Sủng Ái Độc Nhất Vô Nhị
-
4: Hồng Nhan Lưu Lạc 3
Tình Phong quay đầu nhìn sang, khuôn mặt ấy dù bị kính râm che nửa nhưng cô vẫn nhận ra, khoé môi liền cong lên mỉm cười.
"Là anh sao ạ?"
Trình Ảnh Quân từ giây phút bước vào quán cà phê đã không thể dời mắt khỏi Tình Phong.
Bây giờ gặp lại cô ở đây, cũng xem như hai người có duyên với nhau.
Anh bước xuống xe, dáng vẻ chững chạc và phong độ ấy lập tức thu hút đám con gái đạp xe ngang qua đó.
Bóng dáng ấy cao lớn, khi đứng đối diện anh thì cô chỉ cao ngang vai anh, nói chuyện phải ngước mắt nhìn lên.
Ngó qua một lượt, Ảnh Quân hỏi cô.
"Xe hỏng rồi phải không?"
Tình Phong gật đầu.
Đoạn đường này anh đi qua đi lại nhiều lần, hiểu rõ ở đây không có chỗ nào sửa xe đạp cả.
Hơn nữa, chiếc xe này của cô, chắc cũng chỉ còn xài được vài tuần nữa thì sẽ cho luôn vào bãi phế liệu vì quá cũ.
Anh im lặng hồi lâu rồi lên giọng đề nghị.
"Thế này đi! Tôi sẽ gọi người mang xe của em đi sửa, còn tôi sẽ đưa em về nhà."
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe câu nói này, ngước mắt nhìn anh rồi lại thẹn thùng cúi đầu.
Trong mắt Trình Ảnh Quân, cô giống như một đoá hoa vừa mới nở, e thẹn và cũng là ở độ tuổi rực rỡ nhất.
Nhưng nếu như mẹ thấy cô đi về cùng với anh, rắc rối mà cô gặp phải chắc chắn sẽ không nhỏ chút nào.
Dù trong lòng rất muốn, nhưng cô đã cương quyết từ chối.
"Không cần đâu ạ! Em...!Em tự về được rồi!"
"Thật sao?"
Tình Phong lại nhìn anh, mạnh miệng là thế nhưng cô biết tình hình càng lúc càng tệ.
Trời đang tối dần, đèn đường đã bắt đầu sáng, chắc hẳn mẹ cô đang trông cô ở nhà.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô chỉ đành đồng ý lời đề nghị của Ảnh Quân mà lên xe.
Lần đầu ngồi lên xe hơi, nó lại sang trọng thế này khiến cô hơi lúng túng.
Cô ngồi ở ngay ghế phụ ở bên cạnh anh, hồi hộp làm hai gò má cô đỏ ửng.
Bắt gặp vẻ mặt này, anh chỉ có thể cười, khom người đến gần rồi thắt dây an toàn cho cô.
Khoảnh khắc gương mặt trông nghiêng của Ảnh Quân sát gần mặt mình, Tình Phong như ngây ngốc ra.
Trên đường về, Ảnh Quân vẫn giữ thái độ im lặng và tập trung lái xe.
Thi thoảng cô lại liếc mắt nhìn anh, dáng vẻ ấy trông rất ngầu làm cô cứ nhớ mãi không quên.
Được một đoạn đường, anh mới hỏi cô, mắt vẫn hướng về phía trước.
"Em tên gì nhỉ?"
"Thiên Tình Phong!"
Anh hơi nghiêng mặt sang nhìn cô rồi nheo mắt cười, có vẻ rất thích cái tên này của cô.
"Là tình yêu của mùa thu sao?"
Cô cười, nụ cười trong veo như bầu trời những ngày đầu thu, một màu xanh mát cùng với những làn gió nhẹ, mang đến cho người đối diện một cảm giác rất thoải mái và dễ chịu.
"Không không.
Thiên Tình Phong! Chữ Tình trong "tình không" nghĩa là trời quang mây tạnh.
Tên của em, đại khái có ý nghĩa là một cơn gió mát vào một ngày đẹp trời."
Giọng nói đáng yêu này của cô khiến Trình Ảnh Quân rất thích nghe, đặc biệt là khi nghe cô cười, khi thì ngọt ngào như kẹo, khi thì giòn tan như âm thanh lúc ăn bắp rang bơ.
Anh gật gù.
"Tên rất đẹp, người còn đẹp hơn cả tên."
Từ khi anh bắt chuyện, cuộc trò chuyện của hai người trên đoạn đường về nhà Tình Phong càng thêm rôm rả.
Cô hỏi ngược lại anh.
"Còn anh?"
"Trình Ảnh Quân!"
Cô chớp mắt, hàng mi cong vút long lanh lay động lòng người.
Không hỏi ý nghĩa tên của anh, vì cô hiểu rõ cái tên này mang hàm ý rất tôn nghiêm vào cao quý, còn có cả sự kiêu ngạo.
Có lẽ anh cũng thừa hiểu tên cô nghĩa là gì, chẳng qua chỉ là giả vờ chút thôi.
Sau khi nói chuyện một hồi, Tình Phong mới biết Trình Ảnh Quân năm nay đã 35 tuổi, hơn cô tận 15 tuổi.
Vậy mà cô cứ nghĩ anh chỉ nhỉnh hơn mình chút ít thôi.
Vì nhìn vẻ ngoài phong độ này, chắc ít ai đoán được số tuổi thật của anh.
Xe dừng lại tại một đoạn đường khá vắng, lúc này đã là gần 18h tối, Tình Phong có hơi lo lắng nhưng vẫn không còn cách khác hơn.
Xuống xe, cô mỉm cười rồi hơi cúi đầu với Ảnh Quân.
"Cảm ơn anh, vì đã đưa em về nhà!"
Anh gật đầu rồi nhìn vào con hẻm tối om ở đối diện, có chút ngạc nhiên.
Mãi đến khi thấy Tình Phong đã rời khỏi chỗ anh, đi về phía ấy thì anh mới lên tiếng.
"Đường này tối quá! Để tôi đi cùng em!"
Hai người còn chưa nói xong câu chuyện, thì bên trong đã có một ánh đèn vàng mờ mờ đang tiến đến.
Tình Phong bối rối, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ sự sợ hãi.
Vì cô có thể nhận ra được, đó chính là mẹ mình, bà đang đi tìm cô.
Cầm chiếc đèn đã cũ trên tay, ánh mắt của bà đổ dồn vào anh, hình như không có chút gì gọi là thiện cảm.
Ban đầu, cô còn sợ bà sẽ mắng anh, như thế thì thật quá mất mặt.
Nhưng anh cũng không phải hạng người không biết điều, thấy bà ở đây mà tỏ ra không lễ phép.
"Chào bác! Con về!"
Sau khi chiếc xe của Trình Ảnh Quân rời đi, mẹ của Tình Phong liền mắng cô.
"Từ bao giờ mà con lại thành ra như thế hả Tình Phong?"
....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook