thiên Hằng híp mắt nhìn cô,
-“Còn biết đây là nhà của em!”
Thời điểm anh nói chuyện ánh mắt tối tăm, Diệp Tiêu có chút không biết tức giận của anh là từ đâu mà đến, không hiểu ra sao nhìn anh, sau đó, tựa vào trên vai anh.
-“Diệp Tiêu!”
Mạc Thiên Hằng rốt cục đã mở miệng bởi vì người nào đó không biết ra sao?
Anh gọi thẳng tên cô như vậy khiến cho cô có chút không biết làm sao, kinh ngạc nhìn người trước mặt, anh hôm nay ăn thuốc nổ à?
-“Về sau ai dám bắt nạt em, hãy nghĩ biện pháp giết chết hắn, trời mà sập xuống đã có ông xã em chống!”
Nam nhân bá đạo nói, khiến cho Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Hằng.
Cô nhớ được ngày hôm qua chính mình bị Tôn Càn trút rượu, lúc đó còn có một nam nhân xa lạ thay cô cản một ly, về sau kết quả phát sinh cái gì cô đã không nhớ rõ.
Mạc Thiên Hằng lạnh lùng híp mắt, giọng nói bá đạo kia, bá đạo không thể nghi ngờ.
-“Em thế nào trở về?”
Cô còn đang rối rắm vấn đề này, thế nhưng Mạc Thiên Hằng lại trưng ra một vẻ mặt tức giận nhìn cô.
-“Thiên Hằng!”
Diệp Tiêu híp mắt, cẩn thận cọ cọ ở trên người anh.
Mạc Thiên Hằng liếc cô một cái, không đợi anh mở miệng, Diệp Tiêu thực thức thời lại lần nữa đã mở miệng,
-“Người ta biết sai lầm rồi mà, anh không cần tức giận được không!”
Giọng cô mềm yếu nhu nhược thật giống như một cọng lông chim, nhẹ nhàng mà phất qua tâm anh.
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng mát mát, một tay kéo lấy cô vào trong lòng, sau đó, giọng nói khàn khàn,
-“Thật không? Ngày hôm qua người nào đó trong lúc nửa mộng nửa tỉnh còn hỏi anh là có muốn chiến đấu hăng hái đẫm máu hay không?”
Lời anh nói, khiến cho Diệp Tiêu mạnh ngẩn ra.
Kinh ngạc nhìn người trước mặt, anh lời này, cô nghe hiểu, thế nhưng nghe hiểu, di? Đợi chút, anh nói là cô hỏi?
Diệp Tiêu quẫn bách, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên đỏ hồng, thật cẩn thận nâng mắt lên nhìn Mạc Thiên Hằng, sau đó, thề thốt phủ nhận,
-“Anh nói bậy, em làm sao có thể nói ra lời không tiết tháo như vậy chứ!”
Thế nhưng, trong đầu lại giống như thật sự mơ mơ hồ hồ nhớ, cô suýt nữa liền cùng anh cái kia….
Mạc Thiên Hằng không nói gì, lắc đầu nhìn cô, sau đó, mới không nhanh không chậm mở miệng,
-“Được rồi, ngủ tiếp đi, một chút anh đưa em đi phim trường!”
Lời anh nói khiến cho Diệp Tiêu nao nao, nhìn nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, 6 giờ rưỡi, trong ngày thường không qua 6 giờ cô không rời giường, còn có 20 phút.
-“Cũng không lâu, không ngủ, em đi tắm cái đã, trên người rất thối!” Cô nhíu nhíu mày.
Mắt Mạc Thiên Hằng u ám, cô cũng biết xấu!
-“Anh không ghét bỏ em!”
Anh dứt lời, một tay kéo cô vào trong lòng, nụ cười trên mặt nhạt nhẽo, Diệp Tiêu đang muốn giãy dụa, lại nghe được anh mở miệng,
-“Theo giúp anh!”
Anh một đêm không ngủ, chung quanh hốc mắt đã có quầng thâm, Diệp Tiêu nhìn thấy rành mạch, thế nhưng cô không biết, đêm qua, bởi vì đút cho cô nước gừng, Mạc Thiên Hằng đều phải khóc ra.
Anh vốn không thích đồ ngọt, nha đầu này lại cố tình thích ngọt, vì phòng ngừa cô chán ghét vị gừng trong nước gừng, anh mới bỏ thêm không ít đường đỏ cho cô, kết quả nha đầu này ngủ đi, anh không có biện pháp chỉ có thể ngậm nước gừng vào miệng đút cho cô, ai biết......!
Vài thứ, Mạc Thiên Hằng thiếu chút nữa đã nhổ ra.
-“Thiên Hằng!”
Diệp Tiêu chần chờ một chút, cô khôi phục thanh tỉnh, lại đổi giọng gọi anh ‘Thiên Hằng’, Mạc Thiên Hằng không hiểu thế nhưng có chút hoài niệm bộ dáng uống say của cô.
-“Hử!”
Anh không giả đăm chiêu đánh gãy cô, quấn hai người trong một cái chăn, gắt gao ôm cô.
Diệp Tiêu mím môi hiện ra vài phần bất đắc dĩ, tay nhỏ bé ở trên mặt anh tuấn của Mạc Thiên Hằng miêu tả hình dáng, Mạc Thiên Hằng có chút bất đắc dĩ, cầm tay nhỏ bé của cô,
-“Anh cũng không để ý hiện tại chúng ta làm cái khác!”
Anh nói khiến cho Diệp Tiêu nao nao, sau đó cô liền cười càng thêm không kiêng nể gì,
-“Hắc hắc, anh yêu, anh xác định anh thật sự muốn chiến đấu hăng hái đẫm máu sao?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Mạc Thiên Hằng lạnh mặt.
Thế nhưng, giây tiếp theo đã thấy anh nặng nề mở mắt.
-“Anh cũng không để ý dùng dùng chỗ khác của em, tỷ như......”
Thời điểm anh nói chuyện, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà điểm điểm môi anh túc đỏ mọng của cô, trên mặt nở nụ cười tà mị.
Diệp Tiêu nao nao, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng,
-“Mạc Thiên Hằng, anh cầm thú!”
Âm thanh thở nhẹ của cô, ở Mạc Thiên Hằng xem ra, lại càng giống hờn dỗi, anh một tay nắm lấy cô, sau đó liền áp cô ở dưới thân, Diệp Tiêu kinh ngạc không thôi, cô mới không cần cái gì......!
Nhưng ai biết, tiếp theo giây, có một sinh ý vang lên,
-“Em yêu, thừa dịp hiện tại em diễn là phim cổ trang, anh còn có thể cắn hai cái!”
Anh nói xong, cũng đã thấp người xuống, ở trên cổ cô mút vào, Diệp Tiêu chỉ cảm thấy cả người nóng bỏng, anh thật giống như mang theo ma lực, thật sự khiến cho cô có loại xúc động muốn đón ý nói hùa anh.
-“Thiên......!Thiên Hằng......”
Cô nhẹ nhàng mà mở ra môi mỏng, hô hấp cũng trở nên nhu nhược vài phần, cả trái tim đập ‘Bùm bùm’.
-“Cái này chịu không nổi?”
Mạc Thiên Hằng híp mắt, không nhanh không chậm buông lỏng cánh môi đang cắn trên làn da tinh tế của cô.
Diệp Tiêu không an phận xoay người, tay nhỏ bé hoàn ở trên cổ anh,
-“Được rồi, đừng náo loạn, một hồi em cũng không đối với anh phụ trách!”
-“Không phụ trách?”
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, ngược tay lại, bế cô dậy,
-“Đi, chúng ta tắm đi!”
Diệp Tiêu muốn tách rời khỏi anh, ai biết lại bị anh gắt gao ôm, cô tay nhỏ bé không an phận ở trên mặt anh tuấn của Mạc Thiên Hằng miêu tả hình dáng thuộc về anh, mị nhãn ôn nhu.
Mạc Thiên Hằng nuốt nuốt nước miếng, ôm cô đến trong bồn tắm, đã có chút nhịn không được, thế nhưng......!
Giống như người nào đó cũng không tính toán phối hợp anh, dù sao thân thích của người nào đó đến!
*** *** *** *** ***
Thời điểm ra cửa, Mạc Thiên Hằng lại lo lắng cho cô, ngàn dặn vạn dặn,
-“Đến phim trường trăm ngàn lần đừng cậy mạnh, không thoải mái nhớ phải gọi điện thoại cho anh, còn có......”
Anh cố ý dừng một chút, nhìn cô,
-“Ai dám bắt nạt em, đừng chịu đựng!”
Một câu của anh, khiến cho trong lòng Diệp Tiêu nảy lên một nỗi lo lắng không hiểu, cô nhẹ nhàng mà gật gật đầu, có chút không buông,
-“Hôm nay anh có việc không?”
-“Còn không rõ ràng, như thế nào?” Anh híp mắt hỏi.
-“Không......!Không có......”
Diệp Tiêu ấp úng trả lời, lắc lắc đầu, sau đó liền đưa tay kéo nắm cửa xe.
Mạc Thiên Hằng khom người, cầm tay cô,
-“Có việc điện thoại cho anh!”
Diệp Tiêu gật đầu, sau đó liền xoay người xuống xe, thế nhưng, Coco lại từ bên cạnh đi tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook