Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế
-
Chương 31: Học chăm trẻ
"Sau đó thì sao?" Hà Dung buồn cười nhìn Hoàng Mạnh, cái kiểu làm chuyện xấu bị vạch trần này cảm giác thực sự rất không ổn, trong lòng Hà Dung đã chuẩn bị tâm lý Hoàng Mạnh muốn cắt đứt quan hệ với chị ta.
Hoàng Mạnh dừng xe ven đường, nói với Hà Dung: "Xuống xe đi." Hà Dung nghe lời anh, cùng anh xuống xe, nhìn một vùng biển rộng đằng xa, nói là đi ăn nhưng thật ra là đi đàm phán.
"Cô đã nói ra rồi, vậy chúng ta sẽ không đi ăn nữa mà ở đây bàn cho xong, được không?" Hoàng Mạnh hỏi.
Tuy trong lòng Hà Dung rất khó chịu, nhưng vẫn nhịn nỗi khổ SỞ trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Được."
"Tốt. Tôi hỏi cô, mail kia có phải do cô gửi cho tôi không?" Hoàng Mạnh trực tiếp hỏi thẳng, Hà Dung ngạc nhiên nhìn anh, chị ta chưa từng nghĩ Hoàng Mạnh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, chị ta lắc đầu rất dứt khoát.
"Không thừa nhận? Vậy cô xem báo cáo này đi." Hoàng Mạnh lấy điện thoại di động ra phóng to rồi đưa cho Hà Dung để chị ta tự coi, Hà Dung nhìn báo cáo trên đó, ở cuối đánh dấu nơi gửi thư là khu vực xung quanh nhà Hà Dung.
Hà Dung hoảng hốt trong lòng, lúc đó chị ta còn không thừa nhận, giờ đã có chứng cứ rồi chị ta cũng chỉ có thể đối mặt. Chị ta nói với Hoàng Mạnh rằng: "Đúng là em làm. Làm sao nào? Ghen hả?"
Hoàng Mạnh cười lạnh một tiếng quay đầu nhìn về phía biển, nói rằng: "Sao lại ghen được, tôi chỉ muốn hỏi ảnh chụp này cô lấy ở đâu."
"Người của em theo dõi Phan Vân Lam chụp đấy." Hà Dung đáp, từng việc làm của chị ta bị vạch trần, chị ta không biết trong lòng Hoàng Mạnh hình tượng của mình có còn hay không.
"Trừ những cái cô gửi tôi ra còn có ảnh khác không?" Hoàng Mạnh hỏi.
"Không có, chỉ phái người theo dõi một lần đó thôi." Hà Dung nói.
Hoàng Mạnh cau mày nghĩ xem về sau nên làm sao, nói với Hà Dung: "Ảnh chụp cô còn nữa không?" Anh còn có mục đích khác, buộc phải xóa hết ảnh của chị ta.
"Có, anh muốn làm gì." Hà Dung hỏi rất căng thẳng, chị ta có dự cảm Hoàng Mạnh sẽ xóa bỏ ảnh của chị ta.
Hoàng Mạnh đi tới trước mặt Hà Dung, nhìn chị ta nói: "Xóa ảnh đi, chỉ đến đây thôi." Hà Dung cúi đầu cười, quả nhiên giống như chị ta nghĩ, chị ta tuyệt vọng nhìn Hoàng Mạnh, hét lên hỏi: "Cô ta quan trọng như vậy sao? Cho dù cô ta và thằng đàn ông khác mờ ám với nhau anh cũng không sao cả sao?"
"Cô ấy không liên quan đến Phan Vân Lam, có liên quan thì cũng chỉ là quan hệ giữa sếp và cấp dưới." Hoàng Mạnh bình tĩnh nói, anh biết mình không thể rối loạn.
"Ha, sao anh biết không có quan hệ khác, cứ phải để em lôi ra chứng cứ anh mới chịu hết hy vọng sao?" Hà Dung chịu đựng không rơi nước mắt mà nói, Hoàng Mạnh thật sự quá khiến chị ta thất vọng.
Hoàng Mạnh cong môi lên mỉm cười, bởi vì mục đích tối nay của anh đã đạt được, nói với Hà Dung rằng: "Vậy đành phải khổ cực cho cô rồi."
Hà Dung nghe thế, cảm giác mình giẫm trúng cái bẫy của Hoàng Mạnh, nói với Hoàng Mạnh: "Đưa em về nhà đi." Anh gật đầu, thông qua Hà Dung anh tin mình có thể nhìn thấy câu trả lời mà chính mình hài lòng.
Hà Dung về đến nhà, ngồi trên xe nói với Hoàng Mạnh: "Sau khi lấy chứng cứ ra nếu anh thất vọng với cô ta, hãy nhớ còn có em ở đây chờ anh." Nói xong thì xuống xe, nhìn xe Hoàng Mạnh đi xa, nước mắt của chị ta rốt cuộc cũng tuôn rơi.
"Hoàng Mạnh, hy vọng anh có thể nhìn thấy sự tồn tại của em, em vĩnh viễn ở phía sau của anh." Hà Ngân khóc bảo.
"Rốt cuộc chị đã trở về." Hà Thành Lâm đứng ở cửa nói với Hà Dung, hôm nay chị ta đi cả một ngày, tin tức gì cũng không mang về, cậu ta cũng không biết kế hoạch có thành công không.
Hà Dung nhìn cậu ta một cái, không nói gì mà bước vào cửa, Hà Thành Lâm làm sao có thể đồng ý, cậu ta thấy sắc mặt của chị ta không ổn lắm, mắt còn hơi sưng đỏ, hỏi: "Chị không sao chứ, khóc à?"
"Chị không sao." Hà Dung khàn giọng nói, Hà Thành Lâm nghe giọng của chị ta, không tự chủ được mà nhíu mày, hỏi: "Gây với Hoàng Mạnh, kế hoạch không thành công à?"
Hà Dung xoay người nhìn cậu ta, nói rằng: "Kế hoạch thành công, bác gái Hoàng cũng đồng tình với chị một lần nữa, nhưng," chị ta cứ muốn nói lại thôi làm cho Hà Thành Lâm khẩn trương, hỏi: "Nhưng cái gì? Bác Hoàng phát hiện ra à?"
Chị ta lắc đầu, nhìn trời mà nói: "Là Hoàng Mạnh, thái độ của Hoàng Mạnh đối với chị, còn nữa anh ấy kêu chị giúp anh ấy điều tra sự việc."
"Đây không phải là chuyện tốt sao, anh ấy giao việc này cho chị chứng tỏ anh ấy tin tưởng chị mà." Hà Thành Lâm an ủi.
"Thật sao?" Hà Dung ngẩng đầu hỏi, chị ta cũng cảm thấy Hà Thành Lâm nói có lý, cảm giác buồn tủi ban đầu từ từ tốt lên.
"Thật mà, chị gái ngốc này, nhanh về nhà đi kẻo bên ngoài lạnh." Hà Thành Lâm lôi Hà Dung về nhà, đồng thời phát hiện trên người chị ta có một chiếc áo không phải của chị ta, nghi ngờ chỉ về phía chiếc áo đó hỏi: "Áo của ai đây?"
"À, là của Hoàng Mạnh, quên trả lại anh ấy rồi." Hà Dung cởi áo khoác xuống nói, chị ta chạy tới cửa nhìn về phía Hoàng Mạnh rời đi, lại nhìn nhìn áo khoác trong tay, hài lòng nở nụ cười.
"Người đi lâu rồi, còn nhìn cái gì chứ." Hà Thành Lâm im lặng nói, sự yêu mến của Hà Dung đối với Hoàng Mạnh có thể nói là đã sâu đến cốt tủy.
Hà Thành Lâm lấy tay gõ lên đầu Hà Dung một cái, buồn cười nói: "Đừng cười nữa, đi thôi." Hà Dung bị anh ta kéo về nhà, mãi đến lúc ngủ Hà Dung vẫn cầm áo khoác của Hoàng Mạnh cười khúc khích.
Ngày hôm sau, Hà Ngân bị tiếng khóc của My My đánh thức, cô xoay người phát hiện My My không ở bên cạnh cô, mau chóng đứng dậy đi tìm, đầu tiên là nhìn thử dưới gầm giường, lại cảm giác mình hơi ngốc, trẻ con rơi xuống giường chính mình chắc chắn phải biết chứ.
Tìm theo âm thanh mà đi tới phòng khách, phát hiện Phan Vân Lam đang ôm My My, tay chân luống cuống cho nó bú sữa, nhưng My My làm thế nào cũng không chịu nghe lời anh ấy, khóc lóc cựa quậy, cứ không chịu bú sữa, Phan Vân Lam đau đầu ôm nó.
Hà Ngân ở một bên nhìn cảnh tượng này mà bật cười, Phan Vân Lam nghe tiếng thì nhìn về phía Hà Ngân, vừa cười vừa nói: "Cô đã tỉnh rồi à, ngủ ngon giấc không?"
Hà Ngân duỗi người một cái đi tới cạnh ghế sofa, ôm My My về từ trong tay anh ấy, có thể là vì trước từng tiếp xúc rồi, nên My My ở trong lòng Hà Ngân liền ngưng khóc, Phan Vân Lam ngạc nhiên nhìn cô, Hà Ngân cười cầm bình sữa trong tay anh ấy đút cho My My ăn.
"Cô giỏi thật." Phan Vân Lam bội phục giơ ngón cái lên với cô, Hà Ngân nói với anh ấy: "Thực ra tôi cũng không biết, chỉ là trước kia cùng với Hoàng Mạnh," Hà Ngân biết mình nói đến một người không nên nói, hôm qua cô đã bảo đảm nhiều lần rằng mình sẽ quên anh đi.
"Do nhiều ngày tích lũy thôi." Hà Ngân lúng túng nói, Hà Thành Lâm ôm My My về từ trong tay cô, nói với cô: "Cô đi ăn cơm trước đi, bữa sáng ở trên bàn, My My có tôi chăm sóc rồi."
Hà Ngân ngạc nhiên nhìn anh ấy, hỏi vẻ nghi ngờ: "Anh chắc chắn chứ? Không trông được thì đừng có gọi tôi đấy." Nói xong cũng xoay người rời khỏi, không cho Phan Vân Lam cơ hội khác chút nào, Phan Vân Lam nhìn thằng nhỏ trước mắt này, trong lòng cực kỳ sầu khổ, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng chăm trẻ con, về việc chăm con thế nào anh ấy còn đang cố gắng học tập, anh ấy muốn tạo dựng một hình tượng khác trong lòng Hà Ngân.
Hoàng Mạnh dừng xe ven đường, nói với Hà Dung: "Xuống xe đi." Hà Dung nghe lời anh, cùng anh xuống xe, nhìn một vùng biển rộng đằng xa, nói là đi ăn nhưng thật ra là đi đàm phán.
"Cô đã nói ra rồi, vậy chúng ta sẽ không đi ăn nữa mà ở đây bàn cho xong, được không?" Hoàng Mạnh hỏi.
Tuy trong lòng Hà Dung rất khó chịu, nhưng vẫn nhịn nỗi khổ SỞ trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Được."
"Tốt. Tôi hỏi cô, mail kia có phải do cô gửi cho tôi không?" Hoàng Mạnh trực tiếp hỏi thẳng, Hà Dung ngạc nhiên nhìn anh, chị ta chưa từng nghĩ Hoàng Mạnh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, chị ta lắc đầu rất dứt khoát.
"Không thừa nhận? Vậy cô xem báo cáo này đi." Hoàng Mạnh lấy điện thoại di động ra phóng to rồi đưa cho Hà Dung để chị ta tự coi, Hà Dung nhìn báo cáo trên đó, ở cuối đánh dấu nơi gửi thư là khu vực xung quanh nhà Hà Dung.
Hà Dung hoảng hốt trong lòng, lúc đó chị ta còn không thừa nhận, giờ đã có chứng cứ rồi chị ta cũng chỉ có thể đối mặt. Chị ta nói với Hoàng Mạnh rằng: "Đúng là em làm. Làm sao nào? Ghen hả?"
Hoàng Mạnh cười lạnh một tiếng quay đầu nhìn về phía biển, nói rằng: "Sao lại ghen được, tôi chỉ muốn hỏi ảnh chụp này cô lấy ở đâu."
"Người của em theo dõi Phan Vân Lam chụp đấy." Hà Dung đáp, từng việc làm của chị ta bị vạch trần, chị ta không biết trong lòng Hoàng Mạnh hình tượng của mình có còn hay không.
"Trừ những cái cô gửi tôi ra còn có ảnh khác không?" Hoàng Mạnh hỏi.
"Không có, chỉ phái người theo dõi một lần đó thôi." Hà Dung nói.
Hoàng Mạnh cau mày nghĩ xem về sau nên làm sao, nói với Hà Dung: "Ảnh chụp cô còn nữa không?" Anh còn có mục đích khác, buộc phải xóa hết ảnh của chị ta.
"Có, anh muốn làm gì." Hà Dung hỏi rất căng thẳng, chị ta có dự cảm Hoàng Mạnh sẽ xóa bỏ ảnh của chị ta.
Hoàng Mạnh đi tới trước mặt Hà Dung, nhìn chị ta nói: "Xóa ảnh đi, chỉ đến đây thôi." Hà Dung cúi đầu cười, quả nhiên giống như chị ta nghĩ, chị ta tuyệt vọng nhìn Hoàng Mạnh, hét lên hỏi: "Cô ta quan trọng như vậy sao? Cho dù cô ta và thằng đàn ông khác mờ ám với nhau anh cũng không sao cả sao?"
"Cô ấy không liên quan đến Phan Vân Lam, có liên quan thì cũng chỉ là quan hệ giữa sếp và cấp dưới." Hoàng Mạnh bình tĩnh nói, anh biết mình không thể rối loạn.
"Ha, sao anh biết không có quan hệ khác, cứ phải để em lôi ra chứng cứ anh mới chịu hết hy vọng sao?" Hà Dung chịu đựng không rơi nước mắt mà nói, Hoàng Mạnh thật sự quá khiến chị ta thất vọng.
Hoàng Mạnh cong môi lên mỉm cười, bởi vì mục đích tối nay của anh đã đạt được, nói với Hà Dung rằng: "Vậy đành phải khổ cực cho cô rồi."
Hà Dung nghe thế, cảm giác mình giẫm trúng cái bẫy của Hoàng Mạnh, nói với Hoàng Mạnh: "Đưa em về nhà đi." Anh gật đầu, thông qua Hà Dung anh tin mình có thể nhìn thấy câu trả lời mà chính mình hài lòng.
Hà Dung về đến nhà, ngồi trên xe nói với Hoàng Mạnh: "Sau khi lấy chứng cứ ra nếu anh thất vọng với cô ta, hãy nhớ còn có em ở đây chờ anh." Nói xong thì xuống xe, nhìn xe Hoàng Mạnh đi xa, nước mắt của chị ta rốt cuộc cũng tuôn rơi.
"Hoàng Mạnh, hy vọng anh có thể nhìn thấy sự tồn tại của em, em vĩnh viễn ở phía sau của anh." Hà Ngân khóc bảo.
"Rốt cuộc chị đã trở về." Hà Thành Lâm đứng ở cửa nói với Hà Dung, hôm nay chị ta đi cả một ngày, tin tức gì cũng không mang về, cậu ta cũng không biết kế hoạch có thành công không.
Hà Dung nhìn cậu ta một cái, không nói gì mà bước vào cửa, Hà Thành Lâm làm sao có thể đồng ý, cậu ta thấy sắc mặt của chị ta không ổn lắm, mắt còn hơi sưng đỏ, hỏi: "Chị không sao chứ, khóc à?"
"Chị không sao." Hà Dung khàn giọng nói, Hà Thành Lâm nghe giọng của chị ta, không tự chủ được mà nhíu mày, hỏi: "Gây với Hoàng Mạnh, kế hoạch không thành công à?"
Hà Dung xoay người nhìn cậu ta, nói rằng: "Kế hoạch thành công, bác gái Hoàng cũng đồng tình với chị một lần nữa, nhưng," chị ta cứ muốn nói lại thôi làm cho Hà Thành Lâm khẩn trương, hỏi: "Nhưng cái gì? Bác Hoàng phát hiện ra à?"
Chị ta lắc đầu, nhìn trời mà nói: "Là Hoàng Mạnh, thái độ của Hoàng Mạnh đối với chị, còn nữa anh ấy kêu chị giúp anh ấy điều tra sự việc."
"Đây không phải là chuyện tốt sao, anh ấy giao việc này cho chị chứng tỏ anh ấy tin tưởng chị mà." Hà Thành Lâm an ủi.
"Thật sao?" Hà Dung ngẩng đầu hỏi, chị ta cũng cảm thấy Hà Thành Lâm nói có lý, cảm giác buồn tủi ban đầu từ từ tốt lên.
"Thật mà, chị gái ngốc này, nhanh về nhà đi kẻo bên ngoài lạnh." Hà Thành Lâm lôi Hà Dung về nhà, đồng thời phát hiện trên người chị ta có một chiếc áo không phải của chị ta, nghi ngờ chỉ về phía chiếc áo đó hỏi: "Áo của ai đây?"
"À, là của Hoàng Mạnh, quên trả lại anh ấy rồi." Hà Dung cởi áo khoác xuống nói, chị ta chạy tới cửa nhìn về phía Hoàng Mạnh rời đi, lại nhìn nhìn áo khoác trong tay, hài lòng nở nụ cười.
"Người đi lâu rồi, còn nhìn cái gì chứ." Hà Thành Lâm im lặng nói, sự yêu mến của Hà Dung đối với Hoàng Mạnh có thể nói là đã sâu đến cốt tủy.
Hà Thành Lâm lấy tay gõ lên đầu Hà Dung một cái, buồn cười nói: "Đừng cười nữa, đi thôi." Hà Dung bị anh ta kéo về nhà, mãi đến lúc ngủ Hà Dung vẫn cầm áo khoác của Hoàng Mạnh cười khúc khích.
Ngày hôm sau, Hà Ngân bị tiếng khóc của My My đánh thức, cô xoay người phát hiện My My không ở bên cạnh cô, mau chóng đứng dậy đi tìm, đầu tiên là nhìn thử dưới gầm giường, lại cảm giác mình hơi ngốc, trẻ con rơi xuống giường chính mình chắc chắn phải biết chứ.
Tìm theo âm thanh mà đi tới phòng khách, phát hiện Phan Vân Lam đang ôm My My, tay chân luống cuống cho nó bú sữa, nhưng My My làm thế nào cũng không chịu nghe lời anh ấy, khóc lóc cựa quậy, cứ không chịu bú sữa, Phan Vân Lam đau đầu ôm nó.
Hà Ngân ở một bên nhìn cảnh tượng này mà bật cười, Phan Vân Lam nghe tiếng thì nhìn về phía Hà Ngân, vừa cười vừa nói: "Cô đã tỉnh rồi à, ngủ ngon giấc không?"
Hà Ngân duỗi người một cái đi tới cạnh ghế sofa, ôm My My về từ trong tay anh ấy, có thể là vì trước từng tiếp xúc rồi, nên My My ở trong lòng Hà Ngân liền ngưng khóc, Phan Vân Lam ngạc nhiên nhìn cô, Hà Ngân cười cầm bình sữa trong tay anh ấy đút cho My My ăn.
"Cô giỏi thật." Phan Vân Lam bội phục giơ ngón cái lên với cô, Hà Ngân nói với anh ấy: "Thực ra tôi cũng không biết, chỉ là trước kia cùng với Hoàng Mạnh," Hà Ngân biết mình nói đến một người không nên nói, hôm qua cô đã bảo đảm nhiều lần rằng mình sẽ quên anh đi.
"Do nhiều ngày tích lũy thôi." Hà Ngân lúng túng nói, Hà Thành Lâm ôm My My về từ trong tay cô, nói với cô: "Cô đi ăn cơm trước đi, bữa sáng ở trên bàn, My My có tôi chăm sóc rồi."
Hà Ngân ngạc nhiên nhìn anh ấy, hỏi vẻ nghi ngờ: "Anh chắc chắn chứ? Không trông được thì đừng có gọi tôi đấy." Nói xong cũng xoay người rời khỏi, không cho Phan Vân Lam cơ hội khác chút nào, Phan Vân Lam nhìn thằng nhỏ trước mắt này, trong lòng cực kỳ sầu khổ, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng chăm trẻ con, về việc chăm con thế nào anh ấy còn đang cố gắng học tập, anh ấy muốn tạo dựng một hình tượng khác trong lòng Hà Ngân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook